Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 102.2

Mộ Lâm Giang quay người, cây dù bị hắn ném lên giữa không trung, ba trận đồ lần lượt xoay vòng mở ra, ẩn vào tầng mây dày nặng, tia chớp bắt đầu tập trung lại trong trận. Diệp Vân Chu nhận ra được trận pháp này, ba trăm năm trước, Mộ Lâm Giang dùng chính chiêu này khiến Yểm Ma Chủ bị thương nặng, mặc dù giờ đã đơn giản hóa đi không ít, song cũng tuyệt không phải thứ cơ thể hắn hiện tại có thể chịu đựng được.

Chẳng phải lúc, y lại nhớ tới kí ức của Mộ Lâm Giang, cảm xúc khiến hắn có được Minh Đồng… đó rốt cuộc là cảm giác gì? Không muốn mất đi… Rõ ràng là ngọn gió ấm áp, lại như xuyên qua ngực thổi nguội cả ngũ tạng lục phủ, làm y như bị thả trong quan tài băng, thở không nổi, nhìn không thấy ánh sáng.

Y cũng biết sợ ư? Diệp Vân Chu không biết, nhưng y không thể cứ đi như vậy, giống như tình thế ba trăm năm trước, lần này y cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Diệp Vân Chu lật tay xuất bóng kiếm, chém về trận đồ dịch chuyển. Kèm theo một âm thanh, trận pháp vỡ ra, hóa thành một mớ vụn sáng.

Yểm Ma Chủ lẳng lặng quỳ trên đất, lớp vỏ kia kêu răng rắc một chặp, rồi bị xé ra một khe hở, khói đen toát ra từ cái khe ấy, càng lúc càng đậm.

“Còn bản lĩnh gì? Cứ biểu diễn ra hết đi!” Giọng Yểm Ma Chủ loáng thoáng truyền ra từ trong sương, gã lạnh lùng châm chọc, “Cùng lắm là tự sát trước mặt ta thôi.”

Khóe môi Mộ Lâm Giang trào ra tia máu. Hắn nhắm mắt, vết bỏng thành từng mảng trước ngực làm hắn gần như mất ý thức, ảo ảnh chồng lên trước mắt. Cuối cùng hắn bấm quyết, giáng sấm chớp bão bùng gom góp được xuống Yểm Ma Chủ, cùng lúc đó, kiếm khí đầy trời cũng theo sát, vèo vèo xé rách không khí, vang dội trong vùng núi bao la.

“Diệp Vân Chu? Sao ngươi lại không đi!” Mộ Lâm Giang rốt cuộc không giữ nổi thân hình thẳng băng nữa, lảo đảo, sắc mặt nhợt nhạt.

“Ngươi đừng hòng ra lệnh cho ta.” Diệp Vân Chu hừ nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm Yểm Ma Chủ đang chống lại sấm sét liên miên, sử dụng những linh lực cuối cùng Thường Hi để lại cho mình, “Chỉ có chính ta mới quyết định được mình đi hay ở, ngươi bớt nói nhảm đi.”

Yểm Ma Chủ chậm rãi bay lên giữa trời, giơ hai tay, sương đen khuếch đại trong đó, vậy mà bức cả sấm chớp về không trung.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ha ha ha… Mộ Lâm Giang, ta đã tìm lại được cảm giác chiến đấu năm đó.” Con ngươi Yểm Ma Chủ đỏ thẫm như biển máu, “Hối hận vì sự vô năng của ngươi đi, ta sẽ cho mỗi tấc đất Kình Lôi sơn phủ kín hài cốt của ngươi!”

Mộ Lâm Giang ngã nhào xuống đất, lần đầu tiên để lộ sự tuyệt vọng: “Diệp Vân Chu, ta muốn chết cùng ngươi, nhưng cũng không muốn chết với ngươi… Tại sao ngươi lại không đi!”

Hắn nâng cánh tay run rẩy, hơi ấn nhẹ lên ngực, một vệt sáng mờ hiện lên trong tay, song Diệp Vân Chu đã tức khắc bắt lấy cổ tay hắn.

“Ngươi mà dám đồng quy vu tận với Yểm Ma Chủ, ta đảm bảo ta sẽ khó đối phó hơn gã nhiều lần.” Diệp Vân Chu ngửa đầu nhìn đăm đăm Băng Nga, “Còn kịp.”

“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Lâm Giang miễn cưỡng hoàn hồn.

“Ân Tư! Cho ta mượn Băng Nga!” Diệp Vân Chu dốc toàn lực hô to một câu, ngay lập tức, thân kiếm khổng lồ nháy mắt thu nhỏ lại, rơi vào tay y. Một tay Diệp Vân Chu nắm lấy mũi kiếm, hung hăng cắt một nhát, mang theo máu tươi tưới xuống mặt đất, mũi kiếm thì để trước vết máu đã lưu lại từ sớm. Tức thì, ánh đỏ ngập tràn, sợi tơ tạo bằng máu hiện lên trên đất, cuốn quanh Băng Nga, một đầu khác thì thình lình kéo dài tới chỗ sương đen tản ra quanh người Yểm Ma Chủ.

Yểm Ma Chủ bị luồng sức mạnh bất ngờ xuất hiện kéo xuống đất. Nhân cơ hội đó, Mộ Lâm Giang lại vứt mạng vận linh lực, sấm sét ầm ầm đánh xuống. Gã kêu thảm thiết một tiếng, liền ngay sau đó lại tấn công Diệp Vân Chu.

Sương mù ngưng tụ thành rắn trườn về phía Diệp Vân Chu. Y đã tái nhợt cả mặt, song vẫn kiên định không lùi, cao giọng quát: “Thường Hi! Quay về!”

Tơ máu trói Yểm Ma Chủ lại, sau ánh đỏ là màu trắng sáng, Yểm Ma Chủ hoảng loạn giãy giụa, nhưng ánh trắng càng lúc càng tỏ, Thường Hi kiếm đâm xuyên cơ thể gã chui ra, máu lưu trên mũi kiếm chính đang gột sạch màu đen kịt.

Trước mắt Diệp Vân Chu trắng xóa, sự ầm ĩ bên tai vụt tắt. Y như có linh cảm, ngoái đầu lại, thấy Thường Hi kiếm linh đã đang yên tĩnh nhìn mình.

“Tuy Mộ Lâm Giang thương tích nghiêm trọng, nhưng Yểm Ma Chủ cũng không phải không thể chiến thắng.” Diệp Vân Chu lên tiếng trước, “Là ta thắng. Không có Thường Hi, gã cứng đối cứng lôi trận của cung chủ, rồi lại chịu sức mạnh của trụ trời, dù có là Đại La thần tiên cũng phải hồn phi phách tán.”

“Ngươi dùng máu đánh thức ta, thiệt hại còn lớn hơn.” Thường Hi thở dài một tiếng, “Còn tiếp tục như vậy, ngươi sẽ không thể sử dụng Thường Hi nữa.”

“Thế là ngươi tự do rồi.” Diệp Vân Chu hóm hỉnh nói, “Không có kiếm thì ta nghiêm túc tu luyện, đây cũng không phải vấn đề.”

“Cưỡng chế tiêu hao thái quá, ngươi sẽ bị lưu lại trầm kha, tối đa chỉ tu được đến Nguyên Anh, sau đó sẽ đình trệ không tiến lên được nữa.” Thường Hi cảnh báo.

“Thì có sao, trên đời này không có vết thương nào không chữa được, chẳng qua chỉ thiếu phương pháp thôi.” Diệp Vân Chu nói ráo hoảnh, “Giúp ta lần nữa đi, ta vẫn còn lời hứa chưa thực hiện, kiếm tuệ hắn muốn tặng ta cũng chưa làm xong… Giờ ngươi có thể hiểu ta chưa?”

Thường Hi không nói gì, trầm mặc một lát, bất đắc dĩ: “Ít nhất ngươi dễ hiểu hơn ba trăm năm trước, trở về đi.”

Diệp Vân Chu nhoẻn cười, tiếng sấm nổ mạnh trở lại bên tai. Y chỉ ngẩn ra một chút trong hiện thực. Lá chắn nhu hòa đã gắn lên trước người y và Mộ Lâm Giang.

Sắc đen trên Thường Hi kiếm chỉ còn một ít, Yểm Ma Chủ bị dây thừng bằng ánh kiếm trói chặt, cả lôi trận đều bổ xuống người gã. Linh lực trụ trời ba bên đã tích đủ, chỉ chờ được phát ra, chúng nhắm thẳng vào Yểm Ma Chủ, làm nỗi hoảng sợ khi đối mặt với cái chết lại kéo nhau trở lại trong gã.

“… Đó mới là mục đích chân chính của ngươi?” Giọng Mộ Lâm Giang yếu ớt, càng thấy bất lực từng cơn vì lá gan to bự của Diệp Vân Chu.

“Đánh lén được thành công thì đương nhiên là tốt.” Diệp Vân Chu nắm chặt Băng Nga, gắng gượng đứng vững, tiếp tục duy trì tơ máu, “Không được, vậy chỉ có đường đánh thức Thường Hi. Ngươi còn sống được bao lâu nữa? Để ta chuẩn bị sẵn tâm lí.”

“Ngươi thật không khách sáo.” Mộ Lâm Giang cười, có phần thê thảm, “Ta sống mãi mãi trong lòng ngươi.”

“Vẫn đùa được, xem ra không cần lo lắng.” Diệp Vân Chu liếc hắn, cũng cười lắc đầu theo, “Nhếch nhác thật đấy.”

Mộ Lâm Giang khẽ ho khan. Yểm Ma Chủ không ngừng vùng vẫy thét gào: “Các ngươi đừng mơ được như ý! Ta chết, các ngươi cũng không sống được! Theo đuổi sức mạnh thì có gì sai, kẻ mạnh phải nên điều khiển những người tầm thường chỉ biết sống qua ngày đó! Chúng nên dâng cho ta…”

Tiếng nói chợt im bặt khi ba cột sáng bắn tới. Mục tiêu bị nhằm vào không phải là Mộ Lâm Giang, nhưng ánh quang trên đỉnh đầu vẫn áp lực khiến hắn không th ở dốc nổi. Linh lực bị nén đến cùng cực đủ để xé rách cả không gian, ánh sáng mạnh làm hắn phải nheo mắt lại, hình dáng núi Kình Lôi cũng trở nên mờ nhạt.

Diệp Vân Chu buông Băng Nga, rốt cũng được rũ cánh tay đã gần như mất hết cảm giác, sự mệt nhọc hồ như ép y nằm xuống ngay tại chỗ mà bất tỉnh. Y thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Mộ Lâm Giang: “Cuối cùng cũng thành công.”

Mộ Lâm Giang cố nén đau đớn đứng lên, đi về phía Diệp Vân Chu, gật một cái sống sót sau tai nạn. Đang định vươn tay bắt lấy y dựa nhờ, khóe mắt hắn đột nhiên thấy một mũi nhọn khác thường ở một điểm sức mạnh trụ trời giao nhau.

Một cảm giác hoảng loạn vô cớ dâng lên mãnh liệt. Trực giác Mộ Lâm Giang nhận ra điều bất hợp lí, không có thời gian nghĩ ngợi, hắn nghiêng ngả chạy tới tóm lấy tay áo Diệp Vân Chu, đồng thời dồn sức đẩy y ra. Song hắn bị thương quá nặng, nên cái đẩy này chỉ làm Diệp Vân Chu lui nửa bước, tiếp đó ngực chợt mát lạnh. Hắn chỉ thấy cú chạm đánh tới sau lưng nặng tựa nghìn quân, chưa kịp vận linh lực, cảnh vật xung quanh đã đảo ngược.

Trước mắt Diệp Vân Chu lóe lên, không kịp phản ứng, y đã nghe một tiến rên khàn truyền đến bên tai. Mộ Lâm Giang va vào ngực y, cùng ngã văng ra với y, đập xuống đống đổ nát sau trận đại chiến.

“… Thường Hi?” Diệp Vân Chu ngửa mặt nằm trên đất, gáy bị đập đau, Mộ Lâm Giang đè lên người y, sau lưng lộ ra một đoạn cán kiếm quen thuộc, là Thường Hi bị khí đen vờn quanh.

Trụ trời ba phía lần lượt ngưng hoạt động, kết giới biến mất, trời quang mây tạnh. Sắc vàng xuyên thấu tầng mây, ánh nắng chói lòa lần đầu tiên chiếu xuống núi Kình Lôi, trên mảnh đất bao la mà tĩnh lặng vừa đi qua khói lửa ấy, màu máu không ngừng loang ra.

Diệp Vân Chu nheo mắt, muốn giơ tay che lại một chút ánh sáng. Đau đớn bấy giờ mới truyền vào não, y gian nan nhấc tay đẩy Mộ Lâm Giang, sờ thấy một vùng âm ấm, nhận ra bản thân cũng đau đến hoa cả mắt.

Y và Mộ Lâm Giang bị Thường Hi do Yểm Ma Chủ ném ra lúc sắp chết xuyên qua ngực, nhiệt độ từ ánh mặt trời cũng không cách nào sưởi ấm cái lạnh đang dần lan rộng.

“Xin lỗi, ta… không cứu được ngươi.” Mộ Lâm Giang giần giật cánh tay, chống lên khoảng đất bên mặt Diệp Vân Chu, cố sức ngẩng đầu. Cặp mắt tím sáng ngời kia đã ảm đạm đi, chỉ còn những vụn sáng lấp lánh nơi đáy mắt.

Diệp Vân Chu gắng gượng giật khóe miệng, tư thế bá đạo này của Mộ Lâm Giang hiện giờ khó tránh có phần tiu nghỉu, y muốn cười một chút trêu chọc hắn, nhưng như bị máy khoan khoan vào trong phổi, chỉ hít thở thôi cũng như đang nuốt nhả những lưỡi dao sắc bén, bèn dùng ngón tay xoa lên khóe mắt Mộ Lâm Giang, khẽ cười nhạo: “Không phải muốn chết cùng ta à? Đây chính là nguyện vọng của ngươi mà, khóc làm gì.”

Mộ Lâm Giang vẫn không kìm lại được, một giọt nước mắt nhỏ xuống theo ngón tay Diệp Vân Chu. Giờ họ chỉ còn máu và nước mắt là nóng.

“Ngươi biết không? Có lẽ ta nên nói xin lỗi mới phải.” Diệp Vân Chu sắp không thấy rõ mặt hắn nữa, nhăn mày lại, muốn nói thêm vài câu, “Lời tiên đoán Sấm Ngôn Lục cho ta là một kiếm xuyên tim, kiệt sức bỏ mình… Nhưng giờ chỗ ta trúng đại khái là phổi, ngươi không nên đẩy ta pha đó, là ta làm ngươi bị liên lụy…”

Y nghiêng đầu ho khan rất nhẹ, máu trào ra từ khóe miệng, dính ướt tay Mộ Lâm Giang.

“Ngươi không tin vào tiên đoán, ta cũng không tin.” Mộ Lâm Giang cúi đầu, dùng sức ôm chặt y, giọng nói cố nén nghẹn ngào dần yếu đi, “Nếu vận mệnh muốn cướp ngươi đi, vậy ta nhất định sẽ bắt kịp nó.”

“Sến quá.” Diệp Vân Chu cảm thán, khẽ tới mức không thể nghe thấy, mí mắt y càng ngày càng nặng. Chút khí đen cuối cùng trên Thường Hi kiếm cuối cùng cũng tan hết, lưỡi kiếm xâu họ vào nhau từ từ biến mất. Thường Hi đứng một bên, nhưng Diệp Vân Chu đã không nhìn rõ mặt hắn nữa.

Mộ Lâm Giang gục đầu bên gáy y, hứa hẹn bằng giọng thì thào gần như không phát ra âm thanh: “Chân trời góc bể… Hẹn gặp lại.”

“A.” Diệp Vân Chu dịch ngón tay tới sau gáy hắn, trả cho hắn một cái ôm.

“Mộ Lâm Giang, lần trước ta quay lại núi Kình Lôi ngươi cũng ngã ở đây, lần này lại mang thêm một người à.”

Diệp Vân Chu nghe thấy có người nói chuyện, bèn cố sức ngoảnh đầu sang, thấy Ưng Hiên Dương đang ngồi xổm bên người y, khuôn mặt ngược sáng không trông rõ lắm.

“Ngươi…”

“Ân Tư nói cho ta tiên đoán của Sấm Ngôn Lục, Sấm Ngôn Lục chưa bao giờ sai, chính sự ngạo mạn của ngươi khiến ngươi vấp ngã ở nơi này.” Đầu ngón tay Ưng Hiên Dương điểm nhẹ vào trán Diệp Vân Chu, “Có điều giờ chưa phải lúc chết.”

Nhờ linh lực được truyền qua, Diệp Vân Chu tìm về một chút tỉnh táo. Y khó hiểu nhìn Ưng Hiên Dương, không tài nào đoán ra hắn rốt cuộc muốn làm gì.

“Hôm uống rượu với Mộ Lâm Giang ấy, có lẽ chính ta cũng không ngờ tới, ta vậy mà cảm nhận được ân xá trong chén rượu kia.” Ưng Hiên Dương lấy Vĩnh Trú Đăng ra, để nó nổi trên đỉnh đầu Diệp Vân Chu, Dẫn Mộ Thạch và Trường Sinh Hỏa cũng đặt bên cạnh hai người, vừa sắp xếp vừa nói một mình, “Đến cùng là tâm ta không phải như sắt đá, hay là ngoài Thiền Y ra, ta vẫn còn những thứ không muốn mất đi? Muốn biết điều này còn cần thời gian, nhưng chuyện duy nhất hiện tại ta có thể chắc chắn là, ta đã hiểu được Thiền Y, vào thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh, nàng có lẽ tiếc nuối, nhưng không hối hận.”

“Ngươi có… mục đích gì?” Diệp Vân Chu khào khào mở miệng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Có thêm tí tin tưởng với người khác đi.” Ưng Hiên Dương cười một tiếng bằng giọng mũi, “Học một chút đức tính của Mộ cung chủ, đừng làm những âm mưu quỷ kế thương thiên hại lí đó nữa, kéo thấp đạo đức bình quân của Tịch Tiêu cung.”

Diệp Vân Chu không hiểu Ưng Hiên Dương trào phúng y trước khi y chết thì có ý nghĩa gì, song rất nhanh y đã được một luồng ấm áp bao quanh. Mộ Lâm Giang hơi chống người dậy, mù mờ ngẩng đầu.

“Ưng Hiên Dương?” Mộ Lâm Giang ngơ ngác hỏi, “Đây là trận gì?”

“Ngươi mà cũng có lúc phải hỏi ta cơ à.” Ưng Hiên Dương có phần khuây khỏa, “Ngươi và Thiền Y đều có thể dâng hết lòng tin vào những điều ấy, sau ngày hôm nay, có phải ta cũng đã đến gần Thiền Y hơn?”

“Đợi đã!” Mộ Lâm Giang cố sức trở mình ngồi dậy, tiếp đó phát giác vết thương do kiếm trước ngực đang khép lại, cả vết thương cũ bỏng cháy cũng mau chóng tan đi, sức lực hắn bắt đầu khôi phục. Vòng xoáy vàng nhạt bao quanh hắn và Diệp Vân Chu; Vĩnh Trú Đăng, Dẫn Mộ Thạch, Trường Sinh Hỏa, đám chìa khóa làm tam đô tranh chấp không ngừng cũng lặng lẽ tan biến trong quầng sáng dịu dàng này.

Diệp Vân Chu cũng bò dậy, duỗi tay chạm vào tấm chắn kia, mềm mại, nhưng không cách nào phá hủy.

Ưng Hiên Dương đan hai tay vào nhau, cúi người thật sâu thi lễ với Mộ Lâm Giang, cười nói ra những điều từ thâm tâm: “Cung chủ, Thiền Y vẫn còn đang đợi ta, cáo từ trước.”

“Ưng Hiên Dương! Ngươi hà tất…” Nắm tay Mộ Lâm Giang đấm lên màn chắn như nước chảy, lời còn chưa dứt, bóng hình Ưng Hiên Dương đã nhạt đi, hóa thành vô số con đom đóm bay về trời cao.

Tiếng thở dài xa xăm khe khẽ vang vọng, lại chừng như không có âm thanh gì. Mộ Lâm Giang nhắm mắt thở ra một hơi bi ai. Chỉ phút chốc, đất đai nứt nẻ sụt lún chầm chậm hợp lại, chôn cất những sinh mạng tĩnh mịch ấy, cỏ cây khô vàng héo úa một lần nữa đâm chồi, không khí toát ra làn hơi ẩm ướt, lành lạnh. Một giọt nước nhỏ lên mặt Mộ Lâm Giang, hắn ngẩng đầu, Kình Lôi sơn không chút sấm sét tàn bạo đang hạ một cơn mưa dịu dàng nhất, tí ta tí tách rơi lọt qua bóng cây xanh ngắt.

Màn chắn tan đi, Diệp Vân Chu không lên tiếng một hồi lâu. Tim Ưng Hiên Dương đã chết theo Quân Thiền Y ở phần mộ cằn cỗi khắc nghiệt này, khi sợi linh hồn cuối cùng dạo bước trong thế gian nhiều năm sau đó rốt cuộc nhắm mắt, nó vậy mà lại khiến ngôi mộ này sinh ra rừng cây bể hoa xanh tươi nhất. Nơi mảnh đất đệ tử hắn từng yêu tha thiết và ngủ say, hắn đi tới cuộc hẹn đã trễ nhiều năm về trước.

“Thương thế của ta đã khỏi.” Diệp Vân Chu thấp giọng, “Ta muốn tảo mộ Quân Thiền Y.”

Mộ Lâm Giang xoay người ôm chặt y, cúi đầu rầu rĩ nói: “Ừ, ta cũng đi.”

“Cho phép ngươi uống rượu một lần cuối cùng.” Diệp Vân Chu cười nói.

“Thôi, uống trà cũng thế.” Mộ Lâm Giang vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Diệp Vân Chu thấy Thường Hi mang nét mặt phức tạp đứng xem, bèn vỗ lưng Mộ Lâm Giang bảo hắn buông ra: “Không nói chút gì với Thường Hi tiền bối?”

Mộ Lâm Giang quay người, ngẫm nghĩ, đoạn chắp tay nói: “Các hạ trợ chúng ta đối kháng với Yểm Ma Chủ, ta đại diện Mặc Ảnh đô cảm tạ các hạ.”

Diệp Vân Chu cạn lời: “Ai bảo ngươi nói chuyện này.”

Thường Hi hơi nhếch mép, ý cười mới xẹt qua đã vụt mất: “Bao giờ mở tiệc, nhớ cho ta biết.”

Mộ Lâm Giang không hiểu ý hắn, tiêu hóa một lát mới hiểu được, nhưng kiếm linh đã lướt xuống chân núi, chỉ để lại hai người đứng trên đỉnh. Diệp Vân Chu cất Thường Hi kiếm đi, kéo tay áo Mộ Lâm Giang: “Đi thôi, lau mặt đi, khóc xấu như ma, ta cũng ngại thay.”

“Ta khóc hồi nào, ta thấy vừa nãy đầu óc ngươi không tỉnh táo thì có, nằm mơ giữa ban ngày.” Mộ Lâm Giang từ chối thừa nhận, vẫy tay hóa ra Xuân Giang Đình Nguyệt, mở dù.

Diệp Vân Chu liếc xéo hắn, lắc đầu. Từ thỏa thuê mãn nguyện đến liều chết đánh cược, từ đồng sinh đồng tử đến khởi tử hồi sinh, sau khi dỡ xuống sát khí đầy người, vui mừng và mệt mỏi xong, ánh nắng vẫn như cũ, sông núi còn nguyên.

“Về Tịch Tiêu cung trước?”

“Đi thôi.”

- HẾT CHÍNH TRUYỆN-

Tác giả có lời muốn nói: Chính truyện kết thúc rồi! Các thiên sứ nhỏ có ngoại truyện nào muốn đọc thì có thể bình luận đôi chút, tôi sẽ viết khoảng hai ba chương (^? ^*)

Lần đầu tiên viết hơn 500.000 từ, lảm nhảm vài câu cuối. Tôi viết truyện hoàn toàn theo linh cảm, ngày nào cũng đạp đổ dàn ý, nhịp điệu thiết lập vân vân, tất cả các kiến thức khó nhằn này tôi đều không hiểu, đọc giáo trình cũng không học được. Nghĩ đến đâu viết đến đó, manh nha cái gì là viết hết ra, chữ tuôn như nước biển kéo truyện dài thế mà vẫn có nhiều thiên sứ nhỏ đọc như vậy, ngày nào tôi cũng rất vui. Thế nên quyển tiếp theo tôi vẫn sẽ viết theo trực giác, nghỉ một đợt đến khoảng tháng tư sẽ bắt đầu. Các thiên sứ nhỏ, có duyên gặp lại, yêu mọi người (≧≦)
Bình Luận (0)
Comment