Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 15

Mộ Lâm Giang thế mà nhất thời không biết tiếp lời từ đâu.

Hắn yên lặng phân tích cái logic này, hơi nheo mắt lại, nghiêm túc tỏ vẻ: “Ta chính là cung chủ đấy, ngươi có biết mình đang nói gì không?”

“Đương nhiên.” Diệp Vân Chu nói, “Nếu là việc xâm phạm quy củ, làm người chế định ra quy củ biến thành tòng phạm, vậy thì pháp không trách chủ.”

Mộ Lâm Giang nói: “Đáng tiếc phần lớn những luật lệ đó không phải do ta định ra.”

Diệp Vân Chu không biến sắc: “Ngươi hiểu ngầm là được.”

“Ta không thể phân thân.” Mộ Lâm Giang cự tuyệt.

“Là không thể phân thân, hay là lực bất tòng tâm?” Diệp Vân Chu có phần hùng hổ, “Ngay cả xa nhà cũng không được, chưa đến mức đó chứ.”

Mộ Lâm Giang mím môi thành một đường thẳng tắp, suy xét một lúc lâu: “Không phải ngươi đói bụng à? Đi về ăn cơm.”



Mộ Lâm Giang cực kì tự nhiên cùng y trở lại biệt viện. Lần trước Vệ Nhất dọn giường thất bại, bởi vì khi hắn phát hiện Diệp Vân Chu trốn thoát từ phòng tắm thì nhất thời kích động bóp nát chân giường, cho nên lần này lại phải chuyển một cái giường khác đến.

Vọng Mai bày xong đồ ăn, khi ăn cơm Diệp Vân Chu không có thói quen nói chuyện. Mộ Lâm Giang lần này không ăn ké, ngồi trên giường êm cạnh cửa sổ, mở một cánh ra, khoác cái chăn mỏng, trong tay bưng chén thuốc nóng hôi hổi, bên mày trái vài sợi tóc rối bị thổi đung đưa.

Mấy lần Diệp Vân Chu ngoảnh đầu lại, thấy hắn u ám thở dài một tiếng với trời tuyết lập lòe ánh bạc ngoài cửa sổ, nhấp ngụm thuốc, trưng vẻ chán ngán, lắc đầu liên tục.

“Cung chủ.” Diệp Vân Chu buông đũa xuống, không nhịn được lên tiếng, trong đầu y không hiểu sao hiện ra từ “cảnh đêm thê lương”, hơi bị ớn, “Uống với ta một chén?”

Cuối cùng Mộ Lâm Giang cũng đóng cửa sổ lại, đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn, nhìn chén rượu trong tay Diệp Vân Chu: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Tầm mười bảy mười tám.” Diệp Vân Chu hàm hồ nói, “À, quên mất ngươi đang uống thuốc, vậy thì thôi.”

Đồ ăn bày trên bàn rất sang trọng, món chay món mặn đều đủ cả, chén bạc đũa bạc, từ khi Mộ Lâm Giang tích cốc đã ngừng ăn cơm, lúc này mới phát giác Diệp Vân Chu đã gia tăng cho hắn không ít chi tiêu phát sinh.

“Ngươi ở Tĩnh Vi môn thật là uất ức.” Mộ Lâm Giang yên lặng nuốt xuống một ngụm thuốc đắng.

“So ra thì kém hào phóng hơn cung chủ.” Diệp Vân Chu cầm chén rượu quơ quơ, dựa vào lưng ghế thoải mái vắt chân lên, “Thanh Sương nhưỡng này vào miệng thơm nồng, dư vị dài lâu, quả thật là rượu ngon.”

Mí mắt Mộ Lâm Giang nảy lên: “Thanh Sương nhưỡng một năm cùng lắm mới có hai vò, ngươi lấy nó ở đâu?”

“Không phải cung chủ đã dặn dò Vọng Mai, phương diện sinh hoạt có yêu cầu gì thì cứ việc nói, bao ăn bao ở à.” Diệp Vân Chu cười, “Ta nghe được bèn bảo Vọng Mai rót một bầu cho ta, cung chủ đây đang đau lòng ư?”

Mộ Lâm Giang chậm rãi nâng cánh tay gác lên mặt bàn, một tay chống thái dương, ngữ khí lạnh lùng: “Tịch Tiêu cung mà không nuôi nổi ngươi? Nực cười.”

“Sở thích cá nhân của ta không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta là tốt rồi, vậy bàn chính sự đi.” Diệp Vân Chu một lần nữa rót đầy chén rượu, “Ta tạm gọi người cung cấp tình báo cho Thi Thứu lão nhân là ‘kẻ thần bí’, gã ngăn cản chúng ta lấy thần kiếm Thường Hi về, có liên quan gì đến chìa khóa trụ trời không?”

“Trong trận Kình Lôi Sơn, Thường Hi kiếm và ba chiếc chìa khóa từng có tiếp xúc, nếu lấy Thường Hi kiếm ra thì có thể thông qua khí tức còn sót lại tìm được chìa khóa.” Mộ Lâm Giang đáp.

“Vậy nên mục đích của kẻ thần bí là tìm được chìa khóa cho mình.” Diệp Vân Chu suy đoán, “Bản đồ kia không chỉ đơn giản là bản đồ như vậy, mà còn là một thiết bị truy tìm chìa khóa, nó ở trong tay Thi Thứu lão nhân không được mấy ngày, ba chiếc chìa khóa đều chưa bị lấy đi. Hiện tại chúng ta không có Thường Hi kiếm, song có thể thông qua địa đồ để đánh đòn phủ đầu, chỉ cần kẻ thần bí muốn lấy chìa khóa thì nhất định sẽ xảy ra va chạm với chúng ta.”

“Nếu ngươi tự đi mạo hiểm thì sẽ như cá chậu chim lồ ng, địch trong tối ta ngoài sáng, Tịch Tiêu cung không bảo hộ được ngươi.” Mộ Lâm Giang nhìn y, “Không phải ta dọa đâu, Vĩnh Trú đăng ở trong phạm vi Mặc Ảnh đô, nhưng hai chìa khóa còn lại phân biệt ở Hoàng đô và Dạ đô, vị trí cụ thể cũng phải theo dõi bản đồ mới xác định được, ngươi đã chuẩn bị sẵn tâm lí phải bỏ mạng vì đó chưa?”

“Ta không sợ chết.” Diệp Vân Chu thản nhiên đáp, “Còn ngươi, sợ không?”

Mộ Lâm Giang im lặng một lúc lâu, lúc y đang nâng chén rượu uống mới bình đạm nói: “Nếu ta bớt dùng linh lực thì còn cố được nửa năm, người sắp chết, sợ cái gì.”

Diệp Vân Chu nghe vậy thì sặc một cái, cảm giác ngụm rượu này sặc hết cả vào khí quản, y cố nén ho khan vì mặt mũi, vội vàng rót chén nước uống một hết một hơi, hốc mắt cũng bị nín đỏ cả lên.

“Vậy sau khi ngươi chết thì ai kế thừa Tịch Tiêu cung? Còn thân phận văn hầu của ta nữa?” Diệp Vân Chu trưng vẻ bi thương, dù ngay đến nước mắt rơi cũng chưa rơi, “Ui, nén bi thương xuôi dòng.”

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang lại rót thêm chén nước cho y: “Uống nước trước đi, ngươi khóc tang qua loa như thế ta cũng chẳng cho tiền được.”

Diệp Vân Chu quay đầu lại lấy khăn che miệng, hắng giọng, uống nước xong thì lo lắng sốt ruột nói: “Nếu ngươi chưa cố được ba tháng đã băng hà, ta sẽ kế thừa chí nguyện của ngươi, thay ngươi giải quyết tai họa ngầm Thường Hi cùng chìa khóa, cho nên ngươi có muốn làm một cái di chiếu luôn bây giờ không?”

Mộ Lâm Giang: “…”

“Khụ, xem ra đàm chính sự thì ngươi không thích nghe.” Diệp Vân Chu chuyển chủ đề, “Vậy giờ chúng ta đàm tình cảm đi. Nếu thời gian còn lại của ngươi chỉ có nửa năm, so với dè dặt phung phí hết quãng đời trân quý còn lại ở Tịch Tiêu cung, không bằng đi ra ngoài mạnh tay đánh cược một lần, đời người được mấy lần sảng khoái làm càn?”

Mộ Lâm Giang chửi thầm ngày nào ngươi cũng rất sảng khoái làm càn.

“Sau cùng là cùng nhau làm đại sự.” Diệp Vân Chu nói ngắn gọn, “Lại cứu vớt thế giới lần nữa, hứa không?”

Mộ Lâm Giang uống thuốc của mình, hắn thừa nhận lúc này rất muốn nói một câu “chết tiệt ta thế mà lại động lòng với chuyện này”, Diệp Vân Chu cuối cùng đã vứt ra một mồi nhử làm người ta không cách nào cự tuyệt.

Diệp Vân Chu tắt bớt ý cười, nghiêm túc nói: “Ta biết vị trí của một ít Tiên phẩm linh dược, hẳn sẽ hữu dụng với vết thương của ngươi. Muốn rèn sắt phải tự cứng trước (1), ta sẽ không bắt ngươi nửa chết nửa sống ra ngoài liều mạng cùng ta đâu.”

(1) Muốn rèn sắt thành hình thù mình muốn thì trước hết phải có năng lực về cả kĩ thuật lẫn sức mạnh. Nghĩa bóng là làm bất cứ việc gì cũng cần có thực lực, có sức mạnh trước; hoặc muốn kỷ luật người khác thì phải nghiêm với bản thân mình trước.

Đây khả năng chính là vừa đấm vừa xoa, nghệ thuật thuyết phục, ngay cả Mộ Lâm Giang cũng bắt đầu không phân biết được thật giả mưu đồ của Diệp Vân Chu, việc y cuối cùng muốn cung cấp linh dược tuồng như có chuyện như thế thật vậy. Tâm trạng tụt xuống bỗng vui lên một chút, Mộ Lâm Giang thế mà lại cảm nhận được một sự an ủi quái dị.

Diệp Vân Chu rất thạo ném người khác vào trong giá tuyết cóng gần chết rồi lại giả vờ giả vịt tặng than, nhưng xem Mộ Lâm Giang uống từng ngụm thuốc, đối lập hoàn toàn với phản diện không ai bì nổi trong nguyên tác, dù sao vẫn cảm thấy có chút áp lực.

“Ngươi vẫn nên sống lâu một chút đi.” Diệp Vân Chu thật tâm nói.

Mộ Lâm Giang đã bình tâm vững trí, đặt chén không lên bàn, đứng dậy phủi phủi tay áo, ánh mắt trầm xuống: “Như ngươi mong muốn.”

“Vậy chúc mừng ngươi…” Diệp Vân Chu nở nụ cười, xắn tay áo lên rót nước đưa cho Mộ Lâm Giang, lấy chén rượu của mình cụng ly với hắn, cân nhắc một lúc mới tìm được từ ngữ, “Trọng chấn hùng phong (2)?”

(2) Trọng chấn hùng phong: sau một thời gian lạc hậu, suy thoái, im hơi lặng tiếng thì một lần nữa phát triển thịnh vượng, ngược lại với “Hùng phong bất tái”. Cụm này cũng dùng để chỉ sự khôi phục năng lực tình d*c ở nam giới =))))

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang khựng chén nước kia ở trên bàn: “Lướt.”

Diệp Vân Chu khoái trá chạy ra cửa, xuống lầu tìm Vọng Mai hỏi hòm thuốc rồi qua quýt băng bó mu bàn tay mình một chút. Ánh mắt Vọng Mai nhìn y rất đau lòng, còn có phần né tránh, Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm ngọc giản cô giấu phía sau, hồ nghi hỏi: “Vừa rồi cô đang xem gì thế, tin tức trong Tịch Tiêu cung à?”

Vọng Mai ấp úng nói: “Vâng, chúng ta rảnh rỗi nên nói chuyện phiếm thôi.”

“Vậy thêm ta vào được không, thường ngày ta chỉ xem bố cáo ở Túc Tiêu điện, toàn là công vụ, chẳng có gì thú vị cả.” Diệp Vân Chu duỗi tay giơ chiếc nhẫn về phía cô, “Cảm ơn.”

Vọng Mai toát mồ hôi hột, giọng điệu Diệp Vân Chu khách khí mà không cho cự tuyệt, cô cầm ngọc giản quét qua chiếc nhẫn của y, tiếp đó nhanh chóng khom người lui về sau: “Ta đi dọn bàn, lui xuống trước!”

Nhẫn Diệp Vân Chu chớp lên, y phất tay mở ra ảnh mây, trên đó viết “Tịch Tiêu cung Nội Vụ phân đường · hai”, một ít lời tán gẫu với bút tích khác nhau xẹt nhanh qua, y phải vận dụng linh thức tập trung tinh thần mới đọc được rõ ràng.

Sau đó y đau não dữ dội.

Tác động của việc y chịu một vết thương có thể so với hotsearch, cứ thế chỉ một lát lí do bị đánh đã có đến tận hai chữ số.

Diệp Vân Chu chạy vút lên lầu, Thi Thứu lão nhân đã đền tội, bọn họ cũng quyết định ra ngoài, đây chính là thời điểm nên để Mộ Lâm Giang làm sáng tỏ quan hệ giữa họ. Song y vừa bước lên tầng hai đã thấy trước cửa phòng mình một người đàn ông mặc nguyên cây đen phẳng phiu đứng dựa vào tường.

Khuôn mặt người nọ lạnh lùng, ít nói ít cười, chưa cần tới gần đã có thể cảm nhận được sát khí gây chấn động hồn phách. Cặp mắt kia đen nhánh sâu thẳm, cất giấu mùi máu do giết chóc để lại và sự hờ hững, khí chất độc đáo tróc y ra khỏi hoàn cảnh an nhàn xung quanh, như một Tử Thần bất thình lình xuất hiện.

Diệp Vân Chu khẽ giật mình, bỗng nhiên nhớ ra tên y, Ân Tư, trung khuyển công bị nam chính cảm hóa trong nguyên tác.

Diệp Vân Chu quan sát y từ trên xuống dưới, Ân Tư ngoảnh đầu, không mang chút tình cảm nào nhìn lại đây. Diệp Vân Chu cảm giác mình bị nhắm thẳng vào, đối phương dường như chỉ đang tính toán “người này không được giết”, “nếu được giết thì làm thế nào để xuống tay nhanh nhất”, thực sự không nhìn ra Ân Tư lúc này đang yêu thầm y… Hoặc là nói yêu thầm nam chính như trong nguyên tác.

Dựa theo tuyến thời gian trong nguyên tác, Ân Tư còn ba ngày nữa mới trở về được, nam chính ở phòng tối bị Mộ Lâm Giang tra tấn đến độ chồng chất vết thương, Ân Tư mượn danh nghĩa báo cáo nhiệm vụ gọi Mộ Lâm Giang đi, lặng lẽ để lại một lọ thuốc.

Sau này mấy lần Ân Tư cũng dùng phương pháp tương tự để lén lút bảo hộ nam chính, nhưng nam chính lại tưởng Mộ Lâm Giang tra tấn cậu, song trong nội tâm hắn cũng phải chịu dằn vặt nên mới dùng cách thức đưa thuốc này để bày tỏ áy náy.

Mà Ân Tư biết hết tất cả, đắn đo băn khoăn giữa tình cảm và lòng trung thành, dẫn tới phân tâm nhiệm vụ rồi bị thương nặng, chạy đến phòng tối ngất xỉu. Nam chính băng bó cho y thì phát hiện cùng loại thuốc, đến lúc này mới hiểu ra. Nhưng khi ấy nam chính đã sinh ra tâm lí phức tạp vừa hận thù lại vừa thương xót Mộ Lâm Giang, không còn lòng dạ để ứng phó với Ân Tư không hiểu tình cảm kia nữa.

Ân Tư, tóm lại một chữ, thảm.

Diệp Vân Chu hơi hối hận vì hồi nãy mình vừa băng bó xong, không thì vừa lúc thử xem Ân Tư có cho y thuốc hay không.

Đang hồi tưởng thì Ân Tư lại chủ động đi tới, bước chân y rất mau, không thong dong quý tộc như Mộ Lâm Giang mà có cảm giác ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề. Diệp Vân Chu ngẩng đầu ung dung nói: “Ân đại nhân?”

Ân Tư không chớp mắt nhìn chăm chú một hồi lâu, Diệp Vân Chu thấy cổ hơi ê ẩm: “Ân đại nhân, có việc gì à?”

“Không đúng.” Ân Tư không đầu không đuôi nói, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, tựa hồ có hơi nghi hoặc.

Y vốn là người tích chữ như vàng, ngoại trừ báo cáo công tác thì rất ít khi nghe thấy y nói tới vấn đề khác. Vọng Mai dưới tầng định đi lên lau nhà, vừa nhìn thấy Ân Tư đứng đối diện Diệp Vân Chu ở đầu cầu thang không biết đang làm gì, cô không dám hóng hớt Ân Tư, liền tay nhẹ chân nhàng lui về.

Diệp Vân Chu ngẫm nghĩ: “Đi ra ngoài nói? Vừa lúc ta cũng muốn hỏi mấy vấn đề.”

“Đi.” Ân Tư đi thẳng xuống lầu.

Hai người một trước một sau đi vào hậu viện. Ở góc viện có một hồ nước, vốn dĩ trên mặt hồ đã kết một tầng băng, Diệp Vân Chu không chú ý từ khi nào đã thủng một lỗ, bên cạnh hồ nước còn để một băng ghế dựng cần câu.

Ân Tư đứng ở ven hồ, dường như cảm thấy đã đi đủ xa mới ngoái đầu lại nói: “Cảm giác không đúng.”

Diệp Vân Chu gãi gãi tóc, nghĩ bụng, mạch suy nghĩ của Ân Tư này khó theo thật, chẳng trách nam chính lại như vậy: “Cảm giác cái gì không đúng? Ngươi nhiều lời mấy chữ thì mất phí à?”

Ánh mắt Ân Tư lạnh lùng, tựa như muốn kiểm tra Diệp Vân Chu từ trong ra ngoài một phen.

“Ngươi không nói, vậy đến phiên ta.” Diệp Vân Chu đi qua đứng cạnh y, như có điều suy nghĩ nhìn cánh tay trái y, sau đó cong lưng phẩy phẩy tay áo y, quả nhiên ngửi được một mùi hương thơm mát nhu hòa. Đây chính là thuốc nam chính nguyên tác dùng để băng bó cho Ân Tư, cuối cùng còn đưa cả bình cho y, nhưng không được tính là thuốc tốt.

Ân Tư bất ngờ, mặt đơ cũng trở thành kì tích y học, lộ vẻ kinh ngạc.

Diệp Vân Chu không đợi y nói tiếp, hỏi thẳng: “Có phải ngươi yêu thầm ta không?”

Ân Tư: “…”

Chính Diệp Vân Chu cũng thấy mình giống kẻ bi3n thái quấy rối thị vệ đàng hoàng nhà người ta, vì thế lại thêm vào một câu: “Ngươi không thích ta, tại sao phải dùng loại thuốc trị thương bình thường này? Giải thích một chút cho ta yên tâm.”

Ân Tư chỉ thấy nội tâm cuồn cuộn sóng gió, y không rõ là cảm nhận như thế nào, giơ tay đánh một chưởng về phía Diệp Vân Chu. Diệp Vân Chu cất bước né tránh, trói lại cổ tay y rồi lóe ra đằng sau, một tay khác ấn vào bả vai Ân Tư.

Màn đánh trả này đáng lẽ không có vấn đề gì, nhưng Diệp Vân Chu lại quên họ đang đứng trên tảng đá kết sương trơn tuột ven hồ nước, bên cạnh chính là lỗ thủng.

Đình viện yên tĩnh chợt truyền đến hai tiếng rớt nước tùm tùm, cùng với tiếng băng vỡ giòn vang. Vọng Mai không hiểu kiểu gì, mở cửa sổ ra, sau đó thấy một bóng dáng bung dù nhẹ nhàng hạ xuống từ lầu hai.

Từ trong hồ nước lạnh cóng đến tận xương, Diệp Vân Chu ngoi đầu lên lau mặt, ho ra mấy ngụm nước lạnh. Mộ Lâm Giang nhấc vạt áo ngồi xuống băng ghế, dù bận vẫn ung dung nhìn y, còn chờ cả Ân Tư đang ở trong nước chưa ra.

Hắn cười hai tiếng bằng giọng mũi, cầm lấy cần câu vung về hướng trước mặt Diệp Vân Chu, thản nhiên nói, “Đêm hôm khuya khoắt, lôi lôi kéo kéo với thủ tịch kiếm vệ của ta, giải thích một chút? Để ta còn yên tâm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Lâm Giang: Không cứu, không cứu đứa nào hết, xuống đấy làm cá đi.
Bình Luận (0)
Comment