Mộ Lâm Giang: “Nói.”
“Chuyện hôn ước khi nào thu hồi lại Thường Hi kiếm ta sẽ suy xét sau.” Diệp Vân Chu lui một bước, “Dẫn Mộ Thạch ở Hoàng đô, ta không muốn đẩy đi người có thể dùng được. Ngươi coi như linh động vì Mặc Ảnh đô đi, các vấn đề còn lại chúng ta hãy cố gắng tìm tiếng nói chung, gác lại những chuyện bất đồng.”
Sắc mặt Mộ Lâm Giang dần sa sầm, hao hết kiên nhẫn, phất tay áo chỉ vào cửa phòng, quát: “Đi ra ngoài.”
Diệp Vân Chu mím môi nghiêng mặt đi, gật đầu, kiềm chế liếc Mộ Lâm Giang một cái: “Ngủ ngon.”
Phòng của khách đi3m không được ấm lắm, trận pháp trong nhà tắm không biết đã bao lâu rồi chưa được duy tu, không ra được nước nữa. Diệp Vân Chu thầm nghĩ, nhà dột còn gặp mưa đêm, đành làm tạm cho mình hai Tịnh Trần quyết. Khăn trải giường của khách phòng này đã bị giặt đến phai màu mà vẫn còn sót lại những vết bẩn ngoan cố, Diệp Vân Chu đến ngồi cũng chẳng muốn, đành phải gắng gượng co ro trên bốn cái ghế dựa, cả đêm đều nửa mộng nửa tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, Thi Tiểu Mai sức sống dồi dào ra chợ phiên mua đồ, Diệp Vân Chu vì tránh chạm mặt với Mộ Lâm Giang nên mãi đến tận giữa trưa vẫn chẳng thèm ra ngoài, Mộ Lâm Giang thế mà cũng bức bối cả buổi sáng.
Thi Tiểu Mai đã xin đi nhờ được một xe lừa lên núi, xe chở đầy hàng hóa dừng lại chờ ở giao lộ. Người mặc trường bào tay ôm lò sưởi, cô trở lại khách đi3m, lần lượt gõ cửa phòng Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang ba cái.
“Tiểu đệ, Mộ lão gia, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Thi Tiểu Mai nói, “Bây giờ đi luôn là đến tối có thể tới nơi rồi.”
Ít lâu sau Diệp Vân Chu ra mở cửa, mặc áo dài xám nhạt thêu viền bạc, như một tiểu công tử đọc sách thanh tú văn nhã. Y thẹn thùng cảm kích nói: “May mà có tỷ tỷ, không thì chẳng biết ta phải lên núi như thế nào nữa.”
“Không có gì đâu, tiện đường mà.” Thi Tiểu Mai nhìn về phòng cách vách, “Mộ lão gia vẫn chưa chuẩn bị xong à?”
Mặt Diệp Vân Chu hơi không được tự nhiên, nói: “Chắc cũng sắp xong rồi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc không có việc gì thì bậy bạ với Thi Tiểu Mai, bây giờ thực sự cãi nhau với Mộ Lâm Giang rồi, y ngược lại chẳng muốn nói xấu hắn nữa.
Diệp Vân Chu vừa dứt lời thì Mộ Lâm Giang đã áo quần giản dị đi tay không ra ngoài, gật đầu với Thi Tiểu Mai một cái, xoay người xuống lầu.
Thi Tiểu Mai đuổi theo hai bước định dìu hắn, Diệp Vân Chu yên lặng theo sau, nhìn hắn đưa tiền bồi thường làm hỏng sàn nhà hôm qua cho tiểu nhị. Thi Tiểu Mai do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Mộ lão gia làm sao vậy? Hình như ông ấy không vui.”
“Tính tình ông trầm ổn, vẫn luôn như vậy.” Diệp Vân Chu thuận miệng giải thích.
“Hành lí của các đệ đâu? Ta dọn giúp cho.” Thi Tiểu Mai nói.
“Thời còn trẻ ông ấy đã học pháp thuật hai năm, có túi càn khôn.” Diệp Vân Chu nói.
“À.” Thi Tiểu Mai gật gù, xuống tới dưới lầu lại hỏi: “Tâm trạng đệ cũng không tốt hả? Các đệ cãi nhau?”
Diệp Vân Chu tươi cười xán lạn: “Không, ta làm sao dám cãi nhau với lão thái gia.”
Thi Tiểu Mai hiểu rồi, quả nhiên là cãi nhau.
Cô khuyên nhủ: “Ài, người già mà, đôi khi cứ phát giận thất thường vậy thôi, kì thật vẫn rất thích bọn trẻ, chúng ta không thể so đo với ông ấy như thế được.”
Diệp Vân Chu cười ngượng: “Tỷ tỷ nói đúng.”
Mộ Lâm Giang đi đằng trước: Hừ.
Thùng xe lừa phủ một lớp vải dầu, con lừa phía trước chồm hai chân lên, thùng xe bấp bênh, Thi Tiểu Mai thuần thục bám vào tấm gỗ lên xe. Diệp Vân Chu hơi do dự, y chưa bao giờ ngồi phương tiện giao thông nào thô sơ như thế này cả, nhìn phân dính trên mông con lừa đằng trước bắt đầu e ngại.
Mộ Lâm Giang cũng vén màn lên xe, Diệp Vân Chu có do dự nữa cũng không muốn rụt rè trước mặt hắn, khẽ cắn môi theo sau.
Xa phu hô câu “Ngồi ổn chưa, đi nhớ”, Diệp Vân Chu sờ tường tìm chỗ ngồi trong thùng xe tối om. Thi Tiểu Mai ngồi tận trong cùng, bên cạnh cô toàn là rương gỗ và rau quả, ngồi một người đã đủ chật ních rồi, y đành phải cau mày miễn cưỡng ngồi đối diện Mộ Lâm Giang, cố gắng cách thật xa hắn, dựa lên rương.
“Tiểu đệ, đừng dựa gần quá, rương kia đựng bột ớt, để bị rơi vào quần áo hay vào mắt là không xong đâu.” Thi Tiểu Mai thở dài một tiếng, nhìn trái nhìn phải, túm một mảnh vải rách, đứng dậy gắng gượng che hết một nửa cái rương.
“Cảm ơn.” Diệp Vân Chu đành phải nghiêng người, xa phu hét to một tiếng khẩu lệnh, thùng xe bắt đầu xóc nảy. Diệp Vân Chu bị lắc lư đến ù cả tai, không tránh được đụng từng cái vào Mộ Lâm Giang đang ngồi ngay ngắn.
Diệp Vân Chu cố gắng ngồi thẳng người, Thi Tiểu Mai đang kiểm kê hành lí của mình, thình thoảng nhìn xuống dưới thấy y ngồi cứ cứng đơ, quan tâm nói: “Đây là lần đầu tiên tiểu đệ ngồi nhỉ, không cần căng thẳng như vậy, lắc nhiều là quen ngay, chóng mặt thì có thể xốc mành lên hóng gió một chút.”
“Ta không sao.” Diệp Vân Chu miễn cưỡng cười vui, lúc này xa phu lại giơ roi lên, y đang để ý thái quá đến Mộ Lâm Giang thì xe đột ngột dừng lại, đầu đập lên rương gỗ bộp một tiếng.
“Ngại quá ngại quá!” Xa phu hô một câu, “Đằng trước có chướng ngại vật, đang kiểm tra xe, chờ một lát nhé.”
Diệp Vân Chu oán giận xoa đầu, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Ta nhìn xem.” Mộ Lâm Giang nhẹ giọng nói.
“Ngươi nhìn cái gì.” Diệp Vân Chu đâm chọc hắn bằng lời, “Ngươi đang là người mù đấy.”
Mộ Lâm Giang không cho y cự tuyệt, cứ vươn tay ra sau lưng Diệp Vân Chu kéo y lại gần: “Đến đây, thích rương thì khi nào về mua cho ngươi cả phòng rương.”
Thi Tiểu Mai xì một tiếng, che miệng nhịn cười.
Diệp Vân Chu giãy giụa một chút, đang muốn bỏ cánh tay Mộ Lâm Giang ra thì xe lại bắt đầu chạy, Mộ Lâm Giang nghiêng đầu nhỏ giọng tủi thân nói bên tai y: “Đau.”
Diệp Vân Chu: “…”
Giọng hắn như một nhúm lông chim nổ bung phe phẩy bên màng nhĩ, Diệp Vân Chu hít sâu, kiềm chế cơn giận nhìn hắn chòng chọc: “Vết thương cũ di căn? Tác động đến cả tiểu não cơ à.”
Mộ Lâm Giang thong thả ung dung thu tay về khoanh lại: “Tôn trọng trưởng bối chút đi.”
Diệp Vân Chu trợn trắng mắt, gãi gãi tóc mình, thế mà thật sự sờ thấy bột ớt, y điên cuồng đẩy Mộ Lâm Giang sang bên cạnh, không kiên nhẫn nói: “Dịch sang bên cạnh tí đi!”
“Dịch đến sát tường rồi.” Mộ Lâm Giang chẳng có cách nào cả, “Ngồi lên đùi ta không?”
“… Chân ngươi có gì đáng để khoe khoang hả, ai mà chẳng có.” Diệp Vân Chu liếc xéo hắn một cái, nhắm mắt lại định ngủ bù.
Mộ Lâm Giang nhếch khóe miệng lên, không tiếng động cười cười.
Thi Tiểu Mai vẫn luôn nhìn hai người này, tần suất gật đầu của Diệp Vân Chu ngày càng nhiều, trước khi gục xuống Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng đỡ được y, để y dựa lên vai mình nghỉ tạm.
Cô không nén nổi tò mò, thấp giọng hỏi: “Mộ lão gia, người với đệ ấy có quan hệ gì thế?”
“Một tiểu bối không nghe lời thôi.” Mộ Lâm Giang hừ ra một câu yêu hận đan xen, “Khi nào về đuổi y khỏi nhà luôn.”
“Người ngoài miệng cứ nói như vậy, nhưng không phải vẫn rất dung túng đệ ấy sao.” Thi Tiểu Mai liếc mắt một cái đã nhìn thấu, “Tiểu đệ cũng rất hiếu kính người, hôm qua đệ ấy còn hỏi buồng trống của ta có tiện đun nước ấm không, người thích sạch sẽ, thân thể không tốt còn phải uống thuốc.”
Mộ Lâm Giang hơi sửng sốt, liếc nhìn Diệp Vân Chu, may mà y còn ngủ, không nghe được hai chữ “hiếu kính”.
Xe lừa ra khỏi thị trấn lên đường núi, hai người thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu, nói chuyện gia đình vậy mà cũng rất tự nhiên.
“Mộ lão gia, kì thật ta có một câu hỏi, không biết có thất lễ hay không.” Thi Tiểu Mai chống cằm quan sát Mộ Lâm Giang.
“Hỏi đi.” Tâm trạng Mộ Lâm Giang không tồi, thoải mái nói.
“Năm nay người thọ bao nhiêu tuổi ạ?” Thi Tiểu Mai chớp mắt nói.
Đuôi lông mày Mộ Lâm Giang khẽ run, trầm mặc một lát mới hỏi lại: “Ngươi cho là bao nhiêu?”
Thi Tiểu Mai đoán: “Nhìn người thật sự rất trẻ, nhưng chung quy ta vẫn cảm thấy người không đơn giản, hẳn là… hơn một trăm tuổi?”
Cô rất nỗ lực nói ra một con số thật lớn, Mộ Lâm Giang cúi đầu rầu rĩ cười rộ lên, Thi Tiểu Mai cũng vò đầu cười theo, cười xong lại dụi dụi mắt: “Gia gia ta năm nay vừa mới đi, cũng được một trăm tuổi. Ông đã bái sư ở tiên gia, tiếc rằng chẳng có thiên phú gì, chỉ có thể rèn luyện được một thân thể khỏe mạnh.”
“Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình (1).” Mộ Lâm Giang trấn an.
(1) Nhân chi thường tình: Chuyện thường của đời người
Thi Tiểu Mai rất nhanh đã điều chỉnh lại được cảm xúc, móc ra thứ gì đó từ cổ áo, nắm hờ đặt ngay ngắn trên lòng bàn tay, thở dài: “Ta chỉ tiếc không đến kịp gặp gia gia lần cuối, ông để lại cho ta vòng cổ quý giá như vậy mà ta chẳng biết nó có ý nghĩa gì.”
Mộ Lâm Giang từ từ tắt nụ cười, nhìn lòng bàn tay Thi Tiểu Mai không chớp mắt. Trong mắt cô tràn ngập tiếc hận nhưng lòng bàn tay lại rỗng tuếch, cô phù phiếm kéo ra một chiếc vòng cổ như đang diễn kịch, động tác trang trọng thật lòng, không khí trong thùng xe nhất thời trở nên thật quỷ dị.
“Mộ lão gia, người biết đây là chất liệu gì không?” Thi Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn Mộ Lâm Giang, mở lòng bàn tay phô ra trước mặt hắn.
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang nghĩ thầm, nếu ta nói trong tay ngươi không có cái gì thì có phải ngươi sẽ giật đầu xuống cầm lên rồi hỏi lại ta, “lúc… này… thì có… hay là… không” không.
Mộ Lâm Giang thận trọng trả lời: “Thứ cho mắt ta vụng về.”
Thi Tiểu Mai tức khắc thẹn thùng: “Thành thật xin lỗi, người thật sự quá nhạy bén, làm ta quên mất hai mắt người… Thực sự rất xin lỗi.”
“Không sao.” Mộ Lâm Giang tỉnh bơ mà hung hãn véo Diệp Vân Chu một cái. Diệp Vân Chu mở mắt, theo bản năng trở tay đánh lại, bị Mộ Lâm Giang đè cổ tay xuống, hất cằm ý bảo y nhìn Thi Tiểu Mai.
Diệp Vân Chu ngồi dậy nhìn cô, hỏi: “Tỷ tỷ đang xem cái gì đấy, tay bị thương à?”
Mộ Lâm Giang: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thi Tiểu Mai sửng sốt, sau đó bỏ không khí vào trong cổ áo, lắc đầu nói: “Không có gì đâu, đánh thức đệ mất rồi.”
Mộ Lâm Giang lặng lẽ truyền âm miêu tả lại cho y hình ảnh hắn vừa thấy, Diệp Vân Chu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Bây giờ chắc là ngươi tin ta rồi chứ.”
“Ta chưa từng hoài nghi ngươi.” Mộ Lâm Giang ám chỉ.
Có Thi Tiểu Mai ở đây, Mộ Lâm Giang khẽ vuốt chiếc nhẫn trên tay phải, không mở ảnh mây mà nhắm mắt phân ra một sợi thần thức thâm nhập vào nhẫn. Một hình ảnh giống như ảnh mây biểu diễn trong thức hải, hắn mở ra từng tầng liên lạc ở các cấp, cuối cùng cũng tìm được Chấp Pháp đường của thành Ổ.
…
Xe lừa về đến thôn buôn hàng hóa, Mộ Lâm Giang phải bỏ thêm tiền xa phu mới bằng lòng đưa ba người đến cửa thôn Thi gia. Khi tới nơi thì hoàng hôn đã buông xuống, trời đêm vắng lặng, từ con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu ở cửa thôn nhìn lại, các căn nhà và khoảnh sân đều chìm trong bóng tối, không có một nhà nào đốt đèn dầu.
Nhà Thi Tiểu Mai ở giữa thôn, phòng trống cho bọn hắn mượn ở cách đó ba nhà. Hai người giúp Thi Tiểu Mai sắp ra hành lí rồi tiễn cô đến tận cửa, cầm chìa khóa về viện ở nhờ.
Diệp Vân Chu đi đằng trước, gió từ cổ lùa vào trong quần áo, y không thể không vận linh lực cố gắng giữ ấm.
“Ngươi mặc quá ít, người trẻ tuổi không nên thích diện đồ đẹp, thân thể quan trọng hơn.” Mộ Lâm Giang ân cần dạy bảo, “Lấy tu vi của ngươi thì phải mặc thêm một cái áo bông nữa.”
Trong lòng Diệp Vân Chu khó chịu, y còn chưa mở miệng giảng hòa Mộ Lâm Giang đã diễn người tốt làm gì.
Y cầm chìa khóa đi thẳng vào mở cửa, vào xong trở tay đóng sầm cửa lại, Mộ Lâm Giang tí nữa thì bị đập vào mũi, đành phải tự mở cửa.
Đây là một ngôi nhà hoang vu lâu không có người ở, cũng chẳng có hơi thở của bất kì vật gì còn sống, bông tuyết loãng trôi dập dềnh trong gió, dường như lại chuẩn bị mang theo một trận tuyết nhỏ nữa. Đình viện này vốn được đôn lên một phần đất, bấy giờ tuyết gồ ghề đọng lại trên đó, trông như mấy phần mộ thưa thớt.
Tiếng Diệp Vân Chu ho khan từ trong phòng truyền ra, Mộ Lâm Giang vào nhà, ba gian phòng ở, rộng rãi thì đủ, nhưng mùi mốc gay mũi cùng mặt đất lầy lội làm Diệp công tử từ trong thành tời không có chỗ nào đặt chân được.
Mộ Lâm Giang thảnh thơi nở nụ cười, Diệp Vân Chu ngoái đầu lại căm tức nhìn: “Ngươi cười cái gì.”
“Đốt lửa lên đi.” Mộ Lâm Giang tự nhiên đi vào, trái phải là hai gian phòng ngủ, ở giữa đối diện cửa vào là phòng bếp, trong đó có một chiếc bếp lò, đằng sau còn có một phòng chứa đồ nhỏ.
Diệp Vân Chu khoanh tay nhìn hắn: “Mộ cung chủ một thân một mình đi vi hành thưởng thức sinh hoạt của dân chúng, xem ra không cần ta kéo chân sau đâu.”
Mộ Lâm Giang liếc mắt nhìn y một cái, xách một băng ghế qua: “Mời đại thiếu gia ngồi.”
Diệp Vân Chu cũng không khách khí, dùng một Tịnh Trần quyết rồi mới ngồi xuống. Mộ Lâm Giang dạo nhanh trong nội viện một vòng, xách về mấy cành khô và củi gỗ, rất có khí thế thể hiện trình độ.
Hắn xắn cổ tay áo lên, ngồi xổm xuống, nhét củi lửa vào trong bếp lò, rồi lấy mồi lửa ra từ túi càn khôn, đốt nhánh cây cả buổi, sau đó cũng ho khan lên.
Diệp Vân Chu nhìn bếp lò bốc khói và Mộ Lâm Giang đang che mặt vội vàng lùi về phía sau, không cho mặt mũi mà chế nhạo: “Củi lửa này to gan thật, dám ngỗ nghịch Mộ cung chủ.”
Mộ Lâm Giang đứng dậy kéo dây cột tóc che mắt xuống, phủi phủi tay, thẹn quá thành giận, hóa dù ra vung một nhát qua bếp lò, một ngọn lửa bỗng chốc bùng lên, giây lát đã đốt cháy gần hết đám cành khô, trong phòng vừa sáng trưng ánh lửa lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Diệp Vân Chu hả hê nín cười, Mộ Lâm Giang lạnh lùng liếc y một cái: “Giờ nó đã tan xương nát thịt.”
Diệp Vân Chu: “…”
Cả hai nhìn chằm chằm bếp lò đen thui một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, không hẹn mà cùng mở cửa thông khói, hít thở không khí trong lành ngoài sân.
Diệp Vân Chu ngửa đầu nhìn trời, mặt trăng như một viên ngọc mất đi ánh sáng, xám xịt nổi trên mây, dãy núi bọc trong sương tuyết dày đặc như một con thú khổng lồ đang ấn sơn thôn tĩnh lặng dưới móng vuốt của mình.
“Đáng tiếc, không ngắm được sao.” Diệp Vân Chu cảm thán.
Mộ Lâm Giang lặng lẽ nghiêng mắt qua, quay đầu lại cởi áo ngoài khoác lên người Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu ngẩn ra, vạt áo dài quết lên mặt đất, y không quen lắm, chuẩn bị xốc lên.
“Mặc vào.” Mộ Lâm Giang kiên quyết nói, túm hai tay áo buộc ngay một cái nơ trước người Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu dở khóc dở cười, nghĩ bụng lão thái gia ngươi quá ngây thơ. Mộ Lâm Giang cầm cây dù đang cắm trên mặt đất lên, thả người nhảy lên nóc nhà, vung dù quét tuyết đọng ra để lộ cỏ tranh, chậm rãi ngồi xuống ngoắc ngoắc ngón tay với Diệp Vân Chu.
“Trời có trong đâu, lên trên đấy làm gì.” Diệp Vân Chu nhảy lên đứng bên cạnh hắn.
“Ngồi xuống.” Mộ Lâm Giang cầm ô chỉ sang bên cạnh.
Diệp Vân Chu chậc một tiếng, muốn thử xem xem hắn định làm trò gì, cố sức vươn tay nhấc vạt áo lên, ngồi xuống, nhìn hắn một cách dò xét.
“Nhìn kĩ vào, tặng ngươi một bầu trời sao.” Mộ Lâm Giang hạ thấp giọng, ngữ khí thoáng pha ý cười.
Ô bay ra giữa hai người, mặt dù từng chút mở rộng đến khi to bằng một cái lều, bao phủ hai người bên trong.
“… Uầy.” Diệp Vân Chu phun ra một từ với giọng điệu cứng nhắc, nhất thời không biết phải nói gì.
Những nan dù vàng đen đan xen kia dần ẩn đi, dưới mặt dù lấp lóe ánh huỳnh quang nhỏ vụn, có mây mỏng bồng bềnh, trăng lạnh trong trẻo cùng ngân hà vắt ngang nam bắc, bầu trời đêm phiếm màu xanh tím rộng lớn vô ngần. Diệp Vân Chu giơ tay lên sờ, mềm mại mà vẫn dẻo dai.
Trong cảm giác hoang đường không phân biệt được thị giác và xúc giác này, Diệp Vân Chu chợt nảy ra một ý niệm lãng mạn, bọn họ ngồi ở cuối bầu trời, nắm trong tay khắp cả biển sao.
“Đây là xin lỗi?” Diệp Vân Chu dùng khuỷu tay huých huých Mộ Lâm Giang.
“Ta còn lâu mới xin lỗi ngươi.” Mộ Lâm Giang hừ mũi.
Diệp Vân Chu nhướng mày, không biết vì sao lại xúc động nói: “Cứ cho là vậy đi, dù sao Mặc Ảnh đô và Tịch Tiêu cung cũng không phải là của ta, ta cần gì phải tốn công vô ích. Bao giờ Trì Sơ Vũ mang đồ đến đây ta sẽ thuận nước đẩy thuyền luôn, trả cặn bã cho cô ta.”
“Quyết định thay đổi triệt để, hối cải để làm con người mới?” Mộ Lâm Giang cong môi, “Sư huynh kia của ngươi không phải là kẻ có thể phó thác cả đời được, Trì cô nương dùng mưu tính lên người gã, mất nhiều hơn được.”
“Ngươi lải nhải chuyện của ta thì cũng thôi đi, quản người phụ nữ khác thích đàn ông thế nào làm gì, sao ngươi không đi làm bà mối cho rồi.” Diệp Vân Chu khịt mũi coi thường, thầm nghĩ chẳng lẽ cái dù này bị đặt thuật pháp khống chế tinh thần hả, thế mà y lại ma xui quỷ khiến đáp ứng Mộ Lâm Giang.
Mộ Lâm Giang thở dài: “Không muốn thấy các ngươi tuổi còn trẻ đã khốn đốn vì tình thôi.”
Diệp Vân Chu lười nói hắn, duỗi tay chọc chọc dù, nan dù lại hiện ra, y xoay dù, chợt nhìn thấy mấy chữ nhỏ trên cán.
“… Xuân Giang Đình Nguyệt?” Diệp Vân Chu nhẹ giọng thì thầm, lời vừa ra khỏi miệng, không hiểu sao lại có chút quen thuộc.
“Tên của cây dù này.” Mộ Lâm Giang nói tiếp, “Đáng tiếc không thể như kiếm, lúc nào cũng phô ra cho người khác được.”
Diệp Vân Chu nghĩ thầm ngươi tự luyến ra phết, khắc mỗi cái tên thôi mà còn muốn người người cùng thấy, đoạn phủi mông đưa cán dù cho Mộ Lâm Giang.
Mộ Lâm Giang nhìn chằm chằm Xuân Giang Đình Nguyệt một lát, thu tầm mắt đóng dù lại.
Diệp Vân Chu đứng lên định nhảy xuống, vậy mà vừa mới dùng lực, dưới chân đã chợt trống không. Cũng may nóc nhà không cao, y vững vàng đứng xuống, nhìn cỏ tranh sập xuống xung quanh, và cả lỗ thủng lộ thiên kia thì không khỏi lâm vào trầm tư.
Mộ Lâm Giang buồn cười, thò đầu nhìn từ trên lỗ thủng xuống dưới phòng, nói với Diệp Vân Chu đang buồn bực: “Ngươi nặng quá đấy.”
Diệp Vân Chu nhìn quanh, cầm lấy một cành cây khô chuẩn bị đập Mộ Lâm Giang xuống một thể. Mộ Lâm Giang nhanh nhẹn nhảy khỏi nóc trở lại phòng, gió lạnh từ mái nhà thổi vào, bông tuyết bay lả tả rơi trên bóng sáng hình tròn trên mặt đất, trông như một trận pháp thần bí nào đó.
“Làm sao bây giờ?” Mộ Lâm Giang chọc chọc mũi dù lên mặt đất, “Ta không có thuật pháp sửa nóc nhà.”
Diệp Vân Chu dường như được vòng sáng trên mặt đất kia gợi ý điều gì đó, bèn bước nhanh ra ngoài, một lúc sau cũng dọn một đống củi đã bổ trở về, đóng kĩ cửa rồi ném lên tầng tuyết đang dần dần dày lên, nửa sống nửa chết mới làm được một pháp quyết nhóm lửa.
“Không khí không tồi.” Diệp Vân Chu ngồi trên băng ghế, dùng khăn lau lau tay. Từ đống củi nhảy ra hai đốm lửa nhỏ, trong tiếng nổ lách tách tinh tế cùng mùi khói gỗ, ánh lửa cam hồng rốt cuộc cũng sáng lên. Y dùng động tác ném chi phiếu để ném khăn tay vào đống lửa, vải bông đã cháy thành tro ra sức tháo chạy khỏi đống lửa cao hai thước, phân tán trong đám tuyết lạc tán loạn.
Mộ Lâm Giang rút ra một chiếc ghế bập bênh từ trong hư không, đặt bên đống lửa, Diệp Vân Chu nhìn hắn bằng khóe mắt, lại thấy hắn bắt đầu lôi một cái chậu ra.
Diệp Vân Chu trưng ra biểu cảm quái dị: “Rốt cuộc ngươi mang theo mấy thứ linh tinh gì vậy.”
“Có không gian, lí gì không mang theo.” Mộ Lâm Giang khoe khoang túi càn khôn thượng phẩm của mình, lấy dù điểm lên chậu gỗ, đáy chậu xuất hiện một cơn lốc, một làn nước trong rất nhanh đã lấp đầy nửa chậu, tỏa ra hơi nóng mờ mịt, “Đây đều là thuật pháp cơ bản, khi nào cảnh giới ngươi cao hơn một ít, thuần thục rồi thì không cần bấm quyết cũng có thể sử dụng.”
“Ta sẽ không gọi ngươi là sư phụ đâu.” Diệp Vân Chu cảnh giác.
Mộ Lâm Giang thả mấy dược liệu không biết tên vào trong chậu: “Ta đã nghe thấy hai chữ này rồi.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Mộ Lâm Giang ngồi lên ghế bập bênh, cởi giày vớ xắn ống quần lên, mũi chân móc chậu nước kéo lại gần hơn một chút, bắt đầu phóng khoáng ngâm chân.
Diệp Vân Chu:??
Diệp Vân Chu không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi không cần mặt mũi nữa?”
“Cái chậu gỗ ngô đồng này đã từng là nơi ở của phượng hoàng đấy, đủ mặt mũi chưa.” Mộ Lâm Giang lười nhắc nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Vân Chu mặt không cảm xúc quay đầu lại, nhủ thầm, vậy thì quá có mặt mũi.
Y còn tưởng rằng hắn là loại lúc nào cũng phải duy trì phong độ, cởi áo trên có lẽ còn được, không có áo trên hơn nửa sẽ không ảnh hưởng đến cảm giác thần bí và uy thế của một người, nhưng cởi giày thì lại không nhất định như thế.
Ánh sáng màu ấm hắt lên người Mộ Lâm Giang, hắn nhắm mắt lại, nét mặt thả lỏng, hơi mang ý cười. Diệp Vân Chu lén quan sát hắn, hơi nóng cùng tiếng củi lách tách quyện vào nhau, thanh thản bình yên.
“Trước mặt người khác ngươi cũng ngâm chân như vậy?” Diệp Vân Chu không nhịn được hỏi hắn. Mộ Lâm Giang để lộ một đoạn cẳng chân, mắt cá chân nhúng trong nước, ngón chân trắng nõn dần lộ ra một chút hồng nhạt. Trên mỗi tấc da của hắn dường như đều viết hai chữ “cao quý”, song lại trở nên bình thản ung dung trong ngôi nhà tranh đơn sơ dưới gió tuyết này.
Mộ Lâm Giang hơi nhấc mí mắt lên, “Người khác là ai?”
“Ân Tư, Ưng Hiên Dương các thứ.” Diệp Vân Chu nghĩ ngợi.
Mộ Lâm Giang hình như rất cạn lời với mấy ví dụ này, “Ta bảo họ chờ bên cạnh, tùy thời đổ thêm nước vào?”
“… Ha.” Diệp Vân Chu sờ mũi.
Mộ Lâm Giang dựa vào ghế bập bênh trêu đùa: “Bị ngươi xem hết rồi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Chịu trách nhiệm chặt chân?” Diệp Vân Chu lạnh nhạt, sợ vạt áo hắn rơi vào chậu nước, liền duỗi tay vén lên tới đùi hắn.
Mộ Lâm Giang cuốn cuốn vạt áo, “Rừng núi hoang vu, ta khuyên ngươi nên cẩn thận tuân thủ lễ pháp, không nên động tay động chân hay có ý nghĩ không an phận gì.”
Diệp Vân Chu: “… Ngươi diễn đến nghiện rồi đúng không.”
Mộ Lâm Giang cười mà không nói, thả một chiếc bàn thấp bên cạnh ghế bập bênh, lấy một cái chén dốc hơn nửa bình thuốc bột vào.
Diệp Vân Chu đứng dậy định đi ra ngoài lấy thêm mấy cành gỗ, Mộ Lâm Giang vừa sặc thuốc vừa nói: “Ngươi có phát hiện chỗ kì quái của thôn này không?”
“Quá tối?” Diệp Vân Chu suy tư nói, “Không gia đình nào để đèn ở sân cả.”
“Xem ra đúng là ngươi không hiểu sinh hoạt của người thường.” Mộ Lâm Giang lắc đầu, “Đại thiếu gia, không phải ai cũng xa xỉ như ngươi. Nơi này không kết nối với mạng trận pháp, cũng không có đèn tinh thạch, mọi người đều sử dụng nến hoặc dầu thắp, đốt đèn lồ ng suốt đêm làm gì, thiêu tiền à?”
Diệp Vân Chu ảo não lườm hắn, dọn một chồng củi lửa về ném sang bên cạnh ghế bập bênh của hắn.
“Ngay khoảnh khắc khi bước vào thôn ta đã chú ý rằng nơi này không có sự sống.” Mộ Lâm Giang tiếp tục nói, “Buổi chiều có một trận tuyết nhỏ rơi xuống, trên đường đọng lại một tầng tuyết mỏng và bằng phẳng, nhưng ngay cả dưới tầng tuyết này cũng không có dấu chân nào hết, thế thì lại khả nghi, chẳng lẽ ban ngày thôn dân cũng không ra khỏi cửa sao?”
Diệp Vân Chu nhăn mi lại, cũng dần cảm thấy khác thường.
“Phần lớn than đá hoặc củi gỗ rơm rạ dùng suốt mùa đông của thôn dân đều sẽ được chất đống trong sân, lấy vải che lên. Rơm rạ khi bị tuyết rơi vào làm ẩm sẽ không dễ bén lửa nữa, nhưng với độ dày của tầng tuyết đọng trên củi gỗ thì chắc chắn chủ nhà đã rất lâu rồi không động đến, tấm vải chống ẩm bị gió xốc lên cũng mặc kệ, khác thường như thế, nhất định có điều mờ ám (2).” Mộ Lâm Giang chắc chắn.
(2) Nguyên văn 有鬼, nghĩa là “có quỷ”, hoặc ở câu này hợp nghĩa hơn là “mờ ám”
Diệp Vân Chu nhớ tới Thi Tiểu Mai, “Nói không chừng thật sự có quỷ đấy, thôn này đã biến thành thôn quỷ, Thi Tiểu Mai trở về đây chính là để nhờ cậy mấy con quỷ đồng loại của cô ấy á.”
Mộ Lâm Giang đang uống ngụm thuốc cuối cùng, một lúc lâu sau mới gian nan nuốt được xuống.
“Ta chưa từng thấy con quỷ nào chân chính cả, kiếm có thể chém trúng không? Có thể mang quỷ ra ngoài thôn không?”, Diệp Vân Chu bắt đầu phát triển mạch suy nghĩ, “Nếu lợi dụng quỷ để gây án thì Chấp Pháp đường có bắt được quỷ không?”
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Mộ Lâm Giang sầm mặt, “Quỷ chỉ là linh thể do hồn phách may mắn còn sót lại trên thế gian cùng chấp niệm hình thành nên, không có cơ thể để bám vào, không có thần trí tỉnh táo thì sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán thôi.”
“Vậy quỷ tu thì sao?”
“Giống khí linh hoặc linh thú hóa hình, đều cần cơ duyên, nói theo cách thông tục chính là hơn nửa dựa vào may mắn đấy.” Mộ Lâm Giang xua tay, “Không phải cứ chết tùy tiện là có thể biến thành quỷ tu đâu, cho nên bây giờ ngươi chọn mấy hộ gia đình, lẻn vào nhà xem tình huống thế nào rồi về báo cáo với ta.”
“Sao ngươi không đi đi?” Diệp Vân Chu nhìn kĩ hắn, “Không phải ngươi thực sự sợ quỷ chứ.”
“Ta phải trông củi cháy.” Mộ Lâm Giang lấy mũi dù gẩy gẩy đống lửa, không có chút ý định di chuyển nào.
Diệp Vân Chu cảm thấy mấy lời này của hắn rất không có thành ý, vì thế dứt khoát tạt một chậu nước lên đống lửa.
“Bây giờ thì khỏi cần trông nữa, đi cùng ta nhanh.” Diệp Vân Chu mỉm cười nói.
Mộ Lâm Giang: “…”
Một khắc sau hai người cùng lẻn vào một khoảnh sân, Mộ Lâm Giang làm một ám thị ngươi trái ta phải, Diệp Vân Chu gật đầu một cái, nhanh nhẹn chuồn đến dưới cửa sổ, nghiêng người nghiêng đầu nhìn trộm vào phòng qua cửa sổ giấy.
Mộ Lâm Giang cầm dù, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển không để lại dấu vết trên nền tuyết, đi sang bên còn lại quan sát một chút. Trong phòng ngủ nằm một đôi vợ chồng trung niên, hai mắt hắn thoáng sáng lên, từ khe hở giữa rèm trông thấy rõ ràng tim hai người vẫn còn phập phồng đập.
Mộ Lâm Giang truyền âm cho Diệp Vân Chu: “Không cần mở cửa, dùng Di Hình Hoán Vị (3) đi vào, nhớ chú ý địa hình, đừng mắc ở tường.”
(3) Di Hình Hoán Vị là công phu của Quỷ Môn Long Vương Sa Thông Thiên từng được y sử dụng để ngăn Hoàng Dung chạy trốn. Khi thi triển môn này dù gối không co, chân không nhích nhưng di chuyển rất nhanh.
(theo Võ Hiệp Kim Dung Wiki)Diệp Vân Chu sầu não thở dài, tức thì xuất hiện ở sảnh chính.
Mộ Lâm Giang cầm ô từ trong sương mù xuất hiện một cách hoa lệ bên người y, xoay tay lần mò chốt cửa, để lại trên đó một tầng mồ hôi mỏng.
“Cung chủ, lại đây xem.” Diệp Vân Chu đứng trước cửa phòng bếp, biểu cảm nghiêm túc, sắc mặt khó coi.
Mộ Lâm Giang nhẹ bước qua, chỉ thấy trên bệ bếp để một chậu nước, mặt nước đã kết một tầng băng mỏng, bát đũa chưa rửa chồng chất ở trong nước, cặn mỡ vàng đen trong một cái bát đã sinh ra một tầng nấm xanh.
Hắn quét mắt nhìn phòng bếp một lượt, còn có quả táo thối nhăn nheo, dịch nhầy dính nhớp màu vàng nâu dán trên thớt. Mộ Lâm Giang ghê tởm sâu sắc, đỡ thái dương quay người, lại lia mắt đối diện với ánh nhìn thẳng tắp chăm chú của đôi vợ chồng không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa.
“Các ngươi là ai, sao lại xông vào nhà ta?” Người đàn ông trung niên cất tiếng với giọng điệu cứng nhắc.
“Các ngươi là ai, sao lại xông vào nhà ta?” Người phụ nữ tiến lên một bước, bước qua ngạch cửa.
“Các ngươi là ai, sao lại xông vào nhà ta?” Người đàn ông cũng đi lên một bước, không ngừng máy móc lặp lại câu này.
Mộ Lâm Giang liên tục lùi mấy bước, nắm chặt dù, vừa muốn công kích thì Diệp Vân Chu đã đè lại vai hắn, làm như không có việc gì đi đến trước người hắn.
Người phụ nữ cứng đờ quay đầu lại, “Các ngươi là ai, sao…”
“Mượn tí lửa.” Diệp Vân Chu gật đầu mỉm cười, “Chúng ta ở tạm tại quý thôn, không có mồi lửa nên chỉ tới đây để mượn thôi.”
“Mồi lửa.” Người phụ nữ nhìn về phía chồng, “Cha nó, chiêu đãi khách đi, tôi đi lấy mồi lửa.”
“Mời đi bên này.” Người đàn ông loạng choạng xoay người tránh đường, “Chờ một lát.”
“Lão đại ca thật là nhiệt tình, phiền các ngươi quá.” Diệp Vân Chu dùng ngữ khí khách sáo không chút dao động đối đáp với hai người, kéo tay áo Mộ Lâm Giang đuổi kịp người đàn ông, đồng thời truyền âm nói, “Ta liếc mắt một cái là nhìn ra họ không phải người, trên cổ họ đều có một vết thương, đôi quỷ này ngươi cũng đừng khách khí, dùng đại Minh Đồng hay thuật pháp đều được.”
Cánh tay căng cứng của Mộ Lâm Giang thả lỏng lại, thoáng điều một tia linh lực, chủ động sử dụng Minh Đồng, ánh sáng lạnh hiện lên trong mắt tím, trên cổ người đàn ông phía trước quả thực xuất hiện một vết đao gần như chém đứt đầu ông ta.
“Không cứu được.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt nói, “Là hoạt thi, có một loại linh lực đặc biệt khống chế hành động của chúng, làm chúng hoạt động y theo thói quen lúc sinh thời.”
“Ngươi có thể nhìn ra người nào đang khống chế không?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Người đang thao túng cách nơi này không xa.” Mộ Lâm Giang nhíu mày, “Không quá hai mươi dặm, nếu ta dùng linh lực truy vết thì có thể xác định được vị trí.”
“Vậy là tốt lắm rồi, không cần phiền ngươi.” Diệp Vân Chu lộ ra một tia hưng phấn, lúc rời khỏi phòng bếp thuận tay xách theo một vò rượu, “Mộ tiên sinh, ngươi sẽ không cản ta chứ.”
“Ài.” Bóng dáng xác xơ, Mộ Lâm Giang đồng ý, “Tùy ngươi, nếu dụ được kẻ thao túng ra thì ta cũng sẽ không động thủ giúp ngươi đâu.”
Diệp Vân Chu li3m khóe môi: “Để ta thấy những vật dơ bẩn buồn nôn như vậy trong phòng bếp, trường kiếm bốn mươi mét của ta đã đói khát khó nhịn, ngươi không đoạt đầu người của ta đã làm ta rất phấn chấn rồi.”
Người đàn ông dẫn bọn hắn đi vào sảnh chính, người phụ nữ lấy một mồi lửa ra từ trong ngăn kéo. Diệp Vân Chu nhận lấy, khom người dịu giọng nói: “Đa tạ, mong các ngươi được an giấc ngàn thu.”
Mộ Lâm Giang chắp tay sau lưng rời đi trước, khóe mắt ngó thấy Diệp Vân Chu ném vò rượu lên đồng thời hóa ra Nhược Thủy kiếm, lưỡi kiếm xanh ba thước mang theo ánh sáng lạnh lóe lên, vừa chớp mắt ra khỏi vỏ đã chém xuống thủ cấp của hai hoạt thi, kiếm thế không ngừng, tiếp tục cắt qua vò rượu giữa không trung, chất rượu cay nóng ngang ngược trút xuống như mưa rào.
Diệp Vân Chu nhấc khăn trải bàn quăng lên không trung, quay người đuổi theo Mộ Lâm Giang, lấy mồi lửa ra thổi một chút, tiện tay vứt ra đằng sau.
Ánh lửa rực sáng phóng lên cao sau lưng hai người, Mộ Lâm Giang mở dù ra, che một nửa cho Diệp Vân Chu, thay y ngăn trở những đốm lửa bay tới.
“Tổn thất tính thế nào?” Diệp Vân Chu phủi tay đứng trong đình viện, nghiêng đầu hỏi Mộ Lâm Giang.
“Tìm ra người thao túng, niêm phong các tài sản này, nếu những hoạt thi đó vẫn còn người thân khỏe mạnh, sau khi kiểm kê xong sẽ bồi thường người bị hại theo luật.” Mộ Lâm Giang an ủi, “Sẽ không truy cứu việc ngươi phóng hỏa.”
“Thế là tốt rồi.” Diệp Vân Chu tra lại kiếm vào vỏ, thở ra một hơi. Khói đặc cùng ánh sáng như bổ cả màn đêm ra, tuyết tan nhỏ từng giọt từng giọt dưới mái hiên, cả thôn vẫn yên lặng như cũ.
Hai người sóng vai đi về hướng cửa nhà, Mộ Lâm Giang hừ một tiếng, nói móc: “Giết người phóng hỏa còn thuần thục hơn cả ta, thật là hậu sinh khả úy.”
“Cung chủ, ngài rửa tay gác kiếm đã nhiều năm vậy rồi, nếu lần sau có cơ hội ta sẽ nhường cho ngài, ngài cũng ôn tập lại đi?” Diệp Vân Chu nhướng mày đáp lễ.
“Lưỡi sắc hơn gươm.” Mộ Lâm Giang bật cười, dừng chân trước cửa chăm chú nhìn Diệp Vân Chu, ngọn lửa làm đôi mắt hắn nhuộm màu đỏ tím diễm lệ, “Tới Tịch Tiêu cung chứ?”
Diệp Vân Chu hơi ngạc nhiên: “Chính thức mời ta gia nhập?”
“Ừm.” Mộ Lâm Giang khẳng định.
“Chính thức bao nhiêu?” Diệp Vân Chu cười mím chi hỏi.
“Quỳ xuống, ban ngươi ấn tín và dây đeo triện.” Mộ Lâm Giang nửa đùa nửa thật.
Diệp Vân Chu quả quyết: “Mơ mộng hão huyền.”
Mộ Lâm Giang nhếch khóe môi, đầu ngón tay vạch qua túi càn khôn bên hông, nắm trong tay một lệnh bài bằng ngọc xinh xắn tinh xảo, quơ quơ trước mặt Diệp Vân Chu một chút: “Nếu sau khi thu hồi Thường Hi kiếm mà ta còn sống, ngươi hãy rời khỏi Tĩnh Vi môn đi, khi đó cái lệnh bài này chính là của ngươi.”
“Chức vị gì?” Diệp Vân Chu tò mò.
“Hồi sau sẽ rõ.” Mộ Lâm Giang ra vẻ thần bí, nơi xa hiện lên một vệt sáng lén lút, hắn cất lệnh bài đi, nghiêm giọng nói, “Có người tới.”
“Trốn trước đã.” Diệp Vân Chu không truy hỏi nữa, vội vàng che giấu khí tức, nhìn ngó xung quanh, ánh mắt khóa chặt mấy chiếc sọt đan chồng lên nhau ở góc tường trong sân.
Y túm Mộ Lâm Giang qua đó, xốc sọt lên giục Mộ Lâm Giang trốn vào trong, mình cũng chui vào theo.
Bụi bặm cùng lá khô sàn sạt rơi trên đỉnh đầu hai người, Diệp Vân Chu cố nén khó chịu giữ bình tĩnh, nhưng một chiếc sọt muốn giấu được hai người đàn ông thì vẫn rất khó khăn. Vóc người Mộ Lâm Giang rất cao, bị gò bó phải cúi đầu co chân dưới mép sọt, dựa lên vách trong của sọt, còn Diệp Vân Chu thì ngồi cứng trên đùi hắn, co ro lại, hơn nửa người trên gần như đã bò hết vào ngực Mộ Lâm Giang, tóc còn bị cành cây dưới đáy sọt mắc vào phát đau. Y nhanh chóng lấy tay kéo vạt áo hắn vào trong sọt, thấp giọng cắn răng nói: “Ngươi duỗi chân ra một chút!”
“Ngươi nhìn xem còn chỗ không? Ngươi tìm chỗ trốn tốt thật.” Mộ Lâm Giang duỗi tay kéo sợi tóc bị mắc kia của Diệp Vân Chu ra, lòng bàn tay che đầu y đ è xuống vai mình, cảnh cáo: “Đừng lộn xộn, ngay cả ngồi chỗ nào ngươi cũng không tính trước?”
Chân Diệp Vân Chu bị ép chặt lại, cả giận: “Ngươi cẩn thận lưu ý người tới cho ta, lúc nào rồi còn cợt nhả nữa.”
Mộ Lâm Giang nhìn ra ngoài qua kẽ hở của sọt đan, bóng người từ xa bay tới kia đang đứng trong sân, bọc cả người trong trường bào rộng thùng thình nền đen viền đỏ, vươn hai tay ra trước ngọn lửa hừng hực, thế lửa như bị cưỡng ép nén lại rồi rút ra, chỉ để lại một khung nhà cháy đen.
Người nọ cảnh giác nhìn quét quanh mình, không rõ vì sao tự nhiên lại nổi lửa. Mộ Lâm Giang như có điều suy tư, một lúc lâu sau bóng đèn trong đầu mới bật sáng.
“Ta biết gã là ai.” Mộ Lâm Giang trầm giọng nói, “Sư đệ của Thi Thứu lão nhân, Thi Hào.”
Cùng lúc Mộ Lâm Giang nhận ra thân phận của gã thì Thi Hào cũng phát hiện ra chỗ trốn của hai người, gã thế mà không chút do dự lui ngay về phía sau, nhảy lên giữa không trung. Sân đình lập tức sáng lên một trận đồ phức tạp, linh lực chuyển động cuốn tuyết đọng lượn vòng, âm thanh gió thét như đang gào rống, xốc bay cả vách nát tường xiêu ở khắp sân.
Diệp Vân Chu lách mình đi ra ngoài, bóng kiếm phụ lên Nhược Thủy, dùng linh lực bảo vệ cơ thể cưỡng chế xuyên qua tầng ngăn của trận pháp để đuổi theo Thi Hào. Xuân Giang Đình Nguyệt dù đón gió tuyết căng ra trên trời cao, bóng dáng Mộ Lâm Giang hóa hiện trong sương khói tím đen dưới dù. Hắn cầm dù vững vàng giẫm trên không trung, thuận tay vẽ một cái vòng, vô số dùi băng sắc nhọn từ vòng tròn bắn xuống mặt đất, đâm vào trận đồ Thi Hào để lại. Ánh sáng lạnh lẽo trong vắt chiết xạ qua lại giữa đám dùi băng, phút chốc áp chế nghiền nát trận pháp chưa thành hình kia, rồi vỡ thành một mớ băng vụn lấp lánh.
“Ngươi là ai, hãy xưng tên ra! Ta với ngươi không oán không thù, cớ gì lại quản chuyện không đâu này?” Thấy Hối Phong (4) trận của mình chớp mắt đã bị phá hủy, Thi Hào ngoái đầu lại gầm lên, đồng thời mu bàn tay lại lặng lẽ tế ra một lá cờ lệnh.(4) Hối phong: trận gió mù mịt
“Hỏi Diêm Vương đi!” Diệp Vân Chu cười khẩy một tiếng, không giải thích mà lập tức rút kiếm tấn công, chiêu chiêu đoạt mạng.
Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng hạ xuống đất, phủi ngực. Tu vi của Thi Hào còn chưa bằng Thi Thứu lão nhân, năm đó hắn vừa phá núi Thi Hào đã sợ đến mức đào vong trong đêm, chỉ là con chuột nhắt tỏ ra nguy hiểm chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, Diệp Vân Chu đối phó với Thi Hào không thành vấn đề.
Hắn ngồi xuống nóc nhà nhắm mắt điều tức, yên lặng tính thời gian, lúc mở mắt ra thì Diệp Vân Chu đã “bịch” một tiếng ném Thi Hào máu me đầy người tới trước mặt.
“Giống hệt ngươi, cận chiến hoàn toàn bất lực.” Diệp Vân Chu thất vọng lấy khăn lau tay.
“Diệp công tử, báo cáo cần chú ý lời ít ý nhiều, nửa câu đầu của ngươi rất dư thừa.” Mộ Lâm Giang không vui nói.
Thi Hào ho ra một ngụm máu, mơ mơ hồ hồ cười hai tiếng: “Ta đã phát hiện ra rồi… Chắc các ngươi tới để bảo hộ nha đầu kia nhỉ.”
Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu liếc nhau, cùng nghĩ tới Thi Tiểu Mai.
“Thả ta ra!” Thi Hào đột nhiên cao giọng hô, Diệp Vân Chu đã đánh gãy xương tứ chi của gã, gã chỉ có thể gian nan vặn đầu nhìn về hướng y, “Các ngươi hãy nhìn xung quanh đi, thả ta ra ngay, bằng không ta sẽ giết ả!”
Diệp Vân Chu híp mắt nhìn bốn phía, tiếng bước chân lẹt đẹt càng ngày càng gần, thôn dân thôn Thi gia cùng vâng lệnh ra khỏi nhà tụ tập lại đây từ bốn phương tám hướng, bất luận nam nữ già trẻ, thần sắc đều rỗng tuếch đờ đẫn, họ như đàn kiến bò trên đường mía, từng lớp từng lớp vây quanh sân viện. Ở giữa đám người đó, Thi Tiểu Mai bị trói chéo hai tay sau lưng, đè bả vai mang tới đây. Gương mặt cô đầy nỗi hoảng sợ, hốc mắt phiếm hồng, song bất kể thế nào cũng không khóc, chỉ không ngừng vùng vẫy chửi bậy.
“Thấy không! Bọn chúng mà muốn xé nát một nha đầu thì dễ như trở bàn tay!” Thi Hào khàn giọng uy hiếp.
“Cứ xé đi, trước sau gì cô ta cũng đã là người chết rồi.” Diệp Vân Chu không dao động, nhấc chân đá mặt gã sang bên kia, “Ngươi bảo ta xem thì ta xem xong rồi đấy, bây giờ đến lượt ngươi nhìn kĩ hắn, rất quen mặt đúng không?”
Mộ Lâm Giang vắt một chân lên, khép dù lại cầm trong tay, cười như không cười đối diện với ánh mắt của Thi Hào.
Thi Hào sửng sốt một hồi, ngay sau đó chợt phát ra một tiếng r3n rỉ, áo đen bỗng chốc căng phồng lên. Mày Diệp Vân Chu nhíu chặt, một cảm giác bất an đột ngột sinh ra.
Y vung kiếm che trước người Mộ Lâm Giang, bày một tầng kết giới bằng ánh kiếm. Cơ thể Thi Hào phồng đến cực hạn thì thình lình nổ vỡ, hóa thành mưa bụi đen nhánh vẩn đục tưới lên đám hoạt thi, trực diện với linh lực tự bạo của Hợp Thể kì làm kết giới ánh kiếm không trụ được mà tán loạn. Họng Diệp Vân Chu nổi lên mùi vị tanh ngọt, sau khi trận mưa đen kia tan biến, y thu hồi kết giới khom lưng nôn ra một ngụm máu.
“Không phải gã chủ động tự bạo, sao lại thế này?” Diệp Vân Chu nôn nóng ngoảnh đầu lại hỏi Mộ Lâm Giang, thân thể này quá yếu ớt.
Hình như nó không quen với việc bị thương, lồ ng ngực đau như thiêu như đốt, gần như làm y không đứng thẳng dậy nổi.
Mộ Lâm Giang nhìn đám hoạt thi bị xối nước mưa đen kia, tứ chi của chúng điên cuồng vặn vẹo, xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc làm người ta ê hết cả răng, có con tiên phong đánh một quyền lên cửa viện, cứ thế mà đánh sụp cả cửa lớn.
“Xem ra Vĩnh Trú Đăng ở chỗ này không sai vào đâu được. Thi Hào có thể khống chế số lượng hoạt thi lớn như vậy, hẳn chính là nhờ năng lượng của Vĩnh Trú Đăng.” Mộ Lâm Giang chậm rì rì đứng dậy, đỡ Diệp Vân Chu trán đẫm mồ hôi một chút.
Hoạt thi như thủy triều trèo qua tường viện, giương nanh múa vuốt vọt tới, tiếng rên xen lẫn với tiếng gào thét, như thể đang đặt mình trong địa ngục Tu La, nhưng Mộ Lâm Giang vẫn thong dong giải thích: “Thi Hào tự bạo là tác phẩm của một cao thủ luyện khí, có cùng nguồn gốc với bức bản đồ kia. Vị ‘kẻ thần bí’ này để lại một chốt mở trên người Thi Hào, khi thỏa mãn một điều kiện nhất định nào đó gã sẽ trở thành công cụ để điều động hoạt thi.”
“Lí luận nói sau đi, ngươi ngồi xuống, ta đi dọn sạch lũ hoạt thi cứu Thi Tiểu Mai.” Diệp Vân Chu cầm kiếm, lấy ra một chiếc khăn tay lau khóe miệng, coi nó như ám khí mà ném đi, găm thẳng vào xương trán của một hoạt thi.
Tên kia chỉ hơi lung lay, lại bước thêm một bước nữa, chỉ còn cách y không đến một trượng.
“Cất kiếm dưỡng thương đi, Diệp công tử, nghe lời.” Mộ Lâm Giang không nhúc nhích, khống chế bả vai Diệp Vân Chu kéo y ra đằng sau, cười thản nhiên.
Diệp Vân Chu lạnh mặt, đang định mở miệng thì Mộ Lâm Giang lật tay tiến lên trước một bước, phun ra một từ cực kì kiêu căng.
Hắn nói: “Quỳ xuống.”
Một tiếng quát to, cùng với dư âm không thể tả nổi xao động vang lên trong đêm đông tịch liêu, như âm thanh lá cây ma sát dội lại, như sấm rền cuồn cuộn trong mây, như môi răng khép mở thì thầm không tiếng động, đinh tai nhức óc, biền biệt vô tung.
Diệp Vân Chu không thể xác định được Hoàng Âm này rốt cuộc có âm thanh hay không, hay là vang ở ngay trong não. Y lắc lắc đầu, ngồi l3n đỉnh sọt, hoạt thi cứng đờ khựng lại tại chỗ, đồng loạt cong gối cúi đầu quỳ rạp xuống trước mặt Mộ Lâm Giang.