Mộ Lâm Giang đã từng thấy chữ viết của Diệp Vân Chu, nét bút thanh mảnh rõ ràng, hàm ẩn mũi nhọn, nhưng phong thư này lại như ba chân bốn cẳng lên đường tiện tay viết ra, so với điệu bộ trước sau như một gặp biến không hoảng của Diệp Vân Chu thì không tương xứng lắm.
Hắn bỏ phong thư vào túi càn khôn, lúc kéo chốt cửa ra thì mới chú ý trên cửa treo một cái khóa.
“Cung chủ, ngài muốn ra ngoài sao?” Trình Cửu đuổi tới, trù trừ hỏi, hết sức căng thẳng.
Mộ Lâm Giang chậm rãi xoay người, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói: “Các ngươi có ý gì?”
Trình Cửu căng da đầu cúi mặt ôm quyền: “Là Diệp công tử dặn dò, khi ngài ấy không ở đây hi vọng ngài có thể yên tâm dưỡng thương, không nên đi đường mệt nhọc, để tránh lao lực quá sức, lâu ngày… thành tật.”
Ánh mắt Mộ Lâm Giang sắc nhọn hơn cả mũi đao, Trình Cửu chưa nhìn đã bị ép đến thở không nổi, quỳ thẳng tắp xuống run giọng nói: “Tất cả là do Diệp công tử bàn giao, thuộc hạ không dám cãi lời, mong cung chủ đừng làm thuộc hạ khó xử nữa. Nếu không thuộc hạ đã được Diệp công tử tín nhiệm như vậy, chỉ có thể máu bắn ba thước bày tỏ lòng son!”
Mộ Lâm Giang nghiêng đầu đỡ trán, mới thế mà hắn đã không dọa được Trình Cửu, bản lĩnh mê hoặc nhân tâm của Diệp Vân Chu không thể kém hơn tàn hồn kia được.
Thi Tiểu Mai nghe tiếng nhanh chân chạy tới, hoảng hốt nói: “Có chuyện gì vậy? Trình đại nhân, Mộ lão gia, cơm sáng ta đã nấu xong rồi, mau mau thừa dịp còn nóng mà ăn thôi, Mộ lão gia lát nữa còn phải uống thuốc kia mà.”
Mộ Lâm Giang trừng mắt liếc Thi Tiểu Mai một cái, Thi Tiểu Mai vô tội mếu máo, tiếp đó hốc mắt đỏ lên, khổ sở nói: “Ngài không uống thuốc, lại còn không điều tức, lời thật mất lòng, nhưng ta phải nói cho Diệp công tử thôi.”
“Đứng lên đi, mấy ngày nay Diệp Vân Chu toàn làm cái gì.” Mộ Lâm Giang hít sâu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Trình Cửu chống lên chân đứng thẳng, cũng không biết rõ lắm, ráng sức hồi tưởng nói: “Hình như Diệp công tử nói, bảo Túc Tiêu vệ đi bao vây chỗ nào đó, rồi âm thầm khống chế ai đó, còn phải đợi người nào đó chui đầu vào lưới…”
“Từ từ, y lấy đâu ra quyền hạn tùy ý điều động Túc Tiêu vệ?” Mộ Lâm Giang giơ tay ngăn lại, vừa nghe mấy hành động này là biết không phải làm chuyện tốt, hắn vừa nằm bốn ngày mà như thể bỏ qua cả một vương triều vậy, bước nhanh về phòng ngủ rót cho mình chén trà hạ hỏa, lúc này mới ra hiệu Trình Cửu tiếp tục nói.
Trình Cửu như đi trên băng mỏng: “Diệp công tử liên lạc với Ân đại nhân.”
Mộ Lâm Giang càng thêm khó hiểu: “Y làm thế nào liên lạc được với Ân Tư?”
Trình Cửu nói: “Ngài ấy liên hệ Vệ thống lĩnh trước.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mộ Lâm Giang vỗ bàn một cái cả giận nói: “Hoang đường! Ân Tư để một người ngoài chỉ huy đội cận vệ trực thuộc của bổn tọa?”
Trình Cửu tự nhủ nếu Diệp Vân Chu là người ngoài vậy bọn họ chẳng phải đã nên sớm bị trục xuất khỏi Mặc Ảnh đô rồi à.
“Diệp công tử mà tính là người ngoài ạ.” Thi Tiểu Mai bưng bát vào nhỏ giọng nói, để cháo loãng và canh trứng lên bàn, “Mộ lão gia đừng kích động, ăn cơm đã, trước khi dùng cơm mà tức giận là không tốt cho dạ dày đâu.”
“Ta không ăn!” Mộ Lâm Giang che miệng ho khan vài tiếng, tức giận chất vấn, “Ta là cung chủ hay y là cung chủ? Các ngươi học ngay được kháng lệnh rồi?”
“Ngài là cung chủ, tất cả mọi người đều đối xử với ngài rất tốt mà.” Thi Tiểu Mai nói một cách đương nhiên, “Ngài cứ an tâm điều dưỡng mấy ngày đi, bao giờ thân thể khôi phục hẵng đi tìm Diệp công tử cũng không muộn mà.”
Mộ Lâm Giang chửi thầm chờ mấy ngày nữa thì Diệp Vân Chu khỏi cần buông rèm nhiếp chính đâu, Tịch Tiêu cung sửa luôn thành họ Diệp rồi. Hắn phất tay cho hai người đi ra ngoài, đóng cửa lại, bày Tụ Linh trận xong rồi cuối cùng mới nghiêm túc vận khí điều tức.
…
Hối Hiền lâu Phong Diêm thành, một trong những cứ điểm tửu lầu chính trong toàn thể Tịch Tiêu cung, có nghĩa vụ trung chuyển cơ mật, giao lưu tình báo, cho môn nhân dưỡng thương và các hạng mục sử dụng khác. Lúc này Diệp Vân Chu đang ngồi trong phòng nghị sự dưới lòng đất ở sân sau của Hối Hiền lâu, cúi đầu hắt xì hai cái.
Y nghĩ thầm chắc lúc này Mộ Lâm Giang đã phát hiện y rời đi, không chừng còn đang mắng y luôn. Nhật quỹ chỉ giờ Tỵ hai khắc (9h30), ước lượng thời gian chắc Ân Tư cũng sắp tới rồi.
Suy nghĩ vừa chợt lướt qua, cửa phòng nghị sự lập tức truyền đến tiếng vang tràn đầy nguy hiểm. Diệp Vân Chu ngồi trên ghế thủ lĩnh trong phòng, khóe miệng hơi co lại, nâng chung trà lên trước.
Ngay sau đó cửa phòng tức thì bị đánh bay, kiếm khí sắc bén ác liệt nhắm thẳng vào cổ họng. Diệp Vân Chu đã chuẩn bị từ trước, cong đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn lên chén trà, chén trà bay ra đụng phải kiếm khí, âm thanh vang lên trong trẻo, sau đó mảnh vỡ tung tóe lộn xộn khắp sàn phòng nghị sự.
Diệp Vân Chu đứng lên, giành trước mở miệng nói: “Giết ta, cung chủ sẽ thật sự không có thuốc nào cứu được.”
Ân Tư rút kiếm đi vào, mặt trầm như nước, mày kiếm mắt sao đều ngưng đọng một tầng băng cứng, đoạn đứng lại trong phòng: “Ngươi đã nói, sẽ bảo hộ cung chủ.”
“Ta đúng là đã nói, nhưng kẻ trí nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều bỏ qua, ta cũng đã bảo vệ cung chủ, nhưng cung chủ lại càng muốn ra tay bảo vệ ta, ta bị bất ngờ.” Diệp Vân Chu khoan thai đi về hướng Ân Tư, đá văng một mảnh sứ vỡ, nét mặt vẫn bình tĩnh, lại hơi nhăn mi lại, trong mắt chứa khẩn thiết, “Sở dĩ ta hỏi Vệ Nhất phương thức liên lạc với ngươi chính vì không có ý định trốn tránh trách nhiệm, giấu giếm nội tình. Hành động hiện tại của ta là đang nỗ lực bù đắp lại sai sót, cứ một mực truy cứu sẽ chỉ làm lỡ thời cơ.”
Ân Tư bị đoạn giải thích nhìn như bình tĩnh kì thật lại che trời rợp đất kia của Diệp Vân Chu chẹn họng, nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.
Diệp Vân Chu cũng không cho y thời gian nghiền ngẫm, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi là tâm phúc cung chủ tín nhiệm nhất nên mới mời ngươi tới đây để gặp mặt hợp tác, cần ngươi bày ra năng lực và lòng trung thành của thân tín cung chủ. Nếu chúng ta lại tự đấu đá với nhau, thứ nhất cung chủ biết được sẽ không vui, thứ hai là cũng lãng phí bố trí đập nồi dìm thuyền (1) của chúng ta mấy ngày hôm nay.”
(1) Đập nồi dìm thuyền: ý chí chiến đấu đến cùng không chịu lùi bước, thậm chí chặt cả đường lui của mình.
(Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ)Ân Tư nghe thấy đoạn miêu tả tâm phúc tín nhiệm nhất kia, hừ một tiếng, thu kiếm vào vỏ rồi nói thẳng: “Ngươi không xứng làm đạo lữ của cung chủ.”
Diệp Vân Chu căng mặt mấy ngày, nghe thấy câu này thì rốt cuộc nở nụ cười, nghĩ thầm ngươi diễn kịch bản mẹ chồng độc ác cái gì chứ, không để bụng nói: “Vậy ngươi xứng sao?”
Lông mày Ân Tư xoắn lại, lạnh mặt cảnh cáo Diệp Vân Chu: “Mệnh ta là của cung chủ, không hơn không kém.”
Diệp Vân Chu chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối vì mất đi một “trung khuyển”, lần thứ hai nam chính chạy trốn trong nguyên tác, công thần lớn nhất vẫn là Ân Tư.
Ân Tư không chỉ âm thầm đưa thuốc cho nam chính, còn đảm đương chức vị của một gốc cây nghe cậu ta khóc lóc kể lể phát ti3t. Nam chính muốn biết sư huynh dạo này như thế nào, Ân Tư ngay lúc nhiệm vụ bộn bề lại lao tới Hoàng đô, thay cậu tìm hiểu tình hình của sư huynh, trở về thành thật nói cho nam chính, sư huynh vì tìm cậu mà mất ăn mất ngủ cơ hồ sụp đổ, nam chính tức khắc buồn bã theo, khóc lóc nói muốn đi về gặp lại sư huynh.
Trong nội tâm Ân Tư không đành lòng, lại không hiểu lời ăn tiếng nói, chỉ lén tiết lộ tin tức Mộ Lâm Giang bế quan cho nam chính, thả cho nam chính cơ hội chạy trốn, lặng lẽ hộ tống cậu ta về tông môn.
Diệp Vân Chu lúc ấy chửi thầm Ân Tư không phải kiếm vệ của Mộ Lâm Giang, thằng này sợ là ám vệ của nam chính rồi. Mà nam chính chẳng những không cho y tiền lương lại còn muốn Ân Tư đổ vỡ sự nghiệp, Ân Tư thảm không tả nổi. Hơn nữa bây giờ nghĩ kĩ lại, vì sao Mộ Lâm Giang đột nhiên lại phải bế quan? Cao thủ Đại Thừa kì, cơ bản đã ổn định đến giai đoạn dưỡng lão rồi, mỹ nhân ngon nghẻ trong ngực, không có việc gì bế quan cái quái?
Lúc đọc truyện thì chỉ nghĩ đây là thúc đẩy cốt truyện, nhưng hiện giờ Diệp Vân Chu đã biết Mộ Lâm Giang có thương tích trong người, vậy đã có thể giải thích được tại sao phải bế quan như trong nguyên tác, chắc là để áp chế thương thế.
Đối với thương tích của mình Mộ Lâm Giang không phải bó tay toàn tập, thành thử Diệp Vân Chu ra tay lần này cũng là để ép hắn một chút.
Diệp Vân Chu vừa nghĩ vừa nâng ngón trỏ vuốt cằm, vui đùa nói: “Mệnh ngươi là của cung chủ, cơ thể ta cũng là của cung chủ, chúng ta không xung đột mà.”
Ánh mắt Ân Tư lạnh lẽo, sắp sửa rút kiếm, Diệp Vân Chu duỗi tay chặn chuôi kiếm của y: “Đùa tí thôi, không cần để bụng, mỗi lần ngươi ghét ta thì cứ nhớ đến giả thiết này, sẽ thấy không cần gọi ta là thiếu quân là quá đủ rồi, đừng đòi hỏi quá nhiều.”
“Ngươi… Linh dược của ngươi.” Ân Tư nói không lại được Diệp Vân Chu, vứt một chiếc túi càn khôn đến đầu bàn tứ tiên chỗ ghế thủ lĩnh, quay người định đi.
Diệp Vân Chu tán thưởng hành động thần tốc này của Ân Tư, danh sách lúc trước y liệt kê thế mà đã tìm đủ.
Y suy tư cả buổi tối ở thôn Thi gia mới rốt cuộc thuyết phục được bản thân, trước hết làm chính sự cái đã, ba chiếc chìa khóa thì tính sau, đầu tiên phải toàn lực trị liệu căn bệnh trầm kha của Mộ Lâm Giang, tránh để sau này hắn kích động lần nữa, phô trương thanh thế xong lại lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân ngay tại chỗ.
Lúc trăn trở liên lạc được với Ân Tư, cách ảnh mây truyền âm y cũng có thể cảm nhận được lửa giận của Ân Tư, thằng nghiện Mộ Lâm Giang này thiếu chút nữa nhảy theo đường truyền chạy lại đây đánh y, cũng may y lấy Mộ Lâm Giang ra làm bia đỡ đạn, thành công xúi giục Ân Tư huy động Túc Tiêu vệ nghe y ra lệnh.
Diệp Vân Chu vài bước đuổi kịp ngăn Ân Tư lại, khuyên nhủ: “Ngươi không cần đi tìm cung chủ, thôn Thi gia rất yên ổn, còn có cháu gái nhỏ tri kỉ chăm sóc, rất thích hợp để dưỡng thương. Huống hồ hắn cũng biết ta ở thành Phong Diêm, tất nhiên sẽ sớm bế quan để kịp chữa thương rồi chạy tới đây.”
Ân Tư trầm mặc một lúc, không rời đi nữa, hỏi: “Cháu gái là ai?”
Diệp Vân Chu cũng trầm mặc, một hồi lâu sau mới nói: “Đùa tí, là một nữ tử hoạt thi được cung chủ cứu, ta sẽ nói rõ với ngươi sau.”
Ân Tư lẳng lặng nhìn Diệp Vân Chu, trong mắt pha chút không kiên nhẫn. Diệp Vân Chu cũng nhìn lại y, lại chẳng nhìn ra điều gì từ đôi con ngươi đen nhánh như vực sâu kia. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lát, Diệp Vân Chu không nhịn được nói: “Ngươi nhìn cái quái gì?”
“Chờ ngươi ở dưới.” Ân Tư hai tay ôm kiếm theo thói quen.
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu xin thề là sẽ không bao giờ nói đùa với những người không muốn nhàn hạ thoải mái lại còn không đọc được bầu không khí như vậy nữa, đoạn thở dài nói: “Tiến độ của Túc Tiêu vệ thế nào rồi?”
“Đã ấn theo yêu cầu của ngươi, bí mật lẻn đến biên cảnh Hoàng đô, âm thầm vây chặt núi Bất Y, bố trí kiếp hỏa lôi (bomb).” Ân Tư nói, “Vệ Thập Nhị đã tiếp cận đệ tử của Y Vô Hoạn, có thể tùy thời ra tay.”
“Không tồi, Tịch Tiêu cung im lặng nhiều năm mà khi thực sự có nhiệm vụ thì năng lực hành động vẫn khả quan ra phết đấy.” Diệp Vân Chu vừa lòng gật đầu, “Để Túc Tiêu vệ ẩn náu đợi lệnh đi, mai là Trì Sơ Vũ có thể chạy tới thành Phong Diêm rồi, ước hẹn ở trấn Lộ Ninh thành phế thải, ta cũng nên đích thân nghênh đón sư tỷ thôi.”
Ân Tư lạnh nhạt đứng đó, Diệp Vân Chu không giục y, ngay cả cà khịa cũng lười, không khỏi sinh ra đồng cảm với nỗi cô đơn trống vắng của Bá Nha (2), may mà Mộ Lâm Giang còn chưa bệnh chết. Y như có cảm mà phát, liền giơ tay định vỗ vai Ân Tư, kết quả Ân Tư bước nhanh sang ngang, làm y vỗ vào không khí.(2) Từ sự tích Bá Nha – Chung Tử Kỳ, trích một đoạn tóm tắt cho dễ hiểu ý tác giả: Bá Nha đánh đàn, Chung Tử Kỳ lắng nghe, đàn đến khúc nghĩ đến núi Thái San, Tử Kỳ nói “Hay lắm, núi Thái Sơn cao vời vợi”. Một lát sau, tiếng đàn lại hướng vào nước chảy, Tử Kỳ lại nói “Hay lắm, nước chảy róc rách”. Khi Tử Kỳ chết, Bá Nha dứt dây và đập đàn, suốt đời không đánh đàn nữa.
Diệp Vân Chu xấu hổ ngừng tay giữa không trung, thu về nắm chặt lại, nói: “Ân đại nhân đi gấp cả đêm tới đây, vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
Ân Tư đi cực nhanh, quả thực một giây cũng không muốn chờ trong tình cảnh như vậy với Diệp Vân Chu. Diệp Vân Chu lại nhớ tới nguyên tác, chửi thầm cái tính tình này của Ân Tư, chẳng trách tiến hóa thành trung khuyển công cũng không được nam chính chào đón.
Y lại ngồi xuống châm trà, mấy ngày nay đã nghiền ngẫm nguyên tác một chút, tạm thời coi nam chính nguyên tác là tàn hồn, mà “Ưng tiên sinh” lại vẫn một mực tồn tại ở góc tối ngoài miêu tả của nguyên tác, đằng sau những việc tranh giành tình cảm tạo thành chiến tranh trong nguyên tác kia chắc chắn là có người cố tình thúc đẩy.
Nam chính nguyên tác vừa chạy trốn thành công đã bị bắt về, lái xe mười mấy chương, thay đổi hơn chục đạo cụ, mãi đến khi Diệp Vân Chu sắp không quen ba chữ “ưm a đau” nữa rồi thì nam chính mới rốt cuộc có một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Bởi vì Mộ Lâm Giang phải đi tiếp đãi một thần y, tên là Y Vô Hoạn, nam chính ở trong phòng tối không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe đôi câu vài lời từ Ân Tư đến thăm, còn được Y Vô Hoạn tặng cho một lọ linh dược chữa ngoại thương.
Y Vô Hoạn kia chính là quân tử khiêm tốn, y thuật cao minh, đối nhân xử thế nhã nhặn, vừa nghe thuộc tính là biết tuyệt đối không ngồi cùng bàn được với Mộ Lâm Giang, nam chính nghỉ ngơi hai ngày liền nghe nói Mộ Lâm Giang và Y Vô Hoạn tan rã trong không vui.
Mộ Lâm Giang đi vào phòng tối nói với nam chính: “Ngươi có nguyện vọng gì không? Có lẽ ta có thể giúp ngươi thực hiện.”
Nam chính nửa tin nửa ngờ, rồi rưng rưng đau khổ nói: “Ta muốn gặp sư huynh để xin lỗi huynh ấy.”
Diệp Vân Chu cười nhạo, việc này của ngươi thì không được đâu, kết quả Mộ Lâm Giang thế mà lại thực sự đáp ứng, xong còn tự mình lên đường đưa gã về Tĩnh Vi môn, mang cả Ân Tư cùng đi, bề ngoài thoạt nhìn là cho trung khuyển Ân Tư tăng thêm suất diễn, nhưng nghiêm túc suy đoán thì chỉ sợ là thân thể Mộ Lâm Giang xảy ra vấn đề nên mới cần Ân Tư ở bên cạnh bảo hộ.
Đương nhiên sau này Diệp Vân Chu mới biết được Mộ Lâm Giang đã sớm hạ Bảy Ngày Đêm Thú Vị [Thất Nhật Lương Dạ] cho nam chính, chính vì muốn nam chính phát tác độc kích d*c ngay trước mặt sư huynh, mất hết thể diện, cắt đứt triệt để nỗi nhớ nhung của gã.
Diệp Vân Chu nói Ân Tư thảm nhất, là thảm ở chỗ y không có xe.
Nam chính bị giày vò, y đưa thuốc chăm sóc, nam chính cùng Mộ Lâm Giang về Tĩnh Vi môn, ăn cơm y bỏ tiền, ở trọ y canh gác, lên giường y nghe tiếng vang.
Nam chính gặp nguy hiểm, các tra công khác không ở đó, y võ phải đánh nhau văn phải nấu cơm, trả giá nhiều như thế, cuối cùng vẫn là người khác lái xe y hít khói, trung khuyển công hữu danh vô thực, quá hèn mọn.
Giờ Diệp Vân Chu đã hiểu rõ thuật khống chế tinh thần của tàn hồn, dưới skill bá đạo như vậy mà Ân Tư còn kiềm chế được… Rốt cuộc có “được” không nhỉ.
Y mang theo nỗi hoài nghi vô tác dụng này, gọi một bầu rượu, đến đình ở sân sau của Hối Hiền lâu hâm nóng. Bếp lò nhỏ cháy hừng hực, y xắn tay áo duỗi tay hơ, từ mái cong của đình tứ giác nhỏ xuống một giọt nước làm y nhận ra dạo gần đây nhiệt độ đã ấm lên, có chút hương vị đầu xuân.
Người hầu đứng ở bên đình, Diệp Vân Chu bảo hắn đi báo cho Ân Tư, rửa mặt xong xuôi thì tới đây tiếp tục nghị sự, đợi hai khắc thì Ân Tư mới cầm theo kiếm lại đây, sau khi ngồi xuống thì không nói một câu.
Diệp Vân Chu vươn ngón cái và ngón trỏ ra, khoa tay một đoạn dài về phía vũng nước đọng ở một góc đình hóng gió, tiếp đến dùng ngón trỏ vẽ ra một đường cong trắng bạc vững vàng trên không trung, giới hạn thành một khung hình vuông, Ân Tư cũng bị bao quát ở trong đó, sau đó vươn tay phất một cái, cảnh tượng trong khung giống cuốn lên như quyển trục.
“Không nên hở một tí là giơ đao múa kiếm.” Diệp Vân Chu nói với Ân Tư đang đề phòng lên rõ rệt. Y cuốn xong cảnh vật bằng Trí Ảnh thuật rồi ấn chiếc nhẫn trên tay trái, hắng giọng nói thêm vào phần truyền âm, “Cung chủ, không biết ngươi có nghỉ ngơi thoải mái hay không, bây giờ ta đang ở cùng Ân đại nhân, tuy Ân đại nhân nhìn ta không vừa mắt, nhưng ngươi cứ yên tâm, y còn chưa đến mức động thủ.”
Ngón tay nắm vỏ kiếm của Ân Tư siết thật chặt, hiển nhiên là rất muốn động thủ rồi đấy.
“Uống với ta một chén?” Diệp Vân Chu mở cái tách trên bàn đá ra, cầm bầu rượu lên rót hai chén.
“Ta không uống rượu.” Ân Tư vẫn không nhúc nhích.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu gật đầu, tự bưng chén rượu, nói từng đoạn về lần tao ngộ ở thôn Thi gia một lượt, như có điều suy tư hỏi: “Ngươi thấy Ưng Hiên Dương thế nào?”
“Không biết.” Ân Tư nói ngắn gọn.
Diệp Vân Chu nghẹn một chút: “Các ngươi làm cộng sự mấy trăm năm, ngay cả Túc Tiêu điện có bao nhiêu cây cột cũng phải từng đếm rồi chứ, ngươi nói không biết?”
“Ta chỉ biết giết người.” Ân Tư sầm mặt nói.
Diệp Vân Chu chửi thầm ngươi cứ diễn đi, nếu không phải từng xem nguyên tác ta đã bị ngươi lừa rồi.
Diệp Vân Chu xoay nhẫn, lại phát một tin truyền âm cho Mộ Lâm Giang: “Ân đại nhân nói y chỉ biết giết người, thật vậy chăng? Ta không tin, ngươi nghe rồi nhớ hồi âm cho ta.”
Ân Tư nắm chặt tay phát ra mấy tiếng răng rắc: “Cung chủ đang bế quan, tốt nhất ngươi đừng quấy rầy ngài ấy.”
“Vậy ngươi ăn ngay nói thật luôn đi, nếu không ta có thể gửi một trăm tin đấy.” Diệp Vân Chu ve vẩy ngón tay mảnh khảnh, cười uy hiếp, “Hắn sẽ không giận ta đâu, còn nếu ngươi bất mãn với ta thì có thể tố cáo với hắn.”
Ân Tư quay đầu hít sâu, cầm lấy chén rượu trên bàn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Y không biết uống rượu, lúc quẳng chén rượu xuống thì ho như bị rót thẳng vào phổi, hai mắt cũng đỏ rực lên.
“Hỏi.” Ân Tư cả giận nói.
Đầu ngón tay Diệp Vân Chu vuốt v e chén rượu, bỗng nhiên lại muốn chơi ác, chống tay lên bàn cúi người nhìn Ân Tư, cười như không cười nhẹ giọng hỏi: “Cung chủ hắn, thích người như thế nào? Hoặc là nói, hắn đã từng thích người nào chưa?”
Ân Tư rất dị ứng với chữ thích, nghe xong quả thực là khó chịu cả người, lườm Diệp Vân Chu rồi suy nghĩ một lát, không chút ý cười động động khóe miệng: “Có, một người chết.”
Tác giả có lời muốn nói: Mộ Lâm Giang:??? Người ngồi trong nhà, tình vùi trong đất???