“Khả liên nhân ý, bạc vu vân thủy, giai hội canh nan trọng” (Thương thay lòng người, bạc tựa mây nước, càng đẹp đẽ lại càng khó gặp lại)
Xuất xứ từ “Thiếu niên du · Ly đa tối thị” (Thiếu niên du – Xa cách khôn cùng) của Yến Kỷ Đạo nước Đại Tống.
“Xa cách khôn cùng hai dòng đông tây, cuối cùng rồi sẽ tương phùng. Tình cạn tới đáy như mây trôi vô định, cũng sẽ còn hiện hữu trong mộng hồn.
Thương thay lòng người, bạc tựa mây nước, càng đẹp đẽ lại càng khó gặp lại. Ngẫm kĩ lại cho tới giờ, dù có đứt từng khúc ruột, cũng chẳng thể bằng lần này.”
Dịch nghĩa và chú thíchDịch nghĩa:Ly biệt giống như nước chảy ngoài kia, hai dòng tách biệt, một dòng hướng tây, một dòng hướng đông, nhưng cuối cùng rồi sẽ có lúc gặp nhau lần nữa. Dù cho tình cảm bạc bẽo như mây trắng hành tung vô định, thì vẫn còn có thể tái kiến trong mộng.
Tiếc rằng đôi khi tình cảm của con người còn bạc bẽo, vô định hơn cả mây trôi, nước chảy, gặp gỡ vui vầy lại khó mà trùng phùng. Ngẫm kĩ lại mọi chuyện ngày trước, dù đã nhiều lần đứt ruột đứt gan, nhưng đều khác hẳn so với lần này!
Chú thích:Giải: thấu hiểu, biết rõ.
Hành vân (mây trôi): ví mình như nữ tử đang nhung nhớ, dùng cố sự của Vu Sơn thần nữ sáng hô mây, chiều gọi gió.
Khả liên: đáng tiếc
Giai hội: những cuộc gặp gỡ đẹp đẽ
Nan trọng: khó tới một lần nữa.
Phân tích (trích):+ Thương thay lòng người, bạc tựa mây nước, càng đẹp đẽ lại càng khó gặp lại.
“Thương thay” là đau xót thay cho một cảnh ngộ trong đời, ấy là ngày vui ngắn chẳng tày gang, không giống như nước chảy “ắt tương phùng”, cũng chẳng bằng mây trôi “vào mộng lại thấy”, không chỉ không dễ mà còn rất khó. Nước chảy mây trôi vốn là những vật vô tình, nhưng chúng hoặc cuối cùng lần nữa tương ngộ, hoặc sẽ lại tới trong mơ, dường như cũng chẳng phải hai vật vô tình. Đảo vô tình thành hữu tình, lại càng tô đậm gấp bội tình người nan kham.
+ Ngẫm kĩ lại cho tới giờ, dù có đứt từng khúc ruột, cũng chẳng thể bằng lần này.
Hai chữ “nghĩ lại” là nhân vật trữ tình xuất hiện trực tiếp; “cho tới giờ” là chỉ những năm tháng đằng đẵng trong suốt cuộc đời; “đứt từng khúc ruột”, không biết đã trải qua bao lần sinh li tử biệt; ngẫm kĩ lại, dù là lần đau đớn nhất trong quá khứ, cũng chẳng thể so được với lần này.Y Vô Hoạn giận dữ rời đi, tới cửa mới nhớ ra, hắn đẩy Diệp Vân Chu đi thực chất là để cảnh cáo Mộ Lâm Giang, tuyệt đối không được dùng Tồi Thần quyết nữa, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng, Mộ Lâm Giang đã nói rõ trước rằng chính hắn muốn liều mạng, Y Vô Hoạn dưới cơn bực tức, ngay cả tiếp đó muốn hỏi thăm xem Hoắc Phong Đình ở đâu cũng quên sạch sành sanh.
Diệp Vân Chu tản bước vài vòng trong đình viện, thấy Y Vô Hoạn hùng hùng hổ hổ đóng sầm cửa đi ra rồi lại trù trừ dừng lại, bèn tiến lên hỏi: “Sao tiên sinh có vẻ giận dữ thế, cung chủ có ổn không? Ngài và cung chủ xảy ra chuyện gì không vui à?”
Thần sắc Y Vô Hoạn hòa hoãn lại, trách mắng Mộ Lâm Giang với y: “Bản thân hắn ngồi đó đã làm đại phu không thoải mái rồi! Lời hay cũng khó khuyên quỷ đáng chết (1)!”
(1) Tôi không tìm được bản dịch, bạn nào đọc truyện này rồi thì bảo tôi sửa với nhé:
Ngô Kính Tử đời Thanh viết trong “Nho lâm ngoại sử”: “Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, đại từ bi không độ nổi kẻ tự tuyệt” (Raw: “好良言难劝该死鬼, 大慈悲不渡自绝人.”)
Có một số người bản thân họ đã không có hi vọng sống, vậy bất kể bạn có khuyên thế nào họ cũng vào tai này ra tai kia. Do đó kết quả xấu nhất của những người này là tự đi vào đường cùng.
Có một số người trong định mệnh của họ đã ắt phải có kiếp nạn này, vậy bất kể bạn tốn bao nhiêu sức lực giúp họ, chung quy họ vẫn sẽ chạy trời không khỏi nắng. Đây là nhân của họ, cũng là quả của họ.
Diệp Vân Chu từ khẩu khí ác liệt của Y Vô Hoạn suy đoán chuyện vừa xảy ra, đoạn ngượng ngùng chắp tay: “Nếu lời nói của cung chủ động chạm đến tiên sinh, vãn bối thay ngài ấy xin lỗi.”
Y Vô Hoạn quan sát y vài lần, thầm nghĩ đứa trẻ này còn coi như thức thời, nộ khí dưới thái độ lương thiện hòa nhã của Diệp Vân Chu đã tiêu hơn phân nửa, xua tay nói: “Diệp công tử không cần như thế, động chạm thì chưa tới, bất đồng quan điểm thôi, Mộ Lâm Giang có niềm tin kiên định của riêng hắn, ta chỉ mong hắn tự giải quyết ổn thỏa đi, đừng để tâm huyết của ta trôi theo dòng nước.”
“Tiên sinh và cung chủ nói chuyện gì, không biết có tiện cho hay?” Diệp Vân Chu thuận theo lời hắn hỏi thăm.
“Hắn đã có ý bảo ngươi rời khỏi, chỉ sợ là không muốn để ngươi biết, vậy thứ cho ta cũng không thể tiết lộ.” Y Vô Hoạn khẽ lắc đầu, “Có điều ta hơi tò mò.”
Diệp Vân Chu: “Tiên sinh cứ nói.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thương thế của hắn tồn tại đã lâu, tại sao đột nhiên quyết định để ta điều trị? Lời giải thích với bên ngoài kia của các ngươi không lừa được ta, nếu ta đã phải chịu trách nhiệm với cơ thể Mộ cung chủ, vậy tiếp đó hắn có khả năng gặp nguy hiểm ta cũng nên biết rõ.” Y Vô Hoạn nghiêm túc nói.
Trong lòng Diệp Vân Chu khẽ rung, Y Vô Hoạn không chịu tiết lộ Mộ Lâm Giang nói gì làm hắn giận đến bốc khói trên đầu, nhưng lại hỏi Mộ Lâm Giang gặp nguy hiểm gì, vậy tất nhiên đã nghe ra từ miệng Mộ Lâm Giang rằng giông bão sắp đến.
“Chuyện này… dù sao cũng liên quan đến cơ mật của Tịch Tiêu cung, ta cũng không có quyền cho biết, nhưng nếu tiên sinh hỏi thẳng, Mộ cung chủ chắc chắn sẽ không nói không rõ ràng mà qua loa lấy lệ với ngài.” Diệp Vân Chu đẩy vấn đề trở lại cho Mộ Lâm Giang.
“Vậy ngày mai nói sau.” Y Vô Hoạn đồng ý, sau đó ánh mắt liền biến đổi, cười hỏi y, “Đúng rồi, biết vì sao ta phải dùng Tỏa Mạch châm không?”
“Dĩ nhiên là tiên sinh diệu thủ, sau nhiều lần cân nhắc mà ra.” Diệp Vân Chu gật đầu tâng bốc.
“Ta là muốn ngươi trông chừng hắn.” Y Vô Hoạn giải thích, “Mục đích ban đầu của hình cụ là không thể tự mình thoát khỏi, châm này tuy đã qua cải tạo, nhưng vẫn không thể tự bản thân bức ra, cũng sẽ không thể cưỡng ép sử dụng bộ Tồi Thần quyết tiêu hao quá nhiều sức lực kia. Ngươi đừng để hắn động thủ lung tung, ta tin rằng Tịch Tiêu cung to như thế, không đến nỗi mọi chuyện đều phải để cung chủ tự thân đi làm.”
Đây vốn là ý tốt, nhưng nghe vào tai Diệp Vân Chu lại làm y có phần khó chịu, như thể cây châm kia giống như dấu ấn gì đặc biệt vậy, rất kì cục.
Bề ngoài Diệp Vân Chu vẫn không để lộ chút gì không đúng, bừng tỉnh ngộ ra, vẻ mặt xúc động, chắp tay thi lễ với Y Vô Hoạn: “Thì ra là thế, vãn bối nhất định sẽ dốc hết sức chịu trách nhiệm giám sát, không phụ lòng tiên sinh đã dụng tâm lương khổ.”
“Diệp công tử khách khí rồi.” Y Vô Hoạn vẫn rất thích tiểu bối dẻo mồm này, trước khi đi còn hứng thú dạt dào bồi thêm một câu: “Huống hồ hướng mắt nhìn từ trong ra ngoài tam đô, thậm chí toàn bộ Thương Mân giới, có ái dám dùng hình với cung chủ Tịch Tiêu cung? Đã có cơ hội này, muốn thử một lần cũng rất bình thường.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu hồi tưởng lại nguyên tác nói Y Vô Hoạn là một quân tử khiêm tốn, bây giờ y nhìn theo Y Vô Hoạn rời đi, chỉ muốn nói nguyên tác đui rồi.
Y càng nghĩ càng như bị nghẹn ở cổ họng, đoạn mở cửa vào nhà giữa. Mộ Lâm Giang đang điều tức, Diệp Vân Chu bèn khoanh tay đứng một bên, đến khi hắn mở mắt ra thì sắc mặt bất thiện nói: “Châm Y Vô Hoạn châm cho ngươi ngươi không tự lấy ra được, hiểu không?”
Mộ Lâm Giang biết mình đuổi Diệp Vân Chu ra ngoài chỉ sợ y không thiện nổi, lấy một chén trà từ trên bàn bên cạnh đưa tới, thành tâm nói: “Hiểu, uống trà đi, bớt giận, ta có chừng mực, không động võ bừa bãi.”
“Hừ, ta cũng muốn đâm ngươi một châm lắm, không thì cứ thấy lỗ lỗ.” Diệp Vân Chu nhận trà giận dỗi.
Mộ Lâm Giang thật sự thấy lòng chiếm hữu của Diệp Vân Chu vừa kì lạ vừa vô thường, hắn đưa cánh tay qua, hào phóng nuông chiều nói: “Diệp công tử miệng vàng lời ngọc, nói được thì làm được, đâm luôn bây giờ đi.”
Diệp Vân Chu méo mặt trừng hắn, nện chén trà về tay hắn.
“Lật lọng há là anh hùng hảo hán.” Mộ Lâm Giang cười nói.
“Ngươi nói gì với Y Vô Hoạn, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” Diệp Vân Chu ngồi xuống bên cạnh, tự xây một bậc thang cho mình.
“Ngươi không đoán được à?” Mộ Lâm Giang không chút hoang mang, “Ta chưa bao giờ muốn giấu ngươi, ta nhất định phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.”
“Ta đoán được là ta thần cơ diệu toán, ngươi thật thà là ngươi cải tà quy chính.” Diệp Vân Chu mắt sáng như đuốc nhìn chằm chặp hắn, “Ta phải nghe chính miệng ngươi nói.”
Mộ Lâm Giang quay đầu đi, đưa tay chống cằm, lựa chọn thẳng thắn nhận khoan hồng: “Ta hỏi hắn có đường tắt để khôi phục thực lực không, hắn nói không có, chỉ vậy thôi.”
“Ngươi cảm thấy bây giờ ta phải nói gì?” Diệp Vân Chu không biến sắc hỏi, “Tỉ như ‘Trước khi ngươi đưa ra quyết định này có từng nghĩ đến ta không’, ‘Nếu ngươi chết ta phải làm sao’, hay ‘Ta không cho phép ngươi liều mạng chúng ta phải cùng sống sót để về quê thành thân’ các thứ?”
Mộ Lâm Giang quăng cho y một ánh mắt bất đắc dĩ: “Xem ra mấy lời trong lòng ngươi sẽ không làm ta cảm động.”
“Hừ, ta cũng không nói mấy câu nhảm nhí đó.” Diệp Vân Chu lạnh lùng nói, “Ngươi có thể hỏi, ta không ngăn cản ngươi, bất kể đường tắt này phải trả giá đắt bao nhiêu, nhưng chỉ cần ngươi đạt được phương pháp, thì nhất định phải nói cho ta. Còn nếu thực sự đến thời điểm tới ngươi cũng phải liều mạng, phí lời cũng không thể nào cứu được ngươi ta, ta không phải người theo chủ nghĩa lí tưởng, càng không muốn diễn bi kịch mà chẳng hay biết gì.”
Mộ Lâm Giang hơi nhướng mày, lâm vào trầm mặc.
Diệp Vân Chu thuận tay sờ chén trà: “Yểm Ma Chủ, thật sự đáng để ngươi kiêng kị như thế?”
“Trận Kình Lôi Sơn, tám vị tu giả Đại Thừa kì, ba người ngã xuống, còn lại trọng thương; cao thủ Hợp Thể kì các phái thương vong hết bảy phần, thực lực của gã là không thể nghi ngờ.” Lông mày Mộ Lâm Giang xoắn thành một cục, “Ta bây giờ, còn có thể đối kháng với Yểm Ma Chủ một lần nữa sao?”
“Có thể.” Diệp Vân Chu đè lại tay hắn, không có nửa phần do dự, “Có ta ở đây, ngươi không cần phải ủ rũ.”
Đáy lòng Mộ Lâm Giang khẽ run lên, nếu như đổi lại làm người khác, ắt sẽ nói một tiểu bối Trúc Cơ cuồng vọng tự đại, nhưng hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Diệp Vân Chu, cặp mắt kia sắc bén kiêu ngạo khiến hắn phút chốc hoài niệm, lại vô cùng an tâm.
“Ngươi tập trung điều tức đi, ta không quấy rầy nữa.” Diệp Vân Chu đứng dậy cười nói, “Ta nhắc ngươi trước một câu, Y Vô Hoạn cũng không phải đại phu đàng hoàng gì, châm kim cho ngươi còn rất khoái trá kìa, đừng để bị hắn lợi dụng mà không tự biết.”
Mộ Lâm Giang một lời khó nói hết phủi phủi vạt áo: “Ngươi định đi đâu?”
“Làm việc nghiêm chỉnh.” Diệp Vân Chu nói, “Liên hệ với Phù Tinh chân nhân, dùng mặt mũi của hắn để thành Lăng Nhai cho ta mượn xem Tàng Thư các.”
“… Chú ý nghỉ ngơi.” Mộ Lâm Giang dặn dò, “Đến tối nhớ phải về ăn cơm, đừng đọc trắng đêm đấy.”
Diệp Vân Chu tùy ý phẩy tay ra cửa, Mộ Lâm Giang lại lần nữa khép mi mắt, vận linh lực đến mức quen thuộc cao nhất mình có thể vận được.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đến chạng vạng Mộ Lâm Giang mới kết thúc công việc đả tọa tu luyện đã lâu không làm. Đại Thừa kì có khả năng tiến cảnh hay không hoàn toàn dựa vào cơ duyên, đả tọa luyện khí chỉ có thể khiến gân cốt nhẹ nhàng thoải mái một lát. Hắn đứng dậy gọi người đi thêm trà nóng, rồi xoay nhẫn tìm đọc công vụ.
Ảnh mây truyền âm không kết nối được của Ưng Hiên Dương hiện lên trong thức hải, Mộ Lâm Giang giờ cứ nghĩ đến hắn tâm trạng lại nặng trịch, không muốn liên lạc với hắn lắm, nhưng khi Mộ Lâm Giang hơi động ý nghĩ tán đi hình ảnh trong đầu thì mấy cuộc gọi lại nhảy ra, vẫn là Ưng Hiên Dương.
Hắn đành phải mở mắt ra, tiếp ảnh mây truyền âm của Ưng Hiên Dương. Bức họa mây mù vờn quanh trải ra giữa không trung, ít lâu sau, một bóng người ngưng thành thực, Ưng Hiên Dương giơ tay về phía ảnh mây ra hiệu chờ một lát, quay ghế dựa lại ra lệnh dứt khoát đáng tin về một hướng khác.
“Ba dặm? Ba dặm còn không xa à? Bản vẽ vượt quá ba dặm, sao không xây thẳng lên trên núi Kình Lôi đi, hiện tại theo lí ta có thể nghi ngờ ngươi ăn chiết khấu cột thu lôi.” Ưng Hiên Dương kẹp cán bút trên kẽ tay gõ bàn, “Làm theo yêu cầu của ta, bản vẽ bỏ đi vẽ lại.”
Đối diện hình như cũng là một ảnh mây, Ưng Hiên Dương giơ tay thu lại, bấy giờ mới chuyển sang Mộ Lâm Giang bên này, uống một ngụm trà thở ngắn than dài: “Trang bị thêm cảng cho bến phi thuyền của thành Lôi Ân, để phòng ngừa bất trắc.”
Mộ Lâm Giang ngẫm nghĩ, hỏi: “Ngươi cho rằng chuyện phong ấn không thể giải quyết suôn sẻ ư?”
“Cẩn tắc vô áy náy.” Ưng Hiên Dương nói, “Dù gì thành Lôi Ân cũng gần núi Kình Lôi nhất, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì rất có thể sẽ bị ảnh hưởng.”
“Đúng vậy, bá tánh tội gì.” Mộ Lâm Giang cảm thán như có điều ám chỉ.
Ưng Hiên Dương đổi chủ đề, vỗ mặt bàn một cái hóa ra một chồng công văn, “Sáng nay Hạ môn chủ đến Túc Tiêu điện, chỗ này là hợp đồng cùng kí với Yến Tình các chủ, ngươi có hứng thú thì nhìn xem, không có hứng thú thì kí luôn, kí xong để ta còn đóng dấu.”
Mộ Lâm Giang không hành động, đề nghị: “Ngươi không biết bắt chước nét chữ à? Kí theo chữ của ta rồi đóng dấu là xong.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ưng Hiên Dương tức khắc cạn lời, mang theo vài phần ghét bỏ cùng ngờ vực quan sát hắn qua ảnh mây: “Cung chủ, ngươi chưa đến nỗi chứ? Đây chính là công văn hợp đồng ba đại môn phái có tầm ảnh hưởng lớn của Thương Mân giới cùng kí kết, ngươi không xem nội dung thì thôi, bây giờ ngay cả tự kí tên cũng lười à? Đừng nói ta không biết, cho dù biết, ta bắt chước thì sẽ thành chuyện gì, đoạt quyền cướp ngôi mưu phản? Ta vì Tịch Tiêu cung lao tâm lao lực trung thành tận tâm, ngươi lại muốn đẩy ta vào bất nghĩa hả!”
“Ngươi thực sự…” Mộ Lâm Giang cân nhắc cách diễn đạt, “Không muốn ngồi cái ghế cung chủ này ư?”
Ưng Hiên Dương sững sờ, thu lại bi phẫn nửa thật nửa giả, bình tĩnh nói: “Ngươi mới là cung chủ Tịch Tiêu cung, ta chưa bao giờ nghĩ tới vị trí này, nếu không phải Thiền Y trông đợi, ta đã sớm quy ẩn sơn lâm không hỏi tục sự.”
Mộ Lâm Giang nghe hắn nhắc đến Quân Thiền Y cũng không khỏi cuộn lên tiếc nuối, dịu giọng nói: “Không giấu gì ngươi, Y Vô Hoạn nhậm chức phó thành chủ thành Lăng Nhai, ta đang nhờ hắn chẩn trị vết thương cũ, tạm thời không tiện cách ảnh mây thi thuật. Nếu ngươi không muốn kí thì đợi mấy ngày nữa ta trở về rồi nói sau.”
“Cũng được, Y Vô Hoạn nổi tiếng đã lâu, hắn chịu thăm khám cho ngươi là không thể tốt hơn.” Thái độ Ưng Hiên Dương dần dần thoải mái, nô đùa, “Khi nào vết thương của ngươi khỏi, chắc chắn sẽ không còn lí do làm thằng chủ vô trách nhiệm nữa.”
“Ừm.” Mộ Lâm Giang gật đầu, “Ta đã kể nguồn gốc của Xuân Giang Đình Nguyệt cho Diệp công tử.”
Ưng Hiên Dương xệ khóe miệng xuống, “Ta cũng chẳng giấu gì ngươi, ta không muốn xuất hiện trong mấy chuyện v3 vãn của các ngươi lắm đâu.”
“Điện chủ, chú ý ngôn từ.” Mộ Lâm Giang cười khẽ, “Phong ấn hoàn thành, ngươi, ta, Diệp công tử, và cả Ân Tư, chúng ta có thể bắt kịp cuối xuân.”
Con ngươi Ưng Hiên Dương lóe lên nhanh đến mức không thể thấy, nụ cười của hắn cứng đờ, không tự nhiên vén tóc: “Ngươi nghiêm túc như thế làm gì, chúng ta Đại Thừa hết rồi, cuối xuân muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Ừ, ngươi làm việc tiếp đi.” Mộ Lâm Giang không nhiều lời nữa, ấn nhẫn thu ảnh mây.
Ưng Hiên Dương kết thúc đoạn đối thoại trong không khí khó hiểu làm người ta bứt rứt, mục đích cũng chưa đạt thành, chỉ có thể thu lại công văn.
“Tiểu Mai.” Hắn đứng dậy gọi, “Hết giờ làm rồi, đi về đi.”
Thi Tiểu Mai đang ở gian ngoài soát lại danh sách người đến bái kiến điện chủ ngày mai, nghe thấy thanh âm thì thu ngọc giản đáp ứng một tiếng: “Ngày mai thành chủ thành Lôi Ân sẽ về báo cáo công tác, khoảng giữa trưa sẽ đến, tiệc nhỏ ngài có dặn dò đặc biệt gì không?”
“Ngày mai à.” Ưng Hiên Dương đi ra, dựa vào cửa trầm tư một lúc lâu, “Xin lỗi, quên nói trước với ngươi, ngày mai ta có việc riêng, khả năng hai ba ngày sau mới trở về được, hoãn lịch trình lại đi.”
“Vâng, vậy ta sẽ nhất nhất thông tri xuống.” Thi Tiểu Mai thuần thục hóa bút lông ra, thuận tay viết một tờ giấy, lén giương mi mắt liếc Ưng Hiên Dương, muốn nói lại thôi.
Ưng Hiên Dương gọi cô đi ra ngoài, đóng cửa thư phòng, ra khỏi Túc Tiêu điện thì chắp tay sau lưng hỏi: “Tiểu Mai, đang có gì khó xử?”
“Không phải.” Thi Tiểu Mai theo sau hắn, vội vàng phủ nhận, “Thực ra, gần đây ta sắp xếp lại mấy phòng lưu trữ sách đã bỏ đi, thì bất ngờ phát hiện một quyển sách viết tay cũ, có thuật pháp bảo vệ, chưa bị tổn hại.”
Ưng Hiên Dương rất hứng thú: “Chẳng lẽ là bí kíp ư?”
“Hic, ta không biết có nên đưa cho ngài hay không.” Thi Tiểu Mai lộ vẻ xoắn xuýt, “Nó gần như thoại bản, bút danh là Khoa Phụ.”
Bước chân Ưng Hiên Dương khựng lại, Thi Tiểu Mai thấy thế cũng dừng, thấy thần sắc hắn hơi buồn bã.
“Là tác phẩm của Thiền Y đi.” Ưng Hiên Dương cười cười, “Cho ta xem, nó viết mấy thứ linh ta linh tinh đó còn không chịu cho ta xem, bây giờ thì không quản ta được nữa.”
Thi Tiểu Mai từ túi càn khôn lấy ra quyển thoại bản ố vàng, đưa cho Ưng Hiên Dương: “Ta xin lỗi ngài, chưa được sự cho phép của ngài đã tự tiện đọc một lần.”
Ưng Hiên Dương cứ thế ngưng thần thức lật xem nhanh như gió, rất mau đã biết được nội dung.
Một sư phụ giỏi về luyện khí và đồ đệ của hắn long đong ngược luyến, câu văn trúc trắc, uổng có đầu tư tình cảm kì quái, lại không có cốt truyện gì đáng nói.
Ưng Hiên Dương khép sách lại, ngoảnh đầu nhìn Thi Tiểu Mai đang nhíu mày thấp thỏm: “Ngươi đoán ra điều gì?”
Thi Tiểu Mai cảm giác ngữ khí của hắn phát lạnh, mím môi, ngược lại cũng không sợ hãi, suy đoán: “Ta quả thực cảm thấy, sư tôn trong thoại bản, vô cùng khôn khéo đồng thời cũng giữ vững nguyên tắc, nói năng hài hước hiện hòa, có hơi giống… với ngài. Kí tên Khoa Phụ, Khoa Phụ theo đuổi thái dương, trong tên của ngài cũng có một chữ ‘Dương’, hơn nữa Mãn Nguyệt viên, là có ý ‘tư quân như mãn nguyệt’ (2) nhỉ.”
(2) Từ “Tự quân chi xuất hĩ kỳ 2” (Từ thuở chàng ra đi kỳ 2) của Trương Cửu Linh:
Tự quân chi xuất hĩ kỳ 2Dịch nghĩaTự quân chi xuất hĩ,
Bất phục lý tàn ky (cơ).
Tư quân như mãn nguyệt,
Dạ dạ giảm thanh huy.Từ buổi chàng ra đi,
Thiếp không buồn sửa cái khung cửi bị hỏng.
Thiếp nhớ chàng như vầng trăng tròn đầy kia,
Cứ đêm đêm lại giảm dần ánh sáng trong lành.
Bản dịch của Trần Trọng KimTừ ngày anh ở nhà đi,
Cái khung cửi cũ, chẳng hề mó tay.
Nhớ anh như thể trăng đầy,
Mỗi đêm mỗi thấy sụt gầy vẻ thanh.
“Ha, mấy tiểu cô nương các ngươi, từ những hàng chữ cũng có thể moi được ra dưa.” Ưng Hiên Dương bất đắc dĩ lắc đầu, “Coi chừng ta cắt bớt bổng lộc của ngươi đấy.”
“Cắt thì cắt đi, điện chủ không ghi thù ta là tốt rồi.” Thi Tiểu Mai híp mắt cười, “Ta chưa bao giờ nghe Quân tiền bối từng có ý kia, nhưng tìm thấy quyển sách này, ta nghĩ đây chắc hẳn chính là cơ duyên mà tiên gia coi trọng, nếu cô ấy thật sự có tâm ý mà không dám nói ra, vậy ta nguyện ý giúp cô ấy, còn xin điện chủ thứ cho ta đường đột thất lễ.”
Ưng Hiên Dương ghé mắt nói: “Nha đầu nhà ngươi, nói chuyện càng ngày càng có nét của người tu luyện đấy.”
“Vậy điện chủ thấy tư chất ta thế nào, muốn thu ta làm đồ đệ không?” Thi Tiểu Mai mạnh dạn ngước nhìn hắn.
Ưng Hiên Dương ngơ ngẩn, Thi Tiểu Mai không thiếu ý nô đùa, nhưng bên tai hắn chợt nhớ tới Quân Thiền Y, nhớ tới Quân Thiền Y kéo hắn đi từ mỏm núi bị lôi kiếp đánh cho tàn tạ khắp chốn, tìm đại phu cho hắn, sau đó nói với hắn: Ân cứu mạng không cần lời cảm tạ, người xem tư chất của ta thế nào, thu ta làm đồ đệ được không?
Từ đó trở đi, mãi đến ba trăm năm trước, hắn vẫn cho rằng Quân Thiền Y chỉ coi hắn là sư phụ.
“Khi nào chúng ta thắng trận trở về, con phải bày tỏ tình ý với một người.” Hai tay Quân Thiền Y chắp sau lưng, đầu ngón tay quấn lại vào nhau, ánh mắt thoáng dời khỏi mặt Ưng Hiên Dương, mỉm cười. Đại chiến Kình Lôi Sơn sắp tới, cô đột nhiên nói chuyện này, dường như lại có chút ngượng ngùng.
Ưng Hiên Dương đầu tiên là gật gù, sau đó lập tức phản ứng lại, mới lí giải được nghĩa của từ “tình ý”, kinh hãi nói: “Là ranh con thối nào! Tổng đường chủ Chấp Pháp đường? Hay là đội trưởng Túc Tiêu vệ?”
Quân Thiền Y tức khắc thu lại khuôn mặt tươi cười.
Ưng Hiên Dương khó mà tin nổi: “… Không đúng, con thế mà lại có người trong lòng? Chuyện từ khi nào, con lén vụng trộm sau lưng vi sư?”
“Người đoán đều không đúng, còn nữa, con cũng không vụng trộm sau lưng người.” Quân Thiền Y có phần bất mãn, hơi dẩu miệng, “Sư phụ, thoạt trông con giống thích bọn họ à?”
“Cũng đúng.” Ưng Hiên Dương vẻ mặt nghiêm trọng nghĩ trái nghĩ phải, “Thế thì là mấy ngươi Hoàng đô? Đích thực là điệu bộ chính đạo, dễ làm người khác buông phòng bị, nhưng con đến qua lại cũng chưa từng, chưa biết rõ đối phương đã nhẹ dạ cả tin, vi sư sao có thể yên tâm được.”
Quân Thiền Y tức đến nỗi buông lỏng cả tay, tì lên bàn đập hai cái, xẵng giọng: “Không phải! Ai thèm thích mấy tên thô kệch chơi đao ở Hoàng đô chứ! Chậc, sư phụ, người thế cũng không đoán được à? Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”
Ưng Hiên Dương đưa ngón trỏ vuốt cằm, Quân Thiền Y sầm mặt, có chút thất vọng, thở phì phò đứng cạnh bàn, thỉnh thoảng lại liếc mắt ngắm hắn một cái.
Ưng Hiên Dương thình lình cái khó ló cái khôn, búng tay tách một cái: “Mới nãy có phải con vừa nhìn đường chủ Nội Vụ đường đến tặng trà không, chẳng lẽ con thích cô ta? Cô ta thay tình nhân nhanh lắm, những vẫn luôn là đàn ông, con thích cô ta chỉ sợ có hơi…”
“Bỏ đi! Con không nói chuyện với người nữa.” Quân Thiền Y thất vọng quay người, giận dỗi rời đi, “Khi nào con trở về sẽ đưa thư cho hắn, hẹn hắn đến Mãn Nguyệt viên bày tỏ tâm ý, nếu hắn dám cự tuyệt, con sẽ không bao giờ muốn gặp người nữa!”
“Hả? Hắn cự tuyệt con, sao con lại không gặp ta hả?” Ưng Hiên Dương đứng lên, vươn tay bối rối nói, “Cho ta thêm một cơ hội nữa… Ta nghĩ ra rồi! Là Mộ Lâm Giang đúng không? Thế này thì khó khăn quả thực là lớn đấy, nhưng nếu con thật lòng muốn thích, ta…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Quân Thiền Y đã rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đều không phải à.” Ưng Hiên Dương đau đầu ngồi trở lại, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, “Tiểu đồ đệ đang dưng sao tự nhiên lại trưởng thành thế nhỉ.”
Ưng Hiên Dương vẫn còn đang sững người, Thi Tiểu Mai đã bèn duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Ta nói đùa, không phải thật sự muốn ngài thu ta làm đồ đệ đâu.”
“Nếu có cơ hội.” Ưng Hiên Dương định thần lại, ấn ấn mi tâm, đoạn than nhẹ một câu, “Sắc trời đã tối, đi về thôi.”
Một bên khác, trên hoang đảo Hoàng đô, cuộc chiến giữa hai đại đao khách đương thời đã đến hồi cuối.
Linh lực Đại Thừa kì hoàn toàn bùng nổ, địa hình khắp nơi thay đổi to lớn, đất rụng đá bay một vùng hỗn loạn, người đứng thẳng chỉ còn lại một.