Ân Tư không muốn điều tra tin tức cho Diệp Vân Chu, cau mày nói: “Đây không phải mệnh lệnh của cung chủ.”
“Thôi mà, đừng tính toán, nào phải lần đầu tiên chúng ta tiền trảm hậu tấu.” Diệp Vân Chu chân thành nói, “Trong thành Lăng Nhai đâu có nguy hiểm, ngươi không cần lúc nào cũng trông chằm chặp hắn. Hiện tại chúng ta không đủ nhân lực, việc chuyên môn như tiềm nhập mật thám phải trông cậy hết vào Ân đại nhân đấy.”
Ân Tư ngẫm nghĩ, miễn cưỡng gật đầu, thân hình nhoáng cái biến mất tại chỗ.
Y làm việc năng suất rất cao, là sát thủ hàng đầu ngày trước nên che giấu khí tức lại càng tinh thông, ngay cả cao thủ Đại Thừa kì cũng khó lòng phát hiện.
Kiều Tâm Nguyệt hôn mê đã lâu, lúc này tỉnh lại, thị nữ phụ trách chăm sóc lập tức báo tin cho Diệp Vân Chu đầu tiên. Yến Tình tiên tử tới liền ngay sau đó, trong vẻ bình tĩnh vẫn để lộ sự xúc động.
“Tâm Nguyệt! Muội thấy sao rồi?” Yến Tình tiên tử bước nhanh đến bên giường, nắm lấy tay Kiều Tâm Nguyệt kiểm tra mạch tượng của cô.
“Ta… hơi váng đầu.” Nét mặt Kiều Tâm Nguyệt mang vẻ chậm chạp mù mờ, “Tỷ tỷ, ta vừa hỏi thị nữ thời gian, không ngờ kí ức cuối cùng của ta đã là mười lăm năm trước, ta vẫn mê man suốt ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu ta thật rối loạn, dường như đã trải qua rất nhiều, nhưng không nhớ ra được gì hết.”
Yến Tình tiên tử đưa mu bàn tay sờ trán Kiều Tâm Nguyệt, nghe cô nói mười lăm năm thì cũng lấy làm kinh hãi, hổ thẹn nói: “Thế mà từ mười lăm năm trước đã bắt đầu… Sao ta lại không hề phát hiện chút manh mối… Đều do ta sơ sẩy.”
Nghĩ kĩ lại, mấy năm gần đây Kiều Tâm Nguyệt đều mượn dùng chức vụ để ở ngoài quanh năm, các cô cũng ít dịp gặp nhau, khó tránh không phát hiện kịp thời. Yến Tình tiên tử lại tiếp tục hỏi mấy câu từ lúc quen nhau thời trẻ, xác định được Kiều Tâm Nguyệt tỉnh táo đối đáp trôi chảy, lần này đúng là bản thân cô, thì mới cho Kiều Tâm Nguyệt biết tiền căn hậu quả.
Kiều Tâm Nguyệt tiêu hóa một lúc tin dữ rằng mười mấy năm qua mình đều bị người khác chiếm dụng cơ thể hành động, sắc mặt tái đi không ít, nhỏ giọng nói: “Vậy chẳng phải ta đây đã làm rất nhiều việc thương thiên hại lí? Ta thân là đường chủ, ấy thế mà lại để kẻ xấu ám hại, nào còn mặt mũi gặp các tỷ muội Thu Thủy kiếm các nữa.”
“Đừng nói thế, chúng ta rất ít tiếp xúc với quỷ tu, kẻ địch cố ý nhắm vào thì khó tránh không phòng ngừa cẩn thận. Muội ngàn vạn lần đừng tự trách, mất bò mới làm chuồng cũng được, giờ cũng chưa muộn, khi nào chúng ta trở về lại tăng cường phòng vệ, bù đắp sai lầm là được.” Yến Tình tiên tử nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, khuyên lơn, “Muội nhớ kĩ lại một chút, trước khi muội mất ý thức, xung quanh có chỗ nào khả nghi?”
“Nhắc mới nhớ, đợt đó ta quả thực thường thấy có khí tức kì quái, giống như bị theo dõi vậy.” Kiều Tâm Nguyệt chống thái dương, “Nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn không tìm được bằng chứng, cuối cùng… Ta nhớ cuối cùng ta rất muốn tới Tàng Bảo các, sau đó thì…”
Yến Tình tiên tử trầm tư một lát, chợt biến sắc, dần dâng lên lo lắng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Các chủ, tỷ nghĩ ra gì thế?” Kiều Tâm Nguyệt lo âu nói, “Chẳng lẽ quỷ tu kia lợi dụng ta để đánh cắp bảo vật?”
“So với những pháp bảo kia thì thân thể muội quan trọng hơn nhiều, muội bình an hồi phục chính là điều may mắn nhất. Tuyệt đối đừng sốt ruột, uống thuốc này trước rồi ngủ tiếp một lúc đi, ngày mai ta sẽ khẩn trương sắp xếp lên đường về kiếm các.” Yến Tình tiên tử nén nỗi bất an, mỉm cười đỡ Kiều Tâm Nguyệt nằm xuống.
Ân Tư ẩn mình ngồi xổm trên nóc phòng, cuộc đối thoại phía dưới bay rõ ràng vào tai. Bề ngoài xem ra đây chỉ là tin tức quan trọng của chính Thu Thủy kiếm các, nhưng đương nhiên Ân Tư biết mục đích của Diệp Vân Chu ở chỗ nào.
Nếu bên trong nơi Yến Tình tiên tử gọi là Tàng Bảo các có giấu Trường Sinh Hỏa, vậy cũng chẳng có gì là lạ.
Y lại yên tĩnh nghe thêm một lát, Yến Tình tiên tử tán gẫu với Kiều Tâm Nguyệt đang mơ màng sắp ngủ thêm một lúc nữa, đến khi Kiều Tâm Nguyệt ngủ hẳn, Yến Tình tiên tử rời khỏi khách phòng thì y mới lặng lẽ đi về.
Diệp Vân Chu vẫn đang chờ trong phòng, y không có ý thức chăm sóc người khác, Ân Tư lại càng không có, cho nên lúc giữa trưa Mộ Lâm Giang ngã xuống thế nào thì bây giờ vẫn nằm nguyên thế ấy, quần áo bị đè lên hơi xộc xệch, trông thật dày và ngột ngạt dưới tiết xuân.
Diệp Vân Chu dạo quanh vài vòng, lại đến trước giường nhìn kĩ Mộ Lâm Giang. Mặt hắn hơi phiếm hồng, lông mày dài gần đây luôn bất giác nhíu lại rốt cuộc đã giãn ra khi ngủ, để lộ một vẻ yên lặng thiếu phòng bị. Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm một lúc, chợt phát hiện được lương tâm mình, vươn tay giúp hắn cởi giày ném xuống giường.
Mộ Lâm Giang sau khi uống say còn dễ nghịch hơn lúc tỉnh, không biết có phải vì hoàn toàn tin tưởng Diệp Vân Chu hay không, đến cả khi Diệp Vân Chu lột áo khoác đai lưng hắn cũng vô cùng phối hợp nhấc tay cong lưng.
Diệp Vân Chu ôm một đống đồ thở hổn hển một hơi, khóe mắt liếc nhìn Mộ Lâm Giang, chợt thấy khóe miệng hắn nhếch lên một độ cong nhìn không rõ lắm.
“Mộ Lâm Giang.” Bấy giờ Diệp Vân Chu mới phản ứng lại, cả giận, “Ngươi đã tỉnh từ trước rồi đúng không?”
Mộ Lâm Giang bị nhìn thấu ngụy trang, thả lỏng cười ra tiếng, trong con ngươi khép hờ lộ ra chút biếng nhác: “Diệp công tử có ý đồ bất chính với ta, ta nào dám tỉnh.”
“Cai cơn nghiện mồm của ngươi đi!” Diệp Vân Chu hung tợn quẳng đống y phục đang ôm vào mặt Mộ Lâm Giang, “Lần sau ta còn chăm ngươi thì ta theo họ ngươi luôn.”
Mộ Lâm Giang bò dậy từ đống quần áo, quết áo ngoài qua mặt đất, xoa mi tâm: “Mộ Vân Chu cũng phong nhã đấy chứ, họ của ta không êm tai à?”
Diệp Vân Chu vốn đang định rót chén nước cho hắn, nhưng khi câu trêu tức bình tĩnh của Mộ Lâm Giang vừa ra khỏi miệng, y liền dứt khoát tự uống, vắt chân nhìn Mộ Lâm Giang đang dựa vào đầu giường: “Kiều Tâm Nguyệt đã tỉnh, ta bảo Ân Tư đi giám thị Yến Tình tiên tử rồi.”
“Nếu Trường Sinh Hỏa thực sự ở Thu Thủy kiếm các thì ngươi định làm gì?” Mộ Lâm Giang thoáng nghiền ngẫm, hỏi.
“Đây ngược lại là vấn đề ta lo lắng.” Diệp Vân Chu gõ bàn, “Nếu Trường Sinh Hỏa được đặt dưới phòng ngự cực mạnh của Thu Thủy kiếm các, muốn giành được rất khó khăn, việc này phải bàn bạc kĩ hơn rồi mới vạch kế chi tiết.”
“Chúng ta chỉ cần ngăn kẻ có mục đích lấy nó là được.” Mộ Lâm Giang nói, “Khi nào cần thiết ta sẽ tự trình bày với Yến Tình các chủ.”
“Đến giờ ngươi đã trình bày bao nhiêu lần rồi?” Diệp Vân Chu nhắc nhở, “Việc này đơn giản là đám cấp cao của tam đô đều đã biết hết.”
“Ba trăm năm trước ta cũng du thuyết từng người khắp nơi cùng diệt Yểm Ma Chủ, giải trừ mối họa của tam đô.” Mộ Lâm Giang đạm nhiên nói, “Ngươi không thể phủ nhận rằng thẳng thắn chính là thành ý tốt nhất, hơn nữa còn có thể đem lại lợi ích chung.”
“Ngươi muốn lợi ích chung, còn ta chỉ cần lợi ích của mình, ngươi dương mưu ta âm mưu, không cao cả như ngươi là được.” Diệp Vân Chu nhún vai, lắc đầu nói thầm, “Rốt cuộc ta trúng thứ độc gì mới có thể tìm nhân vật hoàn toàn không hòa hợp với mình như ngươi chứ.”
“Vậy Diệp công tử có nguyện ý cải tà quy chính vì ta không?” Mộ Lâm Giang chớp mắt trêu chọc.
“A, ta còn muốn kéo ngươi xuống nước hơn.” Diệp Vân Chu rót một ly trà nóng, rung cổ tay ném sang cho Mộ Lâm Giang. Mộ Lâm Giang lật tay áo nhẹ phẩy tan kình khí, vững vàng tiếp lấy.
Trà xanh giải rượu, Mộ Lâm Giang uống xong một chén, cơn uể oải sau khi uống rượu cuối cùng cũng bị quét sạch. Hắn bới xiêm y cầm túi càn khôn lên, lấy tấm địa đồ in vị trí ba chiếc chìa khóa trải ra trên đùi.
Diệp Vân Chu cũng đến gần xem, nếu những đánh dấu trên địa đồ còn hữu hiệu, vậy Trường Sinh Hỏa hẳn vẫn còn ở Dạ đô. Song thực tế Ưng Hiên Dương và Yểm Ma Chủ lại lợi dụng lẫn nhau, cũng không cách nào khẳng định Ưng Hiên Dương có bị dẫn sai đường hay không.
Mộ Lâm Giang duỗi thẳng tay phải, một luồng khí lạnh tụ lại trong tay, sương trắng dần ngưng tụ thành một tấm kính băng trong suốt. Hắn thuận tay gẩy một nhát, xoay tròn kính băng mài cho nó nhẵn bóng, rồi khảm một trận đồ vào.
“Làm gì đấy?” Diệp Vân Chu tò mò hỏi thăm.
“Một loại mắt kính dò hướng đi của linh lực.” Mộ Lâm Giang cầm kính băng soi trên địa đồ, hoa văn vàng óng dưới thấu kính lộng lẫy vô song, “Cái chuyên dùng ta không mang trên người, loại này là đủ rồi.”
“Tại sao Ưng Hiên Dương biết rõ hướng đi của chúng ta như thế, đến chuyện ngươi mất bóng kiếm cũng biết ngay.” Mộ Lâm Giang nhìn chằm chặp mỗi tấc mạch nhảy trên bản đồ, thấu kính di chuyển rất chậm, Diệp Vân Chu nhìn hồi lâu đã hết kiên nhẫn.
“Luyện khí thật nhàm chán.” Hai tay Diệp Vân Chu chống mép giường, ngửa đầu vặn cổ.
“Luyện kiếm thì thú vị à?” Mộ Lâm Giang nghiêng mắt liếc y một cái, “Mãng phu thô lỗ.”
“Thú vị không phải bản thân việc luyện kiếm, mà vì đó là cách đơn giản trực tiếp nhất đạt được thực lực mạnh mẽ, sau đó đi làm những chuyện thú vị chân chính.” Diệp Vân Chu cho rằng rất cần phải giải thích một chút.
Mộ Lâm Giang rũ địa đồ, bỏ cuộc nói: “Ta không ôm hi vọng nắn thẳng suy nghĩ của ngươi nữa.”
“Nếu ta trở thành thiếu niên ngoan ngoãn, ngươi còn thích ta không?” Diệp Vân Chu khom người đè lên hai chân Mộ Lâm Giang, áp sát và mở to đôi mắt thuần lương quấy rầy hắn, “Mọi người luôn hư tình giả ý nói gì đó mà ‘Bất kể thay đổi thế nào, ngươi vẫn là ngươi’, nhưng nếu người ngươi biết trở nên thật lạ lẫm, những lời này còn giữ được nổi không? Như thể ai cũng giống nhau vậy.”
Mộ Lâm Giang đang phát hiện một điểm kì quái, mạch linh lực tựa hồ có chút trùng lặp. Hắn dành một tay tùy ý xoa đầu Diệp Vân Chu, dỗ dành: “Ta thích ngươi của hiện tại, cho nên đừng thay đổi, được không?”
Diệp Vân Chu nhanh chóng ôm đầu né tránh, tránh để tóc bị Mộ Lâm Giang vò rối. Y chửi thầm nếu không phải ngữ khí Mộ Lâm Giang lúc này đủ qua loa, y dám chắc sẽ nổi da gà đầy người.
Tay Mộ Lâm Giang dừng lại, ánh mắt trở nên chuyên chú. Diệp Vân Chu không quấy rầy hắn nữa, thấy hắn cẩn trọng dựng viền địa đồ lên, chẻ kính băng vừa rồi thành lưỡi dao mỏng, vững vàng lia một nhát xuống, cắt địa đồ thành hai tầng trên dưới.
Tầng trên thì thuận thế bóc ra, vẫn là nguyên trạng, song tầng dưới lại tập trung các trận đồ khác nhau, tỏa sáng lấp lánh, vẫn còn đang hoạt động.
“Ôi.” Mộ Lâm Giang nhìn ngắm, rồi vội vàng cuốn quyển trục lên vứt xuống giường, nó tức thì tiêu tán trong một ngọn lửa, “Là kiệt tác của Ưng Hiên Dương, dùng dao động linh lực ở tầng trên của địa đồ để che giấu phép định vị phía dưới, nếu tập trung thám thính, thứ này thậm chí có thể truyền cả âm thanh.”
Diệp Vân Chu nghe vậy, sắc mặt biến đổi khôn lường: “Tức là ngôn từ ngữ khí bừa bãi lạc điệu thường ngày của ngươi cũng có thể đã bị Ưng Hiên Dương nghe thấy? Chỉ sợ hình tượng của ngươi trong lòng hắn đã sụp đổ đến mấy lần rồi.”
“… Hắn cũng không thể nghe lén mọi lúc mọi nơi được.” Mí mắt Mộ Lâm Giang giật đùng đùng, vẫn coi như trấn định, “Vả lại ta vốn không phải người nghiêm túc cổ hủ, có gì mà sụp đổ.”
Diệp Vân Chu không kìm được hồi tưởng lại bản thân đã từng nói gì tổn hại khí chất lúc ở bên cạnh Mộ Lâm Giang, xoắn xuýt hồi lâu, căm giận buông lời: “Ta nhất định phải giết hắn diệt khẩu!”
“Bình tĩnh đi, từng trải nhiều, những điều vụn vặt tự khắc sẽ không đáng kể nữa.” Mộ Lâm Giang ung dung thu lại địa đồ.
Diệp Vân Chu nghĩ bụng ngươi chỉ biết mặt dày trước mặt ta, khó chịu khắp người một lúc, đến khi Ân Tư trở về gõ cửa, tinh thần y mới hưng phấn lên, ép mình rời sự chú ý, hỏi: “Có tin gì quan trọng không? Kiều Tâm Nguyệt có kí ức trong khoảng thời gian này không?”
“Không có.” Ân Tư sắp xếp câu từ một chút, “Kí ức cuối cùng của Kiều Tâm Nguyệt ngừng ở mười lăm năm trước, nghe Yến Tình tiên tử nói thì hình như cô ta đang lo lắng về Tàng Bảo các, nhưng không nhắc gì đến Trường Sinh Hỏa.”
Diệp Vân Chu muốn nói lại thôi, khó xử: “Ngươi chắc mình có thể lí giải chính xác ý tứ của mấy tay già đời đó?”
Ân Tư xị mặt không tỏ thái độ, thuật lại một lượt lời nói của Yến Tình tiên tử.
“Theo ta nghe được, Yến Tình tiên tử thật sự đang giấu đầu hở đuôi.” Diệp Vân Chu cân nhắc, “Yến Tình tiên tử hỏi thăm hành tung của Kiều Tâm Nguyệt trước khi bị bám thân, nhận được đáp án thì liền nói sang chuyện khác, xem ra bên trong Tàng Bảo các hẳn có vật gì vô cùng quan trọng. Cô ta không nói thẳng, như vậy vật đó đến đường chủ cũng không có quyền tiếp xúc, cũng không biết tình hình.”
“Giả sử Yểm Ma Chủ vì Trường Sinh Hỏa mới bám lên người Kiều Tâm Nguyệt,” Mộ Lâm Giang suy đoán, “Vậy đến giờ liệu Trường Sinh Hỏa còn có thể ở Thu Thủy kiếm các hay không?”
Diệp Vân Chu cũng không khỏi trầm mặc, ít lâu sau, y đề nghị: “Ta nghĩ Yến Tình tiên tử hiện tại cũng rất muốn biết điều này, không bằng nghĩ cách nghe trộm xem.”
“Không làm được đâu.” Mộ Lâm Giang tức thì bác lại, “Ân Tư tự mình giám thị còn không dám để lộ khí tức gì, nếu dùng pháp bảo nghe trộm, cô ta chỉ cần thoáng cảm nhận là phát hiện ra, thậm chí còn có thể truy ngược lại chủ nhân pháp bảo, chung quy luyện khí ta vẫn không bì được Ưng Hiên Dương.”
Diệp Vân Chu lại lần nữa chống cằm suy tư, đây là một cơ hội tuyệt hảo, nếu để vuột mất thì muốn lẻn vào Tàng Bảo các khó như lên trời.
Bấy giờ Ân Tư bỗng mở miệng nói: “Thuộc hạ có chiêu nghe tiếng kiếm ngân.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mắt Mộ Lâm Giang sáng lên: “Ta ngược lại còn quên ngươi tinh thông dùng kiếm khí thăm cổ kim, biện pháp này khả thi hơn đấy.”
Diệp Vân Chu cũng nhớ ra, trước kia từng nghe Mộ Lâm Giang thuận miệng nhắc đến, lần đó Ân Tư dùng chính phương pháp này truy vết mục tiêu mới tra được chỗ Vệ Nhất bị giam.
“Trước hết chớ vội tán thành.” Diệp Vân Chu tung ra vấn đề, “Kiểu kiếm tu như Kiều Tâm Nguyệt thì thường ngày không để lộ bội kiếm, về phần Yến Tình tiên tử, kiếm của cô ta hóa thành kim trâm cài trên đầu, sao tiếp xúc được? Không cẩn thận sẩy tay là thân bại danh tàn đấy.”
Mộ Lâm Giang cũng đang suy xét vấn đề này, nhìn khuôn mặt đạm mạc của Ân Tư: “Thân thể Kiều đường chủ mang bệnh, Diệp công tử ra tay quá nặng, cho nên vì để nhận lỗi và cũng để ngừa quỷ tu đột kích lần thứ hai, ta lệnh cho Ân thủ tịch hộ tống Yến Tình các chủ và Kiều đường chủ trở về Thu Thủy kiếm các. Cô ta thế nào cũng đi Tàng Bảo các kiểm tra đầu tiên, sau đó… viện cớ giao lưu võ học?”
“Phần trước còn coi như đáng tin.” Diệp Vân Chu xua tay ý bảo không ổn, “Giao lưu võ học, chẳng may người ta không đồng ý thì sao? Dù có đồng ý, thời gian định ra cũng là mấy ngày sau, còn thành công được à? Còn nữa, chỉ sợ chiêu này cũng có đủ loại hạn chế nhỉ.”
“Ước tính cẩn thận, trong vòng sáu canh giờ.” Ân Tư đưa ra thời gian cụ thể để thăm dò được tình báo.
Mộ Lâm Giang cầm chén trà không, một tay chống cằm, không khỏi bắt đầu khiêu chiến bàng môn tà đạo: “Phái người giả làm thích khách ám sát Yến Tình các chủ, thừa dịp hỗn loạn ra tay?”
Khóe miệng Diệp Vân Chu giật một cái: “Ngươi chọn được người thích hợp làm thích khách chưa? Người có thể làm Yến Tình các chủ bấn loạn trên địa bàn Thu Thủy kiếm các ấy.”
“Tịch Tiêu cung ngành gì chẳng có, ngươi thực sự cho rằng Tịch Tiêu cung thống trị Mặc Ảnh đô đều là dựa vào đạo đức lương thiện à?” Mộ Lâm Giang ý tứ sâu xa, “Có điều hạ sách này chỉ là đùa chút thôi, hiện tại không phải thời đại ba trăm năm trước, không nên tùy tiện động đến giết chóc.”
Ba người nhất thời rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Mộ Lâm Giang búng tay một cái bật đèn lên, liếc Diệp Vân Chu, hai bên đều chưa nghĩ ra đề nghị gì có tính xây dựng.
Diệp Vân Chu buông một chân đổi thành vắt bên kia, dính theo cả ghế dựa ép nó quay nửa vòng, thâm trầm nói: “Không thì ăn cơm trước? Âm mưu vĩ đại thường xuất hiện linh cảm trong lơ đãng.”
Mộ Lâm Giang không tỏ ý kiến, Diệp Vân Chu mới vừa bước khỏi cửa đã thấy Thi Tiểu Mai đang mang theo hộp đồ ăn đứng trù trừ dưới bậc thềm trong sân.
“Thi cô nương, cô đã khỏe lại rồi sao?” Diệp Vân Chu cười hỏi cô, “Buổi tối gió lạnh, sao không vào trong nói chuyện.”
“Ta… làm cung chủ liên lụy.” Gương mặt Thi Tiểu Mai mang vẻ xấu hổ, do dự, “Ta muốn nhận lỗi với cung chủ, nếu ta không bị bắt, cung chủ sẽ không cần giao vật quý giá như vậy đổi lấy ta.”
“Nếu cung chủ quý nó như thế thì sẽ không giao dịch với Ưng Hiên Dương. Vĩnh Trú Đăng tuy quan trọng, nhưng chung quy vẫn là vật chết có thể đoạt lại được.” Diệp Vân Chu hòa nhã an ủi, nhường một bước về sau, “Cô tự trách vì nó, không phải là điều cung chủ muốn thấy.”
“Vâng, đa tạ Diệp công tử đã khuyên răn.” Thi Tiểu Mai cười gượng, “Ta mang theo chút thức ăn lại đây, không biết các ngài có cần hay không.”
“Thi cô nương tới đúng lúc lắm, ta vừa nói muốn ăn cơm chiều xong.” Diệp Vân Chu nhận hộp cơm, mời Thi Tiểu Mai vào nhà, khuôn mặt hăng hái tỏa nắng, ánh mắt lại tràn đầy oán niệm, nhìn chòng chọc Mộ Lâm Giang đã áo mũ chỉnh tề xuống giường thần tốc, dịu dàng nói: “Ngươi dậy làm gì, ta có thể bón cho ngươi mà.”
Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ nói: “Đừng nghịch nữa.”
Thi Tiểu Mai còn tưởng Mộ Lâm Giang bị thương rất nặng, đang hoảng sợ thì Diệp Vân Chu đã xoay người đề ra nghi vấn bắt đầu chính sự: “Thi cô nương, theo như cô quan sát, cô có cho rằng Ưng Hiên Dương sẽ phản bội Tịch Tiêu cung không?”
“Chuyện này…” Thi Tiểu Mai lộ vẻ chần chờ, “Việc hắn uy hiếp cung chủ đã là sự thật.”
“Thi cô nương, đoán định bằng trực giác của cô là được, đừng bị ảnh hưởng bởi phép tắc trong Tịch Tiêu cung.” Diệp Vân Chu nói.
Thi Tiểu Mai ngẫm nghĩ, cúi đầu nói: “Từ kết quả điều tra của ta ở Tịch Tiêu cung, Ưng điện chủ có kế hoạch của riêng mình, ngay từ mười năm trước đã viện đủ loại lí do xin nghỉ để ngụy tạo dấu vết. Nhưng khi ta phát hiện hắn ở tiểu lâu Mãn Nguyệt viên, hắn chắc hẳn đã định buông tha cho ta. Ta thấy hắn cũng không phải là một kẻ xấu, chỉ là vì niềm tin của mình nên mới không từ thủ đoạn thôi.”
Mộ Lâm Giang im lặng thở dài, nghe Thi Tiểu Mai sa sút trần thuật lại cuộc sống ở Tịch Tiêu cung. Ưng Hiên Dương trong miệng Thi Tiểu Mai sao giống người bạn hắn quen khi trước đến thế, tựa như Ưng Hiên Dương dùng Phụ Nhật Kim Ô làm hai mắt hắn bỏng rát không lâu trước đó mới là hư ảo.
“Xin lỗi, nhiệm vụ của ta không thành công chút nào.” Thi Tiểu Mai cúi đầu nắm chặt tay, “Để cung chủ thất vọng rồi.”
“Cô đã làm rất tốt, nếu không có cô, ta vẫn chưa thể xác định thân phận của Ưng tiên sinh.” Mộ Lâm Giang dịch ngón tay, lấy ra một lệnh bài xinh xắn đưa cho Thi Tiểu Mai, “Người trẻ tuổi, về Ổ thành tìm Trình Cửu đi. Qua chiến dịch này, nếu cô vẫn nguyện ý làm việc ở Tịch Tiêu cung, có thể làm đến vị trí nào, phải xem bản lĩnh của cô.”
Thi Tiểu Mai nhận lấy lệnh bài, ngơ ngẩn nhìn một lát, ánh mắt trở nên càng thêm kiên định, quỳ một gối hành lễ: “Đa tạ ơn tài bồi của cung chủ, Thi Tiểu Mai nguyện vì cung chủ máu chảy đầu rơi, muôn lần chết cũng không nề hà!”
“Ha ha, đi về nghỉ ngơi đi.” Mộ Lâm Giang cười bảo cô nàng đứng dậy.
Diệp Vân Chu thấy câu tuyên thệ này có hơi quen tai. Y nhìn bóng dáng nhiệt huyết sục sôi của Thi Tiểu Mai lúc rời khỏi, bỗng nảy ra một ý tưởng mà y tự thấy là tuyệt diệu.
“Cung chủ, ta nghĩ ra một biện pháp.” Diệp Vân Chu thề thốt gọi Mộ Lâm Giang lại gần.
“Biện pháp gì?” Mộ Lâm Giang vừa mở hộp đồ ăn vừa lơ ngơ hỏi, tuy rằng đã đoán được biện pháp y nghĩ ra hẳn là chỉ việc đối phó với Yến Tình tiên tử.
“Mỹ nhân kế!” Diệp Vân Chu nghiêm túc mười phần, “Tuy cổ lỗ nhưng vẫn dùng tốt.”
Mộ Lâm Giang: “…?”
Diệp Vân Chu thấy hắn trong khó hiểu còn cả chút ghét bỏ, bèn vươn tay túm chặt tay áo hắn kéo thẳng ra ngoài, rồi bảo Ân Tư mở cửa sổ đứng đó.
“Ngươi lại định làm trò gì?” Mộ Lâm Giang đi theo y xuống bậc thang. Gió đêm lạnh căm căm, trên mặt sân rụng chút bông liễu, những lông tơ mềm mại lơ lửng kia bay lang thang vô định, làm người ta theo phản xạ nheo mắt lại.
Diệp Vân Chu bụm mặt hắt xì một cái, phủi lông trên cổ tay áo mình, ngoái đầu đang định nói chuyện với Mộ Lâm Giang, thì đột nhiên nghiêng đầu tập trung tầm mắt vào đỉnh đầu hắn.
Mộ Lâm Giang thoáng nâng mắt: “Sao thế?”
“Cho ta thất lễ mạo phạm một chút, đừng nhúc nhích.” Diệp Vân Chu bước chếch một bước lên, cười khẽ nói. Tay trái y đặt lên bả vai Mộ Lâm Giang, hơi nhón chân, tay phải tìm tới sau đầu Mộ Lâm Giang, sờ đến cây ngân trâm đang cố định một nửa số tóc lên. Đám tóc hắn rũ xuống dài mượt như thác nước, Diệp Vân Chu sợ tháo tung tóc nên còn kề sát thêm một chút, ánh mắt đối diện với Mộ Lâm Giang đang giật mình căng thẳng, vừa chạm vào liền tách ra, sau đó ung dung cúi thấp đầu, “Trên tóc ngươi dính lá cây, ta đang giúp ngươi lấy xuống.”
Mộ Lâm Giang đứng lù lù bất động, song dưới ánh nhìn lại là đuôi ngựa buộc cao của Diệp Vân Chu, rất có sức sống thiếu niên. Trán Diệp Vân Chu gần như sắp đụng vào chóp mũi hắn, làm hắn vô thức ngừng thở, ngăn lại nhiều hơn mùi hoa thanh khiết luồn vào óc.
Cánh tay phải buông thõng của hắn giần giật, từ từ nâng lên, ôm về phía vòng eo nhỏ căng cứng của Diệp Vân Chu.
“Rồi, ta lấy được rồi.” Ngay lúc Mộ Lâm Giang đụng tới mình, Diệp Vân Chu cũng đồng thời buông tay, xoay người lùi một bước, cười tủm tỉm cầm một bông liễu đã không còn mềm nhẹ sau khi bị đè dẹp lép.
Tay Mộ Lâm Giang giơ ra giữa không trung, không khỏi xấu hổ. Hắn lặng lẽ thả xuống, sầm mặt hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ngươi không thấy mình mất thứ gì à?” Diệp Vân Chu đưa nắm tay trái đến trước mặt Mộ Lâm Giang.
Phản ứng đầu tiên của Mộ Lâm Giang là cúi đầu nhìn túi càn khôn bên hông, vẫn còn, bèn không kiên nhẫn đập vào tay Diệp Vân Chu: “Bớt úp úp mở mở.”
Diệp Vân Chu mở hai ngón tay, chỉ thấy trong tay đã cầm chặt một trang sức bằng ngọc lớn bằng móng tay.
Mộ Lâm Giang giật mình, duỗi tay sờ vào cây trâm sau đầu mình, phía đuôi quả nhiên chỉ còn phần đế bạc nhẵn bóng. Hắn bừng tỉnh hiểu ra, dở khóc dở cười nói: “Ngươi làm thế nào gỡ nó xuống được…”
“Thủ pháp không quan trọng, quan trọng là ngươi không mảy may phát hiện chỗ nào không đúng.” Diệp Vân Chu trả bông ngọc cho hắn, “Khoảng thời gian nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn này, vừa đủ tự nhiên vừa làm người ta không thể cắt ngang việc đụng tới bội kiếm.”
Mộ Lâm Giang theo phản xạ ngoái đầu lại, cuối cùng cũng hiểu tại sao Diệp Vân Chu bảo Ân Tư đứng trước cửa sổ, động tác của Diệp Vân Chu hẳn đều đã được Ân Tư xem vào mắt, mà hắn thì quả thật không phát giác.
“Tuy nói các cô gái đã đến tu vi này thì tuyệt đối không được khinh thường, nhưng ta rất có niềm tin với Ân đại nhân của chúng ta.” Diệp Vân Chu bừng bừng hứng thú, khuyến khích, “Chỉ cần nắm vững một khoảng cách thích hợp, lại sửa đi một chút, chẳng hạn như ‘Trên đầu ngươi có sâu’ các kiểu tùy cơ ứng biến, nhất định có thể kín kẽ trót lọt đạt được tin tức.”
Khóe mắt Mộ Lâm Giang giật tằng tằng, nghĩ đến việc vừa rồi hắn còn nổi chút trống ngực thì không khỏi nén giận, cười gượng hai tiếng, nói: “Ngươi có thể gỡ cây trâm của ta, là vì ta không phòng bị ngươi.”
“Ngươi ngẫm kĩ lại xem, Yến Tình tiên tử có hiểu rõ Ân đại nhân không?” Diệp Vân Chu đè lên bả vai Mộ Lâm Giang tiến đến bên tai hắn, thủ thỉ dẫn dắt từng bước, “Từ thông tin mấy ngày nay ta nắm giữ, Yến Tình tiên tử chưa từng có một đạo lữ nào, những người có lỗ hổng về tình cảm là dễ dao động nhất. Huống hồ cô ta tâm tư kín đáo, chỉ nghe qua đôi câu vài lời về lai lịch bối cảnh của Ân đại nhân, nhất định sẽ muốn biết tu vi thực lực của y, không có khả năng lập tức trở mặt, hơn nửa sẽ muốn kế liền kế thử Ân đại nhân.”
Mộ Lâm Giang thở dài não nuột: “Ngươi không chỉ tự chơi đùa tình cảm khắp nơi, còn muốn dạy thủ tịch kiếm vệ chính trực nhất Tịch Tiêu cung ta chơi đùa tình cảm, nghĩ hay thật đấy, đi hỏi xem Ân Tư có đồng ý không.”
Diệp Vân Chu vừa nói vừa khoái trá vì ý tưởng tuyệt diệu này, bèn ngoảnh đầu bảo Ân Tư với ánh nhìn xa xăm đang đứng phạt bên cửa sổ: “Thấy kĩ thuật này của ta thế nào? Ngươi học một biết mười thông hiểu chút đi.”
Ân Tư: “…”
Ân Tư cương quyết nói: “Tuyệt đối không.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu làm bộ làm tịch đau thương: “Cung chủ! Ta vì Tịch Tiêu cung mới làm người xấu, y lại chẳng thể hi sinh một phần nhỏ bé. Nhưng ta tin Ân đại nhân lệnh ra tất làm, chỉ cần ngươi mở lời, chuyện gì y cũng có thể đáp ứng.”
“Diệp công tử, ngươi vốn dĩ là người xấu, Tịch Tiêu cung không có cái phúc phận làm ngươi khó xử này.” Mộ Lâm Giang tóm cổ áo lôi y ra, “Coi Tịch Tiêu cung ta là mối dắt khách à?”
Vì kế hoạch không người ủng hộ này của mình, Diệp Vân Chu thực sự cảm thấy có tài mà không gặp thời, không thể làm gì khác hơn là về ăn cơm tối. Không biết Mộ Lâm Giang có linh cảm gì, lại giấu Diệp Vân Chu dặn dò Ân Tư vài câu, đưa cho y một tấm phù triện; Ân Tư miễn cưỡng gật đầu, ít nhiều vẫn có phần kháng cự. Diệp Vân Chu mới đưa sang một ánh nhìn tò mò đã bị Ân Tư đằng đằng sát khí quăng cho một ánh mắt hình viên đạn, sau đó nhanh nhẹn xoay người đi liền.
“Ngươi nói gì với y?” Diệp Vân Chu vừa lau tay vừa hỏi.
“Mỹ nhân kế đầy đủ lễ nghi.” Mộ Lâm Giang cao thâm khó đoán.
Diệp Vân Chu hỏi lại, hắn vẫn chỉ cười không nói. Dưới cơn tức giận, y uy hiếp: “Ta về chái nhà bên đây, ngươi ngủ sớm đi, lão già.”
“Ừm, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Mộ Lâm Giang tự nhiên dặn dò.
Mày Diệp Vân Chu nhăn lại: “Không để ta ngủ cùng ngươi?”
“Đương nhiên là lựa chọn của ngươi.” Mộ Lâm Giang ôn hòa nói.
Diệp Vân Chu bán tín bán nghi một hồi, ra khỏi cửa phòng vài bước, quay đầu lại thì thấy Mộ Lâm Giang đứng ở cửa, bâng quơ nói: “Đừng ra ngoài suốt đêm nữa, ta vừa bày kết giới cả gian đấy, ngươi không chạy được đâu.”