Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 98

Diệp Vân Chu không biết Mộ Lâm Giang nghe thấy gì, nhưng chuyện có thể làm hắn thôi lăn tăn về Sấm Ngôn Lục thì cũng coi như tốt. Y ngoảnh đầu nhìn lên trời, cao giọng hô: “Thường Hi tiền bối, không định ra mặt tiễn ta à?”

Không gian lặng ngắt như tờ, khoảng yên tĩnh ngắn ngủi đi qua, Diệp Vân Chu không chút lúng túng tự giễu: “Xem ra tiền bối vẫn chưa tha thứ cho ta. Vậy bao giờ mở phong ấn thì tái kiến, tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ bảo Mộ cung chủ xin lỗi ngươi trực tiếp.”

Mộ Lâm Giang: “… Liên quan gì đến ta.”

“Vì an nguy của thương sinh, tiền bối bị ngươi phong ấn ba trăm năm, không đáng một câu xin lỗi của ngươi à? Không những xin lỗi, còn phải thành tâm mười phần mà cảm tạ.” Diệp Vân Chu cười ha hả nói, “Tiện thể cũng cảm ơn ta một chút.”

Mộ Lâm Giang mím môi câm lặng. Không gian ý thức chấn động, mặt đất dưới chân Diệp Vân Chu nứt ra một khe núi, chắc Thường Hi đã ngán cái trò này của Diệp Vân Chu, nên dứt khoát đuổi cổ y đi.

Ân Tư ôm kiếm đứng ngoài xích, đợi một lúc lâu bèn thấy Diệp Vân Chu từ từ tỉnh lại, buông Thường Hi kiếm chống gối đứng lên.

“Xảy ra chuyện gì lớn hả?” Diệp Vân Chu vặn vai cổ đã có phần cứng còng của mình.

“Yến Tình tiên tử.” Ân Tư liếc nhìn y dò xét, ánh mắt khẽ sắc lên, “… Kiếm ý.”

“Quá trình không quan trọng, làm này làm kia xong, tu vi ta tạm thời khôi phục, cung chủ các ngươi lại có bảo tiêu dùng.” Diệp Vân Chu thầm than Ân Tư mắt sắc. Y trấn tĩnh thu lại linh lực đang tuôn trào vô thức, hình xăm trường kiếm một lần nữa in trên cổ tay, “Ngươi nói Yến Tình tiên tử á, ha, hay lúc trước ngươi diễn mỹ nhân kế xuất thần quá, làm cô ta rơi vào lưới tình?”

Mộ Lâm Giang thoát khỏi không gian ý thức, mới vừa mở mắt ra đã nghe thấy Diệp Vân Chu trêu đùa không đâu. Hắn co hai chân xếp bằng lên xoa bóp, hừ mũi giành nói trước khi Ân Tư điên tiết kiểm tra xem Diệp Vân Chu có đủ tiêu chuẩn làm bảo tiêu hay không: “Ngươi không viết thoại bản thì đúng là có tài mà không được phát huy.”

Diệp Vân Chu đằng hắng một tiếng: “Là Trường Sinh Hỏa nhỉ, nếu Yến Tình tiên tử đã có ý điều tra thì tìm được đến chúng ta cũng chẳng lạ, có điều tốc độ này vẫn quá nhanh. Mà dù sao cũng không có chứng cứ, lẽ nào cô ta còn mở miệng đòi trực tiếp bằng được à? Lửa cũng ở trong tay Hoắc Phong Đình, toàn do thành Lăng Nhai làm, cò cưa hết tháng tư dùng xong chìa khóa rồi giải quyết.”

Mộ Lâm Giang nghĩ bụng phong cách của Diệp Vân Chu quả là đê tiện không thể phủ nhận, đang định đứng dậy thì đỉnh núi thình lình nổi lên một trận động đất, đá vụn rung liên tục do chấn động. Xiềng xích xung quanh Thường Hi kiếm phát ra tiếng động giòn vang, hắn nghiêm mặt lại, nghiêng mình lùi xa vài bước, trầm giọng nói: “Phong ấn đã bắt đầu lỏng.”

“Vẫn chưa tới mùng một tháng năm mà.” Diệp Vân Chu cũng hơi ngạc nhiên. Địa khí hỗn loạn, sấm sét lấp lóe trong mây đen trùng trùng càng thêm liên tục, y bắt kịp Mộ Lâm Giang, nói to trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, “Làm gì bây giờ?”

“Thêm một lớp phong ấn nữa.” Mộ Lâm Giang vọt người lên lơ lửng một thước, ổn định nhịp bước, đoạn hạ quyết tâm, đang định ra tay thì Ân Tư đã ném kiếm của mình lên trước.

Thanh kiếm thuộc tính băng nặng nề xuyên xuống đất, linh lực trên thân kiếm chợt tăng vụt rồi khuếch trương ra, kiếm trở nên sừng sững như núi đâm tận trời cao. Cơ man ánh kiếm lún phún chui vào tầng đất, giống như tấm lưới gió thổi không lọt, cưỡng chế trấn áp toàn bộ Kình Lôi sơn.

Kình khí lạnh lẽo vờn quanh Ân Tư, bị y chậm rãi thu về. Y u ám thở hắt ra, cúi đầu cáo lỗi: “Ngài có thương tích trong người, không tiện hao phí linh lực, xin thứ cho thuộc hạ tự ý hành động.”

Diệp Vân Chu run lập cập trong khí lạnh thấu xương, vò mũi: “Núi Kình Lôi có duyên với kiếm thật đấy, Thường Hi chưa lấy về đã phải bồi thêm một Băng Nga.”

“Nói chung cứ ổn định trước là được rồi.” Một tay ấn trên mặt đất điều tra một lượt, Mộ Lâm Giang nhíu mày nói, “Xem ra là do ngươi lấy kí ức từ tay Thường Hi nên mới tác động đến một bộ phận kiếm khí tự do ở đây, khiến núi Kình Lôi vốn đã hỗn tạp linh lực dần mất cân bằng.”

Ân Tư không hiểu: “Kí ức?”

“À, ngươi còn chưa biết chuyện.” Mộ Lâm Giang nhìn xuống Diệp Vân Chu, “Thực ra y chính là Tiêu…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Bè lũ đạo chích (tiêu tiểu chi đồ)! Có phải ngươi định nói thế không?” Diệp Vân Chu nhanh tay nhanh mắt bịt kín miệng hắn, “Tuy cách ta lấy được một phần sức mạnh của Thường Hi kiếm linh không vẻ vang gì, nhưng chừa cho ta chút thể diện đừng mắng nữa, hiểu không?”

Mộ Lâm Giang dùng sức gỡ tay Diệp Vân Chu ra, nghĩ bụng thằng này còn dùng từ trau chuốt phết. Diệp Vân Chu nắm tay áo kéo hắn ra sau vài bước, quay người ấn vai hắn, đến gần bên tai, che tay nhỏ giọng cảnh cáo.

“Đừng tiết lộ thân phận ta lung tung, từ nay về sau trên đời không còn người tên Tiêu Xuyên!” Diệp Vân Chu nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta có rất nhiều kẻ thù, truyền ra phiền phức lắm.”

Mộ Lâm Giang thở dài thườn thượt, thương hại dòm y đầy ẩn ý: “Ai bảo ngươi gây họa khắp chốn tìm đường chết, đáng đời.”

Diệp Vân Chu: “…”

Mộ Lâm Giang lại nói: “Ngươi đã cứu Ân Tư, vậy mà không định nói cho y chân tướng để đòi ơn à?”

“Không phải ngươi vô ý dùng ‘vậy mà’ nhỉ.” Diệp Vân Chu giật khóe miệng, “Ta bỏ qua không mua y nữa, ơn chưa chắc đòi được, nhưng khả năng bị đánh bán thân bất toại có khi còn cao hơn đấy.”

“Ngươi rất tự biết mình.” Mộ Lâm Giang trào một câu, vẫy tay gọi Ân Tư xuống núi.

Biến hóa của núi Kình Lôi quá rõ rệt, người thường không phát hiện được, song báo cáo theo dõi tình trạng núi Kình Lôi từ trước tới giờ luôn được trình trực tiếp cho điện chủ. Kiếm Ân Tư trấn áp chưa đến nửa ngày trên đỉnh núi, truyền âm của Giản Tiền đã đuổi tới đây mười mấy lần, y chỉ đành về trước báo cáo tình hình.

Mộ Lâm Giang ở lại khách đi3m thanh tịnh trong thành Lôi Ân nghiên cứu trận đồ, vì phải cố hết sức giảm bớt thời gian nên buộc phải ngày đêm không ngơi nghỉ. Diệp Vân Chu thấy thế thì bỗng bắt đầu tức giận phấn đấu, ngoài luyện kiếm còn lôi thuật trận cơ sở ngày trước ra nghiên cứu. Y rất thiếu kiên nhẫn với kiến thức lý thuyết thuật trận khô khan, từ trong phòng đọc ra ngoài phòng, từ trên bàn đọc đến ngoài sân, trải qua mấy ngày mới rốt cuộc cố xem hiểu được một phần nhỏ trong đám phù văn phủ kín phòng Mộ Lâm Giang.

Mãi đến ngày thứ sáu họ giả vờ mất tích ở thành Lôi Ân, Giản Tiền mới hết sức lo lắng phát liền ba tin truyền âm, chuyển lời thăm hỏi ân cần trông rất chân thành từ Yến Tình tiên tử tới.

Mộ Lâm Giang từng chút thu lại các nét trận đồ, thở dài một hơi, xoay nhẫn tựa vào lưng ghế, gáy gối lên gỗ rắn.

“Diệp Vân Chu?” Mộ Lâm Giang gọi một câu với cửa đối diện, một lát sau, Diệp Vân Chu mặt buồn thiu ôm sách vào, nằm liệt trên ghế đối diện bằng tư thế y chang hắn.

“Ta không muốn học nữa.” Diệp Vân Chu đau khổ ném sách lên bàn, “Ta là kiếm tu, thuật pháp đủ dùng là được.”

“Thì đâu ai bắt ngươi học.” Mộ Lâm Giang tức cười.

Diệp Vân Chu oán niệm không dứt: “Ta đang hi sinh để có tiếng nói chung với ngươi đấy!”

“Nói thật, tiếng nói chung giữa chúng ta vô cùng ít ỏi, có hay không chút thuật trận nước đến chân mới nhảy của ngươi cũng không khác biệt gì.” Mộ Lâm Giang dùng ánh mắt hiền từ nhìn y, không để Diệp Vân Chu lên cơn đã nói tiếp, “Chuyện Trường Sinh Hỏa e rằng không kéo dài được.”

“Cô ta nói thẳng?” Diệp Vân Chu hỏi.

Mộ Lâm Giang dứt khoát bật câu truyền âm kia lên cho y nghe, giọng Giản Tiền chứa không ít khó xử và lo âu, rất có ý rằng nếu Mộ Lâm Giang không về cô sẽ phái người đi điều tra trải thảm.

“Cung chủ, đến cùng ngươi ở đâu? Yến Tình tiên tử cho hay về biến cố Xuân Hoa yến, phó thành chủ thành Lăng Nhai từng hạ độc khống chế rất nhiều đạo hữu. Cô ấy lo ngươi ở lại thành Lăng Nhai quá lâu, liệu có lưu lại vết thương tiềm tàng gì không. Cô ấy kiêm tu y đạo, lần này tới ngoài để cảm ơn Ân Tư hộ tống, cũng là để khám cho ngươi một phen. Cung chủ, nếu ngươi thực sự không sao thì hãy hồi âm.”

Diệp Vân Chu nghe xong truyền âm này bèn ngồi thẳng người dậy cười một tiếng: “Nhắc tới Ân Tư chứng tỏ rằng cô ta đã điều tra rõ ngọn ngành. Không thể ngờ được Yến Tình tiên tử vậy mà lại đi một nước cờ khác biệt, không viết gì về Trường Sinh Hỏa… Vết thương tiềm tàng à, sao cô ta xác định được ngươi có vết thương cũ nhỉ, đây rõ là dùng tình báo để ép ngươi phải xuất hiện mà.”

“Ta về gặp cô ấy vậy, cái gì phải nói thì vẫn không tránh được.” Mộ Lâm Giang xoa vai vặn cổ, “Nếu lão các chủ chưa thoái ẩn, ta có mười hai phần chắc chắn bà sẽ giúp ta. Nhưng Yến Tình tiên tử, ta vẫn chưa biết phải thuyết phục cô ấy như thế nào.”

“Ai cũng có nhược điểm.” Diệp Vân Chu không áp lực gì, “Ta thấy cô ta quả thực có vài phần tình cảm chân thành với Kiều Tâm Nguyệt, không biết chút tình cảm này chịu được bao nhiêu khảo nghiệm.”

Mộ Lâm Giang thấy y lại chuẩn bị cân nhắc bàng môn tà đạo gì đó thì vội vàng ngăn cản: “Được rồi, hiện giờ không có đất dụng võ cho ngươi.”

“Ngươi công kích ta như thế sẽ làm ta chán lắm đấy, ta mà chán là sẽ rất nguy hiểm.” Diệp Vân Chu nheo mắt, nửa thật nửa giả đe dọa.

Mộ Lâm Giang đứng lên đi ra sau Diệp Vân Chu, ấn vai y cúi đầu cười: “Vậy thì làm chút chuyện không chán?”

Diệp Vân Chu ngửa mặt nhìn Mộ Lâm Giang, cảm nhận rõ rệt được rằng ngũ quan hắn nhìn từ góc nào cũng hoàn mỹ không tì vết, ngay cả sự mệt mỏi hằn lại sau khi nghiên cứu trận đồ không ngủ không nghỉ cũng mê hoặc điên rồ. So với trong kí ức y nhớ ra, thái độ hắn bình thản hơn, cũng sâu sắc hơn, ngược lại thôi thúc ý nghĩ địch lui ta tiến, khiến y càng thêm muốn trêu chọc khiêu khích.

Y duỗi tay kéo một lọn tóc của Mộ Lâm Giang, dò xét hỏi: “Năm đó lúc ta ôm ngươi, ngươi không hề có chút động lòng?”

Mí mắt hắn giần giật: “Quả thực có động đến ý giết.”

Kẽ ngón tay Diệp Vân Chu kẹp lấy những sợi tóc mượt mà của Mộ Lâm Giang, lòng bàn tay dán lên gương mặt lạnh lẽo của hắn, lại hỏi: “Vậy nếu giờ ta ôm ngươi thì sao?”

“Ngươi có chịu ở dưới đâu, ta động lòng thì có ích gì. Có đạo lữ mà còn phải tự giải quyết, thực sự quá đau thương.” Mộ Lâm Giang nghiêm trang nói, “Xem xong trí nhớ ngươi, ta nhận ra rằng, so với ép ngươi làm việc ngươi không muốn để rồi cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm, chẳng bằng dứt bỏ d*c vọng trần tục, đạt được tâm cảnh cao hơn.”

Trong một giây Diệp Vân Chu không biết nói gì cho phải, thậm chí không xác định được câu nói này của hắn là nghiêm túc hay lạt mềm buộc chặt.

“Với cảnh giới của Diệp công tử, hẳn ngươi cũng không phải tục nhân trầm mê kh0ái cảm nhỉ.” Mộ Lâm Giang nói xong bèn thả tay mình xuống, “Sau này ta vẫn nên giữ khoảng cách với ngươi thôi, phải cố mà tương kính như tân.”

Diệp Vân Chu: “…” Đến thử ta cũng chưa thử, còn lâu mới đến bước phải phòng ngừa nghiện ngập.

“Ta đi tắm cái, lát nữa khởi hành về Tịch Tiêu cung.” Mộ Lâm Giang như không có chuyện gì đi ra sau bình phong, vắt từng món quần áo lên bốn tấm bình.

Diệp Vân Chu nghĩ lại một lượt, không nhịn được nói với vào phòng tắm: “Chuyện không chán mà ngươi nói đâu?”

“Nhìn ngươi xoắn xuýt rất thú vị.” Giọng Mộ Lâm Giang loáng thoáng vang lên trong buồng tắm.

Phát cáu, Diệp Vân Chu ra trước cửa phòng tắm gõ nhẹ: “Ngươi không cảm thấy mình giết địch tám trăm tự hại một nghìn à?”

“Diệp công tử, dưỡng tâm chẳng bằng bớt h@m muốn, bình tĩnh đi, chú ý hô hấp.” Giọng Mộ Lâm Giang mang nét cười, “Ta có gì mà thiệt hại, ta đã sống vậy mấy trăm năm. Ngươi cũng già đầu rồi, đừng cục cằn như mấy đứa mười mấy tuổi nữa, phải học cách chuyên chú tu luyện, trong tâm không chứa ngoại vật.”

Diệp Vân Chu muốn nói lại thôi, đoạn kháng nghị: “Ba trăm năm nay ta hoàn toàn không có ý thức, không thể tính vào tuổi của ta được.”

“Ngươi giải thích gấp gáp như thế, xem ra ngươi mới là bên thiệt hại nghiêm trọng đó.” Mộ Lâm Giang trêu tức, “Diệp công tử, sao tài nói năng của ngươi lại đột nhiên kém đi rồi.”

Diệp Vân Chu thầm trợn trắng mắt, y đương nhiên thấy việc này có làm hay không cũng… không quan trọng lắm, thú vui nào mà chẳng thay thế được thú vui trên giường chứ?

Y an ủi bản thân như vậy, nhưng mặt khác lại nghĩ tới ngón tay thon dài lúc Mộ Lâm Giang vắt xiêm y.

“Vậy tại sao ngươi không thể thỏa hiệp một chút vì tình yêu cao cả chứ, dĩ nhiên, ta chỉ đang kiểm tra xem ngươi rốt cuộc bỏ ra được bao nhiêu tình cảm thôi.” Diệp Vân Chu khoanh tay dựa vào cửa, nhấn mạnh.

Mộ Lâm Giang thở dài: “Thứ cho ta mạo phạm, ngươi lấy được Thường Hi lúc mấy tuổi? Mười sáu? Hay mười bảy? Về sau ngươi không hề lớn lên tí nào nhỉ, đừng hiểu lầm, ý ta là cơ thể kia của ngươi, đang lo cho thể lực ngươi, không có ý gì khác.”

Diệp Vân Chu hoàn toàn không thể tha thứ cho lời mạo phạm của hắn, người đàn ông nào bị nghi ngờ về phương diện đó đều khó mà tâm bình khí hòa được. Y gõ cửa cả giận nói: “Có bản lĩnh thì ra đây, xem ta có thỏa mãn ngươi được hay không!”

Mộ Lâm Giang đằng hắng hai tiếng trong buồng tắm, tiếng cười của hắn dần chìm xuống dưới nước, biến thành âm thanh bọt nước kì quái, một lúc sau mới bình thường trở lại, đổi thành ngữ khí vừa cô quạnh vừa lưỡng lự, chậm rãi trần tình: “Thỏa hiệp một chút không khó, nằm xuống cho ngươi muốn làm gì thì làm cũng không khó. Tuy rằng không khó, nhưng cũng không muốn, ngươi biết vì sao ta không muốn không?”

Diệp Vân Chu ngây người, lời Mộ Lâm Giang đầy mùi cố sự, hắn luôn dùng giọng điệu này khi nói về chuyện quá khứ. Cổ họng Diệp Vân Chu nặng nề phát ra một âm tiết, thuận miệng ngờ vực nói: “Ồ… Chẳng lẽ không phải niềm kiêu hãnh do đứng trên địa vị cao của ngươi à?”

“Ta đã nói từ trước rồi, chuyện tình cảm phải chú trọng ngươi tình ta nguyện, nào có phân chia cao thấp sang hèn gì.” Mộ Lâm Giang phủ nhận, “Nếu xem toàn bộ kí ức của ta, ngươi sẽ hiểu.”

Diệp Vân Chu run rẩy trong lòng – tất nhiên y chưa xem hết – tự nhủ tuyệt đối đừng là ám ảnh thời thơ ấu gì không dám nhớ lại, y không biết trị liệu chấn thương tâm lí đâu, để lại chấn thương tâm lí cho người khác thì may ra.

“Không khiêm tốn mà nói, ta rất có năng khiếu về thuật trận. So với những người khác rơi vào tay lão điên, đãi ngộ của ta rất tốt. Lão cho rằng ta có khả năng kế thừa Minh Đồng, vứt cho ta không ít bí kíp, rồi định ra yêu cầu cho ta như một lẽ đương nhiên, nếu tiến bộ của ta không đạt đến tiêu chuẩn, lão sẽ trói người khác đến trước mặt ra tra tấn.” Mộ Lâm Giang nghiến răng, “Lão là một con ác quỷ điên đến độ không thể gọi là người, vô đạo đức vô giới hạn, thủ đoạn của lão, ta thậm chí không thể kể lại một lần nữa.”

Diệp Vân Chu đổi chân trụ, lông mày bất giác nhíu lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Cuối cùng ta đích xác có được Minh Đồng, ngơ ngơ ngác ngác rời đi, lần theo kí ức về nhà. Ba năm qua cha mẹ chưa từng từ bỏ việc tìm ta, mất hết gia sản, bán của cải nhà cửa lấy tiền mặt. Ta như khất cái hỏi thăm một mạch, chịu hết lạnh nhạt, tới khi tìm được nhà tranh cha mẹ đang ở, ta không khỏi nghĩ rằng, nếu ngay cả những người thân nhất còn sợ hãi căm ghét mình, thì họ sợ cái gì, ta sẽ ban cho họ cái đó.” Giọng Mộ Lâm Giang cách một cánh cửa có phần xa xôi không chân thực, “Nhưng tiên mẫu là người đầu tiên thà chịu đựng ảnh hưởng của Minh Đồng cũng phải nhìn ta chăm chú. Bà nói, nhất định sẽ có người sẵn sàng nhìn xuyên qua đôi mắt này để thấy rõ trái tim ta.”

Diệp Vân Chu nhếch mép, rõ ràng y nên tự khoe khoang một phen, song nội tâm bề bộn, lại nhẹ giọng nói: “Ta sẽ gắng hết sức khiêu chiến, để làm những người như vậy nhiều lên thêm tí.”

“Ha, nói thật, mới nãy không phải ta dọa ngươi, có làm chuyện phòng the hay không ta chẳng để ý. Ngươi cũng nhìn ra được mà, ta luôn không có h@m muốn gì, ta chỉ mong ngươi ở lại bên cạnh ta, để khi ta ngẩng đầu có thể thấy được một ánh mắt không hề né tránh.” Mộ Lâm Giang dịu giọng nói.

Tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, Diệp Vân Chu nhường lối ra theo phản xạ. Y nghe xong lời bộc bạch tình cảm phong phú lần này của Mộ Lâm Giang, không nhẹ nhõm cũng không nặng nề hơn, khắp người bị âm điệu không hiểu ra sao bao bọc. Trong lòng y ơ một âm dài, rồi lại ừ một âm dài, bặm môi tổng kết lại ý nói hàm súc của Mộ Lâm Giang: đại để là trước kia xem nhiều thứ hại mắt dẫn tới không muốn gia nhập vào hoàn cảnh… Nếu thực sự là thế, y không nhất thiết kiểu gì cũng phải bức bách người ta.

Mộ Lâm Giang khoác một chiếc áo đơn đẩy cửa đi ra, bọt nước dính trên tóc thấm ướt vải áo sau lưng, áo trắng thấm nước trong suốt dính sát vào tấm lưng thẳng băng. Hơi nóng phả vào mặt khiến Diệp Vân Chu đang đờ đẫn thấy cổ họng chợt phát khô, y nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Lâm Giang, tính nết tồi tệ và lương tri không nhiều lắm bắt đầu giao chiến trong đầu.

Khi nhìn Mộ Lâm Giang thi thuật sấy khô tóc, không chút phòng bị ngửa đầu lộ ra độ cung của hầu kết, dùng ngón tay nõn nà linh hoạt vuốt thẳng đuôi tóc, y rất muốn ép hắn tuân theo mình, càng không muốn càng tốt, đôi lông mày sắc sảo kia nhăn lại đầy mất kiểm soát chính là điều y theo đuổi trước nay. Nhưng đến lúc Mộ Lâm Giang ngồi bên mép giường, ấn ngực theo thói quen, dốc hai viên từ lọ đan dược ra nuốt xuống, y lại trở nên mềm mỏng, thấy rằng không nên khiến hắn đau đớn nhiều thêm nữa.

“Nói chung sau này bàn bạc lại, dù sao hiện tại chính sự là trên hết, xử lí xong Yểm Ma Chủ hẵng nói.” Diệp Vân Chu quấy quá kết thúc cuộc thảo luận liên quan đến sự hài hòa trong sinh hoạt này.

Mộ Lâm Giang đang bưng chén uống nước, nghe thấy Diệp Vân Chu như có phần nhẹ nhàng hơn thì khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó sặc một cái, che miệng ho khan.

Diệp Vân Chu hít một tiếng, hoài nghi nói: “Ngươi vừa cười đúng không, ngươi lại khổ nhục kế! Có phải ngươi cố ý làm ta thông cảm để lừa bịp chơi dương mưu chuyện này không hả?”

“Không hề, đừng đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.” Mộ Lâm Giang khó khăn lắm mới thở bình thường lại được, bâng quơ đổi chủ đề, “Diệp công tử về trước đi, tránh một chút? Cho ta thay bộ quần áo.”

“Ta cứ muốn xem đấy.” Diệp Vân Chu nghênh ngang ngồi xuống quan sát.

Mộ Lâm Giang chậm rãi gật gù, tiếp đó cởi áo đơn ngay trước mặt y, hào phóng để lộ qu@n lót đã mặc từ sớm.

Khóe mắt Diệp Vân Chu giật một cái, giơ tay xoa ấn đường, rồi dứt khoát đứng dậy về phòng mình thu dọn đồ đạc. Y không kìm được tưởng tượng ra một hình ảnh, Mộ Lâm Giang bá đạo tràn đầy uy thế cởi khuy áo sơ mi, sau đó vạch ra áo… ba lỗ ngay ngắn như lão cán bộ.

Y hết sức bình tĩnh sắp xếp xong túi càn khôn, đợi Mộ Lâm Giang thay xong quần áo ra ngoài trả phòng, rồi cùng hắn chạy về Tịch Tiêu cung.
Bình Luận (0)
Comment