Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 111


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Ngày cuối cùng trong đợt huấn luyện đội tuyển ở của Đại học Bắc Quan cũng là lần đầu tiên thi Lộc Hành Ngâm được 90 điểm.
Cậu làm hơn hai lần tất cả các đề thi đua uy tín, ngoại trừ các đề trong vòng thi đua, bọn họ cũng chọn cả đề thi thạc sĩ, tiến sĩ để làm, ngay cả đề tự tuyển sinh của các trường đại học hàng năm cũng không tha.
Các dạng đề thạc sĩ và đề thi đại học tương đối đơn giản, nhưng thỉnh thoảng sẽ có những ý tưởng đột phá, liên quan đến các bài luận văn mới nhất, còn đề thi tiến sĩ thì phức tạp hơn, Lộc Hành Ngâm với Shendu cùng nhau chọn đề, sửa đề, chẳng hạn như vấn đề tìm kiếm sản phẩm được thay thế bằng phương pháp tìm kiếm tổng hợp.
Bọn họ đặt tên cho mỗi bộ đề, thí như bài thi tự tuyển sinh có độ khó địa ngục cấp T [1] năm trước, họ đặt tên nó là "Đề thi luyện ngục", ví dụ như bộ đề thi đua mở ra cấp độ khó nhất mười năm trước, họ đặt tên cho nó là "Thảm hoạ năm linh năm", đây là cách duy nhất để đám thiếu niên thiếu nữ này tìm vui sướng trong đau khổ, đồng thời cũng là tia sáng thú vị duy nhất trong suốt thời gian dài hạn mệt nhoài.
[1] Đơn vị têra có bội số 1012
Họ thường cười đùa với nhau: "Bây giờ khổ trước, chỉ cần được cử vào khoa Hóa học thì ngon lành cành đào, bốn năm đại học tôi sẽ làm cá muối, không cần đi nghe giảng nữa."
Chỉ là đề bài thì vô tận, thay đổi thất thường, chẳng sợ thiếu đề, nhưng càng đi tìm biên giới khoa học, càng thấy bản than có nhiều điểm mù trong kiến ​​thức.

Càng đi xa, kiến ​​thức toán học và vật lý nâng cao càng liên quan nhiều hơn, tính liên kết của các bộ môn học cực kỳ mạnh mẽ, yêu cầu có kiến ​​thức chi tiết, phức tạp, độ khó cũng cao hơn.
"Năm nay thi có biểu đồ pha không vậy?" Trình Khác hỏi, "Mấy cậu xem biểu đồ pha [2] chưa?"
[2] là một loại biểu đồ dùng để cho thấy các điều kiện, chẳng hạn áp suất, nhiệt độ, thể tích..

mà tại đó các pha riêng biệt về nhiệt động học (chẳng hạn các trạng thái rắn, lỏng hay khí) xảy ra và cùng tồn tại trong.
"Không biết nữa, chắc xem sơ qua.

Mấy năm nay lý hoá toàn là tính toán đa cân bằng, không khó nhưng mất công, năm nay thầy đội tuyển tỉnh cậu có nói cần xem liên kết phân tử với nhóm điểm [3] à? Là tin độc quyền sao?" Thần Sữa hỏi.
[3] nhóm điểm tinh thể hình học
Trình Khác nhún vai: "Huấn luyện viên của bọn tôi cũng đoán mò thôi, tỉnh tôi không phải chủ nhà.

Với lại, bản điện tử của trận chung kết năm nay sẽ được phát hành trước một giờ, được in tại chỗ với giám sát trong suốt quá trình.

Năm nay cho dù là chủ nhà, cũng không húp được chỗ tốt nào đâu."
Những năm trước, thời gian in đề thi thường trước một ngày hoặc sáu tiếng.

Sau sự kiện ở trường Trung học Phồn Tinh năm ngoái, mức độ nghiêm ngặt của Hiệp hội Hóa học trong chuyện này đã tăng lên rõ rệt trong năm nay, trực tiếp rút ngắn thời gian xuống còn hai tiếng.
"Vậy chúng ta xem một chút đi, nhớ được nhiêu hay nhiêu." Trình Khác đánh dấu kiến ​​thức liên quan.
"Còn thuyết trường phối tử thì sao? Những năm gần đây chưa thấy cho thi, mấy cậu thấy sao?" Thần sữa lại hỏi.
Trình Khác cau mày.
"Muốn xem thuyết trường phối tử thì vào Nhóm lý thuyết coi ấy.

Còn tính toán nữa, có giáo viên nào nói gì không? Tôi nhớ Bắc Quan với Đại học Z chưa giảng thì phải." Trình Khác lướt "Nhóm lý thuyết " thì nhìn thấy mấy cái định nghĩa trừu tượng kỳ lạ đó.

Khuôn mặt luôn luôn điềm tĩnh có chút vặn vẹo, lông mày giật giật, "Tôi kém môn toán, trận chung kết có cái này không thế? Dữ lắm chắc chỉ có đạo hàm riêng, cái nào bấm máy được thì bấm."

"Khó nói lắm.

Lát nữa tìm khóa học trên mạng đi.

Quay lại thư viện xem có mượn được sách lý thuyết nhóm nào không."
Vài người xoẹt xoẹt đánh dấu lại các điểm kiến ​​thức.

Lộc Hành Ngâm cũng cẩn thận viết ra những điểm kiến ​​thức đó.
Cho đến tận bây giờ, cậu cuối cùng cũng hiểu ra những vấn đề mà Cố Phóng Vi giảng cho cậu trước đây.
Vào buổi sáng đầu tiên khi hai người xác nhận mối quan hệ, hắn đã giải thích cho cậu lý thuyết về độ lệch pha và dải năng lượng, mà cậu thì cắn đầu bút cái hiểu cái không, chỉ có thể nói với hắn: "Em học để thi trước."
*
Lễ bế mạc trại tập huấn diễn ra rất đơn giản, huấn luyện viên đội tuyển tỉnh đã thông báo tập hợp.
Cho đến nay, cuối cùng họ đã thông báo thời gian và địa điểm chính xác của Trại Đông: 28/11-12/2, thời gian sáu ngày, trận chung kết sẽ được tổ chức tại tỉnh C.

Sân trận chung kết được chia thành hai nơi, một là phòng thí nghiệm của Đại học Gấu Trúc, hai là khách sạn năm sao cách Đại học Gấu Trúc 1,4 km.
"Báo cáo ngày 28/12, ngày thứ hai thi lý thuyết, ngày thứ ba thi thực hành, ngày thứ tư tham quan kiểm tra, phối hợp đánh giá kết quả, ngày thứ năm bế mạc, ngày thứ sáu trở về, lịch trình cụ thể phải ghi nhớ, biết không?"
"Biết!" Thiếu niên thanh âm như chuông ngân.
"Sau khi trở về, các em còn có khoảng hai tuần chuẩn bị.

Trước khi khởi hành nhớ làm bài tập.

Bây giờ không phải là mùa hè.

Nhiệt độ ở tỉnh Gấu Trúc ban ngày khoảng 20 độ, ban đêm khoảng 14 15 độ.

Nhớ chuẩn bị sẵn quần áo! Để đề phòng, các em cũng có thể chuẩn bị sẵn bản lam căn [4], phòng khi bị cảm lạnh trên đường.

Nếu bạn nào ở xa, có thể xuất phát trước.

Em nào quyết định đi chung hay đi riêng, phải báo cáo với thầy hành trình cụ thể trước!"
[4] Thuốc hỗ trợ tiêu hoá, thường thì bên mình cũng kêu đem mấy viên para hạ sốt đồ đó.
Người phát biểu bế mạc là một giáo viên họ Chu, ông là một trong số các giáo viên Học viện Hóa học của Đại học P và là một trong những đại diện của Hiệp hội Hóa học, người rất được quan tâm trên Đảo Hóa học: "Chúc các em thi trận chung kết suôn sẻ! Ngoài ra, hoan nghênh đăng ký vào Đại học Bắc Kinh! Thầy không có quảng cáo trá hình nhá! Thầy chỉ báo trước đến lúc đó đừng để yêu tinh làm mờ mắt! Học viện Hoá học Đại học P mạnh nhất cả nước! Đừng có nghe Đại học khoa học nào đó, nói gì mà lý hợp đồng lúc trong đội tập huấn nhận được học bổng 40 vạn, có cố vấn đoạt giải thưởng Nobel, trường thầy dăm ba mấy cái này không thiếu!"
Bên kia, tình cờ có một giáo viên đến từ Đại học Khoa học công nghệ N.

Ông nhanh nhẹn nhảy lên bục, giật lấy micrô khịa lại: "Tiền thưởng không chỉ 40 vạn! Thầy Chu, thầy đừng có giở trò cướp học sinh như thế nữa." Ông nhìn tất cả học sinh phía dưới, nghiêm túc nói: "Trường thầy không nổi tiếng bằng Thanh Bắc, nhưng trường thầy cũng là ba trường hàng đầu trong cả nước về chuyên ngành hóa học.


Chỉ cần các em đến, em có thể nhận được nhiều tài nguyên nhất!"
Hai ông thầy chí choé nhau kịch liệt như đang kể chuyện cười trên sân khấu, học sinh bên dưới cười ồ lên.

Bầu không khí căng thẳng ban đầu đột ngột tan biến, chỉ còn lại những kỳ vọng phấn khích.
Bọn họ chưa bao giờ nhận ra như bây giờ, họ đang ở rất gần học phủ cao nhất, gần chỉ còn một li với vinh quang thế này.
*
Khi Lộc Hành Ngâm trở lại Thành phố S, cậu đã suy nghĩ rất lâu, gửi cho Cố Phóng Vi một tin nhắn: "Em về rồi, anh đừng có quên thời gian Trại Đông đấy."
Cố Phóng Vi đã trả lời cậu lúc rạng sáng: "Được, anh biết rồi, hôm nay em về sao? Anh lái xe đến ga tàu ngay."
Lộc Hành Ngâm vẫn ở trên tàu, định nói với hắn là cậu không cần ai đón, nhưng nhìn thấy Cố Phóng Vi đã nhanh chóng gửi một bức ảnh chụp lối vào nhà ga: "Anh tới rồi, khi nào em tới thì gọi cho anh."
Sau khi tàu đến nhà ga, Lộc Hành Ngâm bước lên sân ga và kéo chiếc vali của mình đi ra ngoài sảnh, trong làn sương sớm mờ ảo, cậu nhìn thấy Cố Phóng Vi từ xa —— Hắn hình như đã cao hơn, mái tóc cũng cũng dài hơn một chút, phần mái dài thả xuống được kẹp ra sau tai, khuôn mặt tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn tinh xảo xinh đẹp, lông mày và lông mi dài đen nhánh, lúc nào cũng có vẻ như có thêm một chút ẩn giấu suy nghĩ của mình.
Thiếu niên trong sáng ngây thơ vô tư trong quá khứ cũng trở nên sâu sắc hơn.
Thành phố S đã hơi lạnh, hắn mặc một chiếc áo khoác denim lông cừu rất bình thường, khi Lộc Hành Ngâm bước tới, hai mắt hắn sáng lên, đi về phía cậu vài bước, giống như muốn ôm lấy cậu, cuối cùng lại ngưng, vừa vươn tay ra đưa cho cậu ly trà sữa mà hắn đã mua sẵn, và một chiếc túi giữ ấm cho bé hắn vừa niết trong lòng bàn tay.
Túi giữ ấm cho bé đã được sử dụng một thời gian, vẫn còn nhiệt độ dư lại.
Cố Phóng Vi nhấc vali cho cậu, nói: "Đi thôi, về đó nhé?"
Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một chút: "Trở về trường học."
"Được." Cố Phóng Vi kéo vali cho cậu, đưa một chiếc mũ bảo hiểm lông cừu cho Lu Xing Yin, "Hôm nay anh chạy mô tô chở em.

Đừng sợ, anh lái xe ổn lắm."
Hai người dừng bước chân, chiếc xe của Cố Phóng Vi đậu trong bãi đậu xe như vựa ve chai, thậm chí hơi xấu tí, Lộc Hành Ngâm ngớ người, Cố Phóng Vi chỉ cười: "Trông xấu lắm à? Giống như mấy chiếc xe máy thuê hai trăm một tháng phải không?"
Lộc Hành Ngâm không biết phải nói gì, vì vậy Cố Phóng Vi tiếp tục nói: " Dòng Harley Superlow, loại gầm bệ thấp, xe đúng như tên gọi, trông rất xấu kiểu phong cách mấy thằng báo [5], giá mấy trăm nghìn cũng khá rẻ, anh đưa em đi hóng gió."
[5] Raw là phong cách vùng giữa thành thị với nông thôn – chỉ nhà quê ấy.

Mei thay bằng bên Việt mình là kiểu xe độ nha =))
Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu
Nhìn kiểu nào cũng giống chiếc xe máy bình thường thuê 200 một tháng, lớp sơn bong tróc, phối màu thì thấy gớm.
Cậu làm thinh, ngồi ở ghế sau, Cố Phóng Vi đưa cho cậu chiếc mũ bảo hiểm duy nhất, tai cậu đỏ bừng vì gió lạnh.

Bô xe thịch thịch nổ, nhiệt độ cơ thể Cố Phóng Vi nhẹ nhàng truyền qua, Lộc Hành Ngâm nắm lấy ghế, cẩn thận để không chạm vào người Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi nhận ra chứ, nhưng cũng không nói gì, khi rẽ chỉ quay đầu kêu một tiếng "Nắm chặt, cẩn thận chút", rồi đột ngột tăng tốc độ, theo quán tính, Lộc Hành Ngâm ngả người ra sau rồi ập về phía trước, thân thể nhẹ nhàng áp vào lưng hắn.
Lộc Hành Ngâm lại vội vàng ngồi lùi lại.


Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Cố Phóng Vi, nhưng cơn gió mang đến tiếng rất rất nhỏ, có vẻ là tiếng cười vui vẻ.
Hắn đưa cậu đến cổng trường Trung học số 7 Thanh Mặc, không nói gì chỉ dịu dàng nhìn cậu: "Máy Tính Nhỏ trở về trường ăn cơm ngoan nhé, bên anh có việc phải làm, đi trước nhé."
Hắn lại lái chiếc giá rẻ xe máy kia, thịch thịch thịch mà đi rồi.
*
"Tao còn tưởng là ai, lâu như vậy cũng không tra ra, hôm nay rốt cục tao cũng biết, mày lại cùng..." Tập đoàn Cố thị, mắt Cố Thanh Phong tức giận xanh mét, nói một câu cầm gậy quất một cái, "Là cháu trai ông Hoắc mày đó! Mày với nó chừng nào ——" "
"Không liên quan đến em ấy, là con theo đuổi em ấy, con thích em ấy, với lại người ta chưa đồng ý làm người yêu con nữa." Vai Cố Phóng Vi run lên vì đau, hắn cũng không trốn tránh mà chỉ bình tĩnh kiên trì nhìn ông, "Lộc Hành Ngâm cái gì cũng không biết.

Con nghe em ấy học thi đua, nghe em ấy đi thi.

Ông nội, chuyện thì liên quan gì đến em ấy? Em ấy khổ lắm rồi."
"Vậy thì mày đừng kéo người ta vào trong mương!" Cố Thanh Phong tức giận đến cả người run lên.

Tuy rằng đã là người trải đời, người nào chuyện gì cũng đã gặp qua, nhưng theo tư tưởng thế hệ trước, ông vẫn không thể chấp nhận được, "Anh càng ngày càng liều lĩnh! Nhìn lại anh bây giờ đi, tôi không nói chuyện giới tính, anh có thể cho người khác tương lai gì? Đã hơn một tháng rồi, anh làm ra trò trống gì chưa?"
"Chưa có gì, nhưng con có thể làm được." Cố Phóng Vi kiên định nói, "Mọi người có thể cản lá bài của con, con đã là người lớn, con có thể chịu trách nhiệm lựa chọn của mình —— hôm nay ông đánh con chưa đã thì chờ lần sau đi, ông nội, con còn đang bận gặp nhà đầu tư.

Con thích Lộc Hành Ngâm, con nhất định phải ở bên em ấy, sau này cho dù ông có đánh chết con ở đây, con cũng sẽ yêu em ấy."
*
Thành phố S đang mưa rất to, trời đất xám xịt, Cố Phóng Vi không mang ô nên tấp vào lề, đỗ chiếc mô tô ở một nơi có bóng râm rồi khóa lại —— mặc dù tiền thuê thứ này không đắt, nhưng tiền thuế chấp là 800.

Nếu ống xả bị dô nước, hắn đền không nổi.
Tòa nhà chọc trời cao vút lên tận mây, kiến trúc bằng kim loại lấp lánh trong mưa lớn, theo phong cách người thành đạt.
Phó thị Technology, một công ty mới gia nhập ngành, lĩnh vực kinh doanh chính là công nghiệp nặng và công nghệ tự động hóa, có hơi lệch so với hướng đi của Cố Phóng Vi, nhưng cuối cùng cũng có thể đạt được một chút lợi thế.

Tổng giám đốc của công ty tên Phó Thành Hề, có cổ phần chi phối hoàn toàn, hoạt động kinh doanh đã được chuyển từ Đông Nam Á sang quốc nội, có thể có quan hệ với tập đoàn Cố thị, nhưng chắc cũng không nhiều lắm.
Một đám người tụ tập trước cửa, mấy tên bảo vệ tiếp tục duy trì trật tự: "Các người tìm ai! Có hẹn trước không? Không hẹn trước mà chạy tới đây, mời chào đầu tư à? Mỗi ngày có cả trăm người tự xưng là thiên tài.

Nếu cậu là thiên tài, thì đã sớm giàu rồi.

Một đống người ở đây giành, đừng có ồn ào mất trật tự nữa! Đi đi đi, đi hết đi!"
"Người hẹn trước ở lại!"
Đám đông chia thành nhiều hàng ngay lập tức, Cố Phóng Vi vội vàng chen qua, xen lẫn người trẻ người già đang chờ được gọi.
Trời đang mưa xối xả, bên trong bật hết điều hòa, sảnh tiếp tân ở tầng một đã chật kín người, không còn nơi nào để đi, chỉ có thể đợi ngoài cửa.

Mưa tiếp tục trút xuống, khí lạnh tràn về.
Một đám người đứng ở nơi đó run rẩy, chân tê dại, thư ký hẹn bên trong đi ra, cúi đầu thì thầm gì đó với bảo vệ.

Sau đó thư ký trở về, nhân viên bảo vệ hô to: "Giám đốc sản phẩm hôm nay có việc, ra ngoài họp với tổng giám đốc rồi, mấy người đi về đi."
"Chờ cả buổi chiều rồi giờ bảo bọn tôi đi?" Những người khác hai mặt nhìn nhau, "Thật vô lý!"
"Đúng đấy, công ty lớn mà làm vậy à? Đây là thái độ tìm nhân tài của công ty lớn mấy người sao?"
"Có một câu nói, hy vọng mọi người ở đây hiểu rõ, ý tưởng sản phẩm giám đốc đã nhìn thấy quá nhiều.


Đồ mấy người chế tạo, những sinh viên tốt nghiệp từ mấy văn phòng khoa cơ khí nước ngoài đều có thể làm được.

Giá chào bán lại thấp —— lương cơ bản hai vạn, so với trò chào giá loạn cả lên của mấy người, chúng tôi cũng sẽ tính toán phí thiệt hại." Thư ký thở dài, thì thầm với nhân viên bảo vệ, "Sớm muộn gì tổng giám đốc cũng sẽ đồng ý chấm dứt kiểu làm việc giăng lưới này.

Dùng tuyển dụng xã hội chính thức và tuyển dụng trong trường không tốt hơn à?"
Phần lớn người đều thở dài rời đi, còn một nhóm nhỏ thì đứng nhìn không chịu rời đi.
Người trong sảnh đến rồi đi, Cố Phóng Vi liếc nhìn ra ngoài, rời khỏi cửa chính, bước nhanh đến gara cửa sau.
Một chiếc ô tô sang trọng đang từ từ lái ra khỏi ga ra, Cố Phóng Vi thoáng nhìn thấy Phó Thành Hề và trợ lý của anh ta —— đang định lên xe.

Bên kia, những người khác cũng nhìn thấy Phó Thành Hề, xông lên như tổ ong, lại bị bảo vệ ngăn lại: "Tránh ra! Tránh ra! Coi chừng bị nhớ sau này không được hẹn đâu!"
Cố Phóng Vi nhìn dòng người qua lại, không nhúc nhích mà nhanh chóng mở ba lô ra.
*
Bên kia, Phó Thành Hề cau mày nhìn dòng người bên cạnh —— tài xế đều xuống xe hỗ trợ chặn dòng người.

Trời mưa, trên tay cầm có hơi nước, anh ta định đưa tay mở cửa, chợt phát hiện một cánh tay máy cuộn lại, lực hút từ trường cuốn lên thành cửa cố định, trực tiếp mở cửa cho anh ta.
"Thứ gì vậy?"
Anh ta do dự một chút, lúc này, thiết bị từ tính lại một lần nữa rơi xuống, dùng phương thức cực kỳ quái dị lăn tiến vào bên trong xe.

Phó Thành Hề liếc nhìn lại, khom lưng chui vào thì thấy khung máy dường như có linh hồn, quay lại chiếu vài từ trên tựa lưng: "Xin vui lòng đọc phần giới thiệu về tôi trong khi thu dọn áo khoác của bạn, nếu bạn đọc xong trang hiện tại thì ho một tiếng, tôi sẽ lật sang trang mới cho bạn."
...
"Tên của cậu, là Cố Phóng Vi?"
Nửa giờ sau, Cố Phóng Vi với mái tóc ướt ngồi đối diện với Phó Thành Hề.
Phó Thành Hề liếc nhìn sơ yếu lý lịch của hắn, lại như nhớ ra gì đó: "Ồ...!Tập đoàn khoa học kỹ thuật Cố thị, doanh nghiệp gia đình đó à? Gần đây trong ngành có quy tắc ngầm về cậu đấy, cậu thấy chúng tôi mạo hiểm xúc phạm Cố thị sử dụng sản phẩm của cậu sao?"
"Thứ nhất, bởi vì các người không sợ Cố thị." Cố Phóng Vi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốc độ nói của mình, thản nhiên tiếp nhận sự giám sát của Phó Thành Hề, "Cũng là bởi vì tác phẩm của tôi có sức thuyết phục, cấu trúc cơ học, hoặc hệ thống tương tác HMI, luôn có thứ mà các người có thể sử dụng."
"Tôi đã nghe nói về thứ cậu làm rồi, nhiều người trong ngành cũng đang xem." Phó Thành Hề lại liếc nhìn tư liệu, "Nó vốn dĩ là như thế này sao?"
Bên cạnh, cánh tay máy móc đang vặn vẹo.
"Ban đầu nó không phải là hình dạng này.

Tôi đã tháo vỏ robot và sử dụng một thiết bị hút từ tính hình giọt nước với một ổ đĩa được sắp xếp hợp lý để tối đa hóa vẻ ngoài cơ học của nó." Cố Phóng Vi nói.
Trong mắt Phó Thành Hề hiện lên một tia tán thưởng: "Đơn giản dễ hiểu."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: "Tôi đã đọc phần giới thiệu chi tiết trên xe rồi, vậy trước đi, mua đứt nó, tôi ra một mức giá tương đối cao —— mua đứt phần thiết kế máy móc, tiểu thiếu gia.

Nhưng nếu muốn đầu tư vào ý tưởng cốt lõi của tôi, tôi cần cậu đưa ra giá trị thương mại cao hơn hoặc một bản báo cáo chi tiết thị trường thực tế.

Quy định nâng cao của HMI đã được quyết định, chi phí ứng dụng của nó hiện khá cao, tôi sẽ cho cậu hai tháng.

Nếu cậu có thể làm ra, chuyện này coi như quyết định."
Cố Phóng Vi nói: "Không thành vấn đề, cảm ơn anh.".

Bình Luận (0)
Comment