Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 113


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Cố Phóng Vi sửng sốt một chút, liếc nhìn cậu, rồi nhìn về phía cửa, không giấu được chút vui mừng, đôi mắt hoa đào nở tràn đầy ý cười: "Thầy Trần, em chưa bao giờ yêu thầy như bây giờ hết."
Lộc Hành Ngâm giả vờ không nghe thấy, ngồi xuống bàn của khách sạn, tiếp tục đọc sách.
Cố Phóng Vi không mang theo nhiều thứ, một chiếc túi leo núi chứa đầy linh kiện máy móc, một chiếc vali đựng hai bộ quần áo, đồ vệ sinh cá nhân cơ bản và một chiếc máy tính xách tay.

Hắn nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đang ôn tập, nên di chuyển rất nhẹ nhàng, cẩn thận lấy từng bộ phận lắp ráp đó ra đặt lên bàn, sau đó mở phần mềm máy tính.
Hắn loay hoay một hồi, hình như đang làm mô hình, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào trang giấy, sau đó bước ra khỏi phòng gọi điện thoại.
Cố Phóng Vi có lẽ không ngờ rằng cửa phòng này không cách âm, Lộc Hành Ngâm ngồi ở bàn làm việc nghe rõ ràng từng từ.
"Xin chào, tôi muốn hỏi bên các người, có đánh giá nào về vật liệu để giảm lực cản với phí tổn không? Tôi tìm thấy một loại vật liệu mới tổng hợp trong tài liệu, nó chưa được tiến cử ở trong nước...!Đúng đúng, tên của tôi là Cố Phóng Vi, làm kế hoạch máy móc bên giám đốc Phó...!được rồi, cảm ơn, cảm ơn nhiều, cứ gửi email cho tôi, mấy ngày nay tôi có chút việc, có thể sau này còn phiền anh, tôi sẽ xem tài liệu."
"Là giám đốc Lý sao? Đúng, là tôi." Ngừng một lúc lâu, sau đó Cố Phóng Vi nở nụ cười, "Muốn giảm bớt chi phí sao? Muốn giảm bớt, chỉ có thể dùng con lăn xốp —— đùa thôi, tôi sẽ tìm lại, cố gắng nghĩ ra nhiều phương án tốt hơn.

Hiện tại tôi đang tham gia thi đua ở Thành phố Gấu Trúc.

Được được, cảm ơn ngài rất nhiều, đã làm mất thời gian của ngài rồi, có gì tôi gọi lại ngài sau."
...!
Cố Phóng Vi gọi điện thoại quayvề, Lộc Hành Ngâm vốn tưởng rằng hắn định tiếp tục thiết kế máy móc, lại thấy Cố Phóng Vi kéo một cái ghế đi tới: "Máy Tính Nhỏ, cho anh mượn sách."
"Sách gì?"
"Sách hóa học, cả hữu cơ và vô cơ." Cố Phóng Vi nhắm vào mấy cuốn sách còn lại trong vali của Lộc Hành Ngâm, "Hôm này anh mượn hai cuốn này thôi, ngày mai mượn bài kiểm tra của em được chứ?"
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn: "Em còn tưởng anh không cần xem những thứ này."
"Anh cũng thấy anh không cần." Cố Phóng Vi cúi đầu lật xem cuốn sách, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nhưng mà lúc em cùng anh đi lên lầu, nhìn thấy mấy cái giấy dán tuyển sinh của trường mấy đó, anh đột nhiên cảm thấy thi thật nghiêm túc thì tốt hơn, nếu không đến lúc đó muốn học cùng trường với em thì làm sao giờ? Em vào Học viện hoá học Bắc, ít nhất anh phải ở trường bên cạnh chứ? Cái gì cũng không xem, lật xe rồi sao?"
Lộc Hành Ngâm đưa cho hắn cả sách và bài kiểm tra.

Nhìn vào các ghi chú sai của chính mình.
Chỉ có một cái bàn, Cố Phóng Vi leo lên giường dựa vào đầu giường đọc sách, hắn đọc rất nhanh, cách đọc cũng rất lạ lắm —— hắn không lật trang bên trong mà chỉ nhìn chằm chằm vào mục lục, rồi viết dàn ý theo ý mình lên giấy nháp, sau đó đối chiếu với nội dung trong sách để kiểm tra những chỗ thiếu sót, rồi bổ sung vào.
Ồn ào bên ngoài dần dần lắng xuống, người ra ngoài nghiên cứu địa hình cũng từng đợt trở về, sau đó liền chìm vào im lặng.
Trần Xung đến gõ cửa từng người một, dặn dò nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, đừng ngủ quá muộn, thầy vừa thấy một vài đội tuyển tỉnh ra ngoài lướt net đấy —— Cố Phóng Vi đến rồi à?"
Cố Phóng Vi vẫy tay với Trần Xung: "Đến rồi Lão Trần."
"Yo, hiếm khi thấy ôn tập nha, vậy thì tốt, lúc thi đừng căng thẳng quá, cũng đừng có mà không dò nộp bài sớm! Em cũng đã thấy mấy học sinh bên ngoài đó, người giỏi đầy đất, thầy nói cả hai đứa ở đây, với tài năng của hai em, nếu không giành được huy chương vàng, thì mấy em phải suy nghĩ lại bản thân mình." Sau đó Trần Xung bưng vài cốc trà sữa và trái cây vào, "Gắng ổn định, cố lên!"
Lộc Hành Ngâm cả buổi chiều và buổi tối đều không ăn gì, cậu trao đổi chất chậm, với lại không cảm thấy đói lắm, nhưng cậu thấy Cố Phóng Vi luôn coi trà sữa là thực phẩm rác đã uống hết một ly trà sữa, ăn nửa quả quýt, đang lấy tay che bụng, mặt trở nên nhợt nhạt.
Cậu nhìn đi chỗ khác, đột nhiên đứng dậy, vừa nói vừa thu dọn bàn: "Em đói bụng, ra ngoài kiếm chút gì ăn, Cố Phóng Vi, anh có muốn đi cùng không?"
Cố Phóng Vi sửng sốt một lúc, sau đó như cá chép lộn mình ngồi dậy: "Anh đi, anh đi."
Sau đó hắn suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: "Chúng ta đi ăn ở đâu? Ăn cái gì?"
Lộc Hành Ngâm nói: "Hãy đến khu vực lân cận Đại học Gấu Trúc, anh cũng có thể xem phòng thí nghiệm.

Buổi sáng đến đây báo cáo có phát phiếu ăn trong trường với phiếu ăn hợp tác ngoài trường.

Do anh không đến, nên em giữ phiếu hộ anh rồi."
Vòng chung kết thường đưa ra một số phúc lợi là bữa ăn nhỏ, Cố Phóng Vi không có nghi ngờ, khi nghe cậu nói không cần trả tiền, anh ta lập tức trở nên xa hoa hơn rất nhiều: "Vậy được, đi chỗ em quyết định đi, muốn ăn cái gì cũng được."

Hai người tìm thấy một quán lẩu hải sản tự chọn gần con phố thương mại bên ngoài Đại học Gấu Trúc.
Có rất ít người vẫn đang dùng bữa vào thời điểm này, chỉ có tốp năm tốp ba bạn cùng phòng đại học hoặc các cặp đôi đến ăn.

Lộc Hành Ngâm buổi tối ăn không ngon miệng nên chỉ gắp một bát cháo hải sản và một đĩa sashimi nhỏ, Cố Phóng Vi lại gắp rất nhiều thứ, như thể đã đói mấy ngày chưa ăn, ăn sạch bách hết luôn.
Hắn vùi đầu ăn ở đây, mới chú ý Lộc Hành Ngâm đã ăn một bát cháo rất lâu, trước khi ăn, Lộc Hành Ngâm đang ăn cháo, sau khi hắn ăn xong, Lộc Hành Ngâm vẫn chưa ăn hết bát cháo của mình.
Cuối cùng, Lộc Hành Ngâm nói: "Em đi tính tiền trước, dùng bao nhiêu nữa về nói với thầy Trần."
"Tính tiền phải không?" Ông chủ liếc nhìn huy hiệu treo trên cổ, "Bạn học đến đây thi Olympic hả? Vậy thì nói trước tiếng, phiếu chỉ có thể dùng trong trường, không được sử dụng ngoài trường nha."
"Ừm, cháu biết."
"Hai người tổng cộng 800, chú tặng hai bạn học món quà lưu niệm, chúc hai cháu thi cử thuận lợi.

"Ông chủ đưa món cho cậu, tò mò trò chuyện với cậu: "Hôm nay có rất nhiều người đến ăn, cũng tham gia cuộc thi này.

Cuộc thi này có giải thưởng gì à? Mấy cháu có thể đậu Thanh Hoa Bắc Đại hay sao? "
Trong mắt Lộc Hành Ngâm có một ý cười nhạt: "Không biết nữa, hy vọng là thế."
Quà lưu niệm mỗi người là một hộp mochi, một nhân matcha, một nhân trà sữa củ nhược.
Củ nhược là một meme trong Đảo Hoá Học, Lộc Hành Ngâm vừa sắn một miếng nhỏ, vừa nhớ lại chuyện này, khẽ cười.
"Em cười cái gì, Máy Tính Nhỏ, xuất thần như vậy?" Cố Phóng Vi đưa tay đưa một cái tuyết mai nương khác cho cậu, "Anh không thích đồ ngọt, em ăn đi."
Lộc Hành Ngâm lắc đầu.
Đại học Gấu Trúc vào ban đêm rất yên tĩnh, khuôn viên nơi họ tọa lạc tên là "Lâm Thuỷ", khắp nơi đều có hồ nước yên tĩnh trong lành, bên hồ có cây liễu, ánh đèn sáng trưng.

Khi hai người tìm đến phòng thí nghiệm, bên trong đèn đều tắt, có một mảng lớn ánh đèn đen kịt.

Chỉ có một biểu ngữ Trại Đông treo ở đây, miễn cưỡng xem là điểm mốc.
"Hình như đóng cửa rồi, ngày mai lại tới xem?" Cố Phóng Vi đi loanh quanh vài vòng, phòng thí nghiệm hóa học của bọn họ lại có một cánh của rào sắt khóa chặt, nhìn cánh cửa thủy tinh phía sau, không biết có khóa hay không.
Hắn vịn lan can, mượn lực dưới chân, nhanh chóng nghiêng người, đi tới định đẩy cửa thủy tinh: "Không khóa, em lại đây, Máy Tính Nhỏ."
Lộc Hành Ngâm nhìn cánh cửa sắt, do dự một lúc.
Cậu đã trèo tường ở Trung học số 7 Thanh Mặc rồi, nhưng cậu chưa bao giờ thử qua một cánh cổng sắt cao như vậy.

Cậu nắm lấy lan can trèo lên, còn cách mặt đất gần hai mét, cậu không dám nhảy, Cố Phóng Vi nói: "Đừng sợ, có anh đây rồi."
Cậu nhẹ nhàng nhảy xuống, Cố Phóng Vi vươn tay ôm lấy cậu.
Cố Phóng Vi không còn mùi hương hoa hồng và nước hoa bạch dương trên người, nhưng vẫn phảng phất mùi thơm, có lẽ là do hắn bôn ba mệt nhọc, cũng có thể là do nam sinh ở độ tuổi này lớn nhanh, hắn có vẻ như cao hơn chút, đôi tay ôm cậu cũng trở nên mạnh hơn.
Lộc Hành Ngâm ổn định cơ thể muốn lùi lại một bước, nhưng cậu không ngờ Cố Phóng Vi không chịu buông tay, hắn cứ như thế đẩy cậu vào tường, cười khẽ một tiếng, như thể hắn đang giở trò chơi xấu, nhưng vẫn không buông tay.

Lúc trước ôm cậu cũng vậy, rất chặt, luôn như muốn ép cậu vào tường, ước gì có thể gần nhau hơn nữa.
Lộc Hành Ngâm không di chuyển.
"Anh rất nhớ em." Cố Phóng Vi thì thào.

"Nhưng anh cứ ôm thì em sẽ giận mất."
Gần như vậy, tiếng tim đập lẫn vào nhau, khó phân biệt là của ai.


Cố Phóng Vi buông cậu ra, nhìn đi chỗ khác, khàn giọng nói: "Đi thôi."
Lộc Hành Ngâm đi theo sau hắn, bước chân chậm lại, đầu ngón tay nóng ran.
Cấu trúc của phòng thí nghiệm rất bình thường, phòng thí nghiệm trong cộng đồng ở đây hơi cũ.

Chưa bố trí phòng thi nên chưa phong tỏa.
Lộc Hành Ngâm bước vào, thử tốc độ và độ mạnh của nước từ vòi ở đây —— áp lực nước rất mạnh, nếu vặn vòi theo hình vòng cung của một người bình thường, chỉ sợ sẽ có một lượng lớn nước bắn tung tóe.
Điều kiện về trang thiết bị thí nghiệm, là một cái hố có thể tồn tại trong lúc thi thực hành.

Họ đã nhiều lần nghe Trần Xung đề cập đến một trường hợp v sản phẩm đã hoàn thành, nước bắn tung tóe khắp bàn khi vệ sinh thiết bị ở cuối, làm hỏng thí nghiệm của chính họ và có thể bị trừ điểm vì ảnh hưởng đến người khác.
Sau khi xem xong, họ trở về khách sạn.
Tại lễ khai mạc vào ngày thứ hai, sẽ giải thích quy trình của những ngày tiếp theo, quy tắc chấm điểm bài thi.

Vì hôm sau có phần thi lý thuyết nên từ hôm nay, rất ít người ra ngoài chơi, toàn ôn bài trong khách sạn.
Cố Phóng Vi đã hoàn thành cấu trúc kiến ​​thức cơ bản của năm phần cho chính mình, ngày hôm nay bắt đầu xem đề.

Lộc Hành Ngâm đi sang phòng bên cạnh, hỏi đáp với các đồng đội của mình, kiểm tra những chỗ thiếu sót bổ sung vào.
6h30 sáng hôm sau, mọi người lần lượt thức dậy, 8h30 bắt đầu thi kéo dài đến 11h30, hầu hết đều đã ăn uống tại buffet của khách sạn rồi đến phòng thi.
Phòng thi lý thuyết là trong phòng họp của khách sạn, nó rất lớn, mọi người ngồi cách xa nhau, trên bàn trải khăn trải bàn màu xanh đậm, hơi hẹp.

Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi không ở cùng phòng thi, chỗ ngồi ở gần phía trước có một số người cậu biết.
Sở Tuyền ngồi ở trước mặt cậu.
Ban tổ chức vội vã đến DDL để in đề thi, những tờ đề thi cuối cùng khi được phát vẫn còn hơi ấm.
Lộc Hành Ngâm liếc nhanh.
Câu đầu tiên đối với cậu có phần quen thuộc, tổng hợp đầy đủ bốn cổng của C60 —— đây là một điểm kiến ​​​​thức tương đối không phổ biến, nhưng cậu có ấn tượng —— cậu từng tham khảo trên một tập san của Đại học W năm nay, trước kia cậu đọc tập san đó vì cậu đã tham gia vào đội ra đề của Nhóm Micrô.

Cuối cùng, bởi vì câu này quá nghiêng về một phía, nên cậu không xem tiếp, nhưng cậu lại nhớ rõ điểm kiến ​​thức này!
Cho đến bây giờ, cho dù thời gian có khác, địa điểm có khác, cậu vẫn luôn nghĩ đến tiểu đội còn ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc, khi mọi người vắt óc đoán đề thi tháng lần Ưng Tài từ trên trời tới.
Cũng vào thời điểm đó, Cố Phóng Vi đã dạy cậu cách tìm ra phẩm chất và nhìn theo ý nghĩ của người ra đề —— chú ý đến những thành tựu học thuật mới nhất trong giới học thuật, chú ý đến những kết luận khác nhau trong các tập san mới nhất.

Không có một ngày nào mà ở Nhóm Micrô, cậu không làm thế.
Tim Lộc Hành Ngâm đập loạn xạ, cố gắng bình tĩnh lại, sau khi dành một chút thời gian để làm câu này, cậu tiếp tục xem.
Câu thứ hai tương đối thỏa đáng, khảo sát tính chất vật lý cơ bản của chất khó tan và sự ion hóa của axit yếu, bazơ yếu nhưng có nhiều tình huống và lượng tính toán tương đối lớn.

Lộc Hành Ngâm mất khoảng bốn mươi phút để làm xong, phiếu trả lời được viết dày đặc.
Một số câu hỏi tiếp theo vẫn ở mức độ tương tự, Lộc Hành Ngâm làm rất trôi chảy —— ngay cả bản thân cậu cũng có phần bất ngờ.

Chỉ có câu lớn cuối cùng, Lộc Hành Ngâm gặp khó khăn một chút.
Câu lớn cuối cùng liên quan đến hợp chất Ressert, câu thứ hai có vẻ tương đối phức tạp, Lộc Hành Ngâm nhìn lướt qua, trong tiềm thức cho đó là phản ứng của tên một người trong ấn tượng của mình, viết xong đẳng thức, cậu luôn cảm thấy không chắc chắn.

Nhưng lúc này, thời gian thi đã hết, vì vậy cậu chỉ có thể đặt bút xuống.
Sau khi ra khỏi phòng thi, Lộc Hành Ngâm nghe thấy có người bàn tán gần đó: "Sở Tuyền mạnh thật đấy, nộp bài sớm hơn nửa tiếng.

Lúc cô ấy nộp bài, tôi hoảng hồn muốn chết."
Cậu làm bài quá nhập tâm, nên không để ý.
Các giáo viên của đội dự thi đã tổ chức một cuộc họp đánh giá bài thi trong các kỳ thi của họ, sẽ biết đáp án của bài thi vào buổi chiều.
Lộc Hành Ngâm không đi được vài bước ra khỏi phòng thi thì đã nhìn thấy Cố Phóng Vi đang đứng đó đợi cậu.
Cậu nghiêng đầu: "Anh cũng nộp bài thi sớm à?"
Cố Phương cười —— không hề tự giác biết mình làm thấy ghét.
"So với các năm trước, đề thi chung kết năm nay khó hơn một chút.

Một là câu C60 đầu tiên mà nhiều em không ngờ tới.

Hai là phản ứng cuối cùng.

Chắc nhiều người tưởng đây là phản ứng Baylis-Hillman lúc xem sơ qua đúng không."
Trần Xung lướt qua đề thi bản điện tử, bị đám nhỏ đội tuyển tỉnh vây xung quanh, đưa ra một nhận xét ngắn gọn, "Thật ra nó không phải, đó là một phản ứng tương đối không phổ biến khác —— có ai trong số các em đã đọc ART hữu cơ không? "
Lý Kỳ, Khang Cần và các thành viên khác của đội tuyển tỉnh im lặng —— ART (Nghệ thuật viết cơ chế phản ứng hữu cơ) luôn là một cuốn sách tài liệu khó hiểu, vì nó là bản gốc tiếng Anh nên bọn họ với thi đua sinh bình thường khác ăn không tiêu, chứ đừng nói nghiêm cứu quyển sách này.
Trần Xung cười khổ — dù sao thì thi đua ở tỉnh S cũng mới bắt đầu, tình huống như vậy thực ra đã nằm trong dự kiến.
Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi đồng thời giơ tay lên, Lộc Hành Ngâm giơ tay lên một nửa thì rụt về: "Em có đọc, nhưng mà không nhớ rõ."
Bạn có đến phòng thí nghiệm
"Không sao đâu, kỳ thi đã kết thúc, coi như ván đã đóng thuyền, bình tĩnh đi chuẩn bị phần thi thực hành tiếp theo, các em đi phòng thí nghiệm xem chưa? Đi nhiều một chút, tận lực thích ứng hoàn cảnh." Trần Xung vỗ vai Lộc Hành Ngâm nói.

"Cố gắng càng ổn định càng tốt trong lúc thí nghiệm, không được buông thả, hiểu không?"
"Đã hiểu!"
Vòng chung kết quốc gia được tính theo 0,6 lý thuyết và 0,4 thực nghiệm.

Lộc Hành Ngâm mở Đảo Hoá Học để làm mới, thấy mọi người đang suy đoán vạch điểm cho huy chương vàng năm nay.
"Ví dụ thực hành được 60 điểm, thi lý thuyết được khoảng 80 thì có thể được 72.

Đây là trường hợp giữ gốc điểm thực hành, mọi người đã ước lượng được điểm chưa?"
"Lý thuyết 80 điểm quá phi thực tế, năm nay đạt 80 rất khó.

Đáp án chưa có à?"
"Chưa có nữa, cũng không dám ước lượng điểm.

Năm nay câu đầu và câu hỏi hữu cơ cuối cùng khó vãi luôn! Không chừng năm nay vạch huy chương vàng chỉ có hơn 60 đấy?"
"Tầng tôi đang nghĩ đến cái rắm, sao có thể hơn 60 điểm.

Sẽ có người làm được thôi, hơn nữa trong phòng thi hôm nay có một cao thủ nộp bài trước đây này."
"Xin được thầy gánh! Quá ghê gớm!"
...

Ban đêm, lối ra vào thang máy khách sạn được đặt nhiều tờ quảng cáo tuyển sinh đại học, các trường nên đến đều tề tụ ở đây, trong vô hình tăng thêm áp lực.
Lộc Hành Ngâm đã không nghe phân tích bài kiểm tra vào buổi chiều, có nhiều người ở lại khách sạn như cậu —— để không nghe dự đoán điểm mà ảnh hưởng đến tâm lý của mình.
Cố Phóng Vi lang thang ở đó một lúc, nhưng hắnkhông nói ước tính điểm của mình bao nhiêu.
Ngày hôm sau lại phải dậy sớm.
Mỗi thí sinh được phát một cái áo blouse trắng, đội thi lao vào toà nhà thí nghiệm như những sinh viên y khoa.
Trước khi thi, theo thường lệ nói sơ qua những điều cần chú ý, các giáo viên chấm điểm lần lượt vào vị trí, giám thị nói: "Các thí sinh chú ý, nếu trong quá trình làm thí nghiệm có bất kỳ vấn đề gì, chẳng hạn như vấn đề về thiết bị, xin đừng gây ồn ào hãy giơ tay ra hiệu cho giáo viên."
Thí nghiệm hôm nay cũng mang tính truyền thống hơn, là thí nghiệm kiểm tra hiệu suất sau khi tổng hợp.
Cách đó không xa, một nam sinh đi lấy nước, đột ngột mở vòi nước, không ngờ bị áp lực nước mạnh bắn tung tóe, không nhịn được hét lên: "Đệt cụ!"
Lộc Hành Ngâm như không nghe được, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào thiết bị trước mặt và trên tay của chính mình, lặp đi lặp lại các bước thí nghiệm cần thiết trong đầu.

Bốn tiếng rưỡi, lại là một thí nghiệm độ khó bình thường, lần này cậu không chạy đua với thời gian nữa.
Cậu thầm nhớ lại những thói quen thử nghiệm mà anh đã mài dũa trong phòng thí nghiệm, hít một hơi thật sâu.
Trước khi chuẩn độ, cậu cầm buret axit lên, đóng pít-tông lại và quan sát một lúc rồi dốc ngược nó xuống.
Những giọt nước li ti văng ra ngoài.
Lộc Hành Ngâm giật mình.
Nước rỉ ra ngày càng nhiều, sau một lúc đầu óc trống rỗng, cậu giơ tay lên.
Giáo viên đi tới: "Có chuyện gì vậy?"
"Ống buret của en bị rò rỉ, cho em xin một cái mới." Lộc Hành Ngâm nói.
Sau khi giáo viên kiểm tra xong, ông đổi cho cậu một cái mới, không biết vì sao, ông nhìn Lộc Hành Ngâm với một nụ cười đầy ẩn ý rồi nói: "Được rồi, đổi cái này đi."
Lộc Hành Ngâm cầm lấy cái buret mới và nhìn thoáng qua giám thị.

Do dự một lúc ——
Thêm nước, bơm pít-tông, lật ngược nó lại.
Những giọt nước li ti lại rỉ ra.
Cậu lại giơ tay lên, đồng thời cảm thấy hơi bối rối ——- cả hai buret đều có vấn đề?
Giáo viên cũng không đi xa, khi nhìn cậu thực hiện lần hai phát hiện rò rỉ, cũng đang cầm chiếc buret thứ ba trong tay, khi Lộc Hành Ngâm giơ tay lên, ông đưa nó liền.
"Có vấn đề với thiết bị thí nghiệm được tính sự cố ngoài ý muốn.

Thưa thầy, em xin được thi năm tiếng." Lộc Hành Ngâm nói.
"Không thành vấn đề, em được thêm nửa tiếng.

Thầy sẽ điền vào một tờ đơn, nộp cho ban tổ chức." Giám thị đơn giản nói, "Tiếp tục làm bài đi, cố lên."
Thời gian trôi qua, cậu dần nhận ra tình huống bất thường trong phòng thi —— dường như mọi người đều gặp vấn đề với buret, cô gái ngồi trên ghế thi đối diện với cậu đã thực hiện bước chuẩn độ cuối cùng, buret đột nhiên bắt đầu rò rỉ khi giơ lên —— Thế này có nghĩa là tất cả dữ liệu cô nàng làm được đều trở thành phế thải.
Mà không có đủ thời gian để cô nàng làm lại từ đầu.
Mặt cô gái tái nhợt.
Trong phòng thi, có người vì nóng vội không phát hiện rò rỉ khi chuẩn độ, mãi không phát hiện buret có vấn đề gì, có người phát hiện ra nhưng tâm lý suy sụp vì mấy buret liên tiếp có vấn đề, ngày càng càng hoảng...
Lộc Hành Ngâm đã không sử dụng nửa giờ bù thêm kia, mà cậu còn hoàn thành thí nghiệm sớm hơn 20 phút.
Cậu rời phòng thi sớm.
Vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Cố Phóng Vi từ bên kia vội vàng đi ra ———— Cố Phóng Vi mặc một chiếc mặc áo blouse trắng, nhìn so với bình thường có chút cấm dục khôi ngô, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Cố Phóng Vi liếc nhìn cũng nhìn thấy cậu, vội vàng nắm lấy cổ tay cậu: "Sao ra nhanh thế, buret bị hỏng, em có tìm phát hiện không?"
"Em phát hiện ra, em đổi hai cái buret." Lộc Hành Ngâm bình tĩnh trả lời.
Cố Phóng Vi thở phào nhẹ nhõm..

Bình Luận (0)
Comment