Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 27


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Cố Phóng Vi bên kia cúp điện thoại với một tiếng "tút".
Một lúc sau, hắn gọi lại: "Alo?"
Lộc Hành Ngâm vô tội nói: "Alo."
Cố Phóng Vi: "Nếu em bị bắt cóc, em chớp mắt vài cái...!không, ám chỉ chút.

Chúng ta dò ám hiệu trước, đáp án câu cuối đề hôm bữa em tìm tôi là gì?"
Lộc Hành Ngâm: "...căn hai."
Cố Phóng Vi: "Hình như do tôi chưa tỉnh ngủ, em đang ở đâu? Gửi cho tôi tọa độ "
Hắn có chút khó hiểu: "Mới có mấy ngày, học sinh ngoan, sao em lại bị bắt đưa đến đồn cảnh sát? Em bị bắt vì tội khiêu dâm hả?"
Lộc Hành Ngâm: "..."
Cậu im lặng cúp điện thoại và gửi cho Cố Phóng Vi địa chỉ.
Vị trí của đồn cảnh sát ở đây rất dễ tìm, không quá xa, cách trường Trung học số 7 Thanh Mặc khoảng 20 phút đi bộ, vài phút đi xe buýt.
Khi Cố Phóng Vi đến, những người khác lần lượt được đón đi rồi.
Dịch Thanh Dương và những người khác vẫn đang chờ đợi chi viện của đồng đội - nghe nói người bạn cùng lớp đặc biệt trưởng thành đã mượn một bộ đồ, định đến giả làm giáo viên chủ nhiệm.
Hàng học sinh ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế bên ngoài đồn cảnh sát, vừa lạnh vừa đói, họ chỉ có thể ghen tị nhìn Lộc Hành Ngâm được các nữ cảnh sát nhét đầy bánh mì và bánh quy, cảnh tượng có chút buồn cười.
"Xin chào cảnh sát, cháu tới tìm em trai cháu, em ấy tên là Lộc Hành Ngâm."

Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, giọng nói của Cố Phóng Vi truyền đến, trầm thấp mà nghiêm túc, "Mấy phút trước có gọi cho cháu, cháu có thể đưa em ấy đi được không?
"Aiya, thằng nhóc cậu cũng đẹp trai đó, em trai cậu nhìn cũng ngoan, nhìn qua là biết người một nhà." Chú cảnh sát chỉ hắn, "Nhưng mà phải người giám hộ mới lập biên bản được, cậu cũng vị thành niên phải không?"
Cố Phóng Vi liếc nhìn về phía Lộc Hành Ngâm.
Thiếu niên thanh tú ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dài trong góc, trên đầu gối đặt một đống đồ ăn vặt, ngoan ngoãn dùng hai tay ôm lấy, giống như đứa trẻ lạc đường chờ người lớn đến đón.
Cậu cũng không có nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn hắn sau, liền vội vàng cúi đầu, tựa hồ chuyện này làm cho cậu có chút xấu hổ, làm sai chuyện nên yên lặng nhìn ngón chân của mình, có chút áy náy..
Cố Phóng Vi dừng lại vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát, chân thành nói: "Xem chú có thể thương lượng không.

Cháu và em trai cháu sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, người lớn trong ra ngoài làm công không có cách nào về.

Họp phụ huynh của em ấy đều là cháu đi."
Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu lên và liếc nhìn hắn.
Dịch Thanh Dương và nhóm của cậu ta cũng choáng váng.
Cố Phóng Vi ngày càng trở nên tự nhiên: "Thành tích cháu không tốt nên không nghỉ học, đi làm việc bên ngoài.

Cháu tình cờ làm phục vụ ở cửa hàng tiện lợi này bên ngoài Thanh Mặc vào cuối tuần.

Mặc dù không có nhiêu tiền, ở gần nơi em trai học, có thể chăm sóc em ấy, cảnh sát làm nhiệm vụ trong thời tiết lạnh giá này cũng không dễ dàng, vậy để cháu đón em ấy về, sau này cháu nhất định sẽ dạy lại!"
Chú cảnh sát rõ ràng là do dự, chú nhìn lại Lộc Hành Ngâm, rồi lại nhìn Cố Phóng Vi.

Cố Phóng Vi hôm nay mặc một chiếc áo khoác denim đã sờn, bên ngoài có vài vết bẩn khả nghi, khắp người toát ra mùi sơn, cả người lộ dáng vẻ hào sảng.
Cố Phóng Vi tiếp tục bán thảm: "Em trai cháu thực ra học rất giỏi, thỉnh thoảng lại đi quán net—chắc do đi net bị bắt phải không? Kỳ thực, cháu hiểu trẻ con ở độ tuổi này luôn thích chơi."
Hắn lại liếc nhìn về phía Lộc Hành Ngâm, giọng điệu dần trở nên buồn bã, "Đều là do ca không cố gắng, tạm thời không có tiền mua máy tính.

Em ấy thường kiểm tra tài liệu, làm bài tập trực tuyến, lại còn phải ra quán net, thực sự không thể tránh khỏi...Chú cảnh sát nhìn xem, em trai cháu luôn rất ngoan, tuổi còn nhỏ, cũng hơi nhút nhát, chú thông cảm bỏ qua cho em ấy lần này đi, quay về cháu sẽ dạy dỗ em ấy thật tốt!"
Chú cảnh sát nhìn sự chân thành mà hắn nói, nhắm mắt cho qua: "Được, đưa em cháu về đi."
Lại ho khan một tiếng: "Không có việc gì, cậu trở về đừng đánh nó! Thằng bé nói đi làm bài tập, vừa rồi chú xem qua, cặp sách của thằng bé đừng bài tập, có lẽ là tôi nhìn lầm."
Lộc Hành Ngâm đứng dậy và đi theo Cố Phóng Vi ra khỏi cổng đồn cảnh sát.
Cố Phóng Vi đút tay vào túi và nghiêng đầu nhìn cậu.

Hắn không nói gì, nhưng đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, trong mắt mang theo ý cười.
Lộc Hành Ngâm cúi đầu bước đi và không nói chuyện.

Đi theo sau hắn, như thể cố gắng giả vờ không biết hắn.
"Được rồi, ngẩng đầu nhìn tôi, tôi đâu có đánh em đâu." Cố Phóng Vi đến gần cậu, thản nhiên hỏi: "Sao em lại bị bắt?"
Lộc Hành Ngâm cõng một chiếc cặp sách trên lưng, ngón tay cầm dây đeo cặp, nhẹ giọng nói: "Đi quán net làm bài tập, đám Dịch Thanh Dương tới cùng bọn họ chơi game."
"Chơi game?"Cố Phóng Vi nói, đáy mắt hiện lên ý cười, "Nếu như vậy, bị bắt cũng đúng."

Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống, hai má có chút nóng lên: "Đừng nói cho bọn họ."
Hắn chậm rãi đi tới, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá ven đường, hơi thở tản mát ra trong gió, bốc thành hơi nóng mềm mại..
"Với ai?" Cố Phóng Vi có vẻ hơi khó hiểu, sau đó nhận ra, "Cô chú Hoắc à?"
"Ừm." Lộc Hành Ngâm gật đầu.
"Em cho rằng anh là loại người mách lẻo hả?" Cố Phóng Vi mỉm cười, "Chỉ đi net thôi mà, có gì đâu."
Hắn vươn tay, Lộc Hành Ngâm sửng sốt, không hiểu ý của hắn là gì, nhưng Cố Phóng Vi đã lướt qua đầu ngón tay của cậu.
Lộc Hành Ngâm đã ngồi trong đồn cảnh sát hai giờ đồng hồ, tay chân lạnh cóng, lúc này những đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đang nắm chặt trong lòng bàn tay, Cố Phóng Vi nắm lấy tay cậu nhét vào túi áo như thể đó là chuyện rất bình thường.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới.
Hắn nhớ cậu sức khỏe không tốt, ngón tay dễ bị lạnh, từ khi đọc sách buổi sáng, hắn luôn nhớ đi qua nhà ăn cũng phải bưng cho cậu một bát canh nóng.
Sợ lạnh, trắng trẻo, yếu ớt như con gái.
Lộc Hành Ngâm theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng Cố Phóng Vi đã ấn vào cổ tay cậu không chịu buông ra.
"Có chút việc." hắn dẫn cậu đến căn hộ thuê dưới lầu, cửa hàng tiện lợi tự động mở ra, Cố Phóng Vi híp mắt nhìn quán net bên cạnh."
Lộc Hành Ngâm không trả lời câu hỏi phía sau, mà nhẹ nhàng nói: "Sợ anh có việc phải làm."
"Nếu có chuyện gì thì tôi ra đón em." Cố Phóng Vi lấy hai lon trà lài nóng cho vào cửa, trả tiền rồi ném cho Lộc Hành Ngâm giữ, sau đó dẫn cậu lên lầu.
Sau khi vào cửa, hắn cởi áo khoác treo lên mắc áo.
Chính giữa phòng khách có một cái bàn dụng cụ, trên đó bày biện các dụng cụ sửa chữa lớn nhỏ cùng sơn xịt, trên đó còn đặt một mô hình mạch điện còn dang dở.
Cố Phóng Vi rõ ràng đã trực tiếp ra ngoài sau khi nhận được cuộc gọi của cậu.
Lộc Hành Ngâm ngồi trên ghế sô pha, nhìn Cố Phóng Vi lục lọi hộp để tìm thứ gì đó, một lúc sau, một đống đồ sáng bóng bị ném qua.
Nó mát rượi, và nó rơi vào vòng tay cậu với một âm thanh leng keng.
Đó là một chùm chìa khóa.
"Tôi thường ở đây, nếu tôi không có ở đây, em lấy chìa khóa mở cửa đi, mở nhà kho dưới lầu, tôi có chiếc xe đạp, em muốn dùng thì lấy đi.


Nếu lên thị trấn, đạp xe đạp cũng rất tiện."
Cố Phóng Vi đang nói, đột nhiên dừng lại và nhìn cậu một lúc.
Lộc Hành Ngâm hoang mang nhìn hắn.
"Tuần trước tôi cũng về ăn cơm rồi mới về, hôm nay tôi không về." Hắn bưng chén trà đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, ngước mắt nhìn cậu một cái, giọng điệu có vẻ nhu hòa, trêu chọc cậu, nhưng cũng không giống như trêu cậu, "Về nhà không thoải mái sao?"
Lộc Hành Ngâm không nói.
Một lúc sau, Cố Phóng Vi đột nhiên mỉm cười, đặt tách trà lên bàn, duỗi eo về phía sau, "Không thoải mái cũng không sao, thi đại học muốn đi đâu thì đi, em là người nhà họ Hoắc, muốn chạy nơi nào thì chạy đi, không về cũng được."
Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói: "Em còn tưởng rằng anh định nói, phải tập làm quen chứ."
"Đã lớn 15-16 tuổi rồi, người nào muốn em bỏ tự do, thì chắc có bệnh thần kinh" Cố Phóng Vi thản nhiên nói, "Tư Đốc Tư Liệt hai đứa nhỏ này không dễ ở chung, chúng sẽ cảm thấy khó chịu khi em trở lại, em cũng thấy khó chịu, có liên quan gì đâu, Hoắc Tư Phong là Hoắc Tư Phong, cháu trai duy nhất của nhà họ Hoắc không cần nhìn sắc mặt người ta."
"Vậy thì em không còn nơi nào để đi." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói.
Cố Phóng Vi ngước mắt liếc nhìn cậu, đuôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, sáng ngời đẹp đẽ không thể tả: "Nói khách khí với anh như vậy, ngoại trừ đồ trên bàn của anh đừng động vào, cả phòng này là của anh cũng là của em."
"Anh." Lộc Hành Ngâm dừng lại một chút, rồi nói: "Cũng đâu ở đây mãi mãi."
Cố Phóng Vi nhướng mày: "Em nói như vậy thật không lễ phép đấy nhóc.

Tôi ít nhất sống trăm tuổi, trăm năm không tính là lâu, nhưng dư dả bảo vệ em."
"Vậy sao anh còn không đủ tiền ăn?" Lộc Hành Ngâm nói
Cố Phóng Vi bị chọt vào chỗ đau, đưa tay nhéo mặt cậu: "Tôi có thể tự vả vào mặt mình, làm sao bây giờ tôi có được thẻ ăn này? Không phải tôi đổi bằng tài trí của mình sao hả, nhóc vô tâm, phun trà hoa lài của tôi ra."
Lộc Hành Ngâm ôm bình trà lài không chịu đưa, vội nhấp thêm một hớp nữa, khóe môi cong lên, khéo môi cười nhẹ.
Chính vì lòng tham của mình mà cậu đã cố tình hỏi thêm một câu như vậy, và đáp án là là một lời hứa hẹn..

Bình Luận (0)
Comment