Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 86


Khi ra khỏi quán ăn thì trời đã tối.
Chu Đôn muốn đưa Lộc Hành Ngâm lên để xem, nhưng Cố Phóng Vi hơi khó chịu trong bụng, mượn nhà vệ sinh cửa hàng nên không đi theo.
Lộc Hành Ngâm đi xuống sau khi nhìn xung quanh nhưng không thấy Cố Phóng Vi nên cậu đợi bên đường.

Hôn nay tuyết rơi nhẹ, mặt đất trơn trượt, cậu nhìn xuống con đường đất bị người đi đường giẫm đạp, nhìn lớp băng bị nước bùn nhuộm màu hạt dẻ từ từ tan đi.
Khoảng hai mươi phút sau, Lộc Hành Ngâm cảm thấy điện thoại rung lên, mở nó ra thì một tin nhắn hiện lên trên tài khoản xã hội của cậu.
[15th]: Em đang ở đâu, anh đang ở tiệm mình mới vừa ăn.
Hắn dùng tài khoản này để gửi tin nhắn cho cậu, lần cuối cùng họ nhắn tin, vẫn là Cố Phóng Vi nói cho cậu biết thẻ trường được cất giữ ở đâu.
Lộc Hành Ngâm gõ chậm bằng những ngón tay đông cứng: "Em cũng đang ở cửa, nhưng không nhìn thấy anh."
[15th]: "Anh biết rồi, anh đến liền."
Mười mấy giây sau, Lộc Hành Ngâm nhìn thấy Cố Phóng Vi từ bên kia đi tới, quần áo trên người đã đổi, trên tay cầm một cái túi giấy.
Hắn tùy tiện nói: "Nhà vệ sinh chỗ đó hơi bẩn, lúc rửa tay thì bị ướt.

Anh qua tiệm quần áo kế bên mua một bộ mới mặc vào, mất chút thời gian."
Lộc Hành Ngâm không nói chuyện, đôi mắt đen láy chằm chằm nhìn hắn, thanh âm ôn nhu: "Anh đang giận."
Cố Phóng Vi nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt hoa đào không chút gợn sóng.
Ba giây sau, Cố Phóng Vi bại trận —— hắn nhìn sang chỗ khác, vò tóc nhỏ giọng nói: "Vậy em không có giải thích gì với anh sao, cũng không thèm dỗ anh luôn à?"
Lộc Hành Ngâm vẫn chớp đôi mắt tròn xoe, duỗi ra bàn tay tái nhợt lạnh ngắt, "Anh để em ở chỗ này chịu lạnh, cũng đâu có dỗ em."
Đôi tay kia gầy yếu tái nhợt, cổ tay cũng gầy yếu, tựa hồ nắm một cái là gãy.
Cố Phóng Vi nhìn thấy bộ dạng này liền không đành lòng, vươn tay nắm lấy tay cậu nhét vào túi, sau đó cả người đi về phía trước, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu cậu: " Hừ, là lỗi của anh, anh không nên bỏ mặc em chịu gió mười phút."
"Chiến tranh lạnh rất trẻ con, Cố Phóng Vi." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói.
"Vậy em nói thế nào?" Cố Phóng Vi nắm chặt đầu ngón tay, dùng sức hơ nóng, giọng trầm xuống, có chút ủy khuất, nhưng cũng có chút nghiêm túc: "—— thi là chuyện gì?"
"Lúc trước thiếu tiền, giúp người khác thi thay, hoặc hỗ trợ." Khi Lộc Hành Ngâm nói chuyện, làn hơi trắng bay theo gió, "Bài thi trường nghề, môn toán, một lần 800.

Hỗ trợ thi trung học phổ thông bình thường, kỳ thi chung...!2000, thi giữa kì em không dám làm, trường nhỏ mới làm được."
Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nhìn hắn: "Đây là hiện thực, em là một người như vậy đấy, giống như chuyện em không phải là con gái.

Nếu anh không thể chấp nhận, chúng ta có thể chia ——"
"Không được nói từ này!" Cố Phóng Vi cảm thấy sự uỷ khuất chút xíu vừa rồi trong nháy mắt bùng lên trở thành một cơn giận dữ không thể kiểm soát được, Lộc Hành Ngâm luôn có nhiều cách khác nhau để khiến hắn phát điên, "Có cần thiết không?"
Hắn càng ủy khuất, mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra sự cố chấp khó hiểu, giọng anh khàn khan mất mát, "Sao em lúc nào cũng muốn chọc điên người khác vậy? Ai muốn cãi nhau với em, ngày hôm qua anh bay về ở với em, hai chữ chia tay em muốn nói thì nói sao?"
"Em thật là..." Cố Phóng Vi lầm bầm, "Em định chọc anh tức chết đó à."
Lộc Hành Ngâm cúi đầu.
Sau một lúc, Cố Phóng Vi lại nói: "Em biết anh đối với những chuyện này..."
Đó là cơn ác mộng nhiều năm của hắn, là lý do tại sao hắn không muốn đi thi.


Lộc Hành Ngâm đưa hắn ra ngoài, có lẽ tất cả là tình yêu là cái thích vô cùng đến mức không buông bỏ hay rời xa, không chỉ bắt đầu từ đêm đó ngồi cạnh nhau trong lớp học ở khu công nghệ, mà từ khoảnh khắc Lộc Hành Ngâm xuất hiện trong cuộc đời hắn, hắn mơ hồ cảm thấy, đây là một nhân vật sẽ làm rung chuyển trái đất.

Cậu với bất kì ai hắn từng gặp gỡ, rất khác nhau.
Bây giờ biết Lộc Hành Ngâm còn làm những chuyện này chẳng khác gì một kiểu lừa dối và phản bội.
"Em xin lỗi, anh." Lộc Hành Ngâm nói.

"Em không có tiền tiêu vặt, còn phải mua thuốc cho bà.

Những gì em nói là thật, em đang thiếu tiền."
"Ở đât...!Ba mẹ nạp hai vạn tệ vào thẻ trường của em, nhưng em không có tiền để mua sách, nên vào nhóm bán thẻ ăn.

Em chưa từng làm thế bao giờ." Lộc Hành Ngâm vẫn nhẹ nhàng nói, "Thật sự chưa từng."
Cái dáng vẻ đó không phải đang viện cớ, cũng không phải giải thích, mà là một loại trần thuật thản nhiên nào đó —— như thể cậu đã chuẩn bị trước ngày hôm nay, vì thế có thể chấp nhận dù kết quả thế nào.
"...!Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi nắm chặt ngón tay, dịu giọng nói: "Cùng anh đến nước A đi, năm nay chúng ta cùng nhau ăn tết."
Lộc Hành Ngâm vẫn không nói gì.
Cố Phóng Vi nhỏ giọng nói: "...!Anh đang giận, nhưng anh không trách em.

Họ đối xử tệ với em, anh biết.

Nhưng anh đã nói với em trước kia, không thoải mái hay đối xử tệ với em không phải là vấn đề của chúng ta bây giờ, Hoắc Tư Phong là Hoắc Tư Phong, cháu trai duy nhất của ông nội Hoắc.

Chuyện trước đây đã là quá khứ, về sau anh cho em tiền nhé? Em giúp anh làm phần cứng của người máy nhỏ, anh sẽ trả tiền cho em."
"Em thức khuya mỗi ngày để sửa đồ lặt vặt, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Cố Phóng Vi trầm giọng nói, "Không đáng để lãng phí tài hoa và thời gian của bản thân chỉ vì một vài đồng bạc.

Vì sao em không xin tiền anh?"
"Anh cũng rất nghèo, còn phải làm Tiểu cương thi nữa." Lộc Hành Ngâm nói, "Nên xin tiền anh không ổn lắm."
"Có cái gì không ổn, anh tìm ông già xin tiền đều lấy tên em để trả, số tiền đáng lẽ phải là của em, trưởng bối cho em, thì em nhận đi.

" Cố Phóng Vi không nghi ngờ gì nữa, giật lấy điện thoại di động của cậu, chuyển cho cậu 5.000, "Anh có tiền."
Hắn nhanh chóng nhìn thấy hoá đơn giao dịch trước đó của Lộc Hành Ngâm, nhìn thấy Chu Đôn chuyển cho cậu một vạn tệ, cau mày: "Tại sao anh ta lại chuyển tiền cho em?"
Lộc Hành Ngâm thấp giọng nói: "Huấn luyện thi đua, đi ra ngoài, nên xin tiền.

Đăng ký lớp học, cũng cần tiền."

"Sau này ít liên lạc với người đi." Cố Phóng Vi không biết có nên tin hay không, hắn cau mày, chuyển thêm một vạn tệ cho Lộc Hành Ngâm, "Anh chuyển cho em, em chuyển lại tiền cho anh ta."
Lộc Hành Ngâm động đậy đầu ngón tay, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Cậu chưa từng có cảm giác không biết lựa chọn, nhưng từ khi còn trẻ dại, cậu đã nếm trải cái ngọt ngào khi từ bỏ nguyên tắc của mình, thử con đường tắt để kiếm tiền nhanh hơn, đôi khi cậu không còn lựa chọn nào khác.
Giống như cuộc điện thoại năm đó của ủy ban thi đua, đầu dây bên kia giọng nói dịu dàng hỏi cậu: "Em có chắc là không muốn chống án nữa không?"
Nếu không chống án, cậu sẽ thừa nhận mình gian lận, bản thân còn không công bằng, kết cục ắt không trong sạch.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc cốc thủy tinh màu xanh lá cây trước mặt, những chai lọ trong nhà bếp được ánh sáng mặt trời chiếu sáng trong suốt như pha lê, và dưới những chiếc chai lọ là đề xuất phẫu thuật của bà Lộc.

Năm vạn để được phẫu thuật, gia đình nhỏ của hai bà cháu có thể cả năm cũng không kiếm nỗi.
"Cậu không tin chúng tôi sao? Tôi có thể đưa thẻ trước cho cậu, cậu có thể xem tiền đặt cọc, cậu có thể đến ngân hàng kiểm tra có 2 vạn 5, chúng tôi dùng 5 vạn mua suất học của cậu, mười người đứng đầu giải nhất sẽ được đảm bảo vào trường Trung học Phồn Tinh, phía sau là mười một, mười hai, mười ba, cậu có nghĩ cha mẹ của bọn họ có vội không? Người phía trước từ bỏ, người tiếp theo sẽ có cơ hội.

Bạn nhỏ, ánh mắt đừng quá nông cạn, cậu nghĩ có ai dùng 5 vạn mua vị trí không chống án không? Người ta mua suất cử đi học ở trường Trung học Phồn Tinh với giá 5 vạn đó! Cậu vẫn còn trẻ, năm sau có thể thi lại, cũng không phải chuyện gì lớn lao.

Nghĩ kỹ rồi liên lạc với chúng tôi sau,"
Buổi chiều đầy nắng hôm đó, cậu nói: "Không chống án."
Đã bao lần bà dạy cậu làm người phải lòng tự trọng, phải có tôn nghiêm, nhưng không ai dạy cậu, một đứa con nhà nghèo, làm thế nào để có tôn nghiêm khi đối mặt với chuyện sống chết.

Những gì cậu thấy khi đó là bà Lộc bị dây thần kinh chèn ép dẫn đến ảnh hưởng thị lực, nhìn thấy bà thường mất thăng bằng té ngã ở nhà.
—— còn lựa chọn nào?
Lộc Hành Ngâm gằn từng chữ một mà nói: "Chu Đôn là bạn của em."
Đó là quá khứ mà cậu không thể từ bỏ hay phủ nhận, là lý tưởng hiện thực nhất mà hai người từng chạm vào.
Vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, nhưng lộ ra một loại bướng bỉnh còn kiên quyết hơn Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi dừng lại, cuối cùng nhận ra rằng nếu chủ đề này tiếp tục, hai người có thể sẽ cãi nhau nhiều hơn, vì vậy hắn ngừng nói, chỉ nắm tay cậu, hai người chậm rãi đi về nhà.
*
Cố Phóng Vi lên máy bay vào sáng hôm sau.
Lộc Hành Ngâm tiễn hắn ra cửa.

Cậu đã từ chối lời đề nghị đưa cậu đi ăn tết của Cố Phóng Vi với lý do huấn luyện thi đua trong kỳ nghỉ đông.
Cố Phóng Vi sợ cậu ở nhà một mình ăn không ngon nên đã mua rất nhiều thực phẩm ăn liền cho cậu, dẫn cậu đi mua rất nhiều quần áo mùa đông.
"Nhớ anh thì gọi cho anh, không muốn thì cũng không cần gọi." Cố Phóng Vi ôm mặt cậu, cẩn thận chụt một cái, đè nén nhịp tim đang đập thình thịch, "Anh thích em, siuuu thích em luôn Máy Tính Nhỏ."
Hắn oán giận sau khi ở bên nhau, Lộc Hành Ngâm ngừng bày tỏ với hắn nữa rồi.

Lộc Hành Ngâm chỉ mỉm cười, như thể đang dỗ dành hắn, hạ thấp giọng nói với hắn trong sân bay đông đúc, "Em cũng thích anh, rất, rất nhiều."

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giống như một khung cảnh đẹp như mơ, sau khi Lộc Hành Ngâm trở về, thỉnh thoảng cậu sẽ suy nghĩ xem đây có phải là sự thật hay không.
Cố Phóng Vi trở nên bận rộn, gọi điện cho nhau trở thành nhắn tin, theo hành trình của hắn, hắn sẽ bay đi bay lại nhiều nơi mỗi ngày, tổ chức hội thảo, gặp gỡ nhiều nhà đầu tư khác nhau hoặc lừa tiền Cố Thanh Phong bằng những lời ngon tiếng ngọt.

Bọn họ chuẩn bị ăn tết ở một vách đá trên đảo, Cố Phóng Vi đã quay lại cho cậu xem một cảnh pháo hoa tuyệt đẹp, pháo hoa nở rộ trên công viên vui chơi, như thể sau khoảnh khắc này, cả thế giới sẽ lặng lẽ biến mất trong khắc huy hoàng này.

Lộc Hành Ngâm lên gác xép chơi piano theo lần hắn dẫn cậu.

Cậu không biết chơi chỉ biết chọt ngón tay, khi chơi một mình thì âm sắc kỳ quái phức tạp.

Sau một lúc chơi, chỉ là tiếng đing đing đong đong.

Những nốt nhạc nảy lên và rơi xuống, như thể hòa tan trong nước, trở nên im lặng hơn sau khi biến mất.

Chu Đôn và Thẩm Thanh Vân tiếp quản và trao đổi tài nguyên dùng chung.

Vài ngày sau, Lộc Hành Ngâm nhận được một tin nhắn trên diễn đàn từ Chu Đôn: [Xin chân thành mời bạn đăng ký và tham gia diễn đàn - Đảo thi đua hóa học]
Sau khi đăng ký, Lộc Hành Ngâm nhấp vào thì thấy là một diễn đần học sinh trung học phổ thông trên khắp cả nước để thu thập và thảo luận thông tin, có những người đoạt giải cấp tỉnh và thậm chí cả những người đoạt huy chương vàng quốc tế chia sẻ kinh nghiệm học tập và nên sử dụng bộ sách nào, hay thảo luận đề thi hàng năm có tính thử thách học sinh thế nào, còn có lượng lớn tư liệu thực nghiệm và tài liệu huấn luyện...
Cậu vẫn dùng nickname [LXY] đăng nhập, như khám phá ra một lục địa mới.

Nhưng vẫn còn rất nhiều từ viết tắt mà Lộc Hành Ngâm không thể hiểu được, nên cậu tạm thời không nói gì.
Đảo thi đua hoá học có một diễn đàn lớn, Lộc Hành Ngâm tham gia vào đó.
ID của chủ nhóm là [Kali Xyanua], tag cậu: "Những người mới đến giới thiệu bản thân đi, lớp mấy, hướng đến giải gì của tỉnh?"
Lộc Hành Ngâm gõ và trả lời: "Lớp 11, tỉnh S, muốn đoạt giải nhì trở lên."
[Kali Xyanua ]: "Chậc chậc, lại là lớp 11."
Lộc Hành Ngâm rõ ràng cảm thấy có chút khinh miệt và thù địch từ câu nói ngắn gọn đó, nên cậu không nói gì.
Có một chút im lặng trong nhóm.
Cửa sổ trò chuyện nhảy lên và một hộp thoại bắt đầu từ trò chuyện nhóm xuất hiện trước mặt cậu.
Lộc Hành Ngâm thấy là phó nhóm, ID là [Thận Độc]
[Thận Độc]: "Xin lỗi, giọng điệu nhóm trưởng hơi hung hăng, đừng để trong lòng nha.

Nếu ai có thắc mắc gì trong nhóm có thể hỏi tui, tài liệu chia sẻ trong nhóm mọi người có thể xem.

Tui nhớ tỉnh S không được coi là tỉnh mạnh đúng không? Bạn gì đó năm nay lớp 10 à? Nhớ chuẩn bị tốt hơn nha."
Lộc Hành Ngâm hỏi: "Tôi không phải học sinh lớp 10, tôi đang học lớp 11, có gì khác biệt à?"
[Thận Độc] đã gửi một biểu tượng cảm xúc dở khóc dở cười: "Cậu là người mới thật à, cuộc thi sơ khảo quốc gia lớp 11 đã qua rồi, năm tới cậu mới tham gia phải không? Vậy cậu là tuyển thủ lớp 12.

Chúng tôi không phân loại học sinh theo điểm đầu vào, mà theo số lần thi.

Tui với cậu là lần một.


"
[Thận Độc]: "Chủ nhóm học cùng giới với chúng tôi, cậu ta không thích lớp 11, bởi vì lớp 11 rõ ràng là nhiều hơn một năm, nhưng lại chiếm chỉ tiêu của lớp 12, có tỉnh không cho học sinh lớp 11 vào đội tuyển tỉnh luôn."
[Thận Độc] Thấy cậu đúng là ma mới, nên đã phổ biến thêm nhiều thuật ngữ cho cậu ấy.
"Củ nhược" được đề cập trong diễn đàn là tên của một loại rau củ, vì nó phát âm giống với "Cự nhược" nên được nhiều người dùng để khiêm tốn, đồng thời là từ trái nghĩa của "Cự lão" [1]
[1] Củ nhược - jǔruò -tên gọi khác của Khoai nưa
Cự nhược - Jù ruò - nghĩa ở đây là thường thôi, yếu kém
Cự lão nghĩa ở đây là gã khổng lồ
"Cuốn lớn" là tên viết tắt quyển sách ấn bản lần thứ ba của Hình Kỳ Nghị [2], là cuốn sách bắt buộc phải đọc cho người mới bắt đầu, là phần cơ bản của hóa học hữu cơ trong danh sách sách của Lộc Hành Ngâm.
[2] Ông là nhà hóa học hữu cơ, nhà giáo dục, thành viên viện Khoa học Trung Quốc, giáo sư khoa Hoá học và kỹ thuật phân tử, Đại học Bắc Kinh, viện sĩ chuyên ngành hóa hữu cơ.
Lời khuyên mà [Thận Độc] đưa ra hoàn toàn giống với lời khuyên của Trần Xung dành cho bọn họ: "Tỉnh S của các bạn không có tính cạnh tranh cao nên chỉ đọc được một phần.

Đừng vội làm các câu hỏi thực tế hay bài thi khác.

Có rất nhiều câu hỏi nhỏ để chia sẻ và những điểm kiến ​​​​thức nhỏ trong diễn đàn, bạn có thắc mắc gì thì có thể hỏi trong nhóm.

Nếu chúng ta cùng giới, có thể có cơ hội gặp nhau ngoài đời một lần."
Lộc Hành Ngâm nấn ná trên diễn đàn cả đêm, có lẽ đã tìm được rất nhiều tư liệu, những trở ngại trước đây khi đọc sách chuyên nghiệp đã dần được xua tan rất nhiều.
Trong kỳ nghỉ đông, cậu không thể làm phiền Trần Xung và Thẩm Thanh Vân quá nhiều —— mặc dù Trần Xung đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng ông vẫn còn người nhà phải chăm sóc, mỗi lần ông gọi bọn họ trực tuyến để giảng bài, cậu luôn có thể nghe thấy giọng ông dỗ con gái.

Mà các câu hỏi của cậu thường liên quan đến toàn bộ hệ thống kiến thức, ví dụ như lần trước cậu hỏi Cố Phóng Vi đề mở, nó được mở rộng đến tận vật lý, không có cách nào một lúc nói xong ngay được.
Trước khi đi ngủ, điện thoại của cậu kêu "ting ting", cậu mở ra thì thấy có người gửi lời mời kết bạn trong diễn đàn hẹn hò đồng tính mà cậu rất ít vào.
Nick name: Thận Độc
Nguồn hiển thị: Đề xuất tự động bởi các liên hệ trên nền tảng xã hội.
Lộc Hành Ngâm đã tám trăm năm không nhớ tới cái ứng dụng này, giờ phút này thấy đó là phó nhóm, liền giật mình.
Có hơi xấu hổ khi bị người lạ trên Internet phát hiện ra xu hướng tính dục của mình.

Mặc dù bọn họ đều ở trong quần thể này, Lộc Hành Ngâm vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Sau khi xem xong, cậu xóa lời mời nhưng không được duyệt, sau đó đổi thông tin cá nhân thành "Đã có người yêu, xin đừng làm phiền".
Cậu tùy ý click vào những người hâm mộ mới và nhìn, trong số những người nói chuyện phiếm, cậu tìm thấy một ID: 15th
Khu vực đăng ký, trường Trung học số 7 Thanh Mặc, 17 tuổi.
Lộc Hành Ngâm: "?"
Cậu thăm dò gõ: "Anh trai ơi hẹn hò khum?"
"Anh ơi, anh xem ảnh đi."
"Anh là 1 hay 0, anh xem ảnh đi.

Em trai đáng yêu, ngoan ngoãn, nghe lời, sẽ không bao giờ bám anh đâu mà."
Sau một thời gian, Cố Phóng Vi bị điện thoại ting ting dồn dập, một loạt tin nhắn hiện lên trên màn hình trò chuyện: "Muốn ăn đòn hả, Máy Tính Nhỏ!!!".

Bình Luận (0)
Comment