Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 19


Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Vân Thính Lan nhìn Ma Tôn lâu ngày không gặp, nghiêng người che Cố Thanh Giác lại.

Nhìn đại sư huynh sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường hắn cũng hiểu rằng chuyện này đã nằm trong dự tính.

Khó trách những ngày qua không thấy Ân Minh Chúc lượn lờ quanh đây, hóa ra là đi chuẩn bị những chuyện khác.

Ân Minh Chúc trực tiếp quang minh chính đại xuất hiện ở Huyền Thiên Tông.

Cố Thanh Giác rốt cuộc cũng biết là thân phận thật sự của gia hỏa khiến các sư huynh lục đục nội bộ.

Y ôm mèo con kinh ngạc không thôi, "Không ngờ hắn lại là Ma Tôn.

Ma Tộc bây giờ đã phách lối đến mức này rồi sao?"
Ma Tộc bình thường lén lén lút lút tới Tiên Giới du ngoạn cũng không phải là không thể, không làm chuyện xấu rồi bị bắt là được.

Chí tôn Ma Giới tới ngay lúc Huyền Thiên Tông diễn ra đại điển...!Kẻ này nhất định là đến tìm rắc rối!
Nhóc con nghĩ tới đây, lúc nhìn về phía Ân Minh Chúc trong con ngươi tràn đầy địch ý.

Làm khó các sư huynh chính là người xấu.

Hai sư huynh còn đánh nhau với kẻ này, như vậy có thể thấy đây chắc chắn là một tên xấu xa vô cùng.

Bạch Vân Mạc giơ chân bông rửa mặt, nhìn nhóc con lòng đầy căm phẫn không biết nên nói cái gì.

Tiên tôn à, đừng có nói chắc như bắp thế.

Mặc dù đệ tử ngươi đúng thật không phải Ma Tộc tốt lành gì nhưng người ta thật lòng thật dạ với ngươi đó.

Chỉ cần ngươi còn ở đây ngày nào thì ngày ấy hắn không dám làm gì Huyền Thiên Tông đâu.

Mèo con cho rằng mình là một Yêu Vương tốt bụng, mặc dù bình thường hay bị bắt nạt nhưng lúc cần thiết vẫn có thể vì huynh đệ mà không tiếc mạng mình*, "Thật ra thì cũng tốt mà, hắn tới đây không phải là để gây rắc rối cho sư huynh ngươi đâu.

Mà là gây rắc rối cho những kẻ gây rắc rối cho sư huynh ngươi."
Lời này nghe có chút trẹo miệng, Cố nhóc con nghiêng đầu, "Hắn đến đây không phải là để gây rắc rối cho sư huynh ta, mà là để gây rắc rối cho rắc rối của sư huynh?"
Bạch Vân Mạc:...!
Bỏ đi, hình như hắn thọc cho huynh đệ hai dao rồi*.

(两肋插刀: hai bên sườn cắm dao: cụm nì ẩn dụ của sự hy sinh cao cả.

Anh Yêu Vương muốn giải thích dùm Ma Tôn là tới dằn mặt mấy người kiếm chuyện nhưng Cố Thanh Giác lại lag.

Thành ra ảnh không biết là mình cứu bồ được chưa hay lại thọc cho Ma Tôn hai dao ó.

>w0)
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.


Mấy con mén reup!!]
*
Ân Minh Chúc vẻ mặt lãnh đạm chắp tay sau lưng, huyết sắc trong con ngươi nửa ẩn nửa hiện như thể khiến vạn vật trong đất trời cung kính nhường bước.

Tạ tông chủ thần sắc như thường tiến lên một bước, phất phù trần một cái tỏ ý nếu hắn đến dự lễ thì ngồi xuống, "Ma Tôn đích thân tới đây.

Huyền Thiên Tông không tiếp đãi chu toàn xin hãy lượng thứ.

Đợi buổi lễ kết thúc, tại hạ sẽ tự mình bồi tội."
Ma Tôn bệ hạ trong lòng phát run nhưng ngoài mặt không mảy may hiện lên chút nào, vạt áo khẽ phất đi tới vị trí chỗ ngồi dự lễ.

Không cần hắn mở miệng, một vị Đại trưởng lão của Thiên Cực Tông đã chủ động nhường chỗ cho hắn.

Lúc cần cúi đầu thì nên cúi đầu, thân phận Ma Tôn cao hơn lão nhiều, bây giờ chịu thiệt không mất mặt.

Cả Tiên Giới đều biết Ma Tôn Ân Minh Chúc là một ma đầu bụng dạ nham hiểm.

Chiêu Minh Tiên Tôn tấm lòng quảng đại cũng có thể bị hắn chọc phát cáu đến mức trục xuất sư môn, có thể thấy tên này quá đáng biết bao nhiêu.

Ma Giới và Tiên Giới bất đồng, hắn ta sau khi tới Ma Giới hành sự càng không chút kiêng kỵ.

Ngay cả sư tôn đã từng dạy dỗ hắn cũng có thể dồn vào chỗ chết thì càng không cần phải nói tới người khác.

Đáng tiếc Chiêu Minh Tiên Tôn thanh cao như trăng rằm mùa thu lại bị ma đầu kia nhớ đến.

Theo tính tình của Tạ tông chủ, có thể sẽ không vì một người mà mặc kệ toàn bộ tông môn.

Thật đáng thương làm sao.

Thanh niên mày rậm anh tuấn mang theo sự mạnh mẽ không có chút ý khiêm tốn nào trực tiếp ngồi xuống.

Một tay chống cằm quét mắt nhìn qua các đệ tử trẻ tuổi đang im thin thít, hắn cười nhếch mép khiến sát khí tràn ra, "Các ngươi tiếp tục, bản tôn chỉ là tùy tiện xem một chút."
Mọi người bên cạnh:!!!
Các ngươi nhìn xem các ngươi nhìn xem.

Diện mạo phách lối này, khẩu khí khiêu khích này, Ma Tôn chắc chắn tới đây kiếm chuyện!
Buổi lễ còn các tiên tôn ở đây nên hẳn là Ma Tôn không dám làm cái gì.

Dù sao đây là Tiên Giới, hắn dám ra tay chính là kéo thù với toàn bộ Tiên Giới.

Chờ đại điển kết thúc, trời mới biết Chiêu Minh Tiên Tôn rơi vào tay ma đầu kia sẽ bị làm nhục như thế nào.

Đáng thương Chiêu Minh Tiên Tôn bây giờ vẫn còn là trẻ con.

Vừa sống lại vài ngày đã bị tra tấn, quả thật sống không bằng chết.

Ừm, không đúng, là không bằng ban đầu chết hẳn cho xong chuyện.


Chỉ là bọn họ không rõ vì sao, năm ấy Huyền Ly Kiếm Tôn nuốt giận ra tay, Chiêu Minh Tiên Tôn rõ ràng đã hồn phi phách tán, nhưng Chiêu hồn trận ở Vô Vọng Sơn vẫn triệu hồn y về được?
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.

Mấy con mén reup!!]
*
Ân Minh Chúc xuất hiện quả thực có hơi ngoài dự đoán của mọi người.

Các tu sĩ vốn mang ý đồ riêng tới đây bị tư thái không thể coi thường của Ma Tôn bệ hạ dọa cho rụt hết lại.

Huyền Thiên Tông có ma đầu kia ngồi một bên nhìn khẳng định không thiếu chỗ tốt.

Bọn họ chủ động đáp trả những ý đồ kia còn bị chỉ trích, nếu Ma Tôn ra tay thì đúng là không có gì phải chần chừ cả.

Có Ma Tôn sẵn sàng mở bát, Huyền Thiên Tông dễ như trở bàn tay là có thể mượn dao giết người.

Vào lúc này lấy bất biến ứng vạn biến mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Đây chính là mưu lược sâu xa, Huyền Thiên Tông có các nhân tài này, lo gì không hưng thịnh?
Vân Thính Lan khẽ nheo mắt, không cần nghĩ cũng biết trong lòng những kẻ kia nghĩ gì.

Huyền Thiên Tông có thể vẻ vang cả ngàn năm vạn năm một phần là vì đệ tử nội tông tự biết mình.

Cho dù thỉnh thoảng có vài kẻ ngu xuẩn làm càn cũng sẽ bị những đệ tử khác trấn áp, không tạo nổi sóng gió gì.

"Thanh Giác, đệ muốn đi ra ngoài chơi sao?" Thanh niên diện trường bào xanh nhạt dịu dàng hỏi.

Đại điển sắp kết thúc, đệ tử mới nhập môn sẽ có quản sự sắp xếp.

Tin tức Chiêu Minh Tiên Tôn hồi sinh sau ngày hôm nay sẽ truyền khắp toàn bộ Tiên Giới.

Những kẻ đó ở lại chỗ này cũng không thể gây ra chuyện gì.

Ân Minh Chúc ở đây thì hắn sẽ dẫn Thanh Giác đi chỗ khác.

Trừ phi vạn bất đắc dĩ, không thì đừng nghĩ có thể tiếp xúc được với Thanh Giác.

Nhưng mà chưa đợi Cố nhóc con mở miệng, Bạch Vân Mạc đang được y ôm đã vội vã chui ra, "Đi nhanh một chút! Mau mau mau! Chúng ta mau tới Giới Luật Đường!!! "
Tố Tố đáng thương, tiểu mao mao của nàng tới cứu nàng đây!
Vân Thính Lan trìu mến sờ đầu y, xoay người dắt tay nhóc con rời đi, "Được, chúng ta tới Giới Luật Đường."
Trên vị trí dự lễ, Ma Tôn bệ hạ hiếm có cơ hội quang minh chính đại dõi theo sư tôn nhà mình.

Ánh mắt u ám, môi mỏng mím chặt, cả người tản ra mùi không dễ chọc.

Tu sĩ ngồi phía sau cố tránh khí thế bức người của ma đầu kia càng xa càng tốt.


Đánh mắt nhìn nhau tự hiểu ý mà ổn định tinh thần tiếp tục dự lễ.

Bọn họ đoán quả nhiên không sai! Ma Tôn xuất hiện ở đây chính là đến tìm Chiêu Minh Tiên Tôn gây phiền toái!
Đáng thương Chiêu Minh Tiên Tôn, nếu như Huyền Thiên Tông không dốc lòng che chở y, sau này cuộc sống hẳn khó khăn lắm.

*
Giới Luật Đường canh phòng nghiêm ngặt như thường lệ.

Sau khi rời khỏi đại điện Bạch Vân Mạc không thể chờ được mà hóa thành hình người.

Nếu không phải sợ tự thân xông tới sẽ bị trưởng lão trấn giữ Giới Luật Đường đánh ra, hắn sẽ chẳng đi chậm rì rì thế này.

Chiêu Minh Tiên Tôn nhỏ người chân ngắn đi chậm như vậy.

Vân Thính Lan ngươi bình thường không phải thích bế y sao? Trực tiếp ôm y lên là chớp mắt đã tới nơi rồi, ở đây lề mề làm gì chứ?
Các ngươi chính là đang làm khó bé mèo con!
Hừ, một đám người ế mốc mỏ, nhất định là ghen tị hắn có người thương có người yêu.

Yêu Vương bệ hạ bụng dạ rộng lượng, không thèm so đo với đám độc thân các ngươi.

Bạch mao Yêu Vương trong lòng điên cuồng xâu xé nhưng ngoài mặt không dám có ý kiến gì.

Hu hu hu, Tố Tố đáng thương, đã chờ lâu như vậy thì làm phiền nàng chờ thêm một chút.

Ở dưới hiên nhà người ta, kể cả Yêu Vương cũng phải cúi đầu đó.

Mèo con tội nghiệp lau nước mắt vô hình, nhìn Cố nhóc con chân ngắn bước nhỏ càng sốt ruột đến xù lông.

Vân Thính Lan cố ý đi chậm như vậy là để tranh thủ suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải đắn đo câu chữ rồi mới mở miệng, "Yêu Vương bệ hạ tại sao lại quen Bạch Tố Tố?"
Nhắc tới chủ đề này, Bạch Vân Mạc có chuyện nói không hết liền trả lời, "Đó là một buổi chiều trời trong nắng ấm..."
Hệ thống và Cố nhóc con nghe được câu này, đều đồng thanh nói trong vô thức, "Đó là một buổi tối ánh mặt trời chiếu khắp nơi..."
Bạch Vân Mạc:...!
Vân Thính Lan:...!
Nhị sư huynh dịu dàng vỗ dầu nhóc con một cái, rất kiên nhẫn sửa lời cho y, "Thanh Giác, buổi tối không có mặt trời.

Hẳn là ban ngày ánh mặt trời chiếu khắp nơi."
Cố nhóc con vô tội chớp mắt, "Ồ~"
Hệ thống: ha ha ha ha ha ha~
Bạch Vân Mạc không so đo với trẻ con thiếu hiểu biết, hồi tưởng lại khiến tâm trạng thật tốt rồi mới nói tiếp, "Ta đang ngây người trên Thanh Vân Đài thì Tố Tố đi tới từ xa.

Thấy nguyên hình của ta cũng không sợ, nàng cười rất thuỳ mị, còn xoa đầu ta cảm thán, "Trời ơi, mèo con nhà ai đây? Thật là đáng yêu nha", từ trước tới giờ ta chưa từng thấy thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp như vậy.

Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, hai chúng ta nhất định là trời sinh một đôi."
Bạch mao Yêu Vương kể lại mặt đầy mê mẩn, Vân Thính Lan nghe vào muốn nói lại thôi.

Một nữ tử không rõ lai lịch, bỗng nhiên xuất hiện ở thánh địa Thanh Vân Đài của Yêu Tộc.

Sau khi thấy nguyên hình của Yêu Vương lại tỏ ra thân mật.

Rõ ràng trước chưa từng thấy qua nhưng lại ôm ôm ấp ấp, thật không có vấn đề gì sao?
Số lượng bạch hổ trong Yêu Tộc mặc dù không nhiều, nhưng có thể tiến vào thánh địa không chỉ có một mình Bạch Vân Mạc.

Đối với nhân tộc mà nói, trừ kích thước khác nhau thì những bạch hổ kia hệt như từ một khuôn đúc ra vậy.

Có thể nhìn một cái đã nhận ra thân phận, trước đó nhất định đã tìm hiểu kỹ càng.


Càng kỳ quái hơn chính là Bạch Vân Mạc lại vẫn bị dụ.

Ngay cả lai lịch thân phận ả ta cũng không biết mà dám luôn miệng kêu người yêu.

Có chắc người ta coi ngươi là người yêu không?
Tiên tôn hoà nhã như nước khẽ mỉm cười nhìn bạch mao Yêu Vương sa vào lưới tình, Cố gắng hết sức tỏ ra giản dị dễ gần, "Nếu nàng và ngươi lưỡng tình tương duyệt, thì tại sao nàng lại rời Bắc Cương tới Trung Châu chứ? "
Bạch Vân Mạc có chút không vui, cả người lộ vẻ ủ rũ dễ thấy, "Nàng nói nàng còn trẻ, Tiên Giới lớn như vậy nên nàng muốn đi xem.

Chờ nàng trông thấy cảnh tượng phồn hoa của Tiên Giới rồi sẽ trở về Bắc Cương thành thân với ta."
"Lời này sao nghe giống lừa gạt như vậy nha?" Cố Thanh Giác nhíu mày, kéo ống tay áo Vân Thính Lan nhỏ giọng nói, "Sư huynh, đệ cảm thấy tiểu mao mao bị lừa."
Vân Thính Lan: Đúng vậy, sư huynh cũng cảm thấy thế.

Khải Nguyệt Tiên Tôn tỏ ra lúng túng mà không hề thất lễ mỉm cười, vô cùng kín đáo hỏi lần nữa, "Ra ngoài rèn luyện đúng là không thể thiếu.

Chỉ là nàng là một thiếu nữ yếu đuối đi một mình cũng không an toàn, vì sao Yêu Vương không đi cùng để bảo vệ nàng? "
Bạch Vân Mạc thở dài, "Ta cũng muốn thế lắm, hai người cùng nhau du sơn ngoạn thủy thật hạnh phúc biết bao.

Nói không chừng khi trở về Bắc Cương con cái cũng chạy đầy đất.

Nhưng là Tố Tố không muốn, nói là một người rèn luyện mới có thể thấy được phong cảnh đẹp nhất, có người giúp đỡ liền mất tinh thần của rèn luyện."
Mắt thấy Giới Luật Đường gần ngay trước mắt, Vân Thính Lan cũng không vòng vo nữa.

Hắn phát hiện phải nói rõ ràng cẩn thận cho tên ngốc này mới được, nếu không căn bản là Yêu Vương ngốc nghếch nghe không ra ý của hắn.

"Yêu Vương bệ hạ, mặc dù nói lời này có chút thất lễ, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu.

Bởi vì Bạch Tố Tố ở Thiên Cơ Các tự ý xông vào cấm địa bị Kỳ Linh bắt, cho nên mới bị đưa tới Huyền Thiên Tông."
Bạch Vân Mạc gãi đầu một cái, "Vậy chắc là do hiểu lầm, Tố Tố không có tu vi gì, thân thể lại rất nhu nhược.

Bên trong Thiên Cơ Các nhiều trận pháp kỳ môn bát quái như vậy.

Nàng vốn dĩ không hiểu những thứ này, nhất định là vô tình đi vào."
Vân Thính Lan có chút mất kiên nhẫn mỉm cười, "Sau khi nàng tới Huyền Thiên Tông, đã tránh thoát tất cả đệ tử túc trực để vào Kiếm Trủng.

Lúc ấy Trọng Uyên đang bế quan ở Kiếm Trủng.

Không biết ý nàng muốn làm gì?"
"A? Tố Tố muốn học kiếm sao?" Bạch Vân Mạc có chút khổ não, "Nhưng ta không biết kiếm pháp.

Sau này nàng có chê ta không nhỉ? "
Vân Thính Lan:...!
Thôi mệt, khỏi cứu nữa, chôn luôn tại chỗ đi.

Bây giờ Yêu Tộc đào tạo một vị Yêu Vương mới vẫn còn kịp.

Ngay cả tiểu sư đệ nhà bọn họ tâm trí hiện tại mới năm sáu tuổi cũng có thể nghe ra sự bất thường của Bạch Tố Tố.

Người này làm sao mà sống được tới chừng này? Gần ngàn tuổi đều chỉ biết ngủ thôi sao?
Ngàn chọn vạn chọn cuối cùng chọn ra tên Yêu Vương như này.

Đáng đời Yêu Tộc bị dồn tới tận Bắc Cương rúc trong ổ không dám ra ngoài!
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thống Thống: Thực tế còn xuất sắc hơn tiểu thuyết nhiều, ăn dưa hóng chuyện.jpg.

Bình Luận (0)
Comment