Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 23


Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
(*Cố moe moe nhại theo câu cửa miệng "Hồ Hán Tam đã trở lại rồi đây." của nhân vật phản diện Hồ Hán Tam trong phim The Shining Red Star.

=))))
______________________________
Vân Thính Lan mặt không cảm xúc muốn bắt Bạch Tố Tố đang tính chạy trốn lại, không đưa đi Giới Luật Đường mà trực tiếp đưa tới nơi xử phạt đệ tử ở Ngọc Quỳnh Phong.

Bạch Tố Tố cố gắng bình tĩnh lại, biết Vân Thính Lan không dễ lừa như Bạch Vân Mạc nên cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối, "Tiên tôn, ta là người của Yêu Vương, ngươi không thể làm gì ta được."
"Bạch cô nương không giả vờ nữa sao?" Vân Thính Lan cười một tiếng, đáng tiếc ánh mắt lại không chút vui vẻ, so với lúc bình thường càng khiến người ta sợ hơn, "Bạch cô nương hẳn cũng biết, bản tôn có rất nhiều biện pháp khiến ngươi phải nói thật.

Trước đây là nể mặt Yêu Vương nên không nặng tay, nhưng bây giờ bản tôn đã hết kiên nhẫn."
Hắn biết mình đang giận cá chém thớt, nhưng nữ nhân này cũng không hề vô tội, cho dù là bị trút giận cũng rất đáng.

Huyết sắc trên mặt Bạch Tố Tố rút sạch, nàng không biết Vân Thính Lan rốt cuộc là có thủ đoạn gì, nhưng là tiềm thức nói cô phải mau trốn đi, nếu không cô ta sẽ sống không bằng chết.

Bí mật trên người Bạch Tố Tố tuyệt đối không thể bị người khác biết được.

Cái thế giới này có Thiên Đạo tồn tại, tuy rằng cô có thể lợi dụng Thiên Đạo nhưng cũng không dám để cho bọn họ biết bản chất của thế giới họ đang sống.

Không ai có thể dễ dàng chấp nhận thế giới mình đang ở chỉ là trong một quyển sách.

Nhất là những tu sĩ vốn có cái tôi cao, nếu như biết nơi đây là do người khác tạo ra, có thể tùy ý sửa đổi, thậm chí mình cũng là một nhân vật bị điều khiển.

Chờ đợi cô ta có lẽ không chỉ là sự phẫn nộ của họ, thậm chí còn có trừng phạt từ Thiên Đạo.

Đầu ngón tay Bạch Tố Tố run rẩy, nhìn tiên tôn vẫn giữ vẻ ôn hòa, ngay cả giọng nói cũng như nước chảy mây trôi, thật sự cô chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Bình tĩnh, Bạch Tố Tố ta có thể chạy trốn, bình tĩnh, không được hoảng hốt.

Vân Thính Lan cười nhạt nhìn đối phương trắng bệch cả mặt, hơi thuốc tán ra từ lòng bàn tay, mùi đắng rất nhanh đã lan tỏa trong không khí khiến Bạch Tố Tố cảm thấy ngột ngạt, giọng nói Vân Thính Lan cũng bắt đầu trở nên xa xăm mờ ảo, "Nghe lệnh, trả lời ta.

Quan hệ giữa ngươi và Yêu Vương là như thế nào? Ngươi đến Thiên Cơ Các có mục đích gì? Ngươi đến Huyền Thiên Tông là vì Huyền Li Kiếm Tôn sao?"
Nét mặt Bạch Tố Tố ngẩn ra, "Yêu Vương thích ta, Hồn Nghi Tiên Tôn thích ta, Huyền Li Kiếm Tôn cũng thích ta, bọn họ đều là của ta..."
Lời còn chưa dứt, Bạch Tố Tố đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác được mình sắp tận mạng liền run bần bật, mặc kệ đau đớn dùng móng rạch ra một vết máu lớn trên cánh tay, trong nháy mắt đã biến mất dạng.

Vân Thính Lan lẳng lặng mặc kệ Bạch Tố Tố trốn đi, từ tốn bước tới vị trí nàng vừa đứng, nhắm mắt cảm nhận, sau khi mở mắt khẽ nhếch môi, "Mánh khóe của Quỷ vực sao? Người yêu của Bạch cô nương thật đúng là không ít."
*

Tại Ma Giới, Huyền Li Kiếm Tôn và Ma Tôn thù cũ nợ mới tính luôn một lần.

Ma Tộc quen thói chém giết nhưng cũng phải khiếp sợ vì sức ảnh hưởng của trận chiến này, gần như toàn bộ Ma Tộc đều hốt hoảng tháo chạy.

Cũng không nghe nói Tiên Giới muốn tấn công Ma Giới, sao không nói tiếng nào đã đánh tới cửa nhà rồi? Tiên Giới các ngươi không coi trọng võ đức à?
Trong Ma cung, Hệ Thống cho tới bây giờ cũng không ngờ được khi xưa Cố Thanh Giác cao cao tại thượng không thể đoạt được cốt truyện nữ chính, giờ biến thành một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu lại được dâng cốt truyện tận tay.

Đây là nữ chính quá gà hay là tiểu ký chủ quá giỏi giang?
Trong đại điện u tối rất hợp với không khí Ma Giới, đứa bé trắng trẻo bụ bẫm ngồi trên thảm.

Gần đó là mấy tên cầm đầu Ma Tộc xoắn xuýt không dám lại gần.

Mặc dù bọn họ cảm thấy mình rất anh tuấn phong lưu tiêu sái thêm chút dung nhan tuyệt sắc, nhưng Chiêu Minh Tiên Tôn bây giờ chỉ là một đứa trẻ, còn bị Ma Tôn bắt về, sợ rằng ai dỗ cũng không chịu.

Cố Thanh Giác tò mò nhìn mấy người đùn đẩy nhau không dám tiến lên, đôi mắt ngây thơ tròn xoe, tỏ ra vừa vô tội vừa đáng yêu.

Ma Tộc có sừng trâu biến thành một ông chú trung niên cường tráng đang hai tay ôm tim, vừa huých người bên cạnh vừa lí nhí, "Thật là tạo nghiệt, đứa trẻ mới chút xíu sao bệ hạ nỡ lòng nào bắt về đây?"
"Vứt hết rác rưởi trong đầu ngươi đi, Chiêu Minh Tiên Tôn còn nhỏ như vậy, ngươi không có lương tâm sao?" Thanh niên Ma Tộc bị huých quay đầu khinh bỉ, bệ hạ mang tiên tôn về đây là vì quá thương nhớ thôi, đối mặt với tiên tôn lúc nhỏ ai có thể có ý đồ khác, bệ hạ nhà chúng ta cũng không phải là súc sinh.

Mị ma hộ pháp liếc bọn họ một cái, sợ tiểu tổ tông ở một mình bên trong sẽ sợ hãi, chăm sóc không cẩn thận để bệ hạ biết được sẽ là kết quả kinh khủng cỡ nào.

Nàng lấy can đảm, sau đó nhoẻn miệng cười bước tới.

Nhưng lúc nàng tới gần mới nhận ra, có thể tiểu tiên tôn không biết tiên tôn trong miệng bọn họ là ai, nhưng với thân phận của họ thật sự không dám gọi thẳng tên húy của y.

Vậy vấn đề bây giờ là phải làm sao tỏ ra tự nhiên không khiến tiểu tiên tôn sợ?
Cố Thanh Giác nhìn nữ nhân xinh đẹp khựng lại trước mặt mình, sau đó sắc mặt thay đổi liên tục, rõ ràng dáng dấp rất ổn, nhưng sao lại có hơi đáng sợ?
Y vô thức lùi về phía sau, vừa vặn sau lưng chính là giường lớn, trước mặt nhiều người như vậy mà leo lên giường có chút thất lễ.

Vậy nên Cố nhóc con chỉ có thể căng thẳng đứng ở đó, ra vẻ cảnh giác khiến mấy Ma Tộc kia sắp bị moe chết.

"Tiểu Tả, biết trẻ em không thích mình cũng đừng lanh chanh lên trước nha, ngươi xem tiểu tiên tôn bị ngươi dọa sợ cỡ nào kìa?" Một mỹ nam có lệ chí ở đuôi mắt cười nhạo nàng, cảm thấy trong mấy người ở đây chỉ có hắn mới có thể tiên tôn thích, vô cùng tự tin thổi thổi sợi tóc rủ trước mắt, sau đó cười tủm tỉm tiến tới cạnh Cố Thanh Giác, "Tiên tôn đừng sợ, ta là Hữu hộ pháp, có ta ở đây sẽ không ai dám bắt nạt ngài."
Trong con ngươi Cố nhóc con ánh lên cảnh giác hơn nữa, trong ngực cũng không có thứ gì có thể ôm cho bớt sợ, chỉ có thể chắp hai tay sau lưng níu lấy nhau.

Y cố gắng thẳng lưng trấn định, nhưng bọn họ vẫn nghe ra hốt hoảng từ giọng y, "Các ngươi tìm nhầm người rồi, ta là Cố Thanh Giác, sư tôn ta còn đang bế quan.

Các ngươi muốn tìm ngài thì tới Huyền Thiên Tông đi, tìm ta cũng vô dụng."
Người vừa rồi bận rộn không có thời gian chơi cùng y cũng không sao.


Y cũng không phải đứa trẻ ba tuổi cần thấy người mới không khóc, người ta đã sáu tuổi rồi nha.

Y có thể tự trông lấy mình, cần gì đưa những người không rõ tốt hay xấu tới?
Nếu như những người này biết sư tôn y là Phù Lê Tiên Tôn của Huyền Thiên Tông, chắc sẽ không làm gì y chứ?
Cố Thanh Giác nhớ ra cho tới bây giờ y vẫn chưa từng thấy sư tôn, nhưng cho rằng sư tôn hẳn lợi hại hơn các sư huynh nhiều, bây giờ cáo mượn oai hùm ưỡn ngực, chỉ thiếu nói toẹt ra, "Các ngươi dám bắt nạt ta, chờ lát nữa sư tôn tới đây đánh các ngươi từng người một nè."
Mấy Ma Tộc bị Cố nhóc con nhìn vô thức lạnh cả người, bọn họ cũng chưa từng thấy Phù Lê Tiên Tôn bao giờ nhưng từng trông thấy cảnh lôi kiếp giăng đầy trời khi Phù Lê Tiên Tôn độ kiếp.

Cảnh tượng chấn động như vậy, hễ đã thấy tuyệt đối sẽ không quên.

Cho dù Phù Lê Tiên Tôn đã về cõi tiên cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ khi nghe thấy tên ngài, cường đại đến mức khiến Thiên Đạo không tiếc giáng thêm vô số sấm sét sau cửu trùng thiên kiếp để giết chết.

Nếu bây giờ còn sống chỉ sợ Tiên Ma hai giới không ai có thể chịu nổi một chiêu từ tay ngài.

Mị ma hộ pháp xoa xoa bàn tay, ngẩng đầu nhìn nóc phòng đen thui một chút, luôn cảm giác vào lúc này đúng là có người đang nhìn chằm chằm bọn họ, "Tiểu Hữu, có phải Ma cung chúng ta mới vừa bắt mấy đầu bếp Tiên Giới đến hay không? Ta đi xem có điểm tâm gì không, tiên tôn tới lâu như vậy sợ là đói rồi."
"Ta- ta - ta cũng đi xem!" Ma Tộc trung niên vạm vỡ cũng sắp khóc, thấy có người đề xuất liền lập tức muốn theo, rất sợ không chú ý một cái là liền đi gặp Phù Lê Tiên Tôn.

Huyền Li Kiếm Tôn có đáng sợ không? Đáng sợ chứ!
Phù Lê Tiên Tôn có đáng sợ không? Tuyệt không phải thể dùng hai chữ "đáng sợ" để hình dung được hu hu hu~
Hắn thà đi đối mặt với bệ hạ đang nổi điên còn hơn là có người đem bốn chữ Phù Lê Tiên Tôn ra dọa.

Rất ít người có thể chịu được cửu trùng thiên kiếp, sau thiên kiếp lại chịu thiên lôi thêm ba ngày ba đêm mới ngã xuống lại chưa từng có ai.

Bây giờ nghe đến uy danh này thậm chí hắn còn có ảo giác Phù Lê Tiên Tôn đang nhìn chòng chọc vào bọn họ, thật là quá đáng sợ.

Cố nhóc con rất hài lòng về hiệu quả của việc lôi sư tôn ra oai, thấy mấy người không dám đến gần nữa liền rất yên tâm chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Sấm chớp rền vang khắp nơi, thời tiết ở Ma Giới không tốt chút nào.

*
Hệ Thống bị sốc không nhẹ đang nằm liệt trong thức hải, thấy tiểu ký chủ ngốc nghếch cũng không có tâm tư muốn dạy bảo.

Biết làm sao được, nó cũng tuyệt vọng mà.

Trời mới biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra khiến tình tiết đều khác thường, tổng bộ cũng không nói cần phải đảm bảo mọi thứ phải đi đúng hướng, chẳng lẽ sau này thật sự mặc cho bọn nó tùy ý bung lụa hay sao?
Trước kia nó hay nói muốn thoải mái đi cốt truyện theo ý mình cũng chỉ cho vui miệng.

Thân là một Hệ Thống cao cấp được cài đặt vô số phần mềm cao cấp, nó làm sao có thể không tuân theo quy tắc, vậy chẳng phải là không ra thể thống gì sao?

Hệ Thống ba ba tang thương thở dài, cảm giác cốt truyện tổng bộ gửi tới đã không còn giá trị tham khảo, về sau chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thiết lập của Yêu Vương cũng sụp đổ thành thế kia, còn có thể dựa vào cốt truyện mới lạ.

Đương lúc nó suy nghĩ, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Hệ Thống lên tinh thần bay ra ngoài xem, nhìn Bạch Vân Mạc rón rén trong Ma cung như ăn trộm, nó lại tự hỏi có phải Yêu Vương ngang ngược bá đạo đồ sát tứ phương cũng bị đoạt xá rồi hay không.

Bạch Vân Mạc thừa dịp bên ngoài đang đánh nhau kịch liệt để lẻn vào Ma cung, không tốn bao lâu đã tìm thấy tiểu tiên tôn số khổ bị bắt cóc.

Hắn mừng tới mức suýt chút nữa xông ra ôm người về.

Cũng may Bạch Vân Mạc vẫn nhớ đây là Ma Giới, không phải địa bàn của mình, trực tiếp cướp người quá khó, phải thảo luận kỹ càng mới có thể giải cứu bị người hại an toàn, hắn đúng là quá thông minh.

Cố Thanh Giác kinh hỷ nhìn mèo con lặng lẽ bám lên cửa sổ, y đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị măng cụt bịt miệng.

Y khó hiểu nhìn tiểu đồng bọn đang cố gắng dùng ánh mắt để diễn tả ý hắn.

Mèo nhỏ yên lặng dùng một chân khác chỉ chỉ bên trong, ý nói hắn lén lút tới đây, không thể để người khác phát hiện, sau đó trốn trong lòng Cố nhóc con cảnh giác thăm dò xung quanh.

Bên ngoài có lính gác, trong điện cũng có, còn may tiểu tiên tôn chưa bị xích lại, xem ra tên Ân Minh Chúc kia vẫn có chút lương tâm.

Hệ Thống khinh thường nhìn Yêu Vương ngây thơ uổng phí tâm tư nghĩ những chuyện này.

Nó đang muốn chui về thức hải bình phục tâm tình, bỗng nhiên cảm nhận được năng lượng của Thiên Đạo xuất hiện ở Tiên Giới.

Trí nhớ của nhóc con dường như là do Thiên Đạo nhúng tay vào, chính nó không có cách nào hồi phục được, nếu như lấy được sức mạnh của Thiên Đạo, lập tức có thể khôi phục trí nhớ của ký chủ về bình thường.

Còn ngẩn ra đó làm gì, mau mau ra tay cướp năng lượng thôi!
Hệ Thống nhanh như chớp bật dậy, chuỗi dữ liệu vội vàng bay ra ngoài.

Chỉ trong chớp mắt, phía trên Ma cung đã âm ỷ vang lên tiếng sét đánh.

Thời điểm ý thức thế giới tự mình ra tay rất hiếm thấy, cách thức thể hiện cũng rất đơn giản.

Nói dễ hiểu nhất chính là sét đánh, tử thân lôi kiếp hay ngũ hành lôi kiếp hay cửu trùng thiên lôi gì gì đó, tóm gọn lại miễn là sét đánh là được.

Sức ảnh hưởng từ trận đánh của Kiếm Tôn và Ma Tôn quá lớn, bên phía Ma cung có tiếng sấm cũng không ai chú ý, chờ ánh chớp lóe lên thì đã quá muộn.

Hệ Thống ra tay rất nhanh cướp lấy năng lượng từ luồng sét sẽ đánh xuống Tiên Giới, nó còn chưa kịp thở phào đã thấy Yêu Vương ngu ngơ chạy loạn khắp phòng tìm chỗ trốn, cuối cùng lại vọt vào lòng Cố Thanh Giác, sau đó cả hai cùng bị sét đánh.

Hệ Thống:...!
Sao lại có thể ngu như vậy?!
Mấy Ma Tộc trong điện bị tiếng sét dọa hết hồn, bọn họ không ngờ tự nhiên lại có sét đánh tới đây, chỉ nghĩ là Kiếm Tôn cùng bệ hạ trong lúc đánh nhau vô tình ngộ thương Cố Thanh Giác.


"Các ngươi coi chừng ở đây, ta đi kêu bệ hạ về." Mị ma hộ pháp hít một hơi lạnh, vừa dứt lời liền rời đi, không còn tâm trí quản xem con mèo kia chui ra từ đâu.

Bây giờ xông vào chiến trường rất nguy hiểm tới tính mạng, sơ sảy chút là bị kiếm đâm thành cái rổ luôn.

Nhưng nàng cũng phải gọi bệ hạ về, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết là làm sao đây?
Mị ma hộ pháp đem tất cả pháp khí bảo mệnh ra dùng, căng dây thần kinh lên hướng về nơi đang sấm chớp đầy trời.

Trước khi bị kiếm khí châm thành con nhím, nàng cũng kịp một hơi không dứt nói ra việc Chiêu Minh Tiên Tôn bị ngộ thương.

Hai kẻ vừa rồi còn đánh nhau không buông đều không hẹn mà dời ra chỗ khác.

Mị ma hộ pháp: Bây giờ chạy nhanh như vậy, có giỏi sao lúc đánh không biết tránh xa Ma cung một chút? Có biết Ma cung không tránh sét được không?!
*
Trong đại điện, mèo con bị sét đánh đến bốc khói đang nằm co quắp một bên nhưng không ai quan tâm.

Mà bây giờ tất cả sự chú ý đều dồn vào thanh niên mặt mày như họa đang nằm kế bên.

Cố Thanh Giác nhắm chặt mắt nén đau, hai tay trắng nhợt bấu trên đất một lúc mới đứng lên được.

Chuyện gì đã xảy ra? Không phải là y nên ở trong tông môn sao? Đây là nơi nào?
Không đúng, hình như Thống Thống lại làm sai cái gì rồi.

Lần này không xảy ra với người khác mà là xóa mất trí nhớ của ký chủ luôn.

Với tần suất sai lầm này, còn làm Hệ Thống cao cấp cái gì! Về nhà chơi bê đê* luôn đi!
(*当搞基: [ dānggǎojī]- tham gia quân đoàn/ hội nhóm: jī đồng âm với gay trong tiếng Quảng Đông, gǎojī cũng chỉ một nhóm nam x nam.

Nói chung là cụm này là mấy anh zai thân thiết hay đùa với nhau kiểu bọn con trai trong lớp hay uốn éo ứ ứ nhau trong lớp í =))), mang nghĩa vui vẻ chứ không phải là miệt thị nhé.)
Trí nhớ Cố Thanh Giác vừa được sét đánh trở về, y đang bị tìm Hệ Thống tính sổ, chậm chạp một lúc mới cảm giác tình huống bây giờ không thích hợp.

Tiên tôn thanh lãnh vịn tường nhíu mày, dường như không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đây, đôi mắt đen láy chậm rãi mở ra liền thấy Ân Minh Chúc nhếch nhác và Diệp Trọng Uyên sốt ruột chạy tới.

Ân Minh Chúc tham lam nhìn người suýt nữa chỉ có thể tồn tại trong trí nhớ, hắn siết chặt tay tiến lên, sau đó quỳ phịch xuống đất, "Sư tôn, đồ nhi biết lỗi rồi."
Cố Thanh Giác vô thức lùi về sau, nhìn đồ đệ dứt khoát quỳ trước mặt có chút khó hiểu, 【 Thống, cốt truyện chạy tới phần nào rồi?】
Hệ Thống âm dương quái khí hừ một tiếng, bắt đầu cao giọng biểu diễn.

【—Tiên tôn, Ma Tôn đã quỳ trước sơn môn ba ngày rồi!
— Hắn đã biết lỗi chưa?
— Không, Ma Tôn nói rằng, hắn không những biết sai không sửa, hắn còn muốn bắt tiên tôn ngài về Ma Giới làm áp trại phu nhân.


Cố Thanh Giác:...!
Hệ Thống: 【 hì hì hì ~】.

Bình Luận (0)
Comment