Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 37


Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hệ thống nghe ký chủ lỗ vốn trong đầu chỉ có tiền tiền tiền, nó lập tức bùng nổ như núi lửa, hét to trong thức hải, 【Chỉ biết tiền! Có bản lĩnh thì tự ngươi đi đòi tổng bộ đi! Mạng nhỏ sắp không giữ được tới nơi rồi, nhiều tiền còn có ích gì?!】
Cố Thanh Giác ấm ức, 【 Bây giờ vẫn còn sống mà, khi còn sống ví đầy tiền chẳng lẽ không hạnh phúc sao? Ngươi không hiểu đâu, người nghèo như chúng ta có khổ cũng không biết kêu ai.

Đúng rồi, tiền bồi thường lần trước đã xin được chưa?】
【Ngoài tiền ra ngươi không nghĩ được gì khác à?】 Hệ thống yếu ớt mở miệng, muốn cạy đầu y ra xem bên trong có phải ngập nước rồi hay không, 【Con yên tâm, chẳng may con không trở về được, ba sẽ cầm tiền bảo hiểm của con rồi sống thật tốt, đợi khi tìm được ký chủ kế tiếp sẽ nhanh chóng quên con, tuyệt đối không để con lo lắng.】
【Cũng không đến nỗi vậy mà ba, cảm tình chúng ta nhiều năm qua không thể rẻ mạt như thế được.】 Cố Thanh Giác khiếp sợ khi nghe cha già nói được làm được lên tiếng, líu ríu khuyên nhủ muốn níu kéo tình cha con sắp tan vỡ, 【Trừ khi sông cạn núi mòn, trời đất giao hòa mới dám đoạn tuyệt quân, lão nhân gia ngài vĩnh viễn là người cha tốt nhất của con.】
【Bây giờ mới biết ba ba tốt đã muộn rồi, nhớ năm đó ngươi có một người cha tốt trên trời dưới đất không ai sánh bằng nhưng không biết quý trọng, bây giờ ba ba chỉ là một đứa ăn hại mỗi giây mỗi phút đều lo bị Thiên Đạo bón hành mà thôi.】 hệ thống tang thương nhả khói, phất tay một cái với đứa con trai từ trên trời rơi xuống, bày tỏ nó muốn tự bế, 【Trẫm mệt mỏi, cho khanh lui.】
Cố Thanh Giác khôn khéo lui ra, sau khi lấy lại tinh thần vẫn thấy áo bông nhỏ và tên thần kinh kia cãi nhau, y thở dài, lại tiếp tục ngẩn người.
Hiện tại y cảm thấy nữ chính thành đôi với ai cũng không xong, để những người này tự giải quyết với nhau mới là cách hoàn mỹ, nhìn hai kẻ trước mặt đang cãi nhau chí chóe chẳng khác gì vợ chồng son.
Sau lưng Ân Minh Chúc chợt lạnh, luôn cảm thấy hình như có gì đó không hay vừa xảy ra, chú ý tới sư tôn đang lẻ loi uống trà không khỏi bắt đầu ân hận.

Có hắn ở đây Cơ Nguyệt Thanh không dám manh động, cần gì phải hơn thua miệng lưỡi, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với sư tôn không tốt sao?
Cố Thanh Giác mới vừa bị hệ thống đả kích, không có mấy hứng thú tán gẫu, bất kể đồ đệ nói gì y cũng gật đầu qua loa, nghĩ ngợi lung tung chỉ chốc lát đã ra mấy chục tuồng kịch.
Phản ứng của đại sư huynh rõ ràng là sư tôn còn sống, lời của Kỳ Linh chứng minh sư tôn và Thiên Đạo nhất định có liên quan.

Trong tình huống xấu nhất, sư tôn chính là Thiên Đạo, còn là một Thiên Đạo không mấy thân thiện với kẻ ngoại lai, nhưng dù vậy y cũng phải nghĩ cách tuyệt địa cầu sinh.

(tìm đường sống trong chỗ chết)
Chế độ địa ngục đúng là rất đáng sợ, ai mà không mơ đến mộng đẹp chỉ dùng ánh mắt có thể khiến toàn bộ đối thủ rút lui chứ?
Quỷ Vương bị chế nhạo không lên tiếng nữa, Cố Thanh Giác lại không muốn nói chuyện, trong điện chỉ còn mỗi tiếng Ân Minh Chúc, nói một hồi hắn nhận ra sư tôn cũng không nghe vào tai, đành mím môi im lặng theo.
Đây là lần đầu tiên sư tôn ở gần hắn đến vậy sau khi khôi phục trí nhớ, chưa thấy quen cũng là bình thường.


Dẫu sao hắn đã sớm không còn là Ân Minh Chúc tùy ý quấn quýt được sư tôn nuông chiều, mà là chí tôn Ma giới thủ đoạn độc ác xảo quyệt đáng sợ.
Vậy nên đến khi Diệp Trọng Uyên vào trong điện, đập vào mắt chính là ba người trầm mặc nhìn nhau, tiềm thức hắn cho rằng tiểu sư đệ đáng thương lại bị ức hiếp, ánh mắt lạnh đi, "Xảy ra chuyện gì?"
"Còn có thể xảy ra chuyện gì, có ai đó tâm hoài bất quỹ (mang ý xấu) với Chiêu Minh Tiên Tôn nha." Quỷ Vương hồng y lười biếng tựa vào ghế, đầu ngón tay quấn quanh dây đằng xanh tươi, nụ cười nhàn nhạt thoạt nhìn rất vô hại.
Cố Thanh Giác đau đầu nhìn qua, bây giờ có Diệp Trọng Uyên ở đây, y mười phần phấn khích đứng dậy giản lược tình huống vừa rồi, sau đó trông mong nhìn sư huynh đáng tin, chờ sư huynh đánh đuổi những tên này đi.
Nhưng mà, chưa đợi Kiếm Tôn trả lời, tiếng hổ tức giận gầm lên đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cố Thanh Giác nhìn lướt chung quanh, rốt cuộc nhận ra trong điện thiếu mất một người, "Yêu Vương đâu?"
Ma Tôn bệ hạ đảo mắt tránh né, vờ như mới vừa rồi không nghe thấy gì, Cơ Nguyệt Thanh cười nhạt, không chút lưu tình vạch trần tội ác của Ân Minh Chúc, "Tiên tôn chỉ mới không ở đây một lát mà Ma Tôn bệ hạ không chỉ uy hiếp tiêu diệt Quỷ Vực của bản vương, thậm chí còn dùng vũ khí đánh bay Yêu Vương, chẳng phải rất phách lối sao."
Cố Thanh Giác kinh ngạc nhìn áo bông nhỏ đang nhìn đi hướng khác, nếu không phải sợ OOC, y hận không thể lập tức tung hô hắn lên tận trời, thảo nào sau khi thay y phục ra đây thấy Quỷ Vương yên tĩnh hẳn, hoá ra đã bị đồ đệ "chỉnh" rồi!
Đỉnh! Vê! Lù!
Ân Minh Chúc tay chân luống cuống đứng lên, sợ Cố Thanh Giác hiểu lầm bèn vội vàng giải thích, "Sư tôn đừng sợ, đồ nhi chẳng qua là tức giận hắn vô lễ với sư tôn, cho nên mới..."
"Vô lễ với Thanh Giác?" Sự lạnh lẽo trong mắt Diệp Trọng Uyên càng tăng lên, nhớ tới những hình ảnh hắn thấy ở Quỷ Vực, thiện cảm với Quỷ Vương vốn không cao càng mất sạch, thế mà hắn quên mất kẻ này rất nhiều năm trước cũng ngấp nghé Thanh Giác.
Cố Thanh Giác một lần nữa phải nghiêng mình lĩnh giáo tâm cơ của áo bông nhỏ, mắt thấy sư huynh lại muốn động thủ, vì an nguy của mèo con ngốc nghếch, y vội vàng ngăn lại.
Trước đây y cho rằng tiểu tử Ân Minh Chúc có thể trở thành Ma Tôn một phần là do hắn có hào quang nhân vật chính, bây giờ nhìn lại, xem ra có hào quang hay không cũng không ảnh hưởng đến việc hắn là Ma Tôn.
Vài ba lời đã đẩy hết hỏa lực về Cơ Nguyệt Thanh, nhìn vẻ thông thạo ngoài mặt ngoan ngoãn nhận lỗi nhưng âm thầm quạt gió thổi lửa này, chắc chắn trước đây hắn làm không ít.
Kiếm Tôn lạnh mặt thu hồi kiếm, sau khi nhận ra nơi có tiếng hổ gầm là nơi nào, chân mày nhíu chặt hơn, "Hắn ở Ngọc Quỳnh Phong."
"Ta không biết hắn sẽ bị ném tới tận đó." Ân Minh Chúc đang xoắn xuýt làm sao dỗ sư tôn vui vẻ, nghe thế lập tức nghiêm túc bày tỏ mình thật sự vô tội.

Huyền Thiên Tông lớn như vậy, hắn chỉ tiện tay ném một cái, ai ngờ trùng hợp lại ném tới Ngọc Quỳnh Phong.
Cơ Nguyệt Thanh thu hồi dây đằng, thờ ơ đi ra ngoài, tựa vào cửa cười mỉm, "Hảo tâm nhắc một câu, vị Bạch Tố Tố các ngươi muốn tìm kia cũng đang ở Ngọc Quỳnh Phong đó."
"Sao ngươi biết?" Cố Thanh Giác lần này là thật sự kinh ngạc, y cho rằng sau khi Bạch Tố Tố ăn hành ở Huyền Thiên Tông nhất định sẽ chạy xa nơi này, không ngờ đây lại là kẻ ngoan độc, làm theo lời răn "nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", tiếng mèo con bi phẫn như vậy, chẳng lẽ vừa khéo chạm mặt người yêu cũ?
Thời gian cấp bách không kịp nghĩ nhiều, Cố Thanh Giác cảm ơn Quỷ Vương một tiếng rồi xuất hiện ở Ngọc Quỳnh Phong, người khác có xui xẻo hay không y không biết, nhưng Yêu Vương chạm mặt Bạch Tố Tố thì rất có khả năng.
Tâm tính Bạch Vân Mạc vẫn rất trẻ con, dựa theo motif bình thường thì Bạch Tố Tố hẳn là người đầu tiên khiến hắn động tâm, với tập tính chim non*, bây giờ gặp lại cũng sẽ có nguy cơ bị lừa phỉnh tiếp.
*Mấy loại chim thú gia cầm nói chung mở mắt ra sẽ nhận "người" đầu tiên nó thấy là mẹ nên ý bảo yêu vương có người tỏ tình thì sẽ coi người đó là chân lí sống.

Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam
Mèo con ngờ nghệch, không thể để ba ba bớt lo sao?
Ân Minh Chúc và Diệp Trọng Uyên theo sát phía sau, chỉ lo vừa lơ là tiểu bạch hoa sẽ tự làm mình bị thương.

Mấy người đi theo âm thanh tìm được Bạch Vân Mạc, sau khi thấy rõ tình huống hiện tại ở đó, lập tức trố mắt nhìn nhau không biết nói gì cho phải.
Bạch hổ khổng lồ đè chặt một người đàn ông trần truồng dưới đất, mắt lộ ra hung quang rõ ràng, nếu không phải thịt người ăn không ngon, kẻ kia đã sớm nằm trong bụng hổ.
Bên cạnh là mỹ nhân chỉ độc yếm che thân đang lã chã nước mắt nhìn Yêu Vương nổi cơn thịnh nộ, mỹ nhân rơi lệ vốn là hình ảnh chọc người đau lòng, nhưng chuyện đã rõ ràng trước mặt, cho dù có ngờ nghệch như Bạch Vân Mạc cũng không đau lòng nổi.
Đáng thương mèo con ngây thơ, lần đầu tiên nói chuyện yêu đương liền gặp hải vương thủ đoạn cao siêu.

Thật vất vả với thoát khỏi vựa cá, vết thương lòng còn chưa kịp khép thì đã bắt gian cả đôi, bóng ma tâm lý này e phải dùng cả nửa đời còn lại mới nguôi được.
Ân Minh Chúc đến nhìn một cái rất nhanh đã quay đi, tiến lên che trước mắt Cố Thanh Giác, "Sư tôn đừng nhìn, bẩn mắt."
Diệp Trọng Uyên nhìn hắn, hiếm khi không phản đối, cảnh tượng này đúng là không thích hợp tiểu sư đệ thuần khiết thấy.
Cố *tiểu bạch hoa đơn thuần* Thanh Giác bĩu môi: Ổn thôi, các ngươi vui vẻ là được rồi.
Trong mắt các sư huynh, chỉ cần không để ý tới y sẽ tự vấp té, ngoảnh đi là lạc mất, ngoảnh lại đã lọt vào tay kẻ xấu.

Dù đã lớn rồi nhưng có một loại lo lắng gọi là: Sư huynh cảm thấy không yên lòng về đệ thì chính là như thế.
Thân là sư đệ, bị các sư huynh quản là đương nhiên, nhưng áo bông nhỏ ngươi có phải hơi quá phận rồi không? Sư tôn ta đi qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi qua đường, che che chắn chắn cái gì đó?
Hệ thống xuất quỷ nhập thần trở lại, nghe ký chủ nói khoác không biết ngượng, nó cười giễu cợt, 【 Đúng rồi, cũng chỉ là một nhóc trai tân mấy trăm mà thôi, có chuyện gì mà chưa thấy qua đâu?】
【Không nói được gì hay thì câm miệng! 】 Cố Thanh Giác phân thần trở về đuổi theo đuổi theo đánh hệ thống, 【Trai tân mấy trăm tuổi thì làm sao? Chẳng phải bây giờ bên ngoài ai cũng biết ta đây từng lăn giường rất vui sao!】
Hệ thống ung dung tránh đòn, vừa trốn vừa châm chọc, 【Lăn giường ở đâu vậy ta? À~ lăn trong mơ nha~】
Cố Thanh Giác tức muốn chết: 【Ngươi ăn phải thuốc súng? Hay bỗng nhiên không thiết sống nữa?!!】
【Chưa ăn thuốc súng, chẳng qua là dạo quanh chỗ của đại sư huynh một vòng, mới vừa giác ngộ chân lý thống sinh thôi.】 Tiếng hệ thống đạm nhạt bình tĩnh, giống như đại hòa thượng đã tu hành mấy chục năm, mọi hành động đều ung dung đến lạ.
Chim chóc sắp chết, tiếng kêu bi ai; Người sắp ra đi, lời ra cũng thiện*; Thống đây sắp chết, tâm tính bạo phát đó hu hu hu~

*Người khi sắp chết thường nói ra lời thật lòng.
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam
*
Sau khi Hệ thống ra khỏi Nam Hoa Phong, lơ lửng một lúc quyết định đi nghe lén Tạ tông chủ bàn việc nhưng lại sợ Thiên Đạo bỗng nhiên xuất hiện, nó xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng vẫn là bí quá hóa liều.
Thành công phải từ những thứ nhỏ nhất, cầu giàu sang trong nguy hiểm, tất cả đều cẩn trọng như vậy, nhất định có thể hoàn mỹ tránh khỏi sự dò xét của Thiên Đạo để nghe lén thông tin tuyệt mật.

Từ giờ trở đi nó chính là Hệ Thống 007.
Sau khi đuổi "trẻ con không thể nghe người lớn nói chuyện" đi, bên ngoài điện Ngọc Quỳnh Phong liền thêm mười mấy tầng kết giới, là cách tốt nhất để giữ bí mật vì chỉ cần có người đến gần là bên trong lập tức biết ngay.
Nếu không phải hệ thống có thể tự ẩn mình, nó thật sự không nghĩ ra cách nào để yên lặng lẻn vào.
007 mới nhậm chức nhập vai rất nhanh, cẩn thận vòng qua kết giới sau đó mới dán sát tường, từng bước rón rén tìm chỗ thích hợp nghe lén nhất, sau đó bắt đầu núp trong bình hoa bắt đầu nhiệm vụ cao cả đầu tiên.
Khi ở Nam Hoa Phong bị ký chủ làm tốn không ít thời gian, nhưng dù không nghe được phần đầu cũng không sao, thân là hệ thống cao cấp nhất trong đại vũ trụ, nó có thể căn cứ tin tức phần sau để bù vào phần còn thiếu.
Vân Thính Lan đã nói xong tình hình độ kiếp năm đó, nhắc tới việc hơn trăm năm nay chưa từng gặp lại Phù Lê Tiên Tôn, tâm tình mấy người đều hơi mất tinh thần.
Kỳ Linh úp ngược tinh bàn vẫn đang xoay vù vù lên bàn, nhớ tới thời điểm Phù Lê Tiên Tôn độ kiếp cũng không khỏi thở dài, "Trước khi sư tôn ta về cõi tiên đã hạ lệnh đệ tử Thiên Cơ Các trong vòng một giáp (60 năm) không được phép ra ngoài, sợ là đã tính đến chuyện Phù Lê Tiên Tôn."
"Sư tôn độ kiếp cũng đã đoán được lành ít dữ nhiều, nhưng không ai ngờ cuối cùng sẽ biến thành như vậy." Sắc mặt Tạ Dịch trầm tĩnh, hắn làm tông chủ mấy trăm năm, đã sớm tạo thành khí độ đối mặt chuyện gì cũng không gợn sóng, "Cửu trọng thiên kiếp đã là lôi kiếp hung hiểm nhất từ trước tới nay, sư tôn vượt qua cửu trọng thiên kiếp lẽ ra phải có lâm vũ sau đó."(mưa điềm lành)
"Nhưng...!lâm vũ không xuất hiện, ngay sau đó là thần lôi mịt mù vô tận."
Thần sắc Kỳ Linh càng thận trọng hơn lúc đầu, trầm tư chốc lát bèn hỏi lại, "Cho nên, các ngươi cảm thấy...!sau khi thần lôi xuất hiện, Phù Lê Tiên Tôn đã không phải là độ kiếp nữa mà là tranh đoạt sức mạnh với Thiên Đạo?"
"Nếu không phải như vậy, vì sao hồn đăng của sư tôn vẫn luôn sáng?" Tạ tông chủ gật đầu, cũng không cảm thấy suy đoán của họ sai.

Sự kiện năm đó kinh động toàn bộ tam giới, không ai cho rằng có người sẽ sống sót nổi trong lôi kiếp giăng đầy trời.

Cho dù là tu sĩ Đại thừa kỳ thì khả năng vượt qua cửu trọng thiên kiếp cũng chưa tới một phần, càng không cần phải nói tiếp theo còn có thần lôi khiến tất cả tu sĩ sợ hãi tột bậc.
Sau khi mây đen tản đi, trong Kiếm Trủng cũng không còn lại gì, tất cả mọi người đều cho là cuối cùng Phù Lê Tiên Tôn không thể vượt qua thần lôi nên đã hồn phi phách tán, nhưng chỉ có Tạ Dịch và Vân Thính Lan biết rằng hồn đăng của sư tôn vẫn luôn rực sáng.
Thiên lôi càng khủng khiếp hơn so với kiếm của Diệp Trọng Uyên, năm đó Cố Thanh Giác trúng một kiếm, hồn đăng của y lập tức vỡ vụn.

Nếu sư tôn hồn phi phách tán thật, hồn đăng chắc chắn càng thảm hại hơn.
Hồn đăng còn, dĩ nhiên hồn phách vẫn còn.
"Nhưng sau đó Phù Lê Tiên Tôn không còn xuất hiện nữa." Kỳ Linh liếc thấy tinh bàn đang muốn lật lên liền chặn nó lại, chuyện bọn họ đàm luận quả thực rất hoang đường.


Tinh bàn có thể kết nối với Thiên Đạo, hắn không xác định được Thiên Đạo bây giờ là như thế nào, để an toàn chỉ có thể phong bế tinh bàn trước.
Vân Thính Lan nhấp một ngụm trà, đặt chung trà xuống, thở dài nói tiếp, "Nếu không phải là vậy, ta và đại sư huynh cũng sẽ không giấu diếm chuyện này, thậm chí cả Trọng Uyên và Thanh Giác đều không biết."
Trong bình hoa, hệ thống nghe đến ngu người, cái gì gọi là sư tôn độ kiếp nhưng thật ra đang tranh đoạt sức mạnh với Thiên Đạo? Đồ của Thiên Đạo cũng có thể cướp được cơ à?
Thời điểm nó và ký chủ vừa tới thế giới này đã giao lưu qua với ý thức thế giới, tuy ý thức kia không tính là thông minh nhưng cũng coi như không tệ so với các tiểu thế giới khác, ít nhất vẫn có thể nghe hiểu nó nói cái gì.
Nó cảm thấy với trình độ ý thức như thế thì không thể nào gồng gánh việc tiểu thế giới thăng cấp, không nghĩ hóa ra còn có dính dáng tới sư tôn của ký chủ.

Chẳng lẽ...!ý định khiến tiểu thế giới thăng cấp vốn không phải của ý thức nguyên bản, mà là sau khi sư tôn đại nhân đảo chính?
Nhất định là như vậy, ý thức thế giới phát hiện thực lực sư tôn đại nhân quá uy mãnh, đối với nó chính là một sự uy hiếp, thế nên mới không tiếc dùng cả thần lôi để diệt trừ.

Vạn lần không thể ngờ thực lực đối phương còn vượt xa tưởng tượng của nó, không những không diệt được hậu họa lại còn bị giết ngược, thậm chí còn bị chiếm mất vị trí chủ nhân tiểu thế giới.
Trời đ*, sư tôn đại nhân ngài rốt cuộc lợi hại đến mức nào? Ngay cả ý thức thế giới cũng giết được.

Nó và ký chủ muốn toàn thây ra khỏi đây có phải chỉ có thể chờ tổng bộ tới mò về hay không?
*
Hệ thống mỉm cười thương mại nhưng không thiếu phần mệt mỏi, tâm lặng như nước nhìn ký-chủ-cái-gì-cũng-không-biết.

Vô tri cũng được nha, vô tri có cái phúc của vô tri, không biết gì nên không cần sợ hãi nhỉ.
Hầy, hệ thống tri kỷ như nó thời nay thật khó tìm, thôi thì cứ quý trọng một đoạn nhân duyên cuối cùng này đi, đến khi sư tôn nhà ngươi trở lại, chúng ta phải thật sự nói lời vĩnh biệt rồi.
Đến lúc đó kẻ chết không chỉ có Cố Tiểu Minh, ba ba cũng phải tuẫn táng cùng ngươi đó.
Hệ thống kiên cường nở nụ cười, cố gắng không khóc òa lên, nó tranh thủ lúc còn sống cố gắng hồi tưởng lại những chuyện năm xưa.
Cố Thanh Giác phát hoảng bởi thái độ hòa nhã đến quỷ dị của hệ thống, y vừa định nhập vai đứa con hiếu thảo an ủi cha già đã bị tiếng gầm của Bạch Vân Mạc dọa cho hồi thần.
Bạch Vân Mạc giận đến phát run đang đè gian phu xuống, nhìn chằm chằm "người yêu cũ" vẫn im bặt, hình ảnh trước mắt hắn nhòa dần, rốt cuộc hắn vẫn là không nhịn được chạy đến ôm cây gào khóc.
Rõ ràng là hắn gặp một cô nương thuỳ mị xinh đẹp nhu nhược, sao lại biến thành bộ dáng bây giờ thế này oa hu hu hu~
- ------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống (ngẩng đầu 45 độ nhìn trời so deep): Nếu như khóc có thể giải quyết vấn đề, thống gia ta còn chọn mạnh mẽ cười trong nước mắt làm gì?.

Bình Luận (0)
Comment