Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 101


Đại bộ phận các huyện thành ở Lục Châu đều bị thiên tai tàn phá nghiêm trọng, cho dù mặc xiêm y dày nặng đến cỡ nào cũng có thể cảm nhận được hàn ý thấm đến tận xương.

Đi vào địa phận nơi này Thời Hoài Kim nhìn thấy có rất nhiều người bị đông chết một cách thảm thiết ở trên đường, xác người bị đông chết không phân hủy, vẫn còn duy trì nét mặt thảm thiết khi chết, biểu tình giãy giụa muốn sống nhưng không được, trong ánh mắt mở to là tuyệt vọng cùng bất lực, thật khiến người nhìn sợ hãi.

Thời Hoài Kim đã từng tưởng tượng ra thảm cảnh nơi này, nhưng lại không chấn động như chính mắt hắn nhìn thấy, chỉ liếc mắt một cái thôi hắn đã không thể đành lòng nhìn tiếp.

Ngay cả Dương thị lang thay chủ tử tới gom tiền nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng, lão nhân che chở tiểu hài tử lấy xiêm trên người mình che chắn cho tiểu hài tử, tráng niên nam nữ mặc xiêm y đơn bạc ôm nhau, , nhưng vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Hắn không khỏi oán giận nói: “Người đông chết ở ven đường, tri châu Lục Châu đều mặc kệ sao?”
Tôn Toàn hít hít cái mũi, nói: “số người bị đông chết ở Lục Châu nhiều không đếm xuể, người sống đều không có chỗ an trí, huống chi những người chết đó đều là người nghèo.


Người chết đều là người nghèo, còn những người thoáng có chút tiền tài đều dùng hết của cải để bảo toàn tính mạng, thiên tai trước mặt, nhân tính xói mòn, không còn chút thiện lương nào đáng nói.

Đám người Thời Hoài Kim tới huyện Bi, người đến tiếp đón đội ngũ chính là tri châu Lục Châu Thiệu cảnh, Thiệu Cảnh biết được đại quân cứu tế không đi đường chính thì nóng lòng như lửa đốt, vừa thấy đám người Thời Hoài Kim hắn lập tức bước lên đón: “Phò mã gia giá lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, mong rằng Phò mã gia thứ tội! Vốn dĩ hạ quan đã sắp xếp tốt người đi tiếp đón Phò mã gia, nhưng lại không biết Phò mã đi đường nhỏ, một đường này Phò mã đi có thuận lợi hay không?”
Tôn Toàn cố ý dẫn bọn họ đi bằng con đường nhỏ kia, đường lớn đã sớm được người dọn sạch sạch sẽ, cho dù là thiên tai trước mặt, tri châu cũng không muốn đại thần kinh thành xuống dưới nhìn thấy nơi mình cai quản không chu toàn, ven đường đều là xác người đông chết, nhưng hắn ta vẫn muốn tạo nên cảnh tượng thái bình, để đại thần triều đình nhìn sẽ biết tình trạng không nghiêm trọng như vậy.

Thời Hoài Kim làm bộ không biết, hỏi tình huống tri châu Lục Châu: “Không biết hiện nay tình hình thiên tai như thế nào?”

Thiệu Cảnh mời hắn đi vào trong thành: “Bên ngoài trời giá rét, Phò mã một đường tới nơi này thật sự vất vả, thỉnh Phò mã theo hạ quan trở về nha môn uống ngụm trà nóng rồi nói chuyện.


Thời Hoài Kim nghe vậy gật đầu, đi theo hắn quay trở về nha môn, chờ sắp xếp mọi việc một cách thỏa đáng, Thiệu cảnh mới nhất nhất khai báo tình huống khu vực chịu thiên tai, số người chết, cũng như là đội ngũ được hắn cử đi cứu tế, có thể nói là một vị quan phụ mẫu tận chức tận trách.

Thiệu cảnh thở dài nói: “Lần này thiên tai thật sự nghiêm trọng, mặc dù hạ quan đã hạ lệnh mở kho phát lương, nhưng Lục Châu nhiều người như vậy, mười mấy huyện, cho dù nhiều lương thực cũng không đủ phân chia, đến khi rơi vào đường cùng chỉ có thể thỉnh triều đình chi viện.


Thời Hoài Kim gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, giao vật tư cứu tế cho ông ta: “Mau chóng sắp xếp để bá tánh được ăn no mặc ấm càng sớm càng tốt.


Thiệu cảnh tiếp nhận sau đó lập tức sắp xếp người đi làm, tách vật tư cứu tế ra đưa về mấy quận huyện.

Chỉ là dân cư Lục Châu đông đảo, những vật tư cứu tế đó chỉ như muối bỏ biển, kiên trì không được mấy ngày, Thời Hoài Kim hỏi: “ Trong địa bàn Lục Châu không có nhà nào dự trữ lương thực sao?.


Thiệu Cảnh thận trọng bẩm báo: “Theo hạ quan biết, xác thật có mấy hộ có kho lương dự trữ, chỉ là bọn họ nói dối hạ quan là không có, sau đó lén lút bán lương thực với giá cao , hạ quan làm quan phụ mẫu một phương, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng không có biện pháp tới cửa cướp đoạt, thật sự là không tìm được cách nào khả thi.



Thời Hoài Kim trầm tư nửa ngày mới nói: “Xác thật không có đạo lý tới cửa cướp đoạt, lần này ta đến cứu tế có mang theo một ít ngân lượng, vốn dĩ dùng để sử dụng trùng tu sau thiên tai, nhưng hiện nay mạng sống bá tánh quan trọng hơn, trước tiên cứ lấy số ngân lượng đó đi mua lương thực, nếu không đủ ta sẽ gửi thư về triều đình xin cứu tế, còn chuyện trùng tu sau thiên tai về sau lại nói.


Thiệu Cảnh nghe vậy cảm động không thôi, quỳ lạy nói: “Đại ân đại đức của triều đình, bá tánh Lục Châu suốt đời khó quên! Hạ quan thay bá tánh cảm tạ Phò mã gia.


Thời Hoài Kim đứng dậy dìu hắn đứng lên, ôn hòa nói: “Đều vì con dân Đại Du, ngươi mau đi làm đi.


Thiệu Cảnh đứng dậy, vẫn là bộ dáng cảm động rơi nước mắt: “Vậy Phò mã cùng vài vị khâm sai đại nhân một đường mệt nhọc trước tiên hãy đi nghỉ ngơi , hạ quan lập tức đi sắp xếp.


Thời Hoài Kim gật đầu cho phép, Thiệu cảnh phân phó người khác tới chuẩn bị chỗ ở cho đám người Thời Hoài Kim sau đó hắn nhanh chóng rời đi, hắn vừa rời khỏi Thời Hoài Kim liền nói với Dương thị lang: “Dương đại nhân, hôm nay nghỉ tạm một ngày, ngày mai chúng ta sẽ đi thị sát việc cứu tế tại các huyện.


Dương thị lang gật đầu thưa vâng, cung tiễn Thời Hoài Kim rời đi.


Thời Hoài Kim ở tại dịch quán, hoàn cảnh bên trong dịch quán rất ưu nhã, trong phòng đốt địa long, còn chuẩn bị sẵn cho hắn một bồn nước ấm để tắm gội, đãi ngộ không kém gì kinh thành, có lẽ bên trong nha môn vẫn còn thừa tiền.

Sau khi Thời Hoài Kim tắm gội xong , hắn trở về phòng ngủ, không biết Tôn Toàn đã tới từ khi nào , đang ngồi ở trên giường của hắn nhìn khắp nơi: “Dịch quán này thật sự không tồi, rốt cuộc là Phò mã mới có thể có đãi ngộ này.


Thời Hoài Kim vừa lau tóc vừa nói: “Có chuyện gì?”
Tôn Toàn nghe tiếng nhìn về phía hắn, ấn đường nhẹ nhăn nói: “Chẳng lẽ huynh thật sự tin chuyện ma quỷ của tên Thiệu Cảnh kia sao? Hắn ta cấu kết với thương nhân, mặc kệ sự sống chết của bá tánh, sau khi tiền tài tới tay sẽ chia của, huynh cứ tiện nghi cho bọn họ như vậy?”
Thời Hoài Kim nghe vậy hơi mỉm cười nói: “Tôn huynh yên tâm, ta tất nhiên sẽ không tiện nghi cho bọn họ, không lâu sau, bọn họ sẽ ngoan ngoãn giao nộp ngân lượng, đồng thời thành thật giao nộp toàn bộ lương thực dư thừa trong tay ra đây.


Tôn Toàn nghe lời này của hắn thì cảm thấy thật sự kỳ quái, nói: “Vì sao? Những người này đều lòng tham không đáy, vắt cổ chày ra nước, không hề có nhân tính, tận mắt nhìn thấy nạn dân đói chết ở ven đường đều không chịu bố thí một ngụm, sao bọn họ lại ngoan ngoãn giao nộp tiền tài cùng lương thực ra đây?”
Thời Hoài Kim không nói, ra vẻ thần bí : “Huynh sẽ nhanh chóng biết thôi.


Hôm sau, Thời Hoài Kim cùng Dương thị lang đi thị sát tình hình nơi xảy ra thiên tai, dọc đường đều được Thiệu Cảnh an bài tốt, đương nhiên là một bộ dáng quan dân đều vui sướng.

Thị sát tầm nửa tháng, Thời Hoài Kim cực kỳ vừa lòng về nơi này, hắn nói với Thiệu Cảnh: “Thiệu tri châu, bổn Phò mã muốn mở tiệc chiêu đãi vài vị thương nhân đã khẳng khái mở kho lương cứu tế, mặc dù bọn họ thu tiền tài, nhưng thiên tai trước mặt lương thực mới là vô giá, hành động của bọn họ cũng được coi là nghĩa cử, cho nên bổn Phò mã muốn gặp bọn họ, ban cho bọn họ bảng hiệu chí công vô tư.


Thiệu cảnh đã quan sát nhiều ngày, biết được vị Phò mã này chỉ có một túi da đẹp còn trí lực thì ngang với bao cỏ, nên ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Phò mã có lệnh, hạ quan sẽ lập tức đi làm.



Ba ngày sau, bốn vị thương nhân lớn nhất Lục Châu đều tề tụ tại nha môn Lục Châu, Thời Hoài Kim tự mình khoản đãi.

Bốn tên thương nhân này đều có bộ dáng bụng lớn béo tròn, có thể thấy được thức ăn ngày thường rất tốt, trên người là tơ lụa sang quý, mặc dù không đeo vàng bạc quý giá gì, nhưng vẫn quý khí bức người, không hề kém cỏi hơn những người phú quý trong trong kinh thành.

Thời Hoài Kim khách khí mời bọn họ nhập tòa, Chung Lâm bên cạnh lại tàn nhẫn đến ngứa răng, không biết Thời Hoài Kim phát điên cái gì mà muốn mời mấy tên gian thương tham lam vô độ này ăn uống.

Thời Hoài Kim nâng chén nói: “Lần cứu tế này được thông thuận không bị ngăn cản, ít nhiều nhờ vài vị đã khẳng khái ra tay cứu giúp , ly rượu này ta thay bá tánh Lục Châu kính các vị.


Kỳ thật bốn tên thương nhân này cũng không hiểu gì, bọn họ tranh thủ kiếm tiền nhân lúc thiên tai, nhưng Phò mã không chỉ không trách tội, ngược lại còn muốn cảm tạ bọn họ, chẳng lẽ những người sống trong phú quý thật sự không rành thế sự? Nếu không phải Thiệu tri châu nhiều lần bảo đảm không phải Hồng Môn Yến, bọn họ cũng không dám tới.

Bốn người lập tức nâng chén, nói: “Đều là việc thảo dân nên làm, Phò mã thật sự quá khách khí! Bốn người thảo dân còn muốn đa tạ Phò mã đã không quản ngại đường xa đến nơi này cứu vớt tính mạng đang trong nước sôi lửa bỏng của bá tánh Lục Châu, Phò mã gia vì nước vì dân, thâm minh đại nghĩa, thật khiến người khâm phục.


Thời Hoài Kim xua tay nói không dám nhận, tiếp đón bọn họ ăn cơm, thời điểm bọn họ không chú ý, hắn khẽ nói với Chung Lâm ở bên cạnh: “Không được ăn canh.


Chung Lâm vừa nghe câu này liền hiểu , nhất định là hắn hạ dược vào canh, muốn thu thập mấy tên gian thương này, tâm tình Chung Lâm ngay lập tức tốt lên rất nhiều, nhanh chóng giúp đỡ Thời Hoài Kim tiếp đón bọn họ ăn uống thả cửa.



Bình Luận (0)
Comment