“Đợi thêm bốn năm ngày nữa đi cũng không sao ,trong thời gian ở cữ không thể lên đường, cẩn thận lại mang bệnh.
” Thời Hoài Kim một bên dỗ dành Du Thiên Trạch một bên kiểm kê hành lý, chờ kiểm kê xong là có thể lên đường.
Du Thiên Linh thấy hắn vất vả, duỗi tay đón Du Thiên Trạch: “Lúc này không thể chậm trễ, thân mình ta vốn dĩ cũng không có vấn đề gì, cho dù không ở cữ một ngày nào cũng không sao, đã qua hơn hai mươi ngày rồi, nếu tiếp tục nằm trên giường ta sợ trên người sẽ sản sinh ra sâu bọ mất.
”
Thời Hoài Kim tự biết không khuyên được nàng, liền không hề nhiều lời, chỉ nói: “Ta ôm Thiên Trạch được rồi, con vừa rời khỏi ta sẽ khóc.
”
Lại nói tiếp đúng là kỳ quái, mỗi hài tử khi còn bé đều ỷ lại vào mẫu thân nhất, nhưng Du Thiên Trạch lại quấn phụ thân hơn, trừ bỏ thời điểm bà vú cho bé ăn sữa hoặc ngủ, bé đều muốn dính bên người cha, nếu không nhìn thấy cha đâu còn muốn khóc nháo.
Du Thiên Linh rất chướng mắt điểm này của bé, nàng vẫn cố chấp ôm lấy bé nói: “Một nam hài tử, suốt ngày khóc sướt mướt muốn cha ôm, còn ra thể thống gì? Chẳng lẽ trưởng thành học võ cũng muốn cha ôm?”
Du Thiên Trạch vừa rời khỏi cha lập tức rầm rì , duỗi tay về phía cha muốn ôm: “Nha nha nha!”
Thời Hoài Kim có chút bất đắc dĩ: “Con còn nhỏ, nàng không thể yêu cầu con quá nhiều, chờ con lớn hơn một chút sẽ hiểu chuyện.
” Dứt lời hắn lại muốn ôm con trở về.
Du Thiên Linh không cho: “Chưa từng nghe qua ba tuổi xem tiểu, bảy tuổi xem lão sao?” (câu này theo ta hiểu là dựa vào tính cách của trẻ lúc lên ba có thể thấy được tâm tính nó lúc trưởng thành, tương tự khi trẻ lên bảy bản tính sẽ duy trì mãi về sau)
Du Thiên Trạch mắt thấy cha càng ngày càng xa, oa một tiếng khóc lớn, ồn ào tới mức não Du Thiên Linh cũng cảm thấy đau.
Thời Hoài Kim thấy vậy tự mình ôm Du Thiên Trạch trở về, ôm vào trong lòng dỗ dành: “Con còn chưa được trăng tròn đâu, con nhỏ như vậy đương nhiên sẽ khóc nháo, nhưng không nên để con khóc nhiều sẽ tổn thương giọng nói.
” Nói xong hắn ôm hài tử trở về phòng, trong miệng còn nói, “Tấm Tắc ngoan, cha ôm con đi uống nước.
”
Du Thiên Linh:……
Nương, nam nhân này có biết ai là tức phụ của hắn hay không?
*
Du Thiên Linh rời đi hai tháng, lời đồn trong kinh đã nổi lên bốn phía, đồn đãi nàng lấy cớ đi cứu tế tại Lục Châu, nhưng dừng lại ở Đậu Châu cướp đoạt những nam tử tuyệt sắc, ép buộc những thiếu niên lang trong nhà gặp tai hoạ nghèo khó, bức những người này đi vào khuôn khổ hầu hạ bên giường, dọc theo đường đi còn phô trương bốn phía, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của bá tánh, quả thực tội ác tày trời.
Ngay từ đầu những lời đó chỉ là lời đồn, gần đây lại có người không quản xa xôi vạn dặm chạy vào kinh thành cáo ngự trạng, tự xưng là người bị Du Thiên Linh bắt đi làm nam sủng, bởi vì hắn không chịu chấp nhận mà cha mẹ hắn bị Du Thiên Linh đánh chết.
Còn có một số thương nhân lưu vong tự xưng là người bị Hoàng Thái Nữ cướp đoạt tiền tài, nói là cầm đi cứu tế, nếu bọn họ không cho nàng sẽ cho bọn họ nếm mùi quất roi, lại có người không chịu đem tiền bảo vệ mạng sống của mình cho nàng, đang sống sờ sờ mà bị nàng đánh chết.
Nếu Du Thiên Linh chỉ là một hoàng nữ bình thường như lúc trước, cùng lắm chỉ bị buộc tội vài câu, sau đó trừng phạt mang tính chất tượng trưng một chút.
Nhưng hiện nay nàng đã là Hoàng Thái Nữ, trữ quân tương lai, chuyện này liền trở nên nghiêm trọng, văn võ đại thần sôi nổi dâng tấu, muốn Du Bá Thiên phế truất Hoàng Thái Nữ.
Tất nhiên Du Bá Thiên không làm: “Tuy rằng tính tình Thiên Linh của trẫm có chút tùy ý, nhưng chắc chắn không làm ra loại sự tình này ! Phế truất chính là việc lớn của nước nhà, còn chưa kiểm chứng sự thật đã tùy ý phế truất, chẳng phải là coi hoàng uy là trò đùa? Trẫm không đồng ý!”
Lữ thượng thư nói: “Bệ hạ, việc này sự tình quan trọng, ngài không thể tiếp tục bao che cho Hoàng Thái Nữ! Hôm nay nàng dâm dật thiếu niên lang, nói không chừng ngày mai sẽ tàn sát bá tánh trong thiên hạ.
Trữ quân một nước, phải giống một vị Hiền Giả, nhân nghĩa lễ trí tín, ôn lương cung kiệm , có thể ban ân cho bá tánh trong thiên hạ, mà không phải là có những hành động thất đức, tàn sát bá tánh, thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại!” (Hiền Gỉa là một bậc hiền triết và ôn lương cung kiệm có nghĩa là ôn hòa lương thiện , cung kính, tiết kiệm)
Mọi người đồng thanh: “Thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại!”
Văn thái sư thân là thầy dạy học của Hoàng Thái Nữ, đứng ra nói: “Chư vị đồng liêu chớ nên nghe lời đồn bên ngoài mà nóng vội, từ cái nhìn của lão thần mà nói, mặc dù tính tình Hoàng Thái Nữ không đứng đắn, nhưng lại không phải người thất đức , lời đồn đãi không thể tin, vẫn nên đợi điều tra rõ ràng sau đó hãy định đoạt.
”
Du Bá Thiên thật vất vả mới nghe được câu nói khiến ông hài lòng, gật đầu nói: “Văn thái sư nói có lý, đợi điều tra rõ ràng sẽ định đoạt, trước tiên chư vị đại thần cứ lui xuống đi.
” Nói xong ông đứng dậy rời đi.
Rõ ràng Hoàng đế không muốn ngồi nghe bọn họ cáo trạng khuê nữ bảo bối của ông, lúc này người bình thường không dám tiếp tục tìm rủi ro, chỉ có Lưu Tiếp đứng ra nói: “Bệ hạ chậm đã, thần nghe kinh triệu doãn nói, mấy ngày gần đây có nạn dân từ Lục Châu tới chỗ hắn cáo trạng, nếu ngài không ngại trước tiên hãy nghe lời nói của những nạn dân đó, trong trường hợp oan uổng Hoàng Thái Nữ, cũng nhân tiện rửa sạch oan khuất chứng minh Hoàng Thái Nữ trong sạch , cũng cho bá tánh một công đạo.
”
Du Bá Thiên nhìn về phía kinh triệu doãn: “Lời này của Lưu Thừa tướng là thật?”
Kinh triệu doãn vội gật đầu nói: “Đúng vậy, xác thật có nạn dân từ Lục Châu đến nơi này của thần cáo trạng, thần cho rằng mỗi lời nói của bọn họ đều là bôi nhọ Hoàng Thái Nữ, nên mới cho người giam giữ bọn họ, không dám quấy nhiễu bệ hạ.
”
Du Bá Thiên nghe vậy nhíu mày, một lát sau ông nói: “Nếu kinh triệu doãn cho rằng đó là lời bôi nhọ, vậy không……”
Lữ thượng thư không cho ông cơ hội nói hết lời, giương giọng nói: “Bệ hạ, cho dù là sự thật hay bôi nhọ, đương nhiên phải thẩm tra thì mới phán quyết được, ở trước mặt bệ hạ đám người này sẽ không dám nói dối, nếu thật sự oan uổng Hoàng Thái Nữ, đây cũng là một cơ hội tốt lấy lại thanh danh cho Hoàng Thái Nữ.
”
Lữ thượng thư vừa dứt lời, thanh âm phía dưới bắt đầu nhao nhao lên, Du Bá Thiên giống như không có biện pháp, ngồi trở về một lần nữa, cau mày rất không kiên nhẫn nói: “Truyền nạn dân yết kiến!”
Nạn dân cáo ngự trạng được dẫn lên triều, không biết có phải do thân phận bọn họ là nạn dân hay không, trên người không mặc tù phục, mà là một thân xiêm y lam lũ, nhìn cực kỳ thê thảm.
Du Bá Thiên trầm giọng nói: “Người bên dưới là ai, có gì oan khuất, mau chóng trình bày.
”
Nạn dân quỳ dưới đất run như cám bã, bộ dáng có vẻ rất sợ hãi, rất lâu sau cũng không dám nói lời nào.
Lưu Tiếp ho nhẹ một tiếng nói: “Bệ hạ hỏi chuyện còn không mau trả lời? Thời điểm mở miệng phải cân nhắc thật kỹ, trước mặt thiên tử, nếu các ngươi nói dối chính là muốn rơi đầu, nếu thực sự có oan khuất, bệ hạ là minh quân, đương nhiên sẽ làm chủ cho các ngươi.
”
Lúc này một nạn dân trẻ tuổi mới quỳ lên phía trước vài bước, bộ dáng cũng chỉ mười lăm, mười sáu , thập phần thê thảm nói: “Thỉnh bệ hạ làm chủ cho thảo dân! Thảo dân nguyên là bá tánh giáp huyện Lục Châu, khi gặp phải tuyết tai liền chạy nạn đến Đậu Châu nương nhờ thân thích ở nơi đó để trải qua mùa đông, ai ngờ trước đó không lâu Đậu Châu đón một đại nhân vật, cướp đoạt thiếu niên có dung mạo anh tuấn ở khắp nơi, thảo dân nghe nói những thiếu niên đó có đi mà không có về, trong lòng sợ hãi liền lẩn trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị họ tìm được , bắt thảo dân qua làm làm…… Làm……” Lời nói nghẹn ngào , giống như không nói được nữa, hắn chỉ là vén xiêm y trên người mình lên, những vết hồng ngân trên thân thể non nớt thập phần đáng chú ý.
Du Bá Thiên nhíu mày nói: “Ngươi cũng biết người nọ là ai?”
Thiếu niên lắc đầu: “Thảo dân không biết, nhưng thời điểm thảo dân chạy trốn có lấy được một vật từ trên người nàng, cha mẹ thảo dân bởi vì bảo vệ thảo dân mà đang sống sờ sờ cũng bị đánh chết……” Hắn vừa nói vừa lấy một vật từ trong lòng ra, sau đó gục trên mặt đất khóc lớn lên.
Thái giám tổng quản trình đồ vật trong tay thiếu niên đến trước mặt Du Bá Thiên, đúng là chiếc lắc tay răng nanh chưa từng rời khỏi người Du Thiên Linh, chỉ có nàng và Phò mã mới có, Phò mã còn đang cứu tế ở Lục Châu , đương nhiên không có khả năng là Phò mã.
Một người khác lại nói: “Cái này thảo dân cũng từng gặp qua! Chính là người đã cướp đoạt thương đội của thảo dân, còn đánh chết người làm trong nhà thảo dân!” Dứt lời hắn bắt đầu tự thuật lại thương đội của hắn bị Du Thiên Linh cướp bóc như thế nào, người làm vô tội bị binh lính của Du Thiên Linh ngược đãi đánh chết như thế nào, các loại tự thuật cực kỳ tàn ác, vừa nghe liền khiến người giận sôi máu.
Trong khoảng thời gian ngắn triều đình trở nên ồn ào , mọi người phẫn nộ, tiếng công khai lên án chửi rủa Du Thiên Linh không dứt bên tai, giống như chỉ cần Du Thiên Linh đứng ở trước mặt bọn họ, bọn họ có thể vén tay áo đánh nàng một trận.
Lữ thượng thư nói: “Hoàng Thái Nữ tính tình tàn bạo, lạm sát kẻ vô tội, hành vi thất đức, thẹn không thể làm trữ quân! Thỉnh bệ hạ lập tức phế truất Hoàng Thái Nữ, áp tải về kinh thẩm tra!”
Du Bá Thiên lộ ra vẻ mặt do dự, dường như khó có thể lựa chọn, mọi người thấy vậy sôi nổi quỳ đầy đất cầu xin Du Bá Thiên hạ thánh chỉ, chỉ thiếu nước tự sát bức vua thoái vị.
Du Bá Thiên tức giận tới mức không nói ra lời: “Các ngươi…… Các ngươi……”
Lúc này bên ngoài có người vội vàng tiến vào, là người mang tin tức từ Lục Châu đến, Lưu Tiếp thân là vị quan đứng đầu, trước tiên tiếp nhận thư tín, kiểm tra không có đồ vật gì gây bất lợi cho hoàng đế xong, ông ta mới trình thư tín lên trước mặt hoàng đế.
Nhưng khi Lưu Tiếp vừa nhìn đến nội dung bức thư thì cả kinh, thất thanh nói: “Bệ hạ, Hoàng Thái Nữ vì muốn chiếm đoạt bạc cứu tế, thế nhưng lại giết hại cả Phò mã và Dương thị lang!”
Du Bá Thiên vỗ án nói: “Cái gì! Lấy tới để trẫm nhìn xem!”
Lần này không khí trong triều đình càng náo nhiệt hơn, Du Thiên Linh không chỉ không giữ được vị trí trữ quân, sợ rằng còn phải lấy cái chết để tạ tội.
“Thỉnh bệ hạ lập tức hạ thánh chỉ! Áp Hoàng Thái Nữ hồi kinh thẩm tra!”
“Bệ hạ, hoàng tử phạm pháp xử tội như thứ dân, thỉnh bệ hạ làm chủ cho bá tánh trong thiên hạ, làm chủ cho Phò mã cùng Dương thị lang !”
Du Bá Thiên đang bị bức không còn cách nào, trong điện đột nhiên nổi lên tiếng vỗ tay chói tai.
Bạch bạch bạch.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy Du Thiên Linh vốn dĩ nên ở Đậu Châu lại bước ra từ phía sau bình phong, trên người khoác áo choàng to rộng, trên giày còn nguyên bùn đấy, một bộ dáng phong trần mệt mỏi, giống như là vừa trở về không lâu.
Hiện nay Du Thiên Linh gầy đi không ít so với lúc mới rời đi, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, bộ dáng ăn không ít khổ cực.
Nàng vừa vỗ tay vừa cười nói: “Tốt, rất tốt, bổn cung không ở đây, các ngươi liền bố trí một vở diễn tới bôi nhọ bổn cung, không muốn bổn cung làm Thái Nữ cứ việc nói thẳng ra cần gì phải bôi xấu danh dự của bổn cung như vậy ?”