Du Thiên Linh ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: “Hiện giờ Hoài Ân không ở trong kinh, tuy rằng từ lâu hắn đã không bước chân ra ngoài, nhưng ở kinh thành hắn vẫn còn chút bằng hữu, suốt ngày không thấy bóng dáng như vậy chung quy sẽ khiến mọi người hoài nghi.
Hơn nữa trong cung cũng không hoàn toàn an toàn, huynh như vậy sẽ dễ dàng bị người phát hiện, tạm thời huynh về hầu phủ trước, chờ sự tình qua đi một nhà chúng ta sẽ quay về Bắc Cương, ta đưa hai người đi xem gió tuyết đêm trăng ở nơi đó, so với kinh thành thì đẹp hơn rất nhiều lần.”
Thời Hoài Kim và Du Thiên Linh đã thành thân được hai năm, không giống như lúc ban đầu hắn không hề hiểu nàng, hiện giờ chỉ cần một ánh mắt của nàng hắn đã có thể phát hiện ra nàng không thích hợp.
Thời Hoài Kim không nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Tấm Tắc , đi ra ngoài cửa: “Đưa tiểu điện hạ đến chỗ nhũ mẫu.”
Cung nữ tiến lên tiếp nhận Du Thiên Trạch, Du Thiên Trạch rời khỏi vòng tay của cha liền chu miệng lên, trong miệng kêu nha nha.
Thời Hoài Kim ôn nhu sờ đầu con: “Tấm Tắc ngoan, đi ăn sữa nào.”
Dường như Du Thiên Trạch có thể nghe hiểu lời hắn nói, vừa nghe hắn nói vậy bé liền an tĩnh lại, nằm trên đầu vai cung nữ lưu luyến không rời nhìn theo cha, nhưng cuối cùng vẫn bị cung nữ ôm đi.
Du Thiên Linh đi đến bên người Thời Hoài Kim: “Sao lại ôm con đi.”
Thời Hoài Kim xoay người trở về phòng, sau khi cùng Du Thiên Linh tiến vào phòng liền đóng cửa lại: “Con đói bụng, lát nữa gây ồn ào nàng lại không vui.”
Du Thiên Linh động động miệng muốn nói mình không có không vui, lúc này Thời Hoài Kim tiếp tục nói: “Tại sao đột nhiên muốn ta về hầu phủ, bị người nhận ra manh mối gì sao?” Dứt lời hắn rót một ly trà ấm đưa cho nàng.
Du Thiên Linh tiếp nhận chén trà, ngón tay có chút co quắp xoa miệng ly : “Có một chút, chuyện này ta đã nói qua với cha, chờ Tấm Tắc qua trăng tròn, huynh hãy quay về hầu phủ, cha sẽ nghĩ cách để Tấm Tắc có thể gặp huynh thường xuyên.”
Nàng vừa dứt lời, hắn liền hỏi: “Vậy còn nàng?”
Du Thiên Linh uống nửa ly trà, ngồi xuống nói: “Ta muốn rời kinh một chuyến.”
Thời Hoài Kim ngồi vào bên cạnh nàng, không giống như trước kia dịu ngoan không hỏi thăm chuyện của nàng, hắn hỏi: “Đi đâu?”
Du Thiên Linh ngước mắt nhìn về phía hắn, một đôi con ngươi của Thời Hoài Kim có vẻ dị thường đen bóng, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, giống như nếu nàng không nói, hắn sẽ tiếp tục hỏi, nàng nói: “Đi Tây Bắc, nơi giáp ranh với Văn Quốc, Lưu Tiếp nuôi dưỡng quân đội ở đó.”
Thời Hoài Kim nghe vậy cúi đầu nhìn về phía chén trà trong tay, nhìn nước trà dập dềnh sóng gợn, khiến hắn cũng không thể bình tĩnh nổi: “Khi nào về?”
Du Thiên Linh nhìn hắn, cảm thấy kỳ thật cái gì hắn cũng hiểu, nàng đã không cần nhiều lời: “Không biết, nếu thuận lợi rất nhanh có thể trở về.”
Nếu không thuận lợi thì một hai năm cũng chưa thể trở về là chuyện bình thường, Thời Hoài Kim đều hiểu, thật sự hiểu.
Nửa ngày sau hắn mới nói: “Sau khi ra ngoài phải chú ý bảo trọng chính mình, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận.”
Du Thiên Linh nghe vậy có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ hỏi nhiều hơn một chút, không nghĩ tới đã xong rồi, ngay cả một câu giữ lại cũng không có.
Du Thiên Linh ừ một tiếng, đần độn vô tri uống ngụm trà.
Thời Hoài Kim nâng ấm trà lên đi đến trước mặt nàng, thay nàng rót đầy ly trà, ngữ điệu chậm rãi nói: “Có phải nàng cảm thấy kỳ quái vì sao ta không nói muốn đi theo nàng hay không?”
Du Thiên Linh ngước mắt nhìn hắn.
Thời Hoài Kim mỉm cười: “Ta biết nàng đã đưa ra quyết định, cũng như sắp xếp ổn thỏa nhất cho ta, việc ta có thể làm chính là để nàng an tâm rời đi, sau đó chờ nàng trở về, ta có thể làm được, hy vọng nàng cũng có thể làm được, hãy bình an trở về.”
Du Thiên Linh có chút ngơ ngẩn nhìn hắn: “Hoài Kim……”
Thời Hoài Kim ôm chặt nàng, để nàng dán mặt trước ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập: “Thiên Linh, ta cũng coi như đồng sinh cộng tử với nàng đi? Ta đã chứng minh với nàng rằng những việc ta từng đáp ứng ta đều có thể làm được, lần này nàng rời đi, ta có đi theo cũng vô dụng, nên ta sẽ không gây thêm phiền toái cho nàng.
Nhưng nàng phải đáp ứng ta, bình an trở về.”
Thật ra mà nói, lần này Du Thiên Linh đánh cuộc rất nhiều, nhưng nàng không sợ thua, cũng sẽ không thua, hiện nay nghe được lời Thời Hoài Kim nói, trong lòng nàng lại có một tia chần chờ, có chút tham luyến cùng hắn ôm nhau gắn bó như vậy, nàng muốn buông bỏ mọi thứ cùng hắn vượt qua cả đời.
Nhưng nàng không thể, sinh tử của rất nhiều người đang đặt trên người nàng, nàng không thể lùi bước ngay lúc này.
Nàng ôm chặt hắn, nói: “Ta sẽ.”
Thời Hoài Kim chậm rãi nhắm hai mắt, cánh môi mím lại, đôi tay đặt phía sau lưng nàng dần dần hợp lại thành nắm đấm.
*
Trong một tháng Du Thiên Linh trở lại kinh thành, Du Bá Thiên ẩn ẩn có bóng dáng của tiền triều, trước tiên là Lữ thượng thư , người mở miệng vu hãm nàng bị kéo lên đài ngọ môn xử cực hình, cái chết thập phần thảm thiết, hiện giờ chín tộc của hắn đều bị bắt giữ , nhìn tình thế này ,có lẽ Du Bá Thiên muốn tru di cửu tộc.
Lúc này cả triều đình đều đang căng thẳng, loại quyền thần giống Lữ thượng thư, có rất nhiều tộc nhân làm quan trong triều, một khi tru sát chín tộc không biết có bao nhiêu người bị chém đầu.
Trong triều các đại thần liên tục dâng tấu, khuyên Du Bá Thiên xem ở mặt mũi tiểu hoàng tôn sắp sửa trăng tròn mà suy nghĩ lại, tru di tam tộc Lữ thượng thư là đủ rồi.
Du Bá Thiên vừa nhìn thấy sổ con lại càng thêm phẫn nộ, cuối cùng ông vẫn hạ lệnh chém đầu cửu tộc của Lữ thượng thư, ba trọng thần cấu kết cùng ông ta cũng bị chém đầu , trong lúc nhất thời bên trong triều đình mỗi người đều cảm thấy bất an, thẳng đến ngày tiểu hoàng tôn trăng tròn triều đình mới khôi phục lại một chút không khí vui mừng.
Tiểu hoàng tôn trăng tròn, trong cung mở đại tiệc , quần thần đều phải tiến cung chúc mừng, vì muốn mượn tiểu hoàng tôn để lấy lòng Du Thiên Linh, nên các triều thần bỏ không ít công sức, hạ lễ đều là hoa hoè loè loẹt.
Trong bữa tiệc đầy tháng , Du Thiên Linh chỉ lộ mặt một lát, ôm tiểu hoàng tôn còn non nớt, da thịt trắng nõn, thân thiết giống hệt Phò mã, nhưng sắc mặt Du Thiên Linh lại rất kém, ánh mắt khủng bố như muốn ăn thịt người, ai cũng không dám nói với nàng nhiều hơn một lời, sợ nói sai sẽ bị nàng cầm đao chém giết, cũng may nàng chỉ lộ mặt một lát liền rời đi, có lẽ nàng vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau tang phu.
Tuy nói vị Hoàng Thái Nữ này từng phóng đãng không kềm chế được, nhưng dù sao trượng phu kết tóc cũng có sự khác biệt, hắn chết oan uổng như thế chắc chắn sẽ khiến nàng thương tâm một đoạn thời gian.
Sau bữa tiệc đầy tháng , mỗi người đều ngóng trông Du Thiên Linh có thể sớm ngày thoát khỏi nỗi đau tang phu, mà triều đình cũng có thể trở về quỹ đạo, không cần sợ Du Bá Thiên tức giận.
Ai ngờ sang ngày hôm sau trong cung liền truyền ra tin tức Du Thiên Linh rời cung trốn đi, ngay cả nhi tử mới trăng tròn cũng bị bỏ ở lại, nàng rời đi một cách dứt khoát.
Du Bá Thiên sủng nữ nhi vô độ như thế, biết được việc này còn không phát điên lên, ông lập tức phái Ngự lâm quân đi ra ngoài tìm người, bãi triều ước chừng ba ngày, cuối cùng vẫn không thể đưa người trở về, vẫn là Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử khuyên nhủ ông mới chịu lên triều, nhưng ánh mắt ông nhìn triều thần giống như đang muốn sống nuốt bọn họ vậy, lúc này thế cục trong triều càng trở nên nghiêm túc, đối với các hành động vô lý của Du Bá Thiên , đám triều thần giận mà không dám nói gì, có khổ vẫn phải nuốt vào trong bụng, rốt cuộc hiện tại chỉ cần Du Bá Thiên không vui , ông thật sự có thể hạ lệnh giết chết bọn họ.
Du Bá Thiên hạ triều, trở lại hậu cung với tâm tình thật sự sung sướng nói: “Lúc này mới gọi là hoàng đế ! Muốn mắng ai liền mắng , muốn phạt ai liền phạt, nàng nhìn bọn họ xem, hiện tại ngay cả thở mạnh cũng không dám! Vẫn là khuê nữ của ta có năng lực.”
Hoàng Hậu thở dài nói: “Cũng không biết hiện tại Thiên Linh thế nào rồi, mọi việc……”
Du Tam nói: “Nương yên tâm đi, bên người Thiên Linh có không ít cao thủ, sẽ không có việc gì.”
Đang nói chuyện, bên ngoài có ma ma chạy tới, nôn nóng nói: “Nương nương! Tiểu điện hạ lại náo loạn, đã khóc nửa canh giờ rồi.”
Hoàng Hậu không có cách nào với tiểu tôn tử này, bà nhìn về phía Du Đại nói: “Lão đại, con đưa Tấm Tắc đến chỗ Hoài Kim đi, đứa nhỏ này không rời được cha, cũng không thể để đứa nhỏ khóc mãi như thế.”
Du Đại nghe vậy gật đầu nói: “Được, con sẽ đi ngay.”