Trăm mật vẫn có một sơ (ý nói trăm bí mật vẫn còn 1 chút sơ xót), dù thế nào Thời Hoài Kim cũng không nghĩ tới Hạ Diệc Thầm sẽ xuất hiện ở bên trong quân đội của Lưu Tiếp, hắn ta đã sớm bắt tay cùng Lưu Tiếp.
Tuy rằng ở trước mặt mọi người Hạ Diệc Thầm không nhận ra Thời Hoài Kim, nhưng khó tránh khỏi về sau hắn sẽ nhận ra, rốt cuộc Hạ Diệc Thầm từng ở chung sớm chiều cùng Du Thiên Linh, nói Hạ Diệc Thầm còn hiểu Du Thiên Linh hơn hắn cũng không phải nói quá, hắn có thể giấu diếm được người khác, nhưng rất khó giấu diếm được Hạ Diệc Thầm.
Nửa đêm, có một người đi vào doanh trướng giam giữ hắn, là Hạ Diệc Thầm.
Đã lâu không gặp, Hạ Diệc Thầm không còn dáng vẻ chật vật như lúc rời đi, khí chất đế vương giữa đôi lông mày càng thêm dày đặc, lúc này một thân cẩm phục huyền sắc tinh quý càng khiến cho khí chất của hắn càng thêm rõ nét.
Thời Hoài Kim lạnh lùng nói: “Ta muốn gặp Dung Tranh.” Đây là thái độ nhất quán của Du Thiên Linh đối với Hạ Diệc Thầm.
Hạ Diệc Thầm nghe vậy hơi mỉm cười, ngồi xuống bên người hắn, ánh mắt dừng ở trên mặt hắn, nhìn một lát , sau đó hắn vươn tay tới nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt đó.
May mắn người này là Thời Hoài Kim, nếu để Du Thiên Linh chịu nhục như vậy không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Thời Hoài Kim quay mặt đi né tránh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Diệc Thầm, đừng khiến ta khinh thường ngươi……”
Hạ Diệc Thầm nghe xong không tiếp tục làm chuyện dư thừa, hắn thu hồi tay ngồi thẳng thân mình, nói: “Xúc cảm này thật sự giống nhau như đúc, Phò mã xác thật có một đôi tay diệu thủ.”
Thời Hoài Kim nghe vậy quay đầu lại, trên mặt có một chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy nét tươi cười nhẹ nhàng trên mặt Hạ Diệc Thầm, hắn liền hiểu, chỉ là trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói cái gì.
Hạ Diệc Thầm mở miệng trước: “Như thế nào? Phò mã cải trang đến nghiện rồi sao? Không thể tưởng được Phò mã thật sự thật lòng với Thiên Linh, đáng tiếc ngươi không nên mạo hiểm đến nơi này.”
Thời Hoài Kim nghe vậy trấn định lại, hỏi hắn : “Hôm qua bệ hạ đã nhìn thấu ta đi?”
Hạ Diệc Thầm gật đầu nói: “Đương nhiên, người khác không hiểu Thiên Linh, nhưng ta đối với nàng đã không còn dừng lại ở hiểu biết.
Hôm qua cử chỉ và thái độ của Phò mã xác thật rất giống Thiên Linh, nhưng rõ ràng không có khí lực như Thiên Linh, tuy nhiên không thể không nói, Phò mã vẫn khiến ta rất khâm phục, có thể thay đổi từ bộ dáng trói gà không chặt thành bộ dáng như hiện nay, chắc hẳn ngươi đã phải luyện tập rất vất vả đi?”
Thời Hoài Kim hơi hơi nhấp môi dưới, ánh mắt nhìn người đối diện sáng như đuốc: “Kiên trì bền bỉ không có gì là khổ hay không khổ, không biết vì sao bệ hạ xuất hiện ở chỗ này, thay ta dấu diếm là có nguyên do gì?”
Hạ Diệc Thầm cười ha hả: “Phò mã thông minh như vậy còn cần ta phải nói thành lời sao? Nếu Phò mã đã cam tâm tình nguyện mạo hiểm thay thế Thiên Linh đến đây, thế thì cứ tiếp tục hoàn thành chuyện Thiên Linh cần làm đi, chắc hẳn Phò mã cũng rất quen thuộc với chữ viết của Thiên Linh đi? Nơi này có một phong thư, Phò mã nhìn xem thế nào.” Dứt lời hắn rút đoản đao từ thắt lưng ra, cắt đứt dây thừng trên người Thời Hoài Kim, sau đó làm một tư thế mời.
Thời Hoài Kim tiếp nhận lá thư, mặt trên là chữ viết của Du Thiên Linh, thì ra nàng đã biết chuyện hắn ở chỗ này, còn bị Hạ Diệc Thầm uy hiếp, nàng đáp ứng Hạ Diệc Thầm, chỉ cần Hạ Diệc Thầm bảo đảm an toàn cho hắn, đợi sau khi thế cục được bình ổn nàng sẽ đi theo Hạ Diệc Thầm về Hạ Quốc.
Thời Hoài Kim trừng mắt về phía Hạ Diệc Thầm: “Ngươi uy hiếp nàng? Mấy năm giao tình của các ngươi, ngươi cứ uy hiếp nàng như vậy, ngươi không sợ sẽ khiến nàng thất vọng sao?”
Hạ Diệc Thầm khẽ cười một tiếng: “Vốn dĩ lần này ta tới đây để giúp Thiên Linh, chỉ là ta không nghĩ tới Phò mã không phải nam nhân tham sống sợ chết chỉ biết tránh ở sau lưng nữ nhân.
Phò mã yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi, cũng thỉnh Phò mã phối hợp với ta, để tránh gây ra những phiền toái không cần thiết cho Thiên Linh.” Lời này tiếp tục là một lời uy hiếp.
Tất nhiên Thời Hoài Kim hiểu đạo lý trong đó, nhưng hắn không nghĩ tới bởi vì hắn mà Du Thiên Linh lại chấp nhận sự uy hiếp của Hạ Diệc Thầm, nàng không phải nữ tử vì tình mà do dự không quyết đoán như vậy, nàng nên kiên định một cách cứng rắn không chịu sự uy hiếp của Hạ Diệc Thầm ……
“Ngươi uy hiếp nàng như vậy, cho dù có một ngày nàng ở bên cạnh ngươi, tâm cũng sẽ không đặt trên người ngươi.”
Hạ Diệc Thầm đứng dậy, khẽ cười một tiếng: “Thì sao? Phò mã tự giải quyết cho tốt, không cần cô phụ một mảnh khổ tâm của Thiên Linh.” Dứt lời hắn nhanh chóng rời đi, không hề nói nhiều thêm một lời.
*
“Tướng gia, hạ quan đã đối chiếu chữ viết này với bút tích ngày xưa của Du Thiên Linh, xác thật là nàng không thể nghi ngờ, ngay cả Hạ Diệc Thầm cũng đã xác nhận, chắc chắn không thể có sơ xuất.”
Lưu Tiếp nhìn thư tín trong tay hơi chút do dự: “Bản lĩnh của Du Thiên Linh ta đã từng lãnh giáo qua, mặc dù nàng là nữ tử, nhưng lại rất ít người có thể trở thành đối thủ của nàng, dễ dàng bị bắt như thế, ta luôn cảm thấy không thể tin tưởng.”
“Tướng gia , cho dù nàng lợi hại hơn nữa, cũng không thể lấy một địch trăm đi? Ngài không cần nghĩ nhiều, hiện nay là thời cơ tốt nhất để hành động, ngài không nên bỏ lỡ cơ hội này, nếu ngài vẫn tiếp tục do dự, không biết sẽ còn xảy ra biến động gì nữa.”
Lưu Tiếp tinh tế suy nghĩ một phen, hiện nay xác thật là cơ hội hiếm có, có thể là do ông suy nghĩ nhiều.
Quan hệ của Hạ Diệc Thầm và Du Thiên Linh sâu sắc như thế, nhất định không thể nhận sai người, hơn nữa nếu đó không phải Du Thiên Linh đời nào Hạ Diệc Thầm lại buông tay cho ông mượn binh? Chắc chắn hắn đã đạt được thứ hắn muốn.
Hơn nữa, Thời Hoài Kim đã chết lại đột nhiên sống dậy, mặc dù hiện nay đã mất trí nhớ, nhưng rất khó đảm bảo rằng một ngày nào đó hắn sẽ không nhớ lại, đến lúc đó hắn sẽ tố giác ông trước triều đình, nói không chừng tất cả những nỗ lực của ông đều trở thành công cốc.
Suy nghĩ như vậy, Lưu Tiếp không hề do dự nữa, ông cầm bút lông nhanh chóng viết hai phong thư: “Truyền lệnh xuống, bắt đầu hành động.”
Sau khi Du Quốc bắt tay cùng Văn Quốc chia cắt Tuy quốc, hai nước vẫn luôn sinh sống hòa bình không có việc gì, ai ngờ Văn Quốc đột nhiên phát binh tấn công biên cảnh Tây Bắc của Du Quốc, mới chỉ qua ba ngày đã công phá xong Từ Thành, chiến sự biên quan báo nguy.
Du Bá Thiên vội vàng tuyên bố điều lệnh, rút hơn phân nửa tinh binh tại kinh thành điều đi Tây Bắc ứng chiến Văn Quốc, toàn bộ kinh thành bao phủ dưới khói mù thất thủ của biên quan .
Tuyết tai ôn dịch vừa mới qua đi, Du Bá Thiên lại vừa dọn dẹp toàn bộ triều đình một phen, khiến cho nhân tâm hoảng sợ, hiện nay lại nghênh đón chiến sự cùng Văn Quốc, toàn bộ triều đình chìm trong tình cảnh bi thảm, mệt mỏi tới mức kiệt sức.
Một đại thần bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, tuyết tai vừa chấm dứt không lâu, quốc khố căng thẳng, dân chúng lầm than, chắc chắn không thể chịu nổi một hồi chiến sự, còn thỉnh bệ hạ phái sứ thần đi Văn Quốc thương lượng, mọi việc nên lấy đại cục làm trọng !”
Du Bá Thiên nghe vậy nổi giận nói: “Khốn nạn! Cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng? Người đã đánh tới cửa rồi, chẳng lẽ còn muốn ta dâng thành trì của Du Quốc lên cầu hòa? Văn Quốc đừng mơ tưởng đoạt đi một phân đất nào của Du Quốc chúng ta!”
Vị đại thần kia lại nói: “Thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại, một cuộc chiến phải tiêu hao biết bao nhiêu nhân lực cùng vật lực , lấy thế cục hiện nay của nước ta khó có thể đáp ứng điều này, chỉ có giảng hòa mới có thể lấy đại cục làm trọng, lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt ! Bệ hạ!”
Du Bá Thiên đứng dậy phỉ nhổ: “Ta nhổ vào! Muốn trẫm giảng hòa sao, tưởng bở? Cho dù trẫm tự mình ra trận, cũng phải đánh cho chúng tè ra quần, trận chiến này nhất định phải đánh, ngươi không cần khuyên can !” Dứt lời ông dứt khoát vỗ mông chạy lấy người, không thèm nghe mấy đại thần đó lải nhải nữa.
Mọi người thấy đế vương đi rồi thì sôi nổi lắc đầu.
“Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đợi thiết kỵ của Văn Quốc bước vào kinh thành sao?” (thiết kỵ : một bộ áo giáp dạng lưới hoặc dạng vảy cá che kín toàn thân chiến mã và người cưỡi)
“Bệ hạ không nghe lời khuyên can, trận này không thể đánh !”
Một tháng sau, lại có chiến báo, đại quân Văn Quốc đã công phá phòng tuyến sông Ngũ Luân, nhìn tính thế này là muốn tiến thằng vào kinh thành, trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong kinh thành đều hoảng sợ, các đại thần lại lần nữa thỉnh cầu Du Bá Thiên giảng hòa, Du Bá Thiên chấp mê bất ngộ muốn đích thân mặc áo giáp ra trận, mọi người đồng thanh hô hoang đường, trong triều đã ẩn ẩn có tiếng gió phản đối Du Bá Thiên.