Cá Voi Cô Đơn

Chương 30

"Anh tên Kỷ Hồng Triết, Kỷ trong kỷ niệm, Hồng trong từ bi hồng, Triết trong triết học, ở phòng số ba bên cạnh, bọn họ đều gọi anh là anh Triết, em tên gì?" Chàng trai trẻ mồ hôi đầy đầu, tươi cười nhìn cô.

"Xạo sự, bọn tôi đều gọi cậu là anh gà mà!" Một người bên cạnh nói.

"Cút!" Chàng trai đá cậu ta một cú.

***

Chiêm Hỉ gần như đã quên mất dáng vẻ của anh ta, tên của anh ta, nhưng vẫn nhớ lời nói đầu tiên anh ta nói với cô.

Lạc Tĩnh Ngữ vào bếp nấu ăn, Kỷ Hồng Triết và Chiêm Hỉ ngồi trong phòng khách, cách nhau rất xa.

Kỷ Hồng Triết bắt chéo chân, nhìn vẻ mặt xa cách cùng thân hình cứng đờ của Chiêm Hỉ, cười nói: "Cô đừng căng thẳng, tôi sẽ không nói với Tiểu Ngư. Hôm nay là lần đầu gặp mặt của chúng ta, hiểu chứ?"

Anh ta ỷ vào Tiểu Ngư không nghe được, âm thanh cũng rất lớn, nhưng Chiêm Hỉ không thể như thế, nói nhỏ: "Tôi không sợ Tiểu Ngư sẽ biết."

"Tôi hiểu, vốn dĩ cũng chẳng có gì." Kỷ Hồng Triết lắc đầu cười, "Thật trùng hợp, cô lại quen biết với Tiểu Ngư. Tôi đã biết cậu ta hơn hai mươi năm, lớn lên cùng nhau ở một tiểu khu, khi đó nhà bọn tôi cách nhau một tầng lầu."

"Ồ." Chiêm Hỉ vẫn buồn rầu, cảm thấy thế giới này thật nhỏ.

Kỷ Hồng Triết tò mò: "Cô quen cậu ta như thế nào?"

Chiêm Hỉ không muốn nói chuyện ban đầu, trả lời: "Quen biết qua sống chung một tòa nhà, anh ấy giúp tôi lắp ráp tủ."

"Hả? Lạc Tĩnh Ngữ còn biết nói chuyện sao? Sao có thể chứ!" Kỷ Hồng Triết cảm thấy hứng thú, "Khi còn nhỏ, cậu ta hướng nội, có cô bé trong tiểu khu chọc cậu ta, cậu ta còn không thèm để ý tới, chỉ biết về nhà khóc nhè."

Chiêm Hỉ: "..."

Tiểu Ngư khóc nhè à... Chậc chậc chậc, sao cảm thấy đáng yêu thế nhỉ?

Kỷ Hồng Triết hỏi tiếp: "Cô tốt nghiệp chưa?"

"Rồi." Chiêm Hỉ gật đầu, "Năm trước."

Kỷ Hồng Triết đưa cho cô một danh thiếp: "Hiện tại tôi đang làm sale bán nhà. Công ty cách đây hơi xa, nếu có hứng thú cứ đến tìm tôi."

Chiêm Hỉ nhận lấy, lầm bầm: "Khi nào tôi mới mua nhà được đây."

Kỷ Hồng Triết: "Tại sao không chứ? Tiểu Ngư đã mua căn hộ từ hai, ba năm trước, cũng giống như cô bây giờ đấy."

Chiêm Hỉ hỏi: "Vậy anh có mua nhà không?"

"Không." Kỷ Hồng Triết cảm thấy tự nhiên mà nói, "Chẳng vội kết hôn, mua nhà làm gì?"

Thấy Chiêm Hỉ lại nhìn về phía bếp, Kỷ Hồng Triết hỏi: "Hiện tại mẹ cô đang làm gì?"

"Hả?" Chiêm Hỉ giật mình, "Đang, đang về hưu ở nhà."

"Ha ha." Kỷ Hồng Triết cười quái dị, "Tôi còn cho rằng bà ấy đã mất rồi."

Sắc mặt Chiêm Hỉ biến đổi: "Anh có ý gì?"

"Không có gì." Kỷ Hồng Triết chỉ vào bếp, lấy hộp thuốc lá và bật lửa, "Cô đi tìm Tiểu Ngư đi, thất thần, không quan tâm tôi. Tôi đi hút một điếu đây."

Chiêm Hỉ sớm đã muốn vào bếp, sau khi nghe thấy liền rời ngày, Kỷ Hồng Triết "hừ" một tiếng, đứng lên ra ban công.

Trong bếp, hương thơm vịt hấp bia đã nồng đậm, bếp bên cạnh đang đặt mọt nồi hấp, không biết đang chưng cái gì. Lạc Tĩnh Ngữ quay lưng với cửa cắt nấm, Chiêm Hỉ vào anh cũng không phát hiện.

Cô ở phía sau nhìn anh xắt rau nấm, rất nhanh đã thành những miếng nhỏ. Chiêm Hỉ cảm thấy tay của Tiểu Ngư thật giống thơ văn, chuyện gì cũng có cảm giác hoa mỹ.

À... Trừ việc gõ chữ.

Nghĩ thế, Chiêm Hỉ không nhịn được mỉm cười, đúng lúc Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy bóng một người mơ hồ trên tường gạch men, quay đầu mìm cười nhìn Chiêm Hỉ. Cô đến bên cạnh anh, hỏi: "Anh muốn làm món gì?"

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào các loại nấm đã cắt, rồi chỉ vào tô sườn đã được đun cách thủy, đôi tay tạo ra hình chén, Chiêm Hỉ nói: "Canh sườn với nấm!"

Lạc Tĩnh Ngữ giơ ngón cái với cô.

Anh lấy muôi đảo vịt trong nồi bia, cảm thấy vừa đủ rồi tắt lửa, nhấc vịt đem ra bàn, tiếp đó đun một nồi nước trên bếp.

Bận rộn một lúc, anh quay sang, phát hiện Chiêm Hỉ vẫn đang dựa vào bên bàn, ánh mắt trống rỗng, tựa như đang ngẩn người.

Lạc Tĩnh Ngữ huơ huơ tay trước mặt cô, Chiêm Hỉ định thần, anh lấy tay vẽ một dấu chấm hỏi trên không trung, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.

Chiêm Hỉ cười cười, tự nhiên gạt tay anh: "Tôi không sao, đừng quan tâm."

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào cô, rồi chỉ ngoài cửa.

Chiêm Hỉ hỏi: "Anh muốn tôi ra tán gẫu với bạn của anh sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu.

"Tôi không vui lắm." Chiêm Hỉ khoanh tay, "Tôi không biết anh ấy, muốn ở đây với anh."

Cô nói như thế... Lạc Tĩnh Ngữ thật ấm áp trong lòng! Căn bản anh cho là mình không thể nghe, Hoan Hoan có thể tâm sự với Tiểu Triết, sẽ không nhàm chán, kết quả thế mà cô lại muốn ở cùng anh, thật sự... Rất vui sướng!

Đến mức... Lạc Tĩnh Ngữ lập tức gắp chân vịt vào một chén nhỏ, còn đưa cô một đôi đũa.

Chiêm Hỉ không khách khí, bưng chén lên gặm chân vịt, vừa ăn vừa nói: "Nhoàm... Ngon quá! Đây là gì? Vịt om sấu à? Mẹ tôi làm vịt om không phải vị này."

Lạc Tĩnh Ngữ cầm một lon bia đưa cô, Chiêm Hỉ lập tức hiểu ra: "Vịt hấp bia! Wow, anh còn biết làm vịt hấp bia đấy à! Thực sự rất giỏi!"

Trên bàn ăn, năm món mặn một món canh: Vịt hấp bia, cua lớn hấp, trứng ốp la, súp lơ luộc, đậu hà lan

"..." Kỷ Hồng Triết nhìn món ăn rực rỡ sắc màu, nói với Chiêm Hỉ, "Cô nói thử, là cô hưởng phúc của tôi hay là tôi hưởng từ cô? Thật phong phú."

Chiêm Hỉ nhanh chóng chảy nước dãi, dửng dưng nói: "Anh phải hỏi Tiểu Ngư chứ."

"Hỏi thì cậu ta nói là hiếu khách." Đại ca Kỷ Hồng Triết ngồi xuống ngang tàng, Chiêm Hỉ định ngồi đối diện xéo với anh ta, để ngồi cạnh Tiểu Ngư, Kỷ Hồng Triết lại gọi cô.

Anh ta nói: "Cô ngồi cạnh tôi đi."

Chiêm Hỉ mất vui: "Tại sao chứ?"

"Tiểu thư, động não đi, cậu ta phải nhìn mặt cô mới biết được cô đang nói gì chứ. Ngồi đối diện cậu ta là thích hợp nhất, hiểu chưa?" Kỷ Hồng Triết cạn lời, "Cô cho là tôi muốn ngồi cạnh cô à? Tôi cũng muốn nói chuyện với cậu ta, tôi ngồi cạnh cậu ta dùng thủ ngữ, bọn tôi đều phải sái hết cả cổ đấy."

Thì ra là thế, Chiêm Hỉ hiểu rõ, đến giúp Tiểu Ngư lấy bát đũa, rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh Kỷ Hồng Triết.

Quà Tặng đã ăn no, bò lên nệm nằm liếm lông, nhìn những con thú hai chân chuẩn bị ăn.

Ba người ngồi xuống, Kỷ Hồng Triết lái xe nên không thể uống rượu, Lạc Tĩnh Ngữ lấy một ít nước dừa cho bọn họ. Nước dừa hơi ấm, do Chiêm Hỉ nói cô muốn uống nước ấm.

Kỷ Hồng Triết nhìn bàn xếp, nói thủ ngữ: [Tiểu Ngư, căn hộ của cậu lớn thật, tại sao lại keo kiệt với bàn thế? Giống như bàn ngoài quán ăn khuya.]

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Chiêm Hỉ đối diện, nói thủ ngữ: [Lúc trước tôi đều ăn cơm một mình, thường ngày không cần bàn này.]

Kỷ Hồng Triết cũng nhìn Chiêm Hỉ, vẻ mặt hài hước: [Vậy hiện tại thế nào?]

Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày, ánh mắt bảo anh ta đừng nói nữa.

Chiêm Hỉ nhìn bọn họ kỳ quái, hỏi Kỷ Hồng Triết: "Hai người đang nói gì thế?"

Kỷ Hồng Triết vớt một con cua lớn, tháo dây buộc: "Bọn tôi đang nói, Tiểu Ngư muốn mua một bàn ăn mới."

Chiêm Hỉ chuyển sang Lạc Tĩnh Ngữ: "Ồ? Sao thế?"

Lạc Tĩnh Ngữ không thấy được Kỷ Hồng Triết nói, không hiểu Chiêm Hỉ đang hỏi gì, muốn cầm lấy điện thoại, Chiêm Hỉ mau chóng ngăn cản: "Ăn cơm trước, chút nữa sẽ nói."

Kỷ Hồng Triết cười hì hì nhìn bọn họ, bẻ mai cua: "Ối, vàng tươi! Không tệ."

Có Kỷ Hồng Triết ở đây, bữa cơm không còn an tĩnh như ngày thường.

Kỷ Hồng Triết làm thêm công việc phiên dịch buổi tối, tự giác liên thông giao tiếp giữa Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ. Khi nói chuyện với Chiêm Hỉ, anh sẽ dùng thêm cả thủ ngữ để Lạc Tĩnh Ngữ cũng xem hiểu, chủ yếu là phiên dịch lại thủ ngữ của Lạc Tĩnh Ngữ cho Chiêm Hỉ.

Thế là, Chiêm Hỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngư buông thả mình dùng thủ ngữ như thế, động tác rất nhanh, có khi dùng một tay, có khi cả hai tay, chỉ nhìn thấy vài động tác tạo ra từ đôi tay xinh đẹp của anh.

Cô chỉ học qua mấy từ đơn giản của thủ ngữ, hoàn toàn không hiểu, nhận ra lời hứa son sắt muốn học thủ ngữ đối với Tiểu Ngư buồn cười đến mức nào. Không biết phải học bao lâu mới có thể đạt đến trình độ của Kỷ Hồng Triết đây.

Kỷ Hồng Triết rất thích ăn vịt hấp bia của Lạc Tĩnh Ngữ, đặc biệt là chân vịt. Anh nhìn Lạc Tĩnh Ngữ gắp một chân vịt cho Chiêm Hỉ, liền tìm cái chân khác trong dĩa, cuối cùng... Thất bại.

"Này, sao con vịt này chỉ có một chân?" Kỷ Hồng Triết thắc mắc.

Chiêm Hỉ gặm chân, ánh mắt vô tội.

Lạc Tĩnh Ngữ cười đến run cả vai, gắp cánh vịt đưa cho Kỷ Hồng Triết, nói thủ ngữ: [Xin lỗi, tạm chấp nhận đi.]

Ăn đã no, ba người trò chuyện giết thời gian.

"Lúc trước tôi theo đuổi con gái, lần nào cũng sẽ đến tìm Tiểu Ngư." Kỷ Hồng Triết vừa nói chuyện, vừa dùng thủ ngữ, "Đến cướp mấy thứ mà con gái thích, gì mà nến thơm, trang sức nhỏ, chìa khóa nhỏ đưa cho bạn gái, nói là tôi tự làm, còn không thèm trả tiền cho cậu ta."

Lạc Tĩnh Ngữ bị anh ta chọc cười, thở dài lắc đầu.

Chiêm Hỉ quay sang nhìn Kỷ Hồng Triết: "Anh không thấy ngại mà còn nói, sao lại bắt nạt anh ấy!"

"Tôi cũng từng giúp cậu ta." Kỷ Hồng Triết cười nói, "Đến trường thì tôi giúp cậu ta làm bài tập, cô không biết thành tích của cậu ta kém thế nào đâu! Chọn đáp án Tiếng Anh toàn phải dựa vào hên xui."

Lạc Tĩnh Ngữ đỏ mặt, nhanh chóng múa tay để anh ta đừng vạch áo mình nữa.

Chiêm Hỉ cười khanh khách nói: "Lẽ nào ngữ văn không phải như thế?"

Kỷ Hồng Triết nói: "Làm Ngữ Văn cũng ổn, tai họa là làm một bài văn lớn, ngay cả đứa trẻ tám tuổi còn viết mạch lạc hơn cậu ta."

"Ha ha ha... Tôi có thể tưởng tượng được!" Chiêm Hỉ cười ra nước mắt.

Lạc Tĩnh Ngữ tức giận, lấy càng cua ném về phía Kỷ Hồng Triết.

"Thôi, không nói không nói nữa, chuyện đã nhiều năm rồi." Kỷ Hồng Triết không uống rượu nhưng không biết tại sao có cảm giác hơi say, nhìn phòng khách rộng lớn rồi nhìn đến người đàn ông anh tuấn trước mặt, nói với Chiêm Hỉ, "Thật ra nhiều năm rồi tôi không liên lạc với Tiểu Ngư, sau khi chuyển nhà thì lại xa, nhà cậu ta ở Thành Bắc, còn tôi ở Thành Nam, hẳn là cô biết nhỉ? Ở bên phía đường Vạn Giang."

Chiêm Hỉ ngạc nhiên: "Tôi không biết."

"Phải không đó?" Kỷ Hồng Triết cười cười, "Tôi cho rằng cô biết."

Chiêm Hỉ thắc mắc: "Tại sao tôi phải biết."

Kỷ Hồng Triết không trả lời.

Đoạn đối thoại này, Lạc Tĩnh Ngữ đã thấy rõ, những không hiểu, cũng không để trong lòng. Anh chỉ cảm thấy bầu không khí lúc này rất thoải mái.

Tiểu Triết là bạn thân của anh, Hoan Hoan là bạn bè, hai người họ lần đầu gặp mặt nói chuyện rất vui vẻ, không có gì ngăn cách, Hoan Hoan còn bị Tiểu Triết chọc cười.

Lạc Tĩnh Ngữ rất hâm mộ, từ nhỏ Tiểu Triết đã có tài ăn nói, khi có cậu ta ở đó, không cần phải lo buồn chán. Không an tĩnh như ngày thường ăn cơm với Hoan Hoan, nhàm chán cực kỳ.

Ăn xong, Lạc Tĩnh Ngữ rửa chén, Chiêm Hỉ cũng ở lại bếp. Kỷ Hồng Triết nhìn bếp thông qua cửa kính, người con trai rửa chén, cô gái ở cạnh anh, đôi lúc sẽ giật nhẹ tay áo của anh, nhón chân lên nói chuyện, nụ cười xán lạn.

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn mặt Chiêm Hỉ, Kỷ Hồng Triết nhìn không thế vẻ mặt của anh, nhưng có thể tưởng tượng, nhất định anh sẽ kiên nhẫn "lắng nghe".

Kỷ Hồng Triết buồn bực, nhìn hình ảnh trong bếp, tựa như Lạc Tĩnh Ngữ có thể nghe thấy, có thể nói. Nhưng sự thật là, Tiểu Ngư bị điếc nặng, không có một chút khả năng nào có thể nghe, còn không dùng được máy trợ thính, miễn bàn đến việc học nói.

Tại sao Chiêm Hỉ có thể tán gẫu tự nhiên với anh được như thế? Tại sao Tiểu Ngư lại không thèm để ý đến việc mình không nghe được?

Thường ngày bọn họ giao tiếp như thế sao?

Cảm giác ngọt ngào với đối tượng khác là thế nào?

Tiểu Ngư là đối tượng của Chiêm Hỉ sao?

Thật hay giả thế?

Kỷ Hồng Triết thở dài, chuyện này không bình thường...

Lạc Tĩnh Ngữ rửa xong chén, Chiêm Hỉ giúp anh đem chén đi phơi. Lạc Tĩnh Ngữ đã suy nghĩ một lúc lâu, lấy điện thoại đánh chữ: [Hoan Hoan, tối ngày mốt cô có thể nhà tôi ăn cơm không?]

Chiêm Hỉ xem qua liền hỏi: "Tại sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Sinh nhật 26 tuổi của tôi.]

Chiêm Hỉ: "..."

Ngày mốt, thứ ba ngày 21 tháng 1, là sinh nhật tròn 26 tuổi của Tiểu Ngư!

Chiêm Hỉ nhìn vào mắt anh: "Anh không về nhà sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, gõ chữ: [Bận, không có thời gian.]

Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút, hỏi: "Chỉ có hai người chúng ta sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu đầy bất an, sợ Hoan Hoan biết chỉ có hai người họ, sẽ không đến.

Nhưng Hoan Hoan không để anh thất vọng, cười nói: "Được, tôi sẽ cùng anh ăn sinh nhật."

Lạc Tĩnh Ngữ cười rộ lên, đôi mắt khẽ cong, vẻ mặt cực kỳ sung sướng.

Đã trễ, Chiêm Hỉ cùng Kỷ Hồng Triết đều tạm biệt. Tối nay Tiểu Ngư còn phải làm tiếp để đẩy nhanh tốc độ, anh không được ngủ đủ, Chiêm Hỉ không muốn làm phiền anh.

Lạc Tĩnh Ngữ đứng bên cửa nhìn hai người đổi giày.

Kỷ Hồng Triết nói thủ ngữ: [Đưa túi rác cho tôi, tôi sẽ giúp cậu vứt. Bên ngoài lạnh lắm, cậu đừng đi.]

Lạc Tĩnh Ngữ không nghĩ nhiều, dọn rác một lúc, đưa tới cửa.

Kỷ Hồng Triết quay lưng với anh mang giày, đột nhiên nói: "Chiêm Hỉ, tôi ở dưới tầng chờ cô, có việc cần hỏi."

Âm lượng của anh ta rất bình thường, khiến Chiêm Hỉ giật mình, nhanh chóng nhìn sang Tiểu Ngư đang cười ngu ngơ, Chiêm Hỉ mới nhớ tới anh không nghe thấy.

Cô cũng cúi đầu mang giày, quay lưng với Tiểu Ngư nói: "Biết rồi."

"Ừm." Kỷ Hồng Triết nhấc túi rác ra cửa, vẫy tay với Lạc Tĩnh Ngữ, tự mình xuống lầu.

***

Trong ký ức, cũng là một đêm đông, hình như là tháng 12.

Chiêm Hỉ học năm nhất, vừa qua sinh nhật 19 tuổi.

Bạn trai lúc đó của La Hân Nhiên là đội trưởng bóng rổ, đang so tài với đội tuyển bên đại học gần đó, bạn cùng phòng cũng đi theo để cỗ vũ.

Cuối cùng bại trận, do đội bóng của đối phương có một chàng trai đánh rất tốt, vóc dáng cao lớn, vẻ mặt hung dữ, cực kỳ hung hăng.

Trời lạnh như thế, Chiêm Hỉ và các bạn học nữ run rẩy bên sân bóng, còn người đó lại cởi sạch đồ thi đấu, lộ ra cơ thịt săn chắc, vừa uống nước vừa giỡn với đồng đội.

Chiêm Hỉ chưa từng thấy loại con trai thế này, không khỏi nhìn nhiều lần, không ngờ người đó cũng chú ý tới cô, bước chân đến bên cạnh, sau khi tự giới thiệu liền hỏi tên của cô.

Ma xui quỷ khiến, bọn họ add WeChat với nhau, sau đó, người đó thỉnh thoảng tìm cô tán gẫu.

Chiêm Hỉ mới thoát khỏi không khí ngột ngạt của cao trung, chưa kịp thích ứng với cuộc sống thoải mái trên đại học, lúc tán gẫu còn hơi câu nệ.

Cô cho rằng đối phương sẽ cảm thấy cô nhạt nhẽo giống như những người bạn cao trung của mình, nhưng không.

Anh vẫn duy trì sự hiếu kỳ lúc ban đầu, còn rất kiên trì, lúc tán gẫu luôn giỏi khuấy động không khí, nói chuyện rất thú vị, cười rất nhiều, thường chọc Chiêm Hỉ cười, từ ngữ dùng rất phong phú.

La Hân Nhiên nói người này là cao thủ tình trường, bảo Chiêm Hỉ đừng quá tin.

Chiêm Hỉ nửa tin nửa ngờ, không thể phân rõ giới hạn với anh ta. Lúc ấy cô quá ngây ngô, lần đầu gặp phải bạn nam cao lớn, đẹp trai, hài hước, săn sóc cô như thế. Chiêm Hỉ biết anh ta có cảm tình với mình, lý trí bảo cô phải quan sát thêm nữa, đừng để bị người ta lừa mất.

Bọn họ gặp mặt được ba lần, ngoài trừ lần mới gặp ở sân bóng rổ, lần thứ hai là người kia tìm cô đi dạo, mời cô ly trà sữa. Lần thứ ba là lễ Giáng Sinh, người đó đến trường học Chiêm Hỉ, cô liền mời anh ta ăn một bữa ở căn tin.

Anh ta tặng quà Giáng Sinh cho Chiêm Hỉ, là một kẹp tóc dâu tây đáng yêu. Anh ta nói tự mình làm, Chiêm Hỉ không tin lắm, nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của anh ta, không giống như sẽ là người khéo léo.

Nguyên Đán năm ấy, Chiêm Hỉ về nhà, vẫn duy trì liên lạc qua WeChat với người kia.

Cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không đoán được làm sao Trì Quý Lan biết được.

Tóm lại, sau Nguyên Đán, mẹ bỗng đuổi theo đến trường, tìm giáo viên hướng dẫn để quậy, nói trường học quản giáo không nghiêm, để cho bạn học nam ngoài trường tùy ý ra vào, loại người đó là lưu manh côn đồ, có ý đồ muốn dụ dỗ con gái ngây thơ của bà. Nếu xảy ra chuyện thì trường học không thoát nổi trách nhiệm đâu!

Không chỉ có thế, Trì Quý Lan còn kéo Chiêm Hỉ vào phòng ngủ của cô, mắng ba người bạn cùng phòng đến trào máu, đặc biệt là hướng đến La Hân Nhiên.

Khi khai giảng, Trì Quý Lan đã không vừa mắt với La Hân Nhiên, nhắc mãi chuyện đổi phòng với Chiêm Hỉ.

Không biết xui xẻo thế nào, lúc ấy La Hân Nhiên mới vừa nhuộm tóc xanh lam, ném gói thuốc và bật lửa lên bàn, Trì Quý Lan nhìn thấy liền điên loạn, thiếu chút nữa nhào tới đánh người, bị quản giáo ngăn lại mới không thể.

La Hân Nhiên không thèm để ý đến bà, ra khỏi phòng. Trì Quý Lan ngồi trong phòng mắng rất lâu, chặn đầu Diêu Dĩnh và Triệu Tình Tình, nói các cô đừng mong làm hư con gái bà, cuối cùng yêu cầu quản giáo đổi phòng ngủ cho Chiêm Hỉ, nếu không sẽ không để yên chuyện này!

Từ đầu đến cuối, Chiêm Hỉ đứng cúi đầu bên cạnh bà, khóc thút thít, Diêu Dĩnh và Triệu Tình Tình nhìn cô, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Nghĩ đến cao trung cũng như thế, Trì Quý Lan không phải lần đầu tiên đến trường cãi nhau, nhưng cô đã vào đại học, tại sao còn bị như vậy?

Trước cửa phòng tập trung rất nhiều người, đi qua đi lại, hứng thú nhìn Trì Quý Lan mắng chửi người, còn La Hân Nhiên qua đêm không về.

Lúc ấy Chiêm Hỉ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó Trì Quý Lan tự mình nói, bà xem điện thoại của con gái, phát hiện lịch sử trò chuyện của người kia, liền cảnh cáo đối phương.

Chiêm Hỉ kinh ngạc, hỏi mẹ rốt cuộc nói gì với anh ta, Trì Quý Lan trả lời cũng không nói gì cả, chỉ hỏi gia cảnh của anh ta, điều kiện hơi kém! Bà phải khiến cậu ta cách xa con gái mình một chút.

Kỳ thật, Chiêm Hỉ lúc đó cũng không biết gia cảnh của người kia, bọn họ mới quen chưa đủ một tháng, chưa tán gẫu đến vấn đề đó.

Trì Quý Lan đắc ý, nói nếu như bà không phát hiện sớm, Chiêm Hỉ sẽ bị người này quấn lấy, đời này toang rồi.

Sau đó, Chiêm Hỉ không đổi phòng ngủ, do không phòng nào chịu nhận cô, mọi người đều bị mẹ cô dọa sợ rồi.

Chiêm Hỉ khóc thầm mấy ngày, khi đó cô rất khó xử, chỉ biết khóc, không dám xin bạn cùng phòng tha thứ. Ngày nào cũng có người ra ra vào vào, cảm giác được mọi người đều đang nhìn cô, chỉ trỏ sau lưng.

La Hân Nhiên thấy cô thật sự đáng thương, liền tỏ thái độ trong phòng, nói chuyện này thật ra không liên quan đến Chiêm Hỉ, cô muốn tiếp tục làm bạn với Chiêm Hỉ.

Diêu Dĩnh và Triệu Tình Tình rất khoan dung, cũng đồng ý, chỉ là Diêu Dĩnh nói, Trì Quý Lan không thể đến đây, nếu không bọn cô đều bị ép tới điên mất.

Chiêm Hỉ bảo đảm, từ đó về sau cô không dám đến gần bạn nam nào, toàn bộ tâm tư đều đặt trên việc học.

Còn người kia, sau khi xảy ra chuyện, cô liền gửi một câu với đối phương "Xin lỗi, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa", nhưng lại phát hiện, cô đã bị người ta kéo vào danh sách đen.

***

Sau khi Chiêm Hỉ tạm biệt Lạc Tĩnh Ngữ, dẫn mèo nhỏ về 802 trước rồi vào thang máy xuống tầng.

Ra khỏi tòa nhà, cô liền thấy một người cao lớn đứng trong bóng tối, có một ánh lửa lập lòe nơi đó, Kỷ Hồng Triết đang hút thuốc.

Chiêm Hỉ đút tay vào túi đến trước mặt anh, hỏi: "Anh muốn hỏi tôi điều gì?"

Kỷ Hồng Triết hít một hơi, cười nói: "Cô nói thử?"

"Tôi không biết."

"Cô và Tiểu Ngư..." Kỷ Hồng Triết hỏi, "Hiện tại như thế nào?"

Chiêm Hỉ cảnh giác: "Đâu liên quan tới anh?"

"Đúng là không liên quan, cô đừng căng thẳng, hiện tại tôi không hứng thú với cô, tôi đã có bạn gái, cô đừng nghĩ nhiều." Kỷ Hồng Triết nói, "Biết tôi vì sao lúc nãy hỏi cô là mẹ của cô còn sống không chứ?"

Đây là một vấn đề rất mất lịch sự, từ trước đến giờ Chiêm Hỉ chưa từng nghĩ sẽ có một người trực tiếp hỏi người thân đối phương còn sống hay không. Chiêm Hỉ nghe thấy liền tức giận: "Anh thật mất lịch sự!"

"Cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là nếu mẹ cô còn, cô sẽ có lá gan lui tới với Lạc Tĩnh Ngữ sao?" Kỷ Hồng Triết không đoán được, "Mẹ cô là người như thế nào, cô không biết à? Bà ta đối xử với tôi như thế, nếu biết con gái bảo bối của mình qua lại với một tên câm điếc, bà ta không giết Tiểu Ngư à?"

Chiêm Hỉ nắm được vài thông tin quan trọng, hỏi: "Mẹ tôi đối xử với anh thế nào?"

Kỷ Hồng Triết bị chọc cười: "Thật sự cô không biết sao?"

Chiêm Hỉ lắc đầu.

"Đơn giản mà nói đi." Kỷ Hồng Triết nói với cô, "Nguyên Đán năm ấy, mẹ cô giả làm cô nói chuyện phiếm với tôi, nói phải gửi quà năm mới cho tôi, hỏi tôi địa chỉ nhà. Tôi cũng ngốc nghếch đưa cho bà ta."

Lưng Chiêm Hỉ bỗng đổ một trận mồ hôi lạnh, chuyện này Trì Quý Lan chưa từng nói đến.

Kỷ Hồng Triết tiếp tục: "Sau đó, đột nhiên bà ta đến nhà tôi, lúc đó tôi đang ở trường, trong nhà chỉ có ba và mẹ. Lúc nãy cô cũng biết, ba mẹ tôi là người câm điếc giống Tiểu Ngư. Chiêm Hỉ, mong cô suy nghĩ một chút, người mẹ thân yêu của cô biết ba mẹ tôi là câm điếc, bà ta sẽ làm gì?"

Chiêm Hỉ không thể tưởng tượng được, trong lòng chỉ nghĩ đến một câu – máu me ngập trời.

"Cụ thể thì tôi không nói, việc này khiến ba mẹ tôi rất đau lòng, cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi lúc đó rất muốn giết người." Kỷ Hồng Triết dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác rồi nhìn Chiêm Hỉ. Trong bóng tối, đôi mắt anh lạnh lẽo, Chiêm Hỉ không dám nhìn thẳng.

Cô chỉ có thể nói: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết."

Kỷ Hồng Triết lại cười xấu xa, nụ cười thường trực trên môi: "Cô đừng xin lỗi tôi, tôi đã quên từ lâu. Chỉ là tôi không ngờ được cô sẽ qua lại với Tiểu Ngư. Tôi vẫn giữ câu nói kia, Tiểu Ngư không giống tôi, ít nhất tôi vẫn khỏe mạnh, mẹ cô nổi điên, người bị tổn thương sâu sắc là ba mẹ tôi. Tôi nghĩ thoáng hơn Tiểu Ngư nhiều."

Chiêm Hỉ ngây ngốc nhìn anh.

Kỷ Hồng Triết chỉ vào tai phải của mình: "Cậu ta không thể nghe, giống như ba mẹ tôi, là người câm điếc, là người khuyết tật. Cả nhà cậu ta đều không nghe được, ba mẹ cùng chị gái, còn cả ông bà của cậu ta, đều không. Chiêm Hỉ, cô có hiểu không?"

Chiêm Hỉ kinh ngạc đến ngây người: "..."

Giọng điệu Kỷ Hồng Triết trở nên nghiêm túc: "Nếu cô chỉ muốn làm bạn của Tiểu Ngư, không sao cả, bạn bè của cậu ta rất ít, hầu như không có người bình thường, tôi cũng không được xem là bạn của cậu ta. Nhưng nếu cô có ý nghĩ vượt xa tình bạn với cậu ta, hi vọng cô có thể nghĩ một chút, cô có thể thuyết phục mẹ cô không? Tôi thấy được Tiểu Ngư rất thích cô, cũng nhìn thấy cô cũng có ý với cậu ta. Chỉ là Chiêm Hỉ à, cô nên nghe một câu này của tôi, đừng tổn thương cậu ta nếu chuyện này không có kết quả. Cô nói thử đi, người như Lạc Tĩnh Ngữ, mẹ cô sẽ đồng ý sao?"

Chiêm Hỉ không thể nói nên lời.

"Nói thẳng với cô vậy, lúc đó thật ra tôi cũng không quá thích cô, tôi theo đuổi cô chỉ bởi vì cô xinh đẹp." Kỷ Hồng Triết thở dài, "Tôi biết tôi rất tệ, sau đó cũng nhận ra cô rất đơn thuần, ngoan ngoãn! Không phải loại con gái chơi qua đường. Tán gẫu với cô thật sự rất mệt, tính cách của cô rất khác bề ngoài, tôi đã dự định từ bỏ, muốn trước kỳ nghỉ đông sẽ nói rõ ràng với cô, sẽ không tiếp tục làm phiền nữa. Kết quả thì sao? Còn chưa kịp nói, mẹ cô đã tới."

"Lạc Tĩnh Ngữ không giống như tôi, cậu ta... Còn đơn thuần, thành thật hơn cả cô!"

Kỷ Hồng Triết cảm thấy mình như kẻ quấy phá chuyện tốt của người khác, nhưng không thể không nói, "Chiêm Hỉ, thà rằng hôm nay tôi không gặp cô thì mặc kệ Lạc Tĩnh Ngữ thế nào, đều không liên quan đến tôi. Nhưng chạm mặt cô, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn."

"Thực ra quan hệ giữa tôi và cậu rất bình thường, nhưng tôi không muốn cậu ta bị tổn thương. Lời này người khác không có tư cách nói, nhưng tôi có! Cả nhà cậu ta đều là người tốt, rất đàng hoàng, lúc nhỏ thường chăm sóc tôi, tôi không hy vọng người nhà cậu ta sẽ đau lòng! Người điếc đã rất khổ rồi, tôi không biết cô có hiểu hay không, từ nhỏ đến lớn Tiểu Ngư đều không thuận lợi, cậu ta có thành tích như thế cũng là nhọc nhằn khổ sở bò lên, còn cô... Thôi tôi không nói nhiều, cô tự suy nghĩ đi."

Kỷ Hồng Triết phất tay, càng nói càng phiền lòng.

Chiêm Hỉ không còn gì để nói.

Kỷ Hồng Triết nhìn gương mặt cô trắng bệch, nói: "Tôi đi trước, tôi sẽ không add WeChat cô, nếu như ngày nào đó mẹ cô lại thấy được cô và tôi nói chuyện, bà ta đã biết địa chỉ của tôi, không chừng sẽ vọt tới phát rồ mất. Có gì cô cứ gọi điện cho tôi, cô có danh thiếp của tôi rồi."

"Chiêm Hỉ này, cô nên tự mình suy nghĩ thêm đi, còn có, những chuyện tôi nói với cô, đừng nói với Tiểu Ngư. Chuyện nhà cậu ta không biết cậu ta đã nói với cô hay chưa, nếu không thì coi như tôi quản chuyện không đâu đi."

Nói xong, Kỷ Hồng Triết rời đi.

Chiêm Hỉ đứng một mình dưới tầng, lạnh đến run người, ngơ ngác vào thang máy đến tầng 8.

Vào nhà, cô mở một cánh tủ mà Tiểu Ngư lắp ráp cho mình, lấy một thùng giấy nhỏ. Trong thùng là những thứ lặt vặt cô có được năm Đại học, sau khi tốt nghiệp liền đem tới nhà Chiêm Kiệt, hiện tại đã chuyển đến 802.

Cô tìm ở bên trong một lúc, cuối cùng thấy một cây kẹp tóc dâu tây.

Chiêm Hỉ đã đeo mấy lần, có hơi trẻ con, chỉ là rất hợp để phối với váy đỏ.

Qua bốn năm, kim loại trên kẹp đã bị gỉ, dâu tây đính phía trên vẫn đáng yêu như cũ, đỏ tươi, còn gắn thêm mấy viên pha lê, mấy hạt đã rơi mất, chỉ còn lại lỗ đen sì.

Chiêm Hỉ chạm nhẹ lên bề mặt dâu tây, khóe mắt ướt đẫm.

Cô nói với Tiểu Ngư, cô cũng từng có một kẹp tóc dâu tây.

Da mặt Kỷ Hồng Triết thật dày, không biết ngượng miệng mà nói đây là anh ta tự mình làm.

Thật không ngờ, lại là Tiểu Ngư.

Duyên phận của cô và Tiểu Ngư, thì ra đã sớm bắt đầu từ rất lâu trước kia.
Bình Luận (0)
Comment