Cá Voi Cô Đơn

Chương 4

Thứ hai nhận được nhiệm vụ, thứ tư đưa bảng báo giá cho Văn Cầm, đến thứ sau gọi điện định giá cho Tôn tổng, xem như Chiêm Hỉ bước đầu hoàn thành nhiệm vụ tặng tác phẩm hoa cho người Nhật Bản.

Kế tiếp, chính là giữ liên lạc với đối phương, cho đến khi hoàn thành tác phẩm.

Tôn tổng chọn tác phẩm là bồn "Vận may tới", đối tác tất nhiên là "Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa", bởi vì báo giá thích hợp nhất, chỉ cần 3600.

Chiêm Hỉ giải thích cho Tôn tổng: "Cái này... Là giá đặc biệt có giới hạn, chỉ có một loại này, giá gốc đã là 6000!"

Tôn tổng rất hài lòng, khen hiệu suất làm việc của Chiêm Hỉ rất cao, hoàn toàn giao chuyện này cho cô làm.

Về khoản giá 3600 này, thật ra lúc đầu "Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa" không nhận, Chiêm Hỉ liền đem ảnh chụp màn hình đoạn chat với Cá Cực Lớn gửi qua, đối phương không thể làm gì, chỉ có thể đáp ứng.

Sau khi gửi tiền cọc, cuối cùng Chiêm Hỉ cũng có cơ hội đưa ra một vấn đề với đối phương.

[Bánh Kem Dâu Tây]: Thật ra anh và Cá Lớn không phải một người đúng không?

[Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa]: Thân, tại sao hỏi thế?

[Bánh Kem Dâu Tây]: Cách hai người nói chuyện không giống nhau.

[Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa]: Thân, thật không dám giấu, anh ta là phụ tá của tôi, trình độ văn hóa không cao, đôi khi nói chuyện sẽ không diễn đạt hết ý, mong ngài thông cảm.

Phụ tá có văn hóa không cao à... Thì ra là thế.

Chiêm Hỉ chống cằm nghĩ kỳ lạ, nói như thế, đôi tay xinh đẹp kia, chủ nhân hẳn là "Cá Cực Lớn", là người như thế nào nhỉ? Chàng trai mười mấy, hai mươi tuổi? Sao tay có thể tinh tế đến như vậy chứ!

Thái độ trên mạng của Phương Húc khá tốt, còn trong lòng đã tức đến hộc máu. Đơn hàng này thành công còn buồn bực hơn không thành, nếu người thị trường biết giá này, tuyệt đối sẽ chuốc thù hận, cho nên lửa giận đối với Lạc Tĩnh Ngữ bốc lên.

[Phương Húc]: Cậu đúng là có bệnh! Còn cả Đường vòng quanh co nữa! Mua bán lỗ vốn cũng làm được!

[Cá Cực Lớn]: Không lỗ.

[Phương Húc]: Tôi yêu cầu chia theo 4000! Không tặng thêm vật trang trí!

[Cá Cực Lớn]: Được.

[Phương Húc]: Khách hàng này thật phiền phức, yêu cầu mỗi ngày phải gửi tiến độ chế tác, nói là lo sẽ làm xấu. Cậu báo giá, tôi chẳng muốn đi gửi đâu, đến lúc đó cậu gửi cho người ta đi.

[Cá Cực Lớn]: Được.

Chiêm Hỉ và Phương Húc bàn bạc phương thức giao hàng, Phương Húc nói sẽ dùng chuyển phát nhanh, Chiêm Hỉ lo chuyển phát nhanh lúc đóng gói sẽ làm hư tạo hình của hoa, Phương Húc phải nhiều lần đảm bảo tuyệt đối đóng gói sẽ không xảy ra vấn đề, Chiêm Hỉ mới gửi địa chỉ công ty cho anh ta.

Phương Húc vừa nhìn đã vui vẻ.

[Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa]: Thân, ngài ở Tiền Đường?

[Bánh Kem Dâu Tây]: Đúng vậy.

[Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa]: Trùng hợp vậy! Phòng làm việc của tôi cũng ở Tiền Đường, vậy thì không cần chuyển phát nhanh, đến lúc đó tôi sẽ tìm người giao tận nhà cho ngài, cũng đỡ phải đóng gói.

Chiêm Hỉ cầu còn không được, định trước thứ sáu tuần sau giao hàng.

Phương Húc đưa cho cô một số WeChat, tăng thêm bạn cho cô, nói là tính năng của Tik Tok không đủ, sau này sẽ báo tiến độ mỗi ngày cho cô trên WeChat.

Chiêm Hỉ search một chút, niChiêm Kiệt của đối phương là "Cá Cực Lớn", ảnh đại diện là một con cá voi màu xanh hoạt hình, ID này khiến Chiêm Hỉ bất giác cảm thấy thật kinh hỉ, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn, nhưng vẫn không mở giới hạn bạn tốt.

Không bao lâu, đối phương đã đồng ý.

{Bạn đã thêm bạn Cá Cực Lớn thành công, hiện tại có thể bắt đầu tán gẫu}

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Chào anh!

[Cá Cực Lớn]: Chào cô.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Người nói chuyện phiếm với tôi tối hôm đó trên QQ là anh sao?

Lạc Tĩnh Ngữ chần chừ một lúc, trả lời.

[Cá Cực Lớn]: Đúng.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đơn đặt hàng bồn hoa kia của tôi cũng là anh làm sao?

[Cá Cực Lớn]: Đúng.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy người giao hàng tận nhà thứ sáu tuần sau cũng là anh sao?

Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, ảnh đại diện của [Bánh Pudding Trứng Gà] là một quả trứng nhỏ hình người. Anh nhớ người này chính là [Trứng Nấu Đường] nhỉ? Có phải cô ấy thực sự thích ăn trứng gà hay không?

[Cá Cực Lớn]: Cô ở Tiền Đường à?

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đúng rồi ~ {vui vẻ}

[Cá Cực Lớn]: Hiện tại không thể biết ai giao hàng.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được rồi, phải xem bọn anh sắp xếp thế nào. Xin anh nhất định phải làm tinh xảo giúp chúng tôi một chút, là quà tặng, làm ơn làm ơn, cảm ơn nha!

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Mèo dễ thương.jpg

Ồ... Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ trong lòng, đối phương hẳn là một cô gái trẻ.

***

Kết thúc một tuần làm việc, cuối cùng Chiêm Hỉ cũng được nghênh đón hai ngày nghỉ không cần làm việc.

Cô lặng lẽ cùng La Hân Nhiên hẹn thứ bảy đi xem phòng, tối thứ sáu sẽ giải thích cho Tần Phỉ hôm sau phải đi gặp mặt bạn bè, không thể đưa Uy Uy đến Cung Thiếu Nhi.

Đây là việc sau khi Uy Uy học tiểu học mà Chiêm Hỉ ôm lấy. Cháu trai nhỏ cũng thật vất vả, tuần nào cũng học 6 buổi, từ 9h đến 10h30 sáng, chiều từ 1g30 đến 4g, đi sớm về trễ, còn thời gian nghỉ phải tìm một nơi nghỉ ngơi ăn cơm.

Chiêm Kiệt không thể trông cậy được, đôi lúc Tần Phỉ sẽ tăng ca thứ bảy, Chiêm Hỉ liền xung phong nhận việc đưa đón. Nào ngờ ba tháng tiếp theo, cho dù Tần Phỉ không tăng ca, việc đưa đón cũng bất giác biến thành nghĩa vụ của Chiêm Hỉ.

Sau khi Tần Phỉ nghe xong sắc mặt không tốt lắm, Chiêm Kiệt hỏi: "Hoan Hoan gặp bạn Đại học nào thế? Là Tình Tình hay người họ La?"

Trong ba người bạn cùng phòng, Diêu Dĩnh công tác gần nhà, Triệu Tình Tình cùng La Hân Nhiên đều ở lại Tiền Đường, người kia ở trung tâm học lên nghiên cứu sinh, người còn lại đang làm việc.

"La Hân Nhiên." Chiêm Hỉ trả lời, trong lòng có dự cảm không tốt.

Quả nhiên Chiêm Kiệt liền cau mày: "Sao em còn liên hệ với cô ta? Không phải đã nói em đừng lui tới với cô ta sao? Đây không phải là cô gái đứng đắn, vừa hút thuốc vừa uống rượu, em không sợ bị cô ta dạy hư sao!"

Chiêm Hỉ cúi đầu xuống không hé răng.

"Nếu như bị mẹ biết được, không chỉ mắng em đâu, còn trách cả anh. Em nghe anh đi, khi đi học thì không tính, nhưng đã tốt nghiệp thì ít lui tới đi!" Ngữ khí Chiêm Kiệt nặng nề.

Chiêm Hỉ vẫn không lên tiếng, không thể đồng ý, nhưng cô cũng không muốn phản bác. Trong lòng mẹ già và anh trai, La Hân Nhiên sớm đã bị gắn mác là "không đứng đắn" rồi, giải thích nhiều cũng vô dụng.

Chiêm Kiệt thấy bộ dạng ủ rũ héo úa của em gái, không đành lòng, nói ý vị sâu xa: "Bọn anh cũng vì tốt cho em, người đã lớn như vậy, kết giao bạn bè phải thận trọng, gần mực thì đen, hiểu chưa? Được rồi, được rồi, ngày mai về sớm ăn cơm."

Chiêm Hỉ nhỏ giọng: "Em không về ăn cơm, ăn ở ngoài."

Tần Phỉ nhìn sắc mặt biến đổi của Chiêm Kiệt, xen vào trước khi anh ta mở miệng: "Cô gái nhỏ đôi lúc muốn ăn ngoài một bữa không phải rất bình thường à, anh trai như anh cũng quản hơi nhiều rồi."

Chiêm Kiệt thở dài, không tiếp tục làm khó Chiêm Hỉ, Tần Phỉ cũng vui vẻ tự đắc hớn hở ôm cánh tay của chồng, hỏi: "Này, ngày mai anh có tăng ca không vậy? Đã lâu không dẫn Uy Uy ra ngoài ăn bữa lớn."

Chiêm Hỉ liếc cô ta một cái, lặng lẽ lăn về phòng.

***

Chiều thứ bảy, Chiêm Hỉ gặp La Hân Nhiên ở tàu điện ngầm ở trạm Thanh Tước, bởi vì lúc trước Chiêm Hỉ phải làm thêm, hai lễ Quốc Khánh cũng chưa gặp mặt, lần này gặp được, Chiêm Hỉ thực sự rất vui.

Cô cực kỳ thích La Hân Nhiên, hút thuốc uống rượu thì sao chứ? Làm Bartender thì có làm sao? Đổi bạn trai đến lão làng thì sao? Trên người La Hân Nhiên luôn có một thứ Chiêm Hỉ luôn hướng tới, đó là – Tự do.

Nhưng lần này gặp, hình tượng của La Hân Nhiên khiến Chiêm Hỉ chấn động, cô đội mũ len trên đầu, mái tóc nâu dài phía sau không còn nữa, hình xăm hoa hồng trên cổ hiện lên rõ ràng.

"Tóc của cậu đâu?" Chiêm Hỉ trừng mắt hỏi.

La Hân Nhiên không chút để ý tháo mũ xuống cho cô xem, là một cái đầu đinh, chỉ lên vô lại hỏi: "Có soái không?"

"Trời ơi! Làm gì mà cậu cạo tóc hết rồi?" Chiêm Hỉ thật bị dọa đến sốc hồn.

"Đừng nói nữa, bị thằng ngốc tôm tép* kia chọc tức, lần trước tớ cắt tóc ngắn đã cáu kỉnh, tớ giận dỗi thuận tiện cạo trọc hết, rồi đá anh ta luôn." La Hân Nhiên đội mũ lên, cười hỏi, "Rất soái đúng không? Nhưng lạnh quá."

Chiêm Hỉ: "..."

Cô chấn kinh hỏi: "Không phải! Gì chứ? Cậu chia tay với Hà Tích* sao?"

(Ji: *Chữ Hà trong Hà Tích còn có nghĩa là con tôm)

"Ừm, quản đông quản tây, thật sự cho mình là củ tỏi** sao." La Hân Nhiên và Chiêm Hỉ không quá chênh lệch chiều cao, đều gần 1m7, nhưng phong cách của Chiêm Hỉ là thiếu nữ vui tươi, một bộ váy nhung hồng nhạt, còn La Hân Nhiên từ trước đến nay đều chung thủy với phong cách lạnh lẽo cứng rắn, áo jacket xanh nằn ri, cùng quần ngắn bó và đôi bốt đinh tán, cách trang điểm khiến Trì Quý Lan mỗi lần nhìn thấy sẽ ấn huyệt nhân trung.

(Ji: **Mình nghĩ kiểu củ tỏi tỏa mùi nồng nặc khắp nơi, lấn át các mùi khác. Vì thế mình nghĩ ý chị Nhiên là bị quản thúc, bị lấn lướt ấy.)

Hai người vừa đi vừa nói tình hình gần đây cho nhau, sau khi tìm được công ty môi giới, một người đàn ông họ Lưu dẫn bọn cô đi đến gần đó xem phòng.

Mấy tiểu khu cách tòa cao ốc Chiêm Hỉ làm tương đối gần, thích hợp nhất để thuê là tiểu khu Thanh Tước Giai Uyển, bởi vì chỗ đó có nhiều căn hộ nhỏ có thang máy, chủ nhà mua lại chủ yếu để cho thuê.

Xem qua hai phòng, Chiêm Hỉ cùng La Hân Nhiên đi theo người môi giới tới căn thứ 3. Căn hộ này nằm ở khu 1 phía Nam, tầng tám phòng số 802, bên ngoài sân thượng có thể nhìn thấy cảnh thành phố, cùng mấy cao ốc gần đó giống như tòa của Chiêm Hỉ. Trong phòng có một phòng khách, một bếp, một phòng ngủ và nhà vệ sinh, diện tích không lớn, rất sạch sẽ ngăn nắp.

Môi giới Lưu nói: "Căn này mới trang trí xong một năm, nội thất đều đã đầy đủ, rất thích hợp cho một cô gái ở. Thấy được thì phải giữ lấy, mấy căn hộ này thường rất hiếm."

Hai cô gái nhìn một lượt trong ngoài, La Hân Nhiên nói: "Căn này không tệ, tốt hơn so với hai căn vừa rồi."

Chiêm Hỉ cũng rất hài lòng, hỏi qua tiền thuê nhà, 2300 một tháng, cần cọc ba tháng, tiền tiết kiệm của cô có hơn hai vạn, vậy là đủ rồi.

Cô nghĩ, về nhà nói chuyện này cho Chiêm Kiệt sẽ không tránh được một trận rầy la, nhưng nghĩ đến có thể dọn ra ngoài sống, phần lớn Chiêm Hỉ vẫn hưng phấn chờ mong hơn.

Xem xong, môi giới Lưu nói: "Đi thôi, còn một căn cuối cùng."

"Được." Chiêm Hỉ đeo khẩu trang, một tuần mà cô chưa hết cảm, trái lại có xu hướng nghiêm trọng hơn, mũi bị nghẹt khiến cô khó chịu.

***

Đơn hàng đã nhận, một tuần sau sẽ giao hàng, Lạc Tĩnh Ngữ chuẩn bị khởi công.

Anh in màu tấm hình của "Vận may tới", cẩn thận nghiên cứu lần nữa.

Mấy năm nay anh làm hoa giả, thật ra làm nhiều nhất là trang sức trên tóc hoặc trên quần áo, ngẫu nhiên cũng sẽ giúp thầy giáo đi làm mấy đơn lớn, dù là vật trang trí hoa cỏ đều do anh tự tay thiết kế, không giống lúc này làm theo hình ảnh.

Điều này tựa như viết theo văn mẫu, Lạc Tĩnh Ngữ biết nhu cầu của khách, cũng không nói là nhất định phải làm giống như đúc, như thế vốn dĩ cũng không có khả năng. Yêu cầu của khách hàng là làm ra cái xuất thần của bồn hoa này, mỹ quan cách điệu phải trang nhã, phong cách tinh xảo, khi quan sát có thể khiến người khác cảm nhận được ý tưởng của người làm nghệ thuật thủ công.

Đây là một chậu hoa truyền thống của Trung Quốc, dùng hoa là chủ thể chính, kết cấu thẳng đứng không đối xứng. Dưới góc bên trái là ba đóa bách hợp, cánh hoa trên dưới màu đỏ tím không đồng nhất, phía ngoài thì dần ngả sang trăng, trên cánh hoa còn có mấy đốm đen; trung tâm dưới gần góc phải là ba đóa Lan Bạch Hạc đan xen, hình dạng khác biệt; cả bồn phối hợp với lá xanh là Long Bách cùng Hãn Diệp Thập Tích lớn, tầng tầng lớp lớp, mỗi một phần khi bắt tay vào làm đều không đơn giản.

Bách hợp và Lan Bạch Hạc đều là loại hoa Lạc Tĩnh Ngữ quen thuộc, không cần mua hoa tươi để quan sát, khó ở chỗ là chỉnh sửa, tạo hình hoa giả và công đoạn lắp ráp cuối cùng.

Nhưng bước đầu hiện này, chuyện đầu tiên anh là, là đi ra ngoài mua một cái chậu nhỏ.

***

Môi giới Lưu dẫn hai cô gái đứng ở thang máy tầng tám.

Thang máy ngừng, cửa chậm rãi mở ra, có một người đứng bên trong.

Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh ta, là một người đàn ông trẻ vóc dáng cao lớn, tóc xõa tung, mặc một bộ quần áo màu đen, đeo khẩu trang màu đen, hai tay đặt trong túi quần.

Khi ba người lần lượt vào thang máy, người đàn ông mang khẩu trang kia lộ ra một đôi mắt rũ xuống, không nhìn bọn họ. Người đó còn dịch vào trong một bước, bả vai dựa vào vách tường, bộ dạng biếng nhác.

Cửa thang máy đóng lại, đi xuống, không ai trong thang máy nói chuyện.

Vị trí của Chiêm Hỉ gần với người đàn ông nhất, liếc trộm một cái, nhìn thấy đôi lông mi nhỏ dài nhẹ nhàng chớp hai cái.

"Đinh", tới tầng một.

Cửa thang máy mở ra, bốn người lần lượt đi ra, người mặc áo đen đi ra cuối cùng.

Đi ra cửa lớn, môi giới Lưu nói với hai cô gái: "Đi theo tôi, còn có một căn ở phía Tây tiểu khu."

Chiêm Hỉ nhìn phía sau, phát hiện người đàn ông trẻ tuổi kia đã mặc áo khoác lông, đội mũ lên, áng chừng bước nhanh đến cửa lớn của tiểu khu.

Cô không nghĩ nhiều, La Hân Nhiên huýt sáo hai tiếng, lấy khuỷu tay chọt cô, nhỏ giọng nói: "Này, là soái ca đó."

"Hả?" Chiêm Hỉ nghi hoặc, nhìn lại người đàn ông kia, chỉ còn bóng dáng thật a, "Vừa rồi cái đó? Sao cậu thấy được chứ? Người ta mang khẩu trang mà."

Ngữ khí La Hân Nhiên rất chắc chắn: "Lông mày đôi mắt xương cánh mũi, rất đẹp. Vóc dáng cũng cao, khung xương cũng hoàn mỹ."

Chiêm Hỉ bật cười: "Cậu đây là ếch ngồi đáy giếng sao?"

"Tớ đây là thấy mầm biết cây." La Hân Nhiên bỡn cợt nói, "Không phải cậu cũng ở trong thang máy nhìn lén à? Đừng cho là tớ không biết."

"Tớ đâu có nhìn lén." Chiêm Hỉ cảm thấy may mắn khi bản thân mang khẩu trang, tia đỏ mặt không thể nhìn thấy, chọc lại La Hân Nhiên, "Hình như cậu thấy thật tiếc nuối nhỉ, vừa rồi sao không chào hỏi một chút?"

"À..." La Hân Nhiên sờ đến mũ len của mình, "Hiện tại tớ giống như người bị bệnh thời kỳ cuối, sao có thể chào hỏi soái ca được. Muốn chào cũng phải là cậu chào, Hỉ nhi nhà ta lớn lên thật đẹp nha!"

Chiêm Hỉ lắc đầu liên tục: "Không được, tớ nhát gan, muốn tớ đi chào, mở miệng phải là "Xin hỏi ngài là nhân viên công chức hay là người đến xem mắt ạ?""

"Cậu hết thuốc chữa rồi!" La Hân Nhiên cười lớn, kéo cánh tay Chiêm Hỉ, "Đi thôi, xem căn cuối cùng rồi đi ăn cơm!"

***
Bình Luận (0)
Comment