Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy rất khó chịu, úc này muốn chạy thật nhanh, xem hiểu khẩu hình của Chiêm Hỉ, đầu anh muốn nổ tung, cau mày khua tay nói: 【 Không thể, không thể, phải kết hôn đã. 】
"Vì sao chứ?" Chiêm Hỉ cảm thấy có đôi khi anh cố chấp thật đáng yêu, cô dán toàn bộ thân thể lên người anh, tay phải ôm lấy tấm lưng đã cứng đờ, tay trái lặng lẽ khám phá đi xuống. Trong nháy mắt, Lạc Tĩnh Ngữ tựa như bị điểm huyệt không thể cử động.
Chiêm Hỉ đối mặt với anh, để anh thấy rõ từng câu của cô: "Em hỏi anh, có muốn không?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu nguầy nguậy, vành tai đỏ tựa như được nấu chín, nhưng vẫn quật cường lắc đầu.
"Nhưng em muốn......" Đôi mắt to của Chiêm Hỉ tràn ngập sương mù, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, trên người thật nóng, "Tiểu Ngư, em muốn, em......"
Cô lấy ra một vật nhỏ từ trong túi của váy ngủ cho anh xem, "Em đã chuẩn bị xong rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn chằm chằm vào vật trong tay cô, thiếu chút nữa bật ngữa, ánh mắt anh lại nhìn về phía Chiêm Hỉ, lộ ra khó mà tin được. Cùng lúc đó, tay trái cô còn xấu xa nhéo một cái, anh nhịn không được thẳng lưng lên, hừ một tiếng, muốn đẩy cô nhưng lại muốn hưởng thụ mùi vị kỳ lạ này, lưu luyến không muốn rời đi.
Chiêm Hỉ ừa xấu hổ vừa khó chịu, trong chuyện này bạn trai của cô hoàn toàn không giống như người đã 27 tuổi, mà giống một thiếu niên 17 tuổi ngây ngô ngây thơ.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cái này đã mua từ trước Thất Tịch, La Hân Nhiên đã nhắc nhở cô phải chuẩn bị trước, cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ đã đi đến bước này, không chừng một ngày nào đó sẽ **, bảo Chiêm Hỉ phải bảo vệ mình thật tốt.
Ban đầu Chiêm Hỉ cảm thấy La Hân Nhiên lo xa, Tiểu Ngư tôn trọng như vậy cô, tuyệt đối sẽ không mạo phạm cô, quả nhiên cùng giường một tháng, anh đều rất thân sĩ, sau khi thân mật khó chịu sẽ tự giải quyết, chưa từng nhờ cô giúp đỡ.
Nhưng Chiêm Hỉ đã đánh giá thấp ham muốn của Tiểu Ngư, đó có lẽ là bản năng trời sinh. Cô sớm không còn là cô bé nữa, thân thể đã thật sự trưởng thành, khi nắm tay, hôn môi, ôm và sờ đến không còn thỏa mãn nữa, cô sẽ muốn càng nhiều hơn.
Tiểu Ngư thật ngon, lướt qua đã ngừng thì sao mà đủ được? Cô muốn ăn anh thật sạch sẽ, một chút xương cũng không chừa.
Đêm nay, gặp được ba mẹ của Tiểu Ngư, còn trò chuyện cùng Cao Nguyên, ham muốn của Chiêm Hỉ đạt đến đỉnh điểm. Không phải cô không thể chịu đựng được khi nhìn thấy sự nhẫn nhịn của anh nữa, mà là cô không muốn chịu đựng nữa, cô chỉ muốn anh, gì mà "sau kết hôn", gì mà "Trinh tiết", gì mà "ẽ không bị tổn thương sau khi chia tay". Tất cả đều vô nghĩa!
Cô đã xác định rõ, cô muốn...... Ăn luôn con cá này.
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn không đồng ý, vành mắt đã phiếm hồng, liên tục dùng thủ ngữ nói: 【 Phải kết hôn, kết hôn mới có thể. Hiện tại không thể, không thể. 】
Anh sợ hãi, tựa như rơi vào móng vuốt của một cô gái xấu xa trong phim truyền hình, căn bản không thể nghĩ được có một ngày chuyện sẽ biến thành thế này.
Anh nhớ kỹ lời dặn của chị gái, còn có sự kiên trì của bản thân, không thể thương tổn Hoan Hoan, không thể thương tổn Hoan Hoan...... Anh vẫn chưa hiểu, chuyện này làm sao gọi là thương tổn? Đây chuyện nước chảy thành sông, không chỉ là mong muốn của anh, mà còn là mong muốn của Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ không buông tha anh, không nói nữa mà dùng hành động biểu lộ.
Cô mềm mại vòng ôm tay cứng lấy anh, hai chân cũng quấn lên, hôn môi anh quên hết tất cả, luồn tay vào mái tóc của anh.
Mèo con bắt được Cá nhỏ, giam cầm anh trong ngực, trừ phi anh dùng sức mạnh tránh thoát, bằng không anh không thể trốn thoát.
Cá nhỏ thử tránh đi, nhưng khi thoát ra khỏi mặt nước, chỉ có thể nằm thoi thóp trên bờ một cách bất lực. Tay trái mèo nhỏ không nới lỏng, chú cá nhỏ lo lắng muốn khóc nhưng không dám đẩy mèo con quá mạnh, không khí trong miệng bị hôn đến sắp cạn hết. Sau một hồi giằng co thật dài, Tiểu Ngư thở dài một hơi thật sâu, cuối cùng tước vũ khí đầu hàng, nằm yên chịu chết.
Sau đó mọi chuyện trở nên thuận lý thành chương, không biết Cá nhỏ ăn Mèo con, hay Mèo con ăn Cá nhỏ đây?
Lễ vật vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ, ngồi xổm bên mép giường ngu ngơ nhìn bọn họ, nhìn từng quần áo bị ném xuống giường, tiếp theo cá voi nhỏ nhồi bông, rồi đến cá voi nhồi bông...... Quà Tặng tránh đi mấy thứ này, phát hiện cuối cùng không còn cơ hội liền nhảy ra phía sau giường, vẻ mặt nhàm chán chuồn ra khỏi phòng ngủ.
Trong căn phòng tối tăm, hai người trẻ tuổi ôm hôn lẫn nhau, môi răng kề sát, mười ngón tay đan vào nhau, mồ hôi đầm đìa......
Chiêm Hỉ cuối cùng cũng biết cơ thể nam nhân dịu dàng cũng sẽ bùng nổ năng lượng cực lớn.
Tiểu Ngư của cô thật vụng về, nhưng cũng rất chu đáo, cô ngượng ngùng, nhưng rất chờ mong.
Cảm giác đau đớn và khó chịu đều nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, một lúc sau, Chiêm Hỉ nhắm mắt lại, thích thú lắng nghe tiếng thở dốc và tiếng nghẹn ngào của người đàn ông bên tai. Đó là âm điệu trầm thấp mà cô chưa từng nghe bao giờ, thật gợi cảm khiến cô mê hoặc mà chìm đắm vào.
Anh vẫn bên tai gọi cô "Hoan Hoan", phương thức phát ra tiếng của anh không chuẩn lại mơ hồ, nhưng mỗi một tiếng thì thầm đều có thể gõ vào lòng cô, giống một sợi lông mèo trêu chọc nhè nhẹ đến phát ngứa.
......
Trung thu, ánh trăng ngoài cửa sổ hẳn rất tròn nhỉ?
Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng phòng ngủ trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở gấp của hai người trẻ tuổi.
Chiêm Hỉ nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Lạc Tĩnh Ngữ, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ đầy mãn nguyện
——
Trên bàn ăn sáng ngày hôm sau, Chiêm Hỉ ăn hoành thánh, lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện.
Anh ở giúp cô lột vỏ trứng luộc, vẻ mặt thơ thẩn.
Vẻ mặt này là từ khi thức dậy vào buổi sáng, Chiêm Hỉ nghiền ngẫm vẫn không đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.
Lạc Tĩnh Ngữ như đang đắm chìm trong một giấc mơ, mộng đẹp vừa chân thật vừa hạnh phúc, sợ rằng vừa chớp mắt sẽ tỉnh mộng.
Sao điều này có thể xảy ra? Đêm qua anh cùng Hoan Hoan......
Ý chí của anh cũng quá yếu rồi! Lạc Tĩnh Ngữ khinh bỉ, đã nói kết hôn mới có thể, sao anh lại nhịn không được chứ?
Hình như còn làm đau Hoan Hoan ......
Anh xin lỗi Hoan Hoan, cô liền vui vẻ hôn anh, nói rằng sao phải xin lỗi chứ?
Cô vẫn chưa nói biểu hiện của anh như thế nào, ngẫm lại cũng không tới nơi tới chốn rồi.
Lúc anh mười sáu, mười bảy tuổi bị Trần Lượng kéo đến xem một đoạn phim ngắn, lúc ấy nhìn đã choáng váng, sau đó Trần Lượng lại bảo anh đến xem lần nữa, anh cũng không dám xem lại.
Lúc đầu anh cũng không ham thích việc này, nhưng sau khi yêu Hoan Hoan mới bị thúc ép, có đôi khi cần phải chạy vào phòng vệ sinh để giải quyết. Trước kia anh rất ít có ham muốn, một đối tượng tưởng tượng ra cũng chưa từng có.
Lạc Tĩnh Ngữ lo sợ bất an, đầu óc tựa như bùn nhão hỗn loạn, sau đó hơi tiếc nuối, luyến tiếc nhớ lại, một hồi tự trách, một hồi lại cảm thấy lần sau anh phải biểu hiện tốt hơn nữa......
Chiêm Hỉ ăn xong hoành thánh và trứng luộc, cô nhìn Lạc Tĩnh Ngữ đang rũ lông mi, dọn dẹp hai cái chén trên bàn vào bếp, dáng đi hơi cứng ngắc, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cá Nhỏ Mèo con ăn nhau, tựa như còn bị thương, ha ha ha ha ha ha......
Đừng nói nghỉ dài hạn, Lạc Tĩnh Ngữ còn không có thời gian nghỉ, mỗi ngày đều phải đẩy nhanh tiến độ.
Anh xem lại lịch trình, sau khi tính toán một chút, trước kết thúc kỳ nghỉ anh có thể làm xong toàn bộ đơn đặt hàng của Lễ Hán phục, để các cô gái mua hoa đều kịp đeo đi dạo ở Tây Trấn vào Lễ Hán phục giữa tháng 10.
Còn lại là đơn đặt hàng "Cá lượn hoa sen" của Họa Thường, kỳ hạn làm cũng không quá sát sao, anh có thể hoàn thành đúng hạn.
Buổi chiều Tết Trung Thu, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ mang theo bánh trung thu và trái cây đến nhà Chiêm Kiệt ăn cơm.
Đêm Đoàn viên, Chiêm Kiệt ở một mình rất buồn, dựa vào gần đây anh trai vì cô đã tốn không ít sức, Chiêm Hỉ quyết định cùng Tiểu Ngư đến an ủi anh.
Bữa tối Lạc Tĩnh Ngữ sẽ nấu, đây là lần đầu tiên anh đến nhà Chiêm Kiệt, nhìn xung quanh, anh bỗng xúc động muốn dọn dẹp nhà cửa cho anh vợ.
Chiêm Hỉ cảm thấy Chiêm Kiệt đã là người đàn ông độc thân, có thể dọn dẹp nhà cửa thành thế này đã t không tồi rồi. Sau khi anh trai ly hôn có chút thay đổi, học nấu cơm, học quét nhà, ở bên Uy Uy cũng không hề kê chân chơi trò chơi mà tình nguyện cùng con trai xếp gỗ, vẽ tranh, tâm sự, quan hệ hai người thân thiết hơn trước.
Lúc ăn cơm, Chiêm Kiệt phát hiện em gái cùng em rể tạm thời có chút không thích hợp, Chiêm Hỉ thì còn tốt, Lạc Tĩnh Ngữ tựa như ngây ngốc trống rỗng, ánh mắt mơ màng, Chiêm Kiệt hỏi Chiêm Hỉ: "Hai người cãi nhau sao?"
"Không có." Chiêm Hỉ biết lý do, khẽ cười trộm, ôm cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ nói, "Bọn em vẫn tốt mà!"
Chiếc đũa mà Lạc Tĩnh Ngữ mới vừa gắp một miếng thịt rớt xuống dưới.
Chiêm Kiệt: "......"
Anh cùng Chiêm Hỉ thảo luận chuyện về nhà, mấy ngày kỳ nghỉ Chiêm Kiệt phải tăng ca, chuẩn bị ngày 5 về nhà, thuận tiện tham gia lễ đính hôn của Doãn Lị vào ngày hôm sau, anh nói nếu em gái muốn về có thể đi nhờ xe của anh.
Chiêm Kiệt hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: "Còn cậu, có đi không?"
Lạc Tĩnh Ngữ ngơ ngác nhìn anh, lại quay sang nhìn Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ đang ăn, vừa nhai vừa nói: "Nói sau đi, một mình em về cũng được mà."
"Thật ra em có thể dẫn cậu ta trở về." Chiêm Kiệt nói, "Sẽ gặp rất nhiều thân thích, dù mẹ có làm gì thì việc này cũng đã vượt qua, dù sao sau này cũng phải qua ải này. Anh cảm thấy cơ hội này không tồi, em cứ suy xét kỹ đi."
Chiêm Hỉ nhỏ giọng hỏi: "Anh à, anh cảm thấy mẹ có làm Tiểu Ngư xấu hổ hay khó xử không?"
"Không rõ." Chiêm Kiệt lắc đầu, "Nhưng có anh và ba ở đó, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Em nghĩ thế nào?"
Chiêm Hỉ lại mở miệng cảm kích, nịnh nọt nói: "Anh trai thật tốt!"
"......" Chiêm Kiệt thở dài, trừng mắt nhìn cô một cái, "Thật ra anh cũng không quan tâm, nếu không phải xem tên nhóc này cũng không tệ lắm, anh mới không thèm giúp em. À này, cậu kia!"
Anh đột nhiên chuyển sang Lạc Tĩnh Ngữ, ngay tức khắc Lạc Tĩnh Ngữ ngồi thẳng người nghiêm túc nhìn miệng của anh, Chiêm Kiệt nói: "Số của cậu cũng tốt đấy, một cô gái tốt như em gái tôi làm bạn gái của cậu, nếu cậu dám bắt nạt nó, tuyệt đối tôi sẽ không tha cho cậu! Còn có, nhà của chúng tôi cũng không đồng ý hai người sống chung trước đâu! Biết chưa?"
"Phụt!" Chiêm Hỉ sặc đồ ăn dưới cuống họng, ho khan không ngừng, Lạc Tĩnh Ngữ chú ý tới cô, vội vàng giúp cô vỗ lưng, rót nước.
Chờ đến Chiêm Hỉ bình tĩnh trở lại, Chiêm Kiệt không tiếp tục đề tài này nữa, mà tổng kết: "Hoan Hoan em hãy nghe lời anh. Nếu ngày 5 trở về thì dẫn theo Tiểu Lạc n, việc này trốn cũng không thoát. Còn là phúc hay họa, còn phải xem tạo hóa của tên này."
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Ôi! Anh cũng phải đến gặp ba mẹ của Hoan Hoan sao?
Mẹ của không thích anh, lần trước đã gặp, lần này anh có thể lại bị ăn một trận nữa hay không đây?
Nhưng anh đã cùng Hoan Hoan làm...... Tuyệt đối không thể trốn, anh phải dũng cảm hơn để bảo vệ Hoan Hoan, không thể để cô bị thương tổn lần nữa.
Anh muốn kết hôn cùng Hoan Hoan, muốn cả đời ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, yêu thương cô, mỗi ngày nấu ăn cho cô, khiến cô vui vẻ vô tư vô lo.
Trước kia không dám lén tưởng tượng, trải qua đêm trước, suy nghĩ này liền tựa như nảy mầm mọc rễ, dù cho mẹ Hoan Hoan thật hung dữ cũng không ngăn cản được anh!
Mắng nữa thì sao? Cười nhạo anh là tên câm điếc thì sao?
Hoan Hoan giúp anh che chắn, anh tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể phụ lòng cô.
——
Ngày 2 tháng 10, Chiêm Hỉ nhận được tin tốt từ Đỗ Hằng Tri, nhà thiết kế Đỗ căn bản không có thời gian nghỉ dài, anh nói đoàn đội của Vân Tịch đã đồng ý với thiết kế của anh, anh muốn ký hợp đồng với Lạc Tĩnh Ngữ.
Chiêm Hỉ hẹn anh ngày 4 đàm phán, thuận tiện để Lạc Tĩnh Ngữ xem sơ thảo thiết kế của anh một chút.
Ngày 3 tháng 10, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu mở một Khóa Thể Nghiệm ở tiệm coffee lần nữa, mọi người tới đều là bạn cũ. Chiêm Hỉ không thu tiền, còn mời mọi người uống café, tâm sự và thể nghiệm làm hoa.
Đa số là phụ nữ, sáu người gồm có: freelancer La Hân Nhiên, Triệu Tình Tình đang học nghiên cứu sinh, nhân viên văn phòng Viên Tư Thần, Ngô phu nhân giàu có, cô giáo Chu Liên và cô Khâu dạy vũ đạo.
Mọi người vừa theo Lạc Tĩnh Ngữ học làm hoa, vừa cùng Chiêm Hỉ nói chuyện phiếm.
Trong quá trình chờ cánh hoa khô, các cô gái uống café và ăn bánh kem, Chiêm Hỉ nhân cơ hội này nói về một ý tưởng cho các cô nghe, muốn hỏi ý kiến một chút, chính là —— cô muốn cùng Lạc Tĩnh Ngữ mở một tiệm coffee hoặc tiệm bánh ngọt dùng hoa vải dập nóng làm chủ đề.
Cửa hàng có thể sẽ đặt ở Phố Văn Châu mà chính phủ đang xây dựng ở Tiền Đường, cô đã đến đó, đúng là lượng người không ít, còn hỏi thăm tiền thuê mặt bằng, cũng có thể chấp nhận được. Hơn nữa biết được những người khuyết tật giống Lạc Tĩnh Ngữ muốn gây dựng sự nghiệp, một số loại thuế cùng chi phí được chính sách ưu đãi và miễn giảm.
"Thật ra chỉ mới là ý tưởng của tôi." Chiêm Hỉ nói hiên ngang, "Tuy rằng Cá Mừng mới vừa đến bước đầu, nhưng thầy Lạc đã ở trong giới Hán phục rất nhiều năm, trải qua chuyện lần trước, rất nhiều fans cũ của anh ấy đều biết chuyện anh đang làm một mình. Cho nên nếu không ngoài dự đoán, về sau mảng vật phẩm trang sức Hán phục này sẽ tương đối ổn định."
"Nhưng mà...... Đối với thầy Lạc mà nói, anh ấy vẫn đang trong vùng an toàn, tôi nhận đơn, anh ấy ở nhà sản xuất, không khác gì lúc hợp tác với Phương Húc trước kia. Tôi cảm thấy...... thầy Lạc đã 27, cũng đến lúc thoát khỏi vùng an toàn rồi, phải nghĩ đến việc mở rộng sự nghiệp. Mà sự nghiệp này không những bao gồm Khóa Thể Nghiệm làm, trang trí, tạo video ngắn, phát sóng trực tiếp, quảng bá triển lãm, còn hợp tác với các thương hiệu cao cấp."
"Sở dĩ tôi muốn tìm một địa điểm thương mại riêng để thực hiện việc này, một mặt là vì việc dạy học ở nhà không thuận tiện, một mặt là muốn có một nơi để làm việc, mặt khác còn vì hy vọng thầy Lạc có thể ra khỏi nhà, xã giao nhiều hơn, sẽ rất tốt cho cảm hứng sáng tạo của anh ấy."
Nói đến đây, cô nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, "Hiện tại anh ấy có chuyên nghiệp bốn năm, cũng còn trẻ, khả năng sáng tạo vẫn chưa cạn kiệt, nhưng luôn trạch như vậy, tôi cảm thấy nếu qua mấy năm nữa thì khó nói lắm. Đương nhiên, việc này không phải tôi tự suy diễn, tôi từng hỏi qua ý kiến của anh ấy. Thật ra anh ấy cũng không bài xích xã giao, lúc trước là do điều kiện hạn chế không thể mở rộng xã giao. Hiện tại tôi ở bên anh ấy nên muốn làm việc này thử xem, không biết mọi người có ý kiến hoặc kiến nghị hay không? Cảm thấy có khả năng không?"
Lúc Chiêm Hỉ nói chuyện, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn nhìn cô, cảm thấy Hoan Hoan thật sự rất có khả năng, ánh mắt sáng lấp lánh.
Sau khi các cô nghe xong, lập tức mồm năm miệng mười thảo luận sôi nổi, cô giáo Khâu có kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp, hỏi Chiêm Hỉ dự tính kiếm tiền từ tiệm coffee thế nào, Chiêm Hỉ trả lời giai đoạn đầu hy vọng không lỗ, mệt một chút cũng được, chủ yếu là muốn có một nơi cố định, có thể mở rộng con đường sự nghiệp của Lạc Tĩnh Ngữ, cần thiết phải có yếu tố tiên quyết này.
Mọi người phân tích các tiêu chí của các nhóm người trên Phố Văn Châu, Đây có thể được coi là các khu vực thành thị, bao gồm các thị trấn đại học, các công ty Internet lớn, bất động sản và các trung tâm mua sắm lớn, hầu hết đều là nhóm người trẻ, mức tiêu dùng tại tiệm coffee sáng tạo này cũng sẽ cao hơn một chút.
Ngô phu nhân nói: "Haiz, mấy cô đang coi thường sức tiêu phí của nhóm người già bọn tôi sao? Hoa thuộc loại vật ưa chuộng của giới tư sản, yêu cầu phải rất thẩm mỹ! Hoa đẹp như vậy, nếu thầy Lạc thật sự mở cửa hàng, tôi nhất định sẽ dẫn mấy chị em đến chơi, uống trà chiều và làm hoa, thật thư giãn!"
Chu Liên cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, rất nhiều bạn bè của cô cũng cảm thấy rất hứng thú, thật ra ngành nghề này không phân biệt tuổi tác, có lẽ liên quan đến giới tính hơn, nữ giới chiếm đa số. Thủ công có thể tu thân dưỡng tính, có thể giảm stress, các đồ vật thủ công được hoàn thành cũng sẽ có cảm giác thành tựu."
La Hân Nhiên nói: "Hỉ à, cậu thử nghiên cứu thị trường đi, xem thử giao thông giữa ngày làm việc và cuối tuần có khác biệt hay không, còn phải suy xét đến kỳ nghỉ đông và hè của làng đại học có thể bị ảnh hưởng hay không."
Viên Tư Thần nhìn cánh hoa đã nhuộm màu thật đẹp, nói: "Chị cảm thấy ý tưởng của Tiểu Chiêm khá tốt, hoa vải rất độc đáo, trên thị trường vẫn chưa có nhà nào khác làm, nói không chừng sẽ rất hot!"
Chiêm Hỉ cười lớn: "Em vẫn chưa nghĩ sẽ hot, chỉ muốn nhân lúc tuổi trẻ lăn lộn một chút thôi. Thầy Lạc có ước mơ, em cũng thế, hai người bọn em bèn muốn cùng nhau thử xem."
Nói đến đây, cô nắm tay Lạc Tĩnh Ngữ, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm tựa biển khơi.
Kết thúc Khóa Thể Nghiệm, Chiêm Hỉ chia tay mọi người cùng với một đống kiến nghị trong đầu.
Trước khi đi, Viên Tư Thần lén lút nói với cô, Lâm Nham đã có bạn gái.
"Sau khi em từ chức, bộ phận chúng ta tuyển một cô bé vào, là sinh viên mới tốt nghiệp. Mỗi ngày đều nói chuyện rất ngọt ngào, cứ chạy vào bộ phận kỹ thuật gọi 'Lâm Nham, Lâm Nham', thiếu điều gọi là Lâm công công luôn đấy!" Viên Tư Thần cười khanh khách không ngừng, "Lâm Nham tựa như khối băng, gặp phải loại cô gái nhiệt tình như lửa này mới có thể thu phục, cuối cùng ba tháng đã tan chảy rồi. Mấy hôm trước đã set mối quan hệ lên vòng bạn bè, mấy nay đã dẫn theo cô bé ra ngoài du lịch, trâu bò không?"
"Trâu bò, trâu bò." Chiêm Hỉ cũng vui thay Lâm Nham, có thể tìm được một người thích hợp với mình.
Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ không về nhà mà đến một khu phố xa lạ, tìm được một cửa hàng.
Đó là một quán đồ gốm, có quán bar tầng 1 và làm đồ gốm tầng 2, chủ tiệm là người Chiêm Hỉ quen biết từ Lễ hội Sáng tạo, tên Điền Tuấn.
Họ đã liên hệ trước, Điền Tuấn nhìn thấy Chiêm Hỉ liền vui vẻ, nhiệt tình mời cô lên lầu tham quan.
Vì trong kỳ nghỉ dài hạn, các ghế ở tầng một đông đúc người, tầng hai đang mở lớp học làm gốm cho các bạn nhỏ, rất nhiều phụ huynh ở bên cạnh, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Điền Tuấn vẫn đang mặc tạp dề, sau khi hướng dẫn một đứa trẻ làm gốm, anh rửa tay và đứng bên cạnh Chiêm Hỉ giới thiệu cho cô hình thức kinh doanh của mình.
Chiêm Hỉ rất cẩn thận lắng nghe, đôi khi hỏi anh vài câu hỏi., Điền Tuấn biết gì nói hết, không hề keo kiệt giấu diếm kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp.
Lúc đầu Lạc Tĩnh Ngữ vẫn bình thản nhìn bọn họ, sau đó Điền Tuấn và Chiêm Hỉ càng nói càng thân thiết, nhìn Chiêm Hỉ luôn miệng gọi anh ta là "Thầy Điền", khóe miệng anh cong xuống, cảm thấy hơi chua chua.
Tối này, Lạc Tĩnh Ngữ thử một lần vẫn chưa đã thèm, muốn Chiêm Hỉ đến hai lần, lần đầu tiên hơi ngông cuồng, lần thứ hai dịu dàng hơn rất nhiều.
Sau khi gió êm sóng lặng, Lạc Tĩnh Ngữ thở hổn hên, ôm Chiêm Hỉ vào lòng ngực thấm đẫm mồ hôi, hai mắt sáng rỡ dùng thủ ngữ hỏi cô: 【 Anh có giỏi không? 】
Chiêm Hỉ xấu hổ muốn chết, đấm một cái lên ngực anh.
Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu cô có ý gì, tiếp tục nghiêm túc khoa tay múa chân: 【 Anh cũng là thầy giáo, thầy Lạc đó. Anh cũng có thể mở cửa hàng, cũng có thể dạy học, anh sẽ cố gắng làm thật tốt. Hoan Hoan, em hãy tin tưởng anh. 】
Chiêm Hỉ: "......"
Ồ, hình như "Giỏi" này và "Giỏi" kia không phải cùng một chuyện nhỉ.
Thầy Lạc còn rất biết ghen nữa đấy.