Cá Voi Cô Đơn

Chương 78

Trước cửa nhà, Chiêm Kiệt nói với Chiêm Hỉ: "Có lẽ hôm nay có khách, đừng cãi với mẹ. Anh và ba sẽ khuyên bà một chút, còn nói như thế nào thì anh bàn bạc với ba trước."

"Ừm." Chiêm Hỉ đồng ý, "Em sẽ không cãi, cũng chỉ có mẹ gây chuyện."

"Đồ mà Tiểu Lạc mua thì khoan hẵng lấy vào, chờ cậu ta tới cửa tự mình đưa." Chiêm Kiệt xoa đầu em gái, "Không sao, đừng hoảng hốt, còn có anh đây."

Chiêm Hỉ bật cười, cảm thấy thật tuyệt khi có một người anh trai ủng hộ cô hơn bao giờ hết.

Hai anh em bọn họ vào sân, tiểu dì Trì Quý Tiên đang phơi nắng bên ngoài, nhìn thấy bọn họ liền gọi: "Ôi! Chị ơi, A Kiệt cùng Hoan Hoan về rồi!"

Trong nhà muốn náo nhiệt hơn trong tưởng tượng, mười mấy thân thích ngồi trong phòng khách Chiêm Hỉ có quen có không quen, cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé đều chuẩn bị ngày mai đến tham gia lễ đính hôn của Doãn Lị, hôm nay tới nhà bọn họ ăn cơm chiều.

Trì Quý Lan không ra nghênh đón bọn họ, đôi mắt cũng chẳng nhìn trên người con trai con gái một cái, xoay người vào bếp làm việc.

Chiêm Cường chào hỏi con gái, Chiêm Kiệt ôm vai ba vào phòng ngủ, có lẽ để nói chuyện về Lạc Tĩnh Ngữ.

Con gái của Trì Quý Tiên nhỏ hơn Chiêm Hỉ hai tuổi, còn là sinh viên, vui vẻ gọi cô: "Chị Hoan Hoan! Đã lâu không gặp chị rồi!"

"Đúng vậy, sau Tết Âm Lịch chưa gặp lại lần nào." Chiêm Hỉ chào hỏi.

Trì Quý Tiên ôm lấy Chiêm Hỉ, nhỏ giọng hỏi: "Hoan Hoan, lần trước con nằm viện sao? Có nặng lắm không?"

Từ trước đến nay Chiêm Hỉ rất thân thiết với dì nhỏ, cô trả lời: "Đã không sao rồi, chỉ ở bệnh viện một đêm thôi."

"Còn bạn trai kia của con...... Có đến không?" Trì Quý Tiên càng nhỏ tiếng, "Tối hôm đó, A Kiệt đã nói chết ho dì và mẹ con, nhưng mẹ con bảo dì đừng nói, nên dì vẫn chưa nói."

Chiêm Hỉ nói: "Anh ấy đã tới, đang ở khách sạn."

Trì Quý Tiên cảm thấy chuyện này thật khó xử: "Hoan Hoan, con thật sự muốn xác định quan hệ với tên đó sao? Mẹ con nói chị ấy tức giận đến mức không thể ngủ được. Dì cũng không nghĩ ra vì sao một cô gái tốt như con lại tìm một người bạn trai khiếm thính chứ?"

Chiêm Hỉ cười nói: "Đương nhiên là do anh ấy là một chàng trai cực kỳ tốt."

"Nhưng cậu ta......" Trì Quý Tiên nói thầm, "A Kiệt nói công việc của cậu ta khá tốt, thu nhập không tồi, còn có nhà ở. Nhưng chuyện tai không nghe thấy, thật sự...... Con không sợ người ta nói à?"

"Không sợ." Chiêm Hỉ lắc đầu trả lời, "Con và bạn trai ở Tiền Đường có rất nhiều bạn bè đều quen biết anh ấy, tất cả những người đó không có một ai nói anh ấy không tốt. Nếu thân thích bên đây có thành kiến đối với anh ấy, vậy con đành hết cách. Con không thể kiểm soát được việc mọi người thích buôn chuyện được, cùng lắm thì con sẽ ít về nhà thôi. Cuộc sống của con là vì bản thân mình, chứ không phải vì mẹ, càng không phải vì thân thích."

Trì Quý Tiên khó xử nói: "Nhưng mà......"

"Quý Tiên, em và Hoan Hoan thì thầm gì đó?" Một câu hỏi đột nhiên vang lên, khiến Trì Quý Tiên bị dọa nhảy dựng, Chiêm Hỉ cũng xoay về hướng lời nói.

Người nói là mợ nhỏ, bà đang cắn hạt dưa, bên cạnh còn có hai chị em khác, cười hì hì nhìn Chiêm Hỉ, hỏi: "Hoan Hoan, mẹ con nói con có bạn trai, sao lại không mang về thế?"

Quan hệ giữa mợ nhỏ và Trì Quý Lan khá phức tạp.

Bà sinh được đứa con trai, tự xưng là người duy nhất có thể nối dõi tông đường của Trì gia. Đáng tiếc con trai học tập không tốt, thi không đậu cao trung, chỉ học một trường kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp thì cứ chạy tới chạy lui làm công việc lặt vặt, quen bạn gái xong liền về nhà ồn ào muốn ba mẹ mua nhà kết hôn ở Đông Huyện cho mình, giống như dì hai đã mua nhà cho anh họ Chiêm Kiệt ở Tiền Đường.

Cậu nhỏ thì mơ hồ, ông ngoại để lại tiền thì bị ông uống rượu đánh bạc xài hết, bọn họ không có tiền mua nhà, còn tới hỏi Trì Quý Lan mượn tiền. Trì Quý Lan cho mượn hai vạn, rồi nói chuyện này cho mọi người biết, mợ nhỏ mất hết mặt mũi rất tức giận, luôn muốn tìm cơ hội để xem trò cười của Trì Quý Lan.

Chiêm Kiệt ly hôn, mợ nhỏ vui vẻ hả hê khi người khác gặp họa, sau khi Trì Quý Lan đến Tiền Đường một lần nữa, lúc trở về với vẻ mặt đó khiến bà càng tò mò hơn.

Lúc đó Trì Quý Lan cực kỳ tức giận, hễ gặp người khác liền oán giận con gái không hiểu chuyện, không hiếu thuận, đầu bị cửa kẹp, nhưng đánh chết cũng không nói nguyên nhân cụ thể. Mợ nhỏ đến hỏi Trì Quý Tiên, Trì Quý Tiên nói cũng không chi tiết, giả vờ ngớ ngẩn để lừa cho qua chuyện.

Mọi người liền suy đoán, chẳng lẽ điều kiện của bạn trai Chiêm Hỉ không tốt?

Nhưng thật kỳ lạ! Trì Quý Lan vẫn luôn miệng rùm beng con gái của bà có thể gả cho một người rất tốt.

Lúc này mợ nhỏ nhìn Chiêm Hỉ chờ cô trả lời, Chiêm Hỉ vẫn chưa mở miệng, Trì Quý Lan vọt ra từ trong bếp, lớn tiếng nói: "Nó mà dám mang về sao?!"

Mọi người trong phòng đều nhìn bà, mợ nhỏ thắc mắc hỏi: "Vì sao không dám mang về chứ? Bạn trai của Hoan Hoan nhất định ưu tú giống con bé rồi. Bọn tôi vẫn luôn chờ ngày nhìn được con rể vàng này đó!"

Trì Quý Lan nhìn con gái từ xa, lạnh lùng nói: "Để nó tự nói mình đã tìm người thế nào. Tôi chẳng còn mặt mũi nào để nói nữa, không ngờ một đứa học đến Đại học lại có đầu óc không tỉnh táo, đi tìm một người như vậy, tôi còn cảm thấy xấu hổ thay nó!"

Trì Quý Tiên ấp úng nói: "Chị à, đừng nói thế......"

"Em câm miệng cho chị!" Trước sự chứng kiến ​​của nhiều người thân, Trì Quý Lan phát tiết muốn phát điên, bà nhìn về phía Chiêm Hỉ, "Luôn mồm nói tôi quản quá nhiều, muốn tự quyết định chuyện của mình, nói mình không còn là đứa trẻ, nói tôi không hiểu điều nó muốn rốt cuộc là gì. Tôi thì không hiểu rồi! Sao mà tôi hiểu được chứ? Tìm ra một người đàn ông như vậy, cho dù có ba cái đầu cũng không hiểu được!"

Chiêm Hỉ bình tĩnh nhìn mẹ, giọng điệu của bà mấy chục năm nay vẫn không thay đổi, thật kỳ lạ, trước kia sao cô không cảm thấy có vấn đề nhỉ?

Mợ nhỏ càng hăng hái, không cắn hạt dưa nữa mà hỏi: "Chị Quý Lan đừng nóng giận, rốt cuộc sao lại như thế này? Nói cho mọi người một chút đi, rốt cuộc Hoan Hoan đã tìm người bạn trai thế nào?"

Trì Quý Lan cười khinh miệt: "Tôi nói rồi, tôi không có mặt mũi để nói đâu, thật đáng xấu hổ! Cô muốn biết bảo nó tự mình nói! Còn không dám mang về nữa mà, xem thử nó có nói nên lời hay không đi!"

Ánh mắt của mợ nhỏ lóe lên một tia sang, ba nhìn sang Chiêm Hỉ: "Hoan Hoan? Bạn trai của con...... Hả?"

Chiêm Hỉ: "......"

Đúng lúc Chiêm Cường và Chiêm Kiệt ra khỏi phòng, liền nhìn thấy tình trạng giương cung bạt kiếm trong phòng khách. Chiêm Kiệt đổ mồ hôi hột, anh đoán có lẽ mẹ đã bắt đầu nổi lửa rồi, đang định khuyên bảo một chút thì bỗng nghe tiếng của Chiêm Hỉ.

Em gái bé bỏng của anh đang đứng ở trong phòng khách, bên cạnh là dì nhỏ với vẻ mặt phức tạp. Chiêm Hỉ nhìn Trì Quý Lan, rồi nhìn sang mợ nhỏ, tầm mắt lướt qua đám người, ngữ điệu nói chuyện không có một chút ngập ngừng nào:

"Con có bạn trai, 27 tuổi, là người Tiền Đường, là một nhà nghệ thuật cực kỳ tài hoa. Là một người đặc biệt tốt, cực kỳ chu đáo, rất nghiêm túc trong công việc, là một chàng trai thiện lương tốt bụng. Anh ấy cao khoảng 1 mét 85, ở Tiền Đường đã có căn hộ riêng, rộng 140m2, mỗi năm thu nhập khoảng 40 vạn."

Mợ nhỏ cùng những người thân khác: "......"

Nhiều hơn là vẻ mặt hâm mộ: "Ồ wow!"

"Vâng......" Chiêm Hỉ hơi mỉm cười, "Mẹ của con cảm thấy không khó nói, hẳn là...... Do bạn trai của con là một người khiếm thính, không nghe thể thấy âm thanh, không thể nói, con và anh ấy giao tiếp bằng ngôn ngữ của người câm điếc."

Nó còn nói ra được như thế sao?!

Trì Quý Lan trợn mắt tức giận nhìn con gái, bà nhớ đến lúc trước từng nhìn thấy mấy quyển sách ngôn ngữ của người câm điếc trong phòng Chiêm Hỉ, hận không thể về quá khứ xé nát tất cả.

Mợ nhỏ những người thân khác đều giật mình mở to hai mắt, khẽ hé môi.

Bọn họ kinh ngạc chuyện Chiêm Hỉ tìm một bạn trai câm điếc, càng kinh ngạc với thái độ bình tĩnh giờ phút này của cô, không chỉ không để ý chút nào, trong giọng nói phảng phất còn mang theo kiêu ngạo.

Chiêm Hỉ nhìn về phía Trì Quý Lan: "Mẹ, con không vì sao điều này khó nói, bạn trai của con là người rất ưu tú, con rất thích anh ấy. Anh trai đã biết, ba cũng đã biết, bọn họ đều chấp nhận anh ấy rồi, mẹ chẳng hiểu anh ấy chút nào, vì sao phải cứ từ chối anh ấy chứ?"

"Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận cậu ta!" Trì Quý Lan thẹn hóa giận lớn tiếng, "Mẹ đã nói rồi, nếu con chọn cậu ta thì sẽ không có người mẹ này! Mẹ chết cũng không muốn hai đứa bên nhau!"

Trì Quý Tiên đến kéo tay bà: "Chị ơi, thật ra cậu nhóc kia......"

"Câm miệng!" Trì Quý Lan trừng mắt nhìn bà, "Chị dạy con của chị, liên quan gì đến em?!"

Trì Quý Tiên không dám hé răng, Đa Đa tức giận kéo mẹ sang một bên nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, đừng chạm vào dì ấy, từ trước đến nay đầu óc dì ấy có bệnh mà."

Trì Quý Lan chậm rãi đi đến trước mặt Chiêm Hỉ, nhìn cô như một người xa lạ, nhưng bà lại không biết ở trong lòng Chiêm Hỉ cũng có cảm giác giống bà —— người phụ nữ đã từng thân mật với cô như thế, khiến cô dựa dẫm như thế, là mẹ ruột của cô, lúc này trong mắt cô tựa như một người xa lạ.

Giọng Trì Quý Lan run rẩy: "Từ khi con sinh ra, đến bây giờ đã hai mươi năm, mẹ đã vì con làm bao nhiêu chuyện? Tốn bao nhiêu công sức nuôi dạy con? Bảo con chọn bạn bè thật kỹ, là mẹ sai sao? Cổ vũ con thi lên thạc sĩ, thi nhân viên công chức, là mẹ không đúng sao? Hy vọng con tìm được một công việc có thể diện và ổn định, là mẹ không đúng sao? Bảo con tìm một đối tượng có điều kiện tốt để yêu đương kết hôn, không bị người nhà chồng coi nhẹ, là mẹ sai sao?!"

Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, chỉ có giọng Trì Quý Lan đầy già nua, "Đây là sự báo đáp của con với mẹ sao? Tìm một người câm điếc, con muốn tức chết mẹ đúng không? Con đang chê mẹ sống quá lâu, muốn mẹ chết sớm một chút, đúng hay không?"

Chiêm Hỉ càng ngày càng khâm phục bản thân, trong hoàn cảnh như vậy lại chẳng sợ hãi chút nào. Lý do thoái thác của mẹ cũng chỉ có mấy câu đó, vừa nghe đúng thật đau khổ, chỉ có thể lừa được những người không hiểu chi tiết thôi.

Chỉ là lần này, Chiêm Hỉ không muốn sống trong cảnh thái bình giả tạo, cô nói: "Không phải là mẹ để con tự chọn bạn thật kỹ, mà là hoàn toàn can thiệp vào việc con kết bạn thế nào. Mẹ xem lén nhật ký của con, lục cặp sách của con, kiểm tra điện thoại của con, chỉ cần là người mẹ không thích sẽ không cho phép con nói chuyện với đối phương, mặc đối phương vì mẹ mà bị tổn thương, mẹ la lối khóc lóc lăn lộn, đến trường học cãi nhau, đến nhà người ta mắng chửi, gọi điện thoại làm phiền cấp trên của con, không để ý đến việc con còn đang trên lớp, khiến con không thể tiếp tục làm ở công ty nữa."

Trì Quý Lan gào lên: "Đó là vì tốt cho con! Lúc đó con còn nhỏ, mẹ sợ con kết bạn xấu!"

"Tốt với con sao?" Chiêm Hỉ cười tức giận, "Mẹ à, mẹ có biết con ở trung học cô đơn bao nhiêu, đau khổ bao nhiêu không? Con không có bạn bè, căn bản không ai dám chơi với con, bởi vì bọn họ đều biết con có một người mẹ rất kỳ quặc, một người mẹ hễ một chút là vọt tới trường học khiếu nại."

Trì Quý Lan muốn chen ngang: "Mẹ......"

"Nghe con nói trước đi!" Chiêm Hỉ không cho bà cơ hội, "Đúng lúc mọi người đều ở đây, hãy cùng nghe một chút những hành động vĩ đại mẹ cho là tốt với con đi! Căn bản không phải mẹ cổ vũ con thi lên thạc sĩ thi công chức, mà là ra lệnh cho con! Nếu con không thi thì tựa như đã làm chuyện gì đó đại nghịch bất đạo sự vậy. Mẹ bảo con tìm một công việc ổn định và có thể diện, nhưng chỉ để thỏa mãn cho bản thân mẹ. Gọi điện thoại cho cấp trên của con, hủy hoại toàn bộ nửa năm cố gắng của con, chuyện này con có thể nhớ đến suốt đời! Đến bây giờ mẹ vẫn không biết con thực sự muốn học chuyên ngành gì, thực sự muốn làm công việc thế nào! Theo ý của mẹ thì chỉ cần là cái bát sắt*, chẳng sợ mỗi ngày ngồi ngây ngốc trước bàn làm việc đọc báo uống trà, đúng không?"

(Ji: Cái bát sắt – Chỉ những công việc an toàn, ổn định về mọi mặt, đủ sống đủ xài)

Đa Đa nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Chiêm Hỉ tràn ngập sự đồng tình.

Cô chỉ nhớ rõ, từ nhỏ đến lớn, mọi người đều lấy Chiêm Hỉ làm tấm gương, dì cả nói đến con gái liền kiêu ngạo cỡ nào chứ! Còn vô số lần chỉ đạo Trì Quý Tiên phải kiểm soát con gái thế nào, cám ơn trời đất mà mẹ già không nghe, cuộc sống của chị Hoan Hoan vừa nghe đã thấy rất đáng sợ rồi.

Chiêm Hỉ nhìn Trì Quý Lan, không biết từ khi nào cô đã cao hơn mẹ rất nhiều, trước kia cô chỉ ngước nhìn, nhưng bây giờ trong lòng lại có cảm giác trịch thượng, có thể là do Trì Quý Lan già rồi đi, lưng cũng còng đi.

"Mẹ à, con không muốn cãi nhau một chút nào, nhưng con không biết phải nói sao cho mẹ hiểu cả." Chiêm Hỉ nói: "Chẳng ai có thể chọn lựa được nơi mình sinh ra, không có cách nào lựa chọn ba mẹ của mình. Con thế này, bạn trai của con thế kia, thậm chí anh ấy cũng không có cơ hội lựa chọn tai của mình có thể nghe được hay không."

Chiêm Hỉ thay đổi giọng nói, "Nhưng cũng không sao, cuộc sống là của chính chúng ta, không phải của ba mẹ, không phải của anh chị em trong nhà. Cuộc đời của con không phải là của mẹ, không phải là của bạn trai con. Hiện tại mỗi một chuyện con làm, mỗi một câu con nói, đều là quyết định của bản thân, có hậu quả gì, tốt hay xấu, con sẽ tự mình gánh vác."

"Cuộc sống của bạn trai con rất vất vả, nhưng anh ấy chưa từng từ bỏ, anh rất cứng cỏi, rất tỉnh tóa, rất nỗ lực, con đã học được rất nhiều thứ từ anh ấy." Chiêm Hỉ nghĩ đến Lạc Tĩnh Ngữ, trong lòng tựa như có thêm sức mạnh, "Con đã gặp người nhà của anh ấy, bọn họ đều là người dễ ở chung; tôn trọng và bao dung bạn trai của con, ủng hộ anh ấy đi tìm ước mơ, hiểu rõ từng quyết định của anh ấy."

Chiêm Hỉ nhìn thoáng qua Chiêm Cường và Chiêm Kiệt, tầm mắt lại rơi xuống mặt Trì Quý Lan, "Mẹ à, lúc nào mà quan hệ mẹ con mình lại biến thành như vậy? Nếu giống như quan hệ giữa bạn trai con và ba mẹ ấy, con còn có thể ôn hòa mà nói với mẹ về ước mơ của mình, kế hoạch của con, kể những điều thú vị trong cuộc sống của con; cùng bạn đi chơi ở đâu, ăn cái gì, xem phim gì, mua quần áo thế nào, nhuộm tóc màu gì. Nếu con gặp phải chuyện không vui có thể đến chỗ của mẹ để khóc, mẹ sẽ an ủi con, nói sẽ không sao đâu, có mẹ ở đây. Dù con bên ngoài có gặp oan ức gì, mẹ sẽ luôn ủng hộ con."

Nói đến đây, Chiêm Hỉ thở dài, cô lắc đầu nói, "Đáng tiếc đây là điều không thể, đây là mẹ con nhà người khác. Dì cả cùng chị Lily tỷ như thế, dì nhỏ cùng Đa Đa như thế, Tần Phỉ và mẹ chị ấy như thế rất nhiều bạn bè mà con quen biết cũng như thế, chỉ có con là không."

Âm lượng của Chiêm Hỉ đột nhiên tăng lên, tốc độ nói trở nên gấp hơn, "Mẹ biết không? Con thực sự không dám nói với mẹ về ước mơ của con! Bởi vì mẹ sẽ phủ quyết toàn bộ! Một cơ hội để thể hiện bản thân cũng không cho con!

Con không dám nói những chuyện trong cuộc sống của mình, không dám nói bạn bè của con là ai hay con đã làm những gì! Mẹ mãi mãi không nhìn đến chỗ tốt, chỉ thấy được chỗ xấu! KTV ngột ngạt nên không thể đi, hàng quán thì không sạch sẽ! Xem điện ảnh là lãng phí thời gian, chẳng bằng đọc thêm sách chuẩn bị thi công chức!

Muốn ra ngoài du lịch cùng bạn bè sao? Mơ đi! Chỉ được đi với mẹ, hoặc đi theo đoàn! Mua váy không được quá ngắn, cổ áo không được quá thấp, nếu không sẽ khiến mẹ cảm thấy con là đứa con gái không đứng đắn!

Tóc nhuộm thì thế nào? Lần trước con nhuộm tóc màu cafe bị mẹ mắng một lúc lâu! Sao con dám ở trước mặt mẹ mà nói hết buồn bực đây? Mẹ sẽ nói đáng đời con, ai bảo con không lời mẹ. Không được làm cái này, không được làm cái kia, con sẽ không gặp chuyện này! Nếu con thành thật học tập và thi thật tốt, xem mắt kết hôn sinh con, sao con có thể gặp phải chuyện này?"

Trì Quý Lan nhìn cô, sắc mặt tái mét, đôi môi run rẩy.

Đa Đa yên lặng trợn tròn mắt.

Vẻ mặt Chiêm Kiệt ảm đạm, anh là người duy nhất có thể cảm nhận được tâm tình Chiêm Hỉ, nhưng có lẽ do anh là đàn ông, trước kia vẫn không nhận ra được vấn đề này, cho rằng bản thân xa cách mẹ chỉ là do anh đã trưởng thành.

Chiêm Hỉ mỉm cười, cô vẫn nhìn Trì Quý Lan: "Mẹ còn nhớ rõ đã từng có một lần con thật sự tâm sự với mẹ không? Cũng đã mấy năm trước rồi, đừng nghĩ đến mấy lần tâm sự gần đây lúc về nhà. Con nói cho mẹ biết, tất cả đều là nói dối!"

Chiêm Hỉ cực kỳ vui vẻ, đây mới là lời nói tự tận đáy lòng của cô, "Đối với mẹ, con chỉ muốn nói dối! Chỉ biết nói dối! Thật lâu, đã thật lâu rồi chưa từng nghĩ tới phải nói lời thật lòng với mẹ! Gia đình, ba mẹ! Đáng lẽ đó là nơi con cái cảm thấy thư thả nhất có thể dựa dẫm, dù bên ngoài mệt mỏi thế nào cũng có thể trở về nghỉ ngơi! Nhưng vì trong nhà có mẹ, đối với con đây lại là nơi áp lực nhất, ngột ngạt nhất! Tình cảm mẹ con biến thành như vậy, mẹ không cảm thấy đau lòng sao? Con không phủ nhận việc mẹ thương con, con rất cảm ơn công ơn nuôi dưỡng, dạy bảo. Con sẽ dùng tiền để mẹ dưỡng lão, nhưng nếu mẹ muốn dùng cả đời của con để báo đáp, mọi chuyện đều phải nghe lời mẹ. Rất xin lỗi, con không làm được."

"Chát!" Một tiếng vang lên giòn giã, đầu Chiêm Hỉ lệch hẳn sang một bên, cô lại bị Trì Quý Lan tát một cái.

Trì Quý Lan tức đến run cả người, lúc định tát thêm một cái nữa, cổ tay của bà đã bị người khác giữ lại, quay đầu nhìn lại, là ông chồng Chiêm Cường của bà.

Chiêm Kiệt cũng thuận thế ôm lấy Chiêm Hỉ, kéo cô ra khỏi phạm vi công kích của mẹ, lạnh lùng nhìn ba mẹ của mình.

"Đây là việc bà nói tốt cho Hoan Hoan sao?" Chiêm Cường trừng mắt nhìn Trì Quý Lan, trong mắt thấp thoáng nước mắt, ném tay bà thật mạnh, "Đánh con bé tới mức não chấn động phải nằm viện, bây giờ còn muốn đánh nữa sao? Rốt cuộc con bé đã làm sai điều gì? Bà thành thật nói thử cho tôi nghe một chút, những lời vừa rồi có câu nào nói sai?"

Trì Quý Lan hoảng sợ nhìn ông.

"Cả nhà đều phải nhịn bà mấy chục năm rồi, ngẫm lại ưu điểm của bà thử, cần mẫn, tiết kiệm, hiếu thuận, tôi chẳng có gì chê trách." Giọng Chiêm Cường run rẩy, "Mọi thứ trong nhà đều do bà định đoạt, tôi nhịn, mẹ của tôi nhịn, A Kiệt cũng nhịn, theo ý của bà mà ly hôn với Tần Phỉ. Hiện tại chỉ còn Hoan Hoan, bà có thể buông tha con bé hay không? Nó vẫn còn rất trẻ! Nó mới trưởng thành! Cuộc sống của nó còn rất dài! Bây giờ không còn chỉ là chuyện nó tìm bạn trai, bà là một người mẹ, làm ra chuyện gì cũng vứt hết mặt mũi của con gái, bà tự xem mình là gì rồi? A Kiệt cùng Hoan Hoan không muốn về nhà, bà sẽ rất vui vẻ đúng không?"

Trì Quý Lan run run hỏi: "Lão Chiêm, ông muốn Hoan Hoan gả cho một người câm điếc sao?"

"Tôi còn hy vọng mình là người câm điếc đấy!" Chiêm Cường rống giận, "Tôi còn hâm mộ mẹ tôi bị lãng tai không nghe thấy cả ngày bà lải nhải áp bức! Bà không thích cậu nhóc đó, ít nhất bà cũng phải gặp qua cậu ta, hiểu được cậu ta là người như thế nào, có tốt hay không, phải gặp mới biết được chứ!"

Chiêm Cường chỉ tay vào Chiêm Hỉ, "Hoan Hoan là con gái của tôi, tôi rất hiểu nó. Con bé không phải loại người tùy tiện tìm bạn trai ngoài đường! Tên nhóc mà nó thích, A Kiệt cũng nói nhân phẩm của cậu ta không tồi, chứng ta người ta cũng có ưu điểm. Bà chỉ biết chăm chăm vào việc tai điếc không bỏ!

Trước kia nhìn Tần Phỉ cũng như thế, bà không thấy ưu điểm rõ ràng của Tần Phỉ, cứ lựa mấy điều xấu mà nhằm vào! Bà chỉ muốn nhìn thấy thứ mình thích, chỉ muốn tất cả mọi người đều theo ý của bà, chỉ nghe bà là được rồi, không nghe thì đều là sai! Tôi nói này, Trì Quý Lan, Hoan Hoan không sai một chút nào. Điều sai của nó là đầu thai vào nhà của chúng ta, có ba mẹ như chúng ta. Nếu con bé đầu thai đến nhà người khác, không chừng sẽ là một cô gái xuất sắc hơn nữa đấy!"

Thân thể Trì Quý Lan run lên cầm cập.

Bà lại nhìn về phía Chiêm Kiệt cùng Chiêm Hỉ, ánh mắt ngơ ngác, lời nói của chồng con đã giáng một cú thật mạnh vào bà, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp thu. Bà không cảm thấy mình làm sai điều gì, chỉ cảm thấy mọi người đều nói bà không đúng, nhưng rốt cuộc bà đã làm sai chỗ nào? Rõ ràng bà là vì gia đình này, vì con gái trả giá tất cả mọi thứ mà!

Khi gia đình họ đang xảy ra mâu thuẫn nội bộ, những người thân khác không ai dám lên tiếng, lúc này không khí mới lắng dịu lại, một người bác lớn hơn Trì Quý Lan mấy tuổi trầm giọng mở miệng: "Quý Lan, con cháu đều có phúc của con cháu, tuổi chúng ta đã lớn rồi, bà phải học được cách buông tay, để bọn nó tự mình đi đi."

Một dì khác đánh bạo đến khuyên bà: "Quý Lan, điều kiện của bạn trai Hoan Hoan cũng rất tốt mà. Chị nên gặp trước xem sao, một năm mà cậu ta làm được tới 40 vạn, thật sự rất giỏi đó!"

Vừa có người nói, rất nhiều người cả gan đều khuyên bảo:

"Hoan Hoan đã rất ưu tú rồi, đừng yêu cầu quá cao với nó nữa, ép nó chặt quá cũng không tốt."

"Quý Lan, chuyện này cũng không có gì ghê gớm, chỉ là yêu đương thôi. Cậu ta có được không thì phải gặp mới biết được."

"Được rồi được rồi, không sao không sao, ngày mai Lily đính hôn đấy, mọi người đều vui lên đi. Người một nhà đừng biến thành như thế."

"Nhà nghệ thuật đấy! Cao 1m85 lận? Wow, em thật sự muốn gặp bạn trai của chị Hoan Hoan!"

"Quý Lan, tính tình của em phải sửa đi, cũng đã 60 tuổi rồi, bọn mình còn mấy năm để sống đâu? Bọn nhỏ có cuộc sống của mình, từ nhỏ em đã quản Hoan Hoan quá nghiêm, bọn chị cũng không dám nói. Hiện tại Hoan Hoan đã lớn, cũng tự mình mở miệng, em còn chưa hiểu sao?"

......

Trong tiếng khuyên bảo của họ hàng, mợ nhỏ cũng chêm vào một câu: "Nhưng người đó là người câm điếc, khuyết tật. Tôi vẫn còn cảm thấy không đáng tin lắm."

Mọi người đều ngại ngùng, sắc mặt Trì Quý Lan lập tức trở nên rất khó coi.

Chiêm Kiệt nói với mợ nhỏ: "Chỗ nào không đáng tin? Có con trai của mợ mới không đáng tin cậy đấy? Mợ à, chờ con trai của mợ đến Tiền Đường, mua một căn hộ giống bạn trai của em gái con, lương một năm cao giống cậu ta, rồi mợ hẵng đến đây nói những lời này, nhé?"

Mợ nhỏ: "......"

Bà tức giận hết muốn ăn cơm, đứng lên ra cửa.

Dường như những người thân khác cũng không ăn nổi cơm chiều, khuyên Trì Quý Lan vài câu rồi ra ngoài. Trì Quý Tiên cùng chồng con cũng ra về, rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại gia đình của Chiêm Cường.

Mặt của Chiêm Hỉ vẫn còn hơi hồng, chỉ bị tát một cái, đỡ hơn nhiều so với cô dự tính.

Cô nói với Chiêm Kiệt: "Anh à, em đến khách sạn tìm Tiểu Ngư, ngày mai sẽ cùng anh ấy về Tiền Đường. anh lấy mấy thứ anh ấy đã mua cho nhà mình vào đi, em và anh ấy sẽ không trở lại."

Chiêm Kiệt hỏi: "Em có dự lễ đính hôn ngày mai của Lily không?"

Chiêm Hỉ lắc đầu.

Cô xách túi đi ra khỏi nhà, đột nhiên Trì Quý Lan gào lên: "Con định đi đâu?!"

Chiêm Hỉ quay lại nhìn, bình tĩnh trả lời: "Đến tìm bạn trai của con, anh ấy đang ở trên trấn. Vốn dĩ anh ấy đang định tới nhà chào mọi người. Hiện tại xem ra...... Thôi bỏ đi."

Trì Quý Lan: "......"

Bà mấy máp môi, nhưng vẫn không nói g, Chiêm Hỉ xoay người bước ra ngoài.

Cô đã sắp hết oxy, không thể đợi thêm một giây nào nữa, cực kỳ muốn tìm được bình oxy của mình.

Sự yên tĩnh, dễ chịu, hạnh phúc, bao dung, thấu hiểu, tin tưởng và động viên mà cô không thể có được trong ngôi nhà này...... tất cả những từ ngữ đẹp đẽ mà cô có thể nghĩ ra đều ở xung quanh người ấy

Lạc Tĩnh Ngữ đang vẽ một bức tranh trên bàn làm việc, điện thoại rung lên, nhìn thấy Chiêm Hỉ gửi WeChat cho anh: 【 Tiểu Ngư, mở cửa. 】

Anh bước nhanh tới mở cửa, sau đó ngây ngẩn cả người, mặt Chiêm Hỉ giàn dụa nước mắt, cô đứng trước cửa khóc nấc lên.

Trên thực tế, cô không hề thắng hay thua trong trận chiến với mẹ, thậm chí cô miễn cưỡng xem như đã thắng. Mọi người đều giúp cô nói chuyện, anh trai giúp cô, ba cũng giúp cô, người thân đều giúp cô, nhưng trong lòng cô vẫn rất đau khổ.

Trước rất nhiều người, bày tỏ nỗi bất bình đè nén trong lòng mấy năm nay, nghĩ đến giấc mơ cô đã từng mất đi, trường học mà cô từng muốn đến nhưng không thể vào, chuyên ngành muốn học lại không thể học, công việc muốn làm lại không thể làm...... Chắc chỉ có cái gọi là "Mối tình đầu" đã chết tức tưởi kia xem như một chuyện tốt, bỏ qua một người không thích hợp mới có thể khiến cô có cơ hội quen biết Lạc Tĩnh Ngữ sau nhiều năm.

Lạc Tĩnh Ngữ kéo tay Chiêm Hỉ vào phòng, đóng cửa lại, ôm chặt cô vào lòng ngực.

Hoan Hoan của anh nhất định đã chịu sự bất công rất lớn, nếu không sẽ không khóc thê thảm như vậy. Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ đau lòng, không thể nói lời nào để an ủi cô, vì vậy anh chỉ có thể ôm cô thật chặt, hôn lên tóc cô, hôn lên trán cô và hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô.

Anh nếm được mùi vị nước mắt của cô, nó mặn chát, anh nuốt xuống, không kìm được mà mở miệng gọi tên cô, anh muốn nói "Hoan Hoan đừng khóc", nhưng nói ra chỉ là: "Hoa oan hoa oan, đư khó, đư khó......"

Chiêm Hỉ dựa vào ngực của anh, nghe âm thanh quen thuộc của anh, lời nói mà anh nỗ lực nói ra lại khiến nước mắt càng tuôn trào dữ dội.

Cô nghĩ cứ mãi như thế đi, cô đã nói rất rõ ràng với mẹ, người thân trong nhà đều đã biết, không có gì xấu hổ cả.

Cô yêu Lạc Tĩnh Ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ cũng yêu cô, liên quan gì đến người khác chứ?

Thật tốt, cô không cần giấu tới giấu đi giống như trước, mẹ không chấp nhận được thì tùy bà ấy thôi, người thân nói chuyện tầm phào thì kệ họ, bọn họ không muốn hiểu Lạc Tĩnh Ngữ cũng chẳng liên quan gì?

Không sao cả!

Cô không còn là một con rối xinh đẹp ngoan ngoãn nữa, những sợi dây mang trên người cô đã bị người đàn ông bên cạnh cô cắt mất từng sợi, từng sợi một...

Cô đã được tự do.

Bình Luận (0)
Comment