Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 11

Bệnh viện vào ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, mỗi bước đi đều có thể nghe thấy tiếng vang rõ ràng. Đồ Ca vội vàng đẩy cửa phòng đi vào, thấy Đồ Khải đang làm bài ôn thi, trái tim treo lơ lửng của cô lập tức rơi xuống.

Cậu không khỏi miên man suy nghĩ, cô đóng gói cơm hộp mang về, không dám ăn ở ngoài.

"Sao công việc lại kết thúc muộn như vậy?" Đồ Khải ngẩng đầu, mặt tái nhợt đầy vẻ đau lòng.

"Chụp ảnh quảng cáo cho một studio thiết kế thời trang. Vẫn còn ngày mai nữa." Đồ Ca ngồi xuống, mở cơm hộp đóng gói một bên xem điện thoại một bên ngấu nghiến ăn: "Hai ngày nay có thể kiếm được hơn 3000. Đừng lo lắng về chi phí, chị có thể kiếm được."

"Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi." Giọng của Đồ Khải khàn khàn: "Chúng ta có nên đi vay tiền trước không?"

"Trường cho vay sao? "Giọng của Đồ Ca mơ hồ: "Em đừng nghĩ quanh co nữa, nếu có thời gian thì đọc nhiều sách vào."

Đồ Khải mím khóe miệng rồi im lặng.

Đồ Ca thực sự siêu cấp lợi hại, nếu không phải tự mình liên luỵ kéo chị xuống, chị đã kiếm được hàng trăm ngàn trong mấy năm qua rồi.

Mặc kệ khó khăn lớn thế nào, cô cũng an ủi cậu sẽ nhanh chóng vượt qua.

Bọn họ xác thực đều đã vượt qua được.

Ở Tân Thành không ai biết mẹ họ là tội phạm, 8 năm trước cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

"Hôm nay bác sĩ tới kiểm tra nói thế nào?" Đồ Ca cầm cơm hộp lên tiếp tục ăn: "Khoảng bao lâu nữa thì ổn."

"Phải quan sát tình hình hồi phục thế nào đã, ba ngày sau xem xét tình hình nếu tốt thì chỉ cần ở lại bệnh viện một tuần. Nếu không tốt phải ở lại xem xét mười ngày." Đồ Khải thư giãn tiếp tục làm tờ thi: "Bác sĩ bảo em còn trẻ khôi phục nhanh chóng thôi, có khả năng một tuần không sai biệt lắm."

Đồ Ca gật đầu, im lặng.

Tính theo thời gian xuất viện ngắn nhất là một tuần, cô làm việc cật lực cũng không thể kiếm được 50000 tệ.

Sau khi quyết toán tiền lương làm việc bán thời gian vào ngày mai, cộng với tiền Uông Á Nam cho cô vay, vẫn còn thiếu hơn 30000.

Phía bảo hiểm chỉ có thể áp dụng sau khi xuất viện.

Gần như trong tiềm thức, cô liếc nhìn ba lô của mình. Thẻ tín dụng của Phó Cảnh Dật đang ở trong túi. Chỉ cần quẹt nhẹ thì sẽ không có chuyện gì phiền não nữa. Về sau cũng có thể từ từ trả tiền cho anh.

Nhưng khi nghĩ đến sự sắp xếp của Hà Vân Tranh ngày hôm nay, trong lòng Đồ Ca không ngừng bồn chồn.

Không có tiền thật khổ.

Trước khi đi ngủ, Đồ Ca gửi một tin nhắn cho Phó Cảnh Dật nói rằng cô vẫn phải làm việc vào ngày mai, phần thưởng cho anh sẽ được gửi đến phòng tranh khi cô rảnh.

Phó Cảnh Dật trả lời trong vài giây: Chúc ngủ ngon.

Đồ Ca thở ra một hơi dài rồi khóa màn hình đi ngủ.

Buổi quay hôm chủ nhật đều được bố trí trong nhà, tiến độ quay nhanh hơn rất nhiều. Hà Vân Tranh không đi theo mà chỉ cử một trợ lý và trưởng phòng kinh doanh giám sát.

Cảnh quay kết thúc vào lúc 5 giờ chiều, Phó Minh Chu gọi điện thoại thông báo chứng cứ đã được sắp xếp xong, ngày mai luật sư sẽ đến Học viện Ngoại ngữ tìm người phụ trách để thông báo sự việc.

Nếu nhà trường không cung cấp danh tính của sinh viên tung tin, An Thuỵ sẽ nhân danh công ty kiện nhà trường, cùng với việc khởi tố cá nhân của cô.

"Tôi không có ý kiến với sự sắp xếp của anh. Hiện tại cần làm gì?" Đồ Ca thần sắc nhàn nhạt: "Giấy ủy quyền có cần phải do tôi tự tay ký không?"

"Đúng rồi, giấy ủy quyền không chỉ cần có chữ ký của tay của cô, mà còn cả chứng minh thư của cô nữa." Giọng nói từ tính trầm thấp của Phó Minh Chu rõ ràng đang mỉm cười: "Bây giờ cô có thể trực tiếp đến, tôi đang ở công ty."

Đồ Ca mím môi liếc nhìn thời gian, đồng ý.

Hàn Thác, cố vấn pháp luật của An Thuỵ, còn rất trẻ, nhìn khoảng trạc tuổi Phó Minh Chu, hai người đứng cùng nhau làm mọi người như được xem phim truyền hình đô thị, nam chính ưu tú và nam phụ quyến rũ.

Nhưng vẫn không bằng Phó Cảnh Dật.

"Đây là giấy ủy quyền. Đưa tôi chứng minh thư của cô." Phó Minh Chu rót một cốc nước cho cô, mỉm cười nhẹ: "Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối không cần thiết cho cô."

"Anh không cần phải nói xin lỗi với tôi, giải quyết xong chuyện là đủ rồi. Dù sao thì mỗi người chịu một nửa trách nhiệm." Đồ Ca cầm lấy bút ký, một chút mặt mũi cũng không tính toán với anh.

Nếu anh ấy không có hành động thân mật tương tự, người lén quay chụp cũng sẽ không có cơ hội tung tin đồn thất thiệt.

Phó Minh Chu nghẹn họng bàng hoàng phát hiện ra vẻ dễ thương đáng yêu của cô chỉ là vẻ bề ngoài, còn bên trong rõ ràng là một con nhím.

Một con nhím gắt gỏng xù gai lên nếu người khác chạm vào.

Sau khi sao y chứng minh thư, Phó Minh Chu trả lại bản chính, mỉm cười ngồi xuống đối diện cô: "Thực xin lỗi, buổi tối tôi sẽ mời cô ăn cơm."

"Không cần đâu, bạn trai tôi đang nháo lên đòi chia tay, tôi phải trở về dỗ anh ấy." Đồ Ca thu dọn giấy ủy quyền, xách ba lô đứng lên, mở cửa không nhìn lại.

Phó Minh Chu dở khóc dở cười. Tính tình của đứa nhóc này thực sự lớn như vậy.

Ngẫm lại thì có thể hiểu việc bạn trai nháo lên đòi chia tay không phải là chuyện nhỏ.

"Nếu không phải xem chứng minh thư, tôi suýt chút nữa đã nghĩ cô ấy là trẻ vị thành niên." Hàn Thác cất giấy ủy quyền và bản sao chứng minh thư nói đùa: "Sao, đột nhiên có hứng thú với bạn nhỏ này à?"

"Rất thú vị mà." Phó Minh Chu bật cười: "Mới còn nhỏ vậy thôi đã nhận được chứng chỉ dịch thuật cấp hai, phiên dịch liên tiếp khi mới chỉ là sinh viên năm hai."

"Một đứa trẻ làm việc chăm chỉ vậy sao? Khó trách cậu thưởng thức như vậy." Hàn Thác cũng cười: "Đi đây, vụ này có khả năng cũng không cần ra tòa truy tố. Tôi sẽ thông báo cho cậu ngay khi xong chuyện."

Phó Minh Chu đưa anh ta ra ngoài, lúc đứng đợi thang máy Han Thác dường như nghĩ đến điều gì đó đột nhiên nói: "Quê quán của cô gái này, trùng hợp là nơi Cảnh Dật đã mất tích hai năm trước."

"Trùng hợp như vậy?" Phó Minh Chu thản nhiên đáp, không suy nghĩ nhiều.

"Địa chỉ nhà của cô ấy và cặp vợ chồng già nhận Cảnh Dật là trong cùng tòa nhà." Hàn Thác cũng cảm thấy không thể tin được: "Cậu không phải muốn Cảnh Dật khôi phục lại ký ức sau? Hỏi cô gái này thử xem, có khi hai người lại biết nhau."

Phó Minh Chu trước đó còn có điểm không để ý, sau khi nghe anh ta nói, chợt nảy ra một ý tưởng.

Anh ấy không có khả năng có thể nuôi Phó Cảnh Dật cả đời, nhưng anh ấy thậm chí hy vọng Phó Cảnh Dật, người được mệnh danh là thiên tài sẽ trở lại. Anh cũng nên có cuộc sống của riêng mình, thay vì sống một cách hỗn loạn như giờ.

"Đi đây." Lúc thang máy đến, Hàn Thác vẫy vẫy tay, nhấc chân đi vào.

Phó Minh Chu khẽ gật đầu, quyết định đi tìm Phó Cảnh Dật trước để tìm hiểu xem anh có quen biết Đồ Ca hay không, cảm xúc của anh rất dễ nhìn ra được.

Đến khi trời tối, nhiệt độ và ánh sáng giảm đi.

Đồ Ca quay lại trường với ba lô và khăn quàng cổ, Uông Á Nam vẫn chưa đến lớp tự học.

Cô bỏ ba lô xuống, lấy một chiếc khăn quàng cổ đưa ra, khóe miệng nở nụ cười: "Nhìn chất lượng đi, tớ giữ lại một chiếc cho cậu đấy."

Uông Á Nam cầm lấy chiếc khăn, mở gói ra ngửi thử, nụ cười thật tươi nở trên môi: "Chất lượng thì khỏi chê rồi. Mùi đặc trưng, thiết kế hai màu cũng rất đẹp, giá bao nhiêu thế."

"Cái này là cho cậu không bán. Giá rẻ hơn hai tệ so với các loại cùng mẫu trên Taobao." Đồ Ca cũng cười: "Trong nhóm đã có hơn hai mươi đơn đặt trước rồi."

"Bồ câu, tớ thấy rằng cậu thực sự có tiềm năng kinh doanh vi mô đó." Uông Á Nam mở lời nói đùa, đổi chủ đề: "Bài đăng trên diễn đàn bị xóa, không biết nguyên do, nhưng bức ảnh quả thực là Mạnh Hàm đăng lên."

"Là cô ta thì tốt." Đồ Ca mỉm cười nhướng mày: "Tớ còn sợ rằng không phải cô ta."

An Thuỵ nhân danh công ty khởi kiện, bồi thường không chỉ cần một lời xin lỗi đơn giản. Ngay cả khi An Thuỵ không phải là công ty niêm yết, cũng có thể làm Mạnh Hàm không thoát được.

Lớp tự học buổi tối bắt đầu, Đồ Ca vừa lấy sách ra chuẩn bị ôn tập, Mạnh Hàm đột nhiên bát quái một câu: "Tiểu tam mà diễn xuất cũng tốt thật đấy, thực sự đáng tiếc."

Uông Á Nam vừa nghe liền tức giận, đứng dậy mắng cô ta một cách trịch thượng: "Nói ai thì nói cho hẳn ra ai nhụt thì sợ, đừng giả điên giả ngốc!"

Mạnh Hàm trợn tròn mắt, từ từ trào phúng quay lại: "Làm gì mà kích động thế, ngồi xuống đi."

Đồ Ca nghiến răng vươn tay, cầm lấy tay Uông Á Nam kéo cậu ấy ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Mạnh Hàm: "Muốn làm gì thì quang minh chính đại mà làm, đừng tưởng rằng lén lén lút lút thì không ai bắt được nhược điểm."

"Ai có nhược điểm người đó tự biết." Mạnh Hàm nhếch mép, cong môi: "Tôi đợi."

Đồ Ca chớp mắt cười: "Hy vọng rằng thời điểm cậu khóc cũng khí thế như này."

Mạnh Hàm không hề quan tâm đến lời chế giễu của cô, khịt mũi nói: "Nếu như tôi khóc, tôi làm cháu cậu."

Các bạn trong lớp toàn bộ nhìn sang, đều có biểu cảm không quá lớn để xem náo nhiệt.

Đồ Ca bình tĩnh nhướng mày: "Tôi không có hứng thú làm tổ tông người ta. Trong lúc các bạn học đều ở đây, mọi người coi như làm chứng. Trong vòng ba ngày, cậu sẽ phải tự chủ động xin lỗi tôi."

Mạnh Hàn hất cằm lên: "Ba ngày? Cho dù đợi đến khi tốt nghiệp, tôi cũng không xin lỗi cô. Tại sao tôi phải xin lỗi nếu tôi không làm."

Đồ Ca ngước mắt không để ý đến cô ta.

Cố vấn pháp lý của An Thuỵ ra mặt, duy trì hình ảnh cá nhân cho Phó Minh Chu và hình ảnh của công ty.

Hơn nữa, An Thuỵ tổ chức tuyển dụng việc làm tại trường hàng năm, các nhà lãnh đạo trường rất có thể sẽ không từ bỏ việc hợp tác với họ. Hơn nữa trường học cũng không chịu trách nhiệm nếu thế số tiền bồi thường có thể khiến người ta sợ chết khiếp.

"Một số người chỉ thích diễn xuất, làm tiểu tam còn không biết xấu hổ, không biết mặt mũi." Mạnh Hàm châm chọc với vẻ mỉa mai.

Nhìn bộ dạng đắc thắng của Đồ Ca khiến cô ta ngứa mắt.

Từ đầu năm nhất, cô đã có đặc quyền ở khắp mọi nơi, chào hàng từ trong ra ngoài trường. Bán mọi thứ có thể, dạo qua hàng trăm nhóm đi bán hàng.

Lúc đầu cô ta cũng không biết, cô ta thật sự cho rằng cô phải dựa vào bản thân để tiếp tục học hành vì xuất thân từ nhà nghèo, nên tốt bụng mua cho cô rất nhiều thứ.

Đối với học bổng học kỳ này, điểm của họ gần như bằng nhau, nhưng điểm tổng hợp khác cao hơn cô ta ba điểm.

Hầu hết mọi người đều đã mua đồ của cô trong nhóm. Đây chính là việc đơn giản nhất để hối lộ làm cô ta thấy không thuyết phục!

"Có người chỉ thích đánh răng bằng phân, miệng toàn mùi hôi thối." Uông Á Nam chế nhạo.

"Đừng mở miệng ra nữa, ảnh hưởng đến các bạn học không tốt đâu." Đồ Ca vỗ về Uông Á Nam ra hiệu cho cậu ấy đừng làm ồn.

Mạnh Hàm hai ngày nay đang nổi điên, nói ra sợ rằng đến tai thầy cô, mọi người sẽ bị thầy cô giáo dục mất.

Đều là sinh viên rồi, không thể không có kỷ luật như học sinh tiểu học.

"Tớ chỉ là không thể nhìn được cô ta." Uông Á Nam thấp giọng lẩm bẩm: "Xứng đáng bị người ta nói tiểu tam."

Đồ Ca dở khóc dở cười.

Thứ hai lớp học cô có bốn tiết, đến tiết học cuối cùng đột nhiên cố vấn học tập xuất hiện trong lớp, đen mặt gọi Mạnh Hàm ra ngoài có chuyện.+

_Hết chương 11_
Bình Luận (0)
Comment