Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 16

Trong quá trình chờ đợi, mỗi giây đều giống như cả năm.

Tân Thành có rất nhiều bệnh viện, nhưng việc tìm kiếm lại không rắc rối bằng trường học. Chỉ cần ảnh chụp của Đồ Khải mang đến khu phẫu thuật là có thể dễ dàng tìm được. Đồ Ca biết rất rõ tính khí của dì ta, nếu bà ta đã tới đây thì tuyệt đối sẽ không về tay không.

Nửa tiếng sau, cuối cùng y tá cũng đưa đơn thuốc cần uống sau khi xuất viện, cũng như những lưu ý sau khi xuất viện do bác sĩ chỉ định.

Thần kinh căng thẳng của Đồ Ca cuối cùng cũng thả lỏng, đồ đạc đã thu dọn xong, lập tức đưa Đồ Khải xuống tầng.

Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ, xe đi ra từ bãi đậu xe, đi qua lối vào khu nhà ngoại trú, bóng dáng dì ta đột nhiên lọt vào tầm mắt.

Đồ Khải đột nhiên căng thẳng thần kinh, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, rùng mình một cái: "Là... dì."

Đồ Ca nghiêng đầu hờ hững liếc nhìn, khóe miệng mím chặt.

Có vẻ như bà ta đã thực sự tìm kiếm tất cả bệnh viện ở Tân Thành, cũng may là ở đây trường đại học còn nhiều hơn bệnh viện, Tết Nguyên Đán cũng sắp đến, bà ta cũng không thể ở lại mãi Tân Thành được.

Trở lại căn nhà thuê, Đồ Ca thu dọn hành lý lên trước, sau đó xuống lầu đưa Đồ Khải lên.

Hầu hết nhà ở đây đều do tư nhân xây dựng. Cầu thang dốc hẹp nếu đi quen thì cũng không cảm thấy khó khăn. Đồ Khải một chân không thể di chuyển được, lúc đi lên cũng có chút phiền toái.

"Chị đi tới bệnh viện khám đi." Đồ Khải đổ mồ hôi hột, mệt mỏi ngồi trên sô pha: "Nếu chị cũng ngã bệnh, ai sẽ chăm sóc cho chị."

"Chị biết rồi, một lát nữa chị đi." Đồ Ca cũng ngồi xuống, một lúc sau trước mắt biến thành một màu đen: "Trong nhà không có bồn cầu, chị có mua cho em một chiếc xe lăn giá rẻ. Lúc sử dụng, phải cẩn thận đừng để đụng vào chân bị thương."

Đồ Khải mắt đỏ hoe, vùi đầu xuống cố gắng không để cho mình khóc.

"Đồ ăn chị đã mua đủ hai ngày rồi, tự em nấu đồ ăn. Xe lăn là loại cũ nhưng vẫn có thể dùng được." Đồ Ca nhìn thời gian, khó khăn đứng lên: "Chị phải quay lại trường học, có gì thì gọi điện cho chị."

Đồ Khải khó chịu đem nước mắt thu lại, an ủi chị nói tự mình có thể lo được.

Cuối kỳ, nhiệm vụ học tập của cô rất nặng nề.

Đồ Ca nhấc ba lô lên, điện thoại di động đột nhiên hiển thị có cuộc gọi đến, ID người gọi là một số lạ số địa phương. Cô bình tĩnh liếc nhìn Đồ Khải: "Xin chào."

"Đồ Ca, tôi là dì cô đây." Giọng nói tức giận của dì ta rót vào tai cô: "Tôi vẫn đang đi tìm chị em cô đấy, đừng nghĩ trốn được tôi thì không có việc gì. Mẹ cô thiếu tiền tôi thì chị em cô phải trả nợ cho tôi!"

Đồ Ca giật giật khóe miệng, trước khi cúp máy, cũng không quên nói một câu "nhầm số rồi", sau đó xoay người ra mở cửa.

Mẹ cô chưa bao giờ vay tiền dì ta, cô biết rất rõ.

Sau nhiều ngày mưa, thời tiết cuối cùng cũng quang đãng, nhiệt độ tăng lên rất nhiều.

Phố đi bộ đã thay đổi dáng vẻ vắng vẻ trước đây, thay vào đó có thêm chút không khí náo nhiệt đón Tết.

Hà Vân Tranh mang theo món điểm tâm mà Phó Cảnh Dật yêu thích, bước nhanh đến phòng trưng bày.

Xa xa nhìn thấy ai đó tháo lắp kính cửa, cô ta cau mày tăng tốc độ. Lão Ngô đứng ngoài cửa cầm điếu thuốc trên tay, ánh mặt trời chói chang, nếp nhăn trên mặt rõ ràng xếp lên nhau, nụ cười trên mặt tươi như hoa.

"Lão Ngô, đây là đang làm gì đấy?" Hà Vân Tranh dừng lại, nghi ngờ nhìn cánh cửa cùng giàn giáo bao quanh.

"Cảnh Dật nói muốn bán thứ khác ở đây." Lão Ngô ném điếu thuốc trong tay, trên mặt tươi cười: "Cụ thể là làm gì tôi cũng không rõ lắm, cậu ấy không nói."

Hà Vân Tranh mỉm cười, xách theo túi đồ bước vào cửa hàng qua lối đi được sắp xếp.

Phó Cảnh Dật ngồi sau bàn như thường lệ, như thể tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài chẳng liên quan gì đến anh. Khối lego trong tay đã xếp cao lắm rồi, anh cúi đầu, gương mặt được ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Hàng mi dài rậm che mắt, khiến người khác không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh.

Hà Vân Tranh sững sờ, đầu óc mơ hồ xẹt qua tai nạn hai ngày trước, lồng ngực có chút ngột ngạt.

Cô ta nhấc chân vào, ghé lại bàn giả vờ thoải mái nói: "Cảnh Dật, xem em mang gì cho anh này."

Phó Cảnh Dật thậm chí không ngẩng đầu lên.

Hà Vân Tranh nhắm mắt lại, đặt món điểm tâm trong tay xuống rồi mang ghế ngồi xuống, há miệng ra không nói lời nào.

Công nhân đang tháo kính bên ngoài kêu to, nghe có vẻ hơi khó chịu.

Sau khi ngồi xuống vài phút, Hà Vân Tranh thấy Cảnh Dật không muốn để ý đến mình chút nào, mím khóe miệng lại nói: "Thực xin lỗi, em không cố ý động vào đồ của anh. Là em sai, anh đừng tức giận được chứ."

Động tác trên tay Phó Cảnh Dật dừng lại, nhưng vẫn không nhìn cô ta.

Trên mặt Hà Vân Tranh lộ ra thần sắc uể oải, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc bút marker đặt ở một bên: "Cá voi, ai đưa cho anh bút marker vậy?"

Trí nhớ của anh đã khôi phục hay có lý do nào khác?

Phó Cảnh Dật không vui dừng tay, cầm điện thoại gõ nhanh một dòng: Cô đi ra ngoài, ở đây không chào đón cô.

Hà Vân Tranh lung lay, sắc mặt tái nhợt: "Em sẽ không bao giờ đụng vào đồ của anh nữa. Em đã trả lại hoa với kẹo cho anh rồi. Đừng như thế, được chứ."

Phó Cảnh Dật chống lại ý muốn đập phá đồ đạc gõ thêm một dòng: Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô.

Hà Vân Tranh cúi đầu, nhìn khớp xương trắng bệch trên mu bàn tay anh, biết anh đang run lên vì tức giận: "Em lập tức đi ngay, anh đừng nóng giận."

Phó Cảnh Dật tức giận mấy ngày trời, lần trước tức giận làm doạ bà nội ở nhà đến hoảng sợ. Bố mẹ cô ta cũng nhân cơ hội thuyết phục cô ta không nên liên lạc với anh nữa.

Lúc rời khỏi phòng trưng bày, Hà Vân Tranh càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn, cô ta khó chịu liền gọi cho Phó Minh Chu.

"Bút marker là anh đưa cho, nó không phản đối nhưng cũng cũng không thực sự thích." Phó Minh Chu cười nói: "Khoảng thời gian này đừng đến cửa hàng nữa, tính tình nó lúc nào cũng vậy sẽ làm em đau đầu đấy."

"Em đi tìm anh." Hà Vân Tranh cúp điện thoại, chán nản đi lấy xe.

Sau khi Phó Cảnh Dật trở lại, anh luôn nhìn cô ta chán ghét, trước kia cô ta có thể tùy ý ra vào căn hộ của anh, hơn nữa cửa phòng cũng chưa từng khóa. Bây giờ đừng nói đến việc đi đến căn hộ, đến nhìn mặt anh ở phòng trưng bày cũng không được.

Thích anh nhiều năm như vậy, cô ta thật sự không thể nhẫn nhịn được.

Quá trưa, nhiệt độ tăng lên 20 độ, như thể đột ngột chuyển từ đông sang thu.

Phó Cảnh Dật nhìn thấy cửa kính đã được tháo hết liền thấy hài lòng, lấy điện thoại ra chụp lại những bức tranh hôm nay gửi cho Đồ Ca.

Một lúc lâu sau, Đồ Ca mới trả lời: Anh có phải là bạn của Bồ câu không? Bồ câu bị ốm còn không muốn đến bệnh viện, tôi thuyết phục mãi cũng không được.

Phó Cảnh Dật sững người, nắm chặt điện thoại di động sải bước ra ngoài.

Anh đi qua Lão Ngô, lại đột nhiên dừng bước gõ nhanh một dòng trên điện thoại: Đưa cháu đến Học viện Ngoại ngữ.

"Được." Lão Ngô trả lời, liền gọi quản đốc công trình giải thích, vội vàng đi theo Phó Cảnh Dật lên xe.

Ngay khi Phó Cảnh Dật lên xe, anh tiếp tục nhắn đến số của Đồ Ca: Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ qua ngay.

Đồ Ca bị bệnh, cô không nói cho anh biết.

Lão Ngô nhìn thấy địa chỉ vội vàng chạy tới, trực tiếp lái xe dừng dưới lầu ký túc xá của Đồ Ca.

Phó Cảnh Dật xuống xe, ở đầu cầu thang có một cô gái khoảng 20 tuổi, mái tóc dài, trên cổ đeo khăn choàng, mặc một chiếc quần jean, nôn nóng hướng đến phía anh phất tay.

Anh gật đầu sải bước về phía cô ấy.

"Chủ nhật cậu ấy bị cảm, hôm đưa Đồ Khải xuất viện thì liền sốt cao. Tôi thuyết phục cậu ấy mãi nhưng không được." Uông Á Nam gấp đến độ mắt đỏ lên.

Đồ Ca sợ đến bệnh viện lại mất tiền, cô ấy biết. Cô ấy cũng nói tiền thuốc cứ để cô ấy ứng trước nhưng cô không nghe, trở về liền nằm trên giường mê man.

Phó Cảnh Dật mím khóe miệng đi theo Uông Á Nam lên lầu, nhìn thấy Đồ Ca đang nằm trên giường thì tức giận nhấc chăn bông lên, bế lên rồi bước ra ngoài.

"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chăm sóc Đồ Ca." Lão Ngô sợ hãi, nhanh chóng giải thích với Uông Á Nam: "Thực sự không có việc gì đâu, cứ tin tưởng tôi."

Uông Á Nam nói "được" cũng đi theo họ xuống lầu.

Sau khi rời khỏi tòa nhà ký túc xá, Mạnh Hàm vừa từ bên ngoài trở về, liền trợn tròn mắt khi nhìn thấy Đồ Ca được Phó Cảnh Dật ôm vào lòng.

Cô ta biết mà, Đồ Ca không phải ở bên ngoài chăm sóc em trai, mà là sống với đàn ông.

Nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên, cũng chỉ là một sinh viên đại học không dựa dẫm vào đàn ông thì lấy tiền đâu ra để nuôi em trai.

Người đàn ông này có vẻ rất giàu có, chiếc xe thế mà lại là một chiếc Maybach, nhìn vẻ ngoài của anh lại càng khiến cô ta thêm tức giận. Mạnh Hàm nghiến răng, buông ra một tiếng khinh bỉ từ mũi.

Còn được hoan nghênh như vậy, trước kia là giám đốc của tập đoàn An Thuỵ, người này không biết có địa vị gì.

"Để tôi ngồi ở phía trước." Uông Á Nam lúng túng đóng cửa ghế sau, mở cửa ghế lái phụ lên xe.

Người đàn ông tên Cá voi này có vẻ rất quan tâm Đồ Ca, sắc mặt thì siêu cấp doạ người, nếu không biết còn tưởng anh muốn đi giết người.

"Cậu ấy không tức giận đâu, cô đừng căng thẳng." Lão Ngô lau mồ hôi, quay người khởi động xe đi.

Uông Á Nam khóe miệng giật giật, nhìn thấy Mạnh Hàm đứng trước tòa nhà, trong lòng có linh cảm mờ mịt.

Xe tăng tốc chạy đến bệnh viện quân y gần nhất, Phó Cảnh Dật từ trong xe ôm Đồ Ca đang mê man lao vào phòng cấp cứu như một cơn gió.

Lão Ngô và Uông Á Nam đi phía sau, vừa mới khóa xe chạy được hai bước, giọng nói bất ngờ của Phó Minh Chu từ phía sau truyền đến: "Chú Ngô, vừa rồi là Cảnh Dật sao?"

"Là..." Lão Ngô đột ngột dừng lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người lại.

Phó Minh Chu và Hà Vân Tranh đứng bên ngoài xe, biểu tình khác nhau. Vẻ mặt Phó Minh Chu đầy kinh ngạc, còn Hà Vân Tranh thì sắc mặt tối sầm lại, tựa hồ không thể tin được người vừa rồi chạy vào là Phó Cảnh Dật.

"Chú cứ vào đi, đừng nói với nó là chúng cháu nhìn thấy." Phó Minh Chu cắt đứt mớ hỗn độn, đưa Hà Vân Tranh lên xe: "Vân Tranh, chúng ta về trước đi."

"Em không về!" Hà Vân Tranh lướt qua anh ấy sải bước chạy vào.

Cô ta cùng Phó Minh Chu đến bệnh viện để tìm cách khôi phục lại trí nhớ cho Phó Cảnh Dật, Phó Minh Chu định đưa cô ta trở lại studio nhưng vô tình nhìn thấy xe của Phó Cảnh Dật, cô ta đơn giản đi theo nhưng không ngờ lại gặp cảnh tượng như vậy.

Phó Cảnh Dật - người thậm chí còn chưa từng nắm tay cô ta, lại đang thực sự bế một cô gái khác ra khỏi xe!

"Vân Tranh!" Phó Minh Chu nghiến răng, vội vàng đuổi kịp.

Lão Ngô lúng túng cười với Uông Á Nam, đi tới ngăn cản Hà Vân Tranh.

Uông Á Nam đầu óc trống rỗng, cô ấy ngây ra quay người bước vào trong. Đồ Ca sẽ không thực sự là tiểu tam, đúng chứ?

Tại phòng cấp cứu.

Đồ Ca bị sốt cao 40°, cần được điều trị truyền dịch ngay lập tức.

Hà Vân Tranh nhìn rõ cô gái đang nằm trên giường bệnh là Đồ Ca, trong tích tắc nổi lên giông bão, muốn xốc cô dậy, giáng cho cô hai bạt tai vào mặt.

Phó Minh Chu cũng vô cùng kinh ngạc.

Anh ấy biết rằng họ quen nhau, nhưng anh ấy không biết rằng phản ứng gần đây của Phó Cảnh Dật giống như một người bình thường thực ra là vì cô.

"Chú Ngô, đi ra ngoài một lát." Phó Minh Chu thở dài, suy tư xoay người đi ra ngoài.+

_Hết chương 16_
Bình Luận (0)
Comment