Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 2

Mặt trời dần buông xuống sau những tòa nhà cao tầng, bóng tối đến có chút tối tăm. Đèn trên phố đi bộ vẫn chưa bật, cổ tay lộ ra của người đàn ông trắng gần như trong suốt, gắt gao đè mạnh cái xô.

Đồ Ca hơi nghiêng đầu ngẩng mặt lên nhìn anh ta.

Chẳng phải là người đàn ông đẹp trai trông giống ma cà rồng ở phòng trưng bày sao. Tại sao anh ta lại đến đây? Họ đâu có biết nhau.

Mấy người quản lý thành phố cũng sửng sốt, sức lực tăng lên, muốn giật lấy xô đựng hoa "Anh làm gì vậy?"

Khóe miệng người đàn ông mím chặt, toàn thân đều lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, anh ta nâng tay trái lên để bên kia nhìn thấy dòng chữ viết trên tờ giấy A4: Hoa là tôi đặt mua, cô ấy tên Đồ Ca.

Quản lý thành phố buông tay ra, liếc mất một cái bất mãn nhìn Đồ Ca "Cô xuất trình thẻ căn cước với thẻ sinh viên ra cho chúng tôi."

Đồ Ca không rõ nguyên do, nhưng vẫn đưa tay lục trong ba lô tìm một hồi nhưng không tìm được thẻ căn cước, chỉ tìm được thẻ sinh viên của mình, đưa một cách bất đắc dĩ "Tôi thật sự không bày quầy hàng, không cần báo với nhà trường."

Bọn họ cầm lấy thẻ sinh viên của cô, liếc cô một cái rồi đen mặt quay đi "Dòng người ngày lễ rất đông. Việc chiếm đường, quán xá ngẫu nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại, nhất định có rủi ro, gây mất an toàn, tắc nghẽn giao thông."

Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng lấy lại thẻ sinh viên, trọng lượng trong tay đột nhiên biến mất, người đàn ông đẹp trai ma cà rồng kia xoay người cầm xô đựng hoa hồng, để lại cho cô bóng lưng cao lớn bước đi thật nhanh, lo lắng như bị ai đuổi theo.

Quản lý thành phố vẫn chưa rời đi, nhìn cô đầy vẻ dò hỏi.

Đồ Ca bình tĩnh nặn ra một nụ cười, nhấc gót chân bước đi, nhịp tim đập loạn cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Bước vào phòng trưng bày tranh, người đàn ông đặt xô hoa hồng xuống, quay lại nhìn cô.

Anh dừng lại không hề báo trước, Đồ Ca vô thức đi theo sau lưng anh, đột nhiên đau lòng hít một hơi "Anh không nói được sao?"

Từ lúc anh xuất hiện đến bây giờ, vẫn không nói lời nào.

Người đàn ông cụp mắt xuống, trong mắt đầy vẻ không vui.

Cô thực sự không nhớ ra anh sao?

Đồ Ca đáy lòng khẽ nhíu, không hiểu sao anh lại nhìn mình bằng ánh mắt trách cứ như vậy, hai người chỉ gặp mặt nhau tối hôm qua, cô hoàn toàn không biết anh.

"Cái đó..." Đồ Ca lùi lại một bước, cười khan "Ừm... Quản lý thành phố sắp đi rồi, tôi tiếp tục đi bày quầy bán hoa đây."

Người đàn ông liếc mắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo cô ra sau bình phong, cầm bút trên bàn bắt đầu viết.

Đồ Ca chật vật, buộc phải nhìn anh viết xong, đôi mắt hồ ly xinh đẹp khẽ chớp, đuôi mắt khẽ tràn ra ý cười "Anh Cá Voi? Tên anh là Phó Cảnh Dật, không phải Cá Voi sao."

Bốn năm trước, hàng xóm của cô, hai vợ chồng ông bà Trần đã nhìn thấy Phó Cảnh Dật bất tỉnh bên sông. Sau này mới biết anh bị mất trí nhớ nên để anh ở lại nhà chăm sóc.

Cô hỏi anh tên gì, anh cầm bút vẽ một con cá voi, từ đó cô liên tục gọi anh là anh Cá Voi.

Sau này, Đồ Ca tình cờ phát hiện ra rằng anh rất thông minh, trước khi thi đại học cô thường xuyên quấn lấy anh, đòi anh dạy học giúp đỡ giải bài thi.

Kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cô đưa Đồ Khải đến Tân Thành lúc nhận được thông báo nhập học, mấy năm nay đều không trở về.

Phó Cảnh Dật gật đầu, cuối cùng buông tay tiếp tục viết: Quản lý thành phố đến 6 giờ mới rời đi, em có thể ở lại cửa hàng trước.

Đồ Ca nhướng mày, tháo khẩu trang xuống, kiễng chân ngồi lên bàn, thoải mái rung chân "Phòng tranh là của anh sao? Anh nhận ra em từ tối hôm qua rồi à, sao không nói cho em biết?"

Trong hai năm ở quê, Phó Cảnh Dật không mặc áo lót thì cũng mặc áo khoác bông của ông Trần, đầu tóc lộn xộn làm đôi mắt bị che khuất. Mỗi lần phải đi cắt tóc, bộ dạng anh liền chấn động lập tức chống cự.

Đồ Ca biết là anh rất đẹp trai, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng anh sau khi thay những bộ quần áo mà những chàng trai bình thường vẫn hay mặc lại đẹp đến mức cô không nhận ra như vậy.

"Sao anh không viết gì?" Đồ Ca nghiêng đầu buồn cười nhìn anh "Nếu không tiện trả lời cũng không sao, em chỉ tuỳ tiện hỏi thôi."

Phó Cảnh Dật cầm bút dừng lại, từ từ nghiêng đầu.

Hương thơm cơ thể của cô gái lặng lẽ thoang thoảng nơi chóp mũi, đôi mắt hồ ly xinh đẹp ẩn chứa nụ cười ngọt ngào. Anh nhìn sang nơi khác, hầu kết bất giác lăn xuống, anh viết: Phòng trưng bày là cho anh nhưng không phải của anh. Anh đã nhận ra em tối qua rồi, nhưng em đi quá nhanh.

"Phụt..." Đồ Ca không tự chủ được bật cười "Bị anh nhìn chằm chằm khiến chân em mềm nhũn được chưa."

Cô không bao giờ nghĩ rằng Phó Cảnh Dật lại là người Tân Thành.

Có thể thấy rằng gia thế nhà anh cũng khá giả, quần áo của anh đều là những hãng có tên tuổi, lợi thế chiều cao của anh so với người mẫu mặc còn đẹp hơn.

Các cửa hàng ở phố đi bộ không hề rẻ, giá thuê ở đây cũng cỡ cả trăm vạn một năm.

Phòng trưng bày được mở ở đây, căn bản chính là đốt tiền.

"Cạch" một tiếng, Phó Cảnh Dật vứt cây bút trong tay, đi vòng qua bàn mở ngăn kéo lấy điện thoại ra, nhìn cô chăm chú. Đồ Ca hiểu ý trong giây lát, lấy điện thoại di động nhập số của mình, sau đó bấm gọi.

Chuông điện thoại vang lên, sau khi cúp máy, cô lưu số của anh ngay trước mặt anh, nhân tiện thêm bạn Wechat, rồi trả lại điện thoại "Trí nhớ của anh đã khôi phục rồi à?"

Phó Cảnh Dật lắc đầu.

Anh họ của anh mở phòng tranh cho anh, chỉ mong anh có thể tiếp xúc nhiều hơn với mọi người, cố gắng tìm lại ký ức.

"Dù sao cũng đã bốn năm rồi, có lẽ sau này anh có thể nhớ ra." Đồ Ca lại lộ ra vẻ mặt nói "Trong túi em có kẹo, anh có muốn một viên không."

Phó Cảnh Dật nhìn cô chăm chú một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Đồ Ca nghiêng nửa người, nhìn kỹ anh đem kẹo ra, rồi đánh giá "Béo hơn một chút, da cũng trắng hơn, anh không đi ra nắng sao?"

Cô một năm bốn mùa đều phơi nắng, ngoại trừ phần dưới quần áo là làn da trắng, còn lại cánh tay, cổ và mặt thì rõ ràng đen hơn một chút.

Phó Cảnh Dật bóc viên kẹo, trong mắt phảng phất tia ấm áp, lại lần nữa lắc đầu.

Đồ Ca đứng thẳng người nhảy khỏi bàn đi ra ngoài xem xét, thấy quản lý thành phố vẫn chưa rời đi, lại quay lại nói "Cửa hàng của anh mỗi ngày đều vắng vẻ sao?"

Cô vào đây đã gần nửa tiếng rồi, vẫn không có khách.

Có kẹo trong miệng, Phó Cảnh Dật lại ngây thơ gật đầu.

Đồ Ca không khỏi nở nụ cười, kéo ghế ngồi xuống, đưa cho anh toàn bộ kẹo trong túi "Em mà có một cửa hàng thì tốt, nhưng đáng tiếc là không có vốn."

Phó Cảnh Dật trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, cầm bút viết lên giấy: Muốn bán cái gì?

Đồ Ca cảm thấy thích thú trước dáng vẻ nghiêm túc của anh "Em chỉ nói tùy tiện thôi, không muốn bán gì cả."

Mua hàng thì cũng phải bỏ vốn, cô đến chuyện cơm áo cũng là vấn đề.

Sau 6 giờ, quản lý thành phố mới bắt đầu rời đi. Nhìn chiếc xe chở bọn họ lái đi, Đồ Ca đột nhiên cao hứng, nhanh chóng khoác ba lô lên, bê cái thùng trên đất, cầm lấy một bông hoa hồng đưa cho anh "Em sắp xếp quầy hàng đây, Giáng sinh vui vẻ."

Phó Cảnh Dật cầm bông hoa hồng trên bàn đứng dậy, nhìn cô chạy ra ngoài. Anh mím khóe miệng nhìn đám người bên ngoài có chút sợ hãi, rốt cuộc cũng không đi ra ngoài theo cô.

Gần 7 giờ, chuông cửa đột ngột vang lên.

Phó Cảnh Dật hờ hững nhướng mi, tiếp tục tập trung lắp ráp những khối lego trong tay. Người duy nhất đến cửa hàng vào thời điểm này là anh họ Phó Minh Chu.

"Hôm nay thế nào? Anh có việc đi ngang qua nên thuận tiện đón cậu về." Phó Minh Chu cười nói.

Phó Cảnh Dật tiếp tục ngây người không nhìn anh ấy.

"Lúc còn bé cậu ghét nhất ăn đồ ngọt, lớn lên cũng không ăn vì sợ bị đưa đến bệnh viện gặp nha sĩ mà." Phó Minh Chu không quan tâm thái độ của anh một chút nào. Dừng lại nhìn bông hồng bên cạnh.

Phó Cảnh Dật đột nhiên ném khối lego xuống, nhanh chóng lấy lại kẹo trong tay, vẻ mặt không hài lòng.

"Anh nghĩ rằng có thể tuỳ tiện ăn được." Phó Minh Chu bị bộ dạng của anh làm cho kinh ngạc, liền liếc nhìn viên kẹo trong tay, trêu đùa nói "Cô gái nào mua à?"

Kẹo, hoa hồng thì chỉ có cặp đôi trẻ yêu nhau mới tặng những thứ này, có thể thấy cô gái này không phải người anh ấy quen.

Phó Cảnh Dật mím khóe miệng, trên mặt hiện lên một tầng đỏ trên má.

"Vậy thì anh sẽ không ăn. Bà nội đã nửa tháng rồi không gặp cậu rồi, cùng anh về ăn cơm với bà." Phó Minh Chu chỉ bên ngoài "Lái xe đang đợi ở đằng kia."

Phó Cảnh Dật cất kẹo vào ngắn kéo bàn như bảo bối, mặc áo khoác cùng anh họ đi ra ngoài.

Phó Minh Chu đợi anh đi ra, lấy điều khiển từ xa khóa cổng cuốn lại, thản nhiên nói "Bác sĩ Lương ngày mốt sẽ đến Tân Thành, lúc đó anh sẽ đưa cậu đến xem xét."

Anh đã mất tích hai năm, lúc tìm thấy anh mới biết rằng anh bị thương mất trí nhớ, tất cả các thành viên trong gia đình đều không nhớ, trước đó anh từng làm gì cũng không rõ. Anh cũng không nói lời nào, năm nay anh đã 28 tuổi nhưng lại giống như một đứa trẻ, anh hầu như không có quá nhiều suy nghĩ của riêng mình.

Hôm nay rốt cuộc anh đã gặp ai, mấy viên kẹo đó lại xem như bảo bối thế vậy? Nếu lúc đó anh ấy mà cầm lấy hoa hồng của anh, Phó Minh Chu trực giác cảm thấy rằng anh lúc ấy sẽ liều mạng với người anh họ là anh mất.

Trở về trước cửa tiểu khu, Phó Minh Chu nhận được một cuộc gọi từ điện thoại di động, anh ấy liếc nhìn dãy số đó rồi đeo tai nghe vào kết nối "Có chuyện gì vậy?"

Không biết đối phương bên kia đã nói gì, khoé miệng anh ấy hạ xuống, giọng nói của anh ấy rõ ràng lạnh hơn "Bây giờ tôi qua liền."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Minh Chu tháo tai nghe ra, quay đầu nhìn Phó Cảnh Dật ở vị trí phó lái "Anh có hẹn đi gặp khách hàng. Cậu có thể tự mình về nhà không?"

Phó Cảnh Dật bình tĩnh gật đầu.

Phó Minh Chu dừng xa lại để anh đi xuống, đến khi thấy anh vào cửa biệt thự mới quay đầu xe lái ra ngoài.

Lúc đến khách sạn đã hơn 8 giờ, phiên dịch viên còn chưa đến thì khách hàng đã đến. Sau khi đợi khoảng hai mươi phút, phiên dịch viên gọi điện thoại nói rằng xe của chị ấy xảy ra tại nạn, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện, nhưng chị ấy đã sắp xếp người thay mình đi phiên dịch thay.

Phó Minh Châu dặn dò hai câu mới tắt máy, vẻ mặt có chút bực bội.

Mười phút sau, có một cuộc gọi đến, anh ấy vừa định kết nối thì cuộc gọi bất ngờ bị ngắt, một bóng đen hiện lên trước mặt, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của một cô gái truyền đến đỉnh đầu "Chào Phó tiên sinh, tôi là do phiên dịch Hứa sắp xếp, cứ gọi tôi là Đồ Ca."

Phó Minh Chu chậm rãi ngẩng đầu "Cô là do cô ấy gọi đến?"

Theo góc độ của anh ấy, cô gái trước mặt thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, làn da trên gương mặt tươi tắn, mềm mại như có thể véo ra nước, nét mặt xinh đẹp tuy không lộng lẫy nhưng cũng dễ thương, cảm giác như một cô em gái dễ mến.

Vóc dáng cô không thấp bé, mặc trên người một chiếc váy cotton dài màu xám, đôi chân thẳng tắp thon thả, đôi mắt như hồ ly giảo hoạt, linh động.

"Phiên dịch Hứa là đàn chị của tôi. Chị ấy bị thương trong một vụ va chạm trên đường." Đồ Ca hào phóng nói "Anh có thể gọi điện để xác minh."

Tất cả hoa hồng cô mua hôm nay đều đã bán hết, vốn dĩ cô muốn đến phòng trưng bày tranh để tìm Phó Cảnh Dật rồi mời anh ăn tối, ai biết anh đã đóng cửa đi về. Thật không may, đàn chị của cô gặp tai nạn, đã gọi điện nhờ cô giúp đỡ.

Nghe chị ấy nói có thể kiếm được tiền, Đồ Ca trực tiếp đi đến.

"Tiền lương trực tiếp gửi cho cô hay là cho cô ấy." Phó Minh Chu cau mày, trong mắt tràn đầy nghi vấn "Cô chắc chắn không có vấn đề gì với việc phiên dịch luân phiên chứ?"

Cuộc đàm phán tối nay là về danh sách xuất khẩu nguyên liệu thô của công ty, anh ấy không nghĩ cô gái trẻ như cô có thể dịch tốt được.+

_Hết chương 2_
Bình Luận (0)
Comment