Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 21

Đồ Ca báo địa chỉ, vừa tắt điện thoại chưa đến một phút lão Ngô cũng gọi điện tới nói Phó Cảnh Dật mất tích điện thoại cũng tắt máy.

Trời đã nhá nhem tối, biển người mênh mông biết tìm anh ở đâu? Đồ Ca hoảng hốt, lao vào nhà vệ sinh trong phòng trưng bày lấy ra một ống sắt dài cỡ 70 cm, rồi nhanh chóng quay đầu đi ra ngoài.

Cô không biết tìm Phó Cảnh Dật ở đâu, nhưng cô biết rất rõ anh chỉ có một mình, rất dễ bị mấy tên côn đồ chơi bời lêu lổng trêu chọc.

Phó Minh Chu đến rất nhanh, vẻ bình tĩnh trước kia cũng không còn, ánh mắt thậm chí còn có vẻ khẩn cầu: "Đồ Ca, tôi chỉ có một đứa em trai, hi vọng cô có thể tìm được nó."

"Còn xe nào không." Đồ Ca ôm chặt ống sắt trong tay bình tĩnh nói: "Kể cho tôi nghe hoạt động thường ngày của anh ấy."

Lúc này Phó Minh Chu mới để ý đến ống sắt trong tay cô, hơi ngẩn ra, tăng tốc xe chạy về hướng công ty: "Có xe, phạm vi hoạt động thường ngày của nó rất cố định. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 28 của nó, tai nạn xe hơi bốn năm trước cũng là vào ngày này."

"Có khả năng anh ấy sẽ đến nơi xảy ra vụ tai nạn xe không?" Mí mắt Đồ Ca giật giật. Ba năm trước, cô tổ chức sinh nhật cho Phó Cảnh Dật, ngày sinh nhật anh viết là trước sinh nhật một ngày.

Trong suy nghĩ của anh, có phải ngày ba mẹ còn sống mới chính là sinh nhật?

"Không phải, lão Ngô đã qua xem rồi, trợ lý của tôi cũng đến trang trại ở ngoại ô chú dì mua nhưng không tìm thấy." Phó Minh Chu hoàn toàn rối như tơ vò: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, không biết có hữu dụng không."

"Cảnh sát sẽ giúp đỡ điều tra, nhưng chúng ta cũng phải chia nhau ra tìm." Đồ Ca nắm chặt ống sắt, mi mắt giật càng lúc càng dữ dội.

Đến An Thuỵ, Đồ Ca muốn một chiếc Volvo, Phó Minh Chu rời bãi đậu xe, chia nhau ra tìm.

Nhiệt độ hôm nay không tính là thấp, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, Phó Cảnh Dật sẽ đi đâu? Hôm nay là sinh nhật anh, liệu anh có đến chỗ cô thuê trọ không?

Đồ Ca một đường suy nghĩ miên man, quay xe trở lại chỗ thuê trọ một bóng người cũng không thấy, cô quay xe lại tiếp tục lang thang không mục tiêu đi tìm người.

Phó Cảnh Dật sẽ không đến những nơi có nhiều người, đó là điều chắc chắn.

Ra khỏi thành phố, Phó Minh Chu gọi điện thoại nói rằng ở Viện Mỹ thuật cũng không tìm thấy anh, anh cũng không ở phòng vẽ.

"Tôi hiện tại đang lái xe về phía bờ sông, chú Ngô tình hình như thế nào?" Lòng bàn tay Đồ Ca đầy mồ hôi.

Lão Ngô đã chăm sóc anh hai năm, nếu ông cũng không có tin tức của anh, thật sự không biết tìm ở đâu.

"Chú Ngô cũng không có manh mối, cũng không còn chỗ nào khác có thể tìm được." Phó Minh Chu khàn giọng nói: "Cô có tin tức gì thì báo ngay cho tôi."

"Tôi biết rồi." Đồ Ca trong đầu chợt loé lên, run giọng nói: "Nghĩa trang đã đến chưa?"

"Còn chưa tới, tôi đi ngay!" Phó Minh Chu kích động nói câu "Nhớ giữ liên lạc" rồi lập tức cúp máy.

Đồ Ca dọc theo đường Giang Tân giảm tốc độ đi chậm lại, vòng một vòng không thấy Phó Cảnh Dật, điện thoại di động của anh vẫn tắt máy, cả người cô bốc hoả lên.

Cô đi qua cầu bên bờ bên kia cũng không thấy ai, điện thoại di động có cuộc gọi đến, cô liếc nhìn là số của Hà Vân Tranh, cô không kiên nhẫn nhận điện: "Anh Cá voi mất tích, tôi hiện tại không có thời gian rảnh nói chuyện vô nghĩa với cô!"

Dứt lời liền dứt khoát tắt điện thoại.

Đầu bên kia, Hà Vân Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động tối đen, cô ta nhíu mày quay đầu nhìn Lâm Thanh Phong bên cạnh: "Cảnh Dật mất tích. Em gọi điện thoại xác nhận với anh Minh Chu. Nếu đúng như vậy, chúng ta hỗ trợ đi tìm."

"Được, em nhanh gọi đi." Lâm Thanh Phong đi được hai bước lấy điếu thuốc ra châm, làn khói bốc lên, khuôn mặt gầy gò ẩn sau màn khói trắng, không nhìn rõ cảm xúc.

Hà Vân Tranh nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi: "Lên xe đi tìm người, Cảnh Dật thật sự mất tích!"

Lâm Thanh Phong buông nửa điếu thuốc trong tay xuống đi theo sau: "Cậu ấy biến mất lúc nào, không phải hôm nay là sinh nhật của cậu ấy sao, đang êm đẹp như vậy sao lại mất tích?"

"Không biết." Hà Vân Tranh chạy đến xe, kéo cửa bước lên:"Anh Minh Chu đi đến nghĩa trang, chúng ta đến trường trung học xem sao, có lẽ anh ấy đang ở đó."

Lâm Thanh Phong đáp lại vẻ tự giễu: "Anh còn nghĩ hôm nay là ngày lành, nói cho cậu ấy biết Đường Lâm quyết định nhận anh làm đồ đệ, tuần sau đến báo danh, không ngờ cậu ấy lại biến mất."

"Đường Lâm nhận anh?" Hà Vân Tranh thiếu chút nữa đạp phanh: "Chuyện xảy ra khi nào, sao em không nghe anh nói qua."

Trợ lý của Đường Lâm nói năm sau mới chính thức tuyển chọn, nhưng sao ông ta lại đột nhiên quyết định?

"Mới quyết định hôm qua, chắc hẳn đã nhìn ra được tài năng của anh." Lâm Thanh Phong hơi đắc ý: "Đúng rồi, Cá voi lại một lần nữa cầm bút vẽ lại, nhưng những bức vẽ đó đều là Đồ Ca. Em nói xem cậu ấy có phải thích cô gái đó không?"1

Sắc mặt của Hà Vân Tranh đột nhiên trở nên khó coi: "Không biết!"

Lâm Thanh Phong cười cười, ánh mắt trầm xuống nghiền ngẫm.

Lần đầu tiên biết Phó Cảnh Dật sau ngần ấy năm, cũng thấy lần đầu tiên anh thiết kế một chiếc váy cưới, nhưng đối tượng lại là Đồ Ca. Kỳ thật không cần đoán, anh lúc trước hẳn có thể không biết thích là cái gì, nhưng hiện tại nhất định đã biết.

Sắc trời ngày càng tối, nhiệt độ càng xuống thấp.

Đồ Ca tiếp tục tăng tốc độ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Phó Cảnh Dật bị bắt nạt. Cô đoán ra anh đang ở đâu, nhưng không chắc liệu suy đoán của mình có chính xác hay không.

Điện thoại có cuộc gọi tới là Phó Minh Chu, cô kết nối trong vài giây. Đồ Ca bình tĩnh nói: "Tôi đang ở trên đường cao tốc Tân Hà, còn mười phút nữa là vào đến Hà Châu. Anh Cá voi có thể ở đó. Tôi sẽ chia sẻ định vị để anh đi theo."

"Tôi sẽ đi qua ngay, chú Ngô cũng đang ở bên cạnh." Phó Minh Chu không chút nghi ngờ phán đoán của cô: "Hẹn gặp lại sau." Đồ Ca cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi tăng tốc độ lên cao nhất.

Bình thường đến đây mất một giờ lái xe, lần này cô đi chưa đến 40 phút, ngày mai có khả năng phải đối mặt với tiền phạt chạy quá tốc độ hoặc thậm chí bị tước bằng lái, nhưng cô không quan tâm.

Tiến vào nội thành, Đồ Ca giảm tốc độ lái xe về phía sông, thầm cầu mong mình không đoán sai.

Cảnh sát không tra ra được anh rời Tân Thành, taxi hay xe chuyên dụng cũng phải làm thủ tục, hiện chưa rõ anh rời Tân Thành bằng phương thức này.

Nhưng trong lòng cô vẫn có linh cảm mạnh mẽ anh sẽ ở đó.

Hạ nguồn của con sông này là An Thị, một thành phố cấp quận huyện rất lạc hậu.

Cô nhớ rõ lúc cô cùng bà Trần đến đồn cảnh sát làm thủ tục vào bốn năm trước, cảnh sát nói rằng theo vận tốc của nước, chắc hẳn anh bị ngã vào rạng sáng, không bao lâu bị trôi vào sông gần đó.

Nói cách khác, nơi anh rơi xuống nước là ở Hà Châu.

Đồ Ca hạ cửa kính xe xuống, lái một vòng dọc sông, thấy trên sông có ba cây cầu, cô nhanh chóng tăng tốc chạy đến cây cầu mới nhất.

Bốn năm trước, cây cầu được xây dựng nhưng không thông xe.

Lúc tiến đến đầu cầu, nhịp tim của Đồ Ca càng nhanh dữ dội, nhất là lúc thấy có đám người ở đầu cầu, cả trái tim đều nhảy vọt lên cổ họng.

Đã rạng sáng, dưới ánh đèn mờ ảo, một đám thanh niên ăn mặc phong phanh đang ra tay bắt nạt người khác, đấm đá lên người nằm dưới đất.

Đồ Ca tấp vào lề dừng lại, nắm lấy ống sắt trên ghế lái phụ rồi xuống xe tăng tốc độ: "Anh Cá voi, là anh sao!"

Cô hét lên rất to khiến đám thanh niên giật mình kinh hãi, hớt hải quay đầu lại.

Người trên mặt đất bất động, cuộn tròn ôm đầu nằm trên đất.

Bước chân của Đồ Ca nhanh hơn: "Anh Cá voi là anh thì anh mau cử động đi, em đưa anh về nhà."

Người trên mặt đất di chuyển, từ từ ngồi dậy.

Đồ Ca tức đến muốn khóc, vội vàng chạy tới mang theo ống sắt chào hỏi đám thanh niên hư hỏng: "Một lũ rác rưởi!"

Cô đánh mạnh dữ dội, không đánh vào những chỗ nguy hiểm đến tính mạng nhưng rất đau đớn, đám thanh niên bị đánh tới tấp, thậm chí không có cơ hội chống trả, ngã xuống đất la hét.

Sau khi Đồ Ca đánh xong, cơn tức giận cũng nguôi ngoai, móc di động ra gọi cảnh sát, cô lại gần đỡ lấy Phó Cảnh Dật: "Anh Cá voi, em đưa anh về."

Ngày này ba năm trước ở bờ sông An Thị cũng xảy ra chuyện như hôm nay, cô không biết còn tưởng anh đi lạc, nhưng hóa ra không phải.

Cuộc gọi với cảnh sát được kết nối, Đồ Ca báo địa chỉ báo cáo nguyên nhân, sau đó cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Dật đang run bần bật: "Anh Cá voi, anh đau ở đâu?"

"Đồ Ca..." Phó Cảnh Dật run rẩy nâng tay lên đặt lên vai cô, như thể sợ rằng cô không nghe thấy, anh lại lớn tiếng lặp lại lần nữa, khàn giọng như thể giấy nhám chà xát trên mặt đất: "Đồ Ca."

Đồ Ca ngẩn ra, dư quang nhìn thấy một tên cô đồ đang bò dậy đứng lên, cô đột ngột đẩy anh ra, cầm lấy ống sắt lao tới lại đánh một cú nặng nề: "Còn dám đứng lên sao, tao đánh chết mày!"

Tên côn đồ sợ chết kiếp, gục đầu xuống đất hú hồn hú vía.

Đồ Ca nhìn thấy có xe chạy nhanh đến, cô kịp thời dừng tay quay đầu trở lại bên người Phó Cảnh Dật: "Anh Cá voi, vừa rồi có phải anh nói chuyện không?"

"Đồ Ca..." Phó Cảnh Dật ôm cô, giọng nói như nỉ non bên tai cô: "Về nhà đi."

"Cảnh Dật!" Xe dừng lại, Phó Minh Chu vội vàng xuống xe, nhìn thấy Phó Cảnh Dật đang ôm Đồ Ca, cùng một đám thanh niên nằm trên mặt đất, mí mắt nhảy loạn: "Đồ Ca, bọn họ có phải bị thương không?"

Đồ Ca cầm ống sắt quơ quơ, đờ đẫn nói: "Tôi không biết."

Vừa dứt lời, xe của lão Ngô và xe của Hà Vân Tranh xuất hiện cùng lúc đó, theo sau là ba chiếc xe ô tô cảnh sát.

Sau khi lấy lời khai tại đồn cảnh sát gần đó, Đồ Ca bị cảnh sát giáo dục nghiêm khắc một phen, Phó Minh Chu phải đứng ra giải thích cô là em gái của anh ấy, cũng nguyện ý bồi thường trách nhiệm, miễn đừng xử phạt cô.

Hà Vân Tranh giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói tiếng nào, Lâm Thanh Phong thì ân cần hỏi han Phó Cảnh Dật, bị lão Ngô trừng mắt nhìn vài lần mới ngượng ngùng im miệng thành thật ngồi sang một bên.

Mấy tên côn đồ cướp điện thoại và ví tiền của Phó Cảnh Dật, bị kiện án hình sự. Đồ Ca vì sốt ruột cứu người nên làm bọn họ bị thương, nhưng nguyện ý bồi thường và có thái độ nhận sai nên cảnh sát không truy cứu.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Đồ Ca chở Phó Cảnh Dật đến bệnh viện kiểm tra, thấy không có gì nghiêm trọng cô mới yên tâm.

Chờ Phó Cảnh Dật xử lý vết thương trên tay xong, Đồ Ca mới ngại ngùng bước đến chỗ Phó Minh Chu: "Tối nay tôi chạy quá tốc độ, hoá đơn nộp phạt có lẽ sẽ rất cao."

"Không sao, tôi sẽ lo việc này, cô đưa nó về đi." Trên mặt Phó Minh Chu hiện lên ý cười nhẹ nhàng, anh ấy hơi nhướng mày: " Có tôi ở đây."

Đồ Ca thở ra một hơi, thả lỏng người, nắm lấy tay Phó Cảnh Dật đi lấy xe.

Việc Phó Cảnh Dật mở miệng nói chuyện, cô chưa nói với ai.

Lái xe ra khỏi bệnh viện, Đồ Ca nhìn Phó Minh Chu qua kính chiếu hậu, mọi người cũng thả lỏng người, cô nghiêng đầu liếc nhìn Phó Cảnh Dật đang chật vật: "Sao anh lại chạy xa như vậy?"

"Anh đói." Phó Cảnh Dật dựa vào ghế, uỷ khuất nâng cánh tay trái bị thương của mình lên: "Còn đau nữa."

Đồ Ca: "..."

Trở lại Tân Thành cũng đã ba giờ sáng, Đồ Ca đợi Phó Cảnh Dật ngủ, cô đóng cửa lại đi về phía phòng khách lấy cho mình một ly nước, mệt mỏi nhìn Phó Minh Chu: "Hai năm trước anh ấy cũng vậy sao, hay chỉ có năm nay?"

Cô nói xong, lại đưa điện thoại của Phó Cảnh Dật qua. Có người hy vọng anh chết đi thay vì khôi phục được trí nhớ.

+

_Hết chương 21_
Bình Luận (0)
Comment