Phó Cảnh Dật nghiêm túc hơn cô nghĩ, hoàn toàn đem chuyện này coi là chính sự.
Đồ Ca nhấp môi, sau đó cẩn thận đọc lại hàng chữ trên tờ giấy, khóe miệng cong lên "Quan sát thật kỹ. Ngày mai anh không phải đi đâu, chờ cuối tuần em rảnh chúng ta cùng nhau đi."
Phó Cảnh Dật chớp mắt, sau đó tự tay làm ra một nụ cười, đôi mắt đen như mực nhàn nhạt mang theo ý cười.
"Sắp đến giờ chú lái xe đến đón rồi?" Đồ Ca quan sát cẩn thận đồ trong túi xách, cầm cốc nước lên uống nốt phần nước còn lại "Em sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho Đồ Khải."
Phó Cảnh Dật thất vọng cụp mắt xuống, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Đồ Ca không nhịn được cười "Cuối tuần em nhất định sẽ qua. Lúc bình thường anh cũng có thể gửi tin nhắn cho em, sau giờ học em sẽ liên lạc lại với anh."
Phó Cảnh Dật mắt đột nhiên sáng lên.
Nụ cười trên mặt Đồ Ca càng mở rộng, đặt cốc nước xuống, cầm ba lô xách lên "Em về trước đây, tạm biệt."
Phó Cảnh Dât hộ tống cô ra cửa nhìn cô khuất khỏi tầm mắt mới quay trở lại cửa hàng.
Hơn 9 giờ, Phó Minh Chu từ công ty đi qua.
Phó Cảnh Dật cúi đầu lắp ghép các khối Lego, bên cạnh là bông hồng đã khô cùng vài viên kẹo.
Là kẹo xuất hiện vào lễ Giáng sinh, bông hồng hẳn cũng là bông ngày hôm đó.
Phó Minh Chu trầm ngâm nhìn anh một lúc, sau đó mỉm cười "Khi nào mới cho anh gặp cô gái kia?"
"Cạch" một tiếng, khối lego trong tay Phó Cảnh Dật rơi xuống bàn, anh khẩn trương cất hoa hồng cùng kẹo đi, vẻ mặt đầy không vui.
Phó Minh Chu vội vàng xin lỗi "Anh chỉ là tùy tiện nói, em không muốn anh gặp thì anh sẽ không gặp. Trở về thôi cũng muộn rồi."
Phó Cảnh Dật cúi đầu khóa ngăn kéo, sau đó lại cẩn thận kéo nó ra lần nữa để chắc chắn rằng sẽ không bị ai mở ra, sau đó đứng dậy mặc áo khoác.
Phó Minh Chu bất lực lắc đầu, đi ra ngoài trước chờ anh tắt đèn.
Phó Cảnh Dật mất tích hai năm, anh ấy nghe tin có một cặp vợ chồng già nhận nuôi anh, anh vẫn luôn không mở miệng nói chuyện. Hai năm qua, anh đã dùng nhiều cách mà không có kết quả, gia đình cũng đã nhiều lần cố gắng nhưng đều không khiến anh nói được.
Anh cũng không muốn nói về vụ mất tích hai năm trước, thậm chí còn ném những bức tranh mà mình đã vẽ suốt 20 năm, chỉ cần nhắc đến là anh liền bực bội tức giận, có khi còn quăng cả đồ vật.
Lâm Thanh Phong thường phàn nàn với anh về vấn đề này, đặc biệt là gần đây, sau khi studio mà họ cùng mở đã đóng cửa vì làm việc kém hiệu quả, hầu như ngày nào cũng gọi cho anh.
Đèn trong cửa hàng đều đã tắt, Phó Minh Chu lấy điều khiển cửa cuốn từ xa ra đóng cửa lại, mở miệng nói chuyện phiếm "Ngày mai ở Học viện Mỹ thuật có triển lãm. Em có muốn đi cùng bà đến xem không? Có thể đi đến tham quan trước."
Phó Cảnh Dật thờ ơ lắc đầu.
Đồ Ca phải đi học, không có thời gian đi cùng anh.
Phó Minh Chu thở dài, nuốt hết những lời còn lại đã định nói từ lâu, quay đầu nói về chuyện mất trí nhớ của anh.
Máu ứ trong não anh đã tan đi một chút, nhưng trí nhớ vẫn chưa thể khôi phục lại được. Điều an ủi duy nhất chính là tuy không thể hấp thu hết nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Phó Cảnh Dật phản ứng lãnh đạm, như thể anh hoàn toàn không nghe thấy những gì anh ấy nói.
Phó Minh Chu cười khổ.
Thời tiết mưa kéo dài cho đến thứ năm trời mới bắt đầu quang đãng, nhiệt độ cũng tăng lên.
Ngay khi Đồ Ca đến bệnh viện, cô lập tức đến phòng bác sĩ chủ trị cho Đồ Khải, thời gian phẫu thuật dự kiến vào 6 giờ chiều thứ sáu.
"Thời gian sẽ không thay đổi phải không ạ?" Đồ Ca nhẹ nhàng thở ra.
Chiều thứ sáu phẫu thuật, cô cũng không cần phải xin nghỉ.
"Hiện tại cũng chưa chắc. Lịch trình là 6 giờ nhưng không đảm bảo sẽ mổ đúng theo lịch hẹn. Nhưng cháu yên tâm dù hoãn cũng không đẩy muộn được." Bác sĩ nhìn cô nói "Nếu cháu có chuyện gấp, cũng có thể chuyển lịch sang sáng thứ bảy."
"Mọi chuyện do bệnh viện an bài, cháu sẽ toàn lực phối hợp." Đồ Ca nở nụ cười.
"Chiều mai cháu qua đây trước một tiếng ký tên, sau đó chúng tôi sẽ cùng nói sâu hơn đến chuyện ca mổ." Bác sĩ xem rồi tiếp tục lên lịch mổ.
Đồ Ca cảm ơn bác sĩ rồi vội vàng trở về phòng bệnh.
Đồ Khải đã ăn trưa rồi, cậu đang ngồi đó ôn tập bài thi.
Có cô y tá ở phòng trợ giúp, cũng có thể nhờ họ mua giúp đồ ăn trong nhà ăn, chỉ cần thêm tiền coi như trả phí. Giá cả so với cơm hợp cũng rẻ hơn, hương vị ngon hơn.
Đồ Ca bỏ ba lô xuống, cầm ấm rót một ly nước, duỗi chân móc ghế đẩu ngồi xuống "Chiều mai phẫu thuật, có thể sẽ không về thi cuối kỳ được, nhưng giáo viên em nói sẽ mang giấy thi đến đây."
"Em biết." Đồ Khải ngẩng đầu lên tinh thần đã phấn chấn hơn nhiều mỉm cười "Em phải tranh thủ giành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi."
Đồ Ca chớp mắt rồi mỉm cười.
Đợi đến một giờ rưỡi chiều cô trở lại trường học, Lâm Thanh Phong bất ngờ gọi điện, nói rằng một người bạn muốn tìm người mẫu bán thời gian, anh ta liền nghĩ tới cô đầu tiên.
"Rồi lại giống như anh khất nợ tiền lương của tôi à, tôi hiện tại không thiếu tiền." Đồ Ca tức giận nói.
Bạn của anh ta đều là nhà thiết kế cho các công ty trang phục nổi tiếng hoặc làm việc trong các studio. Ai mà biết sẽ lấy cớ phá sản như anh ta rồi không chịu trả tiền cho cô.
"Đừng lo, người bạn này của tôi có chút nổi tiếng trong giới thời trang, hơn nữa studio vẫn đang mở ở thành phố lớn mà." Lâm Thanh Phong cười khổ "Cô thế này gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng."
"Chậc chậc, tôi là bị anh cắn đúng không?" Đồ Ca yên lặng trợn mắt.
"Tôi sẽ gửi cho cô thông tin liên lạc, cô có thể tự liên hệ, có thể yêu cầu ứng nửa tiền lương trước nhưng cần phải phỏng vấn." Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ, nói xong liền cúp máy.
Đồ Ca đợi một lúc thì nhận được tin nhắn từ anh ta. Tiền lương tính theo phần trăm, một ngày 20 bộ chụp trong hai ngày. Nói cách khác, trong hai ngày quay cô sẽ kiếm được bốn ngàn, nhiều hơn số tiền cô kiếm được từ việc mở gian hàng.
Nếu anh ta không nói dối, studio này quả thực rất mạnh, cũng đã kết hợp với rất nhiều minh tinh.
Đáng tiếc thời gian có xung đột, chiều mai cô không thể đi phỏng vấn được.
Cất điện thoại di động lên tầng vào phòng học, Đồ Ca không nhịn được tìm kiếm người phụ trách studio, sau đó tìm ID WeChat mà Lâm Thanh Phong đưa cho. Hình đại diện giống với studio, hồ sơ cũng vậy.
"Hôm nay tới sớm vậy." Uông Á Nam bỏ ba lô xuống ngồi xuống cạnh cô, thấp giọng cười ra tiếng "Mạnh Hàm yêu bạn trai là một người học khoa Nhật, bạn gái người ta tìm suýt nữa đánh nhau."
Đồ Ca cười nhướng mày "Cô ta yêu đương mà không xem xét sao?"
Ngoại trừ việc học trên lớp, cô không tham gia nhiều hoạt động trong trường, trước kia có tìm hiểu qua mấy người khoa Nhật khoa Hàn, cô cũng chẳng tìm được chàng trai nào ưa nhìn.
Trong trường chẳng có ai đẹp mắt được như Phó Cảnh Dật.
"Có trời mới biết chuyện gì xảy ra." Uông Á Nam che miệng cười một tiếng, hướng cửa phòng học trước bĩu môi nói một tiếng "Tới rồi."
Đồ Ca vô thức ngẩng đầu lên, Mạnh Hàm tình cờ nhìn sang, ánh mắt hung tợn như thể nhìn cô như kẻ thù.
"Cô ta bây giờ nhìn thấy ai cũng như thấy gai trong mắt, mặc kệ cô ta đi." Nụ cười trên mặt Uông Á Nam không ngăn được.
Đồ Ca hờ hững thu hồi ánh mắt, như thể vừa rồi chỉ là cái nhìn thản nhiên, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đã mất đi người yêu lại còn trở thành tiểu tam, xác thực đúng là nghẹn chết.
Lúc này, cô tuyệt đối sẽ không chọc tới Mạnh Hàm, từ trước tới nay càng không nghĩ tới muốn chọc tới cô ta.
Buổi tối không có lớp, Đồ Ca ở lại tự học, đợi đến lúc thời gian không còn sớm nữa mới xách ba lô lên lưng cùng Uông Á Nam đến bệnh viện cùng nhau thăm Đồ Khải.
Biết Đồ Khải sắp phẫu thuật, Uông Á Nam liền chuyển ba ngàn tệ cho cô không nói một lời, cũng không yêu cầu cô viết IOU (*).
(*) IOU: viết tắt của từ I Owe U, ý chỉ giấy nhận nợ.
Cô đang do dự không biết mai có nên đi phỏng vấn hay không.
Lâm Thanh Phong quả thực không đáng tin cậy, nhưng studio được giới thiệu thực sự rất mạnh. Đồ Ca cân nhắc mãi, quyết định ngày mai sẽ đi phỏng vấn.
Ca phẫu thuật cần ít nhất bốn giờ hoặc thậm chí lâu hơn. Cô sẽ bớt chút thời gian ra ngoài một chuyến, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Một studio lớn thế này hẳn là sẽ không kì kèo tiền lương.
"Buổi chiều thầy chủ nhiệm đến gặp em." Đồ Khải cất bút cùng giấy tờ đi, mệt mỏi vươn vai "Cho em 500 tệ."
"Em cứ giữ đi, lần này cố gắng thi thật tốt." Đồ Ca cong khoé miệng "Chị sẽ tìm cách kiếm tiền chữa bệnh. Đây là tiền mà thầy giáo cho em không cần phải đưa cho chị."
Đồ Khải mím môi gật đầu.
Đồ Ca đứng dậy vỗ vai cậu, hỏi cậu có tiện không.
Đồ Khải xấu hổ lắc đầu "Chị đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đến lớp."
Đồ Ca ngáp dài xoay người đi ngủ.
Năm giờ chiều thứ sáu, bác sĩ y tá cùng nhau đến, Đồ Ca ký vào một số thủ tục trước khi phẫu thuật, cùng y tá đưa Đồ Khải đến phòng phẫu mổ chuẩn bị.
Trong phòng mổ vẫn còn hai ca phẫu thuật chưa kết thúc, dự kiến khoảng một tiếng nữa mới bắt đầu.
Đồ Ca tiễn Đồ Khải vào phòng mổ, kiểm tra thời gian liền nhanh chóng đi thang máy xuống lầu. Hôm qua cô có add WeChat của chủ studio, bên kia rất ưng ý chiều cao cùng ngoại hình của cô, đề nghị cô đi phỏng vấn theo quy trình tuyển dụng.
Studio nằm gần phố đi bộ, hai tầng trên dưới rất thoáng, phong cách thiết kế quần áo nhẹ nhàng, quen thuộc.
Đồ Ca đi sau những người mẫu khác, lấy số, sắp xếp lại hồ sơ.
Phía trước có 5 người, còn có hàng chục người phía sau, nhiều người trong số họ là những người mẫu chuyên nghiệp được đào tạo.
Đồ Ca thấy trận chiến này đành không ôm hi vọng.
Ngoài chiều cao, cô chưa từng qua đào tạo, lúc làm người mẫu cho bên Lâm Thanh Phong về cơ bản chỉ mặc những thiết kế của anh ta, tạo dáng cũng không cần chuyên nghiệp, dù sao những thiết kế đó cũng không bán được.
Cuối cùng cũng đến lượt cô, Đồ Ca hít một hơi thật sâu bình tĩnh gõ cửa đưa hồ sơ cho bên phỏng vấn.
"Cô có phải là cô gái được anh Thanh Phong giới thiệu không?" Hà Vân Tranh hơi nheo mắt nhìn cô.
Đồ Ca mỉm cười gật đầu "Hợp tác hai tháng, studio của anh ta đóng cửa tôi cũng không tiếp tục nữa."
"Tôi nghe nói cô theo dõi anh ấy để đòi tiền lương, còn quấy rầy bạn anh ấy nữa?" Hà Vân Tranh thấp giọng cười cười, tựa hồ như người quen biết anh "Bạn anh ấy cũng không tức giận, còn lấy xe điện cho cô từ trong studio ra."
Cô ta quen Phó Cảnh Dật hơn 20 năm, chưa bao giờ thấy anh thân thiện với người lạ như vậy, đối đãi với cô ta cũng mãi như thế, lúc tốt lúc không, tính tình đặc biệt doạ người.
"Tôi da mặt dày, bởi vì số tiền đó chính là tiền cứu mạng tôi." Đồ Ca nghe ra ý tứ khác trong lời nói của cô ta, không kìm được lửa giận "Em trai tôi hiện đang trong phòng phẫu thuật với khối u trên chân. Cô để cho tôi đến phỏng vấn chỉ để hỏi những thứ này, vậy xin lỗi, thời gian của tôi rất quý giá."
Phụ nữ nhạy cảm hơn đàn ông. Mặc dù Lâm Thanh Phong nghi ngờ cô và Phó Cảnh Dật là người quen, nhưng anh ta cũng không chắc chắn.
Vị thiết kế này rõ ràng đang chất vấn tra cứu cô, tuy rằng cô ta che giấu rất kỹ.+
_Hết chương 8_