*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.EDITOR: LAM
Hạ Tê Kình nói không nên lời, Alpha nhà người ta thả thính gái là để giải phóng tin tức tố, bàn chuyện yêu đương trong khi cậu ta mắc chứng lãnh cảm ngay cả mùi vị tin tức tố ra sao cũng không ngửi được lại cứ suốt ngày đi tán tỉnh người khác là như nào đấy?
Dĩ nhiên, những lời này Hạ Tê Kình không dám nói ra. Cũng có thể là do miễn nhiễm với tin tức tố cho nên cậu ta so với những A khác bạo gan hơn rất nhiều, vì thế mới dẫn đến việc ghẹo người mà chẳng kiêng dè gì cả. Giống như một người mù màu từ nhỏ không thể phân biệt được đâu là xanh đâu là đỏ nên mới dám nghênh ngang vượt đèn giao thông ấy.
Hạ Tê Kình có thể hiểu được những gì mà Lâm Dữ Thiên nói ngày hôm đó, tại sao những nữ Omega trung học phổ thông ấy lại phải xâu xé nhau để hẹn hò với Thời Tự. Ngẫm lại, nếu như cậu ta đối xử với những cô nàng ấy hệt như cái cách cậu ta ở chung với cậu, hở một tí là hỗ trợ tiêm thuốc ức chế, sờ mó tuyến thể, uống say thì ngửi được tin tức tố, mấy cô nàng ấy không điên lên mới là lạ đó. Nghĩ đến đây, cậu bỗng dưng lại thấy khó chịu.
Hạ Tê Kình thậm chí còn nghiêm túc khuyên nhủ Thời Tự, “Cậu đừng nói mấy lời như thế nữa.”
Thời Tự nhíu mày, “Nói cái gì?”
Hạ Tê Kình thở dài, “Ở cạnh tôi cậu tùy ý kiểu nào cũng được bởi vì tôi biết cậu mắc chứng lãnh cảm, hai đứa bọn mình hiện tại cũng được tính là thân quen cho nên những lời tôi sắp sửa nói là vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu đừng phản cảm nhé.”
Thời Tự nhịn cười, “Cậu nói đi.”
Hạ Tê Kình, “Thật ra, tôi rất thông cảm cho cậu, từ nhỏ cậu đã không biết thế nào là kỳ mẫn cảm nên mới khù khờ đối với những thứ này. Mặc dù vậy, Omega lại tương đối nhạy cảm, chỉ cần cậu ám chỉ một chút thôi, bọn họ sẽ ngay lập tức nhận ra, cậu có thể cho rằng bản thân chỉ là tùy tiện trêu đùa một xíu nhưng bọn họ sẽ coi đó là thật. Hơn nữa, sinh lý của Omega chịu ảnh hưởng khá nhiều từ tâm lý, cậu ghẹo người ta báo hại người ta mất ngủ cả đêm, biết đâu chừng người ta sẽ chạy tới bắt cậu chịu trách nhiệm đấy.”
Thời Tự, “Ồ, mới nãy tôi có ghẹo cậu ư?”
Hạ Tê Kình, “Vừa rồi cậu nói cái gì mà ‘Cậu đỏ mặt’ này nọ, không gọi là ghẹo người thì gọi là gì hả?”
Thời Tự triệt để giác ngộ, “Ồ, hóa ra giống như ban nãy thì gọi là ghẹo người nha.”
Hạ Tê Kình rất muốn mắng người, “Giờ cậu mới biết à?”
Nói như vậy những hành động trước kia hoàn toàn là do bản năng chi phối hết, cậu bắt đầu thấy thương cảm cho những cô nàng Omega bị Thời Tự lừa dối rồi đó.
“Thế nhưng hồi nãy mặt cậu đỏ thật mà.” Thời Tự nói bằng vẻ mặt ngây thơ.
Hạ Tê Kình, “Có nhiều lý do dẫn đến chứng đỏ mặt. Ví dụ như tôi nè, bởi vì thể chất nhạy cảm cho nên tôi rất hay đỏ mặt vào sáng sớm, tin tức tố cũng sẽ tràn ra một ít, chỉ cần tiêm thuốc ức chế là tốt rồi. Cơ mà những lời khi nãy cậu không thể bừa bãi nói với Omega được, điều đó tương đương với việc cậu có ý với người ta đấy.”
Thời Tự trợn tròn con ngươi, “Vậy theo như những gì cậu nói, vừa rồi tôi ghẹo cậu nên tôi phải có trách nhiệm với cậu?”
“Không phải ý này!” Hạ Tê Kình thở hổn hển muốn lên tiếng giải thích nhưng lại nhận ra mình đây là bị người ta đùa giỡn, cậu chỉ có thể lén lút giơ ngón giữa về phía Thời Tự sau đó đè lại gáy của mình, bước xuống lầu rửa mặt.
Điểm tâm là do đích thân Thời Tự làm, có bánh mì nướng, trứng ốp la, xúc xích Đức và một ly sữa.
Hạ Tê Kình thường không có cảm giác thèm ăn vào buổi sáng, cậu cố nhai cho hết hai miếng bánh mì nướng rồi thôi. Song, Thời Tự lại cưỡng ép cậu phải uống nửa ly sữa rồi mới chịu buông tha.
Thời điểm trước khi ra khỏi cửa, Hạ Tê Kình chợt nhớ ra mình vẫn chưa tiêm thuốc ức chế mà tuyến thể thì nằm ở sau gáy, cậu không tài nào với tới được, cho dù có với tới thì cũng rất khó tìm được vị trí chính xác. Trước kia lúc còn ở trong ký túc xá, đều là cậu và Lâm Dữ Thiên thay phiên hỗ trợ lẫn nhau.
Thế nhưng hiện tại…
Hạ Tê Kình ngẩng đầu lên, nhìn cái người đang đứng tại lối ra vào kia.
Thời Tự nhận thấy sự do dự của cậu, “Quên đồ à?”
Hạ Tê Kình lắc đầu, nghĩ thầm, hay là đợi tới trường học rồi ghé qua ký túc xá nhờ Lâm Dữ Thiên giúp đỡ nhưng mà hình như sáng nay Lâm Dữ Thiên cũng có lịch học hay sao ấy, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ ngửa mặt lên nhìn Thời Tự.
Chẳng hiểu nguyên cớ do đâu, một kẻ vốn thông tuệ và nhạy bén như Thời Tự lúc này đây lại bỗng dưng trở nên ngu dốt, hắn không chỉ không phát giác ra được sự lúng túng của cậu mà còn lên tiếng thúc giục, “Muộn rồi đấy, tôi hẹn giáo viên phụ trách vào lúc tám giờ ba mươi.”
Hạ Tê Kình bất lực, đành phải nói, “Tôi… Ngày hôm nay tôi vẫn chưa tiêm thuốc ức chế.”
Thời Tự, “Cho nên?”
Hạ Tê Kình đắn đo trong chốc lát sau đó từ trong ba lô lấy ra ống thuốc ức chế, không cam lòng mở miệng, “Cậu có thể giúp tôi không? Một mình tôi với không tới.”
Nào có ngờ đâu Thời Tự lại trả lời một cách dứt khoát, “Không thể.”
Hạ Tê Kình, “?”
Thời Tự nhìn cậu, “Mới nãy cậu nói A và O phải giữ khoảng cách với nhau, không nên tùy tiện thể hiện những hành động quá mức thân mật, làm vậy tức là cố tình ghẹo người ta.”
Hạ Tê Kình, “Cậu cũng phải biết phân biệt tình huống chứ! Rõ ràng hiện tại hai đứa mình có mối quan hệ hợp tác, tôi không có ý gì với cậu, tôi biết cậu cũng chẳng có ý gì với tôi, chỉ đơn thuần là bạn bè hỗ trợ lẫn nhau cho nên không có ghẹo gì ở đây hết á!”
Cậu tức muốn chết luôn rồi, cậu ta có cái đầu thông minh như vậy chẳng hiểu sao mỗi khi đề cập đến mối quan hệ AO thì lại trở nên đần độn đến thế, chứng lãnh cảm tai hại quá đi mất.
Thời Tự chậm rãi nói, “Vậy tức là, sau này tôi vẫn có thể tiếp tục tiêm thuốc ức chế giúp cậu, làm một vài chuyện thân mật?”
Sau đó hắn bổ sung thêm, “Là do cậu nói đấy, bạn bè thôi.”
Hạ Tê Kình có cảm giác nguồn nhiệt lưu sắp bùng lên tới nơi, cậu không muốn phí thời gian đấu khẩu với Thời Tự nữa nên mới nói một tràng liên tiếp, “Ừ ừ ừ, mau tiêm giúp tôi đi, có chuyện gì để sau hãy nói.”
Khoảnh khắc xoay đầu sang chỗ khác, cậu không hề chú ý tới khóe miệng của người sống chung với mình khẽ khàng cong lên.
Thời Tự tiếp thu mọi thứ rất nhanh, hôm trước dạy cậu ta mới có một lần mà ngày hôm nay đã thành thạo rồi, ngoại trừ thời điểm tìm vị trí của tuyến thể có hơi không chắc chắn, đầu ngón tay loay hoay ở tuyến thể một lúc mới xác định được vị trí chính xác.
Một mũi tiêm xuống, Hạ Tê Kình thoáng chốc an tĩnh.
Những khi cậu chàng im lặng thật sự trông rất giống một con vật nhỏ, chính là cái loại sống chỉ biết dựa vào thức ăn của con người và hoàn toàn không có bản năng sinh tồn nếu bị bỏ đói.
Biếng nhác, không hiếu động nhưng lại khiến người ta yêu thương, hệt như trời sinh thích hợp để nuôi nhốt, được cung phụng ăn uống rồi chỉ việc ưỡn cái bụng phè phỡn lăn đùng ra ngủ thôi vậy mà cũng đủ để lòng người cưng chiều.
Tay lái của Thời Tự khá vững vãng, Hạ Tê Kình ở trên xe mơ mơ màng màng thiếu chút nữa đã ngủ luôn ở trên xe, mới vừa chợp mắt mà đã đến trường học rồi.
Hạ Tê Kình ngẫm nghĩ, mặc dù sáng sớm vắng vẻ nhưng lỡ đâu bị người phát hiện mình bước từ trên xe của Thời Tự xuống, thật giống như có hơi mờ ám. Cậu đã từng được lãnh giáo qua bản lĩnh chân chính của fan club Thời Thần, cách một con phố mà vẫn có thể chụp rõ được cả họa tiết in trên quần áo. Cậu đang tính nói hay là để mình xuống trước, Thời Tự đợi lát nữa hãy xuống, nếu tách ra thì khả năng bị chụp được sẽ thấp hơn một chút. Tuy nhiên, chưa kịp thực hiện thì Thời Tự đã lưu loát xuống xe rồi.
…
Hạ Tê Kình đành phải cam chịu bám theo sau Thời Tự rồi đi về phía tòa nhà văn phòng của giáo viên.
Giáo viên phụ trách đang đợi họ trong văn phòng, khi bà mở cửa nhìn thấy Thời Tự thì lại không mặt mày hớn hở như trước kia mà là thở dài, đợi cho đến khi Hạ Tê Kình cũng chen chân bước vào bà lại càng thở dài sâu hơn. Tiếng thở dài này nặng nề hơn trước rất nhiều, lắng đọng, mặt ủ mày chau, đau lòng khôn nguôi, thậm chí còn kèm theo một chút khó bề tin tưởng xen lẫn với tiếc hận rèn sắt không thành thép. Là một giáo viên, không thể can thiệp vào tình trạng hôn nhân của học trò, nhưng sự thất vọng trên gương mặt của bà thì khó mà che giấu được.
Tối hôm qua Hạ Tê Kình miệng lưỡi trơn tru bắt Thời Tự phải bày ra dáng vẻ của một người bạn trai toàn năng đứng ra thay cậu đánh phủ đầu giáo viên phụ trách nhưng trên thực tế tới khi đã có mặt tại hiện trường thì cậu lại sợ tới mức quýnh quáng, không co giò bỏ chạy đã là may lắm rồi.
Hạ Tê Kình lên tiếng trong sự bẽn lẽn, “Cô ơi, buổi sáng tốt lành ạ.”
Giáo viên phụ trách nghiêm nghị hỏi, “Bài luận văn hè đã viết chưa?”
Hạ Tê Kình thành thật tới mức hệt như một chú gà con bị người túm gáy, “Em nộp đúng hạn rồi, giáo sư đã cho qua.”. Mặc dù chỉ vừa đủ điểm để qua thôi.
“Học kỳ này dự tính rớt mấy môn?”
Hạ Tê Kình thề thốt, “Em sẽ cố gắng thoát ra khỏi mười vị trí đầu từ dưới đếm lên ạ.”
Giáo viên phụ trách không nhiều lời nữa, từ trong sách lấy ra một tờ giấy đưa cho bọn họ, “Phiếu đăng ký tình trạng hôn nhân, điền theo thông tin thật, chỗ ngày tháng thì điền ngày khai giảng ấy, điền xong là có thể đi ra ngoài.”
Thời Tự lặng im đón lấy tờ đơn, bước tới ban công, rồi lấy một cây bút ra để điền vào.
Hạ Tê Kình không có việc gì làm, cũng không dám nghịch di động, cậu cứ thế ngơ ngác đứng ở trước bàn làm việc.
Giáo viên phụ trách viết một hồi bút ký sau đó mới ngẩng đầu lên liếc cậu một cái, cuối cùng nhịn không được đành phải hỏi, “Hai đứa tụi em hẹn hò bao lâu rồi?”
Hạ Tê Kình trả lời theo khuôn mẫu đã được soạn sẵn, “Dạ hơn nửa năm, chính thức quen là vào học kỳ một của năm nhất ạ.”
Ánh mắt của giáo viên phụ trách thể hiện rõ sự kinh ngạc, không biết bà nghĩ tới cái gì, biểu cảm ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
“Hẹn hò từ năm nhất mà lại để rớt nhiều môn như vậy hả?”. Bà nghiêng đầu sang nói với Thời Tự, “Em có biết điểm của em ấy không đủ để qua môn không?”
Hạ Tê Kình nghĩ bụng, này là đang muốn thi triển đòn roi hay gì? Chắc là muốn khuyên Thời Tự bỏ cậu, một Omega đang trên đà vực thẳm rớt môn thoạt nghe đúng là không thích hợp cho việc kết hôn.
Không thích hợp để gả cho con cưng của trời.
Thời Tự gật đầu, “Em biết.”
Vẻ mặt của giáo viên phụ trách càng trở nên trầm trọng hơn.
Hạ Tê Kình đã làm xong công tác tư tưởng chuẩn bị nhận bom rơi pháo nổ, kết quả giáo viên phụ trách lại lớn tiếng nói với Thời Tự, “Cho nên em không những không giúp em ấy tiến bộ mà còn tùy ý để mặc em ấy hãm sâu vào trong tình yêu? Đây là hành động nên có của một Alpha dưới cương vị là chồng sao?”
Hạ Tê Kình, “…?”
Giáo viên phụ trách xoay đầu lại, trịnh trọng hỏi cậu, “Em có thật sự tự nguyện kết hôn không đấy? Không phải bị cưỡng chế hoặc bị ràng buộc bởi những điều kiện kỳ quái khác?”
Hạ Tê Kình lắc đầu lia lịa.
Giáo viên phụ trách nhíu mày suy tư.
Hạ Tê Kinh còn đang mờ mịt trong khi Thời Tự thì đã hiểu thấu mọi việc.
“Thưa cô, xin cô yên tâm, em không hề lợi dụng ưu thế của một Alpha để đùa bỡn Hạ Tê Kình, cũng không ép buộc cậu ấy làm những chuyện kỳ quái.”. Thời Tự dùng giọng điệu khô khan hệt như các bản báo cáo khoa học để mở lời, “Hai người bọn em, thật sự là đôi bên tình nguyện.”
⚑ Chuyên mục hình ảnh:✽Bánh mì nướng:
✽Trứng ốp la:
✽Xúc xích Đức:
✽Sữa: