Dược sĩ là một chàng trai sở hữu gương mặt hiền lành, thấy Thời Tự như vậy, anh bèn lên tiếng giải thích, “Mùi thuốc khử trùng trong hiệu thuốc có tác dụng xoa dịu Omega đang rơi vào trạng thái phát tình, nhiều khách hàng còn nói họ thích mùi vị trong tiệm, chúng tôi đã quen với điều này.”
Anh đoán hai người trước mặt là người yêu cho nên mới ân cần bồi thêm một câu nữa, “Cậu có thể yên tâm, tôi là Omega, nếu không thì đã không thể vào được ngành này. Mỗi ngày dược sĩ phải tiếp xúc với rất nhiều O như cậu bạn đây, nó cũng như chuyện cơm bữa của chúng tôi thôi.”
Lúc này, Thời Tự mới chịu buông tay, nín thinh giao Hạ Tê Kình lại cho vị dược sĩ, còn bản thân mình thì lùi ra sau mấy bước.
Hạ Tê Kình cuối cùng cũng thỏa niềm mong ước, cậu ôm chặt lấy anh dược sĩ, hạnh phúc hít hà một hơi.
Hương soda lạnh băng xộc vào khoang mũi rồi lan tỏa khắp toàn thân, ngay cả cảm giác khô nóng cũng theo đó mà thuyên giảm không ít.
Dược sĩ sờ vầng trán và đôi gò má nóng bỏng của Omega, anh khẽ khom lưng, kéo ra cổ áo sau của cậu chàng rồi dùng đèn pin mini rọi vào.
Không nhìn thì không biết nhưng một khi đã nhìn, vị dược sĩ ngay lập tức sững sờ. Tuyến thể nóng bỏng, ướt át, đó là điều bình thường, bất kì O nào trong kỳ phát tình cũng sẽ như vậy; điều đáng nói ở đây chính là, nồng độ tin tức tố cũng như nhiệt độ của cậu O trước mặt lại cao hơn người bình thường khá nhiều. Song, điểm kỳ quái nhất lại nằm ở chỗ, tuyến thể có dấu vết bị liếm mút, hơi sưng đỏ, xung quanh còn có một hàng dấu răng nhợt nhạt. Điều này rất bất thường.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ có hai giải pháp cho Omega đang trong kỳ phát tình, một là tiêm thuốc ức chế; hai là nhận sự dấu hiệu của Alpha, để A truyền tin tức tố vào tuyến thể. Cậu Omega này đêm khuya chạy tới đây mua thuốc ức chế, vậy thì chứng tỏ cậu ấy không muốn bị dấu hiệu nhưng nếu thế, tại sao trên tuyến thể lại xuất hiện dấu răng? Hơn nữa dấu răng này rất có thể là của cậu Alpha bên cạnh, tuy nhiên chẳng có một A nào hôn tuyến thể mà lại có thể nhẫn nhịn không tới dấu hiệu O của mình, hành vi này là trái với quy luật tự nhiên. Trên đời thật sự tồn tại một A có thể kiềm chế bản thân mình đến mức như vậy ư?
Trong lòng dược sĩ có rất nhiều nghi ngờ nhưng bởi vì đạo đức nghề nghiệp cho nên anh cũng không tiện nói gì thêm. Sau khi xác định xong tình huống của Omega, anh ngay lập tức tiêm cho cậu chàng một liều thuốc ức chế.
Đợi cho đến khi Hạ Tê Kình nặng nề chìm vào giấc ngủ, vị dược sĩ mới dẫn Thời Tự quay trở lại bên trong hiệu thuốc để kê đơn cũng như dặn dò những điều phải chú ý.
“Phương pháp sử dụng thuốc ức chế nồng độ cao cũng giống như cách thức dùng thuốc ức chế nồng độ thấp thông thường, chỉ cần tiêm vào tuyến thể là được.”. Vị dược sĩ cẩn thận dặn dò, “Nhưng nhớ là hãy cẩn thận, chớ nên sử dụng thuốc ức chế nồng độ cao quá thường xuyên. Thể chất của cậu Hạ đây tương đối đặc thù, thuốc ức chế nồng độ thấp chẳng mấy tác dụng gì với cậu ấy. Song, thuốc ức chế nồng độ cao lại có tác dụng phụ, nếu quá lạm dụng có thể sinh ra nghiện. Những lúc bình thường, có thể thay thế bằng phương thức khác, tất cả mọi người đều biết, tin tức tố trong cơ thể chính là chất ức chế tự nhiên và hiệu quả nhất.”
“Phương thức khác” ám chỉ điều gì, không cần mở miệng cũng hiểu thế nên vị dược sĩ không trực tiếp nói thẳng ra nữa.
Thời Tự không có ý kiến, ngắn gọn nói, “Tôi biết rồi.”
Khi hắn quay trở lại xe, Hạ Tê Kình đã yên giấc.
Trong xe hãy còn thoang thoảng mùi soda, là do ban nãy trong quá trình Hạ Tê Kình ôm chầm lấy vị dược sĩ kia đã nhiễm phải.
Lạnh lẽo, gay mũi.
Thời Tự nhíu mày, lúc xe chạy đến con đường vắng vẻ gần biệt thự, hắn xụ mặt xuống mở ra toàn bộ cửa sổ xe.
Phong cảnh xung quanh toàn là núi rừng, gió đêm mát rượi tràn vào khoang xe, trải dài bốn phía, nhanh chóng thổi bay mùi soda còn sót lại bên trong.
Hạ Tê Kình khẽ thức giấc trong cơn gió đêm, mơ mơ màng màng hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì.”. Biểu cảm của Thời Tự không chút thay đổi, hắn nói, “Nóng, mở cửa sổ thông gió thôi.”
Ngày hôm sau, cả hai cùng đi bệnh viện.
Theo thường lệ, bọn họ tới bệnh viện tư nhân nơi mà ông ngoại Thời Tự đang điều trị, hiện tại là giữa trưa nên người thưa thớt, ông ngoại cũng đã nghỉ ngơi rồi.
Bác sĩ sau khi tiến hành kiểm tra mật độ tin tức tố cho Thời Tự thì chuyển sang đo lường toàn bộ cơ thể, bao gồm huyết áp lẫn lipids máu
(*) một cách chi tiết nhất.
“Tôi khá là ngạc nhiên.”. Bác sĩ vốn đã quen biết với Thời Tự từ trước cho nên lúc nói chuyện cũng không câu nệ quá nhiều, “Dạo gần đây cơ thể của cậu có gì khác thường không?”
Thời Tự, “Có, đó là lý do tôi đến đây.”
Bác sĩ, “Cụ thể là?”
Thời Tự, “Tối hôm qua tôi ở nhà, chẳng hiểu ra sao tin tức tố đột nhiên bùng phát, trong lúc đó tôi cảm thấy đại não của mình nóng lên và không thể nhớ được bất cứ thứ gì, tới khi tỉnh táo lại thì tin tức tố đã biến mất.”
Bác sĩ thoáng nhíu mày, “Không có người khác ở cạnh à?”
“Có.”. Hạ Tê Kình vò đầu bứt tai bước lên phía trước, “Tôi… Tôi vẫn luôn ở bên.”
Cậu nói, “Thời điểm ấy, vốn dĩ trong phòng có bật điều hòa nhưng sau đấy tôi phát hiện nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, mới đầu còn nghĩ điều hòa bị hỏng, tiếp theo nữa thì lại ngửi được một mùi hương rất kỳ quái.”
Bác sĩ, “Tin tức tố của Thời Tự?”
Hạ Tê Kình, “Vâng, nhưng không phải mùi hương thông thường, mà là… Vị của tuyết đầu mùa, buốt giá và lạnh lẽo vô cùng, giống như tuyết tan đọng lại trên chóp mũi.”
Bác sĩ không đưa ra bất kì bình luận nào mà là quay sang hỏi Thời Tự, “Trước kia cậu có từng phóng thích tin tức tố lần nào chưa?”
Thời Tự lắc đầu, “Không có, trước đây chỉ khi say rượu tôi mới ngửi thấy mùi tin tức tố của người khác. Tôi vẫn luôn nghĩ mình không có tin tức tố.”
Bác sĩ gật đầu, “Sau đó thì sao? Giải quyết bằng cách nào? Uống viên nhộng ức chế?”
Hạ Tê Kình nhớ lại tình huống ngày hôm qua, chính mình bị người ta đè lên ghế sô pha, biểu cảm ngay lập tức cứng đờ.
Thời Tự thức thời mở miệng, ngắt đầu bỏ đuôi nói, “Không uống, một lúc sau tin tức tố tự động biến mất.”
“Kỳ quái.”. Bác sĩ viết một vài ghi chú lên mặt giấy, sau đó hỏi, “Vậy thì, làm sao bùng phát ra được? Trước khi tin tức tố phóng thích đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tê Kình, “Lúc ấy đáng lẽ tôi phải làm bài nhưng vì lén lút nghịch di động nên Thời Tự rất tức giận, tiếp đó thì bác sĩ biết rồi đấy.”
“Từ từ.”. Bác sĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ý của cậu là, thời điểm đó chỉ có hai người các cậu ở cạnh nhau?”
Cả hai đồng loạt thắc mắc nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ giải đáp nghi hoặc của bọn họ bằng một ánh nhìn nghiêm nghị, “Nguyên nhân dẫn đến việc tin tức tố bùng phát chỉ có một, đó là, vì tình dục mà sinh, vì tình dục mà chết. Tôi không rõ đến tột cùng ngày hôm qua giữa hai người các cậu đã xảy ra chuyện gì nhưng chớ nên xúc phạm kiến thức cơ bản của một người làm thầy thuốc như tôi. Tin tức tố của Thời Tự bùng phát một cách đột ngột có tới hơn phân nửa là do nổi nóng dẫn tới tình trạng cảm xúc chập chờn, còn nguyên nhân thì tôi không có hứng thú muốn biết. Tuy nhiên, việc tin tức tố biến mất nhất định là bởi vì đã trút ra hết, cả tâm lý lẫn sinh lý đồng thời được thỏa mãn, tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ bỗng dưng biến mất.”
Vẻ mặt của Hạ Tê Kình lúc trắng lúc xanh, hận không thể co giò lao ra khỏi cửa; chỉ có Thời Tự là vẫn bình chân như vại.
Một lát sau, hắn nói với vị bác sĩ, “Rất xin lỗi.”
Bác sĩ lật ra trang giấy, tiếp tục viết lên trên đó, “Tình huống cụ thể tôi gần như đã đoán ra được, cậu không cần bịa lý do làm gì. Tóm lại, tin tốt chính là tin tức tố của cậu dần khôi phục rồi đấy. Báo cáo sức khỏe cho thấy biểu đồ đường cong thể hiện mật độ tin tức tố trong cơ thể cậu có xu hướng tăng lên, tuy rằng chậm hơn rất nhiều so với người bình thường nhưng nó thực sự bắt đầu tăng lên theo cảm ứng từ những tác nhân bên ngoài. Tin xấu là tin tức tố cực kỳ không ổn định, nó cần được quan tâm và chăm sóc nhiều hơn. Tôi sẽ kê cho cậu một số loại thuốc ổn định nồng độ tin tức tố, mặc dù vậy chúng chỉ có thể đóng vai trò bổ trợ mà thôi. Cậu phải tập gần gũi và chấp nhận nó, quen với sự tồn tại và học cách chung sống hòa bình với nó mới là điều quan trọng nhất. “
Thời Tự, “Cảm ơn.”
Bác sĩ, “Nếu có tái phát, lời khuyên của tôi là nên hạn chế uống viên nhộng, suốt hai mươi năm qua cậu uống chẳng được mấy viên, nếu dùng quá nhiều thì rất dễ sinh ra hiện tượng kháng thuốc”.
Thời Tự, “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi hai người bước ra khỏi cổng chính của bệnh viện, Hạ Tê Kình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tối hôm qua bởi vì quá mệt nhọc cho nên vừa về đến nhà là cậu đi ngủ ngay lập tức, tới sáng hôm nay tỉnh giấc mới hồi tưởng tới chuyện đêm qua, cậu nhớ mang máng sau khi tin tức tố của Thời Tự biến mất thì chính mình lại tiến vào kỳ phát tình, thế nhưng thuốc ức chế nồng độ cao đã hết vì vậy bọn họ phải lái xe đi mua. Quá trình tiếp theo ở trong xe rất mơ hồ, cậu không nhớ nổi. Cho nên, buổi sáng khi vừa thức dậy cậu thật sự đã có ý định đánh chết Thời Tự.
Song, kết quả lại là, sau khi nghe hết những lời dặn dò của bác sĩ, cậu mới hiểu lúc đó tin tức tố của Thời Tự xác thực vô cùng bất ổn, cậu ta không tự chủ được, không có cách nào khống chế hành vi của mình. Cậu là người rất dễ mềm lòng, suy cho cùng, kẻ đầu sỏ khiến Thời Tự bùng phát tin tức tố không ai khác ngoài cậu. Hơn nữa, việc Thời Tự có thể khôi phục lại các đặc tính sinh dục cũng là một chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Hạ Tê Kình đã vơi xuống hơn phân nửa, cậu nói với Thời Tự, “Hãy quên chuyện tối ngày hôm qua đi, tôi biết cậu không cố ý, với cả cậu cũng đã chở tôi tới hiệu thuốc rồi, cái nào ra cái đó, coi như huề nhau.”
Thời Tự chớp mắt nhìn Hạ Tê Kình, “Cảm ơn cậu… Nhưng mà, cậu có thể kể cho tớ biết khi ấy tớ rốt cuộc tớ đã làm những gì không? Tớ chỉ biết là tớ hình như có chút mất khống chế, còn cụ thể ra sao thì tớ lại không nhớ.”
Hạ Tê Kình lảng tránh ánh mắt của hắn, bâng quơ nói, “Dĩ vãng thì mãi mãi chỉ là dĩ vãng, không nhớ được cũng chẳng mất mát gì đâu.”
Từ tối hôm qua đến giờ, Thời Tự có theo chân cậu hỏi thăm mấy lần, cậu đều dùng những lời tương tự như thế ậm ờ cho qua chuyện.
Bị đè trên ghế sô pha liếm mút tuyến thể, loại chuyện này không ai nhớ rõ chẳng phải rất tốt sao?
Thời Tự ngập ngừng, một lát sau, hắn cũng thôi không hỏi nữa, “Vậy à…”
Hai người bước vào xe.
Hạ Tê Kình ngồi ở vị trí phó lái, cậu có hơi đau đầu khi nghĩ tới việc chút nữa phải đến trường học.
Thời Tự quay tay lái rồi mở miệng hỏi, “Buổi chiều có lịch trình gì không?”
Hạ Tê Kình, “Học một khóa tự chọn, sau đó…”
Sau đó…
Hạ Tê Kình khựng lại, Lâm Dữ Thiên năn nỉ cậu rất nhiều lần, Tiểu Lâm muốn cậu cùng đi mua hoa hồng và bách hợp
(1) với cậu ấy bởi vì cậu có thẻ hội viên của cửa tiệm hoa.
Ba ngày nữa, sẽ là ngày mà ban nhạc Andromeda đến trường biểu diễn.
Chú thích:
(*) Nguyên văn 血脂 – Lipid máu (mỡ máu) là thành phần quan trọng của cơ thể người, gồm 2 thành phần chính là Cholesterol và Triglycerides. Trong đó, thành phần quan trọng nhất là Cholesterol. (Nguồn: vinmec.com)(1) Ở chương 35 đồng chí Tiểu Lâm nói là muốn hoa hồng và cẩm chướng, chẳng hiểu sao qua tới chương này lại đổi thành bách hợp. =]]