*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong nháy mắt khi tuyến thể bị người cắn lên, Hạ Tê Kình tựa như một chú mèo nhỏ đang sợ hãi, ưỡn nhẹ thắt lưng, kèm theo đó là một tiếng ngân nga khe khẽ phát ra từ giữa kẽ răng. Trái với những bộ phận khác trên cơ thể, phần da thịt nơi tuyến thể cực kỳ mềm mại và mẫn cảm, vì vậy khi bị cắn cậu run rẩy nhiều hơn là đau đớn, thậm chí là hơn phân nửa nỗi đau ấy lại chuyển hóa thành một thứ cảm giác tê dại lạ thường. Tiếng rên rỉ bật thốt ban nãy là do thân thể biến hóa cao trào trong chốc lát, sau đó bị Omega gắt gao cắn môi dưới nuốt trở về.
Cơ thể sau khi run lên nhè nhẹ thì cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Thời Tự vẫn dùng tư thế che chở ôm lấy Hạ Tê Kình từ phía sau, đến khi cảm nhận được tình trạng của cậu đã ổn định hơn, hắn thoáng sững sờ, “Như thế này là ổn rồi ư? Tớ còn đang định đi lấy thuốc ức chế nồng độ cao đấy.”
Vết cắn của Alpha chỉ có tác dụng xoa dịu, theo lý thuyết thì sau khi cắn sẽ tới bước dấu hiệu nhưng Thời Tự vẫn chưa khống chế được tin tức tố cho nên vừa rồi tin tức tố gần như đã phân tán hết trong không khí.
Hạ Tê Kình lặng thinh.
Thời Tự có chút hoang mang, “Rõ ràng lần trước chuyện chỉ được giải quyết khi đã tiêm vào thuốc ức chế nồng độ cao, hôm nay sao lại có thể kiểm soát một cách nhanh như vậy?”
Hạ Tê Kình vẫn cứ co ro như cũ, dáng vẻ trông như là đang rất sợ lạnh.
Thời Tự hơi lo lắng, hắn muốn xoay người trước mặt lại để xem tình huống như thế nào nhưng mới vừa đụng đến bả vai thì đã bị Hạ Tê Kình hất ra.
“… Đi chỗ khác!”
Giọng điệu tuy rằng quyết tuyệt mà bộ dạng thì lại có chút hoảng hốt.
Thời Tự ngẩn ngơ, cậu Omega mới nãy còn ngoan ngoãn, yếu ớt chui rúc trong vòng tay hắn nay lại trở mặt ngay tức khắc, trốn tránh hắn, không cho hắn chạm, cứ như hắn là một loại hồng thủy mãnh thú
(*) dơ bẩn hung tàn nào đó vậy. Thậm chí ngay lúc này đây lồng ngực của hắn hãy còn vương hơi ấm, như là vừa mới trải qua một hồi ảo giác lả lơi ngắn ngủi.
Có vẻ như Hạ Tê Kình cũng nhận ra phản ứng của mình có phần quá khích, cậu do dự đôi chút rồi nhỏ giọng nói, “Tôi hơi… Khó chịu, muốn đi ngủ.”
Không đợi Thời Tự đáp lời, Hạ Tê Kình đã hoảng hốt đứng bật dậy, bỏ chạy khỏi gian phòng, “… Ngủ ngon.”
Thời Tự có ý muốn giữ người, bàn tay mới vừa chìa ra được nửa đường mà Hạ Tê Kình đã trốn đi đóng sầm cửa lại, hắn đành phải buông tay xuống rồi khẽ nhíu mày nhìn về phương hướng Omega chạy đi, sau đó rơi vào trầm tư.
Tối ấy, Hạ Tê Kình đã lâu không nằm mơ, cậu hiếm khi nằm mộng, dân gian có câu ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, những người có tâm trạng nặng nề thường sẽ gặp ác mộng vào đêm khuya mà cậu thì lại là một kẻ vô tư vô lo, tính tình rộng rãi, ruột để ngoài da, lẽ dĩ nhiên là ít bị ác mộng.
Thế nhưng đêm nay, chẳng hiểu sao lại phá lệ.
Hạ Tê Kình mơ thấy mình trở về thời điểm năm mười ba, mười bốn tuổi. Lúc ấy lưng của Chu Dục Linh còn chưa có gù như bây giờ; bố Hạ thì vẫn luôn vui tươi hớn hở, tóc mai hai bên đen bóng không có lấy một sợi tóc bạc. Cậu và Hạ Chi Tang ở trên bàn cơm đấu khẩu vì một cái đùi gà, hai đứa bọn cậu cãi nhau là chuyện thường ở xóm rồi, vốn cậu cũng chẳng có ý định cướp đồ ăn gì, chỉ là cố tình trêu con bé chút thôi, bởi vì mỗi khi Hạ Chi Tang giận trông rất mắc cười, cặp má hai bên sẽ phồng lên, đầu ngẩng cao hệt như một con ếch xanh đang há mỏ thổi bọt khí vậy. Song, bé gái thì hay dậy thì sớm hơn bé trai, những việc thầm kín trong nhà giấu không kịp cũng biết nhiều hơn một ít.
Hạ Chi Tang vỗ bàn, quýnh quáng lên, chẳng hiểu thế nào mà lại nói, “Anh có tư cách gì giành đồ ăn với em, những thứ này vốn dĩ đều thuộc về em hết!”
Kỳ thật, con bé không có nói trắng ra thế nhưng những người khác trong gia đình thì gần như hóa đá ngay tại chỗ.
Hạ Chi Tang cũng biết là mình lỡ lời, con bé ngây ngô lúng túng nhìn về phía mẹ mình.
Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là Hạ Tê Kình, cậu nắm chặt đôi đũa, kẹp lấy đùi gà, vẫn duy trì điệu bộ thường ngày, cười sảng khoái nói với Hạ Chi Tang, “Ăn nhiều thịt như vậy hèn chi em cứ như con khủng long ấy, mấy cậu con trai không đứa nào dám tới bắt chuyện với em.”
Hạ Chi Tang không cam lòng yếu thế, lập tức ăn miếng trả miếng, chế giễu cậu ngày hôm trước mặc quần lót ngược đến trường.
Mắt thấy vẻ mặt cậu không có gì thay đổi, Chu Dục Linh mới thở phào nhẹ nhõm sau đó xoay người sang mắng Hạ Chi Tang cơm thì không lo ăn, suốt ngày chỉ biết xem phim truyền hình.
…
Ngày ấy tất cả mọi người đều cho rằng cậu nghe không hiểu lời nói của Hạ Chi Tang, cậu vẫn theo thói quen chạy qua nhà hàng xóm đối diện tìm anh Diệp cùng nhau chơi đùa, Chu Dục Linh cũng như thường lệ hấp hai cái bánh chưng mứt táo để cậu cầm qua, còn dặn cậu nhớ chia cho Diệp Vọng chứ đừng có ôm ăn hết một mình.
Cậu khe khẽ hát “Ông mặt trời nhô cao, hoa mỉm cười với em, chim nhỏ líu lo chào buổi sáng, sao cậu không đeo bao thuốc nổ
(1)” tung tăng sang nhà đối diện.
Ban ngày nhà họ Diệp không có người lớn, đèn cũng không bật thường xuyên khiến cho căn nhà trở nên u ám lạnh lẽo, cậu đành phải mò mẫm trong bóng tối và chạm được vào cửa phòng ngủ của Diệp Vọng. Mới vừa bước vào trong, bánh chưng chưa kịp lấy ra mà hai hàng nước mắt đã lăn dài.
Phòng ngủ của Diệp Vọng luôn tràn ngập hương nước hoa cùng mùi thuốc màu cổ quái, xung quanh bốn vách tường chi chít những bức vẽ nguệch ngoạc của anh ấy, nhìn không ra chủ đề cụ thể mà chỉ đơn thuần là cảm hứng trào dâng tùy ý vẽ bậy mà thôi, chỗ thì bất ngờ đỏ tươi bén nhọn, dưới vệt sáng mờ ảo trông chẳng khác nào hiện trường một vụ án giết người. Thế nên những đứa trẻ gần nhà không ai dám tiếp xúc với Diệp Vọng, chỉ có một mình cậu là lớn gan.
Khi đó, Diệp Vọng đang quay lưng về phía cậu để pha thuốc màu, đến khi quay đầu lại thì trông thấy cậu khóc như vòi nước chảy mới sợ hết hồn hỏi cậu bị làm sao, mà cậu thì không trả lời, cứ khóc mãi không ngừng, khóc đến mức làm nhòe luôn cả nét vẽ nguệch ngoạc trên chiếc áo phông DIY mà anh ấy mới họa xong vừa trải xuống sàn nhà hong khô. Vì vậy, Diệp Vọng trở nên mất bình tĩnh, về căn bản Diệp Vọng không phải là kiểu anh trai ân cần biết kiên nhẫn dỗ dành con nít, Diệp Vọng mắng, “Muốn khóc thì về nhà mà khóc!”
Cho nên Hạ Tê Kình không dám khóc nữa, cậu dè dặt lau nước mắt rồi nhanh chóng bị hành động của Diệp Vọng thu hút, “Anh đang vẽ tranh hở?”
Diệp Vọng hừ một tiếng, “Em thì biết cái gì, đây là thư tình đấy.”
Hạ Tê Kình thắc mắc, “Thư tình chẳng phải là viết thư sao? Nhét vào bên trong hòm thư hoặc túi sách của người ta.”
“Thời buổi nào rồi còn dùng cách quê mùa ấy.”. Diệp Vọng đắc ý thổi khô nét mực trên chiếc áo phông, “Cái này là do cậu đẹp trai lớp bên tặng cho anh, anh vẽ những thứ mình thích lên rồi sẽ tặng lại nó cho cậu ấy, thế chẳng phải có ý nghĩa hơn nhiều so với việc viết thư tình à?”
Trông thấy dáng vẻ mờ mịt của cậu nhưng Diệp Vọng cũng không tính giải thích, bỗng nhiên như là nghĩ tới điều gì, anh ấy ngoắc ngón tay ra hiệu với cậu.
Hạ Tê Kình ngoan ngoãn bước tới.
Diệp Vọng kéo cậu qua, cười xấu xa nói, “Khai mau, mới tí tuổi đầu mà đã biết thư tình này nọ, tuyến thể phát dục rồi?”
Không đợi Hạ Tê Kình đáp lời, Diệp Vọng đã nhanh tay thò vào cổ áo sau của cậu, nhắm về phía tuyến thể non nớt bên dưới gáy, chuẩn xác nhào nắn.
Hạ Tê Kình “Á” lên một tiếng, cảm giác như bị kim chích, thút tha thút thít, “Đau.”
Thật ra thì không chỉ đau mà còn có chút khang khác, tê tê dại dại, giống như bị phiến lông vũ gãi nhẹ sau gáy. Khi ấy tuổi còn nhỏ nên cậu không hiểu, tuy nhiên ngoài đau đớn thì còn pha thêm cả chút thoải mái nữa, giống như bị ai đó cù lét vào đỉnh tim, ngứa ngáy, có chút nghiện. Thế nên cậu mới nắm lấy tay của anh Diệp, nói với nét mặt ngây ngô, “Còn muốn, gãi tiếp đi.”
“Đậu má.”. Diệp Vọng dùng một loại ánh mắt phức tạp để nhìn cậu, “Chú mày, con thỏ nhỏ chết bầm này, còn rất…”
Còn rất cái gì, anh ấy không nói, đợi cho đến khi cậu hiểu được ẩn ý trong đó thì đã là chuyện của rất lâu về sau.
…
Thời điểm Hạ Tê Kình tỉnh giấc, sắc trời hãy còn ảm đạm, sau khi ngồi dậy thơ thẩn một lúc lâu cậu mới chợt nhớ tới những chuyện đã phát sinh đêm qua.
Tối hôm qua cậu đã phải chạy trốn về phòng giặt cho sạch quần lót, chẳng biết Thời Tự có phát hiện ra hay không, nhưng bởi vì lòng tự trọng của một gã đàn ông khiến cậu bẽ bàng tới chết đi sống lại. Mặc dù phỏng chừng hôm nay Thời Tự hẳn là quên mất… Nhưng vẫn sẽ khiến lòng người căm phẫn.
Quần lót treo trên ban công đã khô được một nửa, sau đó lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua mình bởi vì chuyện này mà hơn nửa đêm lại mơ thấy Diệp Vọng, nhất thời càng thêm cạn lời.
Cơn buồn ngủ của Hạ Tê Kình bay biến sạch, cậu rời giường rửa mặt rồi mở cửa bước ra ngoài. Song, cậu trăm triệu lần không ngờ, dưới lầu hoàn toàn yên tĩnh, Thời Tự vẫn chưa tỉnh. Cậu không thể nhịn đói chờ Thời Tự thức dậy được, cho nên muốn xuống lầu tìm bánh mì nướng.
Khoảnh khắc đi ngang qua thư phòng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nhớ đến chiếc vé bị mình xé làm đôi vứt trong thùng rác kia.
Diệp Vọng…
Có thể là do ảnh hưởng từ giấc mộng tối hôm qua, dáng vẻ của Diệp Vọng bất thình lình xuất hiện rõ nét trong tâm trí cậu, cứ như thể anh ấy mới vừa cười trước mặt cậu rồi khoe với cậu chiếc áo phông DIY sặc sỡ kỳ lạ của anh ấy.
…
Chờ cho đến khi Hạ Tê Kình hoàn hồn lại thì chính bản thân cậu đã tiến vào thư phòng, bới thùng rác và tìm thấy tấm vé bị rách làm đôi.
Hạ Tê Kình, “…”
Tui đang làm cái gì vậy nè? Đây là loại hành vi ăn mày như nào đấy?
Cậu đang định ném vé trở lại thùng rác thì đột nhiên phía sau khẽ truyền đến tiếng bước chân.
Hạ Tê Kình theo phản xạ có điều kiện nhét tấm vé vào trong túi quần.
Thời Tự đứng ở phía trước, dường như muốn gõ cửa nhưng chẳng hiểu nguyên cớ do đâu, cánh tay lại dừng giữa không trung không có gõ xuống.
Không biết có phải là do vừa mới ngủ dậy hay không mà trên mặt hắn không có biểu cảm gì, đứng ở cửa một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu khi nói chứa đựng sự thản nhiên xa cách, “Chào buổi sáng.”
“Buổi sáng… Tốt lành.”. Hạ Tê Kình cất lời, “Tôi cũng mới vừa rời giường, lúc đi qua thư phòng thì tự dưng muốn học bài thế nên tôi mới bước vào.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 洪水猛兽 – Hồng thủy mãnh thú là một thành ngữ Trung Hoa, ý chỉ lũ lụt và thú dữ là hai thứ gây nên tai họa khủng khiếp. (Theo baidu)(1) Đây là một đoạn trong “Bài ca đi học”, một bài hát thiếu nhi phổ biến trong những năm 1950 – 1960. Bao thuốc nổ có hình dạng tương tự cặp sách, đây là vũ khí tự chế của Quân giải phóng nhân dân do cán bộ, chiến sĩ cấp cơ sở sản xuất năm 1948. Có vai trò không thể thay thế trong Chiến tranh giải phóng, dần bị đào thải cùng với sự phát triển của quân đội. (Theo baidu)↝Bánh chưng mứt táo:↝Bao thuốc nổ:“Nhưng mà bây giờ thì không sao rồi, vé vào cổng đã được nhặt lên và dán lại, sẽ không ai phải buồn, sẽ không ai phải vờ như thể mình chẳng muốn đi. Thật tốt.” [Chương 44]