Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rất lâu về trước tôi từng hỏi qua mẹ của mình, rằng thích một người là cảm giác ra sao. Tôi nói tôi chưa bao giờ có loại cảm giác ấy, cũng không thể hiểu hà cớ gì sẽ có người vì nó sống chết chẳng khuây nguôi. Mẹ nói với tôi thích là vui sướng, là hạnh phúc khi được ở cạnh nhau mỗi phút mỗi giây; thích cũng là thống khổ, là hết thảy đau đớn tột cùng chỉ vì người ấy. Tôi đã nghĩ, vậy thì tôi sẽ không thích bất kì ai. Thích sẽ khiến bản thân trở nên thảm bại, khó lòng chịu đựng, lo được lo mất, sẽ đánh mất chính mình. Sau đó, tôi trở thành dáng vẻ mà tôi sợ hãi nhất. Thảm bại, khó lòng chịu đựng, lo được lo mất, hệt như một con bò rừng điên loạn húc người…

EDITOR:

Hạ Tê Kình ngửi được mùi tuyết tan trong trẻo lạnh lùng, biểu cảm ngay lập tức thay đổi. Cậu muốn vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi xe nhưng cần cổ đã bị Thời Tự đè lại chẳng thể nhúc nhích.

Hạ Tê Kình, “Cậu… Cậu bình tĩnh chút, đừng để tin tức tố dắt mũi!”

Nếu như vừa nãy chỉ thuần túy là tức giận thì giờ khắc này giọng điệu của Hạ Tê Kình còn chất chứa thêm cả sự sợ hãi.

Một khi bị tin tức tố khống chế, Alpha sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, bình thường dù cho người đó có tính tự chủ và lãnh đạm tới đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ trở nên mất kiểm soát dưới sự dẫn dắt của tin tức tố, bọn họ sẽ đắm chìm vào sâu bên trong cảm giác kích thích, thật sự chẳng khác gì mấy so với súc vật.

Hạ Tê Kình không hiểu tại sao Thời Tự lại bỗng nhiên tiến vào kỳ mẫn cảm, vài lần trước kia cũng giống y như vậy, chỉ vì những việc cỏn con mà đột nhiên quái gở, sau đó để cho cảm xúc chi phối tin tức tố, cuối cùng cả người rơi vào cái bẫy của chúng, mất đi toàn bộ lý tính.

Hơn nữa mỗi lần xảy ra chuyện… Hình như đều có liên quan đến Diệp Vọng.

Diệp Vọng, Diệp Vọng, tại sao cơ chứ?

Hạ Tê Kình loáng thoáng cảm nhận điều bất thường, một loại khả năng cực kì nhỏ bé, cho cậu một trăm lá gan thì cậu mới dám nghĩ đến trường hợp ấy, mà dù có nghĩ tới thì cũng chẳng dám mở miệng nói ra. Khả năng đó thật sự quá khó tin, chỉ cần nghiền ngẫm chút thôi đều sẽ cho cảm giác là cậu tự mình đa tình, không biết xấu hổ. Cậu muốn tìm hiểu cặn kẽ nguyên nhân và hậu quả của tất cả những điều này, nhưng Thời Tự đã không để cậu kịp có thời gian suy xét.

Vì để được gần cậu hơn mà Thời Tự chọn cách giữ chặt lấy gáy của cậu, hắn áp trán mình vào trán cậu, nhẹ nhàng ma sát.

Song, hành vi này chẳng khác nào hạt muối bỏ bể, thậm chí là bởi trấn an một ít bức bối nhưng lại không có cách nào thật sự thỏa mãn nên càng khiến cho Alpha dần trở nên nôn nóng.

Thời Tự đỏ bừng cả mặt, hắn xòe rộng năm ngón tay gia tăng sức lực nhào nắn sau gáy, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, xoắn da thịt cậu thành một vòng tròn, khí lực mạnh đến mức khiến Hạ Tê Kình cảm thấy đau đớn.

Hạ Tê Kình giãy mãi chẳng ra, máu nóng xộc lên não, cậu tức giận vung tay tát thẳng vào mặt Thời Tự, “… Cậu tỉnh táo lại ngay cho tôi!”

Mấy lần trước lúc Thời Tự tiến vào kỳ mẫn cảm, cậu vẫn luôn giúp Thời Tự giải tỏa bằng cách để hắn cắn tuyến thể tuy nhiên bởi lần trước ở bệnh viện, sau khi hay tin Thời Tự đã khôi phục được trí nhớ trong kỳ mẫn cảm thì cậu không dám làm như vậy nữa. Suy cho cùng, cậu đích xác là một kẻ nhát gan, chỉ cần vờ vịt bản thân cái gì cũng không biết là có thể ngay lập tức sóng yên biển lặng, xem như mọi thứ chưa từng phát sinh, mặc kệ Thời Tự đối xử với cậu thế nào thì cậu cũng sẽ giúp người vượt qua cửa ải khó khăn, khiến mọi chuyện trở nên êm đẹp. Song, một khi bí mật bại lộ, ánh sáng hiện ra dưới vạt áo, không còn cách nào có thể che giấu, da mặt dĩ nhiên sẽ mỏng đi trông thấy. 

Hạ Tê Kình nhất quyết không để cho Thời Tự có thêm cơ hội giễu cợt mình, vì vậy cậu mới chẳng muốn hiến dâng cần cổ, chẳng muốn cam chịu nhẫn nhục khóc thút thít, chẳng muốn bị ánh mắt khát vọng ấy nhìn chăm chú, khăng khăng quấn lấy nữa. Một cái bạt tai kia của cậu là hi vọng Thời Tự có thể bình tĩnh lại, thậm chí cậu còn nghĩ nếu Thời Tự đánh trả thì cậu nên bảo vệ mặt trước hay là mắt trước tiên. Thế nhưng điều làm cậu bất ngờ chính là, Thời Tự ấy vậy mà không động thủ.

Thời Tự ăn trúng một cái tát, đầu khẽ lệch về một bên, trên má xuất hiện một vệt đỏ không rõ nông hay sâu, tuy nhiên có vẻ như Thời Tự không cảm thấy đau đớn chút nào. Hắn dùng đầu lưỡi đỉnh vào nơi bị đánh sau đó xoay đầu lại. Ngọn lửa trong mắt hắn giờ phút này còn tồi tệ hơn lúc trước, vẻ mặt trông càng thêm hỗn loạn và hoang tàn.

“Rất lâu về trước tôi từng hỏi qua mẹ của mình, rằng thích một người là cảm giác ra sao. Tôi nói tôi chưa bao giờ có loại cảm giác ấy, cũng không thể hiểu hà cớ gì sẽ có người vì nó sống chết chẳng khuây nguôi.”

“Mẹ nói với tôi thích là vui sướng, là hạnh phúc khi được ở cạnh nhau mỗi phút mỗi giây; thích cũng là thống khổ, là hết thảy đau đớn tột cùng chỉ vì người ấy.”

“Tôi đã nghĩ, vậy thì tôi sẽ không thích bất kì ai. Thích sẽ khiến bản thân trở nên thảm bại, khó lòng chịu đựng, lo được lo mất, sẽ đánh mất chính mình.”

“Sau đó, tôi trở thành dáng vẻ mà tôi sợ hãi nhất. Thảm bại, khó lòng chịu đựng, lo được lo mất, hệt như một con bò rừng điên loạn húc người…”

Thời Tự khe khẽ thì thào, giọng nói xen lẫn mờ mịt cùng bối rối.

Hạ Tê Kình về căn bản nghe không rõ cũng nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

Thời Tự bất thình lình mở cửa xuống xe, hắn tóm lấy cậu, kéo cậu và đẩy cậu lên băng ghế sau rồi chính bản thân hắn cũng tiến vào, một lần nữa khóa chặt cánh cửa. Hắn nhào đến ghìm đôi tay của cậu giật mạnh ra đằng sau.

Hạ Tê Kình mất cảnh giác nên bị Thời Tự chộp được, nửa thân trên chao đảo ngã về phía trước, đầu nện lên trên lồng ngực của hắn. 

Hạ Tê Kình xây xẩm chóng mặt đang muốn ngẩng đầu chửi người, ngay lúc vừa ngửa mặt lên cậu bất chợt cảm thấy phía trên đỉnh đầu mình xuất hiện một cái bóng đen, gương mặt của Thời Tự cứ như vậy gần trong gang tấc.

Ẩn sâu trong bóng tối, Thời Tự hôn lấy cậu.

Ngay tại thời khắc hai ba giây lặng im quạnh quẽ ấy, Hạ Tê Kình triệt để ngây dại.

Ban đầu, Thời Tự chỉ đơn thuần là chạm vào môi cậu, nhiệt độ cơ thể hắn nóng khủng khiếp, bờ môi cậu tựa hồ bị một chiếc mỏ hàn (*) nhỏ áp lên. Tiếp theo, Thời Tự khẽ hé miệng ngậm lấy phiến môi của cậu rồi nhẹ nhàng cắn mút giữa hai hàm răng, cứ như thể thứ hắn nhấm nháp là một loại bánh ngọt mềm mại thơm ngon nào đó.

Nụ hôn đầy thận trọng, dày đặc không ngừng, như một đám mây đang bốc cháy rơi rớt xuống môi cậu.

Thành môn thất hỏa (1) mà cậu chính là con cá mắc cạn nằm trong ao.

Hạ Tê Kình bị hôn đến mức đánh mất khả năng suy nghĩ, cả người xụi lơ trong vòng tay hắn, sức lực dĩ nhiên cũng theo đó không cánh mà bay, chẳng thể nghĩ suy được gì, thậm chí trong nháy mắt ấy cậu đã quên luôn bản thân mình là ai, đây là đâu. 

Thẳng cho tới khi hoàn hồn lại, lông tơ khắp người đồng loạt dựng đứng lên, Hạ Tê Kình dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra và quát to,  “… Cậu điên rồi!”

Đầu của Thời Tự “Rầm” một tiếng đập mạnh vào cửa kính xe, có vẻ như hắn đã mất đi cảm giác đau đớn, nhanh chóng nhào tới, vứt bỏ toàn bộ liêm sỉ chỉ để hôn được cậu.

Rõ ràng trước kia Thời Tự bảo hắn chưa từng hẹn hò yêu đương nhưng sao cách hôn lại điêu luyện đến thế?

Nồng cháy… như vậy.

Thời Tự giống y ban nãy, hắn tìm mọi cách lấy lòng cùng âu yếm, hằn lên từng phiến môi của cậu.

Lần này, Hạ Tê Kình rút kinh nghiệm nghiến chặt răng không để cho hắn toại nguyện.

Thời Tự sốt ruột mổ hôn lên môi cậu một hồi, thấy cậu không có ý định mở miệng thì đột nhiên vươn tay ôm cổ cậu rồi cong đầu ngón tay cào nhẹ vào tuyến thể.

Hạ Tê Kình bất ngờ không kịp đề phòng, bởi vì sau gáy ngứa ngáy nên buộc phải buông lỏng khớp hàm, nức nở thành tiếng.

Thời Tự chớp lấy cơ hội, đầu lưỡi chờ sẵn ở cửa miệng ngay lập tức tiến quân thần tốc, nóng ẩm, ngang tàn, độc đoán. Giống như một dòng nước ấm nhiệt đới nho nhỏ, đến bất ngờ, quét qua bầu trời một cách vô định.

Hạ Tê Kình bị hôn đến mức sống lưng đè ép vào cửa kính xe, cả người run lên bần bật, không tài nào vùng vẫy.

Phía sau gáy là cửa kính lạnh lẽo nhưng trong khoang miệng thì lại hừng hực thiêu đốt, một trước một sau, băng hỏa hai tầng, tuần hoàn liên tục.

Cơ thể Hạ Tê Kình dán chặt trên cửa kính xe, mỏng như một tờ giấy, thân mình co ro như thể bản thân đã biến thành một phiến lá rơi rụng, đón nhận hết thảy hơi thở mát mẻ cùng với ánh nhìn đầy chăm chú vào một buổi sáng lập thu mong manh.



Tâm tình của Hạ Tê Kình cũng theo đó mà chập chờn, lúc nóng lúc lạnh, cậu dần lấy lại bình tĩnh từ bên trong nụ hôn cưỡng chế chất chứa tính xâm phạm này, thẫn thờ nhìn chằm chằm cửa kính ô tô phía sau Thời Tự.

Màn đêm tĩnh mịch vắng lặng buông lơi ngoài cửa sổ, có tiếng ve kêu chim hót, bóng cây rậm rạp.

Nếu là trước đây, Hạ Tê Kình sẽ vô cùng hân hoan khi được rảo bước dưới tiết trời như vậy, thong thả đi dạo sau đó ghé ngang qua một tiệm chè mua một cây cà rem đậu xanh rồi ở bên trong làn gió đêm khoan khoái thổi bong bóng singum vị dậu tây. Song, ngay lúc này đây, những thứ ấy không thuộc về cậu. Cậu chỉ là một công cụ không có quyền lên tiếng, bị dồn tới một góc mờ sáng mặc người hôn môi, thỏa sức chà đạp.

Ngay từ giây phút ký tên vào bản hợp đồng, Hạ Tê Kình nên biết sớm muộn gì ngày này rồi sẽ đến.

Dù sao Thời Tự cũng là một Alpha trẻ tuổi, mà cậu thì lại là một Omega có thể chất cực kỳ mẫn cảm, là do cậu quá tham lam, quá táo bạo, đến mức lấy chính bản thân mình ra để đánh cược, cược rằng Thời Tự không có cách nào khôi phục được tin tức tố. Hiện tại cậu thua một cách triệt để, gieo gió gặt bão.

Thời Tự riết chặt lấy cậu và rồi hôn lên tuyến thể, phía sau gáy ấm áp, ướt sũng như rừng mưa nhiệt đới (2), du khách xuyên qua rừng cây, ống quần lấm lem bùn đất, bị rắn hoa phun ra độc tố quấn quanh ống quần, lôi xuống, chìm sâu vào bên trong đầm lầy xanh biếc vĩnh viễn không thể trèo lên.

Thời Tự có vẻ gấp gáp muốn tìm kiếm thứ gì đó, Hạ Tê Kình biết điều mà hắn ngóng trông. Bản năng của Alpha khiến cho Thời Tự khát khao được rót tin tức tố của mình truyền tới tuyến thể, hoàn tất việc dấu hiệu Omega. Tuy nhiên, Thời Tự mơn trớn tuyến thể cậu đã lâu nhưng lại chậm chạp không tiến hành bước cuối cùng, nguyên nhân rất đơn giản, hắn không biết cách.

Nghe có vẻ hơi nực cười và khó bề tin tưởng nhưng Thời Tự thật sự không biết, hắn có một số bản năng cần thiết của Alpha, chẳng hạn như ham muốn tin tức tố của Omega, ví dụ như muốn vân vê tuyến thể cũng như dấu hiệu Omega. Song, đối với lần đánh dấu đầu tiên, lỗ nhỏ ở nơi đầu tuyến thể cần phải được phá vỡ, nếu không có đủ độ ẩm và độ khuếch trương thì lỗ nhỏ sẽ đóng lại đồng nghĩa với việc tin tức tố không thể chảy vào được.

Thời Tự bất đắc dĩ đành phải nhào nắn bề mặt bên ngoài, liếm ướt cả gáy của cậu, chẳng khác nào một chú chó lớn nhiệt tình, liều lĩnh và háo hức, mong muốn tìm được lối ra nhưng nó chỉ có thể nôn nóng suông chứ không thể làm bất cứ điều gì.

Hạ Tê Kình hờ hững ngồi đó, mặc hắn vuốt ve, lặng im, buông xuôi, giống như một con rối gỗ không biết nói chuyện.

Thẳng cho đến khi Thời Tự rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, hé miệng trút giận cắn thật mạnh lên tuyến thể của cậu, hắn từ bỏ việc dấu hiệu và chọn cách dùng tin tức tố xoa dịu nhẹ nhàng như những lần trước đây. Mùi vị tin tức tố đan xen giữa môi và lưỡi, chúng hàn huyên an ủi lẫn nhau, phảng phất như có một đôi bàn tay dịu dàng, khẽ khàng vuốt ve đỉnh đầu của người Alpha đang cáu kỉnh, chậm rãi vỗ về khiến hắn an tĩnh trở lại, mùi tin tức tố rét lạnh cũng dần dần tiêu tán.

Hạ Tê Kình từ đầu đến cuối lặng lẽ đưa lưng về phía hắn.

Thời Tự cuối cùng cũng được lấp đầy giải tỏa, hắn buông Hạ Tê Kình ra, có chút thoát lực ngả người về phía sau hàng ghế, tầm mắt của hắn vẫn cứ trong vô thức dõi theo phương hướng của Omega, chỉ bởi vì mệt mỏi và bối rối nên mới khẽ híp lại đôi chút.

Bầu không khí im ắng đã mất từ lâu giờ phút này từ tốn khôi phục.

Tại bên trong khoang xe tưởng chừng như yên bình ấy, Hạ Tê Kình đột nhiên lên tiếng, “Tỉnh chưa?”

Thời Tự gắng gượng mở mắt rồi nhìn cậu với vẻ mê man.

Hạ Tê Kình xoay người, chiếc áo nhàu nhĩ, khuôn mặt trống rỗng mờ mịt hệt như một phiến lá đầu thu rụng lác đác tả tơi, cả cơ thể đều bị giày xéo không cách nào chống trả.

Đây tựa hồ là lần đầu tiên Thời Tự tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, đôi con ngươi sửng sốt trợn tròn.

Hạ Tê Kình không nhìn biểu cảm của Thời Tự mà là giơ tay quyết tuyệt tát ngay má phải của hắn, cậu dốc hết toàn bộ sức lực, tiếng vang giòn tan sắc bén, cảm tưởng như đến cả cửa xe cũng nhè nhẹ rung lên.

Thời Tự bị đánh, trên gương mặt xuất hiện rõ năm vệt ngón tay.

Hạ Tê Kình ưỡn thẳng lưng, trịch thượng nhìn về phía Thời Tự sau đó gằn từng chữ một, giọng nói như một lưỡi dao lạnh lẽo bén nhọn, “Tôi hỏi cậu, cậu đã tỉnh táo lại chưa?”

Chú thích:

(*) Nguyên văn 烙铁 – Mỏ hàn thường dùng để chỉ một dụng cụ dùng để hàn các linh kiện điện tử, bao gồm đế và đầu mỏ hàn. (Theo baidu)

(1) Nguyên văn 城门失火 – Thành môn thất hỏa câu đầy đủ là “Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư” tức “Cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao”, đây là một thành ngữ Trung Hoa, ý chỉ cửa thành cháy mọi người chạy ra hào gần thành để múc nước chữa cháy khiến cho cá trong hào chết vì thiếu nước, dùng để ẩn dụ về những sự mất mát hoặc tổn hại do bị liên đới. (Theo baidu)

(2) Nguyên văn 热带雨林 – Rừng mưa nhiệt đới là một kiểu hệ sinh thái xuất hiện nhiều tại vĩ độ 28 độ Bắc hay Nam của đường xích đạo. Hệ sinh thái này tồn tại ở nhiệt độ trung bình khá cao và lượng mưa đáng kể. (Theo wiki)

❧Mỏ hàn:mo han

❧Kem đậu xanh:kem
Bình Luận (0)
Comment