Trương Hải Mạc phụng phịu, hắn nhỏ tuổi hơn Diệp Vọng nhưng lại cao hơn anh một cái đầu, anh cứ như vậy ngước mặt nhìn hắn cười khanh khách, ánh mắt anh tựa dải ngân hà chất chứa vạn vì sao.EDITOR:
Ngay từ khi còn rất nhỏ, Diệp Vọng đã biết bản thân mình bất đồng so với những người khác. Các bậc làm cha làm mẹ ngoài kia, họ có thể hiền từ, nổi nóng, hoặc là nghiêm khắc nhưng không một ai trong số họ căm hận con cái của mình như cái cách mà Bàng Thu Nguyệt đã làm.
Bàng Thu Nguyệt là mẹ của Diệp Vọng, bà có rất nhiều lý do để căm hận anh.
Chẳng hạn như, anh phân hóa tương đối trễ, không thể sớm bộc lộ gene Alpha ưu tú cho nên mới bị cha ruột hắt hủi, cũng bởi nguyên cớ đó mà bà không thể thay thế vị trí người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của ông.
Chẳng hạn như, thuở nhỏ anh đã rất ngỗ ngược, ngang bướng, không tuân theo quy tắc, không chịu luồn cúi làm vui lòng cha.
Chẳng hạn như Bàng Thu Nguyệt cưỡng chế tiêm kích thích tố sinh dục trái phép vào người anh, kể từ khi anh bắt đầu phân hóa thành Omega năm 13 tuổi với nỗ lực “Biến” anh thành Alpha.
Anh kịch liệt phản kháng như một con báo hoa trừng lại bà bằng ánh mắt thù địch, bà bóp cổ anh, vừa khóc vừa mắng mỏ, “Mày nhìn đi, tao sinh ra cục nợ đời là mày đó, rồi sẽ có một ngày nếu không phải tao bóp chết mày thì cũng sẽ là mày độc chết tao.”
Bàng Thu Nguyệt đã hành hạ anh từ lúc anh mới sinh cho đến khi trưởng thành. Bà dành quãng thời gian của mình cho các thẩm mỹ viện, sự nịnh nọt dẻo miệng của những chuyên viên tư vấn khiến bà cảm thấy mình hãy còn xuân, xinh đẹp và được nhiều người chú ý. Bà nâng niu khuôn mặt y như cái cách một ảo thuật gia nâng niu đôi bàn tay của mình, chỉ cần một nếp nhăn xuất hiện trên gương mặt cũng đủ để bà trở nên thấp thỏm, nổi nóng.
Ngoại trừ những lúc đến trường thì Diệp Vọng hầu như đều thui thủi ở nhà một mình. Diệp Vọng thà rằng mình cứ như vậy, anh đã từng vô số lần chơi nhạc rock và ngồi thẫn thờ trong căn phòng tối tăm sau đó ảo tưởng bản thân năm 18 tuổi có thể cao chạy xa bay, sẽ rời khỏi nơi này không chút luyến lưu, bỏ lại Bàng Thu Nguyệt, thoát khỏi thứ chất lỏng lạnh băng mà mỗi đêm anh phải tiêm vào người.
Nhưng rồi những mơ mộng tốt đẹp ấy bất chợt kết thúc trong một sớm ban mai của tuổi mới lớn. Cha ruột của anh, một gã đàn ông giàu có với gương mặt mơ hồ đột nhiên cử người đến đón bọn họ ngay tại một buổi sáng tiêu điều, bởi lẽ vợ của ông đã chết đuối trong chuyến đi du lịch biển ở Thái Lan.
Bàng Thu Nguyệt bật khóc vì sung sướng, bà vội vã thục giục anh nhanh tay lên, càng nhanh càng tốt, còn mắng anh con nít con nôi mà mấy thứ đồ cứt đái thì nhiều, dăm ba cái loại rẻ tiền như bản nhạc, bao da đàn guitar, áo phông DIY mang theo làm gì, vứt hết đi.
Lòng can đảm của Diệp Vọng bất thình lình trỗi dậy, anh dùng hết sức bình sinh ném ba lô vào người mẹ mình sau đó trèo tường bỏ chạy, chẳng khác nào một chú họa mi bị giam cầm lâu ngày sổ lồng bay đi mất, khoảnh khắc đó Diệp Vọng đã vô cùng hạnh phúc, anh quẳng gánh hết thảy tủi nhục u ám ra sau đầu, dù cho đấy chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Diệp Vọng bị áp giải tới thành phố nơi mà cha ruột anh đang sinh sống và được nhập tịch ở đó. Cuối cùng thì, Bàng Thu Nguyệt cũng đã thực hiện xong ước mơ cả đời của mình, danh chính ngôn thuận trở thành một vị phu nhân giàu có.
Bác sĩ phát hiện ra một chút manh mối trong quá trình kiểm tra, bản báo cáo khám sức khỏe Alpha của Diệp Vọng đã bị Bàng Thu Nguyệt làm giả, bởi vì kích thích tố sinh dục của anh cực kì hỗn loạn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài đặc tính sinh dục của Omega đồng thời cũng tìm thấy dấu kim tiêm lẫn lượng thuốc còn sót lại trên bề mặt tuyến thể.
Kế hoạch gian nan khốn khổ mà Bàng Thu Nguyệt dày công sắp đặt suốt mười năm trời cứ như thế bại lộ.
Diệp Vọng hân hoan vô bờ bến, thứ tình cảm anh dành cho bà không hoàn toàn là thù hận nữa, nhiều nhất vẫn là lòng thương hại, anh chưa từng coi bà là mẹ và sau này cũng vẫn luôn như thế.
Cuộc hôn nhân tan thành mây khói và tất nhiên là gã đàn ông sẽ không ly hôn với Bàng Thu Nguyệt chỉ vì lý do này, chẳng qua Bàng Thu Nguyệt rất nhanh phát hiện ra mình không phải là tình nhân duy nhất của ông.
Trong những tháng ngày Bàng Thu Nguyệt ảm đạm chôn mình tại khu chung cư cũ kỹ ấy thì gã đàn ông lại ăn chơi trác táng, thác loạn hàng đêm. Sở dĩ gã đàn ông đón bọn họ trở về là bởi vì ông ta nghĩ rằng Bàng Thu Nguyệt đã hạ sinh được một cậu Alpha chứ không hơn không kém.
Diệp Vọng trốn khỏi nhà vào một đêm mưa, anh kéo rương hành lí, bên trong chứa vài bộ quần áo cùng với một cây đàn guitar.
Anh lang thang không mục đích, thế nên bản năng đã dẫn lối anh đi đến khu vực lân cận ở trường đại học. Đương lúc toàn thân ướt sũng, bần thần đứng tại trạm xe bus, có một chàng trai chạy ra từ cửa hàng tiện lợi gần đó, tóc mái dài che khuất tầm mắt, chàng trai ấy đẩy tán ô che đầu sang cho anh rồi mới kiệm lời hỏi, “Cậu cũng học ở Kim Đại?”
“Hmm. Chỗ này bắt không được xe đâu.”
“Không sao cả.” Diệp Vọng lại cảm thấy thật sung sướng khi bị nước mưa xối lên người, “Tôi cũng chưa biết là mình sẽ đi nơi nào.”
“Sẽ, cảm mạo.”
Diệp Vọng nghiêng đầu nhìn chàng trai quạnh quẽ kiệm lời trước mặt, lòng chợt nảy lên tâm tư trêu đùa, “Cậu hỏi như vậy… Sẽ khiến tôi nghĩ là cậu ngỏ lời muốn mời tôi về nhà đấy.”
Anh chỉ thuận miệng nói chơi thôi, ai mà biết chàng trai ngơ ngác một lát ấy thế mà thật sự gật đầu, “Cũng được.”
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa anh và Trương Hải Mạc.
Mặc dù bắt đầu có hơi mờ ám nhưng Diệp Vọng hoàn toàn không có ý gì khác với cậu ta, chủ yếu là vì anh cho rằng cả hai không cùng một thế giới.
Diệp Vọng bất kham, ghét sự gò bò, quan điểm đạo đức của anh thấp hơn rất nhiều so với những người bình thường khác, anh có thể hẹn hò với bất kì ai chỉ cần họ ưa nhìn, cho nên anh thường hay phạm phải các quy tắc chuẩn mực của xã hội trong khi Trương Hải Mạc lại là con ngoan trò giỏi từ nhỏ tới lớn, chơi trống chẳng qua chỉ là thú vui tiêu khiển, cuộc sống của cậu ta nhẹ nhàng khoan khoái như một tờ giấy trắng.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ nửa gần nửa xa, không tốt mà cũng chẳng xấu.
Trương Hải Mạc chưa bao giờ can thiệp vào đời sống riêng tư của Diệp Vọng thế nhưng mỗi khi anh say xỉn, cậu ta luôn là người đầu tiên xuất hiện và đưa anh trở về ký túc xá, thậm chí còn giúp anh cản trở tên người yêu cũ phiền phức kia, không được mười lần thì cũng hết tám lần.
Bọn họ cứ như vậy rơi vào thế cân bằng kỳ lạ, cùng nhau thành lập ban nhạc, bình yên vô sự trải qua vài năm.
Cả ban nhạc dần trở nên nổi tiếng và bắt đầu nhận được lời mời biểu diễn, bọn họ bộc lộ tài năng, cùng nhau tốt nghiệp rồi tiếp tục con đường nghệ thuật của mình.
Diệp Vọng cứ ngỡ Trương Hải Mạc sẽ mãi như cái tên của cậu ta, im lìm lặng lẽ, thẳng cho đến khi trong một lần tình cờ, cậu ta nhìn thấy vết cào trên xương quai xanh của anh.
“Bạn trai cào?” Trương Hải Mạc bất thình lình hỏi.
“Cũ.” Diệp Vọng chẳng muốn nói nhiều.
Số anh quá xui, lần đầu tiên yêu đương mà lại gặp ngay một gã có xu hướng bạo lực, lúc cầu xin sự tha thứ thì lời ngon tiếng ngọt, lúc ghen tuông mất kiểm soát thì sẽ cào anh, trói anh, thậm chí là dùng vũ lực với anh. Tuy rằng sau đó đã bị anh dùng chai bia nện mạnh vào trán, máu chảy thành sông. Song, gã bạn trai cũ không những không chết mà còn điên cuồng hơn trước, cứ dây dưa không ngớt bám riết chẳng tha.
Diệp Vọng đi lưu diễn cùng ban nhạc, anh di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác như tránh ôn thần
(*) và cuối cùng anh chọn trở về nơi mà mình bắt đầu, đại học Kim Hồ.
Nào có ngờ đâu tên ôn thần nhất quyết đi theo tới tận nơi này, đuổi mãi không xong, gã vào đồn cảnh sát như cơm bữa nhưng rồi lại được phóng thích.
Một lần nọ, Diệp Vọng bị gã chặn lại và cưỡng hôn ngay tại lối vào của văn phòng âm nhạc, Trương Hải Mạc mua cơm hộp từ bên ngoài về thì tình cờ trông thấy, một người vốn im ắng nặng nề như cậu ta lại đột nhiên xông tới đè gã đánh tới tấp, thậm chí còn túm luôn đầu gã nện xuống đất.
Bịch, bịch, bịch.
Ôn thần kiệt sức nằm bất động.
Diệp Vọng bật cười ngăn Trương Hải Mạc lại, “Đủ rồi, đánh nữa sẽ chết người đấy, cậu muốn ngồi tù hay gì?”
Hắn tức giận thay anh, vì anh mà báo thù, còn anh thì cười nhạo hắn.
Trương Hải Mạc phụng phịu, hắn nhỏ tuổi hơn Diệp Vọng nhưng lại cao hơn anh một cái đầu, anh cứ như vậy ngước mặt nhìn hắn cười khanh khách, ánh mắt anh tựa dải ngân hà chất chứa vạn vì sao.
Diệp Vọng kiễng mũi chân, anh áp môi mình lên môi hắn mà không hề báo trước.
“Có phải là nếu anh không hỏi thì chú sẽ chẳng bao giờ thổ lộ với anh đúng không?”
Trương Hải Mạc sững sờ, tựa hồ không ngờ rằng mình đã bị người nhìn thấu.
“Những lúc anh chợp mắt ngủ trưa, mười lần thì hết tám lần anh lén mở mắt, lần nào cũng thấy chú trộm nhìn anh.”
“Anh không ngủ?”
Trương Hải Mạc hoảng đến mức chẳng biết phải nhìn vào đâu.
“Anh trông đẹp chứ hả?”
Trương Hải Mạc ngớ người một lát, sau đó mới cứng ngắc gật đầu.
“Đẹp đến mức nào?”
Trương Hải Mạc thoáng do dự rồi thỏ thẻ mở miệng, “… Đẹp hơn rất nhiều so với 《Chim hồng tước trên đảo hồ Innisfree》, 《Lối đi màu xám》, 《Cái chết của con thiên nga thứ 59》, 《Giấc mơ tan biến》.”
Có kha khá ca khúc từ ban nhạc được đặt tên theo những bài thơ của William Butler Yeats
(1).
《Chim hồng tước trên đảo hồ Innisfree》 là một trong những bài hát thành danh nhất do Diệp Vọng soạn nhạc và Trương Hải Mạc viết lời, bên trong có một câu thế này, “Chim hồng tước chết đuối trên đảo hồ Innisfree, chôn cất cùng người trong lòng của tôi.”.
Mặt mũi Diệp Vọng thoáng chốc tỏa nhiệt, anh tung hoành ngang dọc tình trường đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên bản thân anh cảm thấy choáng ngợp đến vậy.
Trương Hải Mạc tựa hồ lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt anh, hắn nói, “Em chẳng biết đảo hồ Innisfree có tồn tại hay không.”
“Thế nhưng, em muốn được chôn cất cùng anh.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 瘟神 – Ôn thần tức vị thần gieo rắc dịch bệnh(1) Nguyên văn 叶芝 – William Butler Yeats (威廉·巴特勒·叶芝) là nhà thơ, nhà soạn kịch người Ireland đoạt giải Nobel Văn học năm 1923. Ông sinh ra giữa thời đại mà Ireland bắt đầu thức dậy một phong trào yêu nước, đỉnh cao là cuộc cách mạng giải phóng dân tộc 1919-1923. Thời đại này đã mang lại một xung lực cho sáng tác của ông. (Theo wiki)HOÀN NGOẠI TRUYỆN