Đã bao lâu, còn nói chưa xong chứ! Qua kính phản quang hai người vẫn còn đứng đấy, không biết họ nói cái gì với nhau, chỉ nhìn thấy bọn họ đang cười. Chán ghét đến chết, rốt cuộc là có lời gì muốn cần mà nói lâu như vậy chứ, Gia Gia hỗn hển kéo dây an toàn, đột ngột đẩy cửa bước xuống xe đi ra ngoài. Gia Vĩ quay đầu nhìn thấy Gia Gia đang đứng ở cửa xe hỗn hển thở, không có ý tứ mà nói với Minh Thạch vài câu, vội vàng đi ra xe.
Cười cười ngồi vào trong xe, hai tay thay Gia Gia thắt lại dây an toàn: “ Chờ đến nóng nảy sao? Minh Thạch nghĩ muốn mua xe, mời anh tham mưu thôi. Trong lúc nói hơi nhiều lời, tức giận rồi sao?” Gia Gia nghiêm mặt, nói ra một câu giận dỗi: “ Em đói chết”
“ Hảo. chúng ta đi ăn cơm”
“ Ca, anh hôm nay hình như thật cao hứng?” Gia Gia nghiêm mặt nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.
“ A? Thực sự? Có lẽ vậy đi” khoé miệng không kiềm chế được mỉm cười, Gia Vĩ nắm tay lái, thỉnh thoảng lại liếc gương mặt nghiêm nghiêm của tiểu tử kia. Tâm tình như thế nào lại tốt như vậy? Gia Vĩ phát hiện mình thật sự có chút tà tâm. Nguyên lai là mua xe, trách không được bọn họ nói lâu như vậy. Nhưng kì quái là sao tâm tình vẫn không thoãi mái hơn tý nào. Áo quần hôm nay Minh Thạch mang có phải hay không là do ca ca mua cho? Bọn họ như thế nào lại nhân dịp gặp mặt?, mua xe thôi có cần cười đến vậy không. Len lén liếc mắt một cái lại bắt gặp nụ cười trên khóe môi của ca ca, Gia Gia buồn bực quay đầu nhìn ngoài cửa xe.
Tắm rửa qua, Gia Gia ngồi xếp bàng trên ghế sa lon xem video vũ đạo. Gia Vĩ mang theo một chén thuốc đưa đến tay nó, vừa ngửi thấy mùi thuốc Gia Gia đã nhăn mặt cau mày, một bên lại đưa tay đón lấy. Hít sâu mấy hơi, rồi bịt mũi cho tất cả trôi vào cổ.
Gia Vĩ một bên người nó ngồi xuống, cầm lấy khăn lông lau khô tóc cho nó: “Ơ kia! Cái này không phải là buổi diễn lần trước chúng ta đi xem sao? Trên màn hình TV là Minh Thạch đang tràn ngập vui sướng vũ động. Gia Gia chuyên chú nhìn: “ không phải lần đó, là trước nữa. Đoàn họ diễn vở này rất nhiều lần”. Gia Vĩ gật đầu, nhìn bối cảnh đúng là có chút bất đồng.
Hai người đều tập trung nhìn màn hình, trong phòng chỉ còn lại giai điệu du dương. Gia Gia quay lại, ca ca rất chuyên chú nhìn màn hình. Cắn cắn môi, Gia Gia đột nhiên đứng lên tắt TV đi, lấy chiếc đĩa ra. Chột dạ, lơ đi ánh mắt ca ca sau lưng, Gia Gia cầm lên hướng đến phòng mình vừa lầm bầm giải thích: “ngày mai phải trả cho người ta, nếu để hư hỏng không hay lắm”. Đi được nữa đường thì lộn lại, từ trên ghế sa lon cầm luôn cả hộp đĩa, cũng là có Minh Thạch biểu diễn mang đi theo.
Không yên lòng liếc xem Gia Vĩ một cái, lại nhanh chóng chạy vội vào phòng mình. Gia Vĩ một mình trên ghế sa lon có chút dở khóc dở cười.
Mặc kệ là Gia Gia rõ ràng hàm nghĩa vì yêu anh nên ghen tị hay chỉ là xuất phát từ ý nghĩ muốn độc chiếm sự quan tâm của ca ca, thì ít nhất nó cũng là phi thường quan tâm đến mình. Nhưng thật không biết là như thế nào, Gia Gia cũng không phải bởi chính mình cùng Minh Thạch thân cận mà tức giận? vừa lại, hoặc là, thật là cái gì mà là không phải là cái gì, hay tất cả chỉ là tự chính mình mơ mộng. Aiiiiiiiii~~~~~ ~ tất thẩy đều tê dại thành một đoàn, trước sau không ngừng loạn cả lên. Đoán đi đoán lại vẫn là không có đầu mối ( ta chém đoạn này thật sự ko hiểu mấy, có vẻ như là không biết Gia Gia ghen với Minh Thạch hay là ghen với mình, anh vẫn nghĩ tiểu gia thích thạch mà). Gia Vĩ thở dài một hơi, chỉ là muốn yêu thôi sao lại khó đến vậy?
Trên lớp học, thầy giáo đứng trên bảng nói gì không một chỉ lọt vào tai gia gí. Một tay nâng cắm, bút máy trên tay vô thức vẽ ngoạch ngoặc lên bàn. Ca ca bây giờ đang làm gì? Nhất định là tại công ty bề bộn rồi, anh chắc chẳng có thời gian theo Minh Thạch mua xe đâu, bất quá nói không chừng, buổi tối hôm đó họ nói chuyện thực là vui vẻ.
Từ khi nào mà lại tốt như vậy chứ? Mấy ngày trước rõ ràng nó nói chuyện về Minh Thạch anh tỏ vẻ không quan tâm mấy mà. Ai nha, nghĩ mãi vẫn không thông, Minh Thạch cũng đâu phải là phụ nữ, bọn họ không phải nghĩ muốn kết hôn đó chứ. Thiết~~ như thế nào lại có thể kết hôn được. Nhưng chính là tâm tình như thế nào lại bất ổn như thế này? Ca ca đối với Minh Thạch tươi cười thật là không thích chút nào, thật sự không thích. Tâm lại ẩn ẩn khó chịu.
“ Hứa Gia!”
“Hả?” đột nhiên tên bị gọi đến Gia Gia kinh hoảng đứng lên, chính là thầy nói gì nó hoàn toàn không ghe thấy, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nhỏ giọng mà nói: “ em không biết” chung quanh một mảng cười vang. Thầy giáo ôn nhu nhìn nó: “ Hứa Gia, thầy chỉ bảo trò hãy chú ý nghe giảng. Thầy biết trò theo con đường nghệ thuật rồi, nhưng thành tích học tập cũng rất trọng yếu biết không? Gia Gia đỏ mặt ngồi xuống, tâm căng thẳng, được dịp nhảy như hết cở.
Trải qua một phen thử nghiệm, cuối cùng Minh Thạch cũng tìm được một chiếc xe nhỏ màu trắng tinh khiết. Nhẹ nhàng đề khí, quả xứng là xe mới rất hảo, trọng yếu là sử dụng đơn giản, khá thuận tiện. Ngồi một bên tay lái Gia Vĩ hãi hùng khiếp vía nhìn Minh Thạch đang điều khiển chiếc xe, trong tâm thực nghĩ cậu ta tốt nhất là đừng nên chạm đến xe cộ, Gia Vĩ không ngừng thay cậu mà dổ mồ hôi lạnh
Vòng đi vòng lại vài vòng, Minh Thạch quẫn bách nhìn Gia Vĩ nói: “ cái kia, tôi nghĩ tôi nên dán một cái biển lên xe khi đi đường, như vậy mọi người sẽ cách tôi xa một chút mới được” Gia Vĩ lau mồ hôi lạnh, không biết có nên nói cho cậu biết, kì thật nên mua một cái bảo hiểm cho xe cậu thì hơn.
Trong phòng vũ đạo, Gia Gia giơ đùi phải tựa vào trên tường, thân thể tựa vào trên lan can, lợi dụng không gian nhỏ hẹp giữa tường và lan can giúp thân thể đứng vững. Thường thường mà lấy tay chống vào lan can còn thân thể thì tựa như trên tường dựa vào, để cho hai cái đùi chính mình hoàn toàn dán mình trên tường( thật chẳng hình dung nổi đây là động tác gì cứ dịch sát theo QT).
Bên cạnh Minh Thạch cũng làm một động tác như vậy, chỉ là so với Gia Gia có vẻ dễ dàng hơn. Hai người vừa tập vừa nói mấy câu chuyện phiếm. Gia Gia hấp hấp khí, thời điểm mới bắt đầu luyện căn bản thật không chịu nổi phương pháp này, bất quá bây giờ cũng có chút quen rồi. nhưng là vẫn đau ah.
“Thầy thật gọi cái này là nghỉ ngơi” Gia Gia có chút oán giận nói. Ở chung lâu rồi, ngày trước đối với Minh Thạch có chút sùng bái, giờ đã tiêu trừ đi nhiều. Tuổi tương đương, tư tưởng cũng tương đồng. khoảng cách ban đầu cũng rút ngắn không ít, nóng lòng ban đầu cũng dần lãnh đạm.
Minh Thạch cười cười “Đúng vậy, tập trung luyện tập là khác, cái này coi là nghĩ ngơi rồi. Chúng ta đều là như thế này, rồi em cũng sẽ dần thành thói quen. Mũi chân! Mọi thời khắc đều bảo trì hoàn mỹ, mặc kệ là diễn hay chỉ là luyện, tất cả đều chuẩn giống nhau. Quyết không cho phép trễ nãi. Chờ em tới Thiên hoa rồi mới biết thế nào là nghiêm túc khốc liệt. bất quá trước đó em phải đem chính mình luyện tập căn bản thật hảo, nếu không em sẽ không có cơ hội nếm trãi đâu”
Gia Gia hít sâu khẩu khí, buông lỏng cơ thể, tận lực kéo dãn chân đến cực hạn.
“Ngày đó ca ca theo thầy đi mua xe rồi phải không?” Gia Gia làm bộ như không có chuyện gì nhìn Minh Thạch bắt chuyện. Minh Thạch điều chỉnh tư thế, nói: “đúng vậy, ca ca của em thật hiểu rõ về xe, anh ấy giúp thầy một việc lớn. nếu không thầy có thể cũng khai bất đáo gia”( tay không đi về à? Ko biết) anh đúng là rảnh việc, Gia Gia len lén trở mình một cái xem thường.
“Ca ca đã đến nhà thầy rồi à?” trong lòng không yên thử dò xét một chút, Gia Gia nhìn chằm chằm vào vào Minh Thạch. Minh Thạch gật đầu: “ thầy có mời anh ấy vào nhà ngồi chơi, rất không ý tứ làm chậm trễ thời gian của ca ca em. Được rồi, không phải thầy đã nhờ anh ấy mang về cho em một ít sách sao? Anh ấy chưa đưa cho em a?” Gia Gia “em…” một tiếng, là đã đưa cho rồi.
Chỉ bất quá nghĩ muốn chứng thực một chút! Gia Gia đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhàm chán, cắn chặt răng dùng sức đè chân, không nói lời nào nữa.
Gia Vĩ sớm đến phòng tập một chút. Giúp Minh Thạch hoàn tất thủ tục biển số xe, rồi mang lại cho cậu, như vậy ngày mai Minh Thạch có thể chạy xe mới trên đường rồi.
Luyện tập còn chư kết thúc, Gia Gia đang ngắm nhìn mỗi động tác của mình trong gương. Minh Thạch nhìn Gia Vĩ đi tới, để lại Gia Gia luyện tập một mình, hưng phấn lôi kéo tay Gia Vĩ vào phòng làm việc bên cạnh.
Gia Gia động tác càng lúc càng thêm chậm, bọn họ ở trong đó làm cái gì? Ca ca anh cầm cái gì theo vậy? cái gì mà phải vào phòng bên không cho nó xem? Tâm lý càng lúc càng nôn nóng, cặp mắt không ngừng hướng phòng làm liếc xem chừng.
Gia Gia dừng lại, khom lưng cầm lấy bình nước. Bên trong còn chừng nữa bình, Gia Gia ngữa đầu uống vào tất cả. do nuốt quá nhanh vành mắt cũng chuyển qua màu đỏ. Gia Gia cầm bình không đi tới phòng làm việc, chính là nơi đặt bàn uống nước.
Gia Vĩ chính mình giao cho Minh Thạch vật đó, Gia Gia tiến vào nhìn thấy bọn họ, nhấc tay lắc lắc cái bình: “Ta muốn uống nước” nước nhanh chóng tiến ào vào bình, phía sau vốn là hai người đang nói về đè tài xe cộ rồi đường xá. Gia Vĩ kiên nhẫn nói, Minh Thạch nghe cái hiểu cái không hiểu. Gia Gia rầu rĩ lấy đầy nước, rầu rĩ uống, lại rầu rĩ không vui bước ra ngoài.
Trên đường về nhà, Gia Gia một câu cũng không nói. Gia Vĩ cảm thấy nó đang buồn bực, rất không đành lòng. Nhìn nó nhẹ giọng nói “Gia Gia, làm sao vậy? mất hứng?” Gia Gia cúi đầu chậm rãi phe phẫy. không có lí do gì để mất hứng, nhưng là trong tâm càng ngày càng đau. Ca ca thật cũng có thể đối tốt với ngời khác, đôi mắt ca ca cũng có thể nhìn người khác cười, anh chính là tổng yếu có thể thương yêu người khác. còn nó đây?
“………Minh Thạch mua xe là anh chiếu cố cậu ấy, rất nhiều thủ tục, trình tự cậu ta không rõ căn bản nên làm gì, anh chỉ là nhân tiện giúp. Gia Gia, Gia Gia?” Gia Vĩ nhỏ giọng chậm rãi giải thích, Gia Gia chung thủy không nói lời nào. Lo lắng nhìn Gia Gia, hai cái tay Gia Gia đang gắt gao cầm lấy vạt áo. Chẳn lẽ nó tức giận? Gia Gia ghen tị sao? Vì anh? Gia Vĩ do dự không chừng, không yên nhìn mặt Gia Gia. Gia Gia rốt cuộc không nhịn được: “ Dừng xe, em muốn đi tiểu”
————————————————————————————–
Đang là thời điểm giao thông đỉnh cao,trên ngã tư xe đổ vào con đường như bốn con trường long. Một chiếc xe nhỏ màu trắng tinh khiết lướt qua dừng trên tuyến lộ, như thế nào lại dừng ngay giữa đường. đứng trên đài là mấy giao cảnh( cảnh sát giao thông) đang liếc tới, như vậy đi mua thức ăn cũng muốn đi xe.
Hướng về phía Minh Thạch đang mồ hôi nhễ nhại phất tay, ý bảo cậu sang bên. Minh Thạch chính là cũng muốn sang bên, nhưng căn bản là xe không chịu nổ máy. Giao cảnh nóng nảy, xe nổ máy đi. Lưu Đông đi nhanh qua đó, gõ gõ cửa xe Minh Thạch: “Có chuyện gì xảy ra với ngươi? Trước cho xe qua bên này đi. Đánh lửa, không đúng đó là ly hợp khí, đừng nhấn ga, oaaaa~~~~~”
Trong bức tranh rồng(chỉ đoàn xe ở trên ấy) chiếc xe màu trắng liền xông ra ngoài, đầu tiên vượt lên hành lang, đụng vào hình như là… một cảnh sát…. Minh Thạch bị dọa ngất, vất vả tìm cách nhấn phanh lại, nhìn vào tiểu cảnh sát đang ở mũi xe mình bực mình trừng mắt. Minh Thạch khóc lớn: “ ta không phải cố ý đâu….”
18