Các Ái Khanh, Trẫm Có Thai

Chương 1

Quyển 1: Mới lộ đường kiếm

Edit: Nhím Envy, kieutrinhkute
Beta: Nhím Envy,Lan Quang Nguyễn
Sửa bản: Nhím Envy

===

Đại Yến Quốc, mùa xuân năm thứ mười bảy dưới triều vua Chiêu Hòa.

Đột Quyết âm mưu xâm chiếm biên giới Đại Yến, tướng quân trung dũng (trung thành, dũng cảm) của quân đội Đại Yến - Dung Ngọc Duy - dẫn dắt binh sĩ, ở trấn Lương Gia liều chết quyết chiến cùng Đột Quyết thiết kỵ (1). Không ngờ lại đại thắng, quân đội Đột Quyết tổn thất nặng nề, phải tạm thời lui quân.

(1) Thiết kỵ: Binh lính giáp chiến trên lưng ngựa, được coi là đội quân tinh nhuệ (Theo google)

Tin tức truyền tới kinh thành Đại Yến, vua Chiêu Hòa vô cùng vui mừng, hạ chiếu sắc phong tướng quân Dung Ngọc Duy thành Phiêu Kị Đại tướng quân, quan nhị phẩm. Thưởng vạn lượng hoàng kim, trăm thước tơ lụa, thuộc hạ tướng sĩ dưới trướng được luận công lãnh thưởng (Đại loại là dựa vào công trạng để nhận thưởng, ai có công to hơn thì được thưởng nhiều hơn)

Chuyện đời quả thực là khó lường, thực lực của Đột Quyết thiết kỵ luôn luôn cường đại, thời kì trước đối chiến, Đại Yến đều là thắng ít thua nhiều, mà mấy năm nay thực của Đại Yến cũng không được như trước kia, càng khó nghe đến chiến tích, thế nên Dung Ngọc Duy rất nhanh liền trở thành anh hùng trong lòng nhân dân, lập tức cướp mất sự nổi bật của tứ đại công tử, khiến cho Trấn Quốc công chúa Mộ Dung Khê chú ý.

“Ngọc Thành huynh, bệ hạ đã hạ chiếu gọi Dung Ngọc Duy về kinh lãnh thưởng, đoán chừng mấy ngày nữa hắn đã về tới kinh thành, huynh cũng nên nhanh chóng hành động đi!” Tại tửu lầu lớn nhất kinh thành, bốn mỹ nam tuấn tú ngồi ở ghế lót đệm, bọn họ là tứ đại công tử danh tiếng lẫy lừng trong kinh thành. Người vừa nói chuyện là một nam nhân tuổi tầm hai mươi, mặc một bộ áo gấm trắng viền xanh lam, cổ tay áo thêu hoa văn tinh xảo, đầu đội ngọc quan màu tím, tay cầm một chiếc quạt xếp, chốc chốc lại mở ra phe phẩy một cái, khiến người ta nhìn vào liền có một loại cảm giác phong lưu phóng khoáng, ngũ quan đoan chính, da trắng nõn, đôi mắt sáng rực rỡ lấp lánh, là một mĩ nam tuấn lãng. Người này là con trai của đệ nhất phú thương thành Vĩnh An, thiếu chủ của tửu lâu này – La Phong.

Lúc này hắn nghiêm túc ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt chân thành nhìn nam tử đối diện, nếu thật sự không biết tính tình của hắn thì sẽ cho rằng hắn thật sự đối tốt với người kia, chỉ là ở đây có ai mà không biết hắn là loại người “chỉ sợ thiên hạ không loạn”, cho nên cũng chẳng ai thèm để ý tới hắn.

“Ngọc Thành huynh, tuy rằng tên này bình thường bỉ ổi nhưng lời này của hắn không phải là không có đạo lý. Cái tên huynh trưởng kia của huynh vẫn luôn mơ ước địa vị của huynh, chỉ là huynh là con của vợ cả, hắn cho dù kiêu ngạo thế nào cũng không thể lộng quyền bắt huynh, bây giờ huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra của hắn là Dung Ngọc Duy lập được công lớn, chỉ sợ cha huynh sẽ càng thiên vị bọn họ, như vậy địa vị của huynh ở Dung gia sẽ vô cùng nguy hiểm. Huynh quả thật là nên tính toán kĩ lưỡng một chút!” Ngồi ở phía bên kia là nam tử mặc trường bào đen, mày dài như vẽ, ánh mắt điềm tĩnh cẩn trọng, nhìn người đối diện có vẻ lo lắng, người này là con trai trưởng Lô Nguyên Châu của Thái Thường Tự (2) - Khanh Lư Ngạn trưởng.

(2) Thái thường tự (太常寺, Court of Imperial Sacrifices) là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Thái thường tự là cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức lễ nghi, điều khiển ban âm nhạc, trông coi các đền chùa thờ Trời, Đất, thần 4 mùa.

“Hừ, cho dù là bọn họ, cũng không xứng trở thành đối thủ của ta.” Đối diện bọn họ là nam tử chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân áo gấm đỏ sậm nạm vàng, sợi tóc tùy tiện buông, da thịt trắng nõn bóng loáng tinh tế giống như nữ tử, mày kiếm khẽ nhếch, mắt phượng dài, khiến người ta thấy một loại cảm giác tà mị mà nguy hiểm,môi mỏng hơi hồng, ngũ quan hoàn mỹ tới cực hạn, đó chính là một yêu nghiệt mị hoặc nhân tâm, con trai vợ cả của Dung gia – một trong tứ đại gia tộc của kinh thành: Dung Ngọc Thành.

Lúc này, hắn lười biếng ngồi ở đó, cặp mắt phượng mị hoặc tràn đầy trào phúng, chỉ là lúc này hắn tuyệt đối không biết, tương lai không xa cái ánh mắt khinh thường người khác ấy sẽ khiến hắn thiếu chút nữa đã không còn đường để đi.

“Ngọc Thành, không được khinh người!” Ngồi bên cạnh Dung Ngọc Thành là một nam tử mặc y phục màu lam, dáng người thẳng tắp, môi đỏ, mi dài. Ánh mắt không có một tia tạp chất, cả người toát ra một loại khí chất trong sáng chính trực, người đó là Dương Giản, bạn tốt của Dung Ngọc Thành, Vĩnh An quận chủ. Tứ đại công tử này đều là nhan sắc tuyệt hảo, tài hoa hơn người, cho nên đều có chút tâm cao khí ngạo, ở bên ngoài trong mắt mọi người đều là quan hệ bạn tốt, trên thực tế thì ai cũng không phục ai, nhưng Dung Ngọc Thành cùng Dương Giản lại là ngoại lệ, nhớ lại năm đó Dương Giản bị cuốn vào thời điểm có vụ án “gian lận trong thi cử“. Dung Ngọc Thành giúp đỡ Dương Giản lo liệu trên dưới, mới giúp cho hắn không phải chịu nhiều khổ cực. Sau đó Dung Ngọc Thành lại vì Dương Giản đi bôn ba khắp nơi để nhờ vả, tuy rằng đến cuối cùng cũng không có giúp Dương Giản thoát khỏi hiềm nghi, nhưng phần tình nghĩa ấy Dương Giản vẫn luôn nhớ kỹ, cho nên Dương Giản vẫn luôn đem Dung Ngọc Thành coi là bằng hữu tốt nhất của mình. Từ việc Dương Giản xưng hô với Dung Ngọc Thành là có thể nhìn ra, phải biết rằng, ở Đại Yến Vương Triều này, chỉ có thân nhân, bằng hữu tốt nhất mới có thể xưng hô thẳng tên của đối phương.

“Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, ngươi không cần lo lắng, nếu tâm trí ngươi đang nhàn nhã, vẫn là nên ngẫm lại xem tại sao tên thủ hạ của công chúa dâm đãng kia lại có thể chạy thoát đi. Chắc ngươi cũng không đến mức không thể nghĩ ra chứ, nếu không thì cả đời ngươi cứ như vậy lén lút mà làm nam sủng của nàng ta đi!” Dung Ngọc Thành tùy tiện mà động chạm đến vết sẹo của Dương Giản, nói chuyện hoàn toàn không dùng qua đại não.

Kỳ thật mọi người đều hiểu biết về Dung Ngọc Thành, bề ngoài Dung Ngọc Thành nhìn rất nguy hiểm, trên thực tế thì tâm cơ của hắn cũng rất thâm trầm, thường xuyên giết người không đền mạng, nhưng nếu đã tán thưởng và tin tưởng một ai đó, tâm tư lại đơn thuần chẳng khác gì trẻ con, thật hiển nhiên, Dương giản là một trong số rất ít người được Dung Ngọc Thành tán thưởng.

“Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, lúc trước nếu ta đã đáp ứng điều kiện với nàng, thì phải tuân thủ lời nói, đời này ta là người của nàng, nhất định sẽ không đổi ý, lại nói, nàng đối đãi với ta cũng rất tốt!” Bị Dung Ngọc Thành nhắc nhở như vậy, Dương Giản nhớ tới như thuốc mê kia, trong lòng có chút khác thường, nhưng bị hắn cố tình xem nhẹ. Hắn vốn xuất thân nghèo hèn, trong nhà đều làm trồng trọt mà sống qua nhiều thế hệ, năm ấy hắn sáu tuổi, lén lút đi theo thiếu gia nhà địa chủ đi học, nghe thầy giảng mấy tiết, từ đó liền thích đọc sách, nhưng gia cảnh lại bần hàn, không có cách giúp hắn đi theo con đường đọc sách, hắn liền tự mình học tập, thỉnh thoảng đến lớp lén lút nghe giảng.

Cứ như vậy cho đến khi bị phu tử phát hiện. Thế nhưng phu tử không những không trách tội với hắn, ngược lại còn nhìn hắn với con mắt khác, đem hết những gì mình đã học và đúc kết được giáo thụ hết cho hắn, mười mấy năm gian khổ học tập cùng tìm tòi. Năm hai mươi tuổi, hắn từ biệt cha mẹ, đến kinh đô tham gia khoa cử khảo thí. Hắn sở dĩ đèn sách, học tập bằng ấy năm đi thi có nhiều lí do nhưng lí do quan trọng nhất đó là hắn muốn làm quan, bởi hắn thấy được tham quan hoành hành ở quê nhà, dân chúng lầm than. Hắn là một con dân đã chịu đủ việc bị tham quan ức hiếp rồi, vì thế ở trong lòng đã âm thầm thề, muốn cho thiên hạ này tham quan không dám hoành hành ngang ngược như thế nữa, giúp cho bá tánh trong thiên hạ được thanh minh, mà muốn đạt thành cái mục tiêu này, cũng cần có đủ thế lực, tốt nhất là có thể ở cái vị trí dưới một người nhưng trên vạn người.

Ở thời đại này, lấy xuất thân của hắn, nếu muốn làm quan thì con đường duy nhất đó là tham gia khoa cử. Nhưng mà đương nhiên hắn trăm cay ngàn đắng rốt cuộc khảo sát xong rồi thi thố, chờ đợi thời điểm một bước lên trời, thì lại nghe thấy tin sét đánh giữa trời quang, chỉ vì hắn tài hoa hơn người, nổi bật hơn người trở thành Tân khoa Trạng nguyên lúc ấy – con trai Thẩm gia Thẩm Quốc An. Cho nên, hắn bị vu hãm là gian lận, hối lộ giám khảo, thậm chí còn cãi lại giám khảo, vì thế bọn chúng ngay cả cơ hội cũng đều không cho hắn, liền trực tiếp đem hắn nhốt vào ngục.

Ngay lúc hắn tuyệt vọng đến không thể tuyệt vọng hơn nữa, bởi vì hắn biết rõ, hắn là người không quyền không thế, căn bản là không cách nào cùng Thẩm gia là một trong tứ đại gia tộc đối kháng. Thời điểm hắn tuyệt vọng, nàng xuất hiện, đường hoàng như vậy, tươi đẹp như vậy. Hắn nhớ rõ lúc ấy nàng nói:

“Cho ngươi một lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là làm nam sủng của bổn cung, bổn cung biết ngươi không sợ chết, không cam tâm bị đảo ngược đến thế đâu thể cứ như vậy mà chết được. Nếu ngươi đi theo bổn cung, bổn cung chắc chắn sẽ giúp ngươi thực hiện khát vọng của ngươi, giúp cho bá tánh trong thiên hạ được thanh minh!”. Thời điểm nói ra những lời này, nàng khoác trên người một bộ dáng rất tự tin, thần thái rạng ngời, rất khó để có thể liên hệ nàng với Trấn Quốc công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, dâm đãng vô sỉ trong truyền thuyết kia, hắn lúc ấy liền bị nàng mê hoặc, ngây ngốc mà gật đầu, nhưng mà xong việc hồi tưởng lại thời điểm ấy, hắn vẫn không có hối hận.

Hắn tuy là người đọc sách, nhưng xuất thân bần hàn, sinh hoạt vốn đã áp lực, hắn biết có một số việc là có thể dựa dẫm, cho nên hắn cũng không cổ hủ, ngược lại, chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn có thể không quan tâm đến quá trình, nhưng mà hắn cũng có điểm mấu chốt, đó chính là tuyệt đối sẽ không vì đạt tới mục đích mà đi thương tổn vô tội người.

Sau đó lại thấy sự tình liền thuận lợi rất nhiều, có mặt mũi của Trấn Quốc Công chúa Mộ Dung Khê, Hình bộ quan viên tự nhiên sẽ không làm hắn phải khó xử nữa, thống khoái đem hắn thả ra ngoài, Chỉ là chung quy không có liên lụy đến Thẩm gia, mà là tìm cái người vu hãm hắn, biến hắn thành kẻ chết thay, kẻ đó là tên giám khảo chấm thi, bất quá người nọ cũng là trừng phạt đúng tội, hắn cũng coi như là nhờ họa được phúc, chẳng những được khâm điểm trở thành kim khoa Trạng Nguyên, còn phải tới chỗ Chiêu Hòa Đế cho Người thưởng thức, sau lại bởi vì Mộ Dung Khê tiến cử, hắn trở thành Vĩnh An quận chủ. Có thể nói nếu không có Mộ Dung Khê, liền không có Dương Giản của ngày hôm nay, cho nên mặc kệ người khác đánh giá Mộ Dung Khê như thế nào thì hắn sẽ đều là cảm kích nàng. Huống chi, tiếp xúc với nàng càng lâu, hắn phát hiện Mộ Dung Khê cố tình mà bôi đen danh dự của chính mình, tuy rằng hắn không biết Mộ Dung Khê vì sao phải làm như vậy, nhưng hắn nhìn ra được ở nàng nhất định có bí mật. Nhưng đến nỗi cái kia bí mật là cái gì, hắn không có hứng thú biết, hắn chỉ biết là nếu Mộ Dung Khê đã cứu hắn, như vậy hắn hẳn là nên tuân thủ lời nói lúc trước, cả đời này trừ phi Mộ Dung Khê không cần hắn, nếu không hắn sẽ luôn là người của Mộ Dung Khê, bất quá cái danh nam sủng này của hắn lại là hữu danh vô thực, hơn nữa không riêng gì hắn, trong phủ công chúa này ngoài mặt được xưng là ba ngàn nam sủng, chỉ sợ mỗi người đều là hữu danh vô thật.

Những nam sủng đó mỗi người đều đơn độc ở trong phòng của chính mình, ngày thường cũng đều là ngây ngốc trong phòng, không thế ra ngoài đi lại, cho nên ngày thường ngay cả bóng dáng của bọn họ hắn cũng đều không thấy được, càng chưa nói tới quen biết, chỉ là Mộ Dung Khê chưa bao giờ tiến vào phòng của bọn họ, hạ nhân ở trong phủ cũng không đề cập tới bọn họ. Đôi khi ở trong lòng hắn cũng sẽ nảy ra nghi hoặc, không hiểu Mộ Dung Khê rốt cuộc muốn làm cái gì mà lại cố tình bôi đen chính mình, cũng không cần nuôi quá nhiều người như vậy đi, nhưng nghi hoặc thì vẫn chỉ nghi hoặc, hắn vẫn là cứ theo lẽ thường mà sinh hoạt, tin tưởng một ngày tất cả chân tướng về mối nghi ngờ ấy đều được sáng tỏ.

“Ha hả, ta nói này Dương huynh, huynh sẽ không thích công chúa thật chứ, tuy rằng nàng kiêu ngạo ương ngạnh, dâm đãng vô sỉ, nhưng lớn lên cũng cực kì xinh đẹp, khuôn mặt kia ngay cả ta nhìn đều thấy động tâm. Thế nên công phu trên giường càng không cần phải nói, chắc chắn là rất tuyệt!”
Bình Luận (0)
Comment