Editor: Happy Duck
Beta: Nhím Envy
"Vị này chắc hẳn là Dung công tử, quả là một mĩ nhân đó!" Mộ Dung Khê trước kia chỉ nghe nói người đứng đầu kinh thành tứ đại công tử là Dung Ngọc Thành, không chỉ có tài hoa hơn người, còn có dung nhan tuyệt mĩ, nghe đồn là kinh thành đệ nhất mĩ nam. Vốn nghĩ chỉ là khoa trương, đối với nàng, đã từng xem qua nhiều mĩ nam, nhưng danh tuyệt mĩ nhất định phải là ca ca của nàng Mộ Dung Cẩn. Nhớ đến vị nam tử phong hoa tuyệt đại nhưng số mệnh bấp bênh đó, đôi mắt nàng thoạt đầu ảm đạm nhưng sau lại sáng lên một mảnh kiên định. Nàng âm thầm thề nhất định sẽ mang đến cho hắn một khoảng trời riêng vô ưu vô lo mà khoái hoạt, bằng chính đôi tay của nàng. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Dung Ngọc Thành cũng thực sự tuấn mĩ, tuy không có cái khí chất ôn thuận như ngọc của Mộ Dung Cẩn nhưng lại có sự quyến rũ tuyệt đỉnh, ít nhất, theo nàng thì cái danh kinh thành đệ nhất mĩ nam này cũng không phải là nói ngoa.
"Công chúa điện hạ nếu hôm nay đã đại giá đến đây, vậy hạ quan xin mạn phép cầu công chúa đứng ra làm người chứng kiến, hôm nay hạ quan sẽ trục xuất Dung Ngọc Thành ra khỏi Dung gia, sau này hắn không còn là người của Dung gia chúng ta nữa. " Dung Giác bỗng nhiên nói với nàng.
"Vì sao? " Mộ Dung Khê kinh ngạc hỏi, lại không ý thức được mình đây là đang xen vào việc nhà người ta, có chút không hợp lễ.
"Dung Ngọc Thành bất trung bất hiếu, không xứng làm người của Dung gia" Dung Giác căm giận nói. Hắn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện của Cửu phu nhân, vì chuyện này liên quan đến mặt mũi của hắn.
"Không thể nào, nhân phẩm của Ngọc Thành huynh hạ quan có thể cam đoan, sao lại trở thành kẻ bất trung bất hiếu được? " Dương Giản vừa nghe, lập tức nóng nảy, cũng không màng đến lễ tiết nói lớn.
"Dương đại nhân, tuy ngài là Vĩnh An quận thủ, nhưng đây là chuyện của Dung gia, ngài không có quyền quản đến. Lại nói, ngài có thể nhúng tay đến việc nhà của bản quan hay không?" Dung giác vừa nghe liền lập tức phản bác, hắn đối với Dương Giản vốn không có hảo cảm, cảm thấy người này là một tên nam sủng dựa vào bán sắc mà thăng quan tiến chức mà thôi.
"Nếu Dung Ngọc Thành đã không phải là người của Dung gia, vậy bổn cung dẫn hắn trở về cũng không cần đại nhân đồng ý đúng không? " So với Dương Giản nóng nảy, Mộ Dung Khê lại vô cùng bình tĩnh, chỉ là trong mắt ánh lên quang mang.
"Khó có được cơ hội khiến công chúa hứng thú với tên nghịch tử này, hạ quan đương nhiên sẽ không làm ngài mất hứng, bất quá hắn vẫn chưa chịu xong gia pháp, ngài chưa thể dẫn hắn đi được!" Dung giác hiểu rõ là công chúa coi trọng Dung Ngọc Thành, nhưng Dung Ngọc Thành là người có tâm cơ, nếu hôm nay Dung Ngọc Lạc không bất ngờ phản bội hắn, làm hắn tâm thần chấn động, thì khó lòng tìm được cơ hội nắm được nhược điểm của hắn. Qua chuyện này, hắn nhất định ghi hận với Dung gia, nếu hắn bồi bên người của một thiên chi kiêu nữ như công chúa, vạn nhất hắn chiếm được sủng ái vậy không phải Dung gia sẽ gặp bất lợi sao.
"Nếu hắn đã không phải người của Dung gia, ngươi cũng không có tư cách thi hành gia pháp đối với hắn, từ bây gìơ hắn là người của phủ công chúa, hắn là do ta định đoạt. Dương Giản, còn đứng lăng ra đó làm gì, đưa người đi" Vốn dĩ hôm nay tâm tình Mộ Dung Khê không tồi, nên mới cho Dương Giản sắp xếp, chứ nếu theo tính tình của nàng, nhất định sẽ trực tiếp mang người đi, làm sao phải nói nhiều lời vô nghiã đến vậy. Chỉ là không nghĩ tới Dung Giác này lại là kẻ không thức thời đến vậy, khó có được lúc nàng hiền hòa, nhưng hắn lại xem nàng thành quả hồng mềm, Dung Ngọc Thành lúc này đã hấp hối, nếu còn đánh thêm chỉ sợ chắc chắn phải chết, đến lúc đó chẳng lẽ bảo nàng đem một xác chết trở về?
"Vâng!" Dương Giản bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng ỷ thế hiếp người của nàng rất đáng yêu. Hắn cũng sáng tỏ, với một số người căn bản không cần phân rõ phải trái, có nói họ cũng không thông.
Hắn vừa dứt lời, lập tức liền có tên thị vệ đem Dung Ngọc Thành đỡ lên, nhìn bộ dáng hắn sống dở chết dở, Dương Giản trong lòng khó chịu, làm sao có thể ngờ, vừa mới nói chuyện phiếm ở tửu lâu, trở về nhà một chuyến lại thành ra như vậy. Xem ra nước ở Dung gia cũng đặc biệt sâu.
Dung Giác thấy Mộ Dung Khê nổi giận thì không khỏi hối hận trong lòng, hắn lại quên mất nữ tử trước mắt này đâu phải người bình thường, nàng là Trấn Quốc công chúa, được hoàng thượng sủng ái vô cùng, cho dù có giết hắn, có lẽ hoàng thượng cũng không truy cứu. Hắn cư nhiên lại chọc giận nàng, thật quá ngu xuẩn.
"Công chúa điện hạ, hạ quan cũng nhất thời lỡ lời, hạ quan xin nguyện bồi tội với công chúa, Lạc nhi, đến đây" Hắn đã nghĩ kĩ, xem ra Dung Ngọc Thành trở thành người của công chúa là chuyện không thể thay đổi, chỉ sợ ngộ nhỡ hắn nói bậy trước mặt công chúa thì sẽ rất nguy hiểm, chỉ có cách sắp xếp vào bên cạnh thêm một người thân cận. Nghĩ tới nghĩ lui, liền nhớ tới Dung Ngọc Lạc, chuẩn bị đem Dung Ngọc Lạc đưa cho Mộ Dung Khê.
"Phụ thân" Dung Ngọc Lạc có chút ngượng ngùng nhìn người trước mặt, kể từ khi nàng vừa đến, hắn liền xem đến ngơ ngẩn. Quả lại một nử tử tuyệt mĩ. Hắn biết ý định của phụ thân nhưng lại không có một tia phản cảm, dù nàng nam sủng như mây nhưng hắn vẫn đối với mình có lòng tin, bằng vào tâm cơ của mình nhất định có thể chiếm được trái tim của nàng.
"Vị này là? " Mộ Dung khê nhìn người trước mắt, hắn cũng là một người tinh xảo tuyệt mĩ, dung mạo tuy tương tự Dung Ngọc Thành nhưng lại không có phong thái quyến rũ tà mị của y, hắn cho người ta cảm giác như một đứa trẻ tinh xảo.
"Đây là tứ nhi tử của hạ quan, Dung Ngọc Lạc, nếu công chúa điện hạ thích thì vi thần liền đem hắn đến phủ công chúa, chẳng hay ngài thấy thế nào?" Dung Giác thấy quang mang trong mắt Mộ Dung Khê trong lòng lại nổi lên đắc ý, hắn không tin nhi tử mình yêu quý nhất lại bại bởi tên nghịch tử này.
"Thật không tồi, đáng tiếc bổn cung đối với con mồi được dâng tặng không cảm thấy hứng thú, cho nên xin thứ cho kẻ bất tài, Dương Giản, mang theo Dung Ngọc Thành, chúng ta đi" Mộ Dung Khê liếc mắt khinh thường nhìn Dung Ngọc Lạc. Làm giống như nàng ai cũng nhận vậy, vừa rồi nàng xem rất rõ ràng, Dung Ngọc Lạc này chính là một bạch nhãn lang, nàng làm sao có thể ngu ngốc đến mức độ dẫn sói vào nhà?
Mộ Dung Khê nói xong liền nghênh ngang rời đi, không chút để ý bản mặt khó coi đến cực điểm của Dung Giác. Hắn không ngờ Mộ Dung Khê lại không cho hắn chút mặt mũi nào, Mộ Dung Khê, xem ra chúng ta đã kết thù lớn. So với Dung Giác phẫn hận thì phiá sau hắn, mặt của Dung Ngọc Lạc lại là một mảnh tái nhợt. Hắn biết, chỉ cần Dung Ngọc Thành còn sống một ngày, hắn sẽ mãi bị lu mờ, hắn thề có một ngày nhất định phải đem Dung Ngọc Thành dẫm nát dưới chân.