Các Ái Khanh, Trẫm Có Thai

Chương 3

Edit: Mỹ Huỳnh Sone

Beta: Lan Quang Nguyễn

===

“Vi thần tham kiến công chúa điện hạ!”

Dương Giản hơi hơi khom người, hướng Mộ Dung Khê hành đại lễ, lễ tiết làm hết mực đầy đủ, thể hiện sự tôn trọng của hắn đối với Mộ Dung Khê.

“Dương Giản, buổi tối tới Uý Lam cư một chuyến!”

Mộ Dung Khê hôm nay tựa hồ tâm tình không tốt, gương mặt đẹp bỗng lạnh đi, trực tiếp ra lệnh cho Dương Giản, lúc sau liền nghênh ngang mà đi, lại không biết ở phía sau nam sủng của nàng một câu ấp úng nửa ngày. Úy Lam cư là nơi công chúa không nên đến, công chúa lại bảo hắn buổi tối cùng đi với nàng, ý tứ đã vô cùng rõ ràng, nửa đêm, trai đơn gái chiếc, còn có thể làm cái gì?

Hắn đã ở phủ công chúa hai năm, lại vẫn là người trong sạch, hiện giờ công chúa không nhịn được ư, nhưng ngẫm lại hắn là nam sủng của công chúa, chính xác đây là nghĩa vụ. Nghĩ đến sự tình buổi tối, hắn trong lòng không biết vì sao lại có một tia chờ mong.

“Công chúa, vi thần tới!”

Buổi tối tới rồi, Dương Giản nhanh chóng tới Úy Lam cư, nhìn Mộ Dung Khê trong phòng ngọn với ngọn đèn dầu nhỏ, ở cửa không có lính gác, liền tự mình bẩm báo.

“Vào đi!”

Trong phòng Mộ Dung Khê cau mày, không kiên nhẫn mà nhìn đống sổ sách chồng chất như núi, liếc mắt một cái. Nghe được âm thanh của Dương Giản, mày lập tức giãn ra. Dương Giản tâm tình thấp thỏm đẩy cửa vào, Mộ Dung Khê ngồi trên bàn, nhìn hắn tiến vào, ánh mắt lóe lên tia sáng, trên mặt lại không có biểu cảm gì, chỉ là nhìn tới nhìn lui trên người hắn, làm Dương Giản vốn thấp thỏm trong lòng lại càng thêm bất an.

“Dương Giản, lại đây xem một chút”

Tới khi Dương Giản sắp không nổi thì Mộ Dung Khê rốt cục đã mở miệng lần nữa.

“Xem có hiểu không?”

Thời điểm Dương Giản còn ở quê, vì muốn kiếm tiền làm lộ phí, hắn từng ở trong tửu lầu làm trong phòng thu chi, sổ sách này, hắn xem ắt sẽ hiểu, tuy rằng không biết Mộ Dung Khê hỏi hắn cái này để làm gì, nhưng hắn vẫn theo đúng sự thật mà trả lời.

“Tốt, bổn cung đi nghỉ ngơi đây, sổ sách này giao cho ngươi!”

Mộ Dung Khê chỉ vào chồng sổ sách chất đống như núi, mặt không biểu tình nói, thừa dịp Dương Giản còn chưa có phản ứng, nhanh chóng trốn vào trong phòng. Đây chính là nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, mấy năm nay Dương Giản vẫn luôn ở tại phủ công chúa, nàng vẫn không có bạc đãi hắn, hiện giờ bảo hắn làm giúp một chuyện nhỏ cũng vội.

Cô như vậy là đang tự an ủi chính mình. Lý Niệm đáng chết, loại người như ngươi vĩnh viễn đừng trở về, nếu không thì xem ta thu thập ngươi thế nào! Dương Giản ngây ngốc mà quét mắt một lượt khắp căn phòng trống trơn, lại nhìn nhìn chồng sổ sách chất như núi, khóe miệng hung hăng mà mắng, chuyện tới bây giờ, nếu hắn lại không rõ thì quả là kẻ ngốc, Mộ Dung Khê này rõ ràng là đem hắn trở thành nô lệ miễn phí. Nhưng về minh bạch, Dương Giản sau khi nhận lệnh thì cầm lấy sổ sách nghiêm túc xem xét, chỉ là trong lòng có một cảm giác mất mát không thể lí giải.

Trong phòng, Mộ Dung Khê nghe được tiếng lật trang giấy đều đặn, trong lòng bỗng có một cảm giác vô cùng ấm áp, rất nhanh liền rơi vài giấc ngủ. Cảnh máu tươi, thi thể vương vãi khắp nơi, còn có những tộc nhân bất lực kêu gọi, Mộ Dung Khê đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bừng tỉnh khỏi khung cảnh đáng sợ trong giấc mơ. Trong lòng nàng chỉ biết rằng, mỗi một lần gặp ác mộng như vậy, ở sâu trong nội tâm của nàng hận thù sẽ gia tăng một phần, cho tới bây giờ, nàng cùng Thẩm gia, đó là hận thù sâu sắc. Thẩm gia, khóe miệng Mộ Dung Khê lộ ra một tia tàn khốc, mười bảy năm nay, rốt cuộc cũng tới lúc, nàng sẽ đưa bọn họ đến âm tàu địa phủ để đền tội với những những tộc nhân đã mất.

Nhìn sắc trời, tựa hồ còn chưa tới giờ mẹo (5 giờ đến 7 giờ), lại không buồn ngủ, Mộ Dung Khê khoác áo đứng dậy, đi ngoài, lại thấy Dương Giản ngủ thiếp đi trên bàn, có chút ngoài ý muốn, lại thấy trên án thư, một đống sổ sách khi nãy nàng chưa xem hiện giờ chỉ còn lại vài ba cuốn, trong nháy mắt nàng liền hiểu ra.

Thật đúng là đồ mọt sách, không biết ứng biến, tối hôm qua nàng bảo hắn xem sổ sách, chứ không bảo hắn phải làm cả đêm liền, bộ thấy mệt thì không biết trở về ngủ sao, tự nhiên ở chỗ này nhìn sổ sách một đêm, haizz, người này thật đúng là hết nói nổi.

Tuy rằng hiện tại đã là mùa xuân, nhưng buổi sáng vẫn rất lạnh, Dương Giản ghé vào bàn ngủ đến sáng cũng không ổn, Mộ Dung Khê không nghĩ tới bên ngoài sẽ có người, cho nên tiếng bước chân khá lớn, Dương Giản giật mình, lờ đờ mở mắt như còn buồn ngủ, không nghĩ tới vừa mở mắt liền thấy một bộ y phục làm hắn huyết mạch phun trào.

Chỉ thấy Mộ Dung Khê trên người chỉ khoác một áo bào màu trắng, cái yếm màu đỏ không che nổi cặp bồng đào lấp ló, mái tóc đen nhánh rối tung, khiến cho nàng đã tuyệt sắc khuynh thành lại thêm phần quyến rũ, ở dưới chỉ mặc một cái quần trắng, lộ ra đôi chân trắng nõn nhu nhuận, nhìn như vậy, Dương Giản chỉ cảm thấy cái mũi nóng lên, máu mũi liền trực tiếp chảy ra.

“Dương Giản, ngươi thế nào mà lại chảy máu mũi?”

Mộ Dung Khê thấy Dương Giản tỉnh, định kêu hắn về phòng của mình nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng Dương Giản bỗng nhiên chảy máu mũi, nhất thời có chút tò mò, liền tiến lên hỏi.

Chỉ là nàng vừa bước lên trước, Dương Giản thấy rõ cảnh đẹp trước mắt, khoang mũi lại tràn ngập mùi hương trên người nàng, thanh nhã như liên hương khí, máu mũi chảy càng hung mãnh hơn.

“Công chúa, người đừng tới đây, ta rất nhanh sẽ khỏi!”

Dương Giản ý thức được sự tình không ổn, liền lập tức dời tầm mắt đi, ngăn lại thứ cảm xúc xao động bất an của chính mình. Một lát sau, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh, máu mũi cũng không còn chảy nữa, chỉ là vẫn nhắm mắt, kiên quyết không nhìn cảnh sắp kiều diễm trước mặt.

“Ngươi cũng vất vả một đêm rồi. Trở về nghỉ ngơi đi!”

Mộ Dung Khê không phải tiểu cô nương không hiểu chuyện, chỉ là nhất thời không nghĩ tới mà thôi, hiện giờ nhìn thần sắc của Dương Giản, lại nhìn quần áo trên người mình, lập tức liền hiểu ra. Trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, tuy rằng nàng hiện giờ xử nữ, nhưng rốt cuộc ba năm trước đây đã được gả cho một người. Lúc ấy trong cung, đại cung nữ đã dạy nàng rất nhiều việc khuê phòng.

Tuy tên nam nhân Diệp Hoài Xa kia không có phúc khí cùng nàng động phòng, nhưng chuyện gì nên hiểu, không nên hiểu, nàng đều rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment