Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades

Chương 67

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Image

FRANK KHÔNG PHẢI CHUYÊN GIA VỀ MA QUỶ, nhưng toàn bộ đám lính lê dương đã chết này chắc đều là á thần, bởi vì chúng chắc chắn bị ADHD.

Chúng cào cấu mở đường lên khỏi hố, rồi đi lại hỗn loạn vu vơ, đập ngực nhau vì không lí do rõ ràng nào cả, đẩy từng thằng khác xuống khe nứt, bắn tên vào không khí như thế đang cố giết ruồi và đôi khi, với may mắn tuyệt đối, là ném lao và kiếm hay lẫn nhau về hướng kẻ thù.

Trong lúc đó, đoàn quân quái vật ngày càng dày đặc hơn và giận dữ hơn. Bọn sinh-ra-từ-đất ném những quả đá cày qua cả đội lính lê dương zombie, cán chúng ra như giấy. Những con nữ quỷ với đôi chân cọc cạch và tóc lửa (Frank đoán rằng chúng là bọn empousai) nghiến nanh ken két và thét các mệnh lệnh với lũ quái vật. Một tá Cyclopes tiến đến hay cây cầu đổ nát, trong khi bọn hải cẩu hình người – telekhines, giống bọn Frank đã thấy ở Atlanta – bắn những bình lửa Hy Lạp qua khe nứt. Còn có cả một số tụi nhân mã hoang trong đám tạp nham, bắn những mũi tên lửa và dẫm đạp lên các loại đồng đội nhỏ hơn dưới móng guốc. Thực tế, hầu hết quân địch đều có vẻ được vũ trang với một thứ vũ khí lửa nào đó. Mặc dù có chiếc túi chống lửa mới, nhưng Franl vẫn thất đặc biệt không dễ chịu.

Cậu chen qua đám đông quân lính ma La Mã, bắn hạ quái vật cho đến khi hết sạch tên, từ từ mở đường đến với các bạn của mình.

Hơi chậm một chút, cậu nhận ra – duh – đáng lẽ ra cậu nên biến thành con gì đó to khỏe, như là gấu hoặc là rồng. Ngay lúc cái ý nghĩ đó hiện ra, một cơn đau bùng lên nơi cánh tay cậu. Cậu lảo đảo, nhìn xuống và kinh ngạc nhận ra có một thân tên thòi ra từ bắp tay mình. Tay áo cậu ướt đẫm máu.

Cái cảnh đó làm cậu chóng mặt. Phần lớn là khiến cậu tức giận. Cậu cố biến hình thành một con rồng, nhưng không có chút may mắn nào cả. Cơn đau làm cậu khó mà tập trung được. Có thể là cậu không thể biến hình khi bị thương.

Tuyệt, cậu nghĩ. Bây giờ mình mới phát hiện ra.

Cậu thả rơi cây cung và nhặt lên một thanh kiếm từ … ờ, cậu thực ra không chắc đó là cái gì – một loại nữ chiến binh bò sát với thân rắn thay cho chân – đã gục. Cậu vung kiếm mở đường, cố lờ đi cơn đau và những giọt máu nhỏ giọt xuống cánh tay.

Khoảng năm mét phía trước, Nico đang vung thanh kiếm đen của cậu với một tay, giơ cây trượng Diocletian với tay còn lại. Cậu bé liên tục thét ra lệnh với những tên ma lính quân đoàn, nhưng chúng chẳng thèm dành cho cậu bé một tít sự chú ý nào.

Đương nhiên là không rồi, Frank nghĩ. Cậu ta là người Hy Lạp .

Jason và Piper đứng sau lưng Nico. Jason triệu hồi từng đợt gió mạnh đánh bạt lao và tên sang một bên. Cậu đánh chệch một hũ lửa Hy Lạp thẳng xuống cổ họng một con điểu sư, thứ sau đó nổ tung lửa và rơi xuống hố. Piper dùng cây kiếm mới khá tốt, trong lúc phụt ra thức ăn từ chiếc sừng sung túc bằng tay kia – sử dụng thịt hun khói, gà, táo và cam làm tên lửa đánh chặn. Không trung bên trên hẻm vực biến thành một màn pháo hoa bởi những vật thể tóe lửa, đá nổ tanh bành và đồ ăn tươi.

Nhưng mà, các bạn của Frank không thể cầm cự mãi được. Khuôn mặt Jason đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Cậu liên tục hét bằng tiếng Latin: ‘Tập hợp đội hình!” Nhưng đội quân ma lính Lê Dương cũng chẳng thèm nghe theo cậu. Một số trong đội zombie đó cũng hữu dụng chỉ bằng cách đứngc ản đường, chặn quái vật và bắt lửa. Nếu mà chúng cứ tiếp tục gục như thế, thì, chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn đủ để mà chỉ huy nữa.

‘Tránh ra!’ Frank hét. Trong sự ngạc nhiên của cậu, những tên lính Lê Dương chết rẽ lối nhường đường cho cậu. Tên gần nhất quay lại và nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt trống rỗng, như thể là chờ thêm lệnh mới.

‘Ồ, tuyệt …’ Frank lẩm bẩm.

Ở Venice, Mars đã cảnh báo cậu rằng bài kiểm tra thực sự về khả năng chỉ huy sắp đến. Hồn ma lão tổ tiên của Frank đã giục giã cậu hãy lãnh trách nhiệm. Nhưng, nếu như những quân lính người chết La Mã này còn chẳng thèm nghe Jason, thì sao chúng lại nghe cậu? Bởi vì cậu là con trai của Mars, hay có thể bởi vì…

Sự thật đập thẳng vào cậu. Jason không còn hoàn toàn La Mã nữa. Thời gian ở Trại Con Lai đã làm thay đổi cậu. Reyna đã nhận ra điều đó. Hiển nhiên, cả đội lính Lê Dương bất tử này luôn. Nếu Jason không còn phát ra đúng loại khí chất hay hào quang của một chỉ huy La Mã…

Frank tới được chỗ các bạn mình khi một đợt Cyclopes đâm sầm vào họ. Cậu giơ kiếm gạt cây chùy của tên một mắt, rồi thọc thẳng vào chân con quái, gửi trả nó xuống hố. Lại một con nữa xông vào. Frank xoay sở đâm chết nó, nhưng mất máu làm cậu yếu dần. Mắt cậu mờ đi, tai ong ong.

Cậu lờ mờ nhận ra Jason đang ở bên sườn trái mình, đánh chệch một viên đạn đang bay tới bằng gió; Piper ở bên phải, dùng Mị Ngôn ra lệnh – khuyến khích lũ quái vật đánh lẫn nhau hay là làm một cú nhảy xuống vực đee đổi gió.

‘Làm thế thích cực!’ cô bảo đảm.

Một vài tên nghe theo, nhưng ở bên kia hố, bọn empousai đang ra lệnh ngược lại cô. Hiển nhiên là chúng cũng có Mị ngôn luôn. Đám đông lũ quái vật dày đặc đến nỗi Frank khó mà vung được kiếm. Chỉ mỗi hơi thở khó chịu và mùi cơ thể hôi thối của chúng đã gần đủ để đánh gục cậu luôn, kể cả khi không có một mũi tên rung bần bật trên tay cậu.

Frank phải làm gì bây giờ? Cậu đã có một kế hoạch, nhưng ý nghĩ của cậu đang trở nên quay cuồng.

‘Lũ ma ngu ngốc!’ Nico hét.

‘Bọn chúng không nghe!’ Jason đồng ý.

Là thế đấy. Frank phải làm cho lũ ma nghe lệnh.

Cậu tập trung toàn bộ sức lực hét, ‘Đại đội – khóa khiên lại!’

Những tên thây ma quanh cậu chuyển động. Chúng xếp hàng trước Frank,  ghép khiên vào nhau thành một đội hình phòng ngự rách rưới. Nhưng mà chúng cử động quá chậm chạp, như là những kẻ mộng du, và chỉ có một ít là nghe theo lệnh cậu.

‘Frank, sao mà cậu lại làm được?’ Jason hét.

Đầu óc Frank quay quay vì đau. Cậu cố ép mình không được ngất. ‘Mình là sỹ quan mới lên hạng của quân đoàn La Mã,’ cậu nói. ‘Chúng – ờ, chúng không nhận ra cậu. Rất tiếc.’

Jason nhăn mặt, nhưng cậu trông không ngạc nhiên gì cho lắm. ‘Bọn mình có thể giúp gì không?’

Frank ước gì cậu có một câu trả lời. Một con điểu sư sà xuống, suýt nữa bứt đứt luôn đầu cậu bằng móng vuốt. Nico quật nó bằng cây vương trượng Diocletian và con quái lệch hướng đâm thẳng vào tường.

‘Đội hình vòng tròn!’(Orbem formate!) Frank ra lệnh.

Khoảng hai tá thây ma tuân lệnh, lảo đảo vật vã tập hợp thành vòng tròn quanh Frank và các bạn. Như thế là đủ cho các á thần nghi ngơi một tí, nhưng có quá nhiều quân địch đang dồn lên trước. Đa số lũ ma lính Lê Dương  vẫn còn đi lanh thang loanh quanh trong bối rối.

‘Cấp bậc (1) của mình,’ Frank nhận ra.

‘Toàn bộ lũ quái này mới là đồ hạ cấp(1)!’ Ppiper hét, đâm một con nhân mã hoang.

‘Không,’ Frank nói. ‘Mình chỉ là một bách đội trưởng.’

Jason nguyền rủa bằng tiếng Latin. ‘Ý cậu ấy là cậu áy không thể điều khiển cả quân đoàn. Cấp bậc của cậu ấy không đủ cao.’

Nico vung kiếm chém một con điểu sư khác. ‘Ồ, thế thì, thăng cấp cho cậu ta đi!’

Tâm trí Frank hơi chậm chạp. Cậu không hiểu Nico vừa nói gì. Thăng cấp cho cậu? Bằng cách nào cơ chứ?

Jaon hét bằng giọng chỉ huy oai nghiêm nhất của mình: ‘Frank Trương! Tôi, Jason Grace, pháp quan của Quân Đoàn Mười Hai Fulminata, cho cậu mệnh lệnh cuối cùng: tôi tự nguyện từ chức và thăng cấp cậu khẩn cấp theo tình hình chiến trường, lên thay chức vụ pháp quan của tôi, với mọi quyền hạn của cấp bậc đó. Hãy lãnh quyền chỉ huy quân đoàn này!’

Frank cảm thấy như thể có một cánh cửa mở ra ở đâu đó ở trong Ngôi nhà Hades, để cho một cơn gió tươi mát tràn vào quét qua các đường hầm. Mũi tên cắm trên tay cậu đột nhiên không còn là vấn đề nữa. Ý nghĩ cậu thông suốt. Cái nhìn cậu trở nên sắc bén. Hai giọng nói của Mars và Ares cất lên trong đầu cậu, rõ ràng và thống nhất: Hạ chúng!

Frank hầu như không nhận ra chính giọng mình khi cậu thét: ‘Quân đoàn, đội hình khối!’ (agmen formate!)

Ngay tức khắc, mọi tên ma lính Lê Dương trong động đồng loạt vung kiếm nâng khiên. Chúng chen lấn để đến chỗ Frank, xô đấy và chém các con quái vật tránh đường cho đến khi đứng vai kề vai với các đồng đội, tự xếp thành một đội hình hình vuông. Đá, lao và lửa dội xuống như mưa, nhưng giờ đây, Frank đã có một hàng phòng ngự đầy kỷ luật che chở cho họ sau một bức tường bằng đồng và da thuộc.

‘Cung thủ!’ Frank thét. ‘Bắn phản công!’ (Eiaculare flammas!)

Cậu không đặt nhiều hy vọng rằng mệnh lệnh đó sẽ phát huy tác dụng. Cung tên của thây ma thì không thể nào trong tình trạng tốt được. Nhưng, trong sự ngạc nhiên của cậu, vài tá ma lính tiên phong đồng loạt rút tên ra. Các đầu tên của chúng bốc cháy một cách tự nhiên và một đợt lửa chết chóc phóng từ hàng ngũ quân Lê Dương, thẳng vào quân địch. Những tên Cyclop gục ngã. Những tên nhân mã ngã nhào. Một con telekhin la hét inh ỏi và chạy vòng quanh với một mũi tên bốc lửa cắm trên trán.

Frank nghe thấy tiếng cười đằng sau lưng. Cậu liếc lại và không tin nổi vào mắt mình. Nico di Angelo đang thực sự cười.

‘Có thế chứ,’ Nico nói. ‘Phản công thôi!’

Đội hình tam giác!’ (Cuneum formate!) Frank hét. ‘Nâng giáo (pila) tiến lên!’

Đội thây ma dồn chặt hơn vào trung tâm, thành hình cái nêm(3) đâm xuyên qua đám đông quân địch, hạ giáo xuống thành hàng tua tủa, thúc lên phía trước.

Bọn Sinh-ra-từ-đất gào thét và ném đá lung tung. Bọn Cyclop quật côn và chùy xuống hàng khiên, nhưng quân Lê Dương thây ma giờ đã không còn là loại mục tiêu giấy nữa. Họ có sức mạnh phi nhân, hầu như không nao núng trước sức tấn công dữ dội. Nhanh chóng sàn động dày đặc những bụi quái vật. Hàng lao móc nhai xuyên qua quân địch như một bộ rằng khổng lồ, rơi xuống lũ yêu tinh, nữ quỷ rắn và quân quái vật phía bên kia vực.

Lực lượng của Frank bắt đầu kiểm soát được phía bên này vực. Một trong hai cây cầu đá đổ sập, nhưng thêm nhiều quái vật tiếp tục tràn lên cái còn lại. Frank phải dừng việc đó lại.

‘Jason,’ cậu gọi, ‘cậu có thể đưa một ít lính quân đoàn qua vực được không? Cánh trái quân địch khá yếu – thấy không? Xử lí bên đấy đi!’

Jason mỉm cười. ‘Rất hân hạnh.’

Ba tên ma lính La Mã bay lên không và vụt qua phía bên kia vực. Rồi ba tên nữa sang cùng. Cuối cùng Jason tự mình bay qua và đội của cậu bắt đầu cắt xuyên qua những tên telekhin còn đang kinh ngạc, gieo giắc sợ hãi vào hàng ngũ quân địch.

‘Nico,’ Frank nói, ‘tiếp tục gọi thêm người chết đi. Chúng ta cần thêm quân số.’

‘Rồi đây,’ Nico giơ cây trượng Diocletian lên, thứ giờ đây còn tỏa ra ánh tính sẫm hơn nữa. Thêm nhiều ma lính La Mã trồi ra từ các bức tường và tham gia trận chiến.

Bên kia vực, những con empousai hét lệnh bằng một thứ ngôn ngữ mà Frank không hiểu, nhưng mà ý định thì quá rõ ràng. Chúng đang cố vực dậy tinh thần đồng đội và giữ cho chúng tiếp tục tiến lên qua cầu.

‘Piper!’ Frank hét. ‘Xử lí lũ empousai kia đi! Chúng ta cần một tí hỗn loạn.’

‘Cứ tưởng cậu không bao giờ hỏi chứ.’ Cô bắt đầu huýt gió đá xoáy lũ nữ quỷ: ‘Phấn son của các cô chảy hết ra rồi kìa! Cô bạn của cô vừa gọi cô là đồ ma lem kìa! Cô kia lại vừa làm mặt xấu sau lưng cô đấy!’  Nhanh chóng các cô nàng ma cà rồng trở nên quá bận với việc đánh nhau thay vì ra lệnh.

Quân Lê Dương tiếp lên trước, gia tăng áp lực. Họ phải kiểm soát được cây cầu trước khi bên Jason bị áp đảo.

‘Đến lúc dẫn đầu tiền tuyến rồi,’ Frank quyết định. Cậu giơ thanh kiếm đi mượn và ra lệnh xung phong.

————

(1)    Nguyên bản dùng từ ‘rank’

(2)    Các phần chú thích chữ nghiêng trong ngoặc là các câu ra lệnh nguyên bản bằng tiếng Latin, ở đây mình dịch theo các nghĩa dùng cổ trong quân đội, chứ không phải tiếng Latin hiện đại

(3)     wedge_rev
Bình Luận (0)
Comment