“NGƯƠI không PHẢI ORION,” Nico thốt ra.
một bình luận ngớ ngẩn, nhưng nó là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu.
Người đàn ông trước cậu rõ ràng không phải là một kẻ thợ săn khổng lồ. hắn không đủ cao. hắn khôngcó những cái chân rồng. hắn không mang cung hay ống tên, và hắn không có đôi mắt đèn pha như Reyna đã miêu tả từ giấc mơ của cô.
Người đàn ông xám cười. “Quả thật không. Orion chỉ thuê ta làm phụ tá cho hắn trong cuộc đi săn của mình. Ta là –”
“Lycaon,” Reyna cắt ngang. “Con ma sói đầu tiên.”
Người đàn ông trao cho cô một cái cúi đầu nhạo báng. “Reyna Ramírez-Arellano, pháp quan của Rome. một trong những con sói con của Lupa! Rất hân hạnh khi cô nhận ra ta. không nghi ngờ, ta là nguyên nhân của những cơn ác mộng của cô.”
“Có lẽ là nguyên nhân của chứng khó tiêu của ta.” Từ cái túi nhỏ bên thắt lưng của cô, Reyna giơ ra mộtcon dao cắm trại có thể gấp lại được. cô gỡ nhẹ nó ra và đàn sói gầm lên, lùi lại. “Ta chưa bao giờ di chuyển mà không có một vũ khí bằng bạc.”
Lycaon nhe răng. “Ngươi sẽ giữ một tá những con sói và vua của chúng tránh xa với một con dao bỏ túi à? Ta đã nghe ngươi rất dũng cảm, đứa con La Mã. Ta không nhận ra ngươi lại ngu ngốc đến vậy.”
Hai con chó của Reyna thu mình lấy đà, chuẩn bị nhảy. Huấn luyện viên nắm chặt cây gậy bóng chày của mình, ông không hề trông lo lắng để xoay người dù chỉ một lần.
Nico nắm cán kiếm.
“Đừng lo lắng,” Huấn luyện viên Hedge lẩm bẩm. “Những cậu chàng này chỉ bị tổn thương bởi bạc hoặc lửa. Ta nhớ chúng ở Pikes Peak. Chúng phiền phức.”
“Và ta nhớ ngươi, Gleeson Hedge.” Đôi mắt con ma sói rực sáng màu dung nham đỏ. “Đồng bọn của ta sẽ rất hài lòng có thịt dê cho bữa tối.”
Hedge khịt mũi. “Đến đây, tên bẩn thỉu. Những Thợ săn của Artemis giờ đang trên đường đến đây, giống như lần cuối cùng! Đó là một đền thờ của Diana ở bên kia, đồ ngu ngốc nhà ngươi. Ngươi đang ở trên đất của họ!”
Những con sói một lần nữa gầm gừ và mở tròn mắt. một vài con liếc nhìn lo lắng về phía mái đền.
Lycaon chỉ nhìn chằm chằm huấn luyện viên. “Có cố gắng, nhưng ta e là đền thờ đó đã bị đặt tên sai. Ta đã đi qua nơi này trong suốt thời kỳ La Mã. Nó thực sự dành cho Đại đế Augustus. Á thần kiêu căng điển hình. không tính đến, ta đã trở nên cẩn thận hơn từ lần chạm trán cuối cùng của chúng ta. Nếu các Thợ săn ở bất cứ đâu gần đây, ta sẽ biết.”
Nico cố nghĩ một kế hoạch trốn thoát. Họ bị bao vây và áp đảo. Vũ khí hiệu quả duy nhất của họ là mộtcon dao bỏ túi. Quyền trượng của Diocletian đã không còn. Bức tượng Athena cách chín mét phía trênhọ ở trên đỉnh ngôi đền, và thậm chí nếu họ có với tới nó họ không thể di chuyển trong bóng tối đến khi họ thực sự có bóng tối. Mặt trời sẽ không lặn trong vài giờ tới.
Cậu hầu như không cảm thấy dũng cảm, nhưng cậu bước về phía trước. “Vậy, ngươi đã bắt được bọn ta. Ngươi đang đợi cái gì?”
Lycaon nghiên cứu cậu như một loại thịt mới trong một gian trưng bày của người bán thịt. “Nico di Angelo… con trai của Hades. Ta đã nghe về ngươi. Ta rất tiếc ta không thể giết ngươi ngay, nhưng ta hứa với ông chủ ta Orion rằng ta sẽ giữ ngươi đến khi hắn ta tới. Đừng lo. hắn sẽ ở đây nhanh thôi. mộtkhi hắn xong việc với ngươi, ta sẽ giết ngươi và đánh dấu nơi này như lãnh thổ của ta để đến hằng năm!”
Nico nghiến răng. “Máu á thần. Máu của Olympus.”
“Dĩ nhiên!” Lycaon nói. “Máu á thần có nhiều công dụng, được đổ trên mặt đất, đặc biệt đất thiêng. Với những câu thần chú thích hợp, nó có thể đánh thức những con quái vật hay thậm chí các vị thần. Nó có thể làm một cuộc sống mới xuất hiện hay tạo nên một nơi cằn cỗi hàng thế hệ. Chao ôi, máu của ngươi sẽ không đánh thức được bản thân Gaia. Vinh dự đó dành cho những người bạn của ngươi trên Argo II. Nhưng đừng sợ. Cái chết của ngươi sẽ gần như đau đớn như của chúng.”
Cỏ bắt đầu chết quanh chân Nico. Những khóm cúc vạn thọ héo quắt lại. Cậu nghĩ, đất cằn cỗi. Đất thiêng.
Cậu nhớ hàng ngàn bộ xương trong Nhà Nguyện Xương. Cậu nhớ lại những gì Hades đã nói về quảng trường công cộng này, nơi Tòa án dị giáo đã thiêu chết hàng trăm người sống.
Đây là một thành phố cổ đại. Bao nhiêu người chết nằm trong lòng đất dưới chân cậu?
“Huấn luyện viên,” cậu nói, “ông có thể leo trèo không?”
Hedge chế giễu. “Ta là nửa dê. Dĩ nhiên ta có thể leo trèo!”
“Hãy lên chỗ bức tượng và cột chặt nó. Làm một cái thang dây và thả nó xuống cho chúng tôi.”
“Được, nhưng đàn sói –”
“Reyna,” Nico nói, “chị và hai con chó của chị sẽ phải bọc đường rút lui cho chúng ta.”
Pháp quan gật đầu dứt khoát. “Hiểu rồi.”
Lycaon tru lên cười. “Rút lui về đâu, con trai của Hades? không có lối thoát. Ngươi không thể giết chúng ta!”
“Có lẽ không,” Nico nói. “Nhưng ta có thể làm ngươi chậm lại.”
Cậu dang hai tay và mặt đất mọc lên.
Nico đã không mong đợi nó hoạt động hiệu quả đến thế. Cậu đã lôi những mảnh xương khỏi mặt đất trước đây. Cậu đã làm những bộ xương chuột sống lại và khai quật đầu người. Cậu không được chuẩn bị gì về bức tường xương vọt thẳng lên trời – hàng trăm khúc xương đùi, xương sườn và xương mác vướng vào làm bối rối đàn sói, tạo nên một đám cây mâm xôi nhọn của hài cốt con người.
Hầu hết những con sói bị bẫy tuyệt vọng. một số quằn quại và nghiến răng, cố gắng thoát khỏi những cái cũi lộn xộn của chúng. Bản thân Lycaon bị làm bất động trong một cái kén xương sườn, nhưng điều đó không ngăn hắn thôi kêu gào nguyền rủa.
“Ngươi đứa trẻ vô dụng!” hắn gầm lên. “Ta sẽ xé nát thịt từ tay chân ngươi!”
“Huấn luyện viên, đi đi!” Nico nói.
Thần nông chạy nhanh về phía ngôi đền. Ông phóng lên đỉnh bục trong một cú nhảy và bò lên cột trái.
Hai con sói thoát ra khỏi bụi xương. Reyna ném con dao của cô và đâm qua cổ một con. Hai con chó của cô tấn công con còn lại. Nanh và vuốt của Aurum trượt vô hại trên da của con sói, nhưng Argentum làm ngã con quái vật.
Đầu của Argentum vẫn bị vặn qua một bên từ trận chiến ở Pompeii. Con mắt hồng ngọc bên trái của nó vẫn bị lạc, nhưng nó cố cắm sâu nanh vào gáy con sói. Con sói tan ra thành một vùng bóng tối.
Nico nghĩ, cảm ơn các vị thần vì hai con chó bạc.
Reyna lôi kiếm ra. cô vốc một nắm tay những đồng xu bạc từ mũ bóng chày của Hedge, tóm lấy băng keo từ túi dự trữ của huấn luyện viên và bắt đầu dán những đồng xu quanh lưỡi kiếm của cô. Con gáichẳng là gì nếu không có tài phát minh.
“đi đi!” cô nói với Nico. “Chị sẽ che cho em!”
Những con sói vùng vẫy, làm những bụi xương vỡ và nát vụn. Lycaon giải phóng được cánh tay phải của hắn và bắt đầu đấm vào cái nhà từ xương của hắn.
“Ta sẽ lột da ngươi khi còn sống!” hắn hứa. “Ta sẽ thêm da ngươi vào áo choàng của ta!”
Nico chạy, chỉ dừng lại đủ lâu để tóm con dao bỏ túi bạc của Reyna trên mặt đất.
Cậu không phải là một con dê núi, nhưng cậu tìm thấy cầu thang ở phía sau ngôi đền và phóng nhanh lên đỉnh. Cậu đi tới chân cột và liếc nhìn lên huấn luyện viên Hedge, người tạm thời ngồi trên chân của Athena Parthenos, tháo những sợi dây và thắt nó thành một cái thang.
“Nhanh lên!” Nico hét.
“Ồ, thật chứ?” huấn luyện viên gọi xuống. “Ta nghĩ chúng ta có vô số thời gian!”
Điều cuối cùng Nico cần là lời châm chọc của thần rừng. Ở dưới quảng trường, nhiều con sói thoát khỏi nhà tù xương của chúng hơn. Reyna đập mạnh chúng qua một bên với thanh-kiếm-dán-xu sửa chữa của mình, nhưng một sự thay đổi chút ít sẽ không giữ đàn sói lùi lại quá lâu. Aurum gầm gừ và cắn trong thất vọng, không thể làm làm bị thương kẻ thù. Argemtum cố hết sức, cắm những móng vuốt vào cổ của một con sói khác, nhưng con chó bạc đã hư hại rồi. Sớm thôi nó sẽ bị áp đảo tuyệt vọng.
Lycaon giải phóng cả hai cánh tay. hắn bắt đầu kéo hai chân ra khỏi nhà tù xương sườn của chúng. Chỉ còn vài giây đến khi hắn ta thoát ra.
Nico không còn mánh khóe nào nữa. Triệu hồi bức tường xương đó đã làm cậu cạn kiệt. sẽ mất hết toàn bộ năng lượng còn lại của cậu để di chuyển bóng tối – cho là cậu có thể tìm một bóng tối để di chuyển vào.
một bóng tối.
Cậu nhìn lại con dao bỏ túi bạc trong tay. một ý tưởng đến với cậu – có lẽ ý tưởng ngu ngốc, điên rồ nhất cậu từng nghĩ đến, Này, mình đã khiến Percy bơi trong sông Styx! anh ta sẽ yêu mình vì điều đó!
“Reyna, lên đây!” cậu hét lên.
cô chém vào đầu một con sói khác và chạy. Ở giữa đường, cô gõ nhẹ thanh kiếm, nó dài ra thành mộtcây lao, sau đó dùng nó để phóng cô lên như một người nhảy sào. cô hạ cánh cạnh Nico.
“Kế hoạch là gì?” cô hỏi, thậm chí còn không thở hổn hển.
“Ấn tượng,” cậu càu nhàu.
một sợi dây thắt nút rơi từ trên xuống.
“Leo lên, các người những kẻ không-dê ngu ngốc!” Hedge hét lên.
“đi,” Nico nói với cô. “một khi chị lên đến đó, hãy bám chặt lấy sợi dây.”
“Nico –”
“Làm đi!”
Cây lao của cô biến trở lại thành một thanh kiếm. Reyna bọc nó lại và bắt đầu trèo lên, leo lên cây cột bất chấp áo giáp và đồ tiếp tế của mình.
Ở dưới quảng trường, Aurum và Argentum không còn thấy ở đâu nữa. Hoặc chúng đã rút lui hoặc chúng đã bị tiêu diệt.
Lycaon thoát khỏi cái cũi xương của hắn với một tiếng tru thắng lợi. “Ngươi sẽ đau đớn, con trai của Hades!”
Nico nghĩ. Có gì mới?
Cậu nắm con dao bỏ túi. “Đến bắt ta, đồ chó lai! Hoặc ngươi phải ở đó như một con chó ngoan đến khi ông chủ ngươi xuất hiên?”
Lycaon nhảy lên không trung, móng vuốt của hắn dài ra, răng nanh của hắn mọc ra. Nico tóm bàn tay không của mình quanh sợi dây và tập trung, một giọt mồ hôi chảy xuống cổ cậu.
Khi tên vua sói nhảy vào cậu, Nico đâm con dao bạc vào ngực Lycaon. Tất cả xung quanh đền thờ, những con sói tru lên như một.
Tên vua sói cắm phập móng vuốt của nó vào cánh tay của Nico. Những cái răng nanh của nó ngừng lại cách mặt Nico ít hơn hai xăng-ti-mét. Nico lờ đi vết thương của mình và đâm mạnh con dao bỏ túi tận cán vào xương sườn của Lycaon.
“Hãy hữu ích, chó săn,” cậu gầm lên. “Biến trở lại thành bóng tối.”
Đôi mắt Lycaon trợn ngược lên trong đầu hắn. hắn tan ra thành một hồ mực đen.
Sau đó vài điều cùng xảy ra một lúc. Đàn sói thịnh nộ lao về phía trước. Từ mái đền bên cạnh, mộtgiọng nói ầm ầm hét lên, “NGĂN CHÚNG!”
Nico nghe âm thanh không thể nhầm lẫn của một cái cung lớn được kéo căng ra.
Sau đó cậu tan vào cái hồ bóng tối của Lycaon, mang theo những người bạn của cậu và Athena Parthenos với cậu – rơi vào một không gian lạnh mà không biết nơi cậu sẽ xuất hiện.