Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 150


Các phóng viên giống như tiêm máu gà, muốn xông lên sân khấu, may mắn có vệ sĩ ngăn cản bọn họ lại, mà ba anh em Dung Tranh nhanh chóng che chở Lam Cận rời khỏi chiếc du thuyền này.Sau khi lên xe, Dung Tranh trước tiên chuyển 10 vạn tệ còn lại cho Lam Cận, Dung Chước nhân cơ hội lấy điện thoại di động ra thêm bạn tốt wechat của cô, mỹ danh nói là vì sau này chơi khai hắc tốt hơn.Dung Nịch lần này tốc độ tay tương đối nhanh, cũng vui vẻ cộng thêm."Cô chơi bi-a sao lại lợi hại như vậy? Cô học khi nào? ”Dung Tranh tâm tình kích động hỏi, luôn cảm giác bí mật của mẫu thượng đại nhân càng ngày càng nhiều, bọn họ làm con trai vậy mà cái gì cũng không biết."Tùy tiện học." Lam Cận ngáp một cái, thuận miệng trả lời một câu.Lúc này điện thoại di động của Lam Cận vang lên một tiếng, là một tin nhắn, Cố Vãn Vãn gửi tới.【Tiểu Cận, cậu đừng về trường học, hiện tại mọi người đều truyền cậu chính là LJ, đám người điên bọn họ đang tìm cậu khắp nơi.

】Đọc được tin tức này, Lam Cận không có nửa điểm ngoài ý muốn, quả nhiên hai mẹ con Lam Kiều Kiều vẫn ngồi không yên a, nhanh như vậy liền phát sóng."Có chuyện gì vậy?" Dung Chước thấy sắc mặt cô có chút không đúng, trong lòng khẩn trương lên, trên mặt lại bình tĩnh hỏi."Chuyện nhỏ, không có gì đáng ngại." Lam Cận lắc đầu, ngữ khí rất bình thường.Lúc này xe vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng bánh trứng, có mấy người xếp hàng mua bánh, Lam Cận chẳng qua chỉ nhìn thêm hai lần, mấy anh em đều quan sát rất nhỏ, vội vàng bảo xe dừng lại."Tôi đi mua!"Dung Nịch thật vất vả mới bắt được một cơ hội biểu hiện, nhanh chóng đẩy cửa xe vọt xuống, tốc độ kia nhanh hơn, sợ chậm hơn một chút đại ca cùng nhị ca sẽ cùng hắn cướp.Lam Cận không hiểu sao lại có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh*, cũng không biết vì cái gì, ở cùng một chỗ với mấy anh em này, sẽ làm cho cô có loại cảm giác an toàn ấm áp, chính mình cũng không nói rõ.(*)Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà kinh sợ.Dung Nịch dựa vào nhan sắc cao, bá đạo chen chúc, rất nhanh một phần bánh trứng mua về, nóng hổi bỏ vào trong túi giấy, Dung Nịch hai tay dâng lên, chờ đợi được khen ngợi.Nhưng mà chờ tới lại là ——"Sao anh lại chỉ mua bánh trứng, không biết mua một ly trà sữa sao?"Dung Tranh trầm mặt răn dạy, chợt tự mình đứng dậy xuống xe, "Quên đi, tôi đi mua.


”Lam Cận kỳ thật rất muốn nói không cần, trong ba lô của cô có đồ uống, nhưng tốc độ của Dung Tranh quá nhanh, đã chạy về phía cửa hàng kia.Hiện tại chỉ còn lại Dung Chước không có biểu hiện, sắc mặt có chút u ám.Dung Nịch có chút ủy khuất mím môi, ngồi vào trong cùng, cũng may xe đủ rộng rãi, hai hàng ghế, có thể ngồi năm sáu người cũng không tính là chật chội.Lam Cận sau khi ăn mấy miếng bánh trứng, lúc này mới nhìn về phía Dung Nịch ủy khuất lại không được tự nhiên, nhẹ nhàng nói một câu: "Cám ơn anh, bánh này rất ngon.

”Nghe vậy, Dung Nịch đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt hai mắt lập tức tỏa sáng, giống như mùa xuân đến, vội vàng cười nói: "Không khách khí, cô thích là tốt rồi.


”Ôi, mẫu thượng đại nhân rốt cục cùng hắn nói chuyện, hơn nữa thanh âm còn ôn nhu êm tai như vậy, thật hạnh phúc thật vui vẻ.Nếu mẫu thượng đại nhân thích, sau này hắn mỗi ngày đều đến mua cho mẫu thượng đại nhân ăn."Chờ ngày khác, tôi mời mọi người đi ăn cơm, cũng đem Dung Lân gọi tới."Kỳ thật ngay cả Lam Cận cũng không biết làm sao lại có loại ý nghĩ này, rõ ràng mới quen biết không lâu, không hiểu sao chính là muốn cùng bọn họ ngồi cùng một chỗ ăn cơm."Thật sao? Vậy thì thật tốt." Dung Nịch vui vẻ gật đầu.Dung Chước lại có chút ngoài ý muốn nói: "Sao đột nhiên muốn mời bọn tôi ăn cơm? Lẽ ra bọn tôi mời mới đúng.

”Dung Nịch cũng nói: "Đúng vậy, lần này nhờ có cô mới thắng được thứ cẩu vật kia, hẳn là bọn tôi mời cô ăn cơm mới đúng.

”.

Bình Luận (0)
Comment