Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 18


"Cảm giác vị trí hot boy của Quý Thiên Minh nếu không giữ gìn tốt! Mình vừa mới lại nhìn lén một chút, rất đẹp trai a! Quý Thiên Minh ngồi bên cạnh cậu ta cảm giác có chút kém cỏi hơn, khó trách, mình đã nói hoa hậu giảng đường của chúng ta sâu sắc như thế nào lại chọn một sát mã đâu? Hóa ra là mắt mình vụng về, vẫn là ánh mắt Ninh Tiêu tốt! Hai người cùng một chỗ giá trị nhan sắc này, ôi chết mình rồi!"

.

.

.

.

.
Nguyên bản còn có chút buồn ngủ sớm đọc khóa bởi vì Diêm Liệt mà trong nháy mắt bùng cháy.
Mà đám lửa này càng là thời điểm tại sớm đọc khóa nhanh chóng đốt cả trường học đứng lên, thiếu niên áo trắng Diêm Liệt nhanh chóng ở trên diễn đàn trường học nhanh như gió truyền bá.
Sau đó mọi người đều biết được vị soái ca này họ Diêm tên Liệt, không phải người khác, chính là học bá đại nhân lừng lẫy nổi danh trường trong truyền thuyết, lập tức tới Cao Nhất Phong, lúc sau từng người từng người giống như đi thăm gấu trúc đi tới cửa của lớp năm, liên tục nhìn vào trong, bàn luận với những người xung quanh.
Diêm Liệt bị nhìn thấy kém chút không ở ngay tại chỗ biểu diễn cho mọi người xem học bá táo bạo, online đánh người.
Sở dĩ nói thiếu chút nữa là bởi vì Ninh Tiêu vừa phát hiện tâm tình của anh không thích hợp, liền lập tức quay đầu hướng về phía anh lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Tất cả mọi người nói cậu đẹp mắt đó, xem ra vẫn là ánh mắt của mình tốt."
Chính là một câu nói ngọt ngào như vậy, cả buổi Diêm Liệt ngay cả bị những bạn học giống như đi thăm cảnh nổi tiếng tới tới lui lui xem, cũng vẫn như cũ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Ninh Tiêu nói anh đẹp mắt, hì hì hì, còn nói ánh mắt cô tốt, đó chính là nói cô cũng thấy anh đẹp không phải sao? Hì hì hì.........
Mà tâm tình tốt như vậy một mực tiếp tục đến giữa giờ kết thúc thể dục, chủ nhiệm lớp học tuyên bố thành viên của trận bóng rổ của trường, đều không có chút nào yếu bớt.
Bởi vì hiện tại học sinh đều chú ý phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể dục, nghệ thuật, lao động, cho nên đối với hoạt động thể dục này một khối các trường đại học vẫn là nghiêm khắc hơn, cũng giống như tháng mười hàng năm đều sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao, mà hàng năm hơn giữa tháng sáu khi các đại trung học cũng đều sẽ tổ chức một trận tám giáo bóng rổ, thành viên của đội bóng rổ còn lại là ừ các lớp điều động, toàn bộ trung học Thiển Xuyên có rất nhiều lớp, thường thường có lớp ngay cả một người cũng sẽ không được tuyển chọn, hết lần này tới lần khác lớp của bọn họ tuyển được hai người, Quý Thiên Minh và Diêm Liệt.
"Diêm Liệt! Diêm Liệt! Diêm Liệt tới rồi sao?" Đứng ở trên bục giảng, Vương lão sư một lần lại một lần mà nhìn học sinh ở phía dưới, trong lòng chỉ cảm thấy giận mà không chỗ phát tiết, trước kia Diêm Liệt kia lên lớp đi ngủ vậy còn chưa tính, bây giờ ngay cả đi học cũng chưa tới.

Lát nữa, cô ấy nhất định phải gọi điện thoại ông ngoại anh sau đó báo cáo anh thật tốt.
Ở trong lòng hạ quyết tâm muốn cho Diêm Liệt một bài học, Vương lão sư một giây sau bỗng nhiên đã nhìn thấy một soái ca áo trắng xa lạ trực tiếp đứng lên.
"Tới rồi..........."
Cô ấy còn nghe được anh lười biếng đáp lại cô ấy một tiếng.
Hả?
Hả??????????
Vương lão sư khẽ nhếch miệng nhìn chằm chặp cách ăn mặc của thiếu niên tóc đen như một học sinh tốt, chỉ thấy Diêm Liệt nắm chặt hai tay.
Còn không có bùng nổ, giây tiếp theo Ninh Tiêu liền một phen kéo bàn tay anh ra, ngón tay nhỏ êm ái ôm lấy đối phương, đồng thời cười với chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng nói: "Diêm Liệt tới rồi, cậu ấy nói trận bóng rổ cậu ấy nhất định sẽ toàn lực ứng phó, đúng hay không?"
"Ừ, ừ.

.

.

.

.

."
Thiếu niên đứng đó hàm hàm hồ hồ gật đầu, kì thực tất cả tâm trạng thì đều đã bị xúc cảm của ngón tay mềm mại hấp dẫn rồi, độ ấm ở phía trên không ngừng tăng cao, càng ngày càng cao, cuối cùng vậy mà ngay trước mặt mọi người, liền biến thành một quả cà chua chín mọng, nhưng làm tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn.
Ngay cả Vương lão sư cũng kinh ngạc liên tiếp khích lệ anh vài câu, cái gì mà học sinh nên có dáng vẻ của học sinh, cách ăn mặc như vậy rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn qua cũng rất ổn, không tệ, rất không tệ .
Nói không chừng lúc trước Diêm Liệt còn có chút bởi vì ngón tay nhỏ của Ninh Tiêu mà đỏ mặt, hiện tại chính là thật sự bị cô giáo Vương khen đến mặt đỏ tai hồng.

Có thể nói, lớn như vậy anh chưa bao giờ có bị người nào thẳng thắn khen như này, bởi vì anh phản nghịch, cơ hồ tất cả mọi người vừa thấy được anh thì đều là chán ghét cùng với khinh thường, ngẫu nhiên còn có đồng tình cùng đáng thương.
"Vậy."
...........
Đối thoại như vậy từ nhỏ đến lớn anh không biết nghe bao nhiêu lần, dường như mỗi người trông thấy anh đều chỉ sẽ lắc đầu, trước kia anh không hiểu cho lắm, chỉ biết là điên cuồng chơi đùa, trưởng bối trong nhà thấy anh trên mặt cười hì hì, bí mật lại bị anh nghe lén không chỉ một lần nói anh cái này không tốt cái kia không tốt, ba và mẹ kế trông thấy con trai của hộ thì sẽ tươi cười vui vẻ, trông thấy anh lại sẽ chỉ xụ mặt.
Ở trong ngôi nhà đó, cho tới bây giờ, anh đều chỉ có một mình.
Nếu không phải đến Thiển Xuyên, tới chỗ ông ngoại bên này, chỉ sợ cả đời này anh cũng không biết cảm giác chân chính được người khác quan tâm yêu thương là loại tư vị như thế nào.
Nghĩ đến cái này, ánh mắt của Diêm Liệt không sao hiểu hơi có chút chua xót, chờ đến khi ngồi xuống lập tức nằm xuống bàn.
Ninh Tiêu ngay lập tức phát hiện cảm xúc của anh không thích hợp, quay đầu nhìn anh một cái, phát hiện mặc dù thiếu niên nhắm chặt hai mắt, nhưng mí mắt cũng đang không ngừng rung động, giống như là.

.

.

.

.

.

Khổ sở?
Nghĩ đến đây cái này, tâm của Ninh Tiêu bất giác nắm chặt, không hề nghĩ ngợi mà lấy tay của mình nhét vào lòng bàn tay nóng bỏng của người kia, trở tay dùng sức nắm chặt.
Xúc cảm trên tay một chút liền bừng tỉnh Diêm Liệt, anh mở mắt ra, nhìn thấy mình đang gối lên trên cánh tay của cô, trong mắt một mảnh nghiêm túc, khóe môi của Ninh Tiêu cong cong.

Trong tay mềm mại, trước mắt ấm áp, giống như một chùm ánh nắng trong nháy mắt xua tan đi tất cả lo lắng trong lòng anh, trong lòng mềm đến như một vũng nước.
Làm sao bây giờ? Rõ ràng biết cô có tiền án, rõ ràng biết rằng trước kia cô từng cõng anh làm qua một chút chuyện không tốt, nhưng chính là không có tiền đồ giống như con thiêu thân lao vào lửa, chính là muốn tới gần cô một chút, lại gần cô hơn, càng gần càng tốt.
Anh sợ hãi bị thương, nhưng anh càng sợ ngay cả cơ hội bị thương đều không có.
Ninh Tiêu, Ninh Tiêu, Ninh Tiêu, Ninh Tiêu.............
Anh ở trong lòng không ngừng mà gào to tên của cô.
Cho dù lại không có tiền đồ cũng được, cho dù bị người khác chế giễu cũng được, mặc dù............!Về sau cậu vẫn còn có thể lựa chọn rời khỏi tôi cũng được.......
Tôi vẫn muốn cùng một chỗ với cậu, vẫn luôn vẫn luôn ở bên nhau.
**
Đúng lúc bên này Diêm Liệt và Ninh Tiêu đồng thời dịu dàng ấm áp, bên trong biệt thự cách trường học không xa, đột nhiên vang lên một giọng nói thô bạo cùng với âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.
"Ba thật sự nói như vậy sao? Cấp trên đã có người tới chào hỏi, tiện chủng họ Diêm kia không thể đụng vào?"
"Phải..........Phải."
"Ha ha, không thể đụng vào, không thể đụng vào chẳng lẽ lại bảo tôi đau đớn vô ích nhiều ngày như vậy, anh nói trên đời này có chuyện tình tiện nghi như vậy không?"
"Triệu.....Triệu Thiếu....."
"Tôi không tin trên đời này vẫn có những thứ mà tiền bạc không thể giải quyết được, đi, dùng nhiều tiền hơn, hành động bí mật, đừng để người khác tra được trên người chúng ta, kêu thêm nhiều người nữa, họ Diêm khiến cho bả vai tôi đau nhiều ngày như vậy, anh nói xem tôi muốn một cánh tay của cậu ta hẳn là không quá phận chứ? Đã lớn như vậy, Triệu Dương tôi chưa nếm qua thiệt thòi lớn như thế, không trả lại, làm thế nào tôi có thể xứng đáng với mình?"
"Nhưng…Nhưng nếu như chủ tịch biết…"
"Anh không nói tôi không nói, còn có ai biết? Hay là muốn tôi và cha tôi đi đánh tiểu báo cao?"
"Không…Không dám."
"Không dám không được sao, việc này trời biết đất biết anh biết tôi biết, trong vòng một tuần, tôi nhất định phải nghe được tin tức tốt mà tôi muốn nghe, anh hiểu chưa?"
Bên trong đôi mắt của nam sinh một mảnh đỏ đậm, bên trong toát ra tất cả đều là thù hận khắc cốt ghi tâm.
Màn đêm rất nhanh buông xuống, trời tháng sáu mặt trẻ con.
Đến khoảng chín giờ đêm, với một tiếng sấm nổ, nước mưa rầm rầm rơi xuống.
Đúng lúc này, ở bên trong biệt thự xa hoa ở Kinh Thị xa xa của nhà họ Diêm, một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác trắng từ trong phòng bước ra, vội vàng nghênh đón, lo lắng hỏi, "Thế nào, A Diệp không có sao chứ? Em đã khuyên cậu ấy từ trước rồi, không cần vì cái gọi là nghiên cứu học thuật mà không màng thân thể, rốt cuộc cậu ấy như nào, có muốn đưa đến bệnh viện không?"
"Nhị thiếu không có việc gì, chỉ là bị cảm lạnh, nhưng bởi vì cậu ấy từ nhỏ cơ thể đã yếu, mới có thể bỗng nhiên té xỉu, phu nhân không cần phải lo lắng."
"Em có thể đi vào xem cậu ấy không?"
"Có thể."
"Cảm ơn, cảm ơn!"

Đợi đến sau khi vào cửa, người phụ nữ nhìn thấy trên mặt một mảnh trắng bệch của đứa con nằm ở trên giường, nước mắt xoát một chút liền rơi xuống.
Liên tục không ngừng đi đến bên cạnh cậu ta, nắm chặt tay của cậu ta, nhẹ nhàng dán tại trên mặt của mình, đầu cũng không quay lại, liền mở miệng hỏi, "Tiên sinh còn chưa có trở lại sao?"
Một người hầu ở cửa vừa nghe thấy lời này, mặt lộ vẻ khó khăn một câu đáp lại cũng không có.
"Được rồi tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi, nhớ đóng kỹ cửa lại."
"Dạ!"
Chờ nghe được bộp một tiếng đóng cửa vang, lúc này mới người phụ nữ mới từ trong túi sách của mình móc ra một bút ghi âm, sau đó nhẹ nhàng ấn vang, bên trong âm thanh quen thuộc của chồng mình và cô em vợ cũ của hắn ta liền vang lên.
.........
"Cô yên tâm, về sau nhà họ Diêm sẽ chỉ là của A Liệt."
"À, bây giờ nhà họ Bạch sụp đổ rồi, anh đương nhiên nói như vậy, trước kia A Liệt bị người phụ nữ kia nuôi phế thời điểm cô đã đi đâu? Nếu không phải tôi phát hiện, chỉ sợ hiện tại A Liệt giống như bao thiếu gia ở Bắc Kinh, ăn uống cá cược chơi gái không gì không giỏi."
"Thật có lỗi."
"Về sau nói lời xin lỗi cô vẫn tự mình đi nói với chị gái tôi, tôi xem rốt cuộc cô ấy có thể tha thứ cho anh không!"
......
À, bọn họ không biết chính mình cho tới bây giờ ở trước mộ phần bị tiện nhân kia trang bị máy nghe lén, hơn nữa còn có thể thay đổi định kỳ, này không phải để cô ta bắt lấy.
Ha ha ha, nhà họ Bạch bà ta phải sụp đổ, Diêm Chính cũng muốn trở mặt với bà ta, vậy mà không muốn giữ lại A Diệp của bà ta, A Diệp của bà ta bởi vì nghiệt chủng kia từ nhỏ đến lớn ốm đau không ngừng, anh lại ở Thiển Xuyên nơi đó khỏe mạnh khoái hoạt mà sống, về sau còn có thể tiếp nhận gia nghiệp to như vậy của nhà họ Diêm, trên đời này tại sao có thể có chuyện tình không công bằng như vậy?
Ha ha.
Người phụ nữ lặng lẽ mỉm cười.
Lập tức bà ta cảm giác được điện thoại di động của mình chấn động xuống, mở ra, người phụ nữ đưa đưa điện thoại di động kề sát lỗ tai.
"Thế nào? Sắp xếp xong xuôi chưa? Cô bạn gái nhỏ tên Ninh Tiêu của cậu ta cảnh giác không tốt sao? Đổi thành họ Triệu đang tìm phiền phức với cậu ta sao? Cũng được, dù sao —— Tôi muốn lấy mạng của cậu ta!"
Giọng nói của người phụ nữ giống như bị đầu độc.
Cúp điện thoại, bà ta cúi người nhẹ nhàng chạm vào hai má gầy yếu của con trai mình.
"A Diệp, nhà họ Diêm sẽ chỉ là của con, mẹ nhất định sẽ để con nhận được tất cả những gì là của con!"
Gần như đồng thời, ngoài phòng điện quang lóe lên, trực tiếp chiếu sáng lên khuôn mặt của người phụ nữ.
Chỉ thấy biểu tình của cô ta từ yêu thương sang dữ tợn, hai biểu tình khác nhau như vậy mà lại hoàn mỹ tồn tại ở trên mặt của cô ta.
Tan vỡ mà vặn vẹo..

Bình Luận (0)
Comment