Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 3


Đôi mắt đang còn nhập nhèm của thiếu niên mạnh mẽ trợn tròn, trong nháy mắt ngồi thẳng người lên, kinh ngạc quay sang nhìn Ninh Tiêu bên cạnh, há hốc mồm.
"Cậu.."
Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, bên tai liền truyền đến tiếng giảng bài dõng dạc của giáo viên số học một.
"Đây, các em đều chú ý nhìn xem, cô vẽ một đường phụ trợ tuyến ở chỗ này, có đúng hay không?"
"Đúng!"
Cả trăm miệng một lời đồng thanh đáp.
Nghe được âm thanh như vậy, Diêm Liệt đành đem lời quở trách cô tại sao lại ngồi ở đây đã lên đến bên miệng, cứng rắn nuốt xuống.
Anh đã đáp ứng với ông ngoại, mặc kệ anh làm càn thế nào, thì cũng không thể phạm sai lầm cơ bản, cũng nhất định phải tôn trọng giáo viên, bất luận như thế nào cũng không thể làm loạn ở trong lớp, đây là yêu cầu cơ bản nhất.
Nhưng nghẹn lại như vậy làm cho anh càng khó chịu hơn, cũng có thể lấy lý do là đêm qua anh ngủ không được ngon giấc mà sắc mặt lúc này mới trở nên đặc biệt khó nhìn.
Mà một bên khác, ngoài mặt nhìn qua như đang nghiêm túc học tập nhưng trên thực tế lại chú ý đến hai người Diêm Liệt và Ninh Tiêu, vừa có người liếc về phía Diêm Liệt đã tỉnh lại, đồng thời vẫn là một bộ mặt thối đó, nhất thời bị kích động đến nỗi ngón tay lén gõ chữ ở dưới bàn cũng bắt đầu run lên cầm cập.
"Ôi trời ơi, các cậu xem, các cậu mau xem đi, Diêm Liệt tỉnh lại, đồng thời sắc mặt nhìn giống như là muốn đánh người vậy, Ninh Tiêu không phải sẽ bị đánh ở trong giờ học chứ?"
"Chắc sẽ không đâu nhỉ? Theo tớ nhớ, Diêm Liệt cho tới bây giờ đều là thành thật ngủ, Vương Sư Thái còn đang đứng trên bục giảng giảng bài đó, cậu ta chắc cũng sẽ không càn rỡ như vậy đâu?"
"Cái này ai mà nói trước được chứ? Người ta một khi xúc động thì cái gì mà không làm được chứ.

Aiya, tớ thật không hiểu, Ninh Tiêu thực sự không sợ Diêm Liệt sao? Làm sao lại có thể da mặt dày mà đến ngồi cạnh Diêm Liệt như vậy, đây là bị Quý Thiên Minh cự tuyệt, liền nghĩ tới Diêm Liệt à? Như vậy cũng thật quá không biết xấu hổ đi!"
"Còn không phải sao, vẫn là Ninh đại hoa khôi tự cho rằng mình có sức quyến rũ vô hạn, đến nỗi đủ để đội cho trùm trường chúng ta một cái mũ xanh mượt?"
"Yếu ớt giơ tay, nhan sắc và thân hình của Ninh Tiêu đúng là gu của tớ nha."
"Vương Nhược Đồng một cô gái không có mắt như cậu dây vào đây làm gì?"
"Ách, tớ nói cái này, thật ra, đoạn thời gian trước Diêm Liệt đã nói với tớ về việc đổi chỗ ngồi rồi, chủ nhiệm lớp bên kia cũng đồng ý rồi, chỉ là tối qua chủ nhiệm lớp mới gọi thông báo với Ninh Tiêu là hôm nay đổi chỗ thôi, các cậu đừng ở đó mà đoán mò nữa."
"Cái gì? Cái gì? Vương Trác cậu nói chuyện cẩn thận một chút, Diêm Liệt đã nói xong hết từ trước rồi sao? Ôi trời ơi, bổ não một chút, một đầu thì ma sát khiến cho trùm trường chúng ta ngu muội, còn muốn cùng bạn gái hoa khôi ngọt ngào ngồi cùng bàn, một đầu khác đội nón xanh thì đã bị đối phương vô tình tàn nhẫn mà buộc lại rồi.

Ôi mẹ ơi, quá thảm, đây là cực kỳ thảm nha!"
"Không phải vậy sao, vừa nghĩ đến thôi đã cảm thấy trùm trường thật ra cũng không đáng sợ như vây!"
...

Trong lớp học, các học sinh một bên thần sắc kích động mà lấy sách vở che lại lén gõ chữ, một bên cùng đồng thanh trả lời câu hỏi của giáo viên số học, có thể giáo viên số học đột nhiên cảm thấy các học sinh trước đây ở trong cái ao nước đọng, hôm nay tại sao lại nhiệt tình hăng hái như vậy nên kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi giảng bài cũng mãnh liệt hơn ngày thường.
Trong lúc nhất thời, phòng học tràn đầy hơi thở phấn khởi.
Mà bên này, ánh mắt Ninh Tiêu đang chú ý tới sắc mặt Diêm Liệt, quay đầu liền lộ ra nụ cười mềm mại với anh.
Nụ cười này có thể khiến con nai con trong lòng Diêm Liệt chạy nhảy liên hồi, ở trong ngực anh đấu đá lung tung, mặt anh cũng theo đó mà nhè nhẹ nóng lên, Diệm Liệt bị dọa, nhận ra bản thân mình có chút không đúng, động tác cực lớn mà đập mạnh đầu lên bàn học, đưa lưng về phía Ninh Tiêu, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
m thanh lớn như vậy, trực tiếp hấp dẫn tất cả ánh mắt của giáo viên và bạn học, nhưng chờ bọn họ nhìn qua cũng chỉ thấy Ninh Tiêu đang cúi đầu chăm chú chép bài và Diêm Liệt vẫn nằm dài trên bàn ngủ như cũ.
Nhất thời, đám bạn học đang nói chuyện phiếm đến khí thế ngất trời, cảm giác bản thân dường như đã bỏ lỡ mất mười vạn.

Lúc nãy, trong bọn họ không ai thấy được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy trong âm thanh giảng bài của giáo viên số học, mọi người cũng dời tầm mắt về.
Đối với ánh mắt và sự quan tâm của mọi người, Ninh Tiêu cũng không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này mới buông cây bút đang viết xuống, cầm quyển sổ ghi chép lên, xé ra một mảnh giấy màu hồng nhạt, liền gõ nhẹ lên cùi chỏ đã sắp dính vào tường của Diêm Liệt bên cạnh.
Gõ lần thứ nhất, Diêm Liệt còn cho rằng bản thân mình nghĩ sai rồi, nhưng gõ đến lần thứ hai, thứ ba, anh có muốn xem như mình bị ảo giác cũng không được.
Ninh Tiêu thật sự đang gõ anh.
Rốt cuộc cô muốn làm gì?
Diêm Liệt còn chưa hiểu rõ đã bị Ninh Tiêu gõ đến con nai nhỏ trong ngực cũng đùng một tiếng mà té chết, trong lòng còn lan tràn một cơn giận nhàn nhạt.
Tại sao muốn ngồi bên cạnh mình? Tại sao lại gõ gõ mình? Không phải rõ ràng đã tỏ tình với Quý Thiên Minh rồi sao? Vì sao còn muốn trêu chọc mình? Chẳng lẽ cô thực sự không biết bản thân anh đã bị cô làm tổn thương sao?
Tại sao một người rồi lại một người không để cho anh sống dễ thở một chút?
Nghĩ tới đây, trong mắt Diêm Liệt có chút ủy khuất, anh nằm im tại chỗ không nhúc nhích, hạ quyết tâm không để ý tới Ninh Tiêu, sau này cũng không muốn để ý đến cô nữa.
Không biết là do đối phương thấy gõ lâu như vậy anh cũng không phản ứng, hay là thế nào, cũng thực sự không gõ nữa, đột nhiên Diêm Liệt lại cảm thấy càng thêm ủy khuất.
Hóa ra cô đối với anh chỉ có chút kiên trì như vậy sao? Mới gõ có bảy cái thôi mà.
Diêm Liệt cắn răng.
Nhưng giây kế tiếp, một cục giấy màu hồng nhạt liền rơi xuống ngay trước mũi anh, chóp mũi khẽ nhúc nhích, Diêm Liệt có thể ngửi thấy được rõ ràng mùi hương từ phía trên truyền đến, đây không phải là mùi hương trên người Ninh Tiêu sao?
Đây là, tờ giấy Ninh Tiêu ném cho mình?
Nghĩ như vậy, con nai nhỏ Diêm Liệt lại có dáng vẻ như vừa được hồi sinh.
Nhưng lòng tự trọng mãnh liệt khiến anh căn bản không hề muốn mở tờ giấy của Ninh Tiêu ra, như vậy là quá khiêm nhường rồi, phảng phất người này căn bản không có điểm mấu chốt, cũng giống như không có tôn nghiêm vậy.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Diêm Liệt vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy đó, nhìn đến nỗi mắt cũng sắp biến thành mắt gà chọi rồi, cả người cũng không thèm nhúc nhích.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, nhưng Ninh Tiêu vẫn ngồi tại chỗ, chỉ truyền đến âm thanh viết chữ sàn sạt.
m thanh này làm lòng của Diêm Liệt có chút xao động vội vàng.
Anh không rõ tại sao Ninh Tiêu lại ngồi tại chỗ? Cô không động, anh cũng không tiện động, chủ yếu là hiện tại anh vẫn chưa muốn đối diện hoặc có giao lưu nào với cô, càng không thể mở tờ giấy ở trước mặt cô được.
Hai người cứ như vậy mà giằng co, giằng co đến khi cơn buồn ngủ ập đến, Diêm Liệt liền chậm rãi chìm vào trong mộng đẹp.
Cho đến khi bị tiếng kéo ghế, đẩy bàn của các bạn học ầm ĩ đánh thức, Diêm Liệt mới mê man mở mắt ra, cố ý vào lúc này, một đạo âm thanh anh cực kỳ quen thuộc nhưng cũng cực kỳ bài xích ôn nhu mà vang lên bên tai.
"Diêm Liệt, tan học rồi, cậu nên tỉnh dậy rồi, đừng ngủ quên.

Còn có, tờ giấy cậu nhớ xem cho kỹ, tôi sẽ chờ cậu."
Nghe được lời nói như vậy, Diêm Liệt lập tức thanh tỉnh, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích như cũ, trong mắt hiện lên tia phức tạp khó tả.
Lỗ tai nghe thấy động tác kéo ghế nhẹ nhàng chậm chạp, tiếng thu thập sách vở, cùng với tiếng bước chân từ từ đi xa, thẳng đến khi không nghe thấy nữa, Diêm Liệt mới chậm rãi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt yên lặng nhìn tờ giấy màu hồng nhạt nằm ở giữa bàn học.
Một lúc lâu, mới thầm mắng một câu trong lòng, cầm tờ giấy lên đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh nam không có một bóng người, Diêm Liệt xem xong tờ giấy trong tay, thở ra một hơi thật sâu.
"Diêm Liệt, chuyện chỗ ngồi là giờ tự học tối qua, chủ nhiệm lớp mới nói với tôi, hy vọng cậu bỏ qua cho.

Còn nữa, buổi tối sau giờ tự học, có thể ngồi đợi tôi ở cái ghế dài phía Tây lầu dạy học không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Cậu yên tâm, nơi này tương đối bí mật, cậu có thể đi trước, sau đó tôi sẽ theo sau cậu, sẽ không để cho người khác thấy hai chúng ta đi chung."
Đem nội dung trong tờ giấy đọc lại một lần trong đầu, Diêm Liệt liền nhấc chân đạp mạnh lên một bên vách tường ốp gạch men, trong chốc lát in một dấu chân màu đen lên đó.
"Thao!"
Anh nhỏ tiếng mắng.
Cố sức siết chặt tờ giấy, đi tới bên trong vách ngăn, vừa mới chuẩn bị ném cục giấy vào trong bồn cầu, không ngờ vừa ném cục giấy đi lại dứt khoát dùng tay kia đón lấy, sau đó nóng nảy mà đem cục giấy nhét vào trong túi áo.
Ha!

Ninh Tiêu! Cô gái này quả thực là kiếp số của anh mà!
Diêm Liệt tức giận đến không chịu được, lưu lại thêm một vết chân sâu, phịch một tiếng đá tung cửa nhà vệ sinh, liền chạy mất dạng.
Buổi chiều và giờ tự học buổi tối, hai người, một người thì ngủ, một người vẫn chăm chỉ thành thật mà chép bài như cũ, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Làm hại mấy bạn học muốn ăn dưa đều cảm thấy không thú vị, nhưng ngẫm lại cẩn thận, hôm nay là thứ năm, ngày mai thứ sáu, tiếp đến là hai ngày nghỉ, nhưng buổi tối chủ nhật bọn họ vẫn phải đi học giờ tự học buổi tối, khi đó, có thể Quý Thiên Minh đã quay trở lại rồi, đến lúc đó...!ha ha.
Nghĩ đến hình ảnh đó, rất nhiều bạn học đều đã bắt đầu xoa tay hưng phấn.
Thật là chờ mong nha!
Giờ tự học buổi tối của trường Trung học Thành phố Thiển Xuyên đến tận mười giờ tối mới tan học.
Vì học ngoại trú nên người nhà Diêm Liệt mua cho anh một căn hộ ở gần trường.

Nhà Ninh Tiêu lại ở trong trấn, ngồi xe về nhà ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, cho nên mới lựa chọn học nội trú trong trường, còn ký túc xá thì mười một giờ rưỡi tối là đóng cửa.
Giờ tự học buổi tối, Diêm Liệt vốn định là không để ý đến tờ giấy kia của Ninh Tiêu, có thể đi thì đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến trước cái ghế dài ở phía Tây lầu dạy học, còn ngồi ở đó đợi một chút, thẳng đến khi bị một con muỗi bay ngang qua đốt một cái, mới như tỉnh dậy từ trong mộng mà đứng lên.
Không đúng, không phải mình muốn về nhà sao? Tại sao lại chờ ở chỗ này chứ? Ninh Tiêu bảo mình chờ, mình cứ nghe lời mà chờ như vậy sao? Lẽ nào đã quên trước đây cô từng làm gì với mình rồi? Bọn họ, đã chia tay...
Nghĩ vậy mà trên mặt xanh xanh trắng trắng một mảnh, Diêm Liệt liền nhấc chân đi về phía cổng.
"Diêm Liệt!"
Ninh Tiêu vừa đúng lúc đi tới, nụ cười trên mặt cô còn chưa kịp nở rộ, liền nhìn thấy cái đầu đỏ rực đó vội vã muốn ra khỏi trường giống như ở phía sau có quái vật đang đuổi theo anh vậy.
Càng gọi anh đi càng nhanh, hơn nữa cổng trường học sinh đông, không còn cách nào, Ninh Tiêu đành chạy bước nhỏ, không xa không gần mà đuổi theo phía sau anh.
Diêm Liệt cắm đầu đi phía trước, trước đó còn có thể nghe thấy tiếng Ninh Tiêu, nhưng chưa đi được mấy bước, âm thanh đã không còn.

Anh tức giận mà tăng nhanh tốc độ, mãi cho đến khúc cua, đuôi mắt quét thấy thân ảnh màu trắng của Ninh Tiêu vẫn chậm chạp mà theo sát phía sau mình, cảm giác sôi trào trong ngực mới dễ chịu hơn không ít, bước chân cũng không tự chủ được mà thả chậm lại.
Đúng lúc này, bỗng có một bàn tay to thô ráp vỗ mạnh vào bả vai phải của anh.
"Ha ha, Diêm Liệt, rốt cuộc hôm nay cũng tóm được cậu rồi.

Thế nào, phố Ngô Đồng bên kia mới mở một phòng bi-a, có muốn cùng đi chơi một chút không, coi như là cho cậu đền tội, ha ha ha ha..."
Diêm Liệt mặt không thay đổi, nhìn người thiếu niên mặc bộ đồ đánh bóng rổ in số 24 màu vàng đang cười như điên bên cạnh.
Ừm, anh biết.

Người đối diện chính là lão đại trường Trung cấp nghề bị anh đánh đến nhập viện trong lời đồn.
Trên mặt nam sinh vẫn còn dán băng gạc, nhưng có thể phản ứng hóa học giữa hai nam sinh quá kỳ diệu, sau khi bị anh đè đánh hai lần, người này lại cứ quấn lấy anh, hết lần này đến lần khác không gọi điện thì cũng nhắn tin hẹn anh đi ăn, đi đánh bóng rổ, hôm nay lại rủ đi chơi bi-a.

Trước kia, anh vì muốn ở bên cạnh Ninh Tiêu nên vẫn luôn từ chối, nhưng lần này...
"Sao nào, đi thì đi, không đi thì không đi thôi.

Làm gì mà như bị táo bón thế? Còn chưa nói, ha ha, Diêm đại trùm trường của chúng ta phải bồi cô gái nhỏ xinh đẹp nhà ai đó..."
Xem ra bài phốt về Ninh Tiêu mới đăng ở trên diễn đàn trường sáng nay, tốc độ truyền bá cũng không nhanh lắm, cho nên nam sinh này còn thật sự chưa biết gì.
Mà vừa nghe nói như vậy, trong lòng Diêm Liệt không hiểu sao lại sinh ra một tia chán ghét, rất nhanh liếc Ninh Tiêu đang đứng cách đó không xa ở phía sau, như để chứng minh điều gì đó, quay lại liền gật đầu đáp ứng người này, sau đó bị đối phương ôm lấy cái cổ mà kéo đến phố Ngô Đồng, vào một phòng chơi bi-a tên là Hải.
Chỉ tiếc rằng, tối nay Diêm Liệt tâm phiền ý loạn, đánh cũng không được tốt lắm, mắt thấy kim đồng hồ treo bên tường đã sắp chỉ đến mười một giờ, anh càng nghĩ càng thấy vừa phiền vừa bực, cuối cùng trực tiếp ném cây gỗ đi, lao đến lấy áo khoác nhanh chóng bước ra ngoài.
"Không chơi nữa."
"Aiya, đừng nha! Bây giờ mới mấy giờ chứ? Diêm Liệt!"
Cao lão đại thật không dễ dàng gì mới tìm lại tự chút tự tin từ trên bàn bi-a, thấy Diêm Liệt muốn đi, lập tức mặc kệ mà đuổi theo.
Bên này, Diêm Liệt vừa đi ra khỏi phòng bi-a, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm theo bản năng.
Chắc là đã đi rồi, dù sao trước đây cũng chính là như vậy, cô chưa bao giờ chờ đợi anh.

Anh ở bên trong đánh nửa tiếng, cũng đã sắp mười một giờ, ký túc xá của trường bọn họ đúng mười một giờ rưỡi sẽ đóng cửa, cô làm sao có thể không đi chứ? Căn bản đây cũng không phải là tác phong của cô, nhất định cô đã đi rồi, nhất định là như vậy...
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Diêm Liệt vẫn không ngừng mà tìm kiếm xung quanh.
Cho đến khi ——
"Cậu đang tìm mình sao?"
Một giọng nói thanh mát như gió đêm mùa hạ đột nhiên vang lên sau lưng anh.
Diêm Liệt quay đầu, liền thấy trong tay Ninh Tiêu đang cầm hai ly trà sữa, xinh đẹp đứng dưới cây long não cách anh không xa.
"Này, vị mà cậu thích? Muốn uống không?"
Suy nghĩ của tác giả:
Ha ha, trùm trường thật đáng yêu ~~
Diêm Liệt: Tôi giận, chỉ cần dỗ tôi một chút là được rồi.
Ninh Tiêu: Tôi dỗ cậu...
Diêm Liệt: Tôi tốt hơn rồi.
Ha ha ha ha..

Bình Luận (0)
Comment