Đinh --
Cửa thang máy mở ra, Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn xem, lại buông bàn tay tiếp tục an ủi Tống Ân Tâm xuống, "Được rồi, không sao, cô có thể buông ra."
"À ừ!"
Tống Ân Tâm dường như cái gì cũng chưa nghe thấy, tiếp tục gắt gao ôm thắt lưng của Ninh Tiêu.
Thấy thế, cô vừa mới chuẩn bị lại mở miệng nói cái gì, ai có thể nghĩ một giây sau một loạt tiếng ồn ngay tại bên tai của cô nháy mắt nổ vang --
"Buông ra Ân Tâm!"
Nghe được lời này, tay Ninh Tiêu nhẹ nhàng rủ xuống, dựa vào thang máy lạnh lẽo phía sau, giương mắt nhẹ liếc nơi phát ra tiếng ồn.
Người đang vội vã xông về hướng các cô không phải nam chủ Giang Duệ thì còn có thể là ai đây?
"Này?"
Cả người Tống Ân Tâm cũng nghe được một tiếng hô quát này nháy mắt tỉnh táo lại, buông lỏng ôm ấp ra, đứng thẳng người, "À, không có việc gì.
.
.
.
.
."
Người phụ nữ còn chưa nói xong, đã bị một lực mạnh mẽ một phen kéo qua, sau đó bị Giang Duệ giống như che chở con cái gắt gao bảo vệ ở phía sau.
"Ân Tâm, em không sao chứ?" Ninh Tiêu, tôi không ngờ tới cô vậy mà chính là một người phụ nữ ác độc như vậy, ở bên trong công ty chèn ép tác phẩm của Ân Tâm, khiến cho cô ấy không thể đi tham gia thi đấu thiết kế, rõ ràng biết cô ấy mắc chứng sợ hãi giam cầm, còn nhốt cô ấy vào trong thang máy, cô có biết khi sợ hãi giam cầm nghiêm trọng lên thì sẽ sẽ khiến cho hít thở không thông không, đến lúc đó sự việc xảy ra cô có thể chịu trách nhiệm được không? Hả?"
Giang Duệ nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cảm của Ninh Tiêu đang tựa vào thang máy, lớn giọng quát tháo cô.
Nghe vậy, Ninh Tiêu hơi nhíu nhíu mày, sau đó đứng thẳng người liền trực tiếp đi về phía hai người Giang Duệ bọn họ, càng đi càng gần, đợt công kích tiếp theo của Giang Duệ cũng sắp đến, "Cô đến cùng.
.
.
.
.
."
Chỉ tiếc anh ta cũng còn chưa hoàn toàn nói xong, Ninh Tiêu đã vượt qua hắn, trong mắt giống như hoàn toàn không coi anh ta tồn tại, trực tiếp đi về phía người đàn ông đang ngồi yên lặng trên xe lăn phía sau anh ta.
Càng đến gần, đồng thời bên trong giọng nói xen lẫn nhàn nhạt lo lắng vang lên: "Trời lạnh như vậy, sao anh lại mặc ít như vậy mà đến đây? Tối hôm qua đến cùng là ai phát sốt tới bất tỉnh nhân sự, có phải đều đã quên? Anh thật sự muốn chọc giận chết em sao…?”
Nói xong, Ninh Tiêu duỗi tay bắt được tay của Giang Úc, môi người đàn ông khẽ di chuyển nhúc nhích, cuối cùng lại chỉ hướng tới cô mở một nụ cười thản nhiên.
Ai có thể nghĩ nụ cười của anh còn chưa hoàn toàn nở rộ, sau một khắc một trận mùi hương mê người liền nhắm thẳng chui đến bên trong mũi anh, ngay sau đó cái trán nóng lên.
Ninh Tiêu trực tiếp dán cái trán của chính mình lên trên trán của anh, nhắm mắt cảm thụ hai giây.
Khoảng cách của hai người quá gần, chưa bao giờ gần như thế, gần đến mức anh thậm chí đều có thể thấy được da thịt trắng nõn không có nhiều lỗ chân lông của cô, hàng mi dài run rẩy giống như cánh bướm, còn có đôi môi đỏ tươi kia.
Ánh mắt ngừng lại ở trên môi đối phương, Giang Úc không hiểu được, cho đến tận lúc này, hai người bọn họ chỉ ngoại trừ mấy lần lướt qua hôn môi, giống như chưa bao giờ từng có một lần thật sự hôn sâu, chưa bao giờ.
Rõ ràng hai người cũng sớm đã là vợ chồng không phải sao?
Nhìn thấy màu hồng trước mắt, trong lúc nhất thời anh cảm thấy tại sao mình phải làm Liễu Hạ Huệ, rõ ràng cũng mười phần khát vọng không phải sao?
Mà bên này Giang Duệ gần như đồng thời quay đầu liền thấy cảnh tượng thân mật của Ninh Tiêu cùng anh trai nhà mình như vậy, con ngươi bỗng nhiên co lại, đồng thời bàn tay đang cầm tay của Tống Ân Tâm cũng dùng sức nắm chặt theo.
Bởi vì trên tay có chút đau mà Tống Ân Tâm ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Duệ, thấy được đối phương nhìn nữ thần của mình mà đây rõ ràng là ánh của một người bạn trai, khẽ cắn môi dưới, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu.
Mà bên này Ninh Tiêu cảm nhận được trán của Giang Úc cũng không nóng như trong trong tưởng tượng của cô, lúc này mới có chút nhẹ nhàng thở ra, sau đó không hề nghĩ ngợi kéo tấm chăn mỏng đắp trên đùi đối phương, "Còn tốt còn tốt, bệnh tình không có chuyển biến xấu, lần sau không được như thế này.
Bất quá hôm nay là lỗi của em, em cũng không biết thang máy đang yên lành làm sao lại hỏng, làm hại điện thoại di động của em một mực không có tín hiệu, em cũng không có cách nào liên hệ anh, lúc này mới hại anh chạy tới, xin lỗi, lần sau em nhất định không thế này nữa, được không? Chính là bánh đậu đỏ của Vinh Ký khả năng bán xong rồi......"
"Không có việc gì, lúc anh đi tới đấy, để Tiểu Khâu nửa đường xuống xe, đi vào mua một lò bánh đậu đỏ cuối cùng, một hồi đi ngang qua Vinh Ký nhớ tới em hẳn là có thể ăn vào."
Nghe vậy, trong nháy mắt ánh mắt của Ninh Tiêu sáng lên, "Vậy còn chờ gì, nhanh đi về, nếu như bánh đậu đỏ lạnh, khẳng định sẽ ăn không ngon, đi mau đi mau."
Giang Úc vừa thấy cô trực tiếp lộ ra bộ dáng của tiểu cô nương, khóe miệng không khỏi cong lên, thời điểm cô đẩy mình rời đi, ánh mắt vô tình liếc em trai nhà mình nắm chặt tay của một người phụ nữ đứng ở trước cửa thang máy, mi mắt cụp xuống, bởi vì đối phương đã chào hỏi anh từ trước, để anh không cần xuất hiện trước công chúng, nhất là trước mặt bạn gái nhỏ của anh nói toạc thân phận của anh, cho nên lúc này Giang ÚC cũng không có ý tứ mở miệng nói tạm biệt.
"Chờ......Từ từ, đứng lại!"
Vừa thấy Ninh Tiêu và anh trai phải đi, trong lòng cảm giác khó hiểu trực tiếp thúc đẩy Giang Duệ mở miệng hô một tiếng như vậy.
Thật không nghĩ đến chính là, anh ta không mở miệng cũng không sao, vừa mới mở miệng Ninh Tiêu lập tức đẩy Giang Úc tốc độ nhanh hơn không ngừng đi về phía trước, vậy mà thoáng cái biến mất tại góc rẽ.
"Từ từ, hình như Tiểu Duệ đang kêu chúng ta."
Giang Úc mở miệng nhắc nhở một tiếng.
"Có sao? Em không nghe thấy a! Vẫn là đi mau đi, không đi nhanh bánh đậu đỏ sẽ trở nên lạnh, lạnh rồi sẽ ăn không ngon, hơn nữa Giang Duệ có chuyện gì cậu ấy trở về cũng có thể nói cho anh mà, đúng hay không?"
Ninh Tiêu cười tủm tỉm mà trả lời như vậy.
"Ừ."
Nghe vậy, Giang Úc khẽ gật đầu, rũ mắt, nhanh chóng thu lại bên trong một tia suиɠ sướиɠ nhàn nhạt.
**
"A, thật nóng thật nóng thật nóng!"
Ngồi ở trong xe, tay nâng lấy một túi giấy bánh đậu đỏ nóng hôi hổi, Ninh Tiêu vừa mới chuẩn bị duỗi tay lấy một cái, một chút đã bị bánh cực nóng thả lại, theo bản năng nắm cái lỗ tai của mình, hơi giậm chân.
"Cẩn thận một chút."
Nghe được thanh âm này, lực chú ý của Giang Úc trong nháy mắt từ máy tính bảng trong tay mình chuyển qua trên người của Ninh Tiêu.
Có ai nghĩ được anh vừa mới ngẩng đầu, thấy được mặc dù Ninh Tiêu bị bỏng vẫn từ trong túi giấy lấy ra một viên bánh đậu đỏ mặt ngoài ánh vàng rực rỡ đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó vội vàng đưa tới bên miệng anh, "Nhanh nhanh nhanh, nhanh há miệng, thật nóng thật nóng!"
Nghe xong lời này, Giang Úc không tự chủ được liền há miệng ra, một giây sau hương vị ngọt ngào ấm áp của bánh đậu đỏ tràn ngập trong miệng, ngón tay nhẵn nhụi của người phụ nữ cũng cùng nhau nhét vào trong miệng anh, sau đó thời điểm cả người anh còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi liền đã nghênh đón tiếp lấy trước đầu anh một bước.
Chỉ là nhẹ nhàng một câu, bàn tay đang duỗi ra của Ninh Tiểu nhất thời run run một cái, đáy mắt không thể tin hướng về phía anh nhìn lại, thậm chí cả ngón tay đều quên thu hồi lại.
Lúc này Giang Úc mới rốt cục kịp phản ứng mình rốt cuộc đã làm gì, trên mặt hơi nóng, sau đó che dấu quay đầu lại, "Khụ, không cần đút cho anh ăn, em ăn đi, nếu anh ăn, anh tự ăn."
"Hả? Ừm...."
Mặt của Ninh Tiêu cũng hơi hơi có chút phiếm hồng, sau đó nghe lời cầm một miếng bánh đậu đỏ cho vào bên trong miệng mình, có thể là bởi vì vẫn còn đang ngây người, cô vô thức liếm ngón tay của mình.
Vừa vặn đúng lúc, chính là vừa rồi Giang Úc đã liếm qua ngón tay kia.
Loại hành động này chỉ khiến cho ánh mắt của Giang Úc, vốn đang chú ý đến động tĩnh của cô, khóe mắt bất giác trở nên sâu hơn.
Rốt cuộc cô có biết bản thân mình đang làm cái gì không?
Giang Úc siết chặt nắm tay, lại hắng giọng một cái, hướng tầm mắt về phía ngoài cửa sổ.
Thấy thế, Ninh Tiêu cắn cắn môi, cố gắng đè ép ý cười sắp tràn ra thu lại, tiếp tục một bộ biểu tình nhỏ vô tội.
Có thể thấy được Giang Úc vẫn luôn không quay đầu nhìn cô, Ninh Tiêu cũng cảm thấy đây không phải biện pháp, đặt bánh đậu đỏ ở một bên, xê dịch về phía Giang Úc ở bên kia, gần kề thân thể của anh, cùng anh nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Anh đang nhìn gì vậy?".