Kia là cái gì
Đây không phải là đã đến bãi đậu xe sao?
Chẳng lẽ, tiếp theo cô sẽ hôn nồng nhiệt với người đàn ông bên cạnh đã được xác định nam chủ?
Vẫn là kịch liệt...
Còn bị bạn trai cũ bắt gặp...
Vừa đến đây đã một tràng Tu La như vậy sao?
Ninh Tiêu thoáng chốc im lặng.
Tiêu Văn Hạo đang ngồi ở ghế lái thấy Ninh Tiêu từ sau khi rời khỏi lễ trao giải, vẫn trông có vẻ trầm mặc không nói.
Lúc này, đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại, giữa mặt mày dường như là có một nỗi buồn vây quanh.
Chỉ nhìn một cái, anh ta cảm thấy có gì đó khó chịu, thậm chí hận không thể ôm cả người cô vào lòng, hôn môi vỗ về cô, cho đến lúc cô biểu lộ nét cười mà anh ta yêu thích nhất mới được.
Cho tới bây giờ không có ai biết được, trong những ngày Diệp Đình thích, theo đuổi Ninh Tiêu cũng là lúc mà anh ta khó chịu nhất, đối phương đã đưa cho mình chai nước, rồi từ đó mà bắt đầu thích cô.
Chỉ là, lúc đó anh ta không quá nổi bật.
Khi học cấp hai anh ta hơi béo, lại hơi thấp, chính là như một quả bí đao lùn.
Nếu không phải trong nhà có tiền, ba mẹ lại hợp tác kinh doanh với ba mẹ Diệp Đình, chỉ sợ nếu không làm tay sai của anh, ngay cả cơ hội gặp được Ninh Tiêu cũng không có.
Nhưng chính vì như vậy, kể từ đó, luôn yên lặng thầm mến nữ thần trong lòng mình, Ninh Tiêu.
Cô như là ánh trăng sáng đầu giường của anh ta, nốt ruồi chu sa trong tim, là thứ anh ta chưa bao giờ chạm đến được, nhưng lại thực sự vô cùng trân quý.
Nếu không phải sau này gia đình Diệp Đình sa sút, chính anh lại bị phạm tội mà ngồi tù, Tiêu gia lại đúng dịp đột nhiên vươn lên, anh ta cũng dường như phá kén hóa điệp chậm rãi mà cao lớn, gầy đi.
Đến sau này, nếu không phải bởi vì Ninh Tiêu đột nhiên lưu lạc vào giới giải trí, bất ngờ gặp được, e là cả đời anh ta cũng không có cách nào tiếp xúc cô với khoảng cách gần như vậy, cùng một phòng với cô.
Thậm chí, từ tận đáy lòng cũng dần dần nảy sinh ra ý niệm dũng khí, nói không chừng anh ta cũng có thể ở bên cô.
Đêm nay, cô được giải thưởng, tâm trạng có thể rất tốt, hay là...
Nghĩ vậy, Tiêu Văn Hạo rất nhanh nhìn qua bên Ninh Tiêu, căng thẳng nắm tay lái, cảm xúc bắt đầu phập phồng bất định.
Cũng không biết trong đầu nam chủ lúc này đã bắt đầu nghĩ ra đủ chuyện, thậm chí còn thấp thỏm, bất an mà có ý muốn tỏ tình với Ninh Tiêu.
Trong đầu cũng bất giác mà bắt đầu hồi tưởng lại nội dung vở kịch sau khi hôn lúc đầu ở bãi đỗ xe.
Bởi vì sau khi tận mắt thấy nụ hôn của Ninh Tiêu và nam chủ, Diệp Đình trốn trong chỗ tối cuối cùng mặc dù không xuất hiện, nhưng lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức hắc hóa bệnh kiều thành công.
Ninh Tiêu cũng không biết, cô quá lạnh lùng tuyệt tình, động tác giải quyết dứt khoát lại càng nhanh.
Nhanh đến mức Diệp Đình còn chưa kịp nói với cô.
Mặc dù anh đi vào tù, nhưng app trò chơi kia là do anh làm ra, những người anh em cùng anh tạo ra app này, tất cả đều nhận được ân huệ của anh.
Chính vì vậy nên khi không có anh ở đây, bọn họ vẫn giúp anh cẩn trọng duy trì app như cũ.
Không chỉ như vậy, mỗi khoảng thời gian còn đến nhà tù bên kia hỏi ý kiến của anh, tin tưởng chuyên môn.
Lúc loại app kia bắt đầu thịnh hành, bọn họ thành công giành được miếng bánh lớn, chiếm lĩnh trước thị trường.
Vì vậy, so sánh thực sự, mặc dù anh mới ra tù, nhưng tài sản dưới danh nghĩa cũng không kém gì trong nhà Tiêu Văn Hạo.
Nhưng đến lúc này, nói gì cũng quá muộn.
Ninh Tiêu phản bội anh, trong lúc anh bi thảm, đau khổ không chịu nổi đến tận cùng, không chút do dự, lựa chọn ngã vào vòng tay người khác, chủ động vứt bỏ anh - người nhìn qua “không có tiền đồ”.
Nhưng trước khi Diệp Đình rời khỏi cũng không thấy Ninh Tiêu đẩy Tiêu Văn Hạo một phen.
Cô nói, chắc là cô uống hơi nhiều trong tiệc rượu sau lễ trao giải.
Những việc xảy ra tối nay của bọn họ, coi như chưa từng xảy ra, xin lỗi.
Nói xong, cô trả lại áo vest ngoài cho anh ta.
Sau đó, đỏ mắt, khóc từ đường về nhà.
Đúng vậy, cô vẫn không làm được.
Cô vẫn còn nhớ đến Diệp Đình.
Cho dù, đối phương đã ngồi tù.
Cho dù, đối phương đến giờ không còn xuất hiện bên cạnh cô.
Cho dù, anh sớm đã trở thành một bãi bùn ở trên mặt đất, mà Ninh Tiêu sớm đã trở thành một hoa đán tuyến đầu chạm tay cũng có thể bỏng, không thuộc về cùng một thế giới.
Cho dù có miễn cưỡng cùng nhau, một khi bị bùng lên, đến lúc đó, tất cả thủ đoạn mà cô đùa giỡn thu được đều sẽ biến thành hư không.
Cho dù cô biết chỉ một cái nhìn cũng có thể nhìn ra, ở cùng một chỗ với Tiêu Văn Hạo yêu cô đến tận xương cốt, đối với cô mới là có lợi nhất.
Nhưng cô vẫn không thể làm được.
Cô rõ ràng đã sớm đưa ra lựa chọn rồi, không phải sao? Không được gặp Diệp Đình nữa.
Rõ ràng biết Tiêu Văn Hạo sẽ xuất hiện ở nơi đó, nhưng lại giả vờ vô tình gặp anh ta, kết giao cùng anh ta.
Nghĩ như vậy, Ninh Tiêu bình tĩnh lại cuối cùng hạ quyết tâm thêm một lần.
Nhưng ngày hôm sau, cô nhìn thấy Diệp Đình sớm ra tù, đứng trước cửa nhà cô.
Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của người đàn ông, không chỉ dáng vẻ hoàn toàn mất đi khí phách của thiếu niên phấn chấn lúc trước, mà ngay cả chân cũng bị khập khiễng.
“Anh trở về rồi.”
Đây là câu nói đầu tiên của Diệp Đình sau khi nhìn thấy cô.
Nhìn thấy anh như vậy, Ninh Tiêu đã mất cả đêm mới nghĩ ổn, trong nháy mắt sụp đổ.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm trong giới giải trí vẫn khiến cô không để lộ ra một chút nào.
Mặc dù sau lưng móng tay đã bấm thật sâu vào thịt trong lòng bàn tay, nhưng cô vẫn hít một hơi thật sâu, không chỉ không chịu nổi Diệp Đình nhếch nhác vào cửa, còn xoay người vào phòng lấy tập chi phiếu đến, viết một tờ chi phiếu 100 vạn đưa cho anh.
"Trước khi anh vào, chúng ta đã ở bên nhau suốt 6 năm.
Những thứ này là tiền học phí, tiền sinh hoạt, còn có tiền viện phí của em gái em trong 6 năm này em trả lại anh.
Anh cầm đi."
Đây là lời nguyên văn của Ninh Tiêu, cô mưu tính dùng trọn 100 vạn này xóa sạch tất cả mọi chuyện của hai người trong quá khứ.
Cũng coi như là tạm biệt quá khứ, từ biệt Diệp Đình.
Nhưng cô nguyện ý từ biệt, cũng không hỏi một chút Diệp Đình có đồng ý hay không?
Người đàn ông cong môi, không chút do dự cầm lấy chi phiếu của Ninh Tiêu.
Sau đó, xé thành từng mảnh nhỏ không thể ghép lại trước mặt cô.
Chỉ dùng sức ném đi, yêu cầu của người đàn ông nói ra.
Anh nói, anh muốn cô dùng thân thể để trả nợ!
Kể từ đó, Ninh Tiêu bắt đầu cuộc sống, một bên cẩn trọng thực hiện chức trách của nữ phụ bạch nguyệt quang, một bên dây dưa không ngớt với Diệp Đình.
Cho đến khi nữ chủ đối với nam chủ tâm như tro tàn.
Sau khi rời xa anh, Ninh Tiêu bên này mới thực sự có cơ hội cùng nam chủ.
Tất cả tính toán, mưu mô, lấy lui làm tiến của cô, lạt mềm buộc chặt mà lấy hết tất cả mọi thứ.
Ngay cả sau khi Diệp Đình ra tù, tất cả ảnh chụp nắm tay, hôn nhau đều bị một bài đăng nặc danh cáo buộc, đào bới lộn ngược cô, kết thúc triệt để.
Bộ mặt thật sự của bạch nguyệt quang giả dối này cuối cùng cũng bị cởi bỏ, nữ chủ cuối cùng cũng được minh oan.
Mà sự cáo buộc này, vừa vặn là do Diệp Đình tự mình ra tay.
Đó là trình độ của hacker đứng đầu, phòng làm việc của Ninh Tiêu tự mình liên hệ với người phụ trách diễn đàn kia, nhưng từ đầu đến cuối đều không xóa bài đăng đó.
Không chỉ không xóa, còn đặt lên trang đầu trên diễn đàn, in đậm tiêu đề màu đỏ.
Điển hình cho kiểu nếu đã không chiếm được, vậy tôi sẽ dứt khoát phá hủy cô!
Nhưng sự việc lúc nào cũng xảy ra đột ngột như vậy, ngay lúc tin tức của Ninh Tiêu vừa lên không lâu, một kẻ thù mà nam chủ trước đó không ngờ đã đắc tội, vì báo thù nam chủ, ngay lập tức ra tay bắt cóc Ninh Tiêu và nữ chủ Chung Tiểu Văn, để nam chủ đến lựa chọn ai sống, ai chết.
Một phen này khiến nam chủ cuối cùng cũng nhận ra tình tiết quan trọng tâm ý của mình, cũng là ngược luyến tình thâm của nam nữ chủ sắp có dấu hiệu quan trọng của kết thúc.
Đồng thời cũng mượn một cái cớ vững chắc để nữ chủ tha thứ cho nam chủ.
Chỉ bởi vì nam chủ, anh chọn để Ninh Tiêu sống tiếp, nhưng anh sẽ chết cùng với nữ chủ Chung Tiểu Văn.
Nhưng điều bất ngờ luôn đến không kịp phòng bị.
Đối thủ báo thù kia vốn dĩ chỉ là dự trù đùa giỡn, vừa thấy nam chủ chọn để Ninh Tiêu sống tiếp.
Lúc này đã cho là Ninh Tiêu đối với anh quan trọng hơn, mà gϊếŧ chết người quan trọng đối với nam chủ mới có thể khiến anh đau khổ.
Vì thế, khi nam chủ chạy về hướng nữ chủ, ý đồ chết cùng cô, người này giơ súng lên nhắm vào Ninh Tiêu đang trói ở trên cột, tiếng súng vang lên -
Ninh Tiêu vẫn còn sống, chỉ là-
Có người thay cô chặn 5 phát đạn, đã chết thay cô.
Là ai?
Còn không phải chính là Diệp Đình - người vừa nghe nói Ninh Tiêu bị bắt cóc, ngay lập tức đi tìm dựa vào định vị trên người cô.
Vừa thấy mạng sống của Ninh Tiêu có thể mất bất cứ lúc nào, gần như không chút do dự chạy về phía cô, chắn hết các viên đạn.
Nhưng, thật kỳ lạ...!From app TYT
Anh oán hận cô, thậm chí còn chủ động hạ thủ phá hủy cô, cuối cùng lại nguyện ý vì cô mà trả giá bằng mạng sống.
Cô rời xa, khinh thường anh, thậm chí còn chủ động bỏ rơi anh.
Nhưng sau khi anh chết, nghĩ cũng không nghĩ liền muốn chết cùng anh.
Nếu không phải bất ngờ được nam nữ chủ cứu, e rằng ngay cả tính mạng của cô thực sự cũng không thể giữ được.
Nhưng bảo vệ được tính mạng rồi thì sao?
"Tôi mặc kệ còn sống hay là chết, điều tôi muốn chính là khiến em mãi mãi bất an, mãi mãi nhớ đến tôi..."
Đây là trước khi chết, Diệp Đình đã cắn chặt môi, nôn ra máu, cuối cùng nói ra một câu.
Chính một câu nói như vậy, hoàn toàn giam cầm những năm cuối đời của Ninh Tiêu.
Anh đã thành công, thành công khiến cả đời cô trong lòng cũng không cách nào tiếp nhận bất kỳ một người nào khác, chỉ trừ một người, Diệp Đình.
Cứ vậy cho đến lúc chết.
Mới nghĩ lại đến đây, Ninh Tiêu vừa định thần, lại phát hiện xe của Tiêu Văn Hạo đã đi vào ga ra.
Sau đó, cũng không biết nghĩ thế nào, thấy Ninh Tiêu đang thất thần, lại nghiêng người qua, giúp cô mở đai an toàn.
"Tôi..."
Tự mình làm.
Ba từ phía sau chưa nói ra hết, cô phát hiện ánh mắt của Tiêu Văn Hạo đang cách cô rất gần, đột nhiên sâu hơn.
Sau đó, nhìn môi cô, thăm dò tiến lại gần cô.
Không, từ từ, cứ như vậy mà tới hả?
Anh không cần nói một chút gì đó sao?
Ninh Tiêu thoáng chốc mơ hồ, sau đó, khi môi anh ta sắp chạm đến, nghĩ tới vị bạn trai cũ đang xoắn tay núp trong bóng tối nhìn, cô không chút do dự liền đẩy Tiêu Văn Hạo ra.
Tôi tự mình làm.
Cô nói kiên định.
Nói xong, cô lập tức mở đai an toàn, sau đó trả lại âu phục trên vai vào tay Tiêu Văn Hạo vừa bị cô đẩy ra bỗng chốc choáng váng.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi lên trước."
Nói xong, cô mở cửa xe bên cạnh ra, mới bước xuống.
Lại một tiếng mở cửa vang lên, người đàn ông bước hai bước tới sau lưng cô, lập tức giữ cổ tay cô lại.
"Ninh Tiêu, thật ra anh..."
Ngay khi anh ta vừa chuẩn bị nói gì đó, một giọng nói mà hai người vừa xa lạ vừa quen thuộc chợt vang lên dưới hầm đỗ xe trống trải.
"Ninh Tiêu!"
Vừa nghe thấy giọng nói này, trong lòng hai người đều cả kinh, lập tức cùng quay đầu qua chỗ âm thanh vừa phát ra.
Lại thấy Diệp Đình đang cầm theo chiếc va-li da màu nâu, người mà đã khoảng 5 năm chưa gặp, đang đứng bên cây cột cách sau hai người không xa.
Thấy họ nhìn về hướng anh, thì hơi cong khóe môi, sau đó khập khiễng chân chậm rãi đi về phía bọn họ.
Nhất thời, cả bãi đỗ xe chỉ nghe thấy tiếng bước chân lúc nặng, lúc nhẹ của đối phương.
Cho đến khi bọn họ trơ mắt nhìn Diệp Đình bước đến trước mặt họ.
Lúc này nụ cười mới phóng đại nổi bật hơn.
"Ngại quá, Văn Hạo, mặc dù thấy cậu có lời muốn nói với Tiêu Tiêu.
Nhưng tôi và cô ấy thật sự là lâu quá không gặp rồi, vì vậy, có thể chậm trễ hai phút được không?"
"Có..."
Vừa nghe thấy lời này, Tiêu Văn Hạo vô cùng chột dạ, vừa mới chuẩn bị gật đầu, giây tiếp theo trơ mắt nhìn thấy -
Động tác của Diệp Đình lưu loát lập tức ôm Ninh Tiêu vào lòng, tay trái dùng sức chế trụ sau gáy cô, mang theo khí thế tàn nhẫn, hung ác mà hôn cô thật sâu....