Ngày thứ hai, sau một giấc ngủ ngon lành Ninh Tiêu rời giường, vừa mới đánh răng được một nửa, âm thanh của chuông cửa liền vang lên.
Bọt kem đánh răng cô còn chưa rửa sạch sẽ liền lên tiếng, lập tức kéo cửa phòng ra, sau đó liền thấy Diệp Đình mang theo bữa sáng đứng ở ngoài cửa chính mỉm cười nhìn cô.
Vừa thấy Diệp Đình, đôi mắt Ninh Tiêu tức khắc liền sáng lên, “Như thế nào lại đến sớm như vậy? Em vừa mới rửa mặt xong, bụng cũng hơi đói, anh đã mang theo bữa sáng xuất hiện, mau vào đi!”
Nói xong, Ninh Tiêu duỗi tay phải kéo đối phương cùng vào phòng, chưa từng nghĩ ngón tay Diệp Đình lúc này một mảnh lạnh băng làm mày Ninh Tiêu hơi nhíu lại một chút, sau đó trực tiếp đem tay anh kéo tới bên miệng mình, liền nhẹ a thổi khí, vẻ mặt đau lòng mà ngẩng đầu lên, “Không phải chứ, tay anh như thế nào mà lại lạnh vậy? Anh không phải một đường đi tới như vậy chứ? Đã là mùa thu, buổi sáng bên ngoài thời tiết rất lạnh, mà sao buổi sáng anh mặc ít như vậy, nếu là bị cảm thì làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Đình hơi lóe, trở tay liền nắm lấy tay Ninh Tiêu hơi hơi mỉm cười, “Không có việc gì, một chút cũng không lạnh, anh ngồi xe buýt tới đây, đi lên tới đây cũng không xa lắm, có lạnh chỗ nào chứ.
Lại nói em có thể ăn đồ ăn anh mua tới mới là quan trọng nhất, nhanh ăn đi, bằng không một lúc nữa không chừng lại nguội mất, nguội liền không thể ăn……”
Anh sẽ không nói, hôm nay thời điểm rạng sáng 5 giờ, anh như thế nào cũng ngủ không được, sau đó liền nhìn chằm chằm vào máy chiếu ngắm Ninh Tiêu, vừa thấy cô có ý định muốn tỉnh lại, liền lập tức đứng dậy, lái xe đi mua bữa sáng cho cô, vừa vặn cô rửa mặt xong, đem xe ngừng ở dưới lầu, liền đi lên, đến nỗi tay còn lại là anh cố ý để lạnh, cô có thể chú ý là tốt nhất, không chú ý đến cũng không có gì.
Bất quá còn tốt, không có uổng phí, cô nhìn một chút đã chú ý tới.
Nghĩ đến đây, nắm bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại của Ninh Tiêu, Diệp Đình cười đến càng thêm ôn nhu.
Vừa thấy Ninh Tiêu mở hộp đồ ăn ra, anh lập tức ngăn cản, sau đó buồn cười duỗi tay rút ra tờ khăn giấy, cúi đầu liền nghiêm túc lau khô gương mặt và một bên bọt mép cho cô, sau đó nhẹ nhàng ở phía trên in lại một nụ hôn, lúc này mới đem bữa sáng đẩy lại đây, ý bảo Ninh Tiêu có thể ăn.
Mà bị anh hôn, trên mặt Ninh Tiêu hơi hơi đỏ lên, bưng cháo lên uống hai ngụm, lúc này mới dường như là đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Diệp Đình lại đây, “Anh ăn qua chưa? Nhiều như vậy em đều ăn không hết, anh muốn cùng em ăn một chút hay không?”
Cô vừa dứt lời, chuông cửa lại một lần vang lên.
Nghe âm thanh của chuông cửa, hai người nhìn thoáng qua nhau, Ninh Tiêu lê dép lê, đi tới phía sau cửa mắt mèo nhìn thoáng qua, sau khi thấy rõ ràng người đứng bên ngoài, cô lập tức thu hồi tầm mắt, cắn cắn môi, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia khó xử, đúng lúc này, người bên ngoài lại thúc giục mà đè đè chuông cửa.
Thấy thế, Ninh Tiêu quay đầu lại nhìn Diệp Đình ngồi ở phía sau cô cách bàn ăn không xa, nhìn anh trước sau vẫn là bộ dáng mỉm cười, xoay người cắn răng một cái lập tức mở cửa phòng của cô ra.
Bởi vì xoay người quá nhanh, cô căn bản là không có thấy trong mắt Diệp Đình chợt lóe qua ý cười.
Mà cửa phòng bị cô mở ra, đứng bên ngoài là một người phụ nữ có khuôn mặt giỏi giang của nữ cường nhân lập tức đi đến, lúc bước vào cũng không nhìn trong phòng, ở chỗ để giày dép bắt đầu đổi dép lê đi trong phòng, sau đó vừa mở miệng đã như liên châu pháo.
“Hôm nay tạp chí quay chụp đổi địa điểm, sao gọi di động em không bắt máy? Chị gọi mãi vẫn không ai bắt máy, cho nên trực tiếp kêu tài xế Tiểu Lưu lái xe đưa chị tới nơi này đón em, một lúc nữa trực tiếp đưa chúng ta tới địa điểm quay chụp, đã ăn sáng chưa? Chưa ăn cũng không vội, trên đường có thể tùy tiện mua chút bánh mì lót bụng…… em như thế nào đột nhiên lại đến chỗ này để ở chứ, nơi này tuy rằng không có paparazzi, nhưng đi ra ngoài cũng không có thuận tiện a, lần sau chị cảm thấy vẫn là đến bên Tân Giang kia tương đối tốt một chút ở đi, giao thông thuận tiện……”
Nói xong như vậy, người phụ nữ cũng đã đem giày cao gót của mình đổi xong, vừa mới chuẩn bị đi vào trong phòng, ánh mắt bỗng nhiên đã bị một đôi giày ở trên giá hấp dẫn, cô ấy chớp hạ mắt lại chớp hạ mắt, sau đó chỉ vào đôi giày thể thao màu đen dành cho nam, còn chưa có kịp mở miệng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Đình, người phụ nữ trực tiếp liền kêu sợ hãi.
“A! Anh…… anh…… Anh anh anh anh anh……”
Ngón tay cô ấy run rẩy chỉ vào Diệp Đình đang ngồi đối diện cửa, phản ứng đầu tiên lại là đi đến kém bức rèm ở cửa sổ sát đất lại, thẳng đến khi đem nó kéo đến kín mít, hô hấp dồn dập lúc này mới thoáng bình phục, nhưng vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Sau đó cũng không quan tâm Diệp Đình ngồi ở chỗ đó, chỉ hướng Ninh Tiêu ném hai chữ “Đi vào” liền dẫn đầu mà vào phòng ngủ của cô.
Thấy thế, Ninh Tiêu nhìn Diệp Đình lè lưỡi tinh nghịch một cái, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau cô ấy vào phòng.
Sau khi hai người vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Diệp Đình liền lấy di động của mình ra, chỉ hơi hơi thao tác một chút, toàn bộ hoàn cảnh phòng ngủ hiện ra, bao gồm cô gái giỏi giang ngồi ở trên sô pha, cùng với Ninh Tiêu đứng trước mặt cô ấy, cúi đầu, một bộ dáng làm sai chuyện gì đó.
Thấy rõ ràng lúc này, Diệp Đình hơi hạ mi.
Sau đó liền nghe thấy Ninh Tiêu gọi người kia một tiếng Lạc tỷ, người phụ nữ đó nghe thấy thì nhìn cô rồi lập tức từ trên sô pha đứng lên, hít một hơi thật sâu, tận lực bình tĩnh mà mở miệng, “Ai? Người đàn ông ngoài kia là ai? Hiện tại sao em lại thế này? Sinh hoạt cá nhân làm sao lại trở nên như vậy…… Trước kia em sẽ không làm chị nhọc lòng những việc này, mấy ngày nay làm sao vậy? Chẳng lẽ là lấy được danh hiệu ảnh hậu nên muốn thả lỏng?”
“Muốn thả lỏng thì cứ thả lỏng, em đem người về nhà thì tính thế nào đây? Em là sợ bản thân bị bôi đen quá ít có phải hay không? Mặc dù Ngự Cảnh Loan bên này tương đối hẻo lánh, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không có paparazzi ở đây, em nói xem nếu như bị chụp thì làm sao bây giờ? Em chẳng lẽ đang ở giai đoạn đỉnh cao muốn công bố yêu đương? Đừng nói fans, Thái Tử của Hoa Ngu Tiêu Văn Hạo sao có thể tiếp thu, anh ta sở dĩ vì cái gì sẽ cho em nhiều tài nguyên như vậy, chị không nói em cũng biết đi? Người ta căn bản chính là đối với em có ý tứ! Chính là còn vẫn luôn không ăn đến trong miệng, cho nên mới dựa vào em, theo đuổi em, lấy lòng em như vậy…… Em……”
“Không phải, cái loại cực phẩm tiểu bạch kiểm này rốt cuộc em từ chỗ nào tìm tới? Nhìn bộ dáng kia không phải là từ hội sở vịt chứ? Chị chưa thấy qua nhà ai có chất lượng cao như vậy? Chẳng lẽ là nghệ sĩ mới của công ty khác, dự định cùng em tạo một đợt tai tiếng tốt rồi xuất đạo?”
Giới giải trí hỗn loạn lâu rồi, Lạc tỷ lập tức suy luận ra âm mưu bên trong.
Nghe đến đó, Ninh Tiêu lúc này mới vội vàng mở miệng, “Đều không phải, anh ấy chính là em…… Cái kia, bạn trai cũ……”
“A, thì ra là bạn trai cũ a!”
Lạc tỷ nói một hơi mới nói đến một nửa, đột nhiên quay đầu không thể tin tưởng mà nhìn Ninh Tiêu, khóe miệng liên tiếp run rẩy vài cái, mới rốt cuộc dùng âm thanh biến điệu mở miệng nói, “Cậu ta chính là bạn trai cũ của em, là cái người mới ra tù, còn là người bạn trai cũ đã cùng em củi khô bốc lửa suốt cả một đêm???”
Vừa nghe đến lời này, mặt Ninh Tiêu nháy mắt liền đỏ một mảnh, sau đó liền nhấp môi gật gật đầu.
Vừa thấy cô gật đầu, Lạc tỷ chỉ cảm thấy trước mắt nháy mắt tối sầm, thân mình lắc lư vài cái, lúc này mới kiên cường mà chống được, sau đó nghiêm túc mà nhìn Ninh Tiêu “Các em có phải lại ở bên nhau hay không? Em rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Hai người hiện tại xứng đôi sao? Chị còn là lần đầu tiên biết tiểu nha đầu em là một nhan khống? Nói em là nhan khống thì Tiêu Văn Hạo Tiêu tổng cũng không kém, như thế nào em liền…… Không được! Hiện tại, lập tức, lập tức chia tay cho chị.”
Nghe đến đây, Diệp Đình đang ngồi ở bên bàn ăn đôi mắt híp lại, vừa định động thủ trực tiếp muốn đem máy tính di động của vị Lạc tỷ này hack để tìm tài liệu đen phát ra.
Giây tiếp theo, Ninh Tiêu liền ngẩng đầu lên tới, kiên định nói, “Không được.”
“Không được? Em rốt cuộc có biết hay không, nếu như bị người nhìn ra em liền……”
“Em biết.” Ninh Tiêu trực tiếp liền đánh gãy nàng lời nói, sau đó nhẹ thở phào lại lần nữa mở miệng, “Nhưng phía trước xác thật là em có lỗi với anh ấy, ngay cả nguyên nhân anh ấy phải ngồi tù cũng có một phần đều là bởi vì em……”
“Cho nên em bởi vì đồng tình thương hại áy náy mà cùng cậu ta ở bên nhau?”
Lạc tỷ nhất châm kiến huyết.
(Nhất châm kiến huyết là thành ngữ của Trung Quốc nghĩa là chỉ đâm một nhát là thấy máu)
Diệp Đình nháy mắt liền siết chặt di động trong tay, nhắm mắt.
Nghe vậy, Ninh Tiêu giật giật môi, cuối cùng nhéo nhéo nắm tay, lại lần nữa mở miệng, “Lạc tỷ, em cần thiết cùng chị thừa nhận một việc, lúc trước anh ấy chưa ra tù, em chưa nhìn thấy anh ấy, em còn có thể thuyết phục chính mình nên vì tiền đồ mà cùng anh ấy phân rõ giới hạn, nhất đao lưỡng đoạn, nhưng hiện tại người đó đã đứng ở trước mặt em, thậm chí chân còn ở trong ngục giam bị người ta đánh gãy, lòng em tuy nói cũng có hổ thẹn, nhưng……”
“Nhưng cũng có chút muốn nối lại tình xưa, có chút động tâm, em là dạng người gì chị còn không biết sao? Không thích người ta thì đừng nói lên giường, em xem Tiêu Văn Hạo kia mấy năm nay cũng coi như là đối với em một mảnh tình thâm, em còn không phải ngay cả đầu ngón tay cũng chưa cho anh ta chạm qua, hiện tại người này vừa ra tới, em liền lập tức cùng cậu ta lăn lộn cùng nhau, nói không thích chị không tin…… Từ từ, mấy năm nay em sở dĩ sẽ không có tai tiếng gì, còn cả những nam minh tinh đó bao gồm Tiêu Văn Hạo theo đuổi em, em đều xem như không thấy, sẽ không phải là vì bạn trai cũ này chứ?”
Lạc tỷ, chị quả thực chính là thần trợ công a!
Yêu chị muốn chết!
Ninh Tiêu ở trong lòng rải hoa, nhưng nghe được lời nói phía sau trên mặt trực tiếp liền trố mắt nhìn.
Thông qua theo dõi thấy được biểu tình của Ninh Tiêu, Diệp Đình có chút muốn nhịn xuống nhưng khóe miệng vẫn không chịu để anh khống chế mà cong lên.
Mà lúc này Lạc tỷ nhìn Ninh Tiêu đang đứng ở trước mặt mình thấy biểu tình của cô có chút không thích hợp, lập tức chuyển qua cái đề tài này, “Được rồi được rồi, chuyện này chị tạm thời mặc kệ, các em hiện tại là tình huống như thế nào, muốn chơi tình yêu ngầm sao? Bao lâu, nửa năm, một năm, hay là mấy năm?”
Vừa thấy ánh mắt của Lạc tỷ, Ninh Tiêu lúc này mới sâu sắc mà nhìn lại cô ấy “Ba tháng.”
“Cái gì?”
“Em lúc trước thiếu nợ anh ấy quá nhiều, cho nên đáp ứng cùng anh ấy kết giao ba tháng, trong ba tháng này anh ấy tuyệt đối sẽ nói với người ngoài quan hệ của chúng em, cũng sẽ chú ý không cho paparazzi chụp được, hết ba tháng, chúng em sẽ chia tay, về sau, anh ấy sẽ không bao giờ tìm đến em nữa.”
Ninh Tiêu nói có chút gian nan, đôi mắt chị Lạc nghe thấy thế liền sáng lên một chút , nhưng ngay sau đó chị liền thử hỏi, “Cái này có bảo đảm đáng tin cậy không? Đừng ba tháng lại ba tháng, ba tháng lại ba tháng không dứt, trực tiếp quấn lấy em, thậm chí còn trộm chụp ảnh của các em trong ba tháng ở bên nhau này để uy hiếp em.”
“Sẽ không, anh ấy không có khả năng sẽ làm như vậy.”
Ninh Tiêu vội vàng nói.
Nhưng sự thật lại không chắc nha, Lạc tỷ như nhìn thấy chân tướng, ba tháng lại ba tháng, muốn chia tay chắc cũng khó!
Mà ngoài phòng Diệp Đình cũng đồng thời cong môi.
Anh sẽ.
Ba tháng sau, nếu Ninh Tiêu không như anh mong muốn, khăng khăng một mực mà chia tay với anh, đây là bước tiếp theo trong tính toán của anh.
Ở trong từ điển của anh, không có hai chữ thành toàn này.
Thấy tiểu đồ ngốc Ninh Tiêu nói như chém đinh chặt sắt vậy, Lạc tỷ than một tiếng, “Chỉ mong vậy……”
Lúc sau hai người một trước một sau mà đi ra ngoài, mà ở trước lúc các cô ra tới, Diệp Đình cũng đã cất điện thoại di động vào trong túi.
“Ninh Tiêu, cơm sáng đều đã nguội, còn muốn ăn không?” Diệp Đình đứng lên.
Bên này, Ninh Tiêu còn chưa nói lời nào, Lạc tỷ liền trước cô một bước đã mở miệng, “Không cần, tạp chí cần quay chụp không còn kịp rồi, cậu tự ăn một mình đi.”
Nói xong cô ấy quay đầu nhìn mắt Ninh Tiêu, “Em nhanh trang điểm nhẹ đi, chúng ta lập tức phải đi, nghe nói nhiếp ảnh gia này tương đối khó tính, nhất là khi người khác đến trễ, chúng ta tận lực sớm một chút chạy tới nơi.”
Nghe vậy, Ninh Tiêu còn chưa kịp nói cái gì đó, một bên Diệp Đình lại mở miệng, “Xin hỏi tạp chí quay chụp tôi có thể cùng đi không?”
Nghe đến đó, Lạc tỷ trừng lớn đôi mắt mà nhìn Ninh Tiêu bên cạnh.
Không phải nói cậu ta sẽ không nói với người ngoài sao? Cũng sẽ không để paparazzi chụp được sao? Hiện tại lại muốn làm chuyện xấu gì? Còn đi theo cùng nữa?
“Lạc tỷ phải không? Xin chào, tôi họ Diệp, tên Diệp Đình.
Là bạn trai Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu hẳn là đã đem chuyện của chúng tôi nói cho chị đúng không? Tôi không nói dối, tôi thật sự chỉ nghĩ cùng cô ấy kết giao ba tháng, ba tháng sau tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với cô ấy nữa, nhưng thời gian ba tháng quá ngắn, nếu có thể để tôi lấy thân phận trợ lý đi theo bên cạnh cô ấy được không, hơn nữa tôi có tay chân nhanh nhẹn, cũng có thể kiêm chức bảo tiêu.”
Ninh Tiêu còn chưa có trả lời, Diệp Đình đã ôn hòa như vậy mà mở miệng.
Nghe anh nói như vậy, Lạc tỷ thở phào, liền quay đầu nói, “Nếu là các em không cẩn thận bị chụp thì……”
Nghe đến đây, Lạc tỷ cường điệu đưa mắt nhìn bộ dáng của Diệp Đình.
Diện mạo người này, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn, nhưng mà không thể không thừa nhận khuôn mặt của hai người họ rất xứng đôi.
Có thể là nhìn ra ý nghĩ của Lạc tỷ, Diệp Đình lập tức đã mở miệng, “Ngày thường tôi đều sẽ thường xuyên đội mũ với đeo kính râm, chị cứ yên tâm.”
Nghe anh nói như vậy, cũng không có biện pháp gì khác Lạc tỷ cũng chỉ có thể bóp mũi nhịn, cô ấy mang theo nghệ sĩ, trừ bỏ thuận theo ra còn có thể làm sao bây giờ?
Vì thế, dọc theo đường đi cũng chỉ có thể trợn trắng mắt mà nhìn đôi tiểu tình lữ trước mặt này một lúc thì kéo kéo tay nhỏ, một lúc lại ánh mắt nhìn nhau, đầu của cô ấy thậm chí có thể nghe thấy tư tư vang lên.
Trong lúc nhất thời, cô ấy thật sự có chút lo lắng ba tháng sau sẽ như thế nào, hai người có thể chia tay như lời bọn họ nói hay không.
Tâm mệt…
Cảm giác chính mình lại già đi hai tuổi rồi.
Mà chờ bọn họ một nửa đường thì nhận được một thông báo nói phải đến công ty lấy một chút đồ vật, mới có thể chạy đến hiện trường quay chụp, mà ở thang máy của công ty đụng phải Thái Tử gia Tiêu Văn Hạo đang mang theo tân tiểu hoa Chung Tiêu Văn, Lạc tỷ liền càng cảm thấy cả người quá mệt, không muốn sống nữa.
Đặc biệt là anh ta dường như còn nhận ra được đứng ở bên cạnh Ninh Tiêu chính là bạn trai cũ Diệp Đình, thậm chí còn miễn cưỡng cười vui mà mở miệng chào hỏi.
“Diệp…… Diệp Đình cậu như thế nào lại ở chỗ này? Đưa…… Đưa Ninh Tiêu tới công ty sao? Cậu mới ra, chiếu theo đạo lý hẳn là tôi phải mời cậu một bữa cơm đón gió tẩy trần, không biết hôm nay cậu có rảnh hay không? A tôi quên mất, cậu mới ra tù, chắc là còn không có chỗ để ở đi, đã tìm được việc chưa? Không bằng tôi trực tiếp gọi người ở Hoa Ngu sắp xếp cho cậu một công việc, làm công nhân khả năng ngay từ đầu tiền lương sẽ có chút thấp, nhưng phúc lợi cũng không tệ lắm, cậu có thể suy xét một chút.”
Lạc tỷ cơ hồ lập tức nghe ra bên trong tràn đầy mùi thuốc súng.
Lại không nghĩ một bên Diệp Đình còn chưa nói lời nào, Ninh Tiêu liền trước một bước đã mở miệng, “Không cần, chỗ ở của anh ấy tôi đã sắp xếp tốt, hơn nữa công việc cũng đã sắp xếp ổn thỏa, anh ấy hiện tại là trợ lý của tôi.”
Lời này vừa ra, cơ hồ mọi người đều trong thang máy nháy mắt nhìn thấy sắc mặt Tiêu Văn Hạo đen xuống.
Đen đến mức Lạc tỷ chỉ nghĩ kéo góc áo Ninh Tiêu để cô nhanh chóng đừng nói nữa.
Nhưng cố tình đúng lúc này, bọn họ muốn đi xuống tầng một tới rồi, bọn họ chỉ có thể cùng Tiêu Văn Hạo tạm biệt, liền đi ra ngoài.
Mà chờ cửa thang máy đóng lại, ý cười miễn cưỡng trên mặt Tiêu Văn Hạo trong nháy mắt tức khắc liền thu liễm lại, ban đầu Chung Tiêu Văn ở trong góc còn thử tính toán lôi kéo góc áo anh ta, không nghĩ đến cô ấy vừa mới đụng tới góc áo, người đàn ông này liền đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới như là đánh giá món hàng hóa nào đó, nhìn cô ta một lúc lâu sau, mới bỗng dưng từ trong túi móc ra di động.
“Tuấn Hoa sao? Ừ, là tôi, tôi muốn anh lập tức sắp xếp cho tôi quay chụp nội dung tạp chí《E》,đúng, phải quay chụp trong hôm nay, cho ai, không cần phải xen vào việc tôi cho ai, anh chỉ cần sắp xếp tốt cho tôi, sắp xếp người tốt rồi tìm lấy cái cớ đem cô ấy tới, cho anh năm phút, tôi chỉ cần xem kết quả mà tôi muốn.”
Nói xong, Tiêu Văn Hạo liền lập tức cúp điện thoại, căn bản là không liếc mắt nhìn Chung Tiêu Văn phía sau một cái, trực tiếp đã mở miệng, “Cho em mười phút chuẩn bị, gọi cho người đại diện Imie, một lúc nữa tôi dẫn em đi chụp trang bìa cho tạp chí E.”
“Nhưng mà……” Cô ấy hôm nay đã có lịch trình quay chụp một quảng cáo đồ uống rồi.
Câu nói kế tiếp Chung Tiêu Văn còn chưa nói ra, Tiêu Văn Hạo liền lạnh lùng mà hướng cô ấy nhìn lại “Tôi không muốn nghe cái gì cả, tôi chỉ hy vọng có thể nhìn thấy em gật đầu, được không?”
Tiêu Văn Hạo cứ như vậy không thèm để ý nhìn cô ta, Chung Tiêu Văn ngẩn ra hồi lâu rốt cuộc mới gian nan mà gật đầu, sau đó liền gục đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất của thang máy.
Nhưng lúc này Tiêu Văn Hạo đã hoàn toàn không có chú ý đến cô ấy.
Cơ hồ chờ điện thoại bên kia sắp xếp ổn thỏa, anh ta liền không chút do dự mang theo Chung Tiêu Văn đi đến hiện trường quay chụp tạp chí.
Nội dung trang và trang bìa tuy rằng là tách ra ở hai cái studio quay chụp, nhưng lại là ở cùng một tầng.
Lúc trước ở bãi đỗ xe ngầm kia trong lúc nhất thời anh ta không có kịp phản ứng lại, hiện tại anh ta quyết không cho phép Diệp Đình lại cùng Ninh Tiêu ở chung một phòng.
Anh thì tính là cái gì?
Cho rằng anh ta trước kia gọi anh là Đình thiếu thì anh cả đời là Đình thiếu sao? Xì, bất quá chỉ là tên thọt vừa mới ra tù thôi, anh cùng Ninh Tiêu tuyệt không xứng đôi!
Nghĩ đến đây, Tiêu Văn Hạo trực tiếp liền mở miệng để tài xế đem xe lái nhanh một chút, mà lúc này ngồi ở bên cạnh anh ta Chung Tiêu Văn quay đầu sang nhìn lại, ngay sau đó liền dùng sức cắn cắn môi.
Còn không phải là ỷ vào tôi thích anh sao? Anh rốt cuộc còn phải cho tôi bao nhiêu khuất nhục nữa đây?
Nghĩ như vậy, hốc mắt cô ấy thực mau liền đỏ một mảnh.
——
Chờ Tiêu Văn Hạo bọn họ hai người đuổi tới dưới lầu cao ốc quay chụp tạp chí, trên lầu Ninh Tiêu ở phòng thay quần áo đã thay xong đồ, đẩy ra cửa phòng đi ra ngoài.
Bởi vì chụp cho mặt trang bìa lần này sẽ hơi chút có chút đột phá, cho nên Ninh Tiêu ăn mặc cũng là phá lệ gợi cảm lớn mật.
Mái tóc xõa tung hơi hơi quăn tùy ý như mới ngủ dậy, không có đeo bất cứ trang sức gì, thậm chí trên mặt trang điểm cũng là kiểu tươi mát, trên người mặc một cái sơ mi trắng của nam, rộng thùng thình, trực tiếp là có thể lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bởi vì hơi dài, cho nên không sai biệt lắm tới một nửa đùi của cô, nhưng mặc dù như vậy, đôi chân vừa thẳng vừa dài kia của cô vẫn lộ ra bên ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt Diệp Đình liền híp lại.
Quần áo như vậy, có lẽ có thể đợi sau khi về nhà, tìm một cơ hội để cô mặc, đến lúc đó……
Cũng không biết Diệp Đình thấy cô như vậy, tự động liền bắt đầu bổ não ra đủ loại tư thế, ở bên này Ninh Tiêu bị nhiếp ảnh gia yêu cầu liền làm ra đủ loại động tác.
Nằm ở trên giường bộ dáng buồn ngủ, rời giường sau đó soi gương đánh răng, bộ dáng bưng đĩa bánh kem, bộ dáng dùng muỗng nhỏ múc một miếng bỏ vào trong miệng …… Từ từ.
Toàn bộ quá trình, Diệp Đình đều đứng ở một bên nghiêm trang mà nhìn, trên mặt không có chút nào biến hóa, thẳng đến khi Ninh Tiêu chụp xong bộ sơ mi trắng này đi vào phòng thay quần áo đổi một bộ, anh khắp nơi đánh giá chung quanh, mọi người đều đang nghiêm túc làm việc, hạ tầm mắt, liền chậm rãi đi ra, lập tức hướng phòng thay quần áo đi đến.
Mà đúng lúc này, Tiêu Văn Hạo đem Chung Tiêu Văn rốt cuộc cũng đã dàn xếp tốt bước nhanh về phía này, bởi vì là Thái Tử gia của Hoa Ngu, ở Weibo lại bởi vì nhan sắc giá trị cao được mọi người gọi là ông xã quốc dân, ở đây rất nhiều nhân viên công tác lập tức nhận ra anh ta, một đám người đều tiến lên tiếp đón.
Ứng phó xong những người này, lại từ trong miệng bọn họ hỏi được vị trí phòng thay quần áo của Ninh Tiêu, Tiêu Văn Hạo không chút do dự liền hướng phòng thay quần áo của cô đi đến.
Cùng lúc đó, Ninh Tiêu mới vừa đem Diệp Đình kéo vào phòng thay quần áo, ngay cả quần áo cũng chưa có kịp thay, liền bị anh ôm lấy đè ở phía sau ván cửa hôn xuống.
“Diệp…… A.”
Ninh Tiêu đẩy đẩy ngực anh, lại không nghĩ lập tức đã bị anh nhẹ nhàng cầm lấy tay, sau đó liền đặt ở trên ngực anh.
Mới hôn không được hai cái, hai người chợt liền nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa.
Vừa nghe thấy âm thanh này, đôi mắt hai người lập tức mở to ra.
---Anh xem anh đi, sao lại đi vào đây? Nếu như bị Lạc tỷ biết, hừ hừ……
Hai người môi còn dán ở bên nhau, ánh mắt Ninh Tiêu cứ như vậy thở hồng hộc tỏ vẻ nói.
---Được được được, đều là anh sai, nhưng em cũng có sai.
---Em có cái gì sai?
---Quá đẹp, làm anh nhất thời không nhịn xuống được.
Nhìn một chút đã hiểu ý tứ trong ánh mắt của anh, Ninh Tiêu há miệng ở trên môi Diệp Đình cắn một cái, nhưng anh dường như không cảm giác được đau đớn này, mày cũng chưa nhăn một chút, chuyện này khiến cho Ninh Tiêu có chút không thể nhẫn tâm cắn.
Mà đúng lúc này, người gõ cửa bên ngoài có thể là thấy Ninh Tiêu không đáp mình, lại gõ cửa lần nữa, ngay sau đó liền mở miệng, “Ninh Tiêu, anh biết em ở bên trong, đem cửa mở ra một chút được chứ? Anh có lời muốn nói với em……”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Ninh Tiêu đang dán lưng vào phía sau cánh cửa, trong nháy mắt liền mở to hai mắt nhìn.
From app truyện TYT
Tiêu Văn Hạo.
Anh ta như thế nào ở chỗ này?
Mà đồng dạng nghe được giọng nói này, trong mắt Diệp Đình nhanh chóng hiện lên một tia sáng, theo sau duỗi tay hơi hơi nâng cằm Ninh Tiêu lên, bắt đầu tinh tế mà hôn lên môi.
Không phải, có người, bên ngoài có người……
Ninh Tiêu thoáng có chút giãy giụa, chưa từng nghĩ Diệp Đình lại căn bản là không có ý tứ ngừng lại, trực tiếp đem tay Ninh Tiêu đang giãy giụa ấn ở phía sau ván cửa, còn trừng phạt mà ở môi dưới khẽ cắn một cái.
Cắn một cái khiến Ninh Tiêu trợn tròn mắt, ngay sau đó cũng không cam lòng yếu thế mà cắn lại anh.
Bị cắn Diệp Đình không những không có tức giận, trong mắt còn hiện lên một mạt nhàn nhạt ý cười, lại ở trên môi cô nhẹ hôn, như đang xin lỗi.
Thấy thế, Ninh Tiêu trong mắt cũng hiện lên một tia ý cười.
Trong phòng hai người nhão nhão dính dính, bên ngoài phòng Tiêu Văn Hạo bị Diệp Đình kíƈɦ ŧɦíƈɦ đã hạ quyết tâm đến thấy Ninh Tiêu không mở cửa cũng không tức giận, mà là nhẹ nhàng thở dài sau đó mở miệng, “…… Em, Em không mở cửa cũng được, anh muốn cùng em nói vài lời em có thể nghe được thì tốt rồi……”
“Ninh Tiêu, anh muốn nói với em, kỳ thật, từ lần đại hội thể thao hồi sơ trung đó, anh bị trêu cợt báo thi chạy 1500 mét, sau khi chạy xong, cũng không có ai quan tâm đến anh, chỉ có em mỉm cười đưa cho anh một chai nước, bắt đầu từ khi đó anh cũng đã thích em, thật sự.
Chẳng qua khi đó anh quá béo cũng quá tự ti, cho nên anh vẫn luôn không có nói cho em biết, sau đó em cùng Diệp Đình ở bên nhau, anh lại càng không dám nói.
Sau lại, Diệp Đình đi tù, chúng ta lại lần nữa gặp lại, em muốn anh hỗ trợ giới thiệu em tiến giới giải trí, chúng ta mới lại có cơ hội gặp nhau, nhưng mấy năm trước, bởi vì sự nghiệp của em đang ở giai đoạn phát triển, thật sự bận quá, cho nên anh vẫn luôn không dám quấy rầy em, cũng vì vậy vẫn luôn bỏ lỡ cơ hội muốn nói với em.”
“Vốn dĩ, cái đêm em lấy được giải Kim Tuệ thị hậu kia, anh đã chuẩn bị một xe hoa hồng, đều đã chuẩn bị tốt muốn cùng em thổ lộ, nhưng trước một ngày…… Diệp Đình được thả ra…… Thậm chí còn…… Hiện tại cậu ấy thế nhưng lại làm trợ lý của em, anh thật sự cảm thấy anh không thể lại nhịn xuống nữa.
Ninh Tiêu, anh thích em, thật sự thực thích, thích đã suốt mười hai năm.”
“Nếu em đối với anh có hơi chút động tâm, có thể hay không cho anh một cơ hội, lấy chuyện kết hôn làm tiền đề cùng em ở bên nhau.”
Giọng nói của Tiêu Văn Hạo phá lệ thành khẩn, thành khẩn đến mức Diệp Đình há mồm ở trên môi cô nặng nề mà cắn một chút.
“A……”
Ninh Tiêu đau đến nháy mắt kêu rên.
“A…… Ai là có ý tứ gì?”
Đôi mắt Tiêu Văn Hạo liền sáng lên một chút, “Ai nghĩa là em gật đầu đáp ứng anh sao? Có phải hay không, Ninh Tiêu? Em có phải hay không đáp ứng anh……”
Câu nói kế tiếp Tiêu Văn Hạo thậm chí đều còn chưa nói xong, cửa phòng thay quần áo trước mặt trực tiếp bị người từ bên trong kéo mở ra, anh ta lập tức vui vẻ mà nhìn qua, thậm chí tay đều đã chuẩn bị tốt muốn ôm lấy Ninh Tiêu từ bên trong đi ra.
Giây tiếp theo, biểu tình vui sướng nháy mắt liền cứng lại ở trên mặt anh ta.
Chỉ thấy Diệp Đình một thân trang phục nhàn hạ ôm cánh tay dựa nghiêng người trên khung cửa, câu môi cười nói, “Cô ấy chính là đã có bạn trai là tôi, hơn nữa hiện tại cũng không suy xét đến chuyện muốn nɠɵạı ŧìиɦ.”
Nói xong, anh liền quay đầu nhìn Ninh Tiêu đứng ở phía sau cách đó không xa đã mặc xong chiếc áo khoác màu nâu nhạt, ôn nhu hỏi, “Đúng không?”
Vừa nghe anh nói như vậy, Ninh Tiêu trực tiếp mịt mờ mà nhìn anh, mắt trợn trắng.
Anh rốt cuộc là nữ phụ ác độc từ đâu tới?
Bọn họ hai người liếc mắt nhìn nhau đầy ý cười, Tiêu Văn Hạo đứng bên ngoài lại một phen siết chặt nắm tay của mình, nan kham, khuất nhục, cảm thấy xấu hổ đủ các loại cảm xúc nháy mắt nảy lên trong lòng, mà loại cảm giác khuất nhục này ngay lúc anh ta nhìn thấy Ninh Tiêu mặc áo khoác đi tới cửa trên đôi môi hơi hơi có chút sưng đỏ, càng lên tới đỉnh điểm.
Anh ta nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nỗ lực không cho tầm mắt mình chuyển tới nhìn bên người Ninh Tiêu, mà là gắt gao nhìn chằm chằm người đứng ở trước mặt anh ta là Diệp Đình, chợt, trên mặt lộ ra mạt đạm ý cười.
“Đình thiếu, cậu ra tù lâu như vậy, đến bây giờ tôi còn không có cùng cậu tán gẫu một chút đâu, vừa lúc hiện tại Ninh Tiêu còn cần quay chụp tạp chí của cô ấy, không bằng chúng ta liền dứt khoát đi quán cà phê dưới lầu nói chút chuyện, thế nào? Chúng ta cũng coi như là nhiều năm không gặp, từ sau khi nhà cậu phá sản, tôi cũng thật lâu không ở trong các loại yến hội gặp được cậu, càng đừng nói sau đó cậu lại đi tù, liền càng khó gặp được.
Hẳn là có rất nhiều lời muốn nói không phải sao?” Tiêu Văn Hạo gằn từng chữ một mà nói như vậy.
Nghe đến đó, Diệp Đình cụp mặt, theo sau là tiếng cười khẽ, quay đầu vỗ về Ninh Tiêu, ở trên trán của cô hôn một cái, “Anh xuống lầu một chút, một lúc nữa có chuyện gì thì gọi điện thoại tìm anh biết không?”
“Được.”
Cũng không biết đối phương có ý nghĩ xấu gì không, Ninh Tiêu trừ bỏ gật đầu cũng không có cách nào khác.
Đành như vậy nhìn bọn họ hai người một trước một sau mà đi vào thang máy rồi đi xuống.
Vì thế hai người liền ở quán cà phê phía dưới cao ốc mặt đối mặt mà ngồi, cũng không biết ngồi bao lâu hai người trước sau đều không có nói chuyện, cuối cùng vẫn là Tiêu Văn Hạo không nhịn được mà nhìn thẳng Diệp Đình.
“Không biết cậu muốn yêu cầu điều kiện gì mới nguyện ý chia tay Ninh Tiêu?”
Anh ta nhếch mắt liền hỏi như vậy nói.
Nghe được lời như vậy, Diệp Đình nhướng mày.
Thấy anh như vậy, đôi tay của Tiêu Văn Hạo đan nhau, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế phía sau, “Có lẽ tôi nên hỏi như này, rốt cuộc cậu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Ninh Tiêu?”
“Văn Hạo, cậu xác thật trưởng thành rất nhiều?”
“Không phải tôi trưởng thành, mà là cậu không hề tiến bộ.
Nếu là đổi thành mười năm trước, Ninh Tiêu cùng cậu ở bên nhau tôi đành chịu, rốt cuộc lúc ấy Đình thiếu khí phách hăng hái, ai không hâm mộ ghen ghét? Nhưng cậu nhìn xem hiện tại như nào, không có tiền không nói, còn ngồi tù suốt 5 năm, chân cũng bị thọt, nhưng Ninh Tiêu thì sao? Là một tiểu hoa đán, chỉ sợ tiền mua mỹ phẩm dưỡng da cậu kiếm một tháng cũng không đủ đi? Chắc không phải là hai người đi ra ngoài ăn cơm đều là tiền của Ninh Tiêu chứ? Hẳn là sẽ không, tôi thấy thế nào Đình thiếu cũng không giống như người sẽ ăn cơm mềm……”
“Cho nên, cậu dựa vào cái gì cho rằng mình sẽ mang đến hạnh phúc cho Ninh Tiêu, chỉ bằng hồi ức trong quá khứ sao? Có tình là không thể uống nước liền no, hiện tại Ninh Tiêu mềm lòng, là do cậu vì cô ấy đã từng trả giá, bởi vì quá khứ tốt đẹp của hai người nên mới nguyện ý cùng cậu ở bên nhau, có thể sau này, chờ các người đem tình cảm tiêu hao sạch sẽ, cô ấy sẽ phát hiện cậu cũng không thể mang đến bất cứ trợ giúp gì cho sự nghiệp cô ấy, thậm chí còn chỉ có thể kéo chân sau cô ấy, hại cô ấy bị người ta cười nhạo, đến lúc đó nháo lên thì thật sự liền một chút tốt đẹp đều không còn, cậu cam tâm sao?”
Nghe vậy, Diệp Đình cười cười trực tiếp liền vỗ vỗ tay, “Như vậy nếu tôi không thể mang đến hạnh phúc cho Ninh Tiêu, ai có thể? Cái loại ở bên yêu đương với cô gái có tám phần tương tự giống cô ấy như cậu sao? Loại chuyện thế thân này chơi vui không? Còn chơi đến trắng trợn táo bạo như vậy? Ninh Tiêu chẳng lẽ là mù mới nhìn không ra cậu cùng cái cô họ Chung kia ái muội, hả?”
“Tôi cùng Tiêu Tiêu trong sạch!”
“Anh gọi cô ta là Tiêu Tiêu?”
Diệp Đình cứ việc trên mặt còn mang theo cười, nhưng ánh mắt lại trong nháy mắt liền lạnh xuống dưới.
“Không, không phải…… Tôi……”
“Vừa mới buột miệng thốt ra hai chữ Tiêu Tiêu không phải là cậu à? Tiêu Văn Hạo, tôi đột nhiên phát hiện ra loại người như cậu thật đúng là có một chút ghê tởm? Ngoài miệng nói yêu Ninh Tiêu yêu suốt mười hai năm, trên thực tế, trong mười hai năm này, tôi thấy cậu như thế nào vẫn cùng người khác yêu đương được vậy?”
“Cậu……”
Tiêu Văn Hạo có chút chột dạ, anh ta xác thật lúc trước có tìm vài cô bạn gái, thậm chí còn nhiều thời điểm hoang đường, một tháng có thể thay ba bạn gái một lúc.
Nhưng anh ta đối với bọn họ đều không phải nghiêm túc, trong lòng anh ta, từ trước nay đều chỉ thích Ninh Tiêu, muốn cưới về nhà cũng chỉ có Ninh Tiêu!
Mà thấy rõ đáy mắt Tiêu Văn Hạo chợt lóe mà qua chột dạ, Diệp Đình lập tức liền đứng lên, “Rời khỏi Ninh Tiêu là không có khả năng, đời này cậu cũng đừng suy nghĩ, có bản lĩnh thì cậu chính mình tới đoạt đi.”
Nói xong, anh xoay người mà đi.
Thấy Diệp Đình phải đi, cũng không có đạt được mục đích của mình còn bị nhục nhã một phen nên Tiêu Văn Hạo lập tức không hề nghĩ ngợi mà đứng dậy đuổi theo anh, thấy Diệp Đình vào thang máy, anh ta quay đầu chạy sang một bên thang lầu, thở hổn hển mà đem anh ngăn lại, duỗi tay liền kéo lại vạt áo anh.
“Diệp…… Diệp Đình, cậu thật sự không muốn rời khỏi Ninh Tiêu?”
Mặt anh ta lộ vẻ uy hiếp mà thấp giọng nói.
Mà đúng lúc này, bởi vì Diệp Đình vừa ra khỏi thang máy đã vô tình đứng đối diện ở hành lang.
Chỉ liếc mắt một cái anh liền thấy được phía sau Tiêu Văn Hạo chính là Ninh Tiêu, Lạc tỷ và nhóm nhân viên công tác đang đi tới chỗ bọn họ.
Vừa thấy bọn họ đến, Diệp Đình liền không dấu vết mà nhướng mày, tiến lên hai bước tiến đến bên tai Tiêu Văn Hạo thấp giọng nói, “Không rời đi, loại người như cậu giống như rác rưởi dưới cống thoát đừng có mà nghĩ muốn Ninh Tiêu, tôi nếu không xứng với cô ấy, cậu lại càng không xứng.
Như thế nào, không phục a? Không phục muốn đánh tôi a, ngu ngốc!”
“Cậu……”
Nháy mắt bị chọc giận Tiêu Văn Hạo lập tức không hề nghĩ ngợi mà đánh mấy quyền liên tiếp lên mặt Diệp Đình.
Sớm đã là cao thủ đánh nhau, Diệp Đình hơi nghiêng nghiêng đầu liền tránh được tương đối lực đánh của anh ta, nhưng làn da của anh từ trước đến nay dễ dàng để lại dấu vết bị thương, mặc dù đã tránh tám phần lực, nhưng đôi mắt anh vẫn bị đỏ, nhưng nhanh đỏ, càng nhanh khỏi.
Mà ở nắm đấm tiếp theo của đối phương, Diệp Đình tức khắc liền lộ ra một ý cười, sau đó cả người té ngã trên mặt đất.
“Anh làm gì vậy hả!”
Dường như đồng thời, âm thanh ngăn cản của Ninh Tiêu liền vang lên.
“Ninh Tiêu!”
“Ninh Tiêu……”
Hai người trước sau như một hô một tiếng.
Ngay sau đó Diệp Đình nghiêng nghiêng đầu, làm như cũng không muốn đối phương thấy rõ vết thương trên mặt mình, trước Tiêu Văn Hạo một bước mà đã mở miệng, “Ninh Tiêu, là anh không cẩn thận té ngã, cùng Văn Hạo không có quan hệ, cậu ấy vừa mới chỉ là nghĩ muốn duỗi tay kéo anh đứng dậy thôi, thật sự……”
Vẻ mặt người đàn ông biểu tình vô tội đến lợi hại.
Ninh Tiêu: “……”
Có quỷ mới tin anh!
Đúng là đồ hư đốn, hư thật sự!
Còn có, rốt cuộc là ai đem cho anh cái kịch bản nữ phụ ác độc bạch liên hoa cầm trong tay hả?
Rốt cuộc có cần phải diễn hay như vậy không???.