Các Độc Giả Ơi, Tác Giả Bị Ăn Tươi Rồi

Chương 29

Sau khi dàn xếp tốt cho hai anh em nhà họ Bạch xong, Lê Hiên Vũ lái xe mang Giang Dương tới căn nhà anh mới mua.

Giang Dương trái lại đi sát theo phía sau Lê Hiên Vũ, tối nay náo loạn cười to một hồi, sau lại bị Lê Hiên Vũ lấy việc này ra trêu đùa, da mặt có dày đến đâu cũng chịu không nổi, vì thế hắn vẫn cứ mang bộ dáng uể oải suốt.

Lê Hiên Vũ lấy chìa khóa ra mở cửa, Giang Dương lại một phen kéo cổ tay anh, anh không thể không xoay người nhìn Giang Dương.

“Làm sao vậy?”

Lực nắm cổ tay khá lớn, khiến Lê Hiên Vũ có hơi đau, nhưng anh cũng không nói gì, anh biết Giang Dương đang hạ quyết tâm, lấy dũng khí, Giang Dương có chuyện muốn nói với anh.

“Ừm, Tiểu Vũ.” Giang Dương đã mở lời, vẫn cúi đầu, hỏi anh, “Cậu có thể đừng đi coi mắt, đừng đi kết hôn hay không?”

Đáy lòng anh khẽ động, anh nuốt nước miếng, hơi khẩn trương hỏi ngược lại: “Vì sao?”

Chỉ cần cậu cho tới đáp án, chỉ cần là đáp án kia, tớ cái gì cũng có thể làm cho cậu.

Giang Dương im lặng.

Ở trên hành lang nho nhỏ này, đèn đã tắt từ lâu, màn đen vô tận bao lấy bọn họ, ngay cả thời gian tựa hồ cũng dừng lại, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt là rõ ràng.

“Tớ…” Giang Dương lại mở miệng, giọng nói có chút chan chát, hắn nói, “Không có cậu tớ sống không nổi…”

Tâm Lê Hiên Vũ thoáng trầm xuống, con ngươi vốn chờ mong cũng tối đi.

Đáp án này, anh đã nghe qua rất nhiều lần, đây không phải đáp án anh mong chờ, đáp án anh muốn không chỉ là sự ỷ lại của Giang Dương.

Thế nhưng lời kế tiếp Giang Dương nói khiến anh kinh ngạc.

“…Vì sao không kết hôn với tớ chứ?”

Lê Hiên Vũ mạnh tránh tay Giang Dương ra, một tay nắm vai hắn, tay kia nâng đầu hắn lên, để hắn đối mặt với anh, tuy rằng không có đèn, nhưng ánh đèn đường từ cửa sổ chiếu vào lại có thể khiến bọn họ trông thấy nét mặt đôi bên.

“Giang Dương.” Lê Hiên Vũ thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo tia run rẩy khó phát hiện, “Cậu muốn kết hôn với tớ?”

“Giang Dương gật đầu, nói: “Muốn.”

“Vì sao?”

Giang Dương lại rất kỳ quái nhìn anh, tựa hồ nghĩ đáp án là đương nhiên, anh cũng biết cả mà.

“Cậu luôn luôn hỏi tớ vì sao. Vì sao, vì sao, vì sao… bởi vì tớ thích cậu.”

○○○

Bình Luận (0)
Comment