Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Ngoài cửa dù yên tĩnh không tiếng động nhưng có cả đống người. Ngoài Kỳ Đế lạnh mặt đứng đó thì còn Hoàng Hậu đang nôn nóng vạn phần. Hoàng Hậu nghe động tĩnh tiếng Vĩnh Liên điên cuồng truyền ra, nàng muốn vọt vào nhưng lại bị Kỳ Đế phái người ngăn lại.
"Bệ hạ, vì sao lại ngăn thần thiếp? Vĩnh Liên đã điên rồi, nếu thật sự làm Tư lão phu nhân và Tư thiếu phu nhân bị thương, thì hoàng gia nên nói thế nào với Tư gia?"
"Vĩnh Liên không thể tổn thương đến các nàng."
"Thần thiếp biết, người hầu hạ Vĩnh Liên đều là người của ngài. Nhưng ngài không biết là cốt nhục chia lìa có bao nhiêu lợi hại, vạn nhất dính lên một giọt, liền sẽ gây thành bi kịch."
Kỳ Đế mặt không biểu tình liếc nhìn hoàng hậu một cái:
"Nếu đã biết kẻ hầu hạ Vĩnh Liên đều là người của trẫm thì hoàng hậu cũng nên minh bạch, thứ Vĩnh Liên có trong tay sao có thể sẽ là cốt nhục chia lìa."
Vĩnh An vội đỡ Hoàng Hậu:
"Mẫu hậu ngài gấp đến độ rối loạn luôn rồi, nào có thể không tin phụ hoàng? Phụ hoàng để Vĩnh Liên xằng bậy tất là vạn phần nắm chắc, Tư lão phu nhân cùng tư Thiếu phu nhân đều sẽ không có việc gì."
Hoàng Hậu hoãn giọng:
"Bệ hạ thứ tội, mới vừa rồi thần thiếp thất thố."
Kỳ Đế không nói gì, mặt hướng về cánh cửa đóng chặt.
Bên trong cánh cửa, Vĩnh Liên từng bước bức tiến. Trĩ Nương thấy nàng ta một khi động thủ, thuốc độc bắn bốn phía, tất cả mọi người sẽ trốn không thoát.
Tư lão phu nhân muốn để Trĩ Nương phía sau, Trĩ Nương lắc đầu:
"Tổ mẫu, vô dụng thôi, mục tiêu của nàng là cháu, nàng ta sẽ không bỏ qua."
Vĩnh Liên cười điên cuồng:
"Ngươi minh bạch thì thật tốt. Không sai, bổn cung muốn ngươi chết, sao có thể để ngươi tránh thoát? Hôm nay ở chỗ này, ai cũng không tránh được ngươi, nếu thông minh ngươi nên chạy lên nhận lấy cái chết!"
Thân thể Trĩ Nương chậm rãi cong xuống, nàng mới sinh không đến mười ngày, thân mình còn hư nhược. May mà thời gian mang thai dưỡng thân khá tốt, sinh xong cũng không sai biệt lắm nên thân thể còn chịu đựng được. Nàng nhanh chóng cuối đầu, lấy từ giày hoa thanh chủy thủ gắt gao nắm trong tay.
Vĩnh Liên sửng sốt, cười trào phúng:
"Tiện nhân ngươi quả nhiên nhiều tâm nhãn, Tư lão phu nhân thấy nàng ta là dạng nữ tử gì? Một nữ nhân tâm cơ thâm trầm như thế Tư gia còn muốn trữ sao?"
"Tâm kế nhiều thì sợ cái gì, chỉ cần thân chính không nổi oán tâm, nhiều tâm nhãn cũng không sao." Tư lão phu nhân kiên định nói.
Trĩ Nương một tay nắm chủy thủ, một tay che chở Tư lão phu nhân.
Chỉ cần Vĩnh Liên dám đem nước thuốc phóng ra, nàng liền cùng đối phương đồng quy vu tận.
Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Vĩnh Liên đã đến rất gần, các cung nhân vọt ra sau Trĩ Nương làm bộ làm tịch bắt người nhưng lại như trước không bắt lấy họ.
Trĩ Nương nhìn chằm chằm lọ thuốc trong tay Vĩnh Liên, Vĩnh Liên cười, giơ tay, đột nhiên tay rũ xuống, nàng ta ôm cánh tay kêu thảm thiết.
Một mũi tên thình lình bắn trên tay Vĩnh Liên, thuốc đổ lên người nàng ta.
Cửa bị phá, Trĩ Nương ngẩng đầu nhìn thì thấy Hoàng Hậu vội vã tới. Trên tường có hai ngự vệ quân tay nắm cung tiễn. Cạnh Hoàng Hậu là Vĩnh An công chúa. Phía sau là Kỳ Đế!
Vĩnh Liên bất chấp tay đau, liều mạng xông tới, nhào về phía Trĩ Nương. Các cung nhân tay mắt lanh lẹ, đem nàng ta chế trụ, nàng ta điên cuồng hô to:
"Phụ hoàng, Triệu Trĩ Nương là tiện nhân muốn hại nhi thần, ngài mau ban chết cho nàng ta đi!"
Kỳ Đế nhìn con gái ánh mắt đau thương kịch liệt. Nàng ta còn không biết chỉ không ngừng kêu gào, muốn Kỳ Đế ban chết cho Trĩ Nương. Trĩ Nương lấy chủy thủ cất.
Hoàng Hậu thấy Trĩ Nương không có việc gì, tâm buông nhỏ giọng tạ lỗi với Tư lão phu nhân:
"Lão phu nhân bị kinh sợ rồi, Vĩnh Liên điên cuồng là bổn cung sơ suất, các ngươi chịu tội."
"Hoàng Hậu nương nương nói quá lời, thần phụ và cháu dâu không có việc gì, nhưng Vĩnh Liên công chúa thoạt nhìn điên không nhẹ đâu."
"Xác thật như thế, bổn cung sẽ sai người nhìn nó."
Vĩnh An cười với Trĩ Nương, hai người gật đầu.
Vĩnh Liên nhìn Vĩnh An, trong mắt nàng ta sự điên cuồng càng vượng:
" Sao ngươi lại không có chuyện? Đồ vật đó ngươi cũng chạm qua, ngươi không phải sẽ giống ta, chịu đau đớn do cốt nhục chia lìa sao, vì cái gì mà ngươi không có việc gì?" Câu cuối cùng rống ra với bao phẫn nộ và không cam lòng.
Kỳ Đế nhắm mắt, tim đau nhói. Cái gì mà tỷ muội thân cận, huynh hữu đệ cung, quả nhiên đó chỉ là ước nguyện!
Vĩnh Liên công chúa còn kêu gào, các cung nhân gắt gao giữ lấy nàng ta. Kỳ Đế xoay người nhìn Trĩ Nương, làm như lơ đãng quét mắt vào giày nàng, nhưng cái gì cũng không nói.
Trĩ Nương và Tư lão phu nhân vội vàng hành lễ.
"Các ngươi hãy bình thân, Tư thiếu phu nhân thân mình còn chưa ổn, trẫm phái người đưa các ngươi ra cung."
Tổ tôn hai vội tạ ơn, thái giám đưa họ ra cung.
Vĩnh Liên đột nhiên kêu to:
"Triệu Trĩ Nương, ngươi không thể đi. Đều là ngươi làm hại bổn cung, bổn cung muốn ngươi chôn cùng!"
Nàng ta nhìn cây trâm trên đất, thoát khỏi tay các cung nhân, nhanh nhảu nhặt cây trâm, hướng Trĩ Nương đâm tới.
Trĩ Nương nghe tiếng la vội quay đầu lại, nhìn thấy Vĩnh Liên công chúa nắm cây trâm, bộ mặt thì dữ tợn đánh tới mình. Nàng ta còn chưa kịp tới gần các ngự vệ quân đã ngăn lại được. Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Trên tay nàng ta cầm cây trâm không ngừng vung đến ngự vệ quân, trong miệng thì kêu gào muốn giết Trĩ Nương. Búi tóc tung trên mặt, hòa cùng máu mủ, khiến người nhìn muốn nôn.
"Ngươi nháo đủ chưa?" Kỳ Đế hét lớn:
"Ngươi nói muốn gặp Tư thiếu phu nhân, trẫm đồng ý. Ngươi còn muốn thế nào?"
"Nhi thần còn muốn thế nào?" Vĩnh Liên hỏi lại, khóc lóc thảm thiết:
"Phụ hoàng... Nhi thần sẽ chết... Ngài nói nhi thần còn muốn thế nào nữa?"
"Cho nên ngươi muốn nhiều người chôn cùng ngươi!"
"Không sai... Nhi thần là công chúa, Triệu Trĩ Nương là thứ tiện nhân được nhi thần cho chôn cùng đó là nhi thần cất nhắc nàng ta. Nếu thức thời, nên tự kết thúc..."
"Câm mồm!"
Thanh âm đột nhiên im bặt, nàng ta nhìn Kỳ Đế.
Kỳ Đế nói với Tư lão phu nhân:
"Tư lão phu nhân chấn kinh, Vĩnh Liên thân trúng kỳ độc, tâm trí bất ổn, lời nàng nói các ngươi không cần để ở trong lòng."
"Bệ hạ yên tâm, thần phụ thông cảm cho công chúa."
"Nhi thần không điên... Phụ hoàng, nhi thần không cam lòng, không cam lòng nào!" Vĩnh Liên kêu to lên, căm tức nhìn Trĩ Nương:
"Tiện nhân Triệu Trĩ Nương này, dựa vào cái gì mà so với nhi thần sống tốt hơn, nàng ta dựa vào gì để có thể gả vào Tư gia, còn sinh nhi tử? Mà nhi thần... Rõ ràng là công chúa, hẳn được hưởng thụ cuộc sống tôn quý nhất, gả cho người mình muốn gả nhất, vì cái gì? Vì cái gì lại không thể như nguyện? Nhi thần có ngày hôm nay, đều là do Triệu Trĩ Nương làm hại, phụ hoàng... Ngài thương tiếc nhi thần đi! Nhi thần là công chúa, còn nàng ta bất quá là một tiện nhân, để nàng ta chôn cùng thần, đó là cất nhắc nàng ta rồi!"
"Ngươi câm mồm!" Hoàng Hậu đứng đó chỉ vào nàng ta: "Tư thiếu phu nhân là cháu bổn cung, là con dâu Tư gia cưới hỏi đàng hoàng làm Thiếu phu nhân. Ngươi một chữ mở ra đều là tiện nhân nào giống công chúa chứ? Ngươi đem bao lễ nghi giáo dưỡng quên sạch nơi nào? Nhân mạng ngươi coi như cỏ rác, coi vương pháp không ra gì, nào còn giống công chúa? Bổn cung niệm tình Hiền phi chỉ có ngươi là cốt nhục, để nàng ta tự mình giáo dưỡng ngươi, nàng ta giáo dưỡng như vậy sao? Dạy ra một công chúa không hề biết lễ nghĩa liêm sỉ?"
Vĩnh Liên cười ha ha, trả lời một cách mỉa mai:
"Ngươi đương nhiên lòng hướng về nàng ta rồi, nàng ta là cháu ngươi. Ta biết, ngươi vẫn luôn hận mẫu phi, hận mẫu phi sinh ra ta! Ngươi quý vì Hoàng Hậu nhưng lại ghen tị không thể bao dung người khác, nào xứng làm mẫu nghi thiên hạ! Là phụ hoàng bị bộ dáng ngươi mê mắt, ngươi cùng tiện nhân cháu ngươi giống nhau, đều là kẻ dùng sắc đẹp mê hoặc nam nhân, thật là tiện nữ!"
"Làm càn!" Kỳ Đế gầm lên: "Vĩnh Liên, phụ hoàng thấy ngươi thật điên rồi!"
"Nhi thần điên rồi, là bị các ngươi bức điên!" Vĩnh Liên nước mắt không ngừng rơi: "Phụ hoàng, ngài từng thích mẫu phi sao? Ngài dễ dàng ban chết cho mẫu phi... Nào có có nửa điểm tình cảm! Mà Hoàng Hậu... Nàng ta cao cao tại thượng, khống chế hậu cung, nữ nhân sinh được con cái trừ bỏ nương nhi thần, thì hậu cung nào có phi tần khác có hài tử? Phụ hoàng... Ngài chẳng lẽ còn không rõ, Hoàng Hậu chính là rắn rết... Là nàng làm hại ngài con nối dõi đơn bạc..."
"Câm miệng!"
"Phụ hoàng..."
"Đem công chúa kéo xuống, trông giữ cẩn thận."
"Phụ hoàng..." Vĩnh Liên liều mạng giãy giụa, lại không thắng nổi sức của ngự vệ quân. Nàng ta điên cuồng kêu gào, bị ngự vệ quân đưa về trong điện.
(Fren: tui thật khâm phục tác giả có thể viết ra nhân vật Vĩnh Liên này luôn á chời)
Kỳ Đế không nhìn Hoàng Hậu, cũng không xem Vĩnh An, chậm rãi đi ra ngoài. Đại thái giám tiến lên hỏi hoàng đế có muốn dùng long liễn. Kỳ Đế xua tay đi bộ về phía trước điện.
Hoàng Hậu nhìn bóng dáng hoàng đế.
Vĩnh An tiến lên, đứng cạnh Hoàng Hậu: "Mẫu hậu, chúng ta cũng trở về đi!"
"Được."
Trong phòng, Vĩnh Liên la mắng không ngừng truyền ra "Hoa bá lạp" vang lên, không biết là thứ gì bị quăng ngã. Vĩnh An quay đầu, thở dài mà lắc đầu.
Bên kia Tư lão phu nhân cùng Trĩ Nương vừa ra cung thì thấy Tư Lương Xuyên đứng ở ngoài cung, biểu tình túc mục gắt gao nhìn chằm chằm cửa cung. Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Vừa thấy thân ảnh người thân, vội vàng tiến lên đỡ.
Tư lão phu nhân cười nói:
"Xuyên ca nhi tới đón tổ mẫu, hay là tới đón nương đại ca nhi?"
Tư Lương Xuyên thấy tổ mẫu còn có tâm tình vui đùa, buông tâm. Trĩ Nương mỉm cười, hắn đỡ họ lên xe ngựa. Chính mình cưỡi ngựa đi theo sau.
Một hồi thì đến phủ, Trĩ Nương được Tư Lương Xuyên ôm xuống xe ngựa, nàng mặt thẹn thùng, nhỏ giọng nói:
"Chàng mau buông thiếp xuống, tổ mẫu còn nhìn kìa."
"Xuyên ca nhi mau ôm Trĩ Nương vào đi, nàng ở cữ không ra, giờ mau trở về dưỡng thân đi." Tư lão phu nhân thúc giục Tư Lương Xuyên.
Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Tư Lương Xuyên bước nhanh, đem Trĩ Nương ôm vào phòng, đặt trên giường đắp chăn gấm. Trĩ Nương gọi Ô Đóa, lau mình sau đó thay quần áo. Đổi y phục xong, Tư Lương Xuyên ôm đại ca nhi vào.
Nàng đã nửa ngày không gặp nhi tử, nên rất nhớ. Đại ca nhi đã tỉnh lại, miệng động động nghĩ tìm ăn. Nàng cởi vạt áo, ôm nhi tử cào trong lòng ngực, đại ca nhi ngửi được đồ ăn mùi hương, lập tức liếm mút.
Tư Lương Xuyên nhìn hai mẹ con, đôi mắt chăm chú.
Ba ngày sau, thịt trên người Vĩnh Liên công chúa bắt đầu hư thối, hoàng bảng vẫn không có người bóc. Năm ngày sau, trên đùi nàng ta rớt ra một miếng thịt, nàng ta bắt lấy khối thịt thối, không cảm giác được đau đớn.
Nàng hận! Trong lòng hy vọng phụ hoàng có thể mời thần y giải độc cho nàng. Nhưng không có, trừ mấy ngự y trong cung mỗi ngày lại đây cho nàng uống canh thuốc, rồi bôi trên người lớp thuốc mỡ dày, thì ngoài cung không có ai tiến vào.
Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Cho dù là thế, thịt trên người nàng ta vẫn nhanh chóng hư thối. Nàng ta nằm ở trên giường, đôi mắt mở lớn, chẳng lẽ nàng ta phải chết như vậy sao, nàng hận!
Trong phòng có hai cung nữ, họ đứng ở trong một góc, cả tiếng hít thở cũng nghe không thấy, giống như hoạt tử nhân.
Mỗi một ngày một ngày trôi qua, hoàng bảng vẫn không thấy có người bóc. Sắc mặt Kỳ Đế càng ngày càng khó coi, các ngự y mỗi người nơm nớp lo sợ, mỗi ngày không dám chợp mắt, không ngủ không nghỉ tìm sách thuốc chế tạo tân dược, nhưng trong sách không có nói về độc này, phối ra tân dược cũng không thể ngăn thịt công chúa hư thối. Bọn họ mỗi người đỏ mắt, tóc tai râu ria lởm chởm, y sưu thể xú cũng không dám dừng lại. Sợ thiên tử giận dữ, bọn họ sẽ đầu rơi xuống đất.
Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Từng mảng da thịt trên người bắt đầu bóc ra, vạn trùng cắn nuốt hận không thể một đao kết tánh mạng đi. Ánh mắt Vĩnh Liên càng ngày càng hôi bại, chờ khi trên mặt nàng ta rớt xuống một miếng thịt, nàng ta nhìn mình trong gương, gương mặt thịt da nát bấy, còn có một lỗ thủng đổ máu, nhìn như ác quỷ. Nàng ta sợ tới mức hét lên, té ngã lộn nhào bò đến cạnh cửa, vỗ cửa bị khóa từ bên ngoài, liều mạng gọi:
"Phụ hoàng... Ngài cứu nhi thần đi, nhi thần không muốn chết!"
Ngoài cửa, Kỳ Đế đang đứng khoanh tay, nghe thanh âm của nàng ta, thân mình đong đưa một cái. Hàn ngự y cùng thái y của Thái Y Viện quỳ gối cách đó không xa.
Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Không có người đáp lại, nàng ta tuyệt vọng ngã trên mặt đất. Thống khổ bụm mặt, trên tay đều là máu loãng và mủ nước, ở trên mặt đất quay cuồng không ngừng kêu khóc.
Không, nàng ta không nên gặp kết cục này!
Nàng không muốn khi chết chỉ còn là một khối bạch cốt, nàng không muốn thê thảm chết đi! Nàng muốn hỏi đại công tử, rốt cuộc nàng không bằng Triệu Trĩ Nương chỗ nào, ví sao đại công tử chướng mắt nàng?
"Phụ hoàng... Nhi thần muốn gặp Tư Lương Xuyên..."
Ngoài cửa thân hình Kỳ Đế lại đong đưa một chút, tựa hồ không nghe được nàng lời nói.
" Độc Công chúa trúng, chút biện pháp cũng chưa có sao?"
Các ngự y không dám trả lời, đồng thời nhìn Hàn ngự y. Hàn ngự y thở sâu, thấp giọng trả lời:
"Hồi bệ hạ, chúng vi thần bất lực."
"Bất lực?" Kỳ Đế nhẹ giọng lẩm bẩm:
" Cứ như vậy nhìn công chúa chậm rãi chết sao?"
Hàn ngự y cúi đầu, Vĩnh Liên công chúa trúng độc quá mức nham hiểm, da thịt từng khối hư thối rồi tróc ra, giống như lăng trì, thảm không nỡ nhìn, đau đớn sống không bằng chết. So với tử tội chết thống khoái hơn nhiều. Nghĩ như vậy nhưng ông ta lại không dám nói ra. Soái – Đào Quân Trang 06.01.2020
Vĩnh Liên công chúa còn gào muốn gặp Tư Lương Xuyên, Kỳ Đế xoay người lại:
"Triệu Tư đại nhân tiến cung."
Thái giám lập tức đi truyền chỉ.
Tư Lương Xuyên đang ở Hàn Lâm Viện nghe truyền triệu, hắn chỉnh lý quần áo, theo thái giám tiến cung.
Thái giám đưa hắn gặp Kỳ Đế, hắn hành lễ xong. Kỳ Đế không kêu hắn đứng dậy, trong phòng Vĩnh Liên nghe được tiếng hắn, vui sướng kêu lên:
"Phụ hoàng, là Tư đại công tử tới sao? Ngài cho hắn tiến vào, nhi thần có chuyện muốn nói."
Nàng ta từ trên mặt đất bò dậy, ngồi trước gương, trong gương chiếu ra gương mặt huyết nhục mơ hồ. Nàng ta che mắt hoảng loạn tìm khăn che mặt, mang lên.
"Trẫm triệu ngươi tới, là muốn hỏi ngươi. Công chúa đối với ngươi một lòng say mê, ngươi cũng biết chứ?" Kỳ Đế hỏi Tư Lương Xuyên.
"Vi thần không muốn biết, ở trong lòng thần, chỉ có thê tử. Nữ tử khác có tình ý không, thần không hiểu được, cũng không muốn biết."
"Hừ! Ngươi miệt thị hoàng gia thế, là không sợ trẫm luận tội ngươi!"
"Bệ hạ là minh quân, nào sẽ vô duyên vô cớ trị tội thần."
"Phụ hoàng..." Tiếng Vĩnh Liên ở trong phòng vang lên:
"Ngài mau cho Tư công tử tiến vào, hoặc là cho nhi thần ra ngoài, nhi thần có chuyện muốn hỏi hắn."
Kỳ Đế không đáp ứng nàng, lại hỏi Tư Lương Xuyên:
"Ngươi cũng biết công chúa muốn hỏi ngươi gì chứ?"
"Vi thần không biết, vi thần đã có thê thất, vì tị hiềm, không dám cùng công chúa đơn độc ở chung. Nếu như công chúa có chuyện muốn hỏi thần, thỉnh công chúa hỏi đi."
Vĩnh Liên ở trong phòng nghe hắn nói thế, giận dữ:
"Hay cho Tư Lương Xuyên, bổn cung chân tình tương đãi ngươi lại tìm mọi cách thoái thác! Bổn cung hỏi ngươi, ngươi cũng biết gương mặt thất của Triệu Trĩ Nương, nàng ta cũng không phải là một kẻ mảnh mai không nơi nương tựa, mà nữ tử đó tâm cơ sâu đậm, tiến cung lại thân mang vũ khí sắc bén, rõ ràng là thủ đoạn cực tàn nhẫn. Bổn cung chỉ nghĩ nói cho ngươi biết ngươi bị nàng lừa!"
Tư Lương Xuyên bình tĩnh:
"Hồi công chúa nói, thê tử thần tính tình kết hợp cương nhu, từ khi mới quen thần đã biết được."
"Ngươi biết!" Vĩnh Liên không thể tin được, hắn biết Triệu Trĩ Nương như thế vì sao còn cưới nàng:
"Vì cái gì, ngươi còn cưới nàng?"
Sóng lưng Tư Lương Xuyên thẳng tắp:
"Bởi vì thần thích nàng, đời này chỉ biết thích một mình nàng ấy."
Ánh mắt Kỳ Đế lộ ra bao cảm xúc nhìn hắn. Các ngự y quỳ trên mặt đất đầu cúi thấp, không người nào dám ngẩng đầu nhìn lên, trừ Tư Lương Xuyên.
"Vì sao?" Kỳ Đế hỏi.
"Hồi bệ hạ, thần cùng thê lúc mới quen, là lúc nàng đang đứng trong cảnh khốn cùng. Tuy rằng không địch lại nhưng vẫn liều chết chống đỡ, nữ tử kiên nghị như thế bình sinh lần đầu tiên thần nhìn thấy, cảm giác lúc đó sâu sắc chấn động. Tình yêu trên thế gian của nam nữ đều là một chữ duyên, đá sỏi hay trân châu là sở cảm trong lòng thôi. Trong mắt thần chỉ có thể nhìn thấy mình nàng, đời này kiếp này vĩnh viễn không rời xa."
Ngữ khí bình đạm lại tựa tự kim nhọn, nện vào lòng Vĩnh Liên, nện vào lòng Kỳ Đế.
Vĩnh Liên không thể tiếp thu, nàng cảm thấy nghe hắn nói xong, toàn thân da thịt hay xương cốt đều đau, như ngàn vạn thanh đao, từng khối cắt vào thịt nàng. Nàng ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tru tréo không thôi.
"Ngươi đi xuống đi." Kỳ Đế liếc hắn một cái, lệnh hắn lui xuống.
Tư Lương Xuyên quỳ xuống đất dập đầu, đứng dậy cáo lui.
Trong phòng Vĩnh Liên hét thảm, Kỳ Đế quay đầu:
"Đưa một chén canh Yên Vui vào đi."
Hàn thái y cúi đầu nhận lời.
Kỳ Đế nâng chân lảo đảo. Đại thái giám chạy nhanh đỡ.
Hoàng đế xua tay:
"Trẫm không có việc gì."
Đại thái giám nhìn, nhìn búi tóc có ngân quang, hóa ra lại là mấy sợi tóc bạc.
Bệ hạ già rồi!
(Fren: cái kết xứng đáng cho Vĩnh Liên)