Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 7


Trong Đông phòng các bà tử bận bịu, mới đưa lão phu nhân tắm rửa đổi mới quần áo hoàn toàn, lại đem đệm giường đổi hết, dàn xếp cho lão phu nhân xong, Vương đại phu đem theo y rương tiến vào, đêm hôm để đại phu đến xem bệnh, hạ nhân thật sự là kéo Vương đại phu từ ổ chăn ra, Triệu huyện lệnh liên tục tạ lỗi vì sự bất tiện này.Vương đại phu chắp tay thi lễ, miệng nói không dám nhận.


Bắt mạch kiểm tra xong, Vương đại phu nói lão phu nhân có lẽ bị kinh hách, cho nên mất khống chế, không sao, trước chỉ cần uống thuốc an thần một chén ăn thôi là được.Đưa đại phu ra ngoài, Triệu huyện lệnh mới bước vào đông sườn, lão phu nhân nhìn thấy nhi tử, gấp đến độ ô ô gọi bậy, Đổng thị đứng ở bên cạnh, thấy hắn tiến vào, dùng khăn lau nước mắt, lộ vẻ thương tâm, “Lão gia, lão phu nhân có ta chăm sóc, ngài đi nghỉ ngơi đi.” Lão phu nhân tuy rằng vẫn tê liệt toàn thân, nhưng đầu óc vẫn minh bạch, lại có hạ nhân tỉ mỉ chiếu cố, canh giờ cho bà đi tiểu, ít khi mất khống chế, một khi mất khống chế là nháo đến người ngã ngựa đổ.Triệu huyện lệnh thấy mẫu thân đã được an trí thích đáng, lại nghe Đổng thị nói như thế, hết giận một ít, dù Đổng thị có sai, nhưng vẫn hiếu thuận cha mẹ, làm việc thỏa đáng , không có nửa phần sai sót, nhớ lúc phụ thân còn trên đời, từng khen Đổng thị là con dâu tốt, không chỉ có thể làm việc ở đồng ruộng, việc nhà cũng tốt, thường khen không dứt miệng, hôm nay hắn nói hưu thê, cũng là vì giận bốc trên đầu.“ Bà trở về đi, ngày thường đều là bà chăm sóc nương từ ăn uống đến cuộc sống hàng ngày, bà vất vả rồi, tối nay ta ở chỗ này chăm sóc nương.”Đổng thị cảm động đến rơi nước mắt, “Lão gia, thiếp thân được lão gia nói một câu vất vả, thì mệt chết cũng cam nguyện.” Nói xong liền dựa vào người Triệu huyện lệnh, Triệu huyện lệnh nhìn Đổng thị nước mắt chảy trên gương mặt, nhăn mày, lại nghĩ đến kiều thiếp xinh đẹp, gian nan mà nuốt nước miếng, đẩy bà ta ra, “Canh giờ không còn sớm, bà đi nghỉ tạm đi.”Đổng thị cứng đờ người, cúi đầu, ra vẻ nhu thuận lui ra ngoài.

Trên giường lão phu nhân còn ô ô, trừng mắt nhìn Đổng thị, Đổng thị nghiêng người xót xa cười, lão phu nhân ảm đạm xuống , si ngốc mà nhìn nhi tử.Triệu huyện lệnh không chú ý tới cảnh nương cùng Đổng thị mắt đi mày lại, cho rằng lão mẫu thân là tưởng niệm mình, nên cười trừ: “Nương, hôm nay nhi tử ở chỗ này bồi nương, để Đại Mai trở về nghỉ tạm, ngày thường đều là Đại Mai hầu hạ nương, lúc này nhi tử tẫn hiếu với nương nhé.” Lão phu nhân lắc đầu, mắt gục xuống, lệ tung hoành.

Nước mắt theo tràn đầy khe rãnh trên mặt chảy xuống, gắt gao kéo tay nhi tử, đáng thương là bà miệng không thể nói, tay không thể viết, thật là khổ mà nói không nên lời.


Triệu huyện lệnh lại không hiểu lão phu nhân có ý gì, ánh mắt lão phu nhân càng thêm ảm đạm, chậm rãi nhắm mắt lại.Thấy mẫu thân ngủ, Triệu huyện lệnh tính lén lút rời đi, lại không ngờ lão phu nhân tuy rằng ngủ, nhưng tay vẫn kéo quần áo ông, không gỡ ra được.Nên ông chỉ có thể ghé vào giường, mặc áo mà ngủ, chốc lát sau tay chân tê dại, một đêm không ngừng trằn trọc, tỉnh lại chỉ cảm thấy eo đau , cổ cứng đờ, lão phu nhân sau khi tỉnh lại mới rút ống tay áo ra được, bọn hạ nhân hầu hạ lão phu nhân, ông tự mình rửa mặt, chải đầu một phen sau, mới đến nha môn.Văn sư gia thấy thế, quan tâm hỏi, “Đại nhân sao thế, ban đêm ngủ rơi gối ạ?”Triệu huyện lệnh bãi tay, xoa cổ, ý bảo hắn không cần quan tâm, nha dịch chấp trượng đứng ở hai bên, bên ngoài không người nào gõ trống, ngoài nha môn có một người một ngựa chạy đến, từ trên ngựa một vị nam tử trung niên mặc thanh y bước xuống.Văn sư gia nhìn ra, vội đi nghênh đón, “Là Tần thư lại, ngọn gió nào đem ngài thổi tới Độ Cổ huyện vậy ạ, hay là Tri phủ đại nhân lại có gì chuyện quan trọng?” Triệu huyện lệnh nghe được tiếng Văn sư gia, cũng đi theo ra, Tần thư sử là tâm phúc của Lâm Châu Thái tri phủ, hiếm khi ra ngoài việc, hắn tự mình đến Độ Cổ huyện, tất nhiên là sự tình không nhỏ.


Tần thư lại đem dây cương đưa cho nha dịch, cao giọng cười to, “Chúc mừng Triệu đại nhân, chúc mừng Triệu đại nhân.”“Xin hỏi thư lại, tin mừng từ đâu tới?”Triệu huyện lệnh có chút khó hiểu hỏi, thì Tần thư lại từ trong lòng lấy ra một phong công báo đưa cho Triệu huyện lệnh, “ Tin vui từ kinh thành tới, Triệu đại nhân xem đi, Thái tri phủ nhận được công báo, liền lệnh cho hạ quan đưa tới, vừa lúc đại hỉ, hạ quan còn phải hướng đại nhân xin một ly rượu nhạt.”Triệu huyện lệnh kinh nghi mở ra xem, vui mừng quá đỗi, làm một tư thế thỉnh, “Tần thư lại, thỉnh, bản quan hôm nay cao hứng, mời Tần thư lại tận hứng mới về.”Tần thư lại chắp tay, “ Hạ quan liền cung kính không bằng tuân mệnh, uống một ly rượu mừng, cũng coi như là dính hào quang huyện chủ nương nương.” Triệu huyện lệnh cười ha ha, bắt lấy tay hắn hướng vào nội nha, đem công báo đưa cho Văn sư gia, Văn sư gia đảo qua, mặt lộ không khí vui mừng, cũng có thể gọi là mặt mày hớn hở..

Bình Luận (0)
Comment