Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 73

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Hôm nay Triệu Yến Nương tính tiến cử một nam nhân, không cần biết hắn có đắc thủ hay không, chỉ cần sàm sỡ Trĩ Nương chút cũng tốt, ai ngờ tiểu tiện nhân này càng ngày càng tinh quái lại phái người giám thị nàng ta.

Nàng ta đi thật mau, Thanh Hạnh cũng từng bước theo sát, nàng ta xoay người tính duỗi tay tát Thanh Hạnh, chợt nhớ tới việc Thanh Hạnh ra tay ngày đó lại sôi nhịn xuống. Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Thanh Hạnh duỗi chân ra phía trước Triệu Yến Nương bị vướng ngã thẳng trên mặt đất. Thanh Hạnh kinh hô đi tới phía trước cũng té ngã trên đất, vừa lúc đè trên người nàng ta, tay cũng không nhàn rỗi đánh lung tung làm Triệu Yến Nương đau đớn hô hào.

Thanh Hạnh mắt điếc tai ngơ, tiểu thư đã nói nếu nhị tiểu thư thực sự có tâm gây rối, nàng không cần nương tay, nhẹ thì đả thương nặng thì đánh cho tàn phế cũng có tiểu thư bao bọc.

Hơn nửa ngày, nghe có tiếng người tới, Thanh Hạnh mới bò dậy, vỗ bụi trên người nghênh ngang rời đi. Triệu Yến Nương quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi như không thể động đậy, trong lòng không ngừng mắng, nô tài xấu xa, bọn nha đầu nâng nàng ta dậy, nàng ta hùng hùng hổ hổ đi tìm Triệu Thư Tài cáo trạng. Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Cả người nàng ta đều đau nhưng trừ tóc cùng xiêm y rối loạn một ít, thì trên mặt không thấy gì, Thanh Hạnh chỉ chọn những chỗ nhìn không thấy mới đánh nên người khác không nhìn ra được.

Triệu Thư Tài hiện tại không tin nàng ta, nên răn dạy nàng ta một trận, cho rằng nàng ta đen đủi, tức quá nàng ta trực tiếp vọt tới phòng Trĩ Nương.

Trong phòng, đúng lúc đang khóc gả, Củng thị lau nước mắt, không dám khóc rống.

Đứa bé gầy yếu năm đó được nàng luôn dưỡng cho tới hôm nay, có lúc buồn có lúc vui nhưng mẹ con hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau, nếu không có Trĩ Nương làm sao nàng có thể sống đến bây giờ. Hiện giờ nữ nhi phải xuất giá, trở thành con dâu người khác, tâm nàng giống bị xé vỡ nhưng lại lúc đau lúc không.

Triệu thị làm cô cô, cũng dùng khăn lau nước mắt, vẻ mặt luyến tiếc. Khi Yến Nương tiến vào, nhìn cảnh tượng đó, nàng ta chỉ vào Trĩ Nương mắng:

" Nha đầu xấu bụng xấu dạ chết tiệt kia, sai nô tài đánh ta, hôm nay ta phải nói ra ngoài, để Tư gia nhìn xem thứ bọn họ muốn cưới về nhà chính là mặt hàng gì."

Trĩ Nương kéo khăn voan:

"Nhị tỷ, hôm nay tỷ tới tìm đen đủi à, rõ ràng là ngày đại hỉ của ta ngươi lại muốn quậy phá? Có phải ngươi muốn nháo loạn để trong nhà tỷ muội chúng ta đều không sống yên ổn, đều gả không tốt ngươi mới vui vẻ?"

Triệu thị cũng tức giận, cái thứ ngu xuẩn, làm việc không cần đầu óc, chỉ bằng đầu óc này ở hầu phủ sao có thể là đối thủ của Mai quận chúa.

"Yến Nương, ngươi mau xuống rửa mặt chải đầu, bộ dáng như thế còn thể thống gì."

Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

"Trĩ Nương, ngươi dám khiến nha đầu đánh ta, tâm tư độc ác, tất cả mọi người đều không biết gương mặt thật của ngươi, diễn vai yếu đuối mong manh, kỳ thật tâm địa tàn nhẫn như ác quỷ." Triệu Yến Nương chen vào phòng, không quan tâm ai cứ thế mà la hét.

Thanh Hạnh từ bên ngoài tiến vào, quỳ trên mặt đất: "Phu nhân, đều là nô tỳ sai, nô tỳ lúc đó thấy nhị tiểu thư muốn mở cửa sau, mà ở cửa sau còn một nam nhân đang đứng nên vội vàng ngăn cản. Nhị tiểu thư không nghe nô tỳ nói, nô tỳ dưới tình thế cấp bách đã đóng cửa lại, nhị tiểu thư lôi kéo nô tỳ, nô tỳ lỡ tay, đều là nô tỳ sai, cầu phu nhân trách phạt."


Nàng vừa nói xong, người trong nhà nào còn gì không rõ. Triệu thị mặt đen như mực, cái đồ lên không được mặt bàn liền sử dụng thủ đoạn, đầu tiên là đối phó Phượng Nương, hiện tại lại tính hãm hại Trĩ Nương. Tuy nói là thị đối với Trĩ Nương không có cảm tình gì, nhưng rốt cuộc cũng là thân chất nữ, tất nhiên là thị không hy vọng Trĩ Nương xảy ra chuyện gì.

"Yến Nương, ngươi lại muốn làm gì, ngươi hại ta không đủ, còn muốn hại Tam muội muội, tỷ muội ta là kẻ thù kiếp trước sao? Một người rồi hai người đều chướng mắt ngươi nên ngươi muốn hạ độc thủ như vậy." Triệu Phượng Nương che mặt khóc nói.

Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Củng thị lắc đầu, tính Yến Nương ngày càng thêm giống Đổng thị.

Triệu Yến Nương vẫn vẻ mặt không cho là đúng, bỉu môi nói, "Ta chỉ là cảm thấy sân quá nhỏ, mà ta lại đang buồn với khó chịu, nên ra cửa sau hít thở không khí, nào biết nơi đó có một nam nhân, nha đầu của Trĩ Nương khẩn trương thế, nói không chừng thật sự là tới tìm Tam muội muội."

Trĩ Nương đang cầm chai Ngọc Cơ Cao lập tức nện vào đầu nàng ta. Cái chai là sứ men xanh, đập một phát nàng ta lảo đảo, trán sưng đỏ lên, bình sứ lăn trên mặt đất đã nát bươm, bột trắng bay đầy đất.

"Nếu ngươi ngại nơi này nhỏ vậy hãy cút trở về hầu phủ đi, nhưng ngươi nếu lại muốn hắt nước bẩn trên người ta, ta sẽ không giống lúc ở Độ Cổ chỉ biết tự vẫn, hiện tại nếu ta chết cũng sẽ kéo ngươi làm đệm lưng."

Củng thị nghe nữ nhi nhắc tới chuyện ở Độ Cổ lòng tràn đầy phẫn hận, căm tức nhìn Yến Nương:

"Yến Nương, ngươi như vậy là muốn bức tử Trĩ Nương à. Năm lần bảy lượt ngươi không đạt mục đích thì không bỏ qua. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám ra bên ngoài nói bậy một chữ, dù liều mạng này ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi."

Triệu Yến Nương lần đầu nhìn thấy Củng thị vùng lên cười thầm, Củng thị hiện tại có chỗ dựa, có Hoàng Hậu nương nương nương là đích tỷ, cho nên nói chuyện mạnh miệng hơn. Nhưng Củng thị không biết, thân phận nàng ta, thật sự muốn nháo đến chỗ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng thiên vị nàng ta.

Nàng ta phản môi hỏi:

"Ai sợ ai? Chớ có nghĩ sẽ làm ta sợ."

Triệu thị hận không thể giết chết nàng ta, quả thực là tự tìm đường chết, nữ nhi nhà bình thường nào có ai không tốn tâm tư lấy lòng mẫu thân, dù là kế mẫu cũng không thể coi khinh.

Yến Nương đây là tự tìm đường chết!

Thị giận dữ nói:

"Yến Nương, sao lại cùng mẫu thân nói chuyện như thế? Hôm nay là ngày muội muội ngươi có việc vui, ngươi cứ gây rối thế sao?"

"Mẫu thân? Mẫu thân của ta không phải là bà ấy."

Trĩ Nương cười châm chọc:

"Đương nhiên, ngươi không xứng kêu nương ta là mẫu thân, ngươi cùng Đổng thị giống nhau độc ác và không biết xấu hổ."


Nàng quay đầu phân phó Thanh Hạnh:

"Nếu nàng ta không nhận nương ta, lại chướng mắt Triệu gia, vậy thì đuổi đi. Nhà của chúng ta không chào đón nàng ta, nếu nàng ta lại tới thấy một lần đánh một lần, đánh chết cứ nói là ta làm."

Thanh Hạnh vẫn luôn nghiến răng nghiến lợi đứng ở một bên, nghe được tiểu thư hạ lệnh, hai tay dùng sức kéo Triệu Yến Nương ra cửa sau quăng ra ngoài, mặc kệ nàng ta ở bên ngoài kêu gào vẫn đem then cửa chốt lại.

Củng thị có chút không tán đồng nhìn nữ nhi, mới vừa rồi Trĩ Nương nói những lời rất tàn nhẫn, cái gì mà đánh chết nói nàng làm? Yến Nương là con lão gia họ sao có thể làm chủ.

"Nương, nàng ta có thể trong ngày con xuất giá mà gây rối là không đem chúng ta để vào trong mắt, không coi chúng ta là thân nhân, nói là kẻ thù cũng kém không nhiều lắm. Đối với kẻ thù tất nhiên là không thể nương tay, nàng ta còn dám nháo tới, đánh tới khi nàng ta sợ mới thôi."

Ánh mắt Triệu Phượng Nương hơi lóe, chẳng lẽ Tam muội muội trước kia là giả nhu nhược? Triệu thị cũng có chút kinh hãi, nhưng khôi phục lại rất nhanh. Mẹ con Củng thị trước kia yếu thế, một di nương, một thứ nữ khẳng định là phải chú ý. Hiện tại không thể so với trước kia, Hoàng Hậu nương nương là chỗ dựa của họ, có người dựa vào, lá gan cũng lớn lên.

Phòng trong một mảnh lặng im, Trĩ Nương chỉnh hỉ phục, ngồi trước bàn trang điểm, xem có chỗ nào thiếu sót.

Phượng Nương cũng lấy lại tinh thần, cười ở một bên vừa xem vừa khen ngợi: "Tam muội muội diện mạo muội thật là giống nàng tiên nha."

"Tạ ơn đại tỷ khích lệ." Trĩ Nương hào phóng cười.

Trang điểm xong, đắp khăn voan, đội đón dâu cũng tới.

Nàng ở trong khăn voan, nghe được âm thanh ngoài cửa thanh lãnh như ngọc tâm như thỏ chạy loạn.

Nàng bị người ta đỡ ra ngoài, sau đó tiến vào kiệu hoa, tuy rằng không thấy đại công tử ở đâu, nhưng nàng biết hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Chiêng trống, kèn xô hoan hỉ vang vọng tới Tư phủ. Đội ngũ đón dâu cùng kiệu hoa và 72 nâng của hồi môn, đều là thật không phải mơ. Kiệu hoa vòng qua ngõ nhỏ, đi lên đường lớn. Tư Lương Xuyên mặc áo bào đỏ ủng đen, cưỡi đại mã, gương mặt thanh lãnh như ngọc vì hỉ phục mà thêm không khí vui mừng, ngọc diện hồng y, mặc trắng mắt đen, làm người qua đường tán thưởng.

Tới Tư phủ, Trĩ Nương được Hải bà tử đỡ xuống, Hải bà tử là khi nàng xuất giá mua luôn một nhà bốn người, vợ chồng cùng hai nhi tử.

Hồi môn của Trĩ Nương đương nhiên là có thôn trang đồng ruộng cùng với cửa hàng, thôn trang cùng đồng ruộng có người giữ không cần đổi. Cửa hàng cũng có chưởng quầy, đều là người của Hoàng Hậu nên nhân phẩm không cần phải nói. Chồng Hải bà tử họ Mộc, về sau chính là quản sự tài sản riêng, hai nhi tử lớn lên chắc nịch, về sau nàng gả vào Tư gia, lại an bài sau. Cả nhà Hải bà tử thoạt nhìn giống gia nhân nhà giàu, nàng lén đoán là đại công tử an bài hoặc là Hoàng Hậu nương nương an bài, chờ sau thành thân sẽ hỏi đại công tử cũng không muộn.

Vượt chậu than, mại ngạch cửa, bái thiên địa, bái cao đường, sau đó nghe người xướng lễ hô lớn đưa vào động phòng.

Hải bà tử đỡ nàng, khano hỉ đỏ thẫm che khuất tầm mắt, không thấy rõ trước mắt, cũng không thấy đường dưới chân, nên cứ đi theo chân Hải bà tử. Xa xa tiếng người ầm ĩ tâm nàng cũng rộn ràng, từng bước đi như là đạp lên đám mây, trong lòng phiêu phiêu hồ hồ.

Tới tân phòng, Hải bà tử đem nàng đỡ vào tân phòng ngồi ở hỉ sạp, Ô Đóa nhỏ giọng nói:


"Thiếu phu nhân, cần phải ăn chút gì lót bụng."

Trĩ Nương sửng sốt, ngay sau đó mặt đỏ đến bên tai, hiện tại nàng không còn là Triệu tam tiểu thư, mà là Tư Thiếu phu nhân, Ô Đóa sửa miệng quá đột nhiên, nàng phản ứng không kịp.

Xác thật là có chút đói, cũng không phải là rất muốn ăn cái gì. Mới vừa rồi ở trong kiệu đã ăn điểm tâm lót bụng, hiện tại cái gì cũng không muốn ăn.

Trong lòng xấu hổ đan xen vui mừng, nghĩ đến chuyện sắp sửa phát sinh, hai má nóng bỏng. Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Khăn hỉ che khuất tầm mắt, nàng cũng không thấy gì, trong lòng hy vọng đại công tử mau tới vén khăn, lại sợ giây phút đó, nên thấp thỏm khó an bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tâm càng căng thẳng, không biết vì sao, người tới đúng là đại công tử.

Tư Lương Xuyên rảo bước tiến lên giường hỉ, hỉ nương lập tức giơ khay. Hắn cầm lấy kim côn trên khay nhẹ nhàng vén khăn voan. Nàng lại không dám ngẩng đầu, hỉ nương kinh diễm đến nửa ngày không hồi thần được, miệng đầy tán thưởng:

"Thiếu phu nhân tướng mạo quá hoàn hảo, lão bà tử ta chưa bao giờ gặp qua tân nương tử dung mạo như thiên tiên thế này, quả thực giống tiên nữ Hằng Nga, có thể thấy một lần lão bà tử ta quả là tam sinh hữu hạnh."

Trĩ Nương được khen càng thêm không dám ngẩng đầu, dù là không ngẩng đầu, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đại công tử sáng quắc, như xuyên thấu tâm nàng.

Hỉ nương đem một mâm sủi cảo đưa tới trước mặt nàng, nàng dùng tay gắp một cái, cắn, là sinh. Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Hỉ nương vội hỏi: "Thiếu phu nhân, sinh hay không sinh?"

"Sinh." Nàng xấu hổ mặt đỏ bừng, tuy rằng đã sớm biết có tập tục này nhưng chuyện tới trước mắt, lại vẫn ngại ngùng không chỗ dung thân.

Hỉ nương vừa lòng nói chúc mừng:

"Chúc mừng đại công tử, chúc mừng Thiếu phu nhân, sớm sinh quý tử, ba năm ôm hai, phú quý song toàn."

Hải bà tử cho hỉ nương một hồng bao lớn, hỉ nương càng thêm hớn hở.

Tư Lương Xuyên nhìn tiểu thê tử xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, lại nghe giọng nàng mềm mại nói chữ kia, tâm tình thêm kích động, cuộc đời này hắn có vợ, chắc chắn sẽ có con.

Kiếp trước Tư gia ở trong tay hắn cùng nhạc đệ chặt đứt hương hỏa, kiếp này chuyện đó sẽ không bao giờ phát sinh, chỉ là hắn nghĩ thân hình tiểu cô nương kiều kiều mềm mại thật sự có thể giúp hắn sinh dục con nối dõi hay sao?

Trong đầu nhớ tới lời tổ mẫu đã từng nói, tiểu cô nương này nhìn mảnh mai, kỳ thật là người dễ sinh, tầm mắt hắn từ trên mặt nàng chậm rãi di chuyển, nơi nên gầy thì gầy, không nên gầy thì... Hầu kết hắn lăn lộn một chút, vẫy vẫy tay để người trong phòng đều lui ra ngoài.

Sau khi họ rời khỏi, Trĩ Nương mới đánh bạo ngẩng đầu, vừa nhấc đầu lên đã thấy mắt hắn như hỏa nhìn nàng, tâm nàng nhảy một phách, lại cúi đầu.

Hắn ngồi gần đôi tay nắm chặt thành quyền đặt trên gối. Trĩ Nương lén lút ngắm hắn, đối diện ánh mắt hắn lại hoảng loạn cúi đầu. Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Hắn thấp giọng cười khẽ, sau đó đứng lên, rót hai ly rượu mừng, đem lại đưa một ly cho nàng, nàng tiếp nhận, ngượng ngùng cùng uống rượu giao bôi. Rượu thật nồng, một ly rượu xuống bụng, mặt nàng lập tức đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người, môi đỏ vì rượu thêm nhuận thêm hồng, như anh đào chờ người đến hái.

Hắn bỏ ly, dục vọng xui hắn tiến lên, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng Tư Lương Nhạc, tựa hồ mang theo người đến nháo động phòng, ánh mắt Tư Lương Xuyên hơi ám lại, trấn an nàng bằng ánh mắt, rồi đi nhanh ra cửa.

Ngoài viện có một đám cậu ấm, dẫn đầu là Tư Lương Nhạc.

"Đại ca, hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, minh nguyệt nhô cao, đúng là ba nghìn bạn tốt cộng hết uống một ngày, vừa lúc là đại hỉ sao đại ca không cùng chúng bạn uống vài ly, các ngươi nói có phải không?"


Người Tư Lương Nhạc kéo đến phần lớn đều là văn thần chi tử, những người này ngày thường thập phần kính ngưỡng đại công tử, cũng không dám quá mức lỗ mãng, thấy đại công tử sắc mặt không tốt, càng thêm không dám phụ họa Tư Lương Nhạc.

Tư Lương Xuyên đảo hết qua bọn họ, chắp tay nói:

"Cảm tạ chư vị tới dự ngày vui, hôm nay là một mình ta vui, chưa nói tới cùng nhạc, chờ qua kỳ thi mùa xuân, tất cả mọi người đều có kim bảng đề danh, chúng ta lại một lẫn nữa say, chẳng phải càng thêm khoái ý."

Mọi người hô to, hẹn ngày sau lại uống, đồng thời kéo nhau rời đi, Tư Lương Nhạc vừa thấy tình thế không ổn, cũng xám xịt mà đi theo.

Tư Lương Xuyên hôm nay không có tâm tư thu thập đường đệ, xoay người trở về phòng.

Trong tân phòng, Trĩ Nương đã rửa mặt thay quần áo, ngoan ngoãn ngồi trên giường, lòng nữ nhi như bị băng hỏa dày vò, thấy hắn tiến vào, cúi đầu, thầm mắng mình không có tiền đồ.

Sắc mặt của hắn dưới ánh đèn, thanh lãnh rực rỡ hơn chắc là vì uống rượu. Phòng trong chỉ có hai người họ, hắn bước đến cạnh nàng, giống như đạp trong lòng nàng từng bước từng bước.

Tim nàng càng nhảy càng nhanh, đến khi hắn đứng trước mặt nàng. Gương mặt nàng trơn bóng như bạch ngọc, buông xuống chiếc cổ tuyệt đẹp, đôi tai phấn nộn phiếm hồng, hắn vươn tay nàng khẩn trương co rụt lại. Tay hắn ở giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống nàng, mạch nước ngầm trong mắt cuồn cuộn cuốn lên như lốc xoáy: "Sợ sao?"

Nàng cắn môi, e lệ ngẩng đầu.

Không sợ mà chỉ là xấu hổ, kiếp trước kiếp này nàng đều vì sinh kế mà bận bịu, chưa bao giờ trải qua việc nam nữ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, vung tay lên, hỉ trướng đỏ thẩm buông xuống, che khuất giường, nến hỉ xuyên qua hồng trướng làm bên trong ấm hồng một mảnh.

Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Như thể trong thiên địa chỉ còn hai người họ, tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy. Nàng lại tự tại hơn. Hắn chậm rãi tới gần, gương mặt bao phủ bởi sắc đỏ mang theo một tia mị hoặc, thấp giọng nói:

"Tiểu cô nương, thời điểm nàng báo ân tới rồi."

Dùng cái gì báo ân, chỉ có thể là lấy thân báo đáp.

Nhớ tới khi bọn họ mới gặp mặt, hắn muốn nàng lấy thân báo đáp, lúc ấy nàng cho rằng đối phương nói đùa, ai có thể nghĩ đến một lời thành sấm.

Vì sao bọn họ chỉ mới gặp, hắn liền nói muốn nàng lấy thân báo đáp, Tư Lương Xuyên cũng không biết, ngày ấy là ma xui quỷ khiến hắn đối với một cô nương mới gặp mặt yêu cầu như thế.

Có thể là trên người nàng có sự mâu thuẫn mỹ lệ thật sâu hấp dẫn hắn, cho nên về sau hắn mới có thể lần nữa mà ra tay giúp đỡ nàng. Hắn trọng sinh, không chỉ muốn cho Tư gia xa lánh phân tranh, mà quan trọng hơn là ông trời muốn bồi thường kiếp trước hắn cả đời cô độc, cho nên mới đem tiểu cô nương này đưa tới bên người hắn.

Một người kiếp trước không tồn tại, hiện giờ sống sờ sờ ở trước mặt.

Tiểu cô nương là ai, nàng đã từng là ai? Đều không còn quan trọng, quan trọng là hắn sẽ đem nàng ôm vào trong lòng, cả đời che chở. Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Hai người họ chăm chú nhìn nhau, nến đỏ không ngừng nhảy lên, trong màn thân ảnh họ chậm rãi giao điệp bên nhau, hợp thành nhất thể. Trĩ Nương cảm thấy mình được ôm vào trong lòng ngực, được người bế lên trên giường, nam nhân như ngọc dùng ngón tay thon dài cởi bỏ váy áo nàng, hơi thở dịu dàng rót vào mũi. Trong trướng phù dung sinh hoan, hỉ đuốc sáng bừng.

Kiều hoa không kham nổi kình phong, minh nguyệt xấu hổ lui cung.

Soái – Đào Quân Trang 19.04.2019

Bình Luận (0)
Comment