Cô thân thiết với nữ chủ xong, sau đó sẽ nói cho nữ chủ biết tình cảm của cô đối với nam chủ.
Cô tin tưởng nữ chủ không những không ghét cô mà còn đứng về phía cô.
Ai bảo nữ chủ trong cốt truyện là người hiền lành, nói chung cô khá thích những nữ chủ hiền lành tốt bụng như vậy.
Điền Mật nắm tay Trần Khả Tâm, cùng nhau đi ra khỏi phòng y tế.
Ngoài cửa có một nam sinh cao gầy đang đứng dựa vào tường, mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần màu xanh dương nhạt. Tóc hơi dài nhưng không có che mắt, đôi mắt xếch, làn da rất trắng, khuôn mặt tinh xảo thanh tú còn mang nét ngây ngô của thiếu niên.
Thấy Trần Khả Tâm đi ra, thiếu niên lập tức đứng thẳng người, nhìn cô ấy bằng ánh mắt vô cùng chăm chú, mang theo chút cố chấp.
Điền Mật quan sát thiếu niên này, đây chắc hẳn là nam chủ rồi? Ưmh, thật là trẻ trung ngây ngô.
Hình như cô chưa từng gặp qua nam chủ trẻ tuổi như thế.
Tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân vườn trường gì đó, cô chỉ mới đọc một chút.
Tuy nhiên, cô vẫn thích nam chủ thành thục chững chạc hơn.
Trần Khả Tâm vừa nhìn thấy Tiêu Dật liền nghĩ đến việc mấy ngày trước Tiêu Dật thổ lộ với cô, ánh mắt cô trốn tránh, không muốn đối diện với Tiêu Dật.
"Tiêu Dật, cậu chờ mình sao?" Giọng nói của Điền Mật rất nhẹ nhàng thoải mái, mang theo hơi thở của thiếu nữ thanh xuân.
Hiện tại, tâm lý của cô không bị vặn vẹo.
Lúc này, Tiêu Dật mới dời tầm mắt đến trên người Điền Mật, hắn đối với cô em họ của Trần Khả Tâm, cũng là bạn học cùng lớp của mình không có chút cảm tình gì.
Mặc dù bộ dạng của cô rất đẹp, nhưng cô ta quá phiền, từ khi hắn chuyển đến trường này, mỗi ngày cô đều xuất hiện trong tầm mắt của hắn, mặc kệ hắn đang làm cái gì.
Có khi hắn từ nhà vệ sinh ra liền nhìn thấy cô đứng bên ngoài.
Hôm qua, phương pháp duy nhất có thể thoát khỏi cô chính là về nhà, nhưng cũng không thoát được vì cô đã trực tiếp dọn đến ‘ở chung’ cùng hắn.
Tiêu Dật chỉ muốn ôm trán thở dài, cô gái này quá lợi hại rồi!
Tiêu Dật trợn mắt nhìn Điền Mật, hừ một tiếng: "Ít tự mình đa tình đi! Buồn cười!" Sau khi nói xong cũng không quan tâm hai người nữa, lập tức bỏ đi.
Trần Khả Tâm và Điền Mật đi phía sau.
Điền Mật cảm thấy vẫn rất may mắn, ít nhất, tình yêu của cô lúc này vẫn còn đơn thuần chưa có vặn vẹo méo mó.
Theo tiến triển của truyện, lúc này Tiêu Dật đã thích Trần Khả Tâm, nhưng Trần Khả Tâm vẫn chưa thích Tiêu Dật.
Vừa nãy Điền Mật đã dò xét thái độ của Tiêu Dật đối với kí thể.
Ánh mắt của hắn khi nhìn cô không thích nhưng cũng không ghét.
Nhờ có trí nhớ, cô cảm thấy kí thể quấn lấy nam chủ quá chặt, chẳng trách nam chủ không thể nào thích cô nổi.
Điền Mật cúi đầu, cười cười.
Bởi vì Trần Khả Tâm vừa tốt nghiệp liền được nhận vào trường trung học Đức Dục dạy nên cha mẹ cô mua nhà cho cô cách trường không xa lắm.
Ba người đi bộ khoảng mười lăm phút thì về đến nhà. Điền Mật với Tiêu Dật về phòng làm bài tập, còn Trần Khả Tâm đi chuẩn bị cơm tối.
Điền Mật nhìn bài tập trước mặt mà nhức đầu, ngay cả nhà trẻ cô còn chưa học qua thì làm sao làm được bài tập lớp mười hai chứ?
"0051~~ cứu mạng ~"
0051 không quen với hình thức làm nũng này của Điền Mật, chẳng lẽ cô bị trí nhớ của kí thể ảnh hưởng?: "Kí chủ, người có thể sử dụng ‘quá mục bất vong (*đã gặp qua là không quên được)’. Một lần sử dụng mất 20 tích phân, sử dụng vĩnh viễn mất 60 tích phân."
Điền Mật bĩu môi hỏi: "Không có ‘học bá’ sao?"
0051 yếu ớt trả lời: "Không có ~"
Điền Mật bĩu môi lần nữa nói: "Mua ‘quá mục bất vong’ sử dụng vĩnh viễn."
"Đinh —— mua ‘quá mục bất vong’ sử dụng vĩnh viễn thành công, trừ đi 60 tích phân."
Điền Mật xem lại bài tập lần nữa, phát hiện chỉ cần nhìn đề mục gì, cô lập tức nhớ ngay.
Nhưng ——
Cô không biết làm những đề này! Dùng quá mục bất vong có tác dụng gì chứ?
Con mắt chuyển động nhanh như chớp, đột nhiên bình tĩnh lại cuối cùng cô lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Cô như tên trộm ôm bài tập đến phòng của Tiêu Dật đẩy cửa ra, thò đầu nhìn vào trong.
Tiêu Dật nghe tiếng cửa mở nên quay đầu lại nhìn. Trong nháy mắt, mặt hắn như sụp đổ, hắn cảm thấy ngày tháng sau này không thể tốt hơn rồi!
"Đi ra ngoài!"
Hốc mắt của Điền Mật ửng đỏ, làm bộ đáng thương nhìn hắn: "Tiêu Dật sát vách~~ chúng ta dù sao cũng là bạn học cùng lớp, hơn nữa, hiện tại chúng ta ở chung một mái nhà. Chúng ta không phải nên trợ giúp lẫn nhau sao ~~"
Ban đầu Tiêu Dật nhìn thấy hốc mắt của Điền Mật ửng đỏ thì còn có chút đau lòng, có phải giọng nói của mình quá mức hung dữ hay không?
Kết quả Điền Mật vừa kêu lên ‘Tiêu Dật sát vách’, ngay lập tức Tiêu Dật liền nổi hết cả da gà, cảm thấy giọng điệu của hắn nên hung dữ hơn một chút mới đúng!
"Tôi không cần sự trợ giúp của cậu!" Hắn có thể nhờ cô gái đáng ghét này giúp cái gì chứ!
Điền Mật đi thẳng vào phòng, chạy tới trước mặt Tiêu Dật, ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn hắn: "Vậy cậu có thể giúp mình được không!" Vừa nói xong, liền đem bài tập trong tay giao cho Tiêu Dật.
Trên mặt cô nở nụ cười lấy lòng: "Những bài tập này mình đều không biết làm, cậu có thể giảng cho mình một chút được không ~"
"Cậu có thể nhờ Trần Khả Tâm dạy cho cậu!" Từ khi hắn thích Trần Khả Tâm cho đến bây giờ hắn không bao giờ gọi cô ấy là cô giáo.
"Những bài tập này đều là số học, chị họ dạy ngữ văn sao có thể dạy cho mình được! Hơn nữa, chị họ đang nấu cơm mà, không có thời gian dạy mình nha! Cậu giúp mình đi mà!"
Tiêu Dật hung hăng trợn mắt nhìn Điền Mật một cái, sau đó thở dài. Cầm bài tập mà Điền Mật đưa, nhìn qua hỏi: "Chỗ nào không biết làm?"
"Toàn bộ đều không biết làm." Điền Mật yếu ớt trở lời.
Tiêu Dật kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn cô một cái, sau đó hét lớn: "Tất cả đều không biết làm? Vậy cậu đi học làm gì!?"
Mặc dù thỉnh thoảng hắn đi học cũng sẽ ngủ gật, nhưng hắn thông minh, bài giảng hay bài tập hắn nhìn một lần là biết cách làm.
Ở trường hắn được hoan nghênh như vậy ngoài việc hắn đẹp trai ra còn vì hắn học giỏi, mỗi cuộc thi hắn đều đứng nhất toàn trường.
"Nhìn cậu ~" Điền Mật dùng ‘tiểu thẹn thùng’ đỏ mặt.
Tiêu Dật nghe không hiểu nhưng nhìn thấy Điền Mật đỏ mặt nên hỏi lại: "Cậu làm cái gì?"
"Mình không nghe giảng bài là do mãi nhìn cậu!" Điền Mật nhắm mắt lại quát, giọng nói cực lớn, ngay cả Trần Khả Tâm đang nấu ăn ở phòng bếp cũng nghe được, Trần Khả Tâm dừng tay một chút. Cái gì gọi là ‘Mình không nghe giảng bài là do mãi nhìn cậu’? Chẳng lẽ, Mật Mật thích Tiêu Dật?
Tiêu Dật trợn to hai mắt giống như bị giọng nói lớn tiếng của Điền Mật hù sợ rồi.
Mặc dù hắn biết Điền Mật thầm mến hắn, nhưng Điền Mật chưa từng nói thẳng ra như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại lỗ tai của Tiêu Dật đỏ lên, cũng không biết là do lúng túng hay do xấu hổ.
"Được rồi, lỗ tai của tôi không có điếc cậu không cần nói lớn như vậy!" Tiêu Dật nói xong liền đem bài tập của Điền Mật đặt ở trên bàn sách.
"Còn không ngồi xuống! Có phải biết làm rồi hay không!" Thấy Điền Mật còn ngây ngô đứng tại chỗ, Tiêu Dật nổi giận.
"A a ~" Lúc này, Điền Mật mới phản ứng lại vội vàng ngồi kế bên Tiêu Dật.
Cô ngồi hơi gần nên vai của cô chạm vào vai của hắn làm cho Tiêu Dật hơi mất tự nhiên nên nghiêng về phía bên cạnh, lúc này mới bắt đầu giảng giải bài tập cho Điền Mật.
Tuy Điền Mật không biết làm những bài tập này nhưng cô không ngốc Tiêu Dật nói qua một lần cô liền hiểu ngay.