Sau đó đứng thẳng lên, chủy thủ của nàng bị Tư Mã Tinh Không đánh rớt.
Nàng đành phải ngưng tụ nội lực ở bàn tay, tìm đúng thời cơ, lập tức đánh một chưởng về phía trái tim Tư Mã Tinh Không.
Tư Mã Tinh Không bay lên, bị đánh văng ra mấy thước, đè cho ghế hoàng lê mộc điêu hoa vỡ tan.
Tư Mã Tinh Không ói ra một ngụm máu lớn, tay hắn ôm ngực. Trợn to mắt nhìn, thật sự không ngờ rằng, rõ ràng nàng đã gần kiệt sức, làm sao đột nhiên lại có nội lực mạnh mẽ như vậy.
Đúng là không có thời gian để cho hắn suy nghĩ nhiều, há miệng thở dốc, không kịp phun ra nửa chữ, hắn đã nhắm mắt, tuyệt khí tức.
Điền Mật khom người thở hổn hển, tiếng động bọn họ tranh đấu không hề nhỏ.
Nhưng Tư Mã Tinh Không có ý định giết nàng, cho nên cố ý bảo bọn hạ nhân dù nghe được âm thanh gì cũng không được đến gần. Như vậy thuận tiện giết Điền Mật hơn.
Hắn vốn tin tưởng Điền Mật nhất định sẽ uống chén trà độc kia, nhưng hắn lại không ngờ, Điền Mật hiện tại, đã không giống Điền Mật trước đây nữa.
Điền Mật dùng khinh công rời khỏi sơn trang minh chủ.
Khi người trong sơn trang minh chủ phát hiện, thì Tư Mã Tinh Không đã chết, còn Điền Mật đã sớm rời khỏi Tương Châu.
Điền Mật cưỡi ngựa, chạy tới một tiểu trấn cách Tương Châu không xa, tìm khách điếm ở.
Hai giờ đồng hồ, vết thương cũ chưa khỏi hẳn, cộng thêm thương tổn mới, hiện tại toàn thân nàng đều đau nhức kịch liệt. Nàng nằm trên giường ngủ thật say.
Nghe thủ hạ hồi báo, biết được Bạch Dương đã theo sư phụ nàng ta quay trở về y cốc, sắc mặt Úy Trì Vô Tâm có chút khó coi.
Sau đó nghe nói Điền Mật đã thành công giết chết Tư Mã Tinh Không, rốt cuộc Úy Trì Vô Tâm cũng nở nụ cười thỏa mãn, xem ra, Huyết Sát vẫn trung thành với hắn.
“Hiện giờ Huyết Sát đang ở đâu?”
“Trong lúc Huyết Sát tranh đấu với Tư Mã Tinh Không, hình như nàng bị thương, rõ ràng không đánh lại địch thủ, cũng không biết nguyên nhân gì, đột nhiên nội lực của Huyết Sát tăng vọt, một chưởng đánh chết Tư Mã Tinh Không. Thuộc hạ theo dõi Huyết Sát đến chỗ Thanh Dương trấn, thấy Huyết Sát thuê một gian phòng xong đi ngủ, có lẽ thân thể cực kì không ổn. Thuộc hạ liền quay về bẩm báo giáo chủ.”
Ánh mắt Úy Trì Vô Tâm thâm sâu, tay trái vô tình cọ xát tay phải.
“Đinh – hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 40, kí chủ cố lên.” Trong lúc Điền Mật mơ ngủ không nghe thấy gì, nàng nhíu chặt mày, vẻ mặt đau đớn.
Khi tỉnh lại, đã là hai ngày sau.
Thật may Điền Mật trả tiền thuê phòng đến lận bảy ngày, vì vậy tiểu nhị mới không đến tìm nàng.
Nàng bị đói mà tỉnh, ngủ hai ngày, chưa ăn gì cả.
Cũng may thể chất của thân thể không tệ lắm, khôi phục rất nhanh, hiện tại tuy rằng toàn bộ cơ thể đều đau nhức, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của nàng.
Nàng chọn một vài món ăn thanh đạm, rồi bảo tiểu nhị bưng vào phòng nàng.
Ăn cơm, nàng bắt đầu suy nghĩ đường tiếp theo.
Tính tính ngày, sau khi ăn huyết hoàn nàng ở lại huyết giáo bốn ngày, chạy đi chạy lại hết năm ngày, ngủ hai ngày, tổng cộng hết 11 ngày, nàng còn lại 19 ngày.
Nếu trong 19 ngày này không thể lấy được điểm hảo cảm từ nam chủ hoặc nam chủ không chịu cho nàng giải dược, vậy thì nhiệm vụ lần này coi như thất bại?
Hay là chính nàng tự giải độc, sau đó đi kiếm điểm hảo cảm từ nam chủ?
Ai ~ thật sự là buồn bực quá a ~
Thôi, đi một bước tính một bước.
Điền Mật đứng lên, mang khăn che mặt, dự định đi dạo trong trấn, coi như giải sầu.
Vừa ra khỏi khách điếm, nàng liền nhìn thấy một nam tử ăn mặc bình thường, diện mạo cũng hết sức bình thường.
Ban đầu nam tử kia không nhìn thấy nàng, nhưng hình như thấy tầm mắt của nàng, do đó quay đầu sang nhìn nàng.
Vừa thấy là nàng, nam tử kia nhếch môi cười, giơ tay quơ quơ vẫy Điền Mật, cả người lộ ra vẻ ngu ngốc.
Điền Mật không khống chế được trợn mắt, xoay người giả bộ không thấy hắn. Trong lòng yên lặng châm chọc, nam chủ, ngươi tự mình hủy hình tượng như vậy, vui lắm sao?
Úy Trì Vô Tâm trông thấy Điền Mật quay đầu rời đi, cánh tay khựng lại, sau đó hạ xuống, vội vàng đuổi theo Điền Mật, miệng la lớn: “Cô nương, đợi ta với! Cô nương, là ta nè! Trì Tín, cô nương không nhớ ta sao?”
Điền Mật đi rất nhanh, đi dạo xung quanh, trong mắt nàng hiện ra sự thích thú nồng đậm.
Úy Trì Vô Tâm rất nhanh vượt qua nàng, một bên thở phì phò, một bên nói chuyện với Điền Mật: “Không ngờ có thể gặp mặt cô nương ở trấn Thanh Dương, chúng ta thật là có duyên nha! Nhưng mà vì sao hồi nãy cô nương nhìn thấy ta lại giả vờ không quen? Ta gọi cô nương nhiều tiếng như vậy.”
Điền Mật không để ý hắn, tránh cho tâm tình của bản thân bị phá hủy.
“Cô nương, cô biết không, gần đây Tương Châu phát ra một lệnh truy nã, là một nữ tử tên Điền Mật, ta nhìn thấy bức họa, hình như khá giống cô, đều mặc hồng y, còn đeo khăn che mặt –”
Điền Mật đảo mắt nhìn hắn một cái, Úy Trì Vô Tâm ngoan ngoãn ngậm miệng, chớp mắt nhìn nàng.
Điền Mật không còn tâm tình đi dạo, nhìn quần áo trên người. Khi nàng ra ngoài đều mang theo y phục màu đỏ. Cũng chỉ có một kiểu dáng, suy nghĩ chốc lát, nàng quyết định đi đến y điếm mua mấy bộ quần áo.
Dù sao Tư Mã Tinh Không cũng là minh chủ võ lâm, nay minh chủ võ lâm bị giết hại, tất nhiên không phải chuyện nhỏ. Hiện tại chỉ mới trôi qua hai ngày, vì vậy lệnh truy nã chưa tới, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ tới thôi.
Rời khỏi y điếm, Điền Mật lập tức biến thành một vị tiểu thư khuê các.
Cả người mặc chiếc áo hoa dài, có chút đơn giản, đầu cài bộ trâm hoa hải đường, trang điểm nhè nhẹ. Lục mỏng trắng che đậy khuôn mặt, thành công khoe ra nhan sắc cực kì xinh đẹp của nàng.
Nàng mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn khác với Huyết Sát lạnh lùng ban nãy.
Úy Trì Vô Tâm nhìn thấy Điền Mật như vậy, rõ ràng không kịp phản ứng. Sau khi Điền Mật đi ngang qua hắn, một lúc sau mới phản ứng: “Ôi chao, này, ôi ~ cô nương ~”
Hắn đuổi theo Điền Mật, khóc lóc kể lể không ngừng: “Sao cô nương lại hóa trang như thế, nhưng mà bộ dạng này thật đẹp, cảm giác cả người cô nương đã ấm áp lên không ít.”
Thấy Điền Mật vẫn không để ý đến mình, bước chân nàng không nhanh không chậm, con mắt hắn thích thú, hiện lên ý cười, sau đó giống như tỉnh ngộ: “Cô nương, không lẽ người bị truy nã kia thật sự là cô nương? Cô nương đã đi Tương Châu để ám sát minh chủ võ lâm à?”
Điền Mật lập tức dừng bước, hơi nhíu mày, xem ra muốn chọc nàng tức giận, nàng mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh: “Đúng là ta giết, nếu ngươi còn khóc lóc kể lể, ta lập tức giết ngươi!”
Sau đó không nhìn Úy Trì Vô Tâm nữa, hơi hơi nhấc váy bước chân rời đi.
Cũng không thể ngồi đợi ở Thanh Dương trấn này, nàng cảm thấy là nên đi địa phương khác trên giang hồ.
Dù sao nhìn bộ dạng nam chủ, giống như cực kì có hứng thú với nàng, chắc hẳn sẽ đi theo nàng?
Nàng không muốn quay về huyết giáo sớm như vậy.